1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

những thông tin về rock

Chủ đề trong 'Nhạc Rock' bởi comeintodie, 24/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Phần 2: Lịch sử hình thành và những ban nhạc đầu tiên chơi heavy metal!
    Thật khó nói HEAVY METAL bắt đầu từ bao giờ. Emperor
    Theo hầu hết các niên sử của dòng nhạc metal, sự bộc phát đầu tiên đến từ ban nhạc The Kinks với bài "You really got me" và ban nhạc The Who với bài "My Generation" năm 1964. Vị trí của nhạc sĩ heavy metal đầu tiên mà ai cũng đồng ý là Alice Cooper với ban nhạc The Spiders hình thành năm 1965. Tuy nhiên, cho đến năm 1967, heavy metal vẫn chưa được diễn đạt trung thực và cái tên Alice Cooper mới được in đậm trong trí nhớ của thế giới mãi đến năm 1971 với bài "Love it to death".
    Trong năm 1967, thế giới nhạc ROCK vẫn đắm chìm với The Summer Of Love , và đó là một bằng chứng của một cuộc cách mạng quan trọng. Các ban nhạc sau đây được hình thành trong những năm 1966-1970:
    Golden Earing (1965), Cream, THE Jimi Hendrix Experience, Led Zeppelin, Vanilla Fudge, Iron Butterfly, Steppenwolf, Blue Cheer, Deep Purple, Grand Funk Railroad, Free, Uriah Heep, Mountain, Humble Pie, Bloodrock, MC5, Blackwindow, Atomic Rooster, Cactus và BLACK SABBATH.
    Họ đã gây cho thế giới một ấn tượng về heavy metal mà ngay ban đầu 2 ban nhạc Iron Butterfly và Steppenwolf đã làm. Thứ nhất là khi ta điểm lại các dĩa nhạc đã hình thành; thứ hai, dựa vào câu "heavy metal thunder" trong bài cổ điển nổi tiếng "Born 2 be wild". Thế là một lọai nhạc mới, có nguồn gốc từ ROCK & ROLL và Blues, đã chiếm được ảnh hưởng vào thế hệ trẻ thời ấy sau khi đã mệt mỏi với những phần trình diễn chậm chạp, uể ỏai của The Summer Of Love.
    Trong những ban nhạc mới ra, Cream và The Jimi Hendrix Experience là những ban nhạc đầu tiên mang đến cho dòng nhạc heavy metal lợi nhuận cao. Trong vòng 2 năm và qua 4 tập dĩa, Cream đã trở thành ban nhạc thành công nổi bật có ảnh hưởng như Rush and Van Halen , và sau này đã sinh ra Blind Faith. Trong khi đó, The Jimi Hendrix Experience là một nhóm 3 người mà chủ yếu nhạc dựa trên những thủ thuật đánh đàn guitar tài tình của Jimi Hendrix. Các tập dĩa như "Are you experienced?" và "Electric Ladyland" đả lôi cuốn hàng nghìn người hâm mộ giống như là đang lên cơn đói nhạc và ngấu nghiến một âm điệu mà vẫn mang âm hưởng nào đó của JANIS JOPLIN và THE DOORS, những thành phần vô tử của nhạc Rock trên thế giới.
    Trong số nhiều ban nhạc mới ra đời trong thời gian này có Savoy Brown, Foghat và Bad Company chuyên chơi điệu "blue" cũng như UFO đã được sinh ra trong sự phát triển bùng nổ của Heavy Metal . Năm 1973 các ông vua Heavy Metal mới thực sự chiếm lĩnh thế giới âm nhạc, đó là các ban Led Zeppelin, Deep Purple và BLACK SABBATH
    Phần 3: Những biểu tượng và sự hình thành cách chơi riêng của các ban nhạc chơi Heavy metal!
    Black Sabbath
    Hình tượng quỷ Sa-tăng đến từ 2 ban nhạc Anh Black Sabbath và Led Zeppelin. Tay đánh guitar của Led Zeppelin là Jimmy Page có một hình dáng tượng trưng quỷ quái nhất trong khi các lời nhạc của Sabbath chứa đựng những điều huyền bí hơn. Tuy thế, ban này không tự xưng là thuộc hạ của quỷ Sa-tăng; không giống như các ban nhạc metal sau này, thực tế là, Ozzy Osbourne, ca sĩ của ban nhạc đã có khi than phiền vì đã hoảng sợ trước những fan mặc đồ đen, trên tay là những ngọn nến...
    Kể đến những lần trình diễn sống, đáng chú ý là Led Zeppelin với phần "rock till you drop" (rock cho đến gục ngã) kéo dài khoảng 2 tiếng và các buổi trình diễn vĩ đại của Alice Cooper, nổi tiếng với nét đặc biệt của con trăn quấn cổ, những màn cắt, chặt các phụ nữ mà ngay cả chính anh ta cũng tham dự!
    Đó là những năm đầu ít ỏi của classic metal được xem như là kỷ nguyên hay nhất của các dòng nhạc. Không có gì để nghi ngờ đấy là một đoạn đường đáng nhớ nhất của lịch sử âm nhạc. Heavy metal trở lại khi Led Zeppelin, ban nhạc nổi tiếng nhất về loại nhạc này, đã sáng tác những bài cổ điển như "Black Dog"; nhưng cũng khá sáng chói trong việc thử nghiệm lọai nhạc như REGGAE và FOLK. Thực tế thì bài sau đây cũng đóng một vai trò thành công cho heavy metal: "Stairway to heaven" do phần trình diễn chung của Page và ca sĩ Robert Plant trình bày tuyệt hảo.
    Tuy nhiên, phải nói là cho đến năm 1970, ban nhạc BLACK SABBATH mới gọi là đã tấn phong cho heavy metal một "linh hồn" thực sự. Ảm đạm, ầm ĩ với những lời như tiên tri, các tập dĩa "Black Sabbath", "Paranoid" và "Master of Reality" đã bày tỏ một loại nhạc mang đầy chất tinh quái qua ngón đàn guitar của Tonny Iommi và sự trình diễn của Ozzy Osbourne, Bill Ward và Geezer Butler với các bài cổ điển như "N.I.B.", "Paranoid" và "Children of the Grave". Các ban nhạc như Corrosion of Conformity, Metallica và Nirvana đều có ảnh hưởng của loại nhạc thánh ca metal. Trong khi đó, Deep Purple, sau một thời gian miệt mài với loại progressive rock cùng với Rod Evans và Nick Simper, đã phát triển một thanh nhạc rock vững chắc trên nền tảng của Deep Purple In Rock và đã trở thành một sứ giả thực sự trong việc cải cách âm nhạc. Thực sự là với các ngón đàn của Ritchie Blackmore hòa nhịp với tiếng đàn synthesizer của Jon Lord và tiếng gào thét chói tai của Ian Gillain đã là phần quyết định chủ yếu cho việc phát triển heavy metal ngày nay.
    Trong những năm giữa thập niên 60, có 6 ban nhạc mới đã xuất hiện dưới ánh đèn mầu: The Blue Oyster Cult, Thin Lizzy, Judas Priest, Queen, Aerosmith và Kiss. Có thể nói rằng ban nhạc Judas Priest là tiền phong trong việc truyền bá sáng kiến đưa 2 tay đàn guitar vào ban nhạc heavy metal; Aerosmith thì mang lại cho thính giả điệu blues buồn, ******** và ma túy; Thin Lizzy chơi nhạc dưới ánh sáng tân kỳ lấp lóe với điệu nhạc; Queen giới thiệu cho ta một trình độ có thể cho là cao cấp trong việc làm tái sinh những giai điệu, tiết tấu hùng hồn với tính chất sắc bén của progressive rock. Ban nhạc Kiss cách mạng hóa những buổi trình diễn rùng rợn gợi lại trong ký ức khán giả về Alice Cooper. Còn ban nhạc Blue Oyster Cult thì sao? Họ đã biến mất trong sự lãng quên sau một lọat các tập đĩa phát hành trong những năm 80. Nhưng trong những năm 70 êm đềm trôi qua của Blue Oyster Cult, ban nhạc này đã trở thành một phần quan trọng của vũ đài HARD ROCK đã phối hợp thật tuyệt vời với các giai điệu nhạc của thập niên 60 qua các tiếng đàn guitar.
    Trong khi một số các ban nhạc chuyên lo củng cố danh tiếng của mình là những tài danh vĩ đại của dòng nhạc rock, các ban nhạc khác đã bắt đầu biến chế loại nhạc mới progressive rock qua một hướng nặng nề hơn. Pink Floyd và Genesis hầu như vẫn đứng ngòai vương quốc heavy metal, trong khi Jethro Tull, Yes và King Crimson đã làm quen với heavy metal nhiều hơn qua những bài như "Aqualung", "Heart of the Sunrise" hoặc "21st Century Schizoid Man" một cách tương ứng. Được tiêu biểu bởi các kết cấu nhạc phức tạp, phần sọan nhạc kỳ quái và cách sử dụng nhạc cụ điện tử cao cấp, lọai nhạc progressive metal chắc có lẽ không bao giờ trở thành hiện thực nếu không có ban nhạc RUSH ra đời. Với album đầu tiên của Rush, tuy lúc ấy chưa được gọi là progressive, nhưng trong thời gian của Fly By Night và thành công của tay trống Neil Peart, ban nhạc đã thay đổi vị trí và tỏ niềm khát vọng hơn qua lời nhạc và giai điệu, đưa chất progressive cho đến biên giới xa nhất qua các tập dĩa như "A Farewell to Kings" và "Hemispheres". Nhiều ban nhạc progressive khác như Emerson, Lake và Palmer, Focus, Asia, IQ và Marillion chỉ làm quen sơ sài với metal trong suốt thời gian hiện diện của họ.
