1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những trang sách vàng

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Sài gòn (HCMCC - SAIGON Club)' bởi T-ri, 18/07/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. T-ri

    T-ri Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2002
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Những trang sách vàng

    Chủ đề của jolie80,
    Jolie xin trích những đoạn thật hay (ban đầu thì tất nhiên là hay theo ý jolie!) trong các tác phẩm văn học để mọi người cùng xem...Ai có yêu cầu gì thì cứ nói nhé...
    Xin bắt đầu bằng một đoạn truyện cổ tích...


    Gió căng buồm và tàu lướt nhẹ nhàng trên làn nước trong vắt.
    Đêm đến, người ta đốt đuốc sáng trưng, thủy thủ nhảy múa vui vẻ trên boong. Nàng tiên cá nhớ lại cái đêm đầu tiên nàng được phép lên mặt biển, nàng cũng đã được trông thấy một cuộc dạ hội tưng bừng như đêm nay. Lúc này nàng còn đủ can đảm để khiêu vũ; nàng nhảy múa nhẹ như én liệng làm mọi người phải thán phục; chưa bao giờ nàng nhảy đẹp như đêm nay. Chân bước như giẫm trên góc rạ vót nhọn, nhưng nàng đâu có cảm thấy đau, vì còn có một nỗi đau khổ mãnh liệt hơn đang dày vò tâm can nàng. Nàng biết rằng đêm nay là đêm cuối cùng nàng được nhìn thấy con người mà vì chàng, nàng đã lìa bỏ cha mẹ, quê hương, hy sinh tiếng nói và giọng hát huyền diệu, và ngày lại ngày, nàng đã phải âm thầm chịu đựng bao nhiêu nỗi đớn đau ê chề mà không ai biết tới. Đêm nay là đêm cuối cùng nàng được thở chung bầu không khí với người đó, được nhìn thấy biển sâu và trời sao vằng vặc. Rồi một đêm sâu thẳm, vĩnh viễn, không mơ, không mộng, đang chờ đón nàng, chỉ vì nàng không có và chẳng thể có một linh hồn bất diệt được.
    ?.
    ?.Nàng nhìn hoàng tử một lần cuối cùng rồi gieo mình xuống biển và cảm thấy thân thể tan thành bọt?

    (NÀNG TIÊN CÁ_ ANDERSEN)
  2. T-ri

    T-ri Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2002
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Âu Yếm
    (Henry Bacbuyt_ Pháp)
    1.
    25 tháng 9 năm 1893
    Chàng Louis yêu quí của em!
    Thế là tất cả đã hết. Em và anh không bao giờ gặp lại nhau nữa???Anh hãy tin vào điều đó, giống như em đang tin???Anh không muốn như vậy. Anh đang sẵn sàng làm tất cả , chỉ để chúng mình luôn sống bên nhau. Song xa nhau là điều cần thiết. Anh phải xây dựng cuộc sống của mình.
    Em không hề tiếc là đã không cưỡng lại quyết định này, không cưỡng lại anh, không cưỡng lại mình, không cưỡng lại chúng ta _ kể cả tối qua khi anh vùi đầu vào gối khóc nức nở, kể cả lúc hai lần anh ngẩng gương mặt nóng bỏng hướng về phía em, và kể cả lúc em không nhìn thấy những giọt nước mắt của anh trong đêm mà chỉ cảm thấy chúng rơi xuống tay em như thế nào???
    Bây giờ chúng mình đang đau khổ. Tất cả những gì xảy ra hôm qua thật là một cơn ác mộng đối với em. Trong vài ngày tới, cái đó vẫn thật khó tin, và trong những tháng dài dai dẳng, nỗi đau sẽ còn???Rồi sau đó sẽ đến thời gian bình phục. Em đang ngồi viết cho anh đây, vì chúng mình đã quyết định là thỉnh thoảng em vẫn sẽ liên lạc với anh. Chúng mình đã cùng giao ước chắc chắn như thế???Thật ra, đây chỉ là mối liên lạc một chiều_ từ em tới anh _ bởi vì không bao gio anh có thể biết được địa chỉ của em, song mối liên lạc này cũng là điều duy nhất không làm cho sự xa nhau của chúng ta biến thành sự chia cắt hoàn toàn.
    Lần cuối, em ôm anh thật âu yếm, thật dịu dàng???và trong một khoảng không thật quá là xa cách!???
    (còn tiếp)
    Được t-ri sửa chữa / chuyển vào 12:08 ngày 18/07/2002
  3. su_su_

