1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những vần thơ đã cũ

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi nhudinhthuan, 13/04/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Cung bậc buồn
    Kéo tiếng nhị, xua khúc xuân réo lê tháng ngày buồn bã. Chưa thoát khỏi bàng hoàng. Chưa tan hết lo âu. Tôi thấy mình lả giữa dòng xuôi ngược hối hả nếp người.
    Bỗng thèm một quãng thời gian tĩnh lặng. Lo toan như tấm mền mỏng trùm lên cuộc đời. Chắp tay lạy trời. Tôi bỗng nhớ chén rượu nhạt say nát giấc mơ khuya.
    Tôi lười hơn với những gì đang có, một đôi tay trắng gõ đều trên phím. Cô đơn là ánh mắt rũ rượi lướt qua mùa xuân đậu long lanh. Trôi tan huơ hoang. Ngày lại ngày tàn cái nắng non tơ ngọt nhạt. Lầm lũi đến, lầm lũi đi, đam mê thầm lặng cúi đầu.
    Một dự định, một mông lung, một hão huyền và một tham vọng. Vô số những khó khăn, bạt ngàn phiền lẫn muộn, trăm bề lo và lắng. Tôi gục, sẽ gục và muốn gục. Muốn mệt phờ để thịt xương rữa nát ngấm vào đất hiền tươi tốt cỏ xuân.
    Tôi không còn phải đi đong sầu muộn. Cung bậc buồn thành điệu nhảy dịu dàng lướt qua cười nụ âu yếm chưa nở toang. Nằm đây lần đốt, đếm quãng thời gian cuộc hành trình về cõi chết. Khói hương xanh nấm mồ lạnh, bình yên một cõi con người.
    Một cõi người và muôn ngàn cám dỗ. Kiếp hoang rũ nát giấc mơ đêm vật vờ dưới ánh đèn tạo thành hai mảng tối sáng. Nơi kia, thăm thẳm vũ trụ, có lỗ đen hót hết rác rưởi lang thang. Ở chốn này, sao chẳng ai hót hết những kiếp tàn sống tạ qua ngày.
    Cung bậc buồn. Đôi lúc muốn khi tỉnh dậy, choàng giọt nắng xuân ôm trọn lòng. Trở về với thơ ngây, với khạo khờ, với mỏng gần thương nhớ. Nhưng bụi trần đã vướng thành hoài niệm rêu phong. Vơi đi. Cũ nát. Tạo thành linh hồn khao khát luôn khát khao.
    Cung bậc buồn. Những thói người hời hợt cạn nông. Những điên khùng ảo tưởng hăm dọa cái thương hại đời. Đời, chảy thành giọt dài nước mắt khóc hiếu sinh bạc trắng màu vôi.
    Lại mấy đêm rồi trằn trọc. Cố dỗ giấc ngủ vùi. Để chìm một quãng lãng quên trong ngày hạnh khổ. Chưa rơi hết nhọc nhằn. Sẽ nở chìm nụ cười nuốt trọn ở một ngày mai mung minh.
  2. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    điên 4
    bởi bơ phờ, nhấc chân đi đội lễ
    khói hương thiêng, xua ô uế xác thân
    cuộc điên khùng đày đọa đã bao lần
    nên ao ước chỉ họa hoằn tâm tịnh
    cõi trần gian, một bầy nho bợ nịnh
    với quan ông ngồi trong chĩnh no tròn
    đức phật bà băm tuổi sống cô đơn
    xuân đỏ mọng phủ xanh mồm rêu mốc
    những cơn điên giờ đã thành thứ nọc
    cắn hồn ta oan khốc cõi thâm tình
    kiếp con người trôi dạt bến u linh
    trăm năm sống rồi vô hình hương khói
    sư cạo đầu đâu phải sư bị hói
    sãi nằm không đâu thể gọi chính chuyên
    gái non tơ sao vướng những lụy phiền
    hay tâm đĩ đã chạm thuyền quân tử
    lạy trụ trì xin đừng rên ư hử
    phật vô tâm đâu đoái lũ than thân
    ta rống lên mà khóc biết bao lần
    nhưng đau đớn cứ học hằn trở lại
    ta đã sống từ nghìn thu khắc khoải
    từ trăm năm ể oải kiếp làm người
    để bạc đầu rồi tóc rụng, răng rơi
    nheo mắt nhớ tiếc cuộc đời phí phạm
    bầy trẻ thơ cuốn lạc dòng thác loạn
    lũ già nua ngồi dán mắt ti vi
    cuộc kim tiền no đủ với tiện nghi
    nên bỗng hóa lũ vô tri sỏi đá
    cuộc điên khùng nối đuôi sau vội vã
    những hoang mê mệt lả cả linh hồn.
