1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những trận không chiến trên bầu trời Bắc Việt, 1965-1972 (Phần 1)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi kqndvn, 08/04/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    Đây chính là 4 phi công có tên trong trận đánh nổi tiếng ngày 27/06/1972 khi trong mấy giờ đồng hồ, quân ta bắn rơi đến 5 F-4 của địch.
    Từ trái sang phải:
    Nguyễn Đức Soát (nay Trung tướng), Ngô Duy Thư (hình như hi sinh), Phạm Phú Thái (nay thiếu tướng), Bùi Thanh Liêm (phi công vũ trụ - hy sinh trong huấn luyện).
    Trận đánh đã được post lên rồi. Nhưng cứ tóm tắt lại:
    - Bùi Đức Nhu bắn rơi 1 F-4.
    - Địch tổ chức cứu phi công.
    - Nơi phi công địch nhảy dù ở khá xa sân bay. Sở chỉ huy quân chủng phán đoán địch sẽ ít có đề phòng. Ta có thể tạo bất ngờ.
    - Ta cho 2 biên đội Nguyễn Đức Soát + Ngô Duy Thư của trung đoàn 927 và Phạm Phú Thái + Bùi Thanh Liêm của đoàn 921 cất cánh, chia cho Sở chỉ huy Quân chủng và Sở chỉ huy Sao đỏ mỗi bên dẫn một biên đội.
    - Ta phát hiện địch. Đúng như dự đoán, F-4 địch lòng vòng quan sát bảo vệ cho có lệ.
    - 2 biên đội theo hai hướng từ bắc xuống và từ Lào đánh ngược vào bất ngờ song song tập kích địch. 4 phi công đồng thời cùng lúc bắn rơi liên tiếp 4 F-4 của địch.
    - Ta thoát li an toàn.
    - 10 giờ đêm. VOA thông báo ngày thiệt hại nặng nhất của KQ Mỹ với 5 máy bay F-4 bị Bắc Việt bắn hạ.
  2. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Hai phi công Lê Xuân Dị và Nguyễn Văn Bảy B.
    Thêm thông tin từ sách của Lê Thành Chơn và Lê Hải do Homoeternus cung cấp ở bên mục phi công cường kích:
    Anh Dị quê bắc ninh học lái Mig 17 tại Nga năm 62, năm 65 làm giáo viên huấn luyện Mig 17 tại Trung Quốc, anh đã bắn rơi 2F4 cuối cuộc đời bộ đội anh là Đại Tá.
    Anh Nguyễn Văn Bảy (Bảy B ) sinh 1943 tại Cà Mau tập kết 1955 , nhập ngũ 1965 và học lái Mig 17 ở Nga về nước năm 1968 hy sinh 6/5/1972 sau khi bắn hạ 1AD 6 và bị tên lửa của F4 bắn trúng. Anh được phong danh hiệu anh hùng 20/12/1994.

    Trung đòan 923 có 2 người mang tên Nguyễn Văn Bảy (Bảy A được phong anh hùng năm 1966 bắn hạ 7 phi cơ mỹ và chưa bị Mỹ bắn rơi lần nào).
    P/S: Những phi công anh hùng tên tuổi nhất của Việt nam gần như tuyệt đại đa số là người miền Nam tập kết, từ Bảy A, Bảy B, Hồ Văn Quỳ, Đồng Văn Đe, Võ Văn Mẫn, Nguyễn Hồng Nhị, Lê Hải, Nguyễn Văn Cốc, Lâm Văn Lích, Ngô Đức Mại, Nguyễn Biên, Phan Thành Trung, ... May quá họ không bay cho không quân Việt nam Cộng hoà.
  3. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Thấy Spirou và Trường Sơn bên mục Phi công cường kích nói đã đọc nhiều Lê Thành Chơn.
    Vậy nếu như những sự kiện nào tôi post lại không chính xác (vì nhớ là chính - không có cuốn nào bên cạnh cả), thì 2 bạn sửa lại hộ. Đây không tự ái gì hết.
  4. con_buon

    con_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2005
    Bài viết:
    169
    Đã được thích:
    0
    Chú Lâm Văn Lích : cách đây 1 năm tui biết còn ở Tp HCM đó.
  5. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bác đã đính chính.