    su_su_ Lâm Đồng Moderator

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    641
    Đã được thích:
    0
    là sao anh nhỉ? sao topic lại là "Những trang sách vàng" ??? phải chăng đây là những kết thúc mới của các câu truyện cổ tích ? mà sao buồn thế ?
    It's hard to make the things i did undone
  4. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    2.
    25 tháng 9 năm 1894
    Một lần nữa em lại bên anh, em đã hứa mà..
    Thế là đã tròn một năm từ khi chúng ta không còn là ??ochúng mình??? nữa???Em biết rất rõ rằng anh chưa quên em. Chúng ta vẵn còn quá gần nhau để em có thể ngừng cảm thấy nỗi đau của anh, cũng như của em, khi em đang nhớ lại tất cả những gì đã qua. Nhưng thời gian đã làm xong bổn phận của nó. Mười hai tháng ấy đã phủ cho quá khứ một làn khói đau buồn???Vâng, một làn khói, anh ạ. Nhiều sự việc lớn nhỏ đang phai dần trong tâm trí, nhiều điều vụn vặt đã biến đi???Điều này anh cũng nhận thấy, phải không anh?Khi một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong tâm trí anh???
    Em đang cố nhớ lại nét mặt anh như lần đầu tiên em nhìn thấy anh. Và???không sao nhớ nổi!???Anh hãy thử nhớ lại ánh mắt đầu tiên của em đi, anh sẽ thấy mọi thứ trên thế gian này rồi sẽ trôi qua???
    Mới đây em đã mỉm cười. Với ai? Với cái gì? Không với ai và cũng không với cái gì. Có một ánh mặt trời vừa biến đi sau rặng cây. Ánh mặt trời đó làm em mỉm cười. Đầu tiên em cảm thấy điều đó là không thể được. Thế mà em đã mỉm cười! Em muốn điều đó thường xuyên đến với anh_ cho dù không có nguyên nhân đi nữa, cho dù chỉ vì thời tiết tốt hoặc chỉ vì nghĩ đến tương lai tươi đẹp _ anh ngẩng đầu, và mỉm cười!???

