Những trích đoạn bóng đêm Những trích đoạn bóng đêm 1. Có một khoảng lặng nào trong cuộc đời bạn, bạn ngồi đó. Bạn ngồi đó trong căn phòng không chật nhưng tất cả những khung cửa đều đóng im lìm. Bạn ngồi đó từ khi ánh ngày hắt qua mặt kính cửa sổ một màu chạng vạng. Rồi đêm tối nhuộm dần nhuộm dần tất cả những thứ xung quanh bằng một sắc sẫm dịu dàng. Mắt bạn được vuốt ve, khi tất cả các màu sắc chìm đi, hình khối hoà vào nhau chạm khẽ vào nhau xô đẩy bên nhau trong một thứ trật tự lặng câm. Rồi bạn bật một đĩa nhạc chỉ có một bài duy nhất, có thể là bài hát bạn yêu thích, trữ tình hay bão tố, có thể là bản nhạc không lời, guitar thủ thỉ bập bùng hay violin thanh thoát kéo bạn bay lơ lửng trên cao. Bạn ngồi đó, bó gối, im lặng, không cử động. Bạn cứ ngồi đó. Đĩa nhạc quay hết vòng, rồi lặp lại, lặp lại? Âm thanh như những đợt sóng triều đêm vỗ bờ không ngừng, rồi tan ra, rồi lại vỡ oà khi chạm vào bờ cát, dưới sự câm nín vĩnh cửu bầu trời không trăng sao. Trong sự im lặng tuyệt đối của không gian và trong sự lặp lại đều đặn liên tiếp của âm nhạc của cảm xúc trào dâng đến cực điểm rồi lại nhẹ bẫng tan ra, bạn cảm thấy mình như một viên sỏi ngàn năm sóng đã bào mòn tạo thành những đường cong trơn nhẵn nằm thinh lặng dưới đáy đại dương, bạn cảm thấy mình đã tan vào bóng đêm từ một ngàn năm trước, là bóng đêm từ một ngàn năm trước. Có một khoảng lặng nào đó trong cuộc đời?tôi đã ngồi như thế, từ thời thiếu nữ? 2. Giờ thì tôi ngồi trong một quán rock-café ở một thành phố cách ngôi nhà nơi tôi đã ngồi ngập trong bóng tối và tiếng nhạc suốt thời thiếu nữ hơn một ngàn cây. Chếch phía trên đầu là dòng chữ đen đắp nổi vào tường: Rock fan club - Head quarter. Buổi chiều chạng vạng dừng lại ở ngoài kia, phía đường xá lạo nhạo người xe, dừng lại không vào được căn phòng cách âm rất dày rất tối không cửa sổ chỉ có một cửa ra vào nhỏ xíu. Những ngọn đèn vàng xỉn từ trên cao hắt ánh sáng lờ mờ. Những dáng người gói gọn trong khối đen như thể họ sinh ra trong bóng tối và từ họ toả ra màu bóng tối mùi bóng tối. Tóc đen, áo đen, hơi cúi, nghiêng nghiêng. Tôi không trông rõ mặt một người nào cả. Chỉ khi họ bật quẹt, châm lửa, ánh sáng hắt một vầng nhỏ khiến khuôn mặt họ loé lên trong giây lát, chỉ trong giây lát, đốm thuốc theo bàn tay đưa lên đưa xuống như một thứ đom đóm lập loè. Họ tìm gì, họ nghĩ gì, khởi hành khi đêm xuống, đi sâu vào bóng đêm, hành trang mang theo là những đốm sáng ảo huyền. Tới một quán rock-café, yên tĩnh là thứ bạn không bao giờ có đủ tiền để mua, còn khoảng lặng thì lại là một món quà tặng thêm hào phóng. Thậm chí không ở đâu khoảng lặng có thể lặng hơn. Khi giữa những bản nhạc đậm đặc tiếng gào thét tuyệt vọng, tiếng trống làm ngực bạn cũng rung lên như loa bass. Rồi giữa những bài hát liên tiếp, nhạc ngừng, bạn cảm nhận tim mình đang đập những nhịp rất mong manh nhưng hiện hữu, bạn nghe tiếng giọt cà phê trong tách rơi nhẹ xuống khối chất lỏng đen sóng sánh bình thản. Sao mà câm lặng nhường kia, bạn thấy mình cũng thuộc về bộ lạc những người-bóng-đêm câm lặng đang nghịch đùa với những đốm sáng nhỏ xíu. Nhưng đến cả sự cô đơn cũng không chịu tan lẫn vào nhau. Suốt qua những chuỗi dài ầm ĩ và khoảng lặng kế tiếp, tôi ngồi trong tư thế bất động, trò truỵện bằng ánh mắt với một anh chàng đối diện cũng hoàn toàn bất động. Anh chàng tóc dài thờ ơ, khuôn mặt xương xương, cặp kính gọng tròn và đôi môi mỏng mím chặt. Ánh sáng từ một nguồn không-phải-ở-căn-phòng-này chiếu nửa khuôn mặt, nửa kia ngập trong bóng