  3. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Mùa cau điếc
    Chắp tay con lạy mẹ thày
    Công ơn sinh dưỡng chẳng ngày báo ân
    Tình duyên lỡ cuộc nợ nần
    Nửa đêm hò hẹn, áo quần con đi
    Chẳng giầu cau, với lễ nghi
    Dắt nhau bỏ xứ cũng vì đã thương
    Rồi đây gọi tiếng cố hương
    Tình thân cách trở dặm trường xa xôi.
    Lòng con lỡ trót dại rồi
    Thề non, hẹn nước với người con yêu
    Gió to mới đứt dây diều
    Mẹ thầy cấm cản, con liều con đi.
    Lấy chồng chẳng lễ vu quy
    Lệ buông ước cuộc chia ly mẹ thầy
    Rồi ai cơm nước tối ngày
    Gió sương, đau ốm mai này ai lo.
    Con quỳ lạy giữa gió mưa
    Đời con, chữ hiếu xin thờ trong tim.
    Mịt mùng lạc bóng chim đêm
    Dắt nhau bỏ xứ đi tìm chốn dung
    Non cao chẳng quản ngại ngùng
    Nước sâu, lối mỏi, chân chùng xá chi
    Vương sầu hoen ướt lệ mi
    Chỉ lo thầy mẹ nghĩ suy hại người
    Ngẩng cao oán hận ông giời
    Tình ngang, duyên trái, miệng đời thành bia
    Gái hư chẳng giữ thói lề
    Theo giai ruồng bỏ chốn quê mẹ thầy
    Tội con phải kiếp đọa đầy
    Thân cho ngựa kéo, voi rầy mới xuôi
    Ngây thơ nào họa cuộc đời
    Ba năm giữ vẹn cái thời gái ngoan
    Kiếp này phải kiếp đa mang
    Một khuya vụng dại lăng loàn thói hư
    Mẹ thầy cách lối, ngăn khu
    Yêu đương bận cuộc tương tư khạo khờ
    Đã đành hoen ố, nhuốc nhơ
    Thôi con bỏ xứ cho vừa lòng thương
    Gió đêm tiễn cuộc tha hương
    Chùm cau điếc rụng ngõ buồn con đi.
  4. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0

    Tô hô
    Chuyện.
    Người đàn bà bĩu dài thườn thượt cái ảnh ôi chê một kiếp người đắng chát đang cố kiếm cho mình vị ngọt nhân gian. Anh chàng lắt lẻo, cái nhìn nghiêng nhanh nhảu giấu lẹm chất láu cá lanh khôn. Thủa con người, cũng bình rồi phẩm tô son hồng lại nhúng bùn vào tay trát lên cõi thế gian.
    Tô hô. Mỗi thế hệ lại cởi thêm một cúc áo. Dần dà, cõi đời trần trụi, tồng ngồng. Người lớp trước nhìn người lớp sau bằng con mắt hư hỏng. Những thế hệ cá tính, những thế hệ lanh khôn, những thế hệ đĩ thõa,... ồn ào đấy rồi lại lắng cặn với thời gian.
