1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những trò lố hay là Va-ren và Phan Bội Châu

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi chuoi_nhat_FPT, 31/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chuoi_nhat_FPT

    chuoi_nhat_FPT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    1.881
    Đã được thích:
    0
    Những trò lố hay là Va-ren và Phan Bội Châu

    Em search mãi mà ko tìm thấy. Anh (chị ) nào có làm ơn post lên đây cho em xin truyện "Những trò lố hay là Va-ren là Phan Bội Châu" của Bác với ạ.
    Em xin cảm ơn trước.
  2. chuoi_nhat_FPT

    chuoi_nhat_FPT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    1.881
    Đã được thích:
    0
    Hix ko bác nào giúp em à?
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Những trò lố hay là Va-ren và Phan Bội Châu
    Do sức ép của công luận ở Pháp và ở Đông Dương, ông Va-ren đã nửa chính thức hứa sẽ chăm sóc vụ Phan Bội Châu. Ông hứa thế; giả thử cứ cho rằng một vị toàn quyền Đông Dương mà lại biết giữ lời hứa đi chăng nữa, thì chúng ta vẫn được phép tự hỏi liệu quan Toàn quyền Va-ren sẽ "chăm sóc" vụ ấy vào lúc nào và ra làm sao.
    Trước hết, ngài chỉ muốn chăm sóc đến khi nào yên vị thật xong xuôi ở bên ấy đã.
    Nhưng ngài lại chỉ vừa mới xuống tàu, mà hành trình từ Mác-xây đến Sài Gòn kéo dài chừng bốn tuần lễ cơ. Như vậy có nghĩa là trong bốn tuần lễ đó, Phan Bội Châu vẫn bị giam trong tù.
    *
    * *
    Đến Sài Gòn thì ông Va-ren, có gì mà không lượng trước được, sẽ bị quấn quýt lấy, lôi kéo đi, giằng co, ru vỗ, ấp ủ trong mớ bòng bong những buổi chiêu đãi, những cuộc tiếp với rước, những lời chúc với tụng. Tiếp đấy là một cuộc tuần du linh đình qua khu phố bản xứ, giữa hàng nghìn người Da vàng đã được nước Pháp hàng phục bằng sức mạnh của lưỡi lê, nay giao phó vận mệnh trong tay quan Toàn quyền. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời mình, hai con mắt của ông Va-ren được thấy hiển hiện cái huyền diệu của một thành phố Đông Dương, dưới lòng đường, trên vỉa hè, trong cửa tiệm. Những cu li xe kéo xe tay phóng cật lực, đôi bàn chân dẫm đất lạch bạch trên mặt đường nóng bỏng; những quả dưa hấu bổ phanh đỏ lòm lòm; những xâu lạp sường lủng lẳng dưới mái hiên các hiệu cơm; cái rốn một chú khách trưng ra giữa trời; một viên quan uể oải bước qua, tay phe phẩy cái quạt, ngực đeo tấm Bắc đẩu bội tinh hình chữ thập. Thật là lộn xộn! Thật là nhốn nháo!
    Bỗng dưng tất cả dừng lại, dưới cây đũa thần, hay đúng hơn dưới ngọn roi gân bò mà viên đội xếp Tây vừa vung lên vừa quát tháo: "Cái giống tởm nhà mày! Có cút đi không, cái giống tởm!" Thế là cái đám đông lúc nhúc đứng sắp hàng, vừa yên lại vừa lặng, hai bên lề đường. Gì thế nhỉ? Xe ô tô quan Toàn quyền sắp đi qua đấy... Xe kia rồi! Lại cả ông Toàn quyền đây rồi!
    - Quan có cái mũ hai sừng trên chóp sọ! Một chú bé con thầm thì.
    - ồ! cái áo dài đẹp quá! một chị con gái thốt ra.
    - Ngài sắp diễn thuyết đấy! Một anh sinh viên kêu lên. - Đôi bắp chân ngài bọc ủng! một bác cu li xe thở dài.
    - Rậm râu, sâu mắt! một nhà nho lẩm bẩm.
    Thế là ô tô ông Va-ren chạy qua giữa hai hàng rào con người, lưng khom lại khi ngài đến gần. Cùng lúc, một tiếng rào rào nổi lên: "Lạy quan lớn! Bẩm lạy quan lớn ạ!".
