1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những truyện tình buồn

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi nteternity, 15/06/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Những truyện tình buồn

    Chúng tôi đang yêu nhau, tôi yêu cô ấy bằng một tình yêu cháy bỏng, nhưng tôi có linh cảm rằng số phận nghiệt ngã sẽ đến và cướp đi tình yêu của tôi - không, không gì có thể cướp đi tình yêu của tôi, nhưng số phận như sắp đến cướp đi người tôi yêu, bỏ lại tôi một mình với tình yêu câm lặng.

    Từng giờ từng phút, ruột gan tôi cồn cào vì nỗi sợ, vì thế tôi muốn sưu tầm lại đây các truyện tình buồn, như là một giải pháp chống lại nỗi buồn của bản thân.
  2. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Luôn có một người dõi theo bạn
    Hành khách trên xe buýt đều nhìn cói nhìn đầy thiện cảm đến người phụ nữ trẻ khá quyến rũ với cây gậy màu trắng trên tay từng bước dò dẫm leo lên xe buýt. Cô đưa vé cho bác tài xế rồi mò mẫm từng bước dọc theo lối đi đến chỗ ghế trống theo lời hướng dẫn của bác tài. Rồi cô cũng tìm được một chỗ, ngồi xuống ôm cái cặp vào lòng, cây gậy dựa vào chân nằm kế bên.

    Thấm thoát đã hơn một năm rồi kể từ khi Susan, ngưới phụ nữ 34 tuổi bị mù loà. Chỉ vì định bệnh sai mà cô đã phải mãi mãi giã từ ánh sáng. Cô đột ngột rơi vào một thế giới tối tăm cùng với cảm giác giận dữ, thất vọng, chua xót. Từng là một phụ nữ tự lập, Susan bây giờ rơi vào tâm trạng cuồng quẫn với ý nghĩ mình luôn là người vô dụng, không còn ý nghĩa đối với mọi người xung quanh. "Tại sao điều này lại xảy đến với tôi chứ?" cô rên xiết, tim thắt lại với nỗi căm phẫn không nguôi. Nhưng dù cô có khóc, có nguyền rủa, có cầu xin bao nhiêu đi nữa thì cô cũng phải chấp nhận một sự thật đau đớn nhất, đó là ánh sáng đã ra đi và không bao giờ trở lại với cô nữa.

    Sự phiền muộn cứ mãi vây lấy tâm hồn Susan. Để trôi qua một ngày, cô phải cố gắng với nỗi căm phẫn và sự kiệt sức mỏi mòn. và giờ đây, người mà cô có thể dựa vào chính là Mark chồng cô.

    Mark là một sĩ quan không quân và anh yêu Susan bằng cả trái tim. Khi cô đột nhiên không còn nhìn thấy được và lặn ngụp trong nỗi đau khổ tuyệt vọng, anh cũng đau khổ không kém và quyết tâm sẽ giúp vợ mình lấy lại được sức mạnh và niềm tin mà cô đã từng có. Nền tảng quân đội đã dạy Mark phải biết đối mặt với những tình huống dễ bị tổn thương như thế và anh biết chắc rằng đây là trận chiến hkó khăn nhất mà anh phải đối mặt.

