1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những trận không chiến trên bầu trời Bắc Việt, 1965-1972 (Phần 1)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi kqndvn, 08/04/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. altus

    altus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    1.503
    Đã được thích:
    1
    Đúng rồi, tôi không đọc kỹ đọan giải thích
    Vậy trong các trường hợp liên quan tới F-4 thì con số từ chỗ này phải chia làm đôi.
    F-4C hạ MIG-21: 21
    F-4D vs MIG-21: 28
    F-4E vs MIG-21: 17
    Tổng cộng F-4 vs MIG-21: 66
    F-4D vs MIG-19: 4
    F-4E vs MIG-19: 4
    Tổng cộng F-4 vs MIG-19: 8
    F-4C vs. MIG-17: 21
    F-4D vs. MIG-17: 12.5 (1 trường hợp chỉ được tính nửa kill)
    Tổng cộng F-4 vs MIG-17: 33,5
    Tức là khớp với sách của AU (thì bọn nó với nhau cả )
    Kể ra lúc nào anh em làm được một cái applet kiểu như thế này cho số liệu của ta thì cũng hay, nhỉ ?
  2. mirage2310

    mirage2310 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2005
    Bài viết:
    2.220
    Đã được thích:
    1
    bác ây ! cái này nghe ghê quá, ko biết có phải địch cố tình bịa chuyện để uy hiếp tinh thần phi công ta ko ? trong ct thì chuyện này dễ xảy ra lắm :D ...
    hehe ! lần trước trên tv còn có ct phân tích các bức ảnh, đoạn phim về cuộc đổ bộ trên mặt trăng của Neil Amstrong, các chi tiết đưa ra nào là sai ánh sáng, chân tàu đổ bộ sạch bong mặc dù khi đáp bụi bay mù lên, hay là vị trí các hòn đá chụp cùng 1 khung cảnh lại nằm ở vị trí khác nhau :D ...
    túm lại cái đoạn phim đấy cho là được dựng ở nơi người ta nghi là Area 51 bởi Holywood nhằm "doạ dẫm" đối phương đang cạnh tranh lúc đó ( chắc là Liên Xô ) về chạy đua lên vũ trụ ...
    Bíêt đâu bọn mẽo vứt cho mấy thằng phi công tiền rồi bảo nó bịa chuyện để hù quân ta, ít tốn kém lại hiệu quả tâm lý ... cái chuyện tâm lý chiến này thì bọn mẽo chắc là thạo ...
  3. altus