    Thật là đáng tiếc, heavy metal đã bị đình trệ hoàn toàn trong cuối thập niên 70. Aerosmith, Thin Lizzy và Black Sabbath bì chìm đắm trong ngục tù của ma túy, Kiss đánh mất vẻ đẹp của âm nhạc qua việc thương nghiệp hóa quá độ, Deeep Purple bị phai nhòa vì cứ thay đổi nhân sự, Led Zeppelin chấm dứt sự nghiệp qua cái chết của tay trống John Bonham; chỉ còn Judas Priest và Queen là đứng vững trong thời gian này. Không chỉ là những ban nhạc lớn biến mất dần dần mà vài ban nhạc mới cũng chỉ lóe lên một thời gian ngắn rồi tắt; người ta nói metal đang nằm ngắc ngỏai trên giường bịnh. Một vài ban nhạc nhỏ nhoi vẫn phát đạt trong kỳ đổ nát này, trong đó phải kể đến AC/DC và Rush với tay đàn Angus Young nghiêng ngả đảo điên trên sân khấu, Bon Scott với giọng rít thất thanh như tiếng động cơ máy bay
    Phần 4: sự đối đầu của Funk rock và heavy metal! sự lên ngôi và vai trò của heavy metal trong cuộc sống!
    KISS
    Và thế là lọai nhạc metal mới là PUNKROCK (punk = khốn khổ, nghèo nàn) ra đời để cứu nguy cho cái phông rock trên sân khấu không bị hạ xuống vĩnh viễn. Gọi tắt là Punk, đó là lọai nhạc Rock ầm ĩ, hỗn độn, lời ca cộc cằn khởi xướng từ giới thanh niên hạng trung bình trong xã hội Anh. Sau này, người ta hiểu Punk là một phong cách âm nhạc diễn tả sự thất bại về kinh tế và sự ghẻ lạnh trong tình người tại Anh quốc. Cao điểm của phong trào Punkrock Anh là năm 1977. Các bài hát với hòa âm đơn giản thường ngắn, cuồng nhiệt, lời ca mang đầy tính chỉ trích, hòai nghi, yếm thế. Ban nhạc Punk nổi tiếng nhất là The Troggs, *** Pistols của Luân Đôn với bài "Anarchy in the UK" năm 1976, và ban The Clash. Ngòai ra, ta còn tìm thấy các ban như Ramones, Damned, Siouxsie and the Banshees, ít biết đến hơn nữa là Pagans, the Dead Boys, the UK Subs, Crass... tất cả đều cố gắng đột chiếm thế giới. Sự đóng góp lớn nhất của Punk vào sân khấu của Punk/Heavy metal có thể là lối nhảy "slamdancing" phổ biến, sự phục hưng lọai nhạc Rock mạnh mẽ và sự tuyên truyền rộng rãi chống lại những hành vi sai trái của xã hội (vang lại các ca khúc của Black Sabbath chứa đựng trong những bài như "Children of the Grave" ?"dĩa Master of Reality, 71- và "Luke's Wall/War Pigs" -dĩa Paranoid, 70-).
    Nên kể về 3 ban nhạc Punk quan trọng nhất là Iggy and the Stooges, the Ramones và *** Pistols. Các thành viên trong ban nhạc với Iggy Pop không có gì thiếu sót trong phần làm kinh ngạc khán thính giả vì sự cuồng nhiệt quá độ đến nỗi chính họ cũng chỉ chịu đựng nhiều lắm là 15 phút. Ban nhạc của New York là Ramones có những bài hát khinh suất, táo bạo không ngờ và đã đặt nền móng các ban nhạc sau này như The Red Hot Chili Peppers và Nirvana lớn mạnh. Cuối cùng là ban The *** Pistols đã sáng tác nhiều bài nổi tiếng với những lời ********* như trong bài "God Save The Quen" hoặc những bài "hooky songs" như bài "Sub-Mission". Tuy nhiên, qua lần trình diễn tại Mỹ năm 1978, ban nhạc này đã tự diệt thanh danh khi tay đánh bass Sid Vicious bị tố cáo đã giết người tình là cô Nancy Spunge và sau đó đã tự tử trong một cơn say ma túy. Sự kiện này đã đưa Vicious vào các "liệt sĩ" đáng hổ thẹn của Punk, *** Pistols tan rã, Punk Rock bắt đầu suy thóai và chỉ còn họat động phần lớn lặng lẽ cho đến thập niên 90. Riêng ca sĩ Johnny Rotten của ban *** Pistols đã lập ra ban nhạc khác tên là Public Image LTD nhưng chẵng còn dính dáng gì đến Punk nữa.
    Trong khi Punk quyến rũ được số lượng lớn thanh niên, một ban nhạc cuồng nhiệt khác cũng đã bắt đầu tác động vào giới trẻ, đó là MOTORHEAD. Ban này được biểu thị cho sự bắt đầu của những thể lọai thrash/speed/power metal và death metal sau này. Dĩa phát hành đầu tiên của Motorhead năm 1976 là On Parole biểu lộ rõ tiềm năng không hề vay mượn của riêng mình trong những tập đĩa phát hành những năm cuối của thập niên 70 và đầu 80 như là Overkill, Bomber, Ace of Spades và No Sleep 'Til Hammersmith đã cống hiến nhiều bài thực sự là đòn bẫy cho metal song. Hơn nữa, Motorhead không những đã thu hút nhóm nghe nhạc metal một cách ngạc nhiên lý thú mà còn hấp dẫn cả cácnói về hard rock thì ko thể ko nhắc đến nước MỸ!!! bán đảo Scandinavi nổi tiếng về death và black thì Mỹ lại nổi tiếng về hard rock!!! nhưng có mấy ai biết rằng thời xa xưa ấy thì Mỹ chỉ là cái bóng của Ăng_lê!!! trong cái nền đen tối của nước Mỹ hồi những năm 60,70 thì một band nhạc đã giúp Mỹ lấy lại một phần danh dự!!! Nó còn là ông tổ của những buổi biễn diễn trong sân vận động với hàng trăm ngàn khán giả của nhạc rock sau này!!! Band tôi muốn nói đến là Grand Funk Railroad....đây là band 100% gốc Mỹ gồm ba thành viên đến từ MICHIGAN , hãy nghe tạp chí guitar world định nghĩa về GFR:"band là con tàu chuyển giao rock của thập kỉ 60 bước vào thời kì trưởng thành đầu thập niên 70".Họ chơi theo phong cách hard rock nhưng pha lẫn R&B, "chúng tôi là ban nhạc của đám đông"_vocalist/guitarist MARK FARNER của nhóm phát biêu..và vào tháng 7-69 band được 125.000 khán giả trẻ chào đón ở liên hoan Pop tại Atlanta và 120.000 khán giả tại liên hoan Pop quốc tế tại Dallas...mở ra thời đại của những buổi biểu diễn khổng lồ tại các sân vận động!!album tiêu biểu nhất của nhóm là "ontime" phát hành năm 69!! trong album có các ca khúc bất hủ như :"Time machine","Heartbreaker","tnuc",và "Limousine driver"....liên tục được phát đi phát lại trên sóng phát thanh Hoa Kì!!! có một chi tiết đáng lưu ý là album này chỉ thu âm trong vòng có 5 ngày giữa chu kì lưu biễn khắp nước Mỹ của Band!!!!!
    fan punk bốc lửa.
    Heavy Metal trở lại
    Trong khi Punk đang làm rung chuyển nền tảng của rock & roll thì Heavy Metal trở lại với Judas Priest, Scorpions, Accept và phong trào New Wave of British Heavy Metal phát xuất từ Anh quốc với các ban Diamond Head, Def Leppard, Holocaut, Iron Maiden, Saxon, Samson, Tygers of Pan Tang, Venom, Raven và Sweet Savage, trong đó chỉ có Iron Maiden, Def Leppard và Saxon là nổi tiếng nhất. Judas Priest muốn đại chúng hóa các sản phẩm đồ da, giầy ống, đinh đóng làm biểu tượng cho nhạc metal; Scorpions thì biểu dương tài năng qua một loạt các dĩa phát hành thành công rực rỡ như là Virgin Killer (76), Lovedrive (79 và Blackout (82) thể hiện cả hai thể điệu ballad và heavy. Ban Accept đã thể hiện một điệu nhạc đúng chất heavy/hard của Rock cũng như có thể cho là đã bắt đầu giới thiệu thể nhạc proto-power metal qua các tập dĩa như Breaker và Restless and Wild năm 81-83.
    Trong khi đó, Iron Maiden mang lại hình ảnh thần kỳ của heavy metal qua các đọan riff ngắn và cực kỳ chói tai trong các album như Killers (81), Piece of Mind (83) và Powerslave (84). Ban nhạc này vẫn giữ vững thế đứng trong làng nhạc hard rock nhiều năm cho tới khi Metallica xuất hiện.
    <== KIRK - Metalica
    Trong khi Iron Maiden trở lại chơi thêm tiếng bass ầm ầm như sấm (cộng với các đoạn riff ngắn là một sự phối hợp thường gọi là classic metal, ban nhạc Venom xuất hiện với thể loại mới là thrash metal trong các tập dĩa như Black Metal (82) và Welcome to Hell (85) mà cũng có thể nói rằng đó là nền tảng của thể nhạc death và black metal sau này. Venom trở thành một ban nhạc mạnh trong thời kỳ này, cùng với MotOrhead, Stained Glass và Riot với loại nhạc rất dễ phân biệt và mạnh mẽ, đã truyền cảm hứng cho các ban nhạc mới Metallica, Exodus, Slayer và Mantas (sau này trở thành Death) để đạt tới một lối chơi riêng qua tiết tấu nhanh và một phong cách trình diễn hung hãn.
    Vai trò của New Wave of British Heavy Metal tuy hiện hữu không bao lâu cũng đã được đánh giá cao hơn là việc chỉ kích thích được sự phục hưng loại nhạc heavy metal tại Anh. Nó đã mang lại sức sống cho tuổi trẻ sẵn mang đầy tính hồ hởi, một sự sáng tạo cởi mở không ngừng, tạo ra một sức truyền cảm mãnh liệt, một con đường cho heavy metal tiến hóa suốt thập niên 80. Với các ban nhạc cũng tòan chơi lối riff metal như Jaguar, Witchfynde, Diamond Head, Angel Witch, Wichfinder General xuất hiện trong thời kỳ này đã báo hiệu một vị trí vững chắc của heavy metal và đảm bảo sự tiến triển không ngừng của nó trong thế giới âm nhạc
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  2. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Rock tiên phong đầu tiên (st)
    Ngày nay, những ca sỹ hát Rock được thừa hưởng kỹ thuật hát từ những ca sỹ hay gào thét của Rock ?~n?T Roll thập kỷ 50, và họ thì lại thừa hưởng từ những ca sỹ hát nhạc Blues ở thập kỷ 30 và 40. Khi vừa hát vừa gào thét (shout style), ca từ được hát theo một cách có nhịp điệu hơn so với lời hát thông thường. Kỹ thuật này được sử dụng rất nhiều trong nhạc cổ điển, một số phong cách Jazz và thậm chí là ở một số dạng dân ca Mỹ.