    Mà qua đoạn bài báo dưới thấy chú Tuat huyphuc81_nb hoá ra cũng gần đúng. Chú ấy nói radar ngày xưa quá kém nên 2 máy bay địch tách nhau thì radar "nổi điên" không biết "tóm" chú nào. Theo Lâm Văn Lích phán đoán thì 2 chiếc gần nhau quá nên không radar không phân biệt được.
    http://www.quandoinhandan.org.vn/right.php?id_new=39832
    KÝ SỰ - PHÓNG SỰ



    Trận đánh đêm mừng sinh nhật Đảng
    Ngày 05 tháng 02 năm 2005


    Vợ chồng anh hùng Lâm Văn Lích

    Đại tá phi công Lâm Văn Lích, Anh hùng LLVT nhân dân đã từng bắn rơi 4 máy bay của đế quốc Mỹ. Nhân dịp kỷ niệm 75 năm ngày thành lập Đảng, tôi đã có cuộc trò chuyện với ông về trận đánh mà đúng vào ngày 3-2-1966, một mình ông xuất kích giữa đêm tối mịt mùng và trong vòng chưa đầy hai phút bắn rơi tại chỗ hai chiếc máy bay Mỹ...

    Ra đi từ Mũi Cà Mau đến Trường không quân số 3
    Ông Lâm Văn Lích sinh năm 1932, tại xã Định Thành, huyện Gia Rai, tỉnh Bạc Liêu (nay là xã Tắc Vân, thành phố Cà Mau), trong gia đình mẹ Việt, bố gốc người Hoa. Ảnh hưởng gia đình và dòng họ, đầu năm 1946, mới 13 tuổi, ông Lâm Văn Lích đã tham gia hoạt động trinh sát cho đội du kích xã. Ông đã len lỏi theo dõi quy luật hoạt động của tên ác ôn trong vùng, để báo du kích trừ khử hắn.
    Năm 1949, ông được vào đại đội 554 địa phương quân tỉnh Bạc Liêu, tham gia các trận chống càn của Pháp vào căn cứ của ta. Ông được kết nạp Đảng năm 1953. Đơn vị ông đã vào tiếp quản tuyến tập kết tạm thời của bộ đội miền Nam ra Bắc và là nơi trao trả tù binh giữa Pháp với ta thuộc thành phố Cà Mau ngày nay. Ông theo chuyến tàu gần cuối cùng tập kết ra Bắc với cương vị trung đội phó của đại đội 3, tiểu đoàn 9, trung đoàn 3 miền Tây Nam Bộ.
    Giữa năm 1955, ông được trên cho đi học trường Văn hóa Bộ Quốc phòng và nhờ có sức khỏe tốt, nên ông được tuyển chọn học lái máy bay tại Trường không quân số 3 ở Liêu Ninh, Trung Quốc. Đây là khóa 1 đầu tiên của Không quân nhân dân Việt Nam. Cùng học với ông có các ông Đào Đình Luyện, Trần Hanh, Phạm Ngọc Lan, Nguyễn Ngọc Độ, Nguyễn Nhật Chiêu... Trong quá trình học tập, Bác Hồ có sang Trung Quốc gửi tặng cho các phi công hai chiếc huy hiệu của Người. Đoàn trưởng Đào Đình Luyện và ông được anh em bình chọn nhận hai chiếc huy hiệu này, mà ngày nay ông vẫn lưu giữ như một ?otài sản? quý giá. Sau khi học xong, ông được tham gia biên đội đầu tiên cùng trung đoàn trưởng Đào Đình Luyện và phi công Phạm Ngọc Lan hạ cánh xuống sân bay Nội Bài giữa những ngày khói lửa của cuộc chiến tranh chống phá hoại của đế quốc Mỹ.