    Bồng bột. Trẻ quẫy mình khoe sức đôi mươi. Con người, đâu có hai lần tuổi trẻ mà không dám mạo đời chữ ngông. Di luân, lẽ cũng uốn mình trong khuôn phép những lấn chỗ nằm cho khuôn phép rộng thêm. Và rồi cứ to dần cái nhân sinh quan. Thế là cạn thú. Kẻ đĩ đượi cũng ngán vụng trộm vì đâu còn giậu mọc, tường ngăn.
    Nổi loạn. Cái nổi loạn tạo nên lớp người. Hào nhoáng đời tô vẽ giả mạo vinh quang. Nét rát tràm, bởi ai cũng muốn mình rọi sáng giữa vạn mắt nhân gian. Bằng mồm, bằng miệng, bằng chôn,... người ta hay dùng lỗ nổ bung cõi phằng lặng, yên bình.
    Thế hệ mình sắp lắng rồi. Của tri thức những tuyên ngôn hai mươi. Sống, bằng nỗi nực sách vở phun ra thành tiếng với đời. Rồi cũng bị xoa đầu. Sau là lầm lũi, hùng hục, bon chen.
    Một ồn ào kế tiếp đã và đang đến. Của hào nhoáng kim tiền cộng gộp với sắc nhan. Không biết rồi người ta dùng tay xoa vào cái gì? Cũng non tơ ấy, sức mười bảy đang ưỡn ngực ra ai dám xoa đây. Rồi rướn lên, xé toạc màng vượt mọi ranh giới luân thường sống bầy đàn thói thú hoang.
    Ảo tưởng. Cuộc đời cũng lắm kẻ cả tin. Dĩ, thà cứ có niềm tin dù ảo vọng mà sống còn hơn trơ vơ trần trụi kiếp làm người.
  5. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Nỗi buồn của quỷ
    Ngày trở dại, u ám, lởn vởn những chùm mây xám lướt trên đầu.
    Trên đầu, rũ rượi chòm tóc rối. Rối nỗi vu vơ. Chạm sâu đáy ý thức, ngủ gục dật dờ chốt cuối nỗi buồn của quỷ.
    Xoang. Ngân lên giữa bạt ngàn linh hồn phong rêu bám. Lặng lẽ cúi nhìn bầy hối hả bước chân bi. Xoang. Ta lang thang giữa lúc tràn mục rịch. Lúc lắc chảy xuôi câu tình trơ vơ lõng bến đời.
    Quỷ. Từ trong ánh mắt buông hờ vẻ mệt mỏi. Rã rời xuôi đôi cánh tay sau lõm bõm thời gian đú. Cuộc chơi tàn, dàn trải cô đơn để mà co tâm hồn vào miếng chăn cũ nát. Ngủ gục tình người dạt lối chân quen.
    Ngẳng nghiu cũng nuốt trọn ngày. Bóng không xế bởi trời phủ mây. Có gió, vài giọt mưa gầy lao xuống phố. Một cơn bệnh, thẫn thờ di đêm trùm lên cuối hẻm. Từ réo rắt, xoang ngân lên vạn nỉ non than một nỗi buồn. Của quỷ.
    Ừ. Câu rạ giọng. Giương vây cõi văn, nương náu kẻ than đời giẫy bỏng nhục - tủi, vinh - vui. Ướt át trần, cuối mê lộ chấp chới những bóng ma. U hu, bầy ngân lên vài tiếng ca lạ lẫm. Từ vạn thủa mưa dầm, có bóng nước là dắt díu nhau về trần gian ngửi khói hương.
    Mã là giấy. Giấy đốt thành tro. Tro gởi gió linh hồn mang đi. Không tem cũng chẳng cần chuyển phát. Một chuyến là xa hời. Hời ru đêm bám vào song cửa sổ đu đưa những tiếng vọng về từ nghìn năm sỏi đá.
    Lục độ. Căn cơ đắn đo mọi con đường. Di mộc chềnh ềnh ễnh ương nơi cửa Phật. Có quỷ nằm. Khẩy một cái cười ruồi sau nghìn năm u ất. Gieo nỗi buồn vào vạn vật nhân sinh. Nỗi buồn của quỷ.
