1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Vs tiêu biểu qua các thời kỳ ....

Chủ đề trong 'Võ thuật' bởi thieulam_vietnam, 10/09/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. haio

    haio Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2004
    Bài viết:
    1.979
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn anh Quân
    Mấy bài viết này hay nhưng vẫn có sạn : ví dụ em đém có 17 binh khi s chẳng hạn. ?
    .....
    Thứ Sáu, 25/04/2008, 15:50
    Việt võ anh hào
    TP - Ánh mắt đại lão võ sư Phan Thọ mơ màng nhớ về những cuộc tỷ thí đi vào huyền thoại, giờ đã trở thành ký ức. Có lẽ, cây đại thụ miền đất thượng võ Bình Định không thể ngờ được, rồi một ngày ông phải chứng kiến những tháng năm tàn lụi của dòng võ danh tiếng Tây Sơn.

    Đại lão võ sư Phan Thọ
    Với bề dày lịch sử và những công phu tinh diệu đúc kết trăm năm, võ cổ truyền Bình Định xứng đáng được xem là một đại danh môn, là nơi phát tích võ học Việt Nam.
    Kỳ I: Đại lão võ sư Phan Thọ- ?othập bát ban binh khí?
    Chớm tháng 4, nắng như đổ lửa trên miền đất Tây Sơn. Cũng không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu tôi xách ba lô lang thang về miền đất võ. Và may mắn thay, bao giờ đại lão võ sư Phan Thọ cũng tiếp đãi tôi với những tràng cười sảng khoái và ánh mắt tinh anh.
    Đại sư chưa bao giờ hỏi vì sao tôi siêng ghé thăm ông đến thế. Vẫn lẳng lặng pha trà rót nước, nói cười sang sảng và đốt thuốc ưu tư...
    Pho tư liệu sống
    Trong số ít đại võ sư của dòng võ cổ truyền Bình Định còn sống đến hôm nay, có thể nói Phan Thọ (1925) bây giờ như một người anh cả. Ông chính là pho tư liệu sống của 18 môn binh khí mà giới võ thuật vẫn thường gọi là ?othập bát ban binh khí?.
    ?oThập bát ban binh khí? được xem là tinh hoa võ học mà 3 anh em Quang Trung Nguyễn Huệ cùng các tướng lĩnh dạn dày trận mạc như Trần Quang Diệu, Võ Văn Dũng, Nguyễn Văn Lộc, Nguyễn Trung Như... đã dày công sáng tạo và đúc kết.
    Câu chuyện lan man giữa đại lão võ sư và tôi thể nào rồi cũng đụng đến 18 môn binh khí. Vẫn là những trận thượng đài đã đi vào huyền thoại, vẫn là những tuyệt kỹ chiêu thức sử 54 thảo (bài múa võ) trong ?othập bát ban binh khí? lừng danh, nhưng mỗi lần tôi nghe, lại một lần như mới.
    ?oTa dám nói rằng bây giờ, chẳng còn ai sử dụng hết 54 thảo của 18 môn binh khí. Ngày xưa Nguyễn Huệ đánh cho 29 vạn quân Thanh tơi tả, làm nên nghiệp đế vinh quang cũng một phần có các tướng lĩnh là các bậc võ công kỳ tài trong thiên hạ? - Đại lão võ sư Phan Thọ hùng hồn chứng minh cho tác dụng của ?othập bát binh khí?.
    Theo đại võ sư, 18 binh khí gồm: quyền, roi, siêu, kiếm, đao, thương, kích, giảng, thủ, chuỳ, xà mâu, côn, xích, thước, ba chỉa, trống thiên cung và độc tiên (khăn xéo).
    Đại sư bồi hồi: ?oNếu sử dụng thập bát ban binh khí một cách nhuần nhuyễn thì hiệu quả sẽ rất cao, trăm người có thể địch vạn người. Đó là điều giải thích vì sao những đội quân của Quang Trung hoàng đế luôn bách chiến bách thắng với thanh thế ngút trời. Còn với kiếm, đao và thương thì võ cổ truyền Bình Định cũng là nơi sản sinh ra những cao thủ đệ nhất?.
