1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những truyện tình buồn

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi nteternity, 15/06/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Tám giờ sáng.
    Chị đến quán cà phê. Chị muốn thấy người ấy khi người ấy đi đến chỗ hẹn. Chọn chỗ thật khuất, chị gọi một ly cà phê. Bà chủ quán vừa lau cái bàn sũng nước chỗ chị ngồi vừa thanh minh đ êm qua mưa to quá.
    ...
    Đám sỏi được tắm mưa sáng lên làm cái quán trẻ hẳn ra. Nhưng chẳng được bao lâu. Lau xong cái bàn cho chị, bà chủ chạy vào hè, mỗi tay cầm hai ghế. Ghế dựa vào nhau, dựa vào sỏi, nghiêng ngả, nghênh ngang. Chỉ có chị và ghế, và sỏi, và những cây cảnh quá nhỏ lẫn vào đám ngổn ngang ấy.
    Chị ngửa mặt nhìn trời. Chị và người ấy gặp nhau lần cuối vào ngày không có nắng, mưa thì dà dặt rơi...
    Nhưng chị không nhớ chị đã cùng người ấy ngồi trên những chiếc ghế dáng thế nào. Chị chỉ nhớ những gì đi qua khuôn mặt người ấy. Với chị khi đó, người ấy đã là tất cả.
    Còn bây giờ chị đang ngắm chúng, những chiếc ghế mây nhỏ có dáng hơi ngửa ra phía sau, chị đang ngồi một chiếc và lát nữa, người ấy sẽ ngồi chiếc thứ hai, đối diện.
    Có tiếng người.
    Chị nhìn ra phía cổng: hai người đang đi vào. Mặt họ lâng lâng niềm vui và tuổi trẻ.
    Chị nhìn họ chợt thấy mình ngày không xa nhưng hình như đã xưa... Thuở ấy chị chưa chờ đợi ai.
    ...
    Chiếc ghế vẫn trống không.
    Trong các cuộc hẹn hò hình như bao giờ cũng có một người đến muộn. Nó khiến cuộc đời bỗng thành bất trắc.
    Chị nhìn chiếc ghế lo lắng: hay người ấy gặp sự cố?
    Chị nhìn lại chiếc ghế.
    Chiếc ghế nhìn lại chị.
    Trong quán bây giờ toàn người là người.
    Một người khách đến và cầm chiếc ghế khẽ hỏi:
    - Tôi có thể dùng chiếc ghế này không?
    Chị hơi sẵng giọng:
    - Ghế đã có người ngồi.
    Và chị bỗng nơm nớp: lỡ người ấy không đến...
    ...
    Không gì buồn hơn cảnh một chiếc ghế chờ.
    Nó trống vắng, cô đơn, ghẻ lạnh...
    Nó già hẳn đi.
    Và cả quán nước đều như quay nhìn về phía chiếc ghế.
    Sự chờ đợi của nó công khai quá, lộ liễu quá.
    Chị hơi đỏ mặt, kéo mạnh chiếc ghế về phía mình.
    Chị quay nhìn hồi lâu phía cửa quán mở quá rộng.
    Rồi chị quay lại nhìn chiếc ghế. Chị bỗng dụi mắt: hình như thấp thoáng có người ngồi.
    Không biết mọi người có nhìn thấy không. Chỉ biết từ phút đó không ai làm phiền chị về chiếc ghế nữa.
    ...
    Người ấy đi hớt hải. Vẫn cái dáng quen thuộc đầu chúi về phía trước như suốt đời đuổi theo một cái gì.
    Người ấy vừa nói vừa thở:
    - Xin lỗi, anh đến sớm quá, không thấy em nên rẽ vào cơ quan đợi.
    Thì ra cả hai người đều sai hẹn vì cùng đến quá sớm.
    Khi quay lại chị thấy người ấy vẫn đứng bên chiếc ghế.
    - Sao anh không ngồi?
    Người ấy nhìn chị, cười lặng lẽ, nâng cốc cà phê không quấy đường uống như người cháy khát.
    Người ấy đứng uống.
    Có phải người ấy không muốn chiếm chỗ của sự chờ đợi?
  2. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Hắn lại đến. Tôi không sao hiểu hắn.
    Ba tháng nay, không tối nào hắn không đến, dù trời nóng nực hay mưa gió to đến mức nào đi nữa. Lúc đó, trông hắn như một đứa trẻ nghịch nước, quần áo chỗ ướt chỗ khô, những lọn tóc ướt xõa xuống vầng trán thông minh rộng mở, nổi bật, đôi mắt đầy tự tin kiêu hãnh. Điều đó khác hẳn ngày thường.
    Cả thời gian dài tôi nhẫn nại ngồi nghe hắn tâm sự hoặc ngồi yên "hưởng" sự im lặng thẫn thờ của hắn. Đó là những ngày bình thường.
    Hôm nào trời mưa, hắn lặng lẽ ôm đ àn và hát những bài hát chứa đầy tâm trạng. Sự hòa quyện tuyệt vời của tiếng đ àn cùng giọng hát truyền cảm đó thực sự lôi cuốn. Và tôi như bị rơi vào một cõi mê bồng bềnh vô định. Phải chăng hắn có sự giao cảm lạ kỳ với trời mưa và muốn bộc bạch với lòng mình hay đơn giản chỉ muốn át đi tiếng mưa rơi não nề đó. Điều đó có lẽ chỉ riêng mình hắn biết. Sự có mặt thường xuyên của hắn đã làm tôi khó chịu bởi bị mất quá nhiều thời gian dành cho học tập. Và sự tiếp đón của tôi ngày càng nhạt nhẽo. Dần dần tôi đã mặc cho hắn ngồi đơn độc trên ghế suốt mấy tiếng đồng hồ.