    Trong khi đó thì Phan Bội Châu vẫn nằm tù.
    *
    * *
    Từ Sài Gòn ra Hà Nội, ông Va-ren sẽ dừng lại Huế. Triều đình An nam, do Hoàng đế hay hình bóng Hoàng đế dẫn đầu sẽ tất tưởi đi nghênh tiếp hiện thân tôn nghiêm của nước Pháp. Đức Kim thượng Khải Định sẽ thỉnh ông Va-ren thăm hoàng cung, và ông Va-ren sẽ vào. Hoàng thượng Khải Định sẽ thỉnh ông Va-ren dự yến, và ông Va-ren sẽ ăn. Đến lúc tráng miệng, Hoàng thượng đứng dậy, Ngài uy nghi tiến đến gần quan Toàn quyền; đưa những ngón tay dài và mảnh, lấp lánh châu ngọc đỏ xanh, Ngài cài lên ngực ông Va-ren lại tưởng lệ phong tặng cao quý nhất của Hoàng triều: Nam Long bội tinh, và thế là ông Va-ren được gắn mề đay.
    Trong khi đó thì Phan Bội Châu vẫn nằm tù.
    Nhưng chúng ta hãy theo dõi, theo dõi bằng đôi cánh của trí tưởng tượng, những trò lố chính thức của ông Va-ren. Hãy theo ông đến tận Hà Nội, tận cổng nhà lao chính, tận xà lim nơi người đồng bào tôn kính của chúng ta đang rên xiết.
    Ôi thật là một tấn kịch! Ôi thật là một cuộc chạm trán! Con người đã phản bội giai cấp vô sản Pháp, tên chính khách đã bị đồng bọn đuổi ra khỏi tập đoàn, kẻ đã ruồng bỏ quá khứ, ruồng bỏ lòng tin, ruồng bỏ giai cấp mình, lúc này mặt đối mặt với Người kia, con người đã hy sinh cả gia đình và của cải để xa lánh khỏi thấy mặt bọn cướp nước mình, sống xa lìa quê hương, luôn luôn bị lũ này săn đuổi, bị chúng nhử vào muôn nghìn cạm bẫy, bị chúng kết án tử hình vắng mặt, và giờ đây đang bị, vẫn chúng, đeo gông lên vai đày đoạ trong nhà giam, ngày đêm bị bóng dáng của máy chém như một bóng ma ám kề bên cổ.
    Giữa kẻ phản bội nhục nhã và bậc anh hùng, vị thiên sứ, đấng xả thân vì độc lập, được 20 triệu con người trong vòng nô lệ tôn sùng, giữa hai con người đó xẩy ra chuyện gì đây?
    - Tôi đem tự do đến cho ông đây! Va-ren tuyên bố vậy, tay phải giơ ra bắt tay Phan Bội Châu, còn tay trái thì nâng cái gông to kếch đang xiết chặt (Phan) Bội Châu trong nhà tù ảm đạm. "Nhưng, có đi phải có lại, tôi yêu cầu ông lấy danh dự hứa với tôi là sẽ trung thành với nước Pháp, hãy cộng tác, hãy hợp lực với nước Pháp để tiến hành ở Đông Dương một sự nghiệp khai hoá và công lý.
    "Ông Phan Bội Châu, tôi biết rõ tâm hồn cao thượng và cuộc đời đầy hy sinh, nhiều nguy nan của ông, và chính tôi, tôi xin là người đầu tiên, với tư cách là Toàn quyền Đông Dương, được bày tỏ tấm lòng rất mực quý trọng ông. Song những ý tưởng hào hiệp nhất phải chăng bao giờ cũng hay nhất? Phải chăng bao giờ cũng thực hiện được? Than ôi, không đâu, ông ạ! Vả lại, Trời ơi! tại sao chúng ta lại cứ cố chấp cãi lộn nhau mãi thế này, trong lúc ông và tôi, tay nắm chặt tay, chúng ta có thể làm được biết bao công việc tốt đẹp cho xứ Đông Dương này? Chúng ta có thể cùng nhau làm cho nước ông trở thành một quốc gia tân tiến lớn, một xứ tự trị, một nước Pháp ở châu á!