    altus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    1.503
    Đã được thích:
    1
    Cũng có thể lắm, vì đọc thấy khó tin quá. Chúng nó nói là đẩy được 58 dặm (~90 km) đủ để sang Lào rồi nhảy dù. Cái thằng phi công ấy bây giờ vẫn còn sống, sau chiến tranh là phi công thử nghiệm hay huấn luyện thì phải. Cái thằng được đẩy thì mấy năm trước chết bệnh rồi.
    Ờ, google thêm một tí thì thấy bọn history.net hôm nay vừa trích đăng lại một bài khá dài từ Vietnam Magazine về vụ này:
    http://www.historynet.com/vn/blpardospush/
    Được altus sửa chữa / chuyển vào 01:24 ngày 22/01/2006
  4. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Nhân chuyện Mirage nói về chiến tranh tâm lý, tớ góp vui tí.
    Chuyện này là đọc được trong hồi ký của một cựu chiến binh trên Sự kiện và Nhân chứng.
    Cuối năm 1972, đang trong những ngày ném bom ác liệt.
    Ta tính làm một cuộc chiến tranh tâm lý với Mỹ.
    Hôm đó, được lên kế hoạch cẩn thận, ta "dắt" hàng chục phi công Mỹ đi qua các khu vực dân cư bị ném bom. Cho ăn mặc sạch sẽ tử tế - nhưng vẫn là áo tù sọc. Nhân dân cũng được gọi đến "phẫn nộ". Phóng viên thế giới được gọi đến quay cảnh phi công "run lẩy bẩy" trước tội ác chúng đã gây ra. Một số phi công có tinh thần tốt, nhưng do hoàn cảnh phải làm những điều không muốn sẽ được trả lời báo giới.
    Sau đó thì ta sẽ quay cả cảnh phi công Mỹ suy sụp tinh thần trong Hoả lò. Nhớ nhà. Day dứt vì tội ác.
    Vấn đề là thằng cha nào chịu quay đây. Hay là nó lại giữ điều lệnh quân đội. Lên phim nó cũng nhục lắm chứ. Đem ra bàn bạc, ta phân tích có lẽ nước Mỹ đa chủng tộc, đa phần là dân nhập cư vì lí do kinh tế, nên chẳng có tự hào gì về tổ quốc hết, nó chẳng cần phải hi sinh cho cái "đất tha phương" đó. Do đó ta xem lí lịch, chọn người, và đề nghị nếu đồng ý quay phim theo "đạo diễn" thì được nâng khẩu phần ăn thêm ?kg thịt/ tuần (lúc đó làm đếch gì có thịt).
    Nào ngờ vào việc mới thấy dễ thế. Người Mỹ hết sức thực dụng. Cứ nhằm vào mấy anh béo trăm ký, hoặc cậu trẻ, thấy được cho thêm thịt và ưu tiên ra ngoài làm công việc tạp vụ thêm ánh nắng là OK ngay.
    Mà còn đóng rất đạt. ĐÓng lại cả cảnh lúc nhảy dù xuống bị dân quân bắt nữa. Hình ảnh phát đi (có trích trong VN một thiên lịch sử truyền hình và VN - cuộc chiến 10.000 ngày) đã đạt hiệu quả cực lớn khi ngay cả Giáo hoàng Paul lúc đó cũng lên án Nixon đã đẩy những số phận trẻ vào xxx. Dân Mỹ thì xuống đường đòi con em về.
    Trong chiến tranh, Bắc hơn hẳn Nam ở công tác "chiến tranh tâm lý" rất tốt, coi đó cũng là một "mặt trận" chính, chia lửa cho các hướng.
  5. mirage2310

    mirage2310 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2005
    Bài viết:
    2.220
    Đã được thích:
    1
    chuyện này iem cũng nghe ông già kể, chuyện ta dắt phi công Mĩ đi "dạo phố ", nhưng sau vụ này thì bọn mẽo nó phản đối ầm ầm, kêu là ta biêu riếu, làm nhục hình ảnh bọn lính "con cưng" của nó ... Thế hồi trao trả tù phi công không hiểu ta có "kiếm chác" được gì từ bọn này ko nhỉ, đòi tiền chuộc ? tiền ăn ở ? ...
    Được mirage2310 sửa chữa / chuyển vào 01:43 ngày 22/01/2006
  6. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Tớ không biết có bịa hay không, nhưng về mặt kỹ thuật thì anh hùng LLVT Đỗ Văn Lanh hết sạch dầu không ai đẩy cũng lượn được Mig-21 từ xa ~60 km (có nguồn bảo 40km) về đến sân bay. Nhưng mà ai đó nói, không nhớ có phải bác 929 không, thiết kế của F-4 hết xăng là rơi bụp xuống đất chứ nó không lượn xa được do nặng và không cân đối lắm.
    Thấy tạp chí Hàng Không Việt nam đợt tháng 8 có nói là chiếc ATR-72 bay từ Côn đảo về mới đạt độ cao cruise đã tắc tị một động cơ, phi công dùng động cơ còn lại vẫn lượn được an toàn về đến Sài gòn.
    Nguyên nhân là phi công quá chủ quan. Tổ bay trước bàn giao lại đã nói có hiện tượng động cơ trái hoạt động chập chờn. Tổ bay sau và nhân viên bảo dưỡng à uôm không kiểm tra kỹ, nên lên không chết tắc đường nhiên liệu. Cũng may tình huống này trong huấn luyện đã được tập nhiều lần bằng mô phỏng. Phi công bình tĩnh giữ máy (chứ không hốt hoảng tăng ga ... là đứt: báo nói thế, không biết tại sao) nên máy bay vẫn ổn định và hạ cánh an toàn. Chỉ tổ bà con vãi linh hồn một phen, xuống đất là kể chuyện và khiếu nại ầm ĩ (hình như phi công không thông báo thực tình hình cho hành khách vì sợ panic).
  7. altus