    Và rồi không biết lần thứ bao nhiêu, đại sư lại kể tôi nghe về võ tướng Nguyễn Trung Như- người chép bộ ?oTây Sơn danh tướng bí kíp mộ hồn thao? với ?ođoản khúc âm hồn kiếm? nay đã tuyệt tích giang hồ. Nguyễn Trung Như được sư phụ Hiến ở làng Thắng Công (An Thái, Tây Sơn ngày nay) truyền thụ kiếm pháp vô song mà ?ođoản khúc âm hồn kiếm? ngày đó đã đoạt mạng không ít cao thủ võ lâm. Lão võ sư Phan Thọ ngâm nga:
    ?oĐoạn khúc âm hồn
    Hô phong hoán vũ
    U quang trường kiếm
    Sạ mộng niết thanh hư
    Đằng vân phục lộ
    Sát tuỷ ma phong
    Nhiếp trận bào hình
    ?oTinh la quan nạp pháp...?.
    Theo đại lão võ sư Phan Thọ, dù sử dụng đường roi tinh thông, nhưng kiếm và thương mới là 2 thứ binh khí thông dụng. Kiếm thường dành cho kiếm khách, còn những võ tướng thời Tây Sơn khi ra chiến trận hay dùng thương.
    ?oTrong cả cuộc đời, tui chỉ thua một trận duy nhất, và đó cũng là lần thượng đài đầu tiên, trước võ sư Bùi Xuân Cảnh? - Đại võ sư nhớ lại: ?oĐó là năm 1959, lúc đó ta 34 tuổi, cảm thấy học được 20 năm là thượng đài được rồi, nhưng không ngờ vì quá non kinh nghiệm nên đã thua Cảnh. Sau đó, ta tức khí sang học võ Thiếu Lâm của cụ Sáu Tàu (tức võ sư Diệp Trường Phát), rồi quay trở lại đánh cho Cảnh tơi tả. Lần đó, ta bị sư phụ Cai Bảy Lục trách mắng một trận vì tính hiếu thắng?.
    Mặc dù vậy, trong những câu chuyện oang oang với tôi, lúc nào ông cũng vui cười sảng khoái, chứng tỏ cái hiếu thắng của một người tốt tâm, vui tính. Năm nay ngoài 83 tuổi, đã là đại thượng thọ nhưng đại lão võ sư Phan Thọ vẫn còn giữ nguyên nét vô tư, hồn nhiên.
    ?oSau trận thua đầu tiên đó, ta cứ vừa học vừa thượng đài miết. Không thua trận nào. Đến năm 1998, võ sĩ Hàn Quốc sang thăm nghe nói có cú đá gãy chân giường đến tận nhà thách đấu. Chưa đầy 2 hiệp, ta đã cho nằm thẳng ra đất. Sau đó võ sư người Hàn ở lại đây 2 tuần để thọ giáo?.
    Quật chết lợn rừng

    Võ đường Phan Thọ nay cửa đóng im ỉm
    Trong hồi ức của cụ Phan Thọ thì những lần ký tên vào Sinh tử trạng (sau trận đấu, sống chết không khiếu nại) suốt cuộc đời hành hiệp không biết bao lần. Nhưng có một lần, vào năm 1964, dù không ký vào Sinh tử trạng, nhưng có lẽ đó là lần duy nhất, ông kề với cái chết. Đó là lần quyết đấu với con lợn rừng ở thôn Thủ Thiện Hạ (xã Bình Nghi, Tây Sơn) giữa ruộng ngô.
    Con thú dữ răng nanh dài hơn gang tay, lừng lững như con cọp khiến hàng trăm dân làng khiếp vía. Một mình Phan Thọ nhổ ngay gốc tre làm côn, quần thảo với lợn rừng gần 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dùng được đòn độc, đánh vào giữa tam tinh, hạ luôn con thú dữ trong tiếng hò reo của dân làng.
    ?oLúc lâm chiến, hai mắt nó đỏ ngầu, hộc rống liên hồi. Da đen trũi, cứng như thép nguội, không gươm dao gì đâm thủng. May mà mình biết yếu huyệt của nó giữa tam tinh. Mấy lần nó đã đớp gần trúng người? - Ông cười ha hả.
    Đại lão võ sư Phan Thọ cười khà khà: Võ học mênh mông trời biển, bàn về nó thì cả đời cũng không hết. Ngẫm đi ngẫm lại, thấy võ tướng Trình Giảo Kim của Lý Thế Dân cũng ngang tài chừng đó mà thôi...