    "Ô! ông nghe tôi, ông Phan Bội Châu này! Ông hãy để mặc đấy những ý nghĩ phục thù của ông, hãy từ bỏ đi những mưu đồ xưa cũ, và, thôi, chớ tìm cách xúi giục đồng bào ông nổi lên chống lại chúng tôi nữa; trái lại, ông hãy bảo họ cộng tác với người Pháp, và, làm như vậy ông sẽ được tất cả, được cho đất nước ông, được cho bản thân ông!
    "Về chuyện này, tôi có thể kể ông nghe gương của một trong những trợ thủ cũ của ông, là ông Nguyễn Bá Trác; ông biết đấy, ông này đã biết điều rồi và hiện nay thì đã đứng về phía chúng tôi. Nhưng nếu gương của người đồng bào ông, ông cho là chưa đủ, thì tôi xin kể gương đồng bào của chính tôi cho ông nghe, gương các bạn học của tôi từ hồi còn nhỏ, các chiến hữu của tôi, Guy-xta-vơ, A-lếch-xăng, A-ri-xtit, An-be, Pôn và Lê-ông. Những vị ấy, ngày nay lừng danh cả, đều đã lần lượt đốt cháy những cái mà mình đã tôn thờ và đang tôn thờ những cái mà mình đã đốt cháy. Như vậy các vị ấy có sao không? Chẳng sao cả. Nền dân chủ của chúng tôi, nhờ Chúa! rất là tốt! Thật thế, nền dân chủ hào hùng của nước Pháp, mà hôm nay tôi được vinh dự thay mặt giữa các ông, khoan dung với những người, như tôi, đã đoạn tuyệt với những lầm lạc của tuổi trẻ.
    "Nhưng sao thế, ông hãy nhìn tôi này, ông Phan Bội Châu! trước tôi là đảng viên xã hội đấy, và giờ đây thì tôi làm Toàn quyền...!"
    ừ thì Phan Bội Châu nhìn Va-ren. Nhưng, lạ chưa! những lời nói của Va-ren hình như lọt vào tai (Phan) Bội Châu chẳng khác gì "nước đổ lá khoai", và cái im lặng dửng dưng của (Phan) Bội Châu suốt buổi gặp gỡ hình như làm cho Va-ren sửng sốt cả người.
    Không phải vì một bên nói tiếng Nam, một bên nói tiếng Tây: đã có một viên quan ở đấy làm thông ngôn cơ mà. Nhưng cứ xét binh tình, thì đó chỉ là vì (Phan) Bội Châu không hiểu Va-ren cũng như Va-ren không hiểu (Phan) Bội Châu.
    *
    * *
    Cuộc gặp giờ chấm dứt ở đấy, hay ít ra là không ai biết được gì hơn nữa. Chỉ có anh lính dõng An nam bồng súng chào ở cửa ngục là cứ bảo rằng, nhìn qua chấn song, có thấy một sự thay đổi nhẹ trên nét mặt người tù lừng tiếng. Anh quả quyết - cái anh chàng ranh mãnh đó - rằng có thấy đôi ngọn râu mép người tù nhếch lên một chút rồi lại hạ xuống ngay, và cái đó chỉ diễn ra có một lần thôi.
    Nếu quả thật thế, thì có thể là lúc ấy (Phan) Bội Châu có mỉm cười, mỉm cười một cách kín đáo, vô hình và im lặng, như cánh ruồi lướt qua vậy.
    Nguyễn ái Quốc
    T.B - Một nhân chứng thứ hai của cuộc hội kiến Va-ren - Phan Bội Châu (xin chẳng dám nêu tên nhân chứng này) lại quả quyết rằng (Phan) Bội Châu đã nhổ vào mặt Va-ren; cái đó thì cũng có thể.
    Báo Người cùng khổ (Le Paria)
    số 36 ?" 37 tháng 9 và tháng 10 - 1925

    Turlupinades ou Varenne et Phan Boi Chau

    Sous la pression de l''opinion publique en France et en Indochine, M. Varenne a promis officieusement de s''occuper de l''affaire Phan Boi Châu. C''est une promesse; et en admettant qu''un gouverneur général de l''Indochine tienne sa promesse, il est permis de se demander quand et comment le Gouverneur Varenne va "s''occuper" de l''affaire.
    Tout d''abord, il ne voudra s''en occuper que du jour où il sera bien installé là - bas.