    altus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    1.503
    Đã được thích:
    1
    Công ước Geneva về đối xử với tù binh cấm không được công bố hình ảnh của tù binh bị giam giữ cũng như không được làm nhục cả về tinh thần lẫn thể xác.
    Hình như hồi đầu chiến tranh (1964-1965) thì ta tuyên bố do Mỹ không chính thức tuyên chiến với VNDCCH nên quân nhân Mỹ bị VNDCCH bắt không được coi là tù binh theo nghĩa của công ước Geneva mà sẽ coi là tội phạm (criminals). Tụi Mỹ chửi ầm lên. Sau đấy thì ta nói là sẽ tôn trọng công ước.
    Tụi Mỹ thì sau 1973 nói vung vít là chúng nó bị tra tấn ép buộc phải làm những chuyện ấy. Những hình ảnh phi công Mỹ ''phản tỉnh'' thì chúng nó kêu là rõ ràng bị tiêm ma túy hay ''thuốc lú'' rồi bắt nói. Đến cả McCain sau này cũng nói là khi ở tù bị tra tấn năm lần bảy lượt. Bọn này chắc sướng quen, hơi tí thì kêu là bị tra tấn, hành hạ, làm nhục...chứ hòan cảnh miền Bắc lúc đó thì hơi đâu của đâu đi hầu các ông. Cứu cho khỏi bị dân điên tiết đập hội đồng là may rồi.
    Được altus sửa chữa / chuyển vào 02:05 ngày 22/01/2006
  8. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Calvary ơi, coi như tất tần tật phi công Việt nam đều sang Nga, sang TQ học tập trong "công xã" hết, xa nhà 4-10 năm, không điện thoại thư từ vì còn giữ bí mật. Phi công VNCH thì cũng sang Mỹ cả. Họ đều sống trong một môi trường "công xã" xa gia đình giống như nhau.
    Tại đằng ấy cứ tự cao tự đại "người việt phe ta" hơi extreme quá đâm ra chú cứ xxx tôi, chứ ý tôi chỉ nhắc lại lời Bác Hồ là đừng có đánh giá thấp đối phương.
    Tự hào vì thắng thằng giỏi mới oách chứ thắng cái thằng đần thì có gì mà phải khoe. Mà tôi nói dựa trên số liệu dẫn chứng rất cụ thể, số liệu quân chủng hẳn hoi - tuyệt đại đa số các phi công giỏi nhất, là anh hùng LLVT, là con em miền Nam. Thì họ cũng là người Việt cả, một nhà, có gì mà chú phải tức cho người "gốc Bắc" vậy. Tôi thì coi đã là người Việt thì đừng phân chia người bắc người nam.
    Người như chú cách đây hơn 15 năm thì nhiều lắm. Cứ thấy ai mà nói ra khen tư bản một câu là thôi rồi, bị đánh giá tư tưởng đạo đức ngay. Cấm kị không được nói tốt cho phe địch dù chỉ một lời. Chẳng nhẽ thời đại bây giờ vẫn còn có những người như thế.
  9. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0

    Sau chiến dịch Sấm Rền, KQ Mỹ mất 531 máy bay, 547 phi công bị chết, bắt, mất tích -
    http://www.af.mil/history/spotlight.asp?storyID=123009921
    Operation Rolling Thunder