    Shout Style
    Trong suốt thập kỷ 50, các loại nhạc phổ thông kiên trì theo phong cách tình cảm êm nhẹ của Frank Sinatra, nhưng shout style đã thoả mãn được cái tai đói âm thanh của các teenager. Hai ca sỹ tiêu biểu khởi đầu cho shout style là Richard Penniman(a.k.a Little Richard) và Jerry Lee Lewis(a.k.a The Killer) đã ảnh hưởng nhiều tới các ca sỹ sau này. Richard là người da đen còn Lewwis là người da trắng, nhưng họ có một điểm chung : tiếng hét. Richard và Lewwis là tiêu biểu cho những người thuộc tầng lớp trung lưu nhưng đầy những cảm xúc dồn nén. Elvis Preley là ca sỹ hát trữ tình, êm dịu, với phong cách của một quý ông ở miền Nam, nhưng Richard và Lewis thì rất hoang dại và khác hẳn với cái kiểu thông thường ai cũng thấy ở thập kỷ 50 này.
    Cả hai đều ăn mặc khá giống nhau với zoot-suit (áo dài đến đầu gối, quần hẹp-ND), áo giả da và kim tuyến, tóc dài. Cả hai nhạc sỹ đều rất giống nhau trong cách chơi piano, những đoạn lặp dữ dội, những cú nhấn bất ngờ bên tay phải với phong cách chơi chẳng ai có, vừa đứng vừa đánh đàn hay thậm chí là ngồi lên cả piano.
    Richard quả thật là một cái máy gào thét; khi giọng ca của anh kết hợp với tiếng kèn saxophone nhún nhảy giục giã, âm nhạc của anh đã tìm được đến với những cảm xúc tột cùng mà những thính giả teenagers đang tìm kiếm. Phần giai điệu của Richard được lấy chủ yếu từ chất liệu R&B, phần lời thì không có gì đáng kể.
    Jerry Lee Lewis và cả Little Richard đều biểu diễn rất hoang dại trên sân khấu. Những phụ huynh người da trắng lại càng không thể chấp nhận được anh ta vì một lý do đơn giản anh ta là người da trắng. Hát những bài hát với chủ đề mở nói về nhục dục không chút ngại ngùng, cùng những nốt nhấn mạnh mẽ trên cây đàn piano của mình, Lewwis đã làm thoả lòng thế hệ teenager và làm kinh sợ bố mẹ họ. Vào lúc đó, làm cho các vị phụ huynh nổi giận là mục tiêu luôn được các nghệ sỹ Rock mong muốn.
    Một trong những nghệ sỹ khác cũng ?ola hét? chẳng kém ai mà nhiều người coi là ?ocha đẻ? của Rock ?~n?T Roll là Chuck Berry(guitar). Berry không chỉ là một nhà soạn nhạc điển hình (một trong những nghệ sỹ Rock vừa sáng tác vừa biểu diễn đầu tiên), Berry còn là một cây guitar có kỹ thuật không thể chê được. Tiếng đàn của ông đã trở thành một cái gì đó để vô số các nghệ sỹ Rock phải ngưỡng mộ và học tập theo.
    Không giống như Richard và Lewis, nhạc của Berry dù sao vẫn còn làm các bậc phụ huynh tầng lớp trung lưu yên tâm đôi chút. Những ca từ về cuộc sống của mình, như về các cô gái, về những chuyện tình lãng mạn hay cả những chiếc ô tô tràn ngập trong các bài hát của ông. Berry đã phản ánh trung thực xã hội của các teen thời đó.
    Âm nhạc của Chuck Berry vào thập kỷ 50 rất đặc biệt khác hẳn mọi người. Ông sử dụng những nhịp ?oRock? rõ nét như trong bài ?oMaybelline? hoà trong nhịp điệu ?orolling@ô¿¿ ?o I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  3. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Guns N Roses
    Trên sân khấu đang diễn ra một cuộc chiến thật sự: buổi trình diễn của bạn nhạc rock mang tên Guns 'n'Roses. Album đầu tiên của họ "Appetite for Destruction" đã bán hết 15 triệu đĩa. Guns 'n' Roses! Đó chính là những khẩu đại bác cùng với những bông hồng ! Họ được đánh giá là ban nhạc nguy hiểm nhất thế giới. Nhưng Guns 'n' Roses thực sự là những ai vậy? (hehe).
    Trước hết hay nói tới ca sĩ W.Axl Rose (tên thật là Bill Bailey). Anh sinh ngày 6.2.1962 ở Lafayette thuộc bang Indiana (Mỹ). Năm 17 tuổi anh phát hiện ra rằng cha Stephen Bailey thực sự chỉ là bổ dượng của anh mà thôi. Anh tỏ ra rất tức giận đối với sự việc này và ngay lập tức lấy lại tên Rose của cha anh, người đích thực sinh ra anh. Anh là chàng trai được giáo dục tốt
    và được coi là một người có khả năng đương đầu với khó khăn của cuộc sống.
    Trong ban nhạc còn có cây guitar Slash-một người được coi là "nữa người nữa vật". Anh tên thật là Paul Hudsson, sinh ngày 23.7.1965 ở Stoke-Onirtent (Anh). Slash nhận xét: " không ai trong số chúng tôi có một tuổi thơ thật sự bình thường; Izzy
    Stradlin (tên thật là Jeff Isabelle) là cây guitar thứ 2 đồng thời là người viết lời cho các bài hát. Anh cũng sinh trưởng ở vùng Lafayette.
    Duff là ca sĩ có giọng trầm của Guns 'n' Roses. Anh sinh ngày 5.1.1964 với các tên Michael Mckagan. Thành viên thứ 5 của nhóm là Steven Adler, người chơi được rất nhiều nhạc cụ. Song anh đã tách mình ra khỏi ban nhạc bởi vì anh sự dừng quá nhiều thuốc men.
    Ngày 6.6.1985 được coi là ngày thành lập chính thức của Guns 'n' Roses. Axl và Izzy, hai người bạn học cùng trường phổ thông ngày xưa đã quyết định cùng nhau đến Los Angeles và suy tính xem mình có thành đạt được điều gì đó thật kỳ diệu trong cuộc sống. ở Los Angeles ?? Họ đã làm quen vì Slash - người bạn thân thiết của Duff và Steven Adler. Slash và Duff chơi cho bạn nhạc Los Angeles Guns, còn Axl và Izzy thì chơi cho nhóm Hollywood Rose. Và ban nhạc Guns 'n' Roses đã xuất hiện từ hai ban nhạc này.
    Song thời gian dầu khí ban nhạc thành lập, tất cả các thành viên dường như đều tồn tại ở ngoài vòng của cuộc sống. Họ phải làm việc kiếm tiền vào ban ngày bằng đủ mỗi thứ nghe, con buổi tối thì cũng gặp nhau ở bất cứ một CLB nào. Sơng phong cách trình diễn cộng với một loại âm nhạc đặc biệt hấp dẫn của Guns 'n' Roses ngày càng làm say mê biết bao người hâm mộ. Họ càng trở nên nổi tiếng va vào tháng 3.1986 Guns 'n' Roses đã kỳ hợp đồng thủ đĩa hát đầu tiên của mình.
    Guns 'n' Roses được so sánh với Rolling Stones. Và sau đó ban nhạc nổi tiếng này còn được đưa ra tranh luận cùng Beatles, Sec Pistol. Guns 'n' Roses đã tao lập được một sự hài hòa giữa họ và các tầng lớp thành niên, chính nhờ vào một âm nhạc sáng tạo vô cùng đọc đáo mà không một ban nhạc nào khác có thể có được.
    Vào năm 1987 khi album đầu tiên với tựa đề Appetitte For Destruction của Guns 'n' Roses được bán hết 15 triệu đĩa trên toàn thế giới thì họ đã bắt đầu giành được vị trí quan trọng trong làng nhạc rock. Đĩa hát này thực sự đưa lại danh tiếng và đình cao cho Guns'n'Roses. Axl Rose, chàng trai cho tới tận năm 1 tuổi vẫn còn hát trong giàn đồng ca nhà thờ, đã phát biểu một cách
    vô cùng sung suớng và xúc động: "Tôi không thể tưởng tượng được những gì mà ngày hôm nay chúng tôi đã đạt được".
    Ở nước Mỹ chỉ trong vòng có hai tiếng đồng hồ đã có 500.000 đĩa hát của hai album nhạc mới "Use Your Illusion I" và "Use Your Illusion II" được bán hết. Thành công đó của Guns'n'Roses cũng con được thể hiện khá rõ nét ở nước Đức trước khi Album này được phát hành đã có 250000 đơn đặt mua trước.
    Guns'n'Roses luôn luôn sẵn sàng phá bỏ mới nguyên tắc. Họ chỉ có một đạo luật duy nhất: đó chính là không tuân theo một đào luật nào cả. Và chính tiêu đề của chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới 1991/92 của GNR đã nói lên tất cả: Get in the Ring, Mother ****er". Các buổi trình diễn của GNR là một sự pha trộn lẫn lộn giữa tình yêu, lòng căm thù cùng với sự tàn phá, tiêu
    diệt. Sân khấu của GNR được thể hiện với các đặc trưng: ánh sáng lộng lẫy, sự huyên náo ầm ỉ và cả pháo hoa nữa. GNR biểu diễn liền trong hai tiếng đồng hồ, còn Axl Rose thì luôn chạy nhảy cuồng nhiệt trên sân khấu. Cả ban nhạc thì luôn luôn nhảy cùng với các giai điệu. Axl Rose thì hét hò trong từng bài hát và chính bởi vậy mỗi một khúc ca vang lên như một bài thơ kêu gọi lòng căm thù và bat đây sức mạnh của tình yêu. Với những nguyên nhân trên đây GNR không bao giờ bị làng
    quên cả.