đêm. Anh ta tựa vào tường, và vì cao hơn tôi nên ánh mắt có vẻ như từ trên nhìn xuống, nhưng tuyệt không gợn cao ngạo nào, chỉ là một người đã lang thang qua nhiều cõi không giấu nổi vẻ từng trải trong đáy mắt. Anh ta bất động, nhìn thẳng vào tôi, thực sự muốn truyện trò cùng tôi, trong im lặng, giữa tiếng nhạc ầm ào của trống và những tiếng hát gào thét tuyệt vọng. - Hãy nhìn vào ánh mắt tôi, khuôn mặt tôi, cô bạn trẻ. Nó đang nói với cô về sự vĩnh cửu của bóng tối, nỗi chán chường, niềm cô đơn, sự câm lặng? Tôi đại diện cho tất cả, hát lên cả những khúc hoan ca và bi ca. Thực ra, tất cả những thứ đó thể hiện tốt nhất ở chính nó, chứ không phải qua một đoản khúc nào. Nhưng nó cần phương tiện để nhân bản. Tôi là phương tiện, bài hát của tôi là phương tiện để những thứ đặc quánh đó lan ra và thấm vào cư-dân-bóng-đêm như nước thấm vào tờ giấy. ?. - Tôi đã trải trước cô nhiều chục năm, tôi đi lẫn trong thế hệ hippy hoang mang - thế hệ cấp tiến về tư tưởng nhưng tha hoá về hành động, đủ để biết tất cả những thứ tôi đã liệt kê trên không hề ảo hơn một giấc ngủ ngon ban đêm và thật hơn cả những tia nắng ban ngày. Dù tuổi tôi ngừng ở con số không hơn cô bạn bao nhiêu, giờ đây tôi vẫn đang ở cái góc quán tối tăm này và nói với cô vài điều vớ vẩn. ? 6 giờ. 7 giờ. 8 giờ? Cậu bạn đi cùng khẽ khều tay tôi: - Về thôi Lam. Suốt nãy giờ cậu cứ ngồi bất động nhìn trừng trừng vào cái poster John Lenon trên tường làm tớ sợ quá. 3. "Em lớn rồi, không còn mơ mộng nữa Mắt bớt ngạc nhiên Chỉ tin vào những tương tác vật lý thôi anh?" Có một người đàn ông thường đến bên giường tôi, hôn lên trán tôi, lên tóc tôi, lên má tôi, lên môi tôi. Lúc gần 12 giờ khuya, hàng đêm. Và nói rằng :"Ngủ ngoan em nhé!", rồi đi. Và tôi sẽ ngủ một giấc thật là ngon, bởi vì đó chính là điều ước của anh. Có khi anh lựa trong tủ cho tôi một chiếc váy ngủ bằng lụa đỏ thật mềm. Có khi anh cầm tay tôi. Có khi anh hôn lên trán. Có khi gương mặt anh thơm tho và bộ râu lởm chởm được cạo đi để khỏi làm tôi đau. Có khi miệng anh thơm mùi cô-nhắc. Có khi anh hôn lên môi tôi rồi băn khoăn không hiểu vị ngọt trên môi là dâu tây Đà Lạt hay vải Thanh Hà. Có khi anh sục vào mái tóc và hít một hơi thật sâu, nhăn mũi vì còn vương mùi thuốc lá của những người tôi đã gặp trong ngày mà anh gọi là "bất lịch sự". Có khi ban ngày tôi làm việc thật tốt và học được vài điều hay, tôi đòi anh cho đi ngủ sớm. Có khi cuối tuần anh dụ tôi ngủ muộn để sáng dậy trễ tràng, anh sẽ mang tới cho tôi một tách cà phê và chút bánh quy kem - anh yêu cả vị đắng trên môi khi thức dậy. Có khi anh trìu mến: "Ngủ đi, em gái của anh, bạn gái của anh?". Có khi? Lúc gần 12 giờ khuya, hàng đêm, điện thoại của tôi vang lên tiếng nhạc báo tin nhắn. Ấy là anh đến bên tôi từ khoảng chênh múi giờ 4 tiếng đồng hồ và khoảng cách hơn một ngày bay. Khi tôi cũng đang là người lưu lạc ở một thành phố xa xôi, cô độc, những cảm xúc khi thăng hoa khi chán chường khiến tôi kiệt sức, thì những tin nhắn của anh đem lại cho tôi sự bình an thật hơn cả những cuộc tình khờ. Anh luôn chỉ đứng bên giường, đưa tôi vào giấc ngủ, rồi đi. Mơ mộng của tôi về anh cũng hoàn toàn ngừng lại, khi tôi nhắm mắt. Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau. Chúng tôi hẹn hò hàng đêm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau một ngày làm việc thật dài và trước khi giấc ngủ kéo tuột tôi vào đặc quánh bóng đêm. "Ngủ đi, em gái của anh, bạn gái của anh?" Được DaLam sửa chữa / chuyển vào 23:51 ngày 18/06/2006