    Những trận không chiến
    Đêm 3 tháng 2 năm 1966 là một đêm không bao giờ quên trong tâm trí của ông. Ấy là đêm ông đã lập nên chiến công vang dội dâng lên ngày sinh của Đảng. Đêm ấy, phi công Lâm Văn Lích được phân công trực ban sẵn sàng chiến đấu. Sở chỉ huy báo động có máy bay địch vào xâm phạm vùng trời của ta. Cả sân bay nhộn nhịp chuẩn bị cho ông cất cánh, những người thợ máy kiểm tra lại lần cuối, xe nạp điện đã sẵn sàng. Chiếc máy bay Mig-17 lao vút lên bầu trời đêm và phi công Lâm Văn Lích hồi hộp không tả, vì đây là lần đầu tiên đánh đêm của không quân ta. Ông được sở chỉ huy các cấp dưới đất dẫn bay vào tiếp cận mục tiêu. Ban ngày trời trong xanh, phi công có thể phát hiện máy bay địch bằng mắt thường hơn 10 cây số, nhưng ban đêm chỉ còn trông chờ vào ra-đa trên máy bay, nhưng ra-đa phải khi nào vào gần địch mới được mở, vì mở sớm địch sẽ phát hiện ngay, vì trên máy bay địch có thiết bị phát hiện sóng ra-đa của ta. Khi máy bay đến Hòa Bình, Mộc Châu, ông đã mở ra-đa và phát hiện máy bay địch ở cự ly 8km. Ông lập tức cho máy bay tăng tốc đuổi theo. Trên máy bay Mig-17 có một khẩu pháo 37mm và hai khẩu pháo 23mm, có ra-đa ngắm bắn. Ông quan sát đưa máy bay mình vào đúng độ cao máy bay địch phía trước khoảng 5.000m, rồi đưa mục tiêu vào vòng ngắm. Mục tiêu đã rõ, cự ly khoảng 800m, ông tăng tốc và định tiếp cận khoảng 400m thì bắn, nhưng thật bất ngờ, mục tiêu trên màn ra-đa bỗng chao đảo không ổn định, rồi biến mất. Lúc đó ông không hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng giờ đây ngẫm lại, ông cho rằng có thể hai máy bay địch đi sát nhau quá, nên ra-đa cũng không biết phải bám mục tiêu nào và hơn nữa ông tăng tốc độ quá lớn, nên không kịp xử trí khi tiếp cận địch. Lúc ấy, trong máy bay của ông có các đèn báo nguy hiểm và tiếng chuông báo hiệu sắp va chạm máy bay với nhau. Thoáng bối rối, trong khi luyện tập, nếu tình huống hai máy bay sắp va nhau thì phi công phải nhanh chóng thoát ly. Nhưng lúc này Lâm Văn Lích quyết định lao cả máy bay vào địch làm một cảm tử quân vì Tổ quốc. Ý chí của người phi công lúc ấy mong muốn tiêu diệt máy bay địch bằng mọi giá dù hy sinh tính mạng để lập công dâng lên Đảng kính yêu. Nhưng lao mãi mà không gặp máy bay địch. Ông nhìn ra ngoài trời đêm, thì phát hiện máy bay địch lù lù dưới cánh mình khoảng 8m. Lúc đầu ông định chúi xuống đập máy bay vào cánh máy bay địch, nơi chỗ hiểm yếu dễ rơi và và sẵn sàng nhảy dù, nhưng sau đó một ý nghĩ chợt lóe ra, sao mình không lùi lại để dùng súng bắn nó? Nghĩ vậy ông giảm tốc độ lùi lại cách chừng 10m, ông không dám lùi xa vì sợ mất mục tiêu địch trong đêm. Ông từ từ cho máy bay hạ độ cao xuống ngang tầm máy bay địch và đưa vào vòng ngắm bằng mắt mục tiêu to bè, sẵn sàng bóp cò. Vừa lúc đó một luồng khí phản lực của máy bay địch phụt ra làm máy bay của ông chao đảo lật nhào. Đầu ông lắc lư, đập cả vào nắp buồng lái. Ông choáng váng, không biết trạng thái của mình ra sao. Máy bay không điều khiển được, rơi xuống. Ông tưởng máy bay bị trúng đạn của địch. Nhưng rơi được một lúc, độ cao khoảng 4.000m, ông thử lái điều khiển, thì thấy máy bay vẫn bình thường. Nhớ lại hướng bay bám địch, ông tăng ga ngóc lên đi tìm. Quan sát lại màn ra-đa, ông phát hiện mục tiêu cách 3km. Ông tăng tốc đuổi theo và quyết định kỳ này có cơ hội là bắn liền. Và một may mắn đến, không biết có phải vì sợ va chạm vào nhau hay không, mà hai chiếc máy bay địch