    Trong ánh chiều tà, tiếng cười sang sảng của cây đại thụ võ lâm chân truyền Bình Định nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là tiếng thở dài đầy trĩu nặng ưu tư. Tôi hiểu, đại sư đang lo lắng cho tương lai của võ cổ truyền Bình Định, khi càng ngày võ sinh càng vắng bóng ở võ đường.
    Trong những lần tới thăm ông, võ đường Phan Thọ giờ đây cũng suốt ngày im ỉm đóng, hiu hắt. ?oBây giờ áp lực kinh tế lớn quá, ngay như mấy thằng con tui cũng thế, mới học được mấy đường đã phải xuống phố mở lò rồi.
    Vì sao võ Thiếu Lâm, Vịnh Xuân quyền của Trung Quốc hay Karate của Nhật luôn quảng bá được hình ảnh, còn võ cổ truyền Bình Định có bề dày bao năm như vậy lại lụi tàn. Điều này ta nghĩ hoài mà không ra??
    ----------------------
    Kỳ sau: Đại danh sư Phi Long Vịnh và ?oNgọc Trản thần công?
    Nam Cường
  2. NhatNamTu

    NhatNamTu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2006
    Bài viết:
    258
    Đã được thích:
    0
    Vì sao võ Thiếu Lâm, Vịnh Xuân quyền của Trung Quốc hay Karate của Nhật luôn quảng bá được hình ảnh, còn võ cổ truyền Bình Định có bề dày bao năm như vậy lại lụi tàn. Điều này ta nghĩ hoài mà không ra??
    ----------------------
    Phải chăng vì VBD thiếu một môn công phu thượng thừa: KHẨU CÔNG ???
  3. anhquanjp

    anhquanjp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    250
    Đã được thích:
    1
    @haio,
    Con mắt định lượng của nhà Vật lý quả tinh tường.Đếm đi đếm lại đúng 17 cái thật.
    Xem kĩ lại thấy tay nhà báo phân roi và côn ra 2 loại cũng không đúng.Rồi lại xếp cả mục quyền vào 18 ban binh khí cũng không được.
    Nếu xét theo tiêu chí 18 ban binh khí võ cổ truyền Tây Sơn -Bình Định gồm 9 binh khí dài và 9 binh khí ngắn thì list trong bài báo này quả không ổn.Cái trống gì đó và độc tiên không có trong danh sách 18 ban binh khí,đó là binh khí đặc chủng của Võ sư Phan Thọ và một số Võ sư khác ,không phải ai cũng xài được.
    Mấy cái thiếu trong list này hình như là : giáo,song tô,bút,búa,cung tên,súng giảm thanh...?
    @nhatnamtu,
    Muốn Võ Bình Định phát dương quang đại như mong muốn của cụ Võ sư Phan Thọ thì yêu cầu đầu tiên là các Võ sư Bình Định ngoài Võ ra phải tích cực trau dồi ngoại ngữ và môn makerting.
    Các Võ sư Thiếu Lâm,Vĩnh Xuân,Karate nhiều người giỏi 2 môn này lắm.
  4. minhtinh8x

    minhtinh8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2008
    Bài viết:
    394
    Đã được thích:
    3
    Chẳng qua là các môn võ đó được truyền bá ra nước ngoài lâu rồi thôi. Đa phần là do các nhân tố cá nhân giới thiệu, thành ra nổi tiếng thôi.
    Còn Võ Bình Định hay Võ Việt Nam nói chung thì ra đời từ rất lâu nhưng sự truyền bá không được rộng. Cộng với sự phát triển của Internet ở Việt Nam mới được phổ biến khoảng 5 năm nên nhiều người không biết là đương nhiên.
    Àh! Có một lần nói chuyện với 1 người bạn ở Hoa Kỳ, Con trai người bạn có đi học "Sa Long Cương" nhưng nó nói là tập Karate. Đó cũng là do sự thiếu hiểu biết của trẻ nhỏ khi nói tới võ thuật là người ta thường nhắc đến Karate.
    Muốn phổ biến Võ Việt Nam như các môn phái khác thì còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố, nhân tố cá nhân cũng đóng vai trò quan trọng. Nhiều cá nhân tạo nên 1 tập thể, nhiều tập thể sẽ tạo nên 1 quần thể. Người này giới thiệu người kia, cứ thế thì mọi người sẽ biết đến Võ Việt Nam thôi.