    Hắn vẫn đến, không một lời trách móc, không một ánh mắt van xin.
    Khi tôi ốm, hắn lặng lẽ chăm sóc tôi cẩn thận, chu đáo và dửng dưng trước mọi phản ứng của tôi. Suốt cả năm trời, hắn vẫn thế, vẫn lặng lẽ đến với tôi, lặng lẽ trước những người đến tán tỉnh tôi, lặng lẽ trước sự thờ ơ của tôi và lặng lẽ trước những thay đổi trong tôi.
    Tôi hững hờ trước sự có mặt của hắn và rồi tôi không còn để ý đến điều đó nữa.
    Một hôm, trở về nhà trong tâm trạng buồn bã thất vọng, đặt mình xuống ghế một cách nặng nề, tôi cảm nhận sự trống trải thiếu vắng của căn nhà. Và tôi chợt nhận ra sự vắng mặt của hắn.
    "Anh ấy đã không đến một tuần rồi chị ạ". Em tôi nói "Anh ấy gửi lại cho chị cái này nhưng em nghĩ chị không thích nên chưa đưa". Nhận trên tay em tôi chiếc hộp xinh xắn, tôi luống cuống mở nắp hộp, và thật bất ngờ: Đó là một hình lăng trụ bằng thủy tinh bên trong là những giọt nước trong suốt như không những được lan tỏa từ một bông hoa bất tử màu nắng úa. Tôi sững sờ buột miệng: "Sơn".
    Những tháng ngày nặng nề trôi trong sự đợi chờ mòn mỏi. Sự thiếu vắng của Sơn khiến tôi không chịu đựng nổi: Tôi bị ốm. Không, tôi cần sự chăm sóc của Sơn, tôi cần sự có mặt cả Sơn ở bên tôi lúc này. Phải chăng điều đó Sơn không cảm nhận được, Sơn không biết hay cố tình coi như không biết. Con người ấy không thể dễ đổi thay. Tôi tin vào đôi mắt ấy, tin vào sự sâu sắc, chân thành của con người ấy.
    Tôi đi tìm Sơn. Tôi còn nhớ mang máng địa chỉ Sơn đã nói. Đứng trước cánh cổng sắt lạnh lùng, khó khăn lắm tôi mới trấn tĩnh được và lấy hết can đảm, tôi nâng tay gõ cửa:
    ..."Sơn nó đi đâu vẫn chưa về"... như trút được cả ngàn cân đang đ è nặng trên ngực, nhưng tôi nhận thấy mình chững lại.
    Hôm nay trông chị đẹp quá, có hẹn với anh nào rồi phải không?". Cô em gái nhìn tôi đầy soi mói châm chọc. Nó ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của tôi, bởi đây là lần đầu tiên nó thấy tôi ngồi vào bàn trang điểm. Tôi muốn gặp lại Sơn với một lý do "vô cùng" chính đáng. Vâng, tôi muốn xin lỗi và cảm ơn Sơn.
    ..."Sơn không có nhà đâu cháu"...
    Bước chân quay về như một kẻ mộng du, tôi thấy mình chới với... "Em không biết, tôi yêu hoa bất tử đến cháy lòng, nhưng khi chạm vào nó tôi cảm nhận như chạm vào lá khô. Cả những giọt sương long lanh cũng không làm cho hoa đổi sắc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn yêu, vì phải chăng đó là bất tử". Sơn đã nói với tôi như thế.
    "Không, Sơn ơi xin đừng tặng cho em loài hoa bất tử đó. Em không phải là kẻ lạnh lùng sắt đá. Hãy tặng cho em loài hoa dịu dàng và khát nắng như trái tim em lúc này, dù nó không phải là bất tử".
    Sơn vẫn không có nhà, tôi chỉ muốn gặp lại dù là lần cuối. Tôi muốn được nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
    Lui xe vào mép tường cổng, tôi lặng lẽ chờ đợi. Thời gian trôi chậm chạp nặng nề đến nghẹt thở, chín giờ rồi mười giờ, không thể trở về nhà muộn hơn được nữa. Tôi bật khóc. Lau khô nước mắt, rồi nhẹ nhàng dắt xe vào nhà. "Sao chị về muộn thế, em đợi chị mãi. Hôm nay em gặp anh Sơn đ èo một cô bé có vẻ tình cảm lắm, hình như họ yêu nhau. Thôi, chị hãy quên anh ấy đi!"
    ...!
    "Sao chị bình thản vậy? Chị đã chẳng nhớ anh ấy mà, chị tưởng em nói đ ùa sao?".
    "Thôi ngủ đi em, khuya rồi".
    Nó nhìn vào mặt tôi như không tin vào chính mắt của mình.Em tôi ngỡ ngàng cũng phải thôi, vì nó đâu có hiểu tôi chính là bông hoa bất tử trong khối lăng trụ thủy tinh kia, những giọt sương nhẹ nhàng hay những giọt mưa xối xả cũng không làm cho hoa đổi sắc, không làm cho hoa mềm mại dịu dàng hơn. "Đấy là cái chết đang giả vờ làm hoa không chết" cho dù nó là hoa bất tử.
  3. nteternity