    Or, il vient sylement de s''embarquer, et la traversée de Marseille à Saigon dure environ quatre semaines. C''est dire que pendant ces quatre semaines, Phan Boi Châu sera maintenu en prison.
    *
    * *
    Arrivé à Saigon, M. Varenne, comme bien l''on pense, sera enveloppé, entra"né, tiraillé, bercé, dorloté dans un labyrinthe de réceptions, de salamalecs et de palabres. Il y aure ensuite une tournée triomphale dans la cité indigène, parmi des milliers de Jaunes que la France avait soumis par la force des baionnettes et dont elle remet la destinée entre les mains du Gouverneur. Et c''est alors que pour la première fois de sa vie, les deux yeux de M. Varenne verront s''accomplir le mystère d''une ville indochinoise, dans les rues, sur les trottoirs, dans les échoppes. Des coolies - xe emportent à toute allure leur pousse - pousse en claquant sur la chaussée brillante la plante de leurs pieds nus; des pastèques éventrées saignent; des chapelets de saucisses pendent sous l''auvent des gargotes; le nombril d''un Chinois s''exhibe en plein air; un mandarin passe nonchalamment, avec un éventail à la main et avec la croix de la Légion d''Honneur sur la poitrine... Quel bazar! Quel tohu - bohu!
    Brusquement tout s''arrête, sous le coup d''une baguette magique, ou plutôt d''un nerf de boeuf qu''un brigadier européen branle en vociférant: "Sale race! Et allez donc, sale race!". Et la multitude grouillante vient se ranger, immobile et muette, le long des trottoirs. Qu''est - ce donc? L''auto de M. le Gouverneur va passer. La voilà! Voici le Gouverneur lui - même!
    - Il a un bicorne sur le crâne! Chuchote un bé - con.
    - Oh! La belle tunique! S''exclame une con - gai.
    - Il va faire un discours! S''écrie un étudiant.
    - Il a des bottes autour des mollets! Soupire un coolie - xe.
    - Râm râu sâu mat*! Murmure un lettré.
    Et l''auto de M. Varenne passe entre les deux haies d''êtres humains, qui se plient à son approche. Au même moment, une clameur s''élève: "Lay quan lon! Bâm lay quan lon a!" (Salut à toi, grand mandarin! O salut!).
    Pendant ce temps - là, Phan Boi Châu est en prison.
    *
    * *
    De Saigon à Hanoi, M. Varenne s''arrêtera à Hué. La cour d''Annam, précédée de l''Empereur ou de son ombre, se précipitera au-devant de l''auguste incarnation de la France. Sa Majesté Khai Dinh invitera M. Varenne dans son palais, et M. Varenne y entrera. S.M. Khai Dinh invitera M. Varenne à sa table, et M. Varenne y mangera. Au dessert, S.M. se lève et, majestueusement, Elle s''approche du Gouverneur; avec ses doigts longs et déliés sur lesquels le rubis et l''émeraude étincellent, S.M. épingle sur la poitrine de M. Varenne la plus haute distinction honorifique de l''Empire: le Dragon d''Annam, et M. Varenne est décoré.
    Pendant ce temps - là, Phan Boi Châu est en prison.
    Mais suivons, suivons avec les ailes de la pensée, les turlupinades officiefles de M. Varenne. Suivons - le jusqu''à Hanoi, jusqu''à la porte de la prison centrale, jusqu''à la cellule où gémit notre vénéré compatriote.
    O spectacle! O confrontation! L''homme qui a trahi le prolétariat de France, le politicien que ses acolytes ont chassé de leur assemblée, celui qui a renié son passé, sa foi et sa classe: le voilà face à face avec l''autre, qui a sacrifié sa famille et sa fortune pour fuir la vue des envahisseurs de son pays, pour vivre loin du sol natal, traqué par ceux - là, attiré par eux dans de multiples guets - apens, condamné à mort par contumace et tra'nant à cette heure même, toujours à cause d''eux, le carcan dans la prison, avec le spectre de la giullotine nuit et jour devant le cou.
    Entre le renégat honni et le héros, l''apôtre, le martyr de l''indépendance, que 20 millions d''escalves vénèrent, qu''est - ce qu''il va se passer?