    Hy vọng trong thời gian không xa Võ Việt Nam sẽ phổ biến ở nhiều quốc gia trên thế giới!
  5. anhquanjp

    anhquanjp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    250
    Đã được thích:
    1
    Vào những năm 80 của thế kỉ trước tại Hà nội một môn phái với hình thức vận động nằm ngoài các quy luật Sinh-Lý thông thường tuy chỉ vừa xuất hiện trong thời gian ngắn nhưng đã làm thị trường Võ Hà thành mới sôi động lập tức "đóng băng",thị giá của kha khá nhiều Võ đường ầm ầm lao xuống dốc không phanh.Để tránh giao lưu với các môn sinh mới tập chừng dăm ba tháng của môn phái này nhiều Võ sư đã tu luyện khoảng dăm ba năm (tức là đã gần thành tinh) phải tìm mọi lí do vắng nhà ,nhiều ông mấy chục năm chẳng bao giờ về quê hương bản quán tự dưng lúc đó lù lù vác mấy bịch bánh kẹo mốc về làng thăm hỏi không kể thân sơ chả sót một ai,cá biệt có Võ sư còn cố tình ra chợ ăn cắp vài quả trứng gà để được ngồi nhà đá cho yên ổn.Trên box Võ ttvnol đã có hẳn 1 topic to đùng Sự thật về môn phái này nhưng càng đọc càng thấy u u âm âm.Thực hư về môn phái này ra sao,những huyền thoại Thành vuông Chín cụt là ai xin mời ai quan tâm đọc bài viết trên báo Gia đình và Xã hội số ra 9/2/2008.
    ............................................................
    Võ bùa "tái xuất giang hồ" ?
    [​IMG]
    Giadinh.net - Vào đầu những năm 80 của thế kỷ trước, làng võ Việt xôn xao bởi sự xuất hiện của một phái võ kỳ lạ, gọi là "võ bùa" hay "thần quyền". Người theo môn võ ấy không cần luyện tập quyền cước mà chỉ cần thổi hương, uống bùa, gọi thần chú là có sức mạnh muôn người khôn địch...
    Bởi cách thức có phần thần bí đó mà nhiều môn phái khác đã tìm các lò dạy võ bùa để tìm hiểu thực hư, phân tài cao thấp. Sự "truy sát" ấy, cùng nhiều lý do khác nữa nên chỉ ít thời gian sau, võ bùa phải lui vào ẩn dật.
    Gần đây, trước sự nở rộ trở lại của phong trào học võ, lại có lời đồn võ bùa đang "tái xuất giang hồ". Chúng tôi đã đi tìm hiểu thực hư xung quanh môn võ này.
    Cao nhân ẩn tích
    Sau màn ra mắt vào những năm 80 của thế kỷ trước, võ bùa bỗng dưng mất hút một cách khó hiểu trên "chốn giang hồ". Không ai biết đệ tử của võ bùa ở đâu, hiện đang sống như thế nào, còn lao tâm khổ tứ tập luyện hay không?
    Gần đây, một lần lang thang trên mạng, tôi tình cờ đọc được thông tin của một môn sinh "chánh phái" nói rằng, trước đây có hai cao thủ phái Thất Sơn đem võ bùa về dạy ở Hà Nội và chính họ là những sư phụ đầu tiên của môn phái ở đất Kinh kỳ. Thông tin trên mơ hồ, chỉ nói người thứ nhất tên Thành, làng võ vẫn gọi là Thành "vuông", người thứ hai tên là Chín, giang hồ gọi là Chín "cụt".
    Liên hệ với một số cao thủ võ lâm ngoài Bắc thì được biết, Thành "vuông" tên đầy đủ là Nguyễn Văn Thành, từng sống ở khu vực Ô Chợ Dừa (Hà Nội), giờ đã qua Nga lập nghiệp. Người thứ hai là Chín "cụt", tên đầy đủ là Ngô Xuân Chín, là thương binh, hiện không biết phiêu dạt phương nào.
    Thông tin trên làm tôi nhớ lại lần trò chuyện với võ sư Chu Há, Chủ nhiệm võ đường Hồng Gia. Võ sư Há cho biết, thủa trước, Chín "cụt" có tham gia một số phong trào thể thao của người khuyết tật và ngay từ buổi đầu tiên ấy, Chín cùng đệ tử đã từng dùng võ bùa để giành huy chương vàng một hội khỏe năm 1986.