    nteternity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Tôi vừa thoát được 1 gánh nặng trong lòng, vì vậy vui quá, sưu tầm lên đây 1 truyện tình vui vậy
    Cô gái có một bông hồng
    John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.
    13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì những dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
    Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngay hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh Thế giới thứ hai. Trong vòng một năm và một tháng sau đó hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô từ chối. Cô cho rằng nếu chàng thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì.
    Cuối cùng đến ngày anh từ châu Âu trở về, họ hẹn gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York. Cô gái viết: ?oAnh sẽ nhận ra em là người có một bông hồng trên ve áo?.
    Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đoá hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ cườ diệu dàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: ?oĐi cùng em chứ, chàng thuỷ thủ??. Khi ấy gần như không tự chủ được, tôi bước thêm một bước nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc đó bị chia làm hai, một nửa đang muốn được đi theo cô gái và nửa còn lại hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thực sự chinh phục tôi. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nữa. Tay tôi nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra tôi.
    Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy giọng mình nghẹn lại vì cay đắng và thất vọng: ?oTôi là trung uý John Blanchard và xin phép được hỏi đây chắc là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không??. Người phụ nữ nở một nụ cười bao dung và trả lời: ?oTa không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó.?
    Người ta chỉ có thể nhận ra bản chất thật sự của trái tim khi phải đối mặt với những điều không như ý muốn.
  4. forza_taurus

    forza_taurus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/06/2005
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn rất nhiều về những câu chuyện cảm động này.Với mình nó gần như một thứ food of mind. Cảm ơn và xin vote cho bạn 5*
  5. Jukon

    Jukon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2002
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Chuyện của cô bạn tôi tương tự như này, nhưng anh bạn trai đã dám nói ra sự thật anh yêu cô,, và cô ấy cũng đã chấp nhận anh, dù biết rằng kể cả khoảng thời gian người ấy có bạn gái ( may mà chưa cưới vợ) người ấy cũng yêu cô bạn tôi. người ấy ít cười, nhưng từ ngày họ yêu nhau, tôi thường xuyên thấy cậu ta cười.. Nhưng định mệnh lại bắt họ phải rời xa nhau...may là anh bạn vẫn còn trên đời... có lẽ cả đời này cô bạn tôi không quên được anh người yêu ấy.. hai người rất hợp nhau... vậy mà họ đã chia tay rồi.. vì.. có người thứ 3.. chính là cô bạn gái cũ của cậu bạn, cô ta vẫn còn yêu anh chàng...và anh thì hình như ko thể rứt bỏ được
    chuyện tình đó thật buồn.. và tôi thấy người thiệt thòi mất mát nhất, tổn thương nhất là cô bạn của tôi...
    Xin chia sẽ cùng bạn lập ra topic.. tôi cũng đã ở hoàn cảnh của cô bạn tôi nhưng đã mấy năm rồi.. và bây giờ.. tôi đã bình thường khi gặp lại người ấy.. cám ơn thời gian.. mong bạn cố lên nhé

Chia sẻ trang này