ĐƯỜNG HAI MƯƠI TUỔI "...Chờ em Mùa đông về trên phố Cây lên đèn Và từng lối mưa bay Em không về Chiều bối rối trên tay...." (Lời một bài hát) Hà Nội có biết bao con đường, sao tôi cứ nghĩ người ta đang ngóng vọng nhau trên một góc đường Thanh Niên ngờm ngợp cây, ngàn ngạt gió và mưa bay lắc rắc... Con đường mảnh như một lằn chỉ tay, uốn cong cong giữa hồ Tây và hồ Trúc Bạch long lanh nước. Tên đường gợi nhớ những ngày xưa, chỉ là một lối đi nhỏ đắp bằng đất, rồi những chàng trai cô gái tuổi trẻ cùng nhau làm nên chiều rộng hai làn xe và những hàng cây xanh xòa bóng. Có người yêu nhau hỏi vui: Có đường Thanh Niên, sao không có đường Cụ già, Em bé?? Ậm ờ cười. Đường Thanh Niên - đường yêu. Hàng phượng xòe tán lòa xòa, mùa hạ thắp hoa, mùa thu thả lá vàng lơ đãng, mùa đông cào vào nền trời những ngón tay gầy guộc, mùa xuân dưới ánh đèn đường màu lá xanh một sắc lạ kỳ. Tôi lang thang qua đây bao lần, tự hỏi vòng xe mình đang ướm lên vòng xe của bao nhiêu đôi lứa, từ những vòng xe đạp lóc cóc bình yên của bố mẹ nhiều năm trước tới những chiếc xe êm ái và bóng loáng của chúng bạn bây giờ. Phương tiện thay đổi, nhưng người ta vẫn đi trên con đường này bằng hai chữ Tình yêu. Có điều, trên vòng xe đạp lóc cóc ngày xưa, tình yêu chậm rãi, bình yên và mãi mãi - cái cảm giác người trên xe phân khối bây giờ mong đau đáu mà không thấy. Đường Thanh Niên, những tối mùa hè nóng nực, con đường nhỏ ven hồ cứ 2 mét một chiếc xe máy dựng chống, xe này ý tứ nối đuôi xe kia nhường chỗ cho người đến sau, bóng đêm đồng lõa cho những nụ hôn yêu đắm đuối. Những tối mùa đông gió thốc từng cơn buốt, vẫn có những đôi phong phanh nép vào nhau hứng trọn cái lạnh để nâng niu hơi ấm kề bên. Có tối mưa có người trùm áo mưa khóc lặng lẽ trên ghế đá. Con đường, mặt hồ, cơn gió? đã đi vào bao nhiêu góc khuất thẳm sâu của những mối tình? Đường Thanh niên buổi sáng bảng lảng sương tan, một người trẻ ngồi ngắm các cụ già tập thể dục, mắt dõi ra xa có thể nhìn thấy một ngọn núi mờ. Hoàng hôn, mặt trời lặn xuống phía hồ Tây nâng sóng nước lên cao, nâng những con thuyền chèo tay của những đôi lứa lên ngang đường chân trời. Ngồi trên thuyền, nhìn về phía bờ, dòng người giờ tan tầm đông nghịt và hối hả, tự thấy mình được một chút ngắn ngủi tách ra khỏi sự vội vã vô nghĩa lý, ngồi đây với người tri kỷ, với mặt trời tỏa sóng vàng dịu ngọt, với hơi nước mát, với gió mơn man hàng mi. Tại sao ở không gian thật mênh mang mới nhìn thấy được những cọng mi nhỏ xíu của mắt mình? Cảm ơn thành phố còn giữ cho ta những chốn dịu dàng. Đường Thanh Niên - một nét riêng ngọt ngào mà tôi lang thang qua nhiều nơi vẫn chỉ thấy nơi đây duy nhất: những hàng hoa nhỏ xíu bán ngọc lan suốt dọc vỉa hè. Tại sao lại chỉ là ngọc lan, loại hoa thơm thơ ngây trong sáng và e ấp như người thiếu nữ yêu lần đầu? Để người ta qua bao nhiêu sóng gió, về đây, cầm một nhành hoa lại cảm thấy thời gian đang quay ngược trở lại ngày xa? Người bạn gái ngồi sau bình yên với một nhành hoa, mái đầu nghiêng nghiêng ngả trên vai cậu bạn phía trước, im lặng mà như chất chứa đầy can đảm để đi qua những khoảng tối, để cùng nhau đi hết ánh trăng này. Người ta yêu nhau, rồi người ta chia tay. Có người ở lại, có người tiếp tục lang thang trên những nẻo đường xa lạ. Gió bụi hơn hay ngọt ngào hơn? Gập ghềnh hơn hay thênh thang hơn? Con đường dường như bất tận và vô định. Hà Nội có biết bao con đường, sao tôi cứ nghĩ người ta đang ngóng vọng nhau trên một góc đường Thanh Niên ngờm ngợp cây, ngàn ngạt gió và mưa bay lắc rắc... HN-SG 4.2006