    Đến một lúc nào đó, Susan cũng đã tự vực dậy và quyết định đi làm trở lại. nhưng vấn đề khó khăn là cô sẽ đến chỗ làm như thế nào đây? Cô đã từng đi làm bằng xe buýt nhưng bây giờ thì rất sợ khi phải tự mình làm điều đó. Mark đề nghị mỗi ngày sẽ chở cô đi làm mặc dù hai công ty ở hai hướng khác nhau và khá xa. Lúc đầu, điều này đã an ủi được Susan và Mark cũng cảm thấy yên tâm vì có thể chăm nom được người vợ vẫn chưa quen được một mình với bóng tối vây quanh. Tuy nhiên, không lâu sau Mark nhận ra rằng sự sắp xếp này có chút bất ổn vì anh cứ phải luôpn vội vã và thật sự anh muốn Susan phải dần dần làm quen lại với tính tự lập. Nhưng hki nghĩ đến sẽ bàn với cô điều đó, Mark lại do dự. Cô ấy vẫn còn quá yếu ớt và giận dữ lắm. Cô ấy sẽ phản ứng như thế nào đây?
    Giống như những gì Mark dự đoán, Susan rất khiếp sợ khi nghĩ là cô sẽ tự mình đón xe buýt đi làm. "Tôi bị mù mà!" Cô trả lời một cách cay đắng. "Làm sao tôi biết được là mình đang đi đâu? Tôi có cmả giác là anh đang muốn bỏ rơi tôi"
    Trái tim Mark như vỡ ra khi nghe những lời ấy, nhưng anh biết anh cần phải làm gì. Anh hứa với Susan rằng mỗi sáng anh sẽ cùng đón xe buýt đi làm với cô và mỗi chiều sẽ đón cô về cho đến khi nào Susan chắc chắn tự mình làm được điều ấy.
    Và điều đó đã xảy ra . Torng suốt hai tuần đầu, Mark Trong bộ quân phục cùng đi làm và cùng về với Susan mỗi ngày. Anh dạy cho cô cách dựa vào cảm giác và đôi tai để biết được mình đang ở đâu và làm cách nào để thích ứng với môi trường mới. Anh giúp cô làm quen với những bác tài xế xe buýt vì họ sẽ là người sẽ hướng dẫn cô tìm chỗ ngồi. Anh chọc cho cô cười thậm chí ngay trong những ngày khó khăn nhất khi có lúc cô đã vấp ngã khi bước ra khỏi xe hay có lúc cô đã làm rơi cặp táp xuống lối đi trên xe buýt với giấy tờ bay khắp mọi nơi.
    Mỗi sáng, họ cùng đón xe nuýt đến chỗ làm của Susan rồi Mark đón taxi quay lại văn phòng của anh. Mặc dù, với kiểu đi làm đó họ phải tốn nhiều tiền hơn và mệt hơn kiểu trước đây nhưng Mark tin rằng điều đó sẽ kết thúc không lâu nữa vì Susan đã dần dần quen với lộ trình và cô chắc chắn không bao lâu nữa cô có thể tự mình làm điều đó. Anh tin tưởng vào Susan vì trước khi cô mất đi ánh sáng, cô đã từng là người phụ nữ không chịu khuất phục trước khó khăn và thử thách nào.
    Và đến một ngày Susan quyết định sẽ tự mình đón xe đi làm không cần Mark đưa đón cô nữa. Sáng thứ hai đã đến, trước khi cô rời khỏi nhà, cô choàng vòng tay quanh người Mark, người đồng hành đi xe buýt với cô, người chồng và cũng là người bạn tốt của cô. Mắt cô ướt đẫm những giọt nước mắt biết ơn đến lòng chung thuỷ, sự kiên trì và tình yêu nồng nàn của anh. Cô chào tạm biệt anh và lần đầu tiên họ đi hai hướng khác nhau.
    Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm... cô tự xoay sở một mình, mỗi ngày vẫn trôi qua khá bình an đấy nhưng cô vẫn cảm thấy chưa an tâm. Tuy vậy, sự thật là cô đã tự lo được cho bản thân mình.
    Vào một buổi sáng thứ sáu, Susan bước lên xe buýt như thường lệ. Khi cô đưa vé cho bác tài để xuống xe, ông ấy buột miệng nói, "Cô gái à! Tôi thật sự ganh tỵ với cô đấy"
    Susan không chắc là người tài xế đang nói với cô hay một ai khác. Quả thật! Làm gì có ai lại đi ganh tỵ với một người mù đang phải cố gắng từng ngày tìm lại niềm tin để sống cho trọn những năm tháng còn lại? Tò mò, cô hỏi bác tài, "tại sao ông nói là ông ganh tỵ với tôi chứ?"
    Bác tài đáp, "Có ai được quan tâm, chăm sóc từng chút như cô đâu?"
    Susan không hiểu bcá tài nói gì cả. Cô lại hỏi lần nữa, " Ông muốn nói gì?"
    Bác tài trả lời, " Cô gái có biết không, suốt một tuần qua cứ mỗi buổi sáng có một thanh niên khá điển trai trong bộ quân phục đứng sẵn tại góc đường theo dõi cô bước xuống xe. Cậu ta muốn chắc chắn rằng cô có thể băng qua đường an toàn, nhìn cô bước vào văn phòng. Rồi anh gửi đến cô nụ hôn gió, chào tạm biệt rồi bước đi. Cô là một cô gái may mắn đấy!"
    Những giọt nước mắt hạnh phúc ướt nhoè khuôn mặt Susan. Mặc dù không nhìn thấy được Mark nhưng cô luôn cảm nhận được sự hiện diện của anh bên cạnh. Cô quả thật rất may mắn vì anh đã tặng cô một món quà quý giá hơn cả ánh sáng, đó là món quà tình yêu mà có thể mang ánh sáng đến bất cứ nơi nào bóng tối ngự trị.
  3. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Những con hạc giấy
    Theo truyền thuyết, khi bạn tặng người mình yêu 1000 con hạc giấy do chính tay bạn gấp, bạn và người ấy sẽ hạnh phúc bên nhau. Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình.
    Có một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc ấy anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạng nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Tới cho đến một ngày người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris và không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng, hãy để nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm. Cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây thiếu nó người yêu của anh bỏ anh. Nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe chàng trai tình cờ thấy một đôi vợ chồng già cùng che một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ hình như sống lại. Anh chạy xe bên cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ có thể tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trên một chiếc xe hơi sang trọng.
    "Vâng chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ, đã làm được điều đó."
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu của mình, vẫn nụ cười dịu dàng, như thế gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết sự thật: nàng không hề đi Paris, nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy nàng đã quyết định xa anh.
    Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng. Để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về làm bạn
  4. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    SHMILY
    Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người phải viết từ "shmily" ở một bất ngờ quanh nhà, còn người kia sẽ đi tìm.
    Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn đọng lại trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên tờ cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "shmily" được viết nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.
    Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi" của ông bà tôi.
    "Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị bệnh ung thư. Bà yếu dần và không rời khỏi giường được nữa. Và một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế đau lòng: Bà mất. "Shmily" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và nghẹn.
    Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết.
    Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily" đơn giản là " See how much I love you".
  5. BupBeDepXinh

    BupBeDepXinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2003
    Bài viết:
    1.046
    Đã được thích:
    0
    Bạn!!!
    Anh ấy cũng đã viết mọi nơi, mọi lúc có thể cho tôi SHMILY, thậm chí đó là biểu tượng trên di động, trên password và đã luôn cố gắng thể hiện cho tôi tất cả những gì anh ấy có thể làm được để chứng minh SHMILY. Vậy mà ---> chúng tôi cũng đã có 1 kết cục buồn. Anh ấy vẫn còn yêu nhưng câm lặng, không níu kéo, tôi vẫn còn yêu nhưng cũng không tìm mọi cách để vượt qua khó khăn cùng anh ấy. Cũng có thể nói tình yêu của chúng tôi chưa đủ tầm với những thách thức mà cuộc sống mang lại.
    Một cuộc tình dài và kết thúc trong nỗi buồn mà cả 2 bên đều cố gắng để giữ được sự bình yên sau khi chia tay mặc dù thật là khó khăn.
    Bình chọn cho bạn 5 * đầu tiên nhé, vì mình tìm thấy nhiều chia sẻ trong chuyện của bạn. Chúc may mắn.
    Được bupbedepxinh sửa chữa / chuyển vào 07:40 ngày 15/06/2005
  6. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu ở cái nhìn đầu tiên
    Tôi biết thằng nhỏ cảm nhận tình yêu của nó như thế nào khi hổn hển qua cái cửa trước và kêu lớn "Cha ơi! con đang yêu đấy!" Người cha hỏi lại con thế làm sao con biết được đó là tình yêu?. Người con mới trả lời vì khi con hôn tạm biệt cô ấy thì con chó của cô ấy nó cắn con và con chưa bao giờ cảm thấy như thế khi con về đến nhà!"
    Dù không có cuộc thử nghiệm của con chó thì con vẫn biết đó là tình yêu.
    Cô ấy cũng biết là thế. Nhưng sáu tuần sau (khi cô ấy đề nghị tôi kết hôn với cô ấy!) tôi bắt đầu nhận ra rằng có một cái gì đó thật lạ kỳ trong tình yêu của cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi rằng "em yêu anh nhiều đến nổi em không thể bám chặt anh được, em chỉ muốn anh được hạnh phúc và nếu như chúng ta không đến được với nhau thì cũng tốt thôi".
    Và một lần khác cô ấy nói với tôi rằng "Em rất yêu anh và em muốn để anh ra đi. Ðừng bám theo em nữa".
    Ðiều đó nghe thật lạ kỳ. "Em thấy đấy, tình yêu của anh thì hơi khác. Anh thật sự rất yêu em và anh muốn làm một điều gì đó để biến em là của anh, đó là quan niệm tình yêu của anh. Anh yêu em và anh sẽ không bao giờ xa rời em".
    Tình yêu của anh là kiểu tình yêu bám chặt lúc nào cũng mong muốn được gần kề bên người mình yêu. Còn tình yêu của cô ấy là kiểu tình yêu buông thả. Tôi yêu cô ấy và tôi thường lo lắng sợ mất cô. Còn cô ấy thì lo về điều gì đó có thể làm cho chúng tôi quá kết chặt nhau.
    Một hôm cô ấy từ nơi hẹn của bác sĩ trở về. Mắt cô sưng phồng chan chứa lệ và nói với tôi rằng "bác sĩ bảo em không thể có con. Em biết anh muốn có một đứa con. Em muốn biết anh có muốn cưới em làm vợ nữa không?. Em yêu anh đến nỗi không thể giữ anh được".
    Những điều như thế đã xảy ra cách đây nhiều năm và trong lúc chờ đợi, tôi đã hiểu thêm về tình yêu. đôi khi tình yêu có thể có một kiểu tình yêu buông thả. Tình yêu cũng thật đơn giản và cũng thật phức tạp. Và tôi còn hiểu thêm một điều khác nữa. Bác sĩ cũng có thể chuẩn đoán sai về khả năng sinh con.
  7. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Ngày Hôm Sau Không Đến
    Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một người con trai. Đó là một người bình thường như bao người khác, người trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thường đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.
    Ơ trường chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thường kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.
    Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận được bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi người đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Đó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm đểọ ổn định cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.
    Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều người xung quanh anh. Sau khi ra trường anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt được. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cưới. Đó là của anh.
    Tôi đến dự đám cưới một tháng sau đó. Đám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận được lời nhắn: ''''Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện trước đây''''. Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên đi mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.
    Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ đợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi dường như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt của sự mất mát và đau đớn đến khôn cùng.