    Song không phải bất cứ một buổi biểu diễn nào của GNR cũng tuân theo mô hình kể trên. Liều buổi trình diễn kéo dài có lâu hay không và được bắt đầu khi nào thực sự không bao giờ được xác định trước đó một cách cụ thể. Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào không khí và trạng thái của bạn nhạc. Một thí dụ điển hình: Axl Rose không hề tham gia hát trong buổi trình diễn ở
    Berlin trong suốt hai tiếng đồng hồ. Xem chừng điều đó là không thể chấp nhận được, những không có ai tỏ ra khó chịu với anh cả.
    Nhà quản lý cứ GNR nhận xét về ban nhạc nổi tiếng này như sau: "GNR không bao giờ cần tới sự bảo vệ của các lực lượng cảnh sát mà chính những người hâm mộ cần phải tự bảo vệ mình trước GNR. Song chính họ được hàng triệu khán giả hâm mộ, kính trọng và họ được coi là những tấm gương mẫu mực.
    GNR sử dụng một ngôn ngữ âm nhạc cổ điển song những bài hát của họ đều đề cập tới những chủ đề chính, những nghĩ suy và thổn thức của trái tim của rất nhiều tầng lớp thanh niên. Chẳng hạn chủ đề "Chết chóc và tình yêu" trong bài hát "Don't Cry". "Anh sẽ luôn nghĩ tới em và khoảnh khắc thời gian mà chúng ta đã có.
    Em sẽ bước đi một mình trên con đường vắng lặng.
    Và em sẽ cảm thấy tốt đẹp hơn, nếu như buổi sáng
    tôi... "
    Chủ đề này con được thể hiện trong các bài hát được sửa đổi, điều chỉnh mới trở lại "Live and Let die" (của Paul Mc Cartney) hay "Knockin' Ơn Heaven's Door" (của Bon Dilan). Còn trong các bài hát "Patience" và "november Rain" thì chủ đề được đề cập tới là " Những mối tình bất hạnh"
    Triết lý cuộc sống của NR có một sự cuốn hút đặc biệt:" Chúng tôi chỉ làm tất cả những gì mà chúng tôi yêu thích và phù hợp với chúng tôi. Còn vấn đề tiền bạc không phải là quan trọng đối với chúng tôi". Và họ đã thu được hàng triệu dollar. Liệu ai có thể mơ ước tới những khoản tiền không lồ như vậy, khi anh ta nghĩ rằng " Tôi chỉ làm những gì đem lại niềm vui cho tôi mà thôi, và tôi được rất nhiều khán giả hâm mộ. Còn số tiền mà tôi kiếm được là bao nhiêu thì chẳng quan trọng chút nào".
    Bên cạnh những cảm xúc mãnh liệt, bên cạnh những triết lý cuộc sống đầy sức cuốn hút đó còn có một nguyên nhân khác nữa đã đưa GNR tôi thành công và đình cao danh vọng: đó chính là sức quyến rũ đặc biệt không gì có thể ngăn cản nổi. Chắc chắn là ai cũng muốn được coi như một ông vừa ở trên sân vận động và được bao quanh bởi những cô gái xinh đẹp và cả sự tráng lệ nữa.
    Và GNR chính là những ông vừa như vậy. Sống để có thể gặp gỡ được với họ thì là một điều vô cùng khó khăn. Đó chỉ có thể là ước mơ mà thôi, và nhờ có những ước mơ do mà cuộc sống vẫn tiếp diễn. Người ta mua tranh cổ động, áo T-shirt, mũ và đĩa CD của GNR chính là nhằm mục đích có thể tiếp cận gần hơn ban nhạc mà họ yêu thích.
    GNR là những con người anh hùng, là một ban nhạc vĩ dại đã luôn luôn khám phá những con đường mới để vươn lên phía trước bên cạnh những phẩm chất dữ dội và mạnh liệt tràn đầy!
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  4. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Nirvana
    NIRVANA là một trong những ban nhạc có công lớn nhất làm cho thể loại ALTERNATIVE phát triển mạnh mẽ như
    ngày nay, mà người đứng đầu là KURT COBAIN. Kurt cobain (hình nhỏ bên dưới) sinh ngày 20/2/1967. Anh là người thành lập
    Nirvana và đã cũng Nirvana làm một cuộc cách mạng trong thể loại nhạc Punk Rock. Khoảng đầu thắp niên 70 đến cuối thập niên 80 thể loại Punk rock (là loại nhạc với phong cách chơi mạnh mẽ, dữ dội, đố các bạn nhạc Mỹ phát triển) khá phát triển, nhưng nó vẫn chưa thoát ra được cái bóng của người anh em với nó là thể loại Heavy Metal. Nhưng từ khi Nirvana xuất hiện, phong cách chơi nhạc đầy ngẫu hứng của họ đã chinh phục được người nghe và cả các nhà phê bình khó tính nhất.
    Chính Nirvana đã đưa thể loại Punk lên một bước phát triển mới, ảnh hưởng của nó lan rộng khắp làng nhạc Rock bây giờ và đã đạt nền móng cho sự phát triển của thể loại ALTERNATIVE. Mặc dù trong quá trình chơi nhạc, một số thành viên trụ cột đá bỏ ban nhạc (như David Drohl qua chơi cho Foo Fighter) nhưng với tài năng của Kurt (anh chơi Guitar rất khá, nhưng chủ yếu là chất giống đặc biết) Nirvana vẫn ra các album xuất sắc của mình. Nếu
    nghe nhạc của Alternative, ta sẽ thấy tâm trạng trăm uất của kurt, thể hiện ở những ban nhạc của anh một số
    đoạn gào thét rất thê thảm! Nghe nhạc của Nirvana, ta sẽ thấy một sự bế tắc, cũng giống như tâm trạng của
    Kurt vậy.
    Ngày 9/4/8??? ^ 1994, Kurt đã tự sát bằng một viên đạn vào đầu, để lại 2 đứa con. Cái chết của Kurt đã để lại nói tiếc thương của bao nhiêu fans Rock. Kurt mất đi trong khi Nirvana đang trên đà phát triển, anh vẫn còn rất trẻ(27 tuổi) quả là một sự đáng tiếc cho làng nhạc thế giới!
    Các album của Nirvana gồm có:
    BLEACH: phong cách nhạc của Nirvana lúc này còn phôi thái, chưa hình thành. Phát hành tháng 6/89. Năm 1992
    Bleach được phát hành lại, và có thêm bonus track "DOWNER"
    NEVERMIND: là album thứ 2 của Nirvana, và cũng là album đầu tiên được phát hành bởi hàng đĩa GEFFEN RECORD. Được phát hành gồm nhiều bài xuất sắc như Smell like teen spirit In bloom" ; "Come as you are" ; "Lithium" và "Something in thẻ way". Album đã bán được nhiều triệu bạn và vẫn còn đứng trong tốp 200 album của Billboard cho đến tận ngày nay. 50000 album đâu tiền không có bonus track "Nameless,endless". Track này được nghe bằng cách để Cd chạy 10 phút sau khi kết thúc bản "Something in thẻ way "
    INCESTICIDE : là album tổng hợp các bài được phát trên dài BBC và được phát hành bởi GEFFEN RECORD vào khoảng giữa tháng 12/92. Album này đã đạt danh hiệu "bạch kim" vào tháng 11/95.
    IN UTERO : được phát hành bởi một ong bầu không mấy nổi tiếng ở Chicago: Steve Albini, sau khi GEFFEN RECORD số rằng album này chưa được trau chuốt lắm và quá đủ đôi. Album này cũng đạt "bạch kim" vào tháng 12/993, gồm có nhiều bài rất hay như "Rape mẹ", "Heart Shaped Bọc", "All Apologies".
    LIVE IN NEWYORK : NIRVANA UNPLUGGED phát hành bởi MTV (liên kết với GEFFEN) vao mùa thu năm 1994. Album này được thu cùng thời gian với IN UTERO, bao gồm các bản nhạc Acoustic được yêu thích nhất của Nirvana như
    "Pennyroyal tea", và một số bài chơi lại của album khác theo phong cách acoustic. Người bạn thân nhất của
    Kurt - Pat Smear (này chơi cho Foo Fighter) cũng 2 anh em Curt và Chris(này chơi cho Meat Puppets' Kirkwood)
    cùng chơi trong album này.
    Nếu muốn tìm hiểu kỹ hơn về cuộc đời của Kurt bạn có thể đọc trong THế GIớI ÂM NHạC (hy vọng bạn sẽ tìm
    thấy nhiều điều thú vị về Kurt, một con ngườ luôn sống và chết vì âm nhạc).
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  5. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Metallica
    Đúng như nghĩa của tên gọi nhóm nhạc Heavy Rock tồn tại từ 21 năm nay (1981) vẫn trụ vững trên "đấu trường" nhạc trẻ thế giới: Metallica luôn là những "Monsters of Rock" vào hàng dữ dằn nhất. Và họ đã bán hết hơn 55 triệu bản album!
    Tôi: James Hetfield (hát chính), Lars Ulrich (gốc Đan Mạch, trống), Kirk Hammett (lead guitar) và Jason Newsted (bass), tất cả đều kiêm tự viết nhạc cho mình.
    Tiếp tục phát triển Hard Rock của những Led Zeppelin, Deep Purple, Nirvana từ thập niên 70, nhóm Metallica càng đưa rock nổi loạn đến cực điểm triệt để: Cuc on, cực nhanh, cực gây sốc. Nói tên những album ăn khách của họ cũng đủ nói lên điều đó: "Creeping Death", Black Album", , Harvester Of Sorrow", "And Justice For All", "Motor Breath"...
    Chủ tướng Hetfield nói: "Tôi không thể viết một bài ca hạnh phúc được. Mà phải nhanh và giận dữ hoặc chậm và buồn kia....". Chính anh đã được tặng cho hon danh "Người đàn ông giận dữ nhất trong âm nhạc", thậm chí là "Doctor No" (một nhân vật dữ dằn trong loạt truyền về điệp viên Anh James Bond của I.Fleming)!