    Nhờ manh mối này, tôi vội tìm đến ông Vũ Thế Phiệt, Tổng Thư ký Hiệp hội Thể thao người khuyết tật Việt Nam. Từ số điện thoại ông Phiệt cho, tôi đã tìm được "cao nhân" ẩn tích bấy lâu nay - ông Chín.
    Phận duyên tiền định
    Vợ chồng ông Xuân Chín hiện đang sống ở một khu đô thị yên ả trên đường Lạc Long Quân (Hà Nội). Trò chuyện, Xuân Chín bảo, Thất Sơn thần quyền với ông như có duyên trời định.
    Thời trai trẻ, Chín là lính trinh sát đóng quân ở tỉnh biên giới Cao Bằng. Khi còn ở quê nhà, bởi hiếu động nên Chín từng theo đám trai làng lăn lộn học quyền cước của mấy võ sư vườn, cũng lận lưng dăm ba miếng phòng thân. Bởi thế, khi hay tin trong trung đoàn có một đồng đội thường diễu quyền, phóng cước sau khi xong xuôi việc nhà binh, Chín muốn tìm đến xem "mặt mũi" thế nào và nhân thể thử tài luôn để phân cao thấp.
    Sau nhiều lần hò hẹn, "thằng cha" đó cũng nhận lời thách đấu. Thế nhưng sau 2 lần "tỉ thí", Chín đều thua không kịp vuốt mặt. Chín đấm, đá cật lực mà cứ như đánh vào bị bông, đối thủ chẳng hề đổi thay sắc mặt. Đánh nhiều đuối sức, chùn tay, nên đành phải xin thua.
    Từ sau trận quyết đấu đó, hai người trở thành bạn. Lúc này Chín mới biết người kia theo học Thần quyền của phái Thất Sơn, từ một sư phụ ở quê nhà, xã Văn Khúc, huyện Sông Thao, tỉnh Phú Thọ. Những câu chuyện mà người bạn kể về môn phái lạ lùng đã khiến Chín mê mệt. Anh ước ao có ngày được về quê bạn bái vị sư phụ ấy làm thầy.
    Và rồi cái ngày anh mong mỏi ấy cũng đến. Được sự giới thiệu, ngay đêm hôm ấy, anh đã được diện kiến kỳ nhân. Người ấy là danh sư Nguyễn Văn Lộc, một nông dân chân chất, cũng chỉ hơn anh cỡ trên chục tuổi.
    Thế nhưng hôm ấy, ý nguyện, mơ ước của anh đã không thành. Dù đã cố nài nỉ hết nước hết cái nhưng vị danh sư ấy vẫn không chịu thu nạp Chín làm đệ tử. Tuy mưu sự không thành nhưng anh vẫn không thôi hi vọng của mình.
    Chừng tháng sau, anh lại tay nải từ Cao Bằng tìm về Phú Thọ. Lần này, thứ mà anh nhận được vẫn chỉ là những cái lắc đầu. Thế rồi, một lần (năm 1981), lúc đi làm nhiệm vụ, anh bị thương phải cắt bỏ hoàn toàn chân phải. Khi vết thương liền da, nhớ miền quê Văn Khúc và ông thầy võ... khó tính, anh lại lóc cóc tìm về.
    Đi cùng anh lần này có cả Thành "vuông", một chàng trai Hà Nội, nghe tiếng vị sư phụ kỳ lạ mà háo hức muốn được tỏ tường. Gặp mặt, vị danh sư nói thẳng thừng: "Anh lành lặn tôi còn không nhận, huống chi nay đã là người tàn phế! Anh không học võ được đâu!". Câu nói đó đã làm ruột gan Chín quặn thắt. "Đau" hơn khi bạn đồng hành với anh, Thành "vuông", lại được sư phụ thu nạp.
    Uất ức, trước khi ra về anh... thề: "Sư phụ nhận tôi thì 6 tháng tôi xuống một lần! Không nhận thì tháng nào tôi cũng xuống!". Tháng sau, một mình, anh xuống thật. Lần này, thấy anh lóc cóc chống nạng vượt quãng đường hơn 15 cây số, vị danh sư đã động lòng trắc ẩn. Ông đã đồng ý truyền võ cho anh nhưng với điều kiện chờ ngày tốt, về Bắc Giang ông mới dạy.