    Buông. Màn sương đêm trùm. Vo ve bầy muỗi. Sương hay mưa phùn đậm thêm mùi ẩm ướt giục dậy lũ phong rêu. Từ giấc say, tiếng khóc réo về đọa đầy tóc úa. Nam mô. Vọng khuya thao thức kẻ đàn bà tụng mõ thâu đêm. Như muốn gọi ma về. Kéo linh hồn bằng khói nhang. Oản xôi hời hợt mõm người rệu rạo. Mờ ảo ánh đèn, leo lét những màu xanh đỏ hắt xuyên khe.
    Di hình. Một bóng trắng gom thành dáng lướt đi. Lặn vào nơi thẳm sâu. Đáy ngân nga chút giãi rầu thương nhớ. Từ mùa thu mục rữa, nay rạc mùi nôn mửa nuối cuộc chia ly. Nỗi buồn lan. Ngấm vào mưa đêm tí tách. Rầm rì lời ru say giấc lũ người.
  6. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Vịnh thi nhân 3: Khuyên gái già
    Chẳng nghiêng nước với nghiêng thành
    Hồng nhan một tẹo để dành mồi giai
    Văn chương trót mộng u hoài
    Ngày ngắn đêm dài nằm ngửa mà ngâm
    Bao nhiêu đấy đã là hâm
    Chẳng quỳ lễ cũng lâm râm trong mồm
    Mẹ thầy chẹp miệng giãi buồn
    Thân con gái, thói văn chương lạc dòng
    Dài lưng học chữ lấy bằng
    Thư giai chẳng thiết nói năng nửa nhời
    Bè mông là bởi chăm ngồi
    Thì xuân thôi lỡ qua rồi còn đâu
    Cũng ngần tuổi ấy với nhau
    Người ta dận guốc theo sau thằng chồng
    Giạng tay mà cắp, mà bồng
    Con một đống, lớn ngồng ngồng đầy sân
    Bã giầu nhổ toẹt dưới chân
    Hồng nhan chẳng thẹn họa hoằn tình duyên
    Người làng ấy bảo là điên
    Trong nhà gãy lưỡi để khuyên gái già
    Xuân xanh mấy độ mặn mà
    Dở hơi vướng nghiệp điêu toa làm gì
    Đã chai mặt, đã trơ lì
    Rồi đây lỡ phận phòng nhì hận ai
    Thói đời miệng đút lỗ tai
    Làng trên buôn chuyện, xóm ngoài dư hơi
    Học cao khó kén bạn đời
    Duyên âm nặng nợ, kiếp người bỏ hoang
    Đã đành xấu mới nhỡ nhàng
    Còn đây nom kỹ rõ ràng là xinh
    Vậy mà ôm trọn chữ trinh
    Nằm không mộng nghiệp tang tình cõi thơ
    Chẳng non cũng gọi gái tơ
    Phận hoa bỏ mốc, ai rờ, ai nưng
    Lấy chồng thói đã dửng dưng
    Hỡi thi nhân xóm, cô đừng uổng duyên
  7. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Cưỡi mộng
    Ta thõng đời nhìn xuống đáy đêm thâu
    Nghe nỉ non tiếng giãi giầu than vãn
    Lũ ngoa ngôn rỉ tai lời bầu bạn
    Để cung sầu hờn oán trách đằng lưng
    Rồi một chốc ta bỗng hóa dửng dưng
    Khắp xung quanh phủ lạnh lùng ham muốn
    Nơi mệt nhoài nở nụ cười gắng gượng
    Ta lịm nằm thườn thượt tiễn màu đêm
    Ta lịm nằm giữa bề bộn lãng quên
    Sau triệu năm lắng dìm màu bụi cát
    Gió đẩy hồn lánh xa đời ngột ngạt
    Ta bỏ thời lầm lạc sống quần quây
    Cả một bầy thè lưỡi chấm vào say
    Rồi ngả nghiêng đẫm men cay khờ khạo
    Cạn chén tình vẩu môi cười nhâng nháo