    - Je viens vous apporter la liberté! Déclare Varenne en tendant à Phan Boi Châu la main droite et en soulevant avec la main gauche l''énorme carcan qui rive Boi Châu au lugubre cachot.
    "Mais, en échange, je demande votre parole d''honneur de rester fidèle à la France, en collaborant avec elle, en vous associant à elle, pour entreprendre en Indochine une oeuvre de civilisation et de justice.
    "Je connais, M. Phan Boi Châu, votre grandeur d''âme et votre vie pleine d''abnégation et de péril, et je suis le premier, moi, Gouverneur général de l''Indochine, à vous tenir en haute estime. Mais les idées les plus généreuses sont - elles toujours les meilleures? Sont - elles toujours réalisables? Non, hélas! Et puis, mon Dieu, pourquoi persister à nous quereller, alors que vous et moi, la main dans la main, nous pourrions faire de si belles choses pour l''Indochine? Nous pourrions ensemble transformer votre pays en une grande nation moderne, un dominion, une France d''Asie!
    "Ah! Croyez - moi, M. Phan Boi Châu, laissez - là vos idées de revanche, abandonnez vos projets d''antan et ne cherchez plus à soulever vos compatriotes contre nous; mais ***es - leur au contraire de collaborer avec les Franỗais, et, ce faisant, vous aurez tout à gagner, pour votre pays, pour vous - même!
    "Je pourrais, à ce sujet, vous citer l''exemple d''un de vos anciens lieutenants, M. Ng. Ba Trac, qui s''est assagi comme vous le savez et qui est maintenant des nôtres. Mais si l''exemple de votre compatriote ne vous suffisait pas, je vous citerais celui de mes compatriotes à moi, de mes camarades de colège, de mes amis de lutte, Gustave, Alexandre, Aristide, Albert, Paul et Léon*; tous ces hommes, aujourd''hui célèbres, ont tour à tour brillé ce qu''ils avaient adoré et adorent ce qu''ils ont brillé. Se portent - ils plus mal pour cela? Pas le moins du mode. Notre démocratie, Dieu merci, est bonne! Oui, la vaillante démocratie francaise, que j''ai l''honneur de représenter aujourd''hui parmi vous, est indulgente pour les hommes, qui, comme moi, ont rompu avec les erreurs de leur jeunesse.
    "Mais quoi, regardez - moi, M. Phan Boi Châu, moi qui fus socialiste et qui suis Gouverneur...!".
    Et Phan Boi Châu regardait Varenne. Mais, chose étrange, les paroles de Varenne semblaient couler dans les oreilles de Boi Châu comme "l''eau sur les feuilles de patate"* et le silence impassible que Boi Châu avait toujours observé au cours de l''entretien, semblait abasourdir Varenne.
    Ce n''est pas que l''un parlait l''annamite et l''autre le francais; Un mandarin étai là pour leur servir d''interprète. Mais c''est simplement, selon toute apparence, que Boi Châu n''avait pas compris Varenne, comme Varenne n''avait pas compris Boi Châu.
    *
    * *
    L''entretien en fut là; ou du moins, personne n''en a su davantage. Seul, un milicien annamite qui présentait les armes au seuil du cachot, prétend avoir apercu, à traver la grille, un léger déplacement des lignes sur le visage du fameux détenu. Il affirme, ce lain, avoir vu les deux pointes de sa moustache se soulever un tout petit peu pour retomber aussitôt, et cela, rien qu''une fois.
    S''il en était ainsi, il se pourrait que Boi Châu, à ce moment - là, sour"t, et que la chose fut fiscrète, invisible et silencieuse comme le vol d''une mouche*.
    Nguyễn ái Quốc
    P.S - Un deuxième témoin de l''entrevue Varenne - Phan Boi Châu (et nous nous gardons bien de nommer ce témoin) affirme que Boi Châu avait craché sur le visage de Varenne; c''est encore possible.
    "LeParia"
    No 36 - 37 - Septembre - Octobre 1925
    u?c Milou s?a vo 21:25 ngy 31/03/2006
  4. chuoi_nhat_FPT

    chuoi_nhat_FPT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    1.881
    Đã được thích:
    0
    Ôi em cảm ơn bác nhiều lắm. Em search mà toàn link die thôi ạ.
    Thôi ko bít cảm ơn bằng gì, em vote bác 5* nhé

Chia sẻ trang này