trước mặt bật đèn nhấp nháy thông tin với nhau. Lúc đó ông mới biết phía trước mình có hai chiếc máy bay địch. Quan sát chúng bằng ra-đa và mắt thường, Lâm Văn Lích tăng tốc bám sát máy bay địch. Lần này ông không tăng tốc quá lớn và khi vào cự ly khoảng 600m, ông chọn một chiếc máy bay bên trái, ngắm bằng mắt giữa hai chiếc đèn đuôi và cánh máy bay địch bóp cò thật dài, để máy bay địch nổ tan tác trên bầu trời. Luồng đạn đỏ rực xé màn đêm lao vào máy bay địch. Khi dừng bắn, không thấy chiếc máy bay bên trái đâu, còn chiếc bên phải đang chạy trốn, nhưng nó cũng quên tắt đèn. Ông lập tức nghiêng cánh, vòng đuổi theo. Cùng lúc đó ông nhìn thấy chiếc máy bay kia đang bốc cháy lao nhanh xuống đất. Trong lòng tăng thêm niềm tin, ông ngắm ngay chiếc máy bay thứ hai và bắn xối xả. Khoảng cách giữa hai lần bắn thực ra chỉ hơn một phút, còn trận đánh chỉ hơn hai phút. Luồng đạn đỏ rực cắm thẳng vào mục tiêu, chiếc máy bay bùng lên thành ngọn đuốc cắm đầu xuống. Cảm giác của ông lúc ấy lâng lâng, đến nỗi Sở chỉ huy thông báo có địch, báo ông quay về ngay, ông cũng không để ý, vì ông còn cuốn theo men thắng trận. Ông lượn quay lại để xem cho rõ hình ảnh hai chiếc máy bay như hai cục lửa đỏ rực rơi xuống đất, phía tây Hòa Bình. Giữa bầu trời bao la mênh mông, ông là người duy nhất nhìn thấy những chiếc máy bay địch rơi xuống đất bùng lên ngọn lửa đỏ. Đó là giây phút hạnh phúc nhất trên đời của người con đất Mũi qua bao tháng ngày rèn luyện vất vả. Ông nhớ đến Bác Hồ, nhớ lần Bác đến thăm trung đoàn Không quân tiêm kích 921 tại sân bay Nội Bài vào ngày 9-11-1964. Bác đã dừng lại hồi lâu khi nghe ông giới thiệu: ?oCháu là Lâm Văn Lích, quê ở Cà Mau?. Bác đã hỏi chuyện và mong ông xứng đáng với truyền thống anh hùng của miền Nam thành đồng Tổ quốc, tiêu diệt nhiều máy bay Mỹ. Thế thì hôm nay, một mình ông đã chiến đấu với nhiều máy bay địch, đã dũng cảm bình tĩnh bắn rơi hai máy bay A1 của hải quân Mỹ.
    Trở về với đời thường
    Ngày 1-1-1967, phi công Lâm Văn Lích được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng LLVT nhân dân. Ông đã trải qua nhiều cương vị khác nhau trong quân chủng, trung đoàn phó, trung đoàn trưởng Trung đoàn không quân 923, Hiệu trưởng Trường không quân 910, Hiệu phó Trường Trung cao không quân. Năm 1985, ông chuyển ngành về Ban tổ chức Thành ủy TP Hồ Chí Minh. Sau đó được trên tín nhiệm đưa ông sang làm Tổng Giám đốc Liên hiệp xí nghiệp Mô tô xe đạp thành phố Hồ Chí Minh. Tình hình Liên hiệp xí nghiệp này khi ông về hết sức rối ren, làm ăn thua lỗ, cán bộ tham ô, công nhân không có việc làm... Ông đã đưa cách làm ăn mới theo cơ chế thị trường vào trong Liên hiệp xí nghiệp với sự ủng hộ của Bí thư Thành ủy lúc bấy giờ là ông Nguyễn Văn Linh. Người đảng viên, chiến sĩ trở về đời thường làm kinh tế thật không đơn giản chút nào, nhiều ý kiến phản đối với cách làm mới của ông. Nhưng ông đã dũng cảm tiên phong trong liên doanh với nước ngoài. Công ty liên doanh VIKO (Việt Nam-Hồng Kông), là liên doanh đầu tiên của thành phố Hồ Chí Minh với nước ngoài, đến nay vẫn hoạt động có hiệu quả, sản xuất được các mặt hàng nông ngư cơ như cày, bừa, xới, bơm nước,... chiếm thị phần lớn ở phía Nam, phục vụ đắc lực cho ngành nông nghiệp.
    Ông Lâm Văn Lích đã nghỉ hưu từ năm 1994, nhưng vẫn tham gia cố vấn cho Công ty liên doanh VIKO. Người Anh hùng trở về đời thường vẫn giữ được phẩm chất và ý chí của người chiến sĩ cách mạng.