    Bản thân người ngợm "đen" như dong nhac do, nhưng vẫn không cần được sự hâm mộ nồng nhiệt của giới hâm
    mộ choai choai. Bởi phải công nhận họ lao động nghệ thuật một cách miệt mài, là nhóm nhạc lưu động số 1 thế giới, lúc nào cũng trên đường lưu diễn. "Giới hâm mộ của chúng tôi không phải là những người yêu nhạc, mà họ sống với âm nhạc!" (music - livers) - Hetfield tuyên bố như thế. Nhạc của Metallica được xem như một đối trọng của Rap da màu Mỹ.
    Thế nhưng thời gian gần đây có điều lạ là đã thấy xuất hiện noi Metallica thỉnh thoảng mot hơi hom, giọng điệu khác - trữ tình mới kỳ chứ ! Chẳng hạn giữa album "Load" vẫn kiểu ầm ầm nổi cơn thỉnh nộ ấy, tự nhiên lại xen vào bài "Mamma Said" nghe như Slow Rock: trăm u hoài, nhe tho, ca be nam lần guitar đệm cũng nhẹ như gió thoảng vương vất đâu đó hình ảnh của Mẹ nhớ ngày nào vẫn ray là đứa con ngỗ ngược....
    Chưa hết, đến album "Re-Load" lần đầu tiên xuất hiện một giọng ca nữ hát chung - bà hoàng nhạc soul ngày nào
    Marianne Faithfull. Và cũng lần đầu tiên nghe thấy trong lời nhạc của Metallica có từ này : "tình yêu".
    Và cả từ` "nàng" nữa! Trong không ít bài đâu: "The Memory Remains", "Where The Wild Things Are", "Unforgiven II", "Low Man's Lyric" ... Nhẹ nhàng, dìu dàng, lả lướt hơn tí chút, đôi khi còn mường tượng thấy âm hưởng của cả Beatles nữa.
    Cái gì vậy? Giải thích: có 3 giai đoạn rock - một là thưở vị thành niên khi ta muốn đến với rock; hai là thời tuổi 20 lúc ta đã "làm" rock ; ba là trưởng thành 30. Bây giờ ta mới thấy hối tiếc điều gì đó và Metallica hiện đã ở và ở giai đoạn cuối.
    Metallica đang "chín". Giải thích này cũng phù hợp với tất cả những fan nghe rock của chúng ta, dù có đi đâu rồi chúng ta cũng sẽ quay về với những giai điệu du dương, nhẹ nhàng và chan chứa tình yêu, vì đó là lẽ sống của mỗi người
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  6. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    IRON MAIDEN - Nơi kinh hoàng của nhạc Rock
    Thời kỳ cuói những năm 70, đầu 80 đã đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử phát triển nhạc Rock, đó là sự vụt lớn mạnh không ngờ của dòng nhạc Heavy Metal, tiến đến tước quyền thống trị của Hard Rock cổ, để rồi đến đầu thập kỷ 90 thì vươn lên trở thành dòng nhạc đỉnh cao, chiếm địạ vị độc tôn trong lòng giới trẻ. Trong hơn một thập kỷ phát triển đó, các ban nhạc Heavy Metal đã làm mưa làm gió kắp nơi, biến các sàn diễn trên khắp thế giới thành những lò lửa cuồng nhiệt hâm mộ, phải kể đến những Metallica, Manowar, Guns n' Roses, Megadeath, và không thể không nhắc đến đứa con của xứ sở sưng mù- Iron Maiden.
    Người hâm mộ có thể dễ dàng phát hoảng lên trước cái tên của ban nhạc thì đầy vẻ con gái nhưng nhãn bìa các album thì toàn hình quỷ sứ ghê rợn. Thật là dễ...liên tưởng rmột cách không mấy dễ chịu.
    Được thành lập vào khong năm 1976, thời điểm mà các nhóm Hard Rock cựu trào vẫn còn thống trị thế giới nhạc Rock, Iron Maiden đã hi trãi qua rất nhiều khó khăn để tạo dựng sự nghiệp của mình. Sau nhiều thay đổi thành viên và các chuyến lưu diễn hỗ trợ các ban nhạc nổi tiếng khác, mãi đến năm 1980, nhóm mới ra được album đầu tay mang tên nhóm, và ngay lập tức gây được tiếng vang lớn. Album này làm cho các chuyên gia sứng sốt về một trình độ hoàn hảo ở bè đôi guitar cùng với trình độ bass thuộc hàng cao thủ.
    Năm 1982, sau khi ổn định đội hình, nhóm cho ra đời album The Number of the Beasts không chỉ là một album rất hay (xếp hạng 1 ở Anh), mà còn là một dấu ấn mẫu mực cho dòng Heavy Metal thời bấy giờ. Ngay sau đó, liên tục hai album rất xuất sắc Piece of Mind(1983) rồi Powerslaves (1984) trình làng không chỉ làm kinh hoàng giới chuyên môn về 1 sức sáng tác đáng sợ, mà sau đó Powerslaves còn đưa tên tuổi của Iron Maiden đi khắp thế giới.
    Kỹ thuật đỉnh cao của Maiden đặc biệt về thể hiện ở bè đôi guitar (Adrian Smith -Dave Murray) cực kỳ giai điệu và biến hoá, điển hình là những đường core dữ dội trong các bài Aces High, 2 Minutes To Midnight, hay những chuỗi đàn guitar cực kỳ mạch lạc đặc trưng trong Strange World, Phantom of The Opera, The Rime of The Ancient Mariner. Dưới một bè guitar như thế là phong cách chơi bass có một không hai của Steve Harris (mà sau này trở thành phong cách bass mẫu mực trng làng bass thế giới). Đến hêt năm 1984, Maiden đã là cánh chim đầu đàn dẫn dắt toàn bộ nên Heavy Metal Anh Quốc.
    Ngay trong năm đó, Maiden bắt tay vào việc thực hiện một chuyến công diễn khổng lồ vòng quanh thế giới mang tên World Slavery Tour 1984-1985 với 200 buổi bểu diễn trong 332 ngày tại 26 nước. Chuyến lưu diến thành công tới mức chính Steve Harrís phải thốt lên rằng chỉ có thể thực hiện được lần nữa trong m.
    Album live Life After Death (1985) và chương trình video cùng tên ngay lúc phát hành đã bán được với số lượng khủng khiếp. Thành công nối tiếp thành công, với một ý niệm hoàn toàn mới mẻ Somewhere In Time (1986) và Seventh Son Of A Seventh Son (1988) được thể hiện bằng một lối chơi chau chuốt với những giai điệu tuyệt vời được chuẩn bị rất công phu và tỉ mỉ, điển hình là các bài Deja-vu, The Evil That Men Do, The Loneliness Of The Long Distance Runner. Nhưng sau đại thành công năm 1988, có lẽ cảm thấy đã quá thành công với Maiden, Adrian Smith tuyên bố rời nhóm. Đây là một cú sốc nạnh cho các fans của Maiden trên toàn thế giới. Điều này phần nào giải thích tại sao No Prayer For The Dying(1990) không được thành công như các album trước.
    Nhưng Janick Gers (người thay thế vị trí của Smith) đã không hề làm các fans thất vọng. Ngày 11-5-1992, một ngày đã được ấn định từ trước, một ngày mà các "tín đồ" trên khắp thês giới đẫ hồi hộp chờ đợi từ lau, là ngày phát hành album mới của Maiden: Fear Of The Dark. Vừa ra lò, Fear The Dark đã nhảy vọt lên đứng đầu bảng xếp hạng Top 10 ở Anh, đứng hạng rất cao ở Mỹ và các nước châu Âu, trở thành một album bán chạy vượt kỷ lục dĩa bạch kim trong thời gian ngắn.
    Fear Of The Dark đã đưa Maiden lên đỉnh cao của vinh quang, ngôi vị của những hoàng đế Heavy Metal. Album làm cho người hâm mộ như muốn điên lên bởi di guitar vun vút như nước chảy ở bài Afraid To Shoot Strangers, hay bởi những đoạn solo dữ dội ở bài Fears ò The Dark, hay là giai điệu thật đẹp ở bài Wasting Love, đau khổ oán hận ở Childhood's End, hung hn ở Be Quick ỏ Be Dead... Và khi mà dư âm thành công của abum Fear Of The Dark còn chưa kịp xuống thì Fear Of The Dark Tour 1992 cùng với a Real Live One, A Real Dead One cũng lại đạt thành công ngoài sức tưởng tuợng.Vậy là sau vô số những giải thưởng và thành công quá lớn đã đạt được, Iron Maiden đã có thể duỗi tay nghỉ ngơi và có lẽ cũng thận trọng hơn trong việc ra những album mới nhằm bảo vệ uy danh đã trở thành huyển thoại của mình.
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  7. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    SKIDROW
    Skidrow là một nhóm Hardrock được thành lập ở Hoa Kỳ vào năm 1986, nhóm gồm 5 chàng trai từ 5 thành phố: Dave Snake Sabo sinh ngày 16-9-1964 ở New. Jersey, anh là tay guitar sáng tác chính của nhóm;
    Scotti Hill sinh ngày 31-5-1964 tại LongIsland New York, anh là tay guitar solo chính của nhóm;
    Ca sĩ Sebastian Bach sinh ngày 3-4-1968 ở Canada.