    Võ phái kỳ lạ
    "Ngày tốt" ấy là ngày 9/10/1984. Đã hẹn trước, anh Chín có mặt tại nhà một người quen của sư phụ ở làng Mỹ Độ, sát thị xã Bắc Giang. Đến được ít phút thì sư phụ anh cũng xuất hiện. Ngay chiều hôm ấy, anh đã thành người của phái Thất Sơn. Cũng ngay ngày hôm ấy, anh mới tường tận về môn phái của mình.
    Theo lời thầy Lộc thì "thủ phủ" của Thất Sơn thần quyền nằm ở Huế, do tông sư Nguyễn Văn Cảo nắm quyền chưởng môn. Sáng tổ Nguyễn Văn Cảo học thần quyền từ một vị cao tăng người Ấn Độ. Cao tăng lưu lạc sang Việt Nam từ khi nào thì đến giờ vẫn không ai biết rõ. Tới Việt Nam, ông chọn vùng Bảy Núi (An Giang) làm chốn tu hành. (Có lẽ bởi bậc thánh nhân tu luyện nơi non thiêng này nên thầy Cảo đã đặt tên môn phái của mình là Thất Sơn).
    Dựa trên những căn bản mà vị tu sĩ lạ lùng ấy truyền dạy, thầy Cảo đã truyền dạy thần quyền cho nhiều người khác. Thần quyền học nhanh, do vậy chỉ trong thời gian ngắn, ở Huế đã có rất nhiều người trở thành môn đồ của võ phái này.
    Khi nhập môn, môn đồ của môn phái phải đứng trước ban thờ thề đủ 9 điều (Càng học cao thì số lời thề càng tăng thêm và cao nhất là 16 điều). Sau đó, mỗi người sẽ được sư phụ mình phát cho hai lá bùa hộ thân, một vuông, một dài. Trên những lá bùa ấy có vẽ hình đạo sĩ ngồi thiền và những "thông số", "mật mã" riêng của môn phái.
    Trước khi truyền thụ những câu thần chú, bí kíp võ công của môn phái thì hai lá bùa ấy được đem đốt, lấy tro hoà vào nước cho người mới nhập môn... uống cạn. Thần chú của môn phái thì có rất nhiều, gồm chú gồng, chú xin quyền, chú chữa thương... Đã được truyền thần chú thì môn sinh cứ tự mình gọi chú mà xin sức mạnh, mà tập quyền cước.
    Tuy thế, trước khi tập, người luyện thần quyền phải được sư phụ mình khai thông tất cả các huyệt đạo trên cơ thể. Việc ấy, các sư phụ của Thất Sơn thường làm bằng cách dùng nắm nhang đang nghi ngút khói thổi vào huyệt đạo của đệ tử. Với môn sinh là nam giới thì dùng 7 nén nhang thổi 7 lần vào mỗi huyệt đạo. Môn sinh là nữ thì dùng 9 nén, thổi đúng 9 lần.
    [​IMG]
    Thần chú vào... võ công ra
    Anh Chín kể, hôm ấy, xong nghi thức nhập môn, sư phụ Lộc đã kéo anh ra sân và chỉ trong vòng 1 giờ đồng hồ, ông đã truyền thụ xong xuôi cho anh lời chú xin quyền.
    Theo lời của sư phụ Lộc, lời chú ấy anh không được phép tiết lộ cho bất kỳ ai nếu chưa được phép của những người đứng đầu môn phái. Truyền chú xong, sư phụ anh bảo, cứ nhẩm theo câu chú ấy mà luyện. Chú "nhập" đến đâu thì công phu tự khắc... ra đến đó.
    Thấy thầy dạy mình quá nhanh, anh hết sức ngạc nhiên. Cứ nghĩ, có lẽ bởi gượng ép khi thu nạp nên thầy Lộc mới dạy anh một cách sơ sài đến vậy. Sau này, khi trình độ bản thân được nâng cao, anh mới biết, với anh cuộc truyền thụ kỹ năng cơ bản của môn phái như vậy là quá lâu.
    Thường thì khi truyền chú cho đệ tử khác, thầy Lộc chỉ làm trong thời gian vỏn vẹn 15 phút là xong. Anh cũng vậy, khi được phép dạy đệ tử, anh cũng chỉ mất ngần ấy thời gian là đã... hết bài. Còn học như thế nào, luyện như thế nào, trình độ đạt đến đâu là cơ duyên của mỗi người chứ thày không chỉ bảo được.