    Nốc no nê còn nhổ đạo dạy mồi
    Ta chống chân giương mắt dõi trong nồi
    Đã uổng công nuôi đám ruồi nhặng bẩn
    Đói miếng nhai cắn vào nhau tàn nhẫn
    Để tanh lờm máu vẩn khắp trần gian
    Một đĩ già phè phỡn cuộc truy hoan
    Đẫm phấn son phủ xuân tàn, liễu rụng
    Gái non tơ trộm mẹ thầy ăn vụng
    Nuốt trinh nguyên để cái bụng căng tròn
    Ta lắng nghe trong đất lũ cô hồn
    Cứ ỉ ôi kể nỗi buồn vào gió
    Vạn cỏ cây mọc trên từng mục rữa
    Mởn sức xanh qua muôn thủa sinh tồn
    Giữa cơn say mê mải cưỡi mộng buồn
    Được nhudinhthuan sửa chữa / chuyển vào 17:03 ngày 09/10/2008
  8. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Mưa. Lất phất. Cơn phùn đẫm ướt đôi vai tôi. Ngõ buồn. Đạp chân lên phong rêu mà dẫm nát bùn đất. Tôi hốt hoảng tìm. Tôi ngẩn ngơ nhìn. Trời rộng một màu mưa trắng xóa. Bâng khuâng rải đầy ngõ dài những cánh hoa tím lất phất bay.
    Tôi đứng lại. Trời mịt mùng. Gió lạnh lẽo lùa qua đong đẩy. Dưới chân tôi, ngõ cô đơn mang nỗi buồn đằng đẵng kéo năm tháng đoài những nhớ mong hoài niệm xưa. Tôi vẫn đợi chờ. Đợi chờ gánh cỏ non mềm rũ nặng vai gầy lướt qua. Em đâu rồi? Em ở đâu?
    Hoa vẫn nằm đây. Tím lạnh. Tôi vẫn chờ đây. Đứng lặng.
    Em hãy về? Cho ngõ nằm dài thôi mong nhớ. Vắng em, tình yêu rộng thêm nỗi buồn hun hút cô đơn thăm thẳm sâu. Tôi dựa mình dưới gốc xoan. Đợi. Chùm hoa nằm ngẩng mặt ngóng đôi tay gầy nhặt chúng nâng niu. Em có về?
    ***
    Đằng đẵng. Bảy năm lặng lẽ trôi. Từ cái ngày định mệnh. Tôi vẫn mỗi sáng sân bên này hô một, hai, ba. Ừ! Em lúc nào cũng cười. Toe toét. Mái tóc vàng hoe lơ thơ vài cọng rối bù bên ấy đánh răng. Hàm răng hổng. Ừ! Cô bé lười. Con mèo lười. Con mèo hay ngái ngủ.
    Nhanh lên. Tôi giục. Cô bé mải mê tìm những chùm hoa xoan rụng trên ngõ. Hai đứa không chung lớp nhưng sáng nào cũng hẹn đi học cùng. Nhà cách giậu rào thưa cổng ra một ngõ. Em thụt cổ run run cóng nhặt những chùm hoa tím hẵng còn tươi đẫm nước mưa đêm.
    - Đẹp không anh!
    - Đẹp. Đi thôi!
    Tôi qua quýt trả lời rồi giục em. Thủa khạo khờ. Dắt nhau đi qua ấu thơ trên ngõ buồn hun hút vắng.
    Trời đổ mưa phùn từ đêm trước
    Chớm nay hoa đã kín trên cây
    U tôi đội thúng đi chợ sớm
    Tím vương xuống cả mảnh vai gầy.
    Tôi bẻ nhành xoan đứng bên này
    Nhìn em giặt áo má hây hây
    Trời đương hửng vội đôi chòm nắng
    Tháng hai giăng mộng giữa ban ngày
    ***
    Hạ đi rồi. Bởi những cơn mưa cuối mùa vừa mới ráo. Thu cào rối mái tóc em bay trong nắng chiều. Tựa thân xoan, em ngóng chờ người ấy đạp xe về trên ngõ. Bồng bềnh ảo, em mộng được anh dắt trên lối dài lác đác rụng những chiếc lá vàng thu.