  6. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Cảm thấy chưa thể tạm dừng cái từ: "Khai sáng con đường" của Bác trong bộ phim về Trường Sơn, tôi và tổ làm phim gồm các đạo diễn Nguyễn Kha, Ngô Đặng Tuất phát triển, khắc đậm nó trong các bộ phim chiến đấu đánh Mỹ của Quân chủng không quân, đường Hồ Chí Minh trên biển... Trong bộ phim về không quân "Từ trận đầu đánh thắng" được giải thưởng Bông Sen Bạc trong nước, chúng tôi tìm cách đưa các biên đội Míc 21 tập luyện, xuất kích đánh địch trên vùng trời Đền Hùng theo con đường đã khai sáng của Bác. Tôi thuyết phục được Bộ tư lệnh Không quân cho anh Ngô Đặng Tuất tập luyện hàng tháng, mang máy quay phim ngồi trên Míc 21 để quay sang biên đội anh hùng của Nguyễn Hồng Nhị, Nguyễn Văn Cốc chặn đánh các đội hình chữ A, chữ H gồm hàng trăm máy bay F105, F4, F8... từ sân bay Cò Rạt tràn qua định tiêu diệt Hà Nội. Những ngày chiến tranh vô cùng ác liệt, căng thẳng ấy, việc Bộ Tư lệnh Không quân đồng ý cho đạo diễn Ngô Đặng Tuất ngồi lên máy bay Míc 21 để quay phim là niềm vui rất lớn của chúng tôi. Rồi cho phép các biên đội anh hùng của ta bay gần chiếc Mic có anh Ngô Đặng Tuất để quay cận cảnh khuôn mặt các anh hùng không quân; Nguyễn Văn Cốc, Nguyễn Hồng Nhị, Nguyễn Văn Bảy, Lâm Văn Lích ngồi trong buồng lái Míc nhìn theo ảnh Bác của chúng ta đang "bay dẫn đường" phía trước, trên bầu trời, Đền Hùng hùng vĩ dưới cánh bay, khiến giờ đây ngày ngày đl xe đạp làm việc trên Đồng Nai quê hương, tôi vẫn không sao quên được, mỗi lần nghĩ lại vẫn bồi hồi xúc động...
    http://www.dongnai-industry.gov.vn/bacho/main_so72.html
  7. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    bác này lại định phủ nhận sự đào tạo của quân đội ta à! Những phi công người tập kết đó, khi tập kết họ chỉ là những đứa trẻ con của các cán bộ ta, được ưu tiên nuôi dạy và được sống trong môỉ trường tập thể từ bé. Chứ có phải khơi khơi tuyển người có gốc Nam Bộ là giỏi đâu!!
  8. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Đọc báo Thanh hoá thì bảo trận đầu tiên 3/4/65 Phạm Ngọc Lan hết dầu hạ cánh ở bãi cát dọc sông Mã.
    Đa số các báo khác thì hạ cánh ở sông Đuống.
  9. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Theo nguồn của Lê Thành Chơn,
    Trong ảnh: Từ phải: Thiếu tướng Phạm Phú Thái, liệt sĩ Ngô Duy Thư, liệt sĩ Bùi Thanh Liêm (phi công vũ trụ dự bị), Trung tướng Nguyễn Đức Soát. Ảnh chụp 1972.
    http://www.vnkronline.net/news.php?c=12&f=72&p=102199&sid=a606e73aba59e5163b6ccfce60053567
  10. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0

    Còn trường hợp của Phạm Phú Thái, chiếc Mig-21 anh lái có tốc độ gấp gần 10 lần chiếc Yak của Maressev, đối tượng chiến đấu của anh là người Mỹ và đối thủ của anh có số lượng đông gấp 8, gấp 10 lần. Đó là vào đầu tháng 5 năm 1968, ba chiếc Mig-21 do Phạm Thanh Ngân (nay là Thượng tướng, nguyên ủy viên Bộ Chính trị, anh hùng lực lượng vũ trang) chỉ huy. Thái bay số 2. Đặng Ngọc Ngự (anh hùng lực lượng vũ trang) bay số 3. Biên đội cất cánh từ sân bay Thọ Xuân, bay dọc theo đường số 15, đến Nghĩa Đàn, Ngự phát hiện địch bay ngược chiều phía trên, Ngân chưa nhìn thấy địch, nhưng tỉnh táo, cơ động, quan sát và tránh tên lửa của những chiếc F-4 chẳng biết từ đâu bắn trắng trời vào biên đội. Phạm Phú Thái cơ động ngang bám theo biên đội trưởng liền bị tên lửa Mỹ bắn đứt đuôi... Thái nhảy dù... Chiếc dù màu của anh vừa bung ra, lập tức đạn lửa của dân quân bắn lên đỏ trời, càng xuống thấp, đạn bắn lên càng nhiều... chiếc dù bị rách, Thái chưa có kinh nghiệm, dù rơi xuống một quả đồi, hai chân không cân bằng, dù kéo, anh bị ngất... trong hôn mê, cả người bị xô mạnh, anh loáng thoáng nghe tiếng một người đàn ông ?oPhi công ta, nó là bạn tôi?... rồi anh không còn nghe gì nữa... lúc đó là 15 giờ 30 chiều.
    Ta chỉ trích Mỹ bắn vào phi công ta nhảy dù, nhưng phía ta thì cũng nhắm bắn phi công kinh bỏ xừ.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này