    Ngay chiều hôm ấy, thầy Lộc đã kéo anh ra khoảng sân rộng, bắt đầu luyện tập quyền pháp. Trước khi tập, thầy lấy nắm nhang nghi ngút khói thổi vào tất cả những huyệt đạo trên cơ thể anh. Làm xong, thầy bảo anh nhẩm đọc chú để... gọi võ về. Thật ngạc nhiên, khi vừa đọc chú xong, anh bỗng thấy mình lâng lâng như người say rượu. Lúc thì thấy tay mình nhẹ bẫng, lúc thì thấy nặng như đang khuân cả khối sắt trăm cân.
    Chín kể, khi đã "nhập đồng", cứ thấy nhẹ bên tay nào là "chưởng" đánh ra tay ấy. Trạng thái không kiểm soát ấy đã khiến anh lúc thì lăn lộn trên đất, lúc thì nhảy tưng tưng trên không, lao đầu vào tường, vào bụi gai cũng không hề hay biết.
    Tỉ thí tranh tài
    Hết nghỉ phép, Xuân Chín về nơi an dưỡng. Vì đang chờ chế độ nên anh có nhiều cơ hội để luyện tập môn võ mà mình vừa được học. Cứ đêm đến, anh lại một mình chống nạng lên quả đồi ở gần đó luyện tập. Sáu tháng sau, anh quay lại Văn Khúc để thầy Lộc kiểm tra "trình độ".
    Sau bữa cơm chiều, thầy Lộc bảo ông sẽ không trực tiếp kiểm tra mà nhờ thầy "cao tay" hơn thẩm định. Vị ấy tên Cư, ở bến phà Tình Cương, cách nhà thầy Lộc chừng 25 cây số. Thần quyền ở Văn Khúc chính là do ông Cư mang từ trong Huế ra truyền dạy.
    Tối hôm đó, hai thầy trò đã đèo nhau đến nhà ông Cư. Biết Chín muốn thử trình độ của mình, ông Cư đã gọi hai đệ tử to như hộ pháp đến. Trước khi đánh, ông Cư giới thiệu, hai đệ tử của ông được gọi là những ?ocây đấu? của Thất Sơn. Những ai muốn "khẳng định thương hiệu" của riêng mình thì đều phải đánh với hai "cây đấu" ấy.
    Ngay phút khởi động, một ?ocây đấu? đã táng thẳng vào mặt Chín cú "thôi sơn" khiến anh nổ đom đóm mắt. Nhưng ngay sau cú đánh ấy, anh thấy mình tự dưng lùi ra, quay hẳn lưng vào đối thủ. Chẳng cần để mắt động tác khó hiểu của anh, người tấn công lại ngay lập tức lao vào. Thế nhưng, vừa vào gần đến nơi thì bỗng nhiên tay phải Chín vung ra một cú đòn cực mạnh. Một tiếng ?obốp? chát chúa vang lên, ?ocây đấu? ấy bị đánh văng ra góc sân và nằm bất động.
    Thấy đệ tử mình bị hạ nhanh một cách khó hiểu, ông Cư vội vàng chạy đến xem thực hư thế nào. Cậu học trò cưng nằm im, mồm miệng be bét máu. Phần thắng đã thuộc về Chín.
    Sắp xếp công việc, ít lâu sau, anh Chín lại theo thầy Lộc vào Huế để nhờ tông sư môn phái kiểm tra trình độ thật sự của mình. Chưởng môn phái Nguyễn Văn Cảo (phường Phú Cát) đã đón hai thầy trò anh rất thân tình.
    Hôm ấy, nhà thầy Cảo có một đệ tử học Thần quyền được 10 năm, từ Quảng Bình vào thăm. Thầy Cảo bảo Chín đấu với người này. Kịch bản của trận đấu ở Phú Thọ đã được lặp lại. Vào trận, ngay màn dạo đầu, Chín dính đòn tới tấp. Thế nhưng, trong lúc nguy nan, tự nhiên anh thấy chân mình mềm oặt. Xoay lưng lại đối thủ, anh quỳ xuống như người bị trúng đòn chí mạng. Đối thủ thấy vậy thừa thắng lao lên...