    Mười bảy. Thì cũng tuổi lấy chồng. Nhưng vội vàng thế sao anh? Năm tháng kéo khoảng cách mình thênh thang vùi lấp nét thân quen. Mình ít khi chuyện trò, ít cười đùa. Những lúc hai đứa khi gặp nhau trên ngõ, em ngượng ngùng cúi mặt bước đi. Em lớn rồi. Anh cũng lớn mất rồi.
    Tối qua mẹ anh sang nhà nói chuyện. Nhưng mà. Nhưng mà em còn ba đứa em, để mẹ gánh vác sao đây? Bố rượu chè, những cơn say vét cạn sức người bằng đau ốm bệnh tật. Em đành bỏ mà đi lấy chồng sao anh?
    Chiều nay anh học thêm. Em biết. Bởi mỗi trưa già nắng, anh lạch cạch xe đạp trên sân. Em lớn rồi. Bẵng giấc ngủ trưa nhõng nhẽo. Bím tóc không còn lơ thơ đỏ. Đã dài và đen lắm. Bên thềm rợp nắng, em xõa chải hóng tiếng xe anh. Sân hai nhà sừng sững một bức tường gạch cao, em chẳng dám nhoài sang hỏi chuyện. Ngượng lắm!
    Đội nón em đi giữa nắng vàng
    Chiều mùa thu lỡ lướt chân sang
    Ngõ buồn rụng xuống từng quả chín
    Chín cả tình ta đã muộn màng
    ***
    U tôi thèm cháu bồng khắp xóm
    Thèm ầu ơ buông lọn tiếng hời
    Nhà neo người lắm, cô cũng biết
    Sao chẳng rằng thưa lấy một nhời
    Em lắc đầu. Cái lắc đầu xoáy vặn cuống tim anh. Cơn đau tình nhói buốt khắp cơ thể. Phũ phàng vậy ư? Sao đành chối từ hạnh phúc hai ta.
    Anh sắp đi học. Chuyện chỉ nay mai thôi. Nhưng trước khi học xa, mẹ anh muốn có con dâu để cửa nhà thêm ấm áp. Và mẹ sang nhà, sao em không thuận?
    Có phải vì em đã quên? Ước hẹn vợ chồng ngày còn thơ bé. Anh tết hoa xoan đội đầu cô dâu trong ngày cưới. Trời xòa nắng phớt má em ửng hồng. Anh vẫn đùa có cô vợ hổng răng không dám thơm.
    Bây giờ anh phải sao đây? Khi tương lai òa vỡ đôi trước mắt. Có thể như vậy ư? Anh không muốn thế. Anh sẽ chờ em trên ngõ, để hỏi em vì sao? Hay vì em không yêu anh?
    Rồi bố em đổ bệnh. Em xanh xao gầy. Tấm thân nhỏ bé oằn mình gánh nặng rau cháo, thuốc thang. Em lủi thủi dậy sớm, quần quật thức khuya. Thâu đêm đèn sáng bên này anh học bài, đèn em bên ấy băm rau lợn. Em lánh mặt anh. Em câm lặng. Nhưng anh vẫn dõi theo bóng em. Anh muốn lao vào mà ôm chầm lấy em cho thỏa ngày đêm mong nhớ. Để chở che, đỡ đần em trong lúc khó khăn. Nhưng...anh...
    Gió. Trở mùa. Bố em mất. Anh nấc lên từng tiếng nghẹn ngào khi nhìn em gào khóc. Rạc thân gầy trong chiếc áo sô gai, em đưa bố về nơi yên nghỉ. Ngõ lịm nhìn.
    Và một ngày kia.
    Duyên đứt nợ rồi, dứt ở đây
    Mâm đầy lễ đội dưới bóng cây
    Người dưng thôi đã. Ôi! Thôi đã!
    Tôi dám đâu tôi cãi mẹ thầy.