    Operation Rolling Thunder was a frequently interrupted bombing campaign that began on March 2, 1965 and lasted until the end of October 1968. During this period U.S. Air Force and Navy aircraft engaged in a bombing campaign designed to force North Vietnamese leader Ho Chi Minh to abandon his ambition to take over South Vietnam.
    The operation began primarily as a diplomatic signal to impress Hanoi with America?Ts determination, essentially a warning that the violence would escalate until the North Vietnamese took notice, and secondly it was intended to bolster the sagging morale of the South Vietnamese.
    The Johnson administration also imposed strict limits on the targets that could be attacked, for China and the Soviet Union were seen as defenders of communism who might intervene if the North Vietnamese faced defeat. Consequently, the administration tried to punish the North without provoking the two nations believed to be its protectors. In the view of the Air Force leadership, the campaign had no clear-cut objective nor did its authors have any real estimate of the cost of lives and aircraft. General Curtis LeMay and others argued that military targets, rather than the enemy?Ts resolve, should be attacked and that the blows should be rapid and sharp, with the impact felt immediately on the battlefield as well as by the political leadership in Hanoi.
    When Rolling Thunder failed to weaken the enemy?Ts will after the first several weeks, the purpose of the campaign began to change. Since American prestige and interest seemed inter twined with South Vietnam''s survival, President Johnson felt compelled to introduce American ground forces. By the end of December 1965, 184,000 Soldiers, Sailors, Marines, and Airmen had, in effect, taken over the war from the South Vietnamese; and within three years, American strength exceeded a half-million. By the end of 1965, the Johnson administration still used air power as an attempt to change North Vietnamese policy, but bombing tended to be directed against the flow of men and supplies from the North, thus damaging the enemy militarily while warning him of the danger of greater destruction if he maintained the present aggressive course.
    The President and his advisers considered the air war and ground campaign complementary efforts that, together, would provide a shield behind which the South Vietnamese armed forces could prepare to defend their country once the Americans had reduced the Communist threat to manageable proportions. Until the danger declined to a level the South Vietnamese could handle, Americans would do most of the fighting.
    The perceived danger from Communist China influenced President Johnson''s choice of means for ensuring the survival of a South Vietnam independent of the North. In 1950, when United Nations forces threatened to overrun North Korea, China had come to the aid of its Communist neighbor. As the Vietnam War intensified in 1965 and 1966, so, too, did the Chinese commitment to the survival of North Vietnam. By the spring of the latter year, some 50,000 Chinese troops served in North Vietnam, a total that may have tripled before China began to withdraw its forces in 1968. During this period of involvement, China made no secret of its sympathy for the Hanoi government; prudence therefore required that the Johnson administration consider the possibility of further Chinese intervention.
    Concern that China might react as it had 15 years earlier in Korea argued powerfully for relying on air power rather than invasion to convince Hanoi to call off the war in the South. Having turned to air power, the Johnson administration chose to apply it in a gradually escalating fashion. President Johnson failed to remember that the American people had refused *****pport a long, costly, and indecisive effort in Korea and forced Truman to abandon the hope of reelection, precisely what would happen to Johnson in the Spring of 1968.
    As Rolling Thunder shifted from strategic persuasion to outright interdiction, the campaign neither altered the course of the ground war nor triggered a response from China. Secretary McNamara, at a time when the Beijing government still associated itself with Hanoi and considered the United States the likely enemy, rejected the conclusion that China would accept still heavier bombing of the North, reviewed the cost of the campaign in aircraft destroyed and American lives lost, and decided that Rolling Thunder had failed. Still determined to preserve the independence of South Vietnam, he proposed to use air power to attack the supply and infiltration routes leading into South Vietnam by way of southern Laos, tactics that, in his opinion, would have a more direct impact than Rolling Thunder on the battlefields of South Vietnam. The bombing of the North would become a bargaining chip to be traded for the commencement of negotiations to end the war and ensure the survival of the government in Saigon.
    Air Force losses during Rolling Thunder were 531 aircraft destroyed and 547 airmen killed, captured, or missing over the entire campaign. Ironically, Secretary McNamara''s gradual application of air power contributed to the toll by giving North Vietnam time to improve its defenses with weapons imported from China and the Soviet Union. In the Spring of 1968 the North Vietnamese manned thousands antiaircraft weapons.
    To persuade the North Vietnamese to negotiate, President Johnson restricted the bombing of North Vietnam to the southern part of the country on March 31, 1968, in effect, bringing Operation Rolling Thunder to an end. Preliminary discussions began in Paris in May but stymied over trivial issues. In November, Johnson made another concession, ending the bombing throughout the north, and serious negotiations began in January 1969.
    Source: Air Force History Support Office
  10. kqndvn

    kqndvn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/12/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    0
    Chú thích lại hình của bác Gulfoi:
    Phi công VN học tập tại TQ
    Máy bay Aero-45 do Tiệp khắc viện trợ. ở TQ.
    [​IMG]
    Huấn luyện bằng máy bay IAK-18
    [​IMG]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này