    Tôi tự hỏi: ''''Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?''''. Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Đó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi đến New York và kết hôn với người khác. Đối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cưới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: ''''Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy''''. Đó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.
    Điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một người nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó sẽ không bao giờ đến nữa.
  8. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD
    Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
    Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là '' tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'' .
    Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.
    Cô gái ngẩng lên hỏi:
    - Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
    - Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...
    Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
    - Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
    Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
    Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
    Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
    Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.
    Vài ngày sau...
    ?~Reeeeng!...''
    Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:
    - Alô?
    Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.
    - Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.
    Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
    Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.
    Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.
    Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi '' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.''
    Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:'' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.''
    Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...
    Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.
  9. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Nhận được cú điện thoại từ nhà dưỡng lão rằng ông đang hấp hối , tôi vội tới ngay nhưng đã quá muộn , chỉ còn biết nắm lấy cánh tay xương xẩu của ông và lặng lẽ ...
    Cô y tá yêu cầu tôi sớm dọn dẹp những vật dụng của ông ra khỏi phòng .Việc này không tốn nhiều thời gian . Ðồ đạc của ông không nhiều . Bất chợt tôi tìm thấy trong ngăn kéo chiếc tủ nhỏ một tấm thiệp rất xưa được ai đó tự làm lấy .Có lẽ trước kia nó có màu đỏ , bây giờ thời gian đã làm phai màu khiến nó chuyển sang màu hồng cũ kĩ. Có một mẫu giấy được dán vào giữa trái tim , trên đó có nét bút của bà tôi :
    Với tất cả tình yêu của em,
    Ngày .../.../...
    Anh khoẻ chứ , anh yêu ? Anh là một người thực hay trong giấc mơ đẹp đẽ nhất của em ? Anh là thiên thần ? Một hình ảnh đẹp mà em hằng tưởng tượng ? Là một người được tạo ra để lấp đầy nỗi cô đơn , xoa dịu nỗi đau của em ? Em luôn tự hỏi làm sao anh nghe được tiếng lòng em ? Sao anh hiểu được em nhiều đến vậy ?
    Anh khiến em cười khi con tim em thổn thức . Dìu em nhảy khi em không nhấc nổi bước chân . Anh nâng em dậy khi em đang tuyệt vọng . Anh chỉ cho em những giọt sương khuya đang đọng trên lá và với em chúng đã hóa thành kim cương. Anh mang đến cho em những bông hoa dại và em có những cành lan quý. Anh hát cho em nghe và em nghe tiếng của các thiên thần. Anh nắm lấy tay em và em thấy mình được anh yêu trọn vẹn. Anh trao em nhẫn và em thuộc về anh. Em thuộc về anh và anh đã có tất cả.
    Nước mắt tôi lăn dài trên má khi đọc những dòng chữ này. Tôi như hình dung ra một đôi vợ chồng già vốn đã quá quen thuộc đối với tôi. Thật khó mà hình dung ra ông bà của bạn ở một hình ảnh nào đẹp hơn thế. Những gì tôi đọc được rất đẹp và quá đỗi thiêng liêng. Ông tôi đã giữ nó trong chừng ấy năm trời. Bây giờ tôi lại giữ nó, như một phần tốt đẹp trong lịch sử gia đình mình.
  10. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.
    Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi:" Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.
    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái:" Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
    Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mạc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
    Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
    Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quân anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.
    Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái:" Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."
    Anh ***g chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.

Chia sẻ trang này