    Anh có nghe tình yêu em hát
    Khi nắng xôn xao trên hàng cây
  5. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    3.
    17 tháng 2 năm 1899
    Một lần nữa em lại bên anh, chàng Louis bé bỏng của em!
    Có thật em giống như một giấc mơ không? Bởi vì em chỉ xuất hiện khi nào em thích, nhưng bao giờ cũng đúng lúc, khi trống trải và tối tăm...Em đang đi và đi rất gần, nhưng không ai có thể động vào em được.
    Em không buồn, lòng dũng cảm đã trở lại với em. Mỗi một buổi sáng mới, mỗi khi bước sang một mùa mới, em lại cảm thấy mặt trời rực rỡ hơn.
    Em đã dự khiêu vũ một lần. Hiện nay em thường xuyên vui cười. Sau thì không đếm xuể nữa.
    Hôm qua em đã ngắm một bữa tiệc lớn. Trong ánh hoàng hôn, đám đông dự tiệc cũng tuyệt đẹp như cảnh tượng trong vườn, nơi đặt tiệc. Em cảm thấy mình hạnh phúc vì em đã có mặt ở đấy, giữa những con người vui sướng, hân hoan...
    Em viết cho anh để nói với anh là em đang có một tình cảm mới đặc biệt dành cho anh: đó là tình âu yếm...Một lần em và anh đã nói với nhau về tình cảm ấy và không biết chúng ra sao. Chúng ta tin chân thành vào tình âu yếm!...
  6. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    4.
    6 tháng 7 năm 1904
    Năm tháng trôi qua...Thế mà đã mười một năm! Em đã đi xa, rồi quay lại và lại đang ra đi.
    Có lẽ anh đã có một ngôi nhà_ em tin thế, chàng Louis đã vững vàng của em ạ!_ Có một gia đình mà cuộc đời anh đang rất quan trọng ở đó...Còn chính anh bây giờ ra sao? Em hình dung khuôn mặt anh đã đầy đặn hơn, đôi vai anh trở nên rộng hơn...Có thể, anh đã có cả tóc bạc nữa...Nhưng rõ ràng là anh phải giữ được những nét đặc biệt của mình : khuôn mặt anh vẫn như trước kia, rạng rỡ từ trong nội tâm mỗi khi anh mỉm cười!
    Còn em thì...Em sẽ không kể cho anh biết em đã trở thành như thế nào...Phụnữ thường mau già hơn nam giới. Nếu như chúng ta có thể ở bên nhau vào lúc này, người ta có thể tưởng em là mẹ anh _ kể cả vẻ bên ngoài, kể cả trông tất cả những gì mà ánh mắt em dành cho anh.
    Anh thấy đấy, chúng ta đều đúng khi quyết định xa nhau, bởi vì sự bình thản đã trở kại, và bởi vì bây giờ anh khó có thể đoán nổi nét chữ em trên phong bì bức thư này...
  7. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    5.
    25 tháng 9 năm 1893.
    Anh yêu của em!
    Thế là đã hai mươi năm qua kể từ ngày chúng ta xa nhau...Chàng Louis yêu dấu của em, hai mươi năm đã qua kể từ ngày em chết.
    Nếu như bây giờ em còn sống và đang đọc bức thư này _ bức thư được chuyển tới cho anh vẫn bằng đôi tay tận tụy và chung thủy ấy, đôi tay đã chuyển tất cả những lá thư trước của em cho anh trong từng ấy năm _ thì anh hầu như đã quên em và anh sẽ tha lỗi cho em vì em đã tự vẫn ngay ngày hôm sau khi chúng ta chia tay nhau...Em không thể và không biết làm thế nào để sống mà không có anh...
    Điều đó mới chỉ hôm qua thôi, hôm qua chúng ta xa nhau...
    Anh hãy nhìn kỹ ngày tháng đề ở đầu bức thư này mà anh đã không để ý đến.
    Đấy là hôm qua, anh như đứa trẻ to lớn đang tuyệt vọng vì đau khổ, đã vùi đầu vào gối, khóc nức nở trong phòng chúng ta...Đấy là hôm qua, trong bóng tối bên cửa sổ mở ra sân, nước mắt rơi trên tay em...Đấy là hôm qua, anh đã khóc, còn em không nói được một lời, cố tỏ ra cứng cỏi...
    Và hôm nay đây em đang viết cho anh, ngồi sau bàn của chúng ta, trong khung cảnh thật gần gũi với hai trái tim ta _ em đang viết bốn bức thư, những bức thư mà anh đã nhận được trong một thời gian dài, và kết thúc ở bức này đây ,bức thư cuối cùng...
    Tối nay em sẽ lo tất cả những gì cầnthiết để những bức thư này tới tay anh đúng ngày tháng đã định, rồi sau đó em sẽ làm cho không ai có thể tìm được em. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống. Em không muốn cho anh biết em đã làm điều đó bằng cách nào, sự tỉ mỉ nặng nề, có thể làm anh phiền muộn, và gây cho anh đau khổ, thậm chí sau cả chừng ấy năm.
    Cái chính là em đã tránh cho anh được sự chia cắt phũ phàng, sâu sắc, và chia tay anh thật thân mật và dè dặt. trong các bức thư, em muốn sống lâu hơn, chỉ để đưa tất cả tới đích...Đã không có cự chia cắt. Anh, với tính dễ xúc dộng của mình, khó có thể chịu nổi điều đó. Và em đã trở lại với anh. Thương tiếc trái tim anh, em đã trở lại khá thường xuyên, mà cũng chỉ là rất thỉnh thoảng, đủ để nguôi dần đi trong tâm hồn anh. Còn bây giờ, khi kể cho anh nghe tất cả sự thật, em đã có được một thời gian cần thiết để anh không cảm thấy cái chết của em đối với anh là đau đớn.
    Ôi, chàng Louis bé bỏng của em! Có một sự trung thực thật là khủng khiếp trong câu chuyện cuối cùng của chúng ta hôm nay, khi mà lặng lẽ là thế, xa xôi là thế, chúng ta noi và nghe thấy nhau : anh nghe thấy em, người đã lâu rồi không còn nữa, và em nghe thấy anh, người không hề biết trong bằng ấy năm em ở đâu...Từ "bây giờ" đang bay ra nơi đôi môi em, đôi môi đang thì thầm nhắc lại chúng khi những dòng này được viết ra, và nơi môi anh, khi anh đang nói ra nó giờ đay, lúc đọc bức thư này_ từ ấy khó diễn tả và thật khác nhau biết dường nào...
    Và bây giờ, chừng ấy thời gian qua đi, đang trong khoảng không vô tận _mặc dù điều này có vẻ khó tin_ em đang ôm anh một cách thật sự!...Em dừng ở đây, bởi vì em không dám kể anh nghe (em sợ anh buồn, điều ấy là độc ác với anh) về tất cả tình yêu bao la, cuồng nhiệt của em, về tình yêu chỉ có thể ước mong, và về sự âu yếm còn mạnh hơn cả tình yêu ấy.
    END.

    Anh có nghe tình yêu em hát
    Khi nắng xôn xao trên hàng cây
  8. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    Anh có nghe tình yêu em hát
    Khi nắng xôn xao trên hàng cây
    Được jolie80 sửa chữa / chuyển vào 22:11 ngày 18/07/2002
  9. S-Tower

    S-Tower Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/04/2002
    Bài viết:
    149
    Đã được thích:
    0
    Bài này của OneO. ​
    Chính truyện Nàng Tiên Cá của Andersen là câu truyện đã đưa tớ đến với thế giới huyền diệu tuyệt đẹp của những câu truyện thần thoại của Phương Bắc xa xôi. Và từ đó đến giờ vô tình lúc nào lòng say mê đã trở thành 1 tình yêu.
    God in Blue *
  10. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    http://www.ttvnonline.com/forum/topic.asp?TOPIC_ID=70462

    Anh có nghe tình yêu em hát
    Khi nắng xôn xao trên hàng cây

Chia sẻ trang này