    Tay trống Rob Affuso sinh ngày 1-3-1963 và tay bass Rachel Boland sinh ngày 9-2-1067 cũng ở Hoa Kỳ.Mọi chuyện được bắt đầu vào năm 1986 tai New Jersey . Dave Sabo , 1 tay guitar nghiệp dư , khi đó đang làm việc tại 1 gian hàng bán guitar của địa phương , đã gặp và kết bạn với Rachel Bolan . Rachel là 1 tay bass tài năng nhưng cũng lắm bệnh nhiều tật :
    Khi còn nhỏ , Rachel là 1 cậu bé rất bướng bỉnh , căm ghét trường học , và đặc biệt cậu là người mắc chứng hoang tưởng , luôn bị ám ảnh đốt nhà hành hạ ! ) Đó là 1 dấu móc quan trọng của Skids . Cả 2 đều tôn sùng Kiss , 1 ban nhạc Rock có nhiều ảnh hưởng nhất tới Skid Row sau nay ! Họ bắt đầu thảo luận và kết hợp ý tưởng về những ca khúc . Bolan có quen với 1 tay guitar tên là Scotti Hill khi họ chơi trong cùng 1 ban nhạc trước đây . Tương tự đốii với Sabo và tay trống Rob Affuso . Một sự kết hợp hoàn toàn tình cờ . Như vậy là Skid Row đã có 4 thành viên , chỉ còn lại 1 vấn đề nho nhỏ : họ ko có 1 lead singer thực thụ ...... Sau cuộc sát hạch hàng trăm singer mà ko thử được bất kỳ 1 kết quả khả quan nào ( ngoại trừ truờng hợp của Matt Fallon , lead singer đầu tiên của Skid Row bị chê là " Có giọng giống Jon Bon Jovi " quá ! Sau do đã bị cho bat bai ) ,Skids co nghe kể về Sebastian Bach , 1 người Canada gần đây đã hát trong lễ cưới 1 nhà sản xuất âm nhạc. Đã có cuộc tiếp xúc , và sau buổi gặp mặt đó , Skids lập tức hiểu ra mọi chuyện. Sebastian chỉ đơn giản là hoàn hảo về mọi mặt đối với ban nhạc . " Thằng chưa thuần hóa cao 1m83 " ( the 6-foot 3 wild youth )- ngôn từ mà báo chí thời đó nói về Sebastian, là sự bổ sung cuối cùng của Skid Row. Tuy là người trẻ nhất trong ban nhạc ( Sebastian khi đó 18 tuổi ), nhưng cũng ko sai khi nói rằng anh chính là trụ cột của ban nhạc .... Như thế là Skid Row đã được định hình.Cuối thập kỷ 80 là thời điểm mà các nhóm Hardrock và Heavy Metal phát triển cực mạnh nên việc một ban nhạc mới giành được cảm tình của giới hâm mộ ở Anh, Mỹ nói riêng và ở trên thế giới nói chung là một việc không dễ dàng gì. Skidrow cũng không ngoại lệ, nhóm phải chơi các chương trình phụ mở màn cho các nhóm đàn anh khác như Judas Priest, Kiss hay chơi show ở các sàn diễn quê hương tới 2 năm trời mới gây được ấn tượng với hãng thu thanh Atlantic.
    Sau khi được hãng này bổ trợ, nhóm bắt đầ viết bài hát và tới đầu năm 1989, album đầu tay mang tên nhóm ra đời. Album chơi sôi nổi rất hay và rất ấn tượng bởi các bài hát có giai điệu mạch lạc và lối đệm nhạc phần lớn dựa vào ngẫu hứng, album này mang lại một điều bất ngờ rất lớn đó là số lượng bán ra tới hơn 3 triệu bản. Nhóm không bao giờ mơ tới một con số lớn như vậy, họ không bao giờ tưởng tượng được là trong một năm, tên tuổi của mình không chỉ được giới hâm mộ Anh Mỹ biết tới mà còn được nhiều quốc gia xa xôi biết tới như Mexico, Brazil, Nhật Bản. Với thành công nhanh chóng, nhóm không thể không tổ chức một chuyến lưu diễn ở Hoa Kỳ và dù chỉ với duy nhất một album. Chuyến lưu diễn của nhóm vẫn rầm rộ không kém một nhóm đàn anh nào. Thêm vào đó, nhóm còn tham gia lễ hội Rock vì hòa bình ở Nga cùng với các nhóm Ozzy, Bon Jovi, Scorpions, Cinderella, Motley Crue...
    Sau một thời gian chuẩn bị, nhóm tiếp tục tung album thứ hai vào năm 1991 mang tên Slave to the Grind, album này là kết tinh của những cảm xúc tuyệt vời của các thành viên và đây là một album chơi rất nặng, đưa tên tuổi nhóm lên ngang hàng với các nhóm Heavy Metal có thâm niên khác. Sau album này, nhóm không thể từ chối lời mời lưu diễn ở Nhật nơi có hàng vạn nữ sinh sẵn sàng bỏ học để đón xem những buổi biểu diễn của họ. Hơn thế, những bài hát sôi động và tình cảm của Skidrow còn làm cho các cô gái ở Brazil, Mexico khóc ngất đi.
    Nét độc đáo riêng của Skidrow là nhóm sở trường ở những bản Ballad dữ dội. John có giọng ca trong suốt với âm vực cực lớn, giọng anh có thể lên rất cao, hơn cả Robert Plan thần tượng của mình nhưng lại có thể xuống rất thấp, làm cho các bài hát của Skidrow trở nên đầy kịch tính trong nền guitar trau chuốt với những di bass sắc nét. Tuy nhiên, khi rời xa những bài hát giai điệu mạch lạc, nhạc của Skidrow không có ấn tượng mạnh, dễ bị thay đổi. Điều này một phần có thể là vì các thành viên trong nhóm có quá nhiều thần tượng như Dave có thần tượng là Ace Frehley cua Kiss, Joe Pery, Steven Tyler của Aerosmith và Randy Rhoads; Rachel có thần tượng là Gene Simon của Kiss và Tom Hamilton của Aerosmith; Sebastian có thần tượng là Led Zeppelin, RollingStones và Motley Crue; còn Scotti có thần tượng là Jeff Beck và Kiss. Một phần chính là trong khi nhóm chú trọng vào các bài hát có giai điệu mạch lạc mà công việc sáng tác hoàn toàn trông chờ vào Rachel và Dave, hơn nữa cảm hứng sáng tác không phi là vô tận. Có thể nói do cảm hứng sáng tác không còn phong phú, chất nhạc của Skidrow lại dễ bị ảnh hưởng do không có chất riêng mạnh mẽ nên 2 album kể trên nhanh chóng trở thành kỷ niệm khi album B-side ourselves năm 1992 là một album chơi lại các bài của các nhóm khác và album Subhuman Race năm 1995 ra đời phảng phất không khí Death Metal làm
    người hâm mộ hoàn toàn thất vọng.Skid Row chính thức tan rã sau khi thực hiện buổi diễn cuối cùng với Kiss, hinh mau lon nhat cua ban nhac !.... KO ai có thể chắc chắn về tương lai của ban nhạc gây kinh hoàng nhất trên thế giới này. Có lẽ là Skid Row sẽ ko bao giờ trở lại, và đó là 1 điều đáng buồn. Nhưng cùng vời những gì Skids đã đóng góp cho Rock, thì những hình ảnh về ban nhạc sẽ ko bao giờ phai mờ trong lòng các Rock Fan. Một Rob Affuso điên dại tren giàn trống, những ngón đàn điêu luyện của Scotti , Dave, Bolan, dòng chữ " Youth gone wild " xăm trên cánh tay Sebastian Bach cùng với giọng ca khoẻ đến kinh ngạc ! Cùng với những điều đó, Skid Row sẽ ko bao giờ chết !
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  8. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Beatles
    Thuở ban sơ của những con bọ
    So với Rolling Stones thì Beatles không những hiền lành hơn mà còn thuộc giai cấp ?olao động nhiều hơn?. Trẻ trung, để tóc dài, họ chơi nhạc với trang phục trông rất thanh lịch là bộ veston đen. Họ gồm 4 chàng trai cùng sinh trưởng tại thành phố cảng Liverpool ở miền duyên hải Tây-Bắc của Anh Quốc. Đó là: John Lennon, Paul McCartney, George
    Harrison và Ringo Starr.
    John Lennon sinh năm 1940. Bố anh là một thuỷ thủ và bị mất tích khi John còn rất nhỏ. Không may cho John là sau đó không lâu anh lại mất đi người mẹ. Mồ côi sớm và phải tự lo cho bản thân nên John nhanh chóng trở nên láu lỉnh và khi cần cũng có thể ra tay chôm chỉa để có tiền ăn uống và giải trí vì người phụ trách nuôi anh ăn học là dì của anh cũng chẳng giàu có gì. John Lennon lúc ấy là một chàng trai rất dễ cáu giận, thỉnh thoảng còn mang lòng hận đời. Âm nhạc là thú tiêu khiển và cũng là niềm an ủi duy nhất đối với anh.
    Tuy nhỏ hơn John Lennon 2 tuổI nhưng Paul cũng đã trảI qua một mất mát lớn: mẹ anh qua đờI vì ung thư khi anh đang còn ở tuổI vị thành niên. Và như John, Paul cũng chỉ có âm nhạc là niềm vui trong đời. Tuy nhiên Paul không hận đờI như John và tính tình anh cũng dễ thương, con ngườI anh cũng niềm nở, rộng rãi hơn. John đứng ra thành lập nhóm Quarrymen
    vào năm 1957. Năm sau Paul McCartney và bạn của anh là George Harrison (lúc ấy mới 14 tuổi) nhập ban và Quarrymen chuyên chơi nhạc ở Liverpool.
    Thứ nhạc của họ chơi là thú nhạc pha trộn các loạI nhạc Anh thờI thập niên 50 gồm pop, folk và nhạc phòng trà. Nhưng họ chủ yếu nghe và thích thể loạI rock ?~n?T roll Mỹ những năm cuốI thập niên 50 và các thần tưởng
    của họ là Chuck Berry và Buddy Holly. John và Paul cùng nghe rock Mỹ và tập tành sáng tác rock Anh ngay từ năm 1957. Đến năm 1960, nhóm chính thức đổI tên gọI thành Long John & the Silver Beatles và thường chơi nhạc ở quán ****rn Club tạI Liverpool.