    Hội hôn rộn rã ở bên này
    Còn cô hờ hững đến lạ thay
    Hai hàng mi ướt hong ngoài ngõ
    Có phải rằng cô khóc trọn ngày
    Lỡ đành bên ấy đã xa xôi?
    Một rậu rào thưa cách trở rồi.
    Ngõ mình chung một, xoan nghiêng bóng
    Chạm mặt nhưng đường đã ly đôi.
    ***
    Nước mắt ngân ngấn rồi lăn dài trên gò má em. Ta lìa nhau mất rồi. Dãn hai mảnh đời trôi mỗi hướng cách xa. Anh sẽ quên. Để ngày xưa vùi xuống như những chiếc lá vàng úa mục rữa trên ngõ dài. Giờ ở đây, bỗng lạnh lẽo mình em ôm hờn tủi. Trách anh. Sao trách anh? Em chỉ nên trách mình. Tại số phận nghiệt ngã đẩy cuộc đời em vào vòng xoáy lo toan. Em ngồi đây. Khóc. Thầm cầu chúc những gì hạnh phúc nhất sẽ ban tặng cho anh.
    Xoan chín. Quả vàng rụng. Thủa ấu khờ, em nhặt bán để anh mua. Rồi anh kẻ ô quan. Những quả xoan bầu bĩnh vàng suộm rải trên mặt đất trắng hanh. Cả một ngõ mình, chỉ có ta.
    Chỉ có anh với em cưỡi trâu qua ngõ. Anh dạy em cưỡi trâu. Anh hì hụi kéo cái mũi dai nguẩy nguẩy cứng đầu. Anh sợ em ngã. Sợ nó ***g lên mà xông vào em.
    Nhà anh bán trâu để anh đi học. Em chỉ còn một mình. Thui thủi buồn. Em cọc trâu đi cắt cỏ trên đồng với lũ con gái. Ta chỉ còn gặp nhau lúc anh tan học đợi em trở về khi hoàng hôn loang.
    Vậy là thôi rồi. Em nức nở mối tình đầu vỡ òa yêu thương. Anh đã là của người ta mất rồi. Mai này em sống ra sao? Khi tương lai em không có anh. Cuộc đời đã thành hai ngả rẽ dù mình vẫn chung một ngõ dài.
  9. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Tuổi đã xa người
    Rét. Tái thâm bờ môi tím bong từng mảng da trắng. Ta lầm lũi bước đi trong giá lạnh chiều.
    Chiều tàn. Trời dìm mình om tối. Phủ một màu đen quánh bủa vây quanh ta. Cái rét hùa nhau bám quanh da thịt hú rít rung lạnh linh hồn co ro.
    Ta trở về. Với nghìn thu mục rữa. Những giọt mưa ngấm đẫm nát lá cành trở lại đất đen. Dẫm chân lên, ta lắng nghe tiếng sột soạt theo gót phiêu bồng đưa cuộc đời về ấu thơ hiền từ dịu ngọt. Nghé ọ ầu ơ.
    Ầu ơ. Tiếng mẹ kẽo kẹt võng ru đêm em giật mình thức khóc. Tiếng ầu ơ ấm áp, chấp chới cánh cò trắng bay giữa đồng lúa vàng. Có dáng bà còng lưng đi chợ. Có cau trầu quện đỏ bờ môi. Ầu ơ, ru cả giấc tuổi thơ chìm vào đêm đen quánh.
    Đêm tan. Ta đội đầu đi trong sương sớm. Sương nặng kéo rụng chiếc lá bàng chín đỏ ối xuống lối quanh co. Con đường tới trường, dẻo đôi chân gầy tung tăng cắp sách. Cái lạnh lật vạt áo trắng phì phà thở một hơi đến rùng mình. Nhoẻn miệng cười. Nụ cười tan vào mù mịt hơi sương.
    Những mùa đông đến. Rồi những mùa đông đi. Lằn vết kỷ niệm hồi ức cuộn tròn trong chiếc chăn bông cũ kỹ. Ta rụt đầu trong chiếc áo len cao cổ mà suýt xoa.

Chia sẻ trang này