    Giữ nhịp trống cho nhóm lúc ấy là Pete Best trong khi guitar bass thì do Stuart Sutcliffe đảm trách. Họ dần trở thành một ban nhạc trẻ và thường trình diễn ở các CLB và quán rượu địa phương. Họ thường trình diễn những ca khúc của rocker Mỹ thập niên 50 như Chuck Berry, Little Richard, Buddy holly, Eddie Cochran. Thỉnh thoảng họ cũng xen vào vài ca khúc
    riêng của John và Paul. Chơi nhạc ở Liverpool không đủ tiền sống, cả nhóm bay sang diễn trong các CLB chuyên phục vụ binh lính Mỹ đồn trú tạI thành phố Hamburg. Năm 1962, Pete Best được thay chỗ bởI một chàng trai khác cũng sinh trưởng Liverpool, Ringo Starr (tên thật là Richard Starkey, sinh năm 40). Stuart Sutcliffe sau khi tách khỏI ban đã chết sớm (21 tuổI) vì xuất huyết não. Cũng năm ấy qua sự dẫn dắt của ông bầu Brian Epstein, Long John & the Silver Beatles có cơ hội được ghi âm single đầu tiên vớI nhánh Parlophone của hãng EMI. Đó là bài Love Me Do, một thành công vừa phảI cho một nhóm nhạc hoàn toàn mớI lạ đốI vớI đám đông giớI trẻ Anh. Tháng 1/1963, single thứ 2 của họ, bài Please Please Me vọt lên hạng nhấttrên Hit Parade ở Anh. Phong trào cuồng si Beatles ra đờI khiến cả nước Anh phảI xáo động
    Xuất phát từ Anh, Beatlemania lan sang Mỹ và vươn ra khắp thế giới
    KhởI đầu từ năm 1963 từ xứ sở của Hoàng gia Anh, phong trào cuồng si bốn chàng trai tuyệt vờI (Fab Four), tên gọI thân mật mà các fans và giới báo chí Anh dành cho nhóm The Beatles, đã nhanh chóng lan sang Mỹ vào mùa đông năm 1964. Tháng Giêng năm ấy, ca khúc I want to hold your hand, một trong những bài rock and roll chủ chốt đánh dấu sự thành công ban đầu của nhóm The Beatles, đã nhẩy vào Top Ten ở Mỹ trước sự ngạc nhiên chên lẫn ghen tỵ của nhiều nghệ sỹ, ban nhạc Mỹ khác (đĩa này được tung ra tạI Mỹ vào ngày 29/12/1963 và đên ngày 18/1/1964 đã có mặt trên Top Hits Mỹ). Họ sẽ còn phải sửng sốt và bực tức nhiều hơn khi chỉ một tuần sau đó She loves you của tứ quái lại leo lên top. Chưa hết, một tuần sau lạI đén lượt bài Please please me. Đến tháng 4/1964, cả năm ca khúc đứng đầu Top 10 single ở Mỹ đều là những ca khúc của các chàng trai nước Anh. Và đến cuốI năm 1964, The Beatles đã có 29 ca khúc lọt vào top của Mỹ (và nếu tính đén hết năm 1966 thì The Beatles có tất cả 12 ca khúc đứng đầu Top 10 ở Mỹ)- điều không thể tưởng tượng nổI và cũng là điều không thể chấp nhận được đốI vớI giớI nghệ sỹ và giớI kinh doanh biểu diễn Mỹ. Nhưng đó lạI là sự thật và cũng là mô hình chìa khoá mở đường cho sự ham muốn rồI sự ra đờI trong những thập niên sau này của những ban nhạc trẻ mong được như The Beatles. Bốn chàng trai tuyệt vờI được giớI trẻ Mỹ đón mừng nồng nhiệt như thế có phần nhờ vào công lao của Ed Sullivan, một chuyên gia của ngành kinh doanh biểu diễn Mỹ, chủ chương trình
    Shơw tạp kỹ cung tên trên truyền hình Mỹ. Tháng 10/1963 trong một lần ghé qua London, Ed Sullivan đã chứng kiến cảnh đám đông thânh thiếu niên Anh nháo nhào mừng rỡ khi đón The Beatles tạI sân bay Heathrow. ?oThe Beatles là cái quái gì thế này!? Ed Sullivan vớI cái lưng gù đặc biệt đã thắc mắc như thế. Và rồi ông tìm cách mời họ ang Mỹ diễn trong Show truyền hình của ông. Những ngày cuối tháng 1/1964, The Beatles lần đầu được mời diễn trên sân khấu Olympia ở Paris. Tại đây, một bức điện của hãng đĩa gửi đến báo tin vui cho họ: chỉ trong thời gian năm tuần lễ The Beatles đã bán được hơn đài phát thanh thì cứ ra rả nói mãi cũng chỉ về tin nóng hổi này. Tại New York, The Beatles được đưa đến nghỉ ở khách sạn Plaza. Từ một suite có 10 phòng lớn, thỉnh thoảng các chàng trai bước ra bao lơn nhìn xuống phía dưới đường, nơi đang tụ tập đám đông mấy ngàn thanh niên nam nữ Mỹ. Thấy bóng dáng 1 chàng Beatles nào là đám đông ấy la ó, hoan hô. Beatlemania đang dâng lên nghay tại New York. Ngày The Beatles trình diễn là một ngày thời tiết rất lạnh. Mọi người dân ở New York dường đều đóng của và ngồi và ngồi ở nhà bật tivi theo dõi The Beatles xuất hiện trong The Ed Sullivan Show. Ước tính đêm ấy đã có khoảng 73 triệu khán giả theo dõi Show này. Mở đầu buổi trình diễn, người ta đọc cho khán thính giả nghe lá thư mà vua nhạc rock ?~n?T roll Elvis Presley viết ngời khen các chàng Beatles. Cả nước Mỹ dường như lên cơn sốt Beatlemania từ sau đêm diễn đáng nhớ ấy, chỉ riêng có giới báo chí Mỹ thì vẫn ngờ vực không tin rằng The Beatles sẽ kéo dài thành công to lớn ấy lấu hơn 1 năm.
    Sau 2 tuần ở Mỹ, ngày 22/2/1964, The Beatles lên đường trở về Luân Đôn và sau đó là về Liverpool, quê hương của họ. Ngày hôm sau, hình ảnh của họ đã xuất hiện trên trang bìa tuần báo thời sự quốc tế Newsweek, tờ báo ghi nhận ?osức trẻ và tài năng của các chàng trai trong hiện tượng Những con bọ?. Nhưng The Beatles đã bắt đầu được nổi tiếng hơn cả thần tượng lớn nhất của giới trẻ Mỹ thời đó là Elvis Presley-Vua nhạc Rock ?~n?T roll. Và sau đó không lâu cùng với Rolling Stones, The Beatles đã khởi xướng cho làn sóng nhạc Anh xâm lược Mỹ quốc nay quen được nhắc đến như là trào lưu British Invasion. Và theo gương The Beatles, tất cả các nghệ sĩ, ban nhạc Anh sau này dù có thành công lớn đến đâu chăng
    nữa ở chính quốc mà chưa qua được Mỹ biểu diễn và chinh phục khán giải Mỹ thì xem như họ cũng chưa phải là những nghệ sĩ thực sự lừng danh.
    Tiền của, danh vọng và những cô gái ập đến với The Beatles
    Từ Mỹ trở về, Beatles thấy tiền của và danh vọng ập đến với họ. Nếu trước đó họ từng nhận 100.000 bảng Anh thì nay mỗi lần trình diễn họ nhận được bạc triệu. Các chàng trai tuyệt vời hiểu ra sức mạnh cuốn hút của họ có thể đem lại cho họ những gì. Nhưng họ không được vui lắm vì theo luật thuế ở Anh lúc đó, người có thu nhập cao phải nộp đến 94% lợi tức
    cho chính phủ. Như vậy họ chỉ nhận được có 6% trên mỗi bảng Anh thu được và sau khi trừ thù lao cho Brian Epstein thực thụ của họ chỉ còn là 4,5% của mỗi bảng Anh. Sự khắc nghiệt của luật thuế này đã khiến cho Brian Epstein bật ra ý tưởng giúp The Beatles có thể hưởng được chính công sức và thành quả của họ nhiều hơn, nhất là khi họ còn đang ở thời kì sung mãn và nổi danh nhất. Chủ nhân các nhà hát nào cũng muốn có The Beatles đến diễn vì 4 chàng trai này có lực hấp dẫn rất mạnh đối với giới trẻ, đặc biệt là giới trẻ nữ. Và để có thể ời The Beatles đến với rạp của mình, từng giám đốc đến gặp Brian và đưa riêng một phong bì mà ở bên trong thường là 1000 bảng Anh. Số tiền từ phong bì này The Beatles
    không phải khai báo thuế. Dưới sự sắp xếp của Brian Epstein, Tư quái đi diễn 7 đêm mỗi tuần trong các tour diễn có khi kéo dài tới năm tuần lễ liền. Tiền của cứ thế tới tấp bay vào túi các chàng trai này. Ngày 2/3/1964, tức chưa đầy 2 tuần sau khi từ Mỹ trở về, The Beatles bắt tay vào việc làm cuộn phim đầu tiên của họ. Dự án này tạm thời mang tên Beatlemania. Sau sáu tháng mệt lả với các buổi diễn bất tận, bốn chàng tai tưởng như họ đang được hưởng thái bình thực sự trong thời gian làm phim này.
    Giữa những lần thu hình, họ ngồi vào phòng nghỉ và uống rượu, hút thuốc và? tiếp các cô gái đẹp đã được chọn lọc kĩ tham gia dụ án phim này muốn đến kết thân riêng với các thành viên của Tứ quái. Chính trong thời gian này, George Harrison đã phải lòng Patti Boyd, một cô gái xinh đẹp tóc vàng 19 tuổi và đang làm người mẫu cho Mary Quant (một nhà thiết kế thời trang trẻ đã lăng xê ra mốt mini jupe). George mua một căn nhà ở miền quê rồi dọn đến đó sống chung với patti Boyd. Cũng vào mùa xuân năm 1964 lần đầu tiên kể từ khi The Beatles trở nên nổi tiếng, Cynthia Powell mới được chính thức xuất hiện John Lennon với tư cách là vợ của anh. Cynthia lúc ấy đã sinh cho John một bé trai tên là Julian. Không lâu sau đó, John bỏ ra 40.000 bảng Anh để mua một căn nhà ở khu ngoại ô Weybridge, cách Luân Đôn 30 km về hướng Tây-Nam. Thêm 30.000 khác cũng được John chi ra để tu sửa và trang trí cho ngôi nhà ấy. Đối với Cynthia, căn nhà này đúng là món quà trời ban cho. Cô đã có thể rút ra khỏi bóng tối phía sau John để đưa đứa con trai Julian đến đó sống trong sự bình yên và hy vọng nơi đó sẽ trở thành ?omái ấm gia đình hạnh phúc? của cô và John.
    Lúc ấy Paul McCartney vẫn còn sống độc thân dù cho anh được nhiều cô gái xinh đẹp mê mệt hơn ác bạn. Paul chính là ?ochàng Beatle dễ thương nhất? trong nhóm. Anh cũng có nhiều cuộc tình và cũng nhiều lần phải chịu trận trước các vụ kiện tụng từ các người đẹp cho rằng bố của đứa bé họ đang mang trong bụng chính là của Paul McCartney. Những chuyện như
    vậy thì chàng Beatle nào cũng phải gánh chịu nhưng Paul thì bị nhiều nhất
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  9. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    The Beatles chinh phục nước Mỹ
    Sau một loạt các buổi trình diễn thành công ở các nước Tây Âu, Trung Đông và Úc, ngày 11/8/1964 The Beatles mở tiệc ăn mừng trước khi lên đường chinh phục khán giả Mỹ. Chương trình lưu diễn ở Mỹ rất căng: 30 show tại 24 thành phố lớn trải rộng trên diện tích 35.00 km trong thời gian 32 ngày. Cơn lốc người hâm mộ ập đến với Beatles ngay khi họ vừa rời
    khoang máy bay tại sân bay Quốc tế San Fransisco ngày 18/8. Tiếng la hét của các cô gái điên cuồng vì yêu mên Tứ quái, tiếng còi rúc inh ỏi của các xe cảnh sát, tiếng đám đông vây quanh khách sạn nới Tứ quái đến nghỉ?sẽ là những hình ảnh và âm thanh mãi đọng lại trong kí ức của các chàng trai về chuyến đi này. Khai thác tối đa sức thu hút mãnh liệt của
    Beatles, Brian Epstein chỉ bằng lòng cho họ diễn trong các sân vận động để một mặt có được cát xê cao mà giá vé rẻ để cho các fans của Beatles đều có thể đến xem họ chơi nhạc. Brian thường đòi từ 25.000 đến 50.000 USD một buổi trình diễn, thanh toán trước rồi mới diễn. Cộng thêm vào đó là 50% tổng doanh thu từ tiền vé, tiền truyền hình trực tiếp. Ngày 20/8 Tứ quái diễn ở Cung hôi nghị Las Vegas, ngày 21/8 tại sân vận động thành phố Seattle, ngày 23/8 tại Hollywood Bowl?Sau mỗi buổi biểu diễn các cô gái ập vào phòng nghỉ tranh giành các khăn lau mặt của Tứ quái đã dùng qua để đem về cất làm vật kỉ niệm. Lần lượt có rất nhiều các thiếu nữ Mỹ đã được làm bạn một đêm với các chàng Beatles nhưng chuyện lạ cho đến nay vẫn chưa có ai giả thích được là: không hề có một người đẹp Mỹ nào sau đó lợi dụng chuyện tình một đêm ấy của họ với Beatles để đem ra làm đề tài kinh doanh kiếm tiền và danh vọng qua việc trả lời phỏng vấn báo
    chí, viết sách, xuất hiện trên truyền hình.
    Ngày 28/8/1964 tại khách sạn Delmonicon, Tứ quái trải qua một kinh nghiệm đầu đời mà hệ luỵ sẽ là góp phần vào việc khiến họ có cách nhìn khác về thế giới. lần đầu tiên trong đời họ đã thử hút cần xa và người chỉ cho họ cách hút không ai khác hơn chính là Bob Dylan lúc ấy đã là một nhạc sĩ rất nổi tiếng. Bob Dylan từ một show diễn ở Woodstock trở về, lái
    xe đến khách sạn và lên phòng gặp Beatles. Sau khi trò chuyện đủ điều, họ đề cập đến vấn đề ma tuý. Bob Dylan đã rất ngạc nhiên sau khi nghe John và paul thú thật rằng Beatles chưa bao giờ dùng ma tuý, ngoại trừ vài ba viên thuốc amphesmatines. Thế là Bob Dylan đã vấn một điếu, đốt nó lên và chuyển cho John thử. Ái ngại, John chuyển ngay cho Ringo và nói ?oNày cậu là người nếm thử của Vua, hãy thử trước xem sao!?. Ringo không từ chối. Sau đó mọi người đều thử và rồi ai nấy đều cười vui vẻ. Từ Mỹ thành công trở về Tứ quái mệt nhoài cả về thể xác lẫn tinh thần.
    Nhưng họ chỉ có 18 ngày để nghỉ ngơi trước khi lại lên đường du diễn khắp nước Anh trong thời gian 5 tuần lễ. Ngoài ra cũng trong thời gian 18 ngày ấy họ còn phải đến studio của hãng EMI thực hiện album thứ tư của họ. Đĩa này gồm toàn các sáng tác của John Lennon và đó là những ca khúc có nội dung rất buồn, rất bi quan, rất lạ, chẳng hạn như bài Baby?Ts
    Black và I?Tm Loser. Dù cùng các bạn gặt hái được những thành công lớn và dù xem mình thực sự là một Beatle nhưng tự sâu trong lòng John vẫn cho rằng thành công ấy chỉ là sự giả tạo, là một sự chiếm đoạt không xúng đáng. John cũng cảm thấy không hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà yên tĩnh ở Weybridge bên cạnh Cynthia Powell, một người vợ anh không yêu nhưng đã lỡ cưới và Julian, một đứa con trai ?olỡ sinh ra sau một đêm tôi uống quá say?.
    Đầu mùa đông năm 1965, Ringo Starr gặp lại Maureen Cox, cô bạn gái của anh từ thuở anh còn là một cậu bé vô danh, nghèo khó. Cô làm nghề uốn tóc và vẫn thường theo dõi hành trình của Ringo qua các thông tin trên đài phát thanh. Đầu tháng 12/1964, biết Ringo đang điều trị cắt amygdale tại bệnh viện thuộc Đại học Luân Đôn, Maureen đáp xe lửa đến đó và mang theo một cây kem cho người yêu. Khi Ringo xuất viện, Maureen vẫn còn ở lại Luân Đôn dự lễ Giáng sinh. Đến giữa tháng 1/1965, Maureen báo cho Ringo biết tin vui rằng anh sắp làm bố. Ringo, trước sự hiện diện của đầy đủ các bạn trong Beatles đã quỳ xuống và hỏi Maureen có bằng lòng làm vợ anh hay không. Lễ cưới của Ringo và Maureen được củ hành vào ngày 11/2/1965. John và vọ của anh là Cynthia, George và Paul McCartney là những khách duy nhất được mời đến dụ lễ cưới bí mật của họ. Vậy là chỉ còn mình Paul ?ochàng Beatle dễ thương sống độc thân?
    Từ năm 1965 trở đi cả TG hầu như biết đến The Beatles. Hoàng gia Anh vốn có truyền thống cổ kính mà còn phải mời Tứ quái vào điện Buckingham để ban cho họ huân chương M.B.E. Nhưng tứ quái cũng đã ngày một trưởng thành hơn. Album Rubber Soul của họ (phát hành 1965) đã không những là một album bán rất chạy mà còn chứng tỏ tài năng sáng tác của của họ đã ở mức rất cao và họ đã vượt lên hẳn hình ảnh các chàng trai trẻ chỉ biết vui đùa như trước đó 3 năm. Giàu có, nổi danh toàn cầu nhưng tứ quái đã quá mệt với các tour diễn liên tục. Sau một Show cuối ở Sanfransisco vào năm 1966, studio ghio âm sẽ là nơi duy nhất mà người ta gặp lại đầy đủ 4 chàng Beatles này. Nhưng chính nhờ việc tự giam mình vào studio, ngừng lưu diễn mà dường như The Beatles lại có nhiều cảm hứng sáng tác dạt dào, phong phú nhất. Album xuất sắc này rồi album độc đấo khác cứ thế thay nhau được họ tung ra: Revolver (1966) mang âm hưởng psychedelyc,
    Sgt. Pepper Is Lonely Heart Club Band (1967) với nội dung của một trường thiên tiểu thuyết. White Album (1968) giới thiệu tài sáng tác của từng thành viên một trong Tứ quái và tuyệt tác Abbey Road (tháng 8/1968).
    Rạn nứt
    Đến năm 1969, The Beatles thực ra chỉ còn đoàn kết ở cái tên mà thôi, rạn nứt đã đến với họ từ sau thành công lớn của Rubber Soul năm 1965. Khi kết hợp với nhau sáng tác, John và Paul tỏ ra là 2 thiên tài bổ túc cho nhau thật điệu nghệ, hài hoà. Khi mỗi người mỗi cảm hứng và sáng tác riêng, họ là 2 nghệ sĩ tài ba có phong cách riêng. Điều này được cảm nhận rất rõ với White Album. Cái ?otôi? đã nổi lên trong lòng John và Paul. Họ bắt đầu biết thông cảm đựoc cho nhau. Giữa họ tù đây là một sự so kè, một sự cạnh tranh ngầm nhưng rất căng thẳng. Việc Cynthia ngày càng khó chấp nhận cuộc đời là vợ của một nghệ sĩ quá nổi tiếng đến quên cả vợ con nên cô quyết định ra đi nhương chỗ lại cho một nữ nghệ sĩ cấp tiến người Nhật là Yoko Ono và việc Paul McCartney kết hôn với một nũ nhiếp anh gia Mỹ đã dẫn đến những bùng nổ tranh giành ảnh hưởng và quyền lợi của các chàng Tư Quái. Sau những tháng dài ?odi chuyển trên con đường dài ngoằn nghèo trong sự cô đơn?Tứ Quái đã không thể nào trở lại mà kết nhóm với nhau như họ đã từng hát với nhau được nữa. Tháng 4/1970, Paul McCartney đã chính thuác thông báo rằng The Beatles đã tan rã, đường ai nấy đi trước sự luyến tiếc của hàng triệu, triệu các fans trên thế giới. Cả Paul, John, Ringo và George sau đó đều tung ra album solo, người này nổi và thành công hơn người kia. Tháng 12/1980 John Lenon bị một tên tâm thần bắn chết tại New York city khiên niềm hy vọng sẽ có một ngày tái hợp cua The Beatles không bao giờ thành hiện thực. Ngày 29/11/2001 thành viên im ắng nhất Beatles, George Harrison đã ra đi tại nhà riêng sau một thời gian dài chống chọi với ung thư. TG đã lại mất đi một thiên tài âm nhạc nữa, một con người đã có biết bao đóng góp cho âm nhạc

    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall
  10. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    chán quá chẳng ai giúp mình buồn
    I'll never find anyone to replace you
    Những giọt nước mắt đen tuôn rơi trên mảnh đất Metall

Chia sẻ trang này