    Nhưng, như có phép tiên, dù chỉ còn mỗi chân trái mà anh vẫn bật vút lên, lộn trên không một vòng rồi tung cú "thiết cước" vào thẳng bụng đối thủ. Cú đá ấy đã làm vị kia văng ra, thầy Cảo ngay lập tức cho dừng trận đấu. Sau trận đấu đó, bởi quá khâm phục sự tiến bộ kỳ lạ của anh, thầy Cảo đã cân nhắc để anh được thăng đai vượt cấp.
    Thế nhưng, điều đó chưa từng có tiền lệ trong môn phái nên thầy đành để anh ở đai đỏ xuất sư. Người đeo đai đó thì đã có thể làm thầy, truyền thụ võ công cho những môn sinh khác. Sáu tháng sau, vào lại Huế, lần này chưởng môn Nguyễn Văn Cảo đích thân ra chợ mua chỉ về se đai tím cho anh.
    Dựng nghiệp bất thành
    Rời quân ngũ, anh Chín về quê sinh sống, thỉnh thoảng ra Hà Nội gặp gỡ bạn bè. Những năm ấy, phong trào chấn hưng võ thuật cổ truyền ở thủ đô đang ở cao trào, thấy Thất Sơn thần quyền của mình chưa có một tên tuổi trong làng võ Việt, anh và một số người bạn đã quyết tâm gây dựng môn phái.
    Để khẳng định sức mạnh của Thần quyền, Hội khoẻ Phù Đổng năm 1986 được tổ chức ở Hà Nội, các bạn anh đã tiến cử anh tham gia. Chuẩn bị cho sự kiện này Chín đã lặn lội lên Cao Bằng, tìm cậu bé mà trước đây anh đã ngẫu hứng truyền thụ võ công, đưa về Hà Nội cùng mình biểu diễn. Cậu bé ấy tên Điệp, khi ấy vừa tròn 6 tuổi.
    Tại sân vận động Hàng Đẫy, với tiết mục thần quyền của mình, hai thầy trò một tàn phế, một tóc còn để chỏm đã dinh về hai tấm huy chương vàng trước sự trầm trồ, thán phục của mọi người.
    Sau màn ra mắt, được sự "chỉ đường mách lối" của cố võ sư Đỗ Hoá, anh cùng các bạn đã tìm đến một chức sắc ở Hội Võ thuật cổ truyền Hà Nội nhằm đưa môn phái "phát dương quang đại". Thế nhưng, nhiều người cho rằng Thất Sơn thần quyền là tà thuật, mê tín dị đoan nên mong ước của anh đã không thể thành hiện thực.
    Dựng phái không thành, anh em tan rã mỗi người một nơi, Xuân Chín đâm nản. Tuy thế, sau này, tham gia phong trào thể thao người khuyết tật, anh vẫn đem thần quyền đi biểu diễn ở khắp nơi.
    Năm 2004, tại một cuộc liên hoan võ thuật tại Hàn Quốc, anh đã được ban tổ chức trao tặng huy chương vàng cho tiết mục thần quyền độc đáo của mình. Càng hạnh phúc hơn khi ngay sau đó, hình ảnh của anh, một người cụt chân đang thăng hoa cùng quyền thuật đã được ban tổ chức in lên lịch lưu niệm tặng các vận động viên tham gia.
    Cũng từ dạo ấy, bởi cuộc mưu sinh anh đã thôi không tham gia phong trào thể thao nữa. Thần quyền anh cũng ít tập hơn và cũng không truyền dạy bí kíp võ công này cho bất kỳ ai...
    Lời thề của phái Thất Sơn
    Một lòng hiếu thảo với cha mẹ; Không phản môn phái; Không phản thầy; Không phản bạn; Coi bạn như anh em ruột thịt; Không cưỡng bức kẻ yếu; Không làm điều gian ác; Không ham mê tửu sắc; Không nản chí khi luyện tập; Không thoái lui lúc nguy hiểm; Luôn bảo vệ kẻ yếu; Nhịn kẻ mất lòng ta; Thi hành nghiêm chỉnh những lời thầy dạy; Ôn hoà trong tình bạn; Không tự cao tự đắc; Cứu người trong lúc nguy nan...
    Thanh Đào - Thiều Thúc
  6. tacadt

    tacadt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2004
    Bài viết:
    158
    Đã được thích:
    0
    Trích đăng một số đoạn của nhà báo Uyên Thao. Chuyện từ thập kỷ 9x:
    -----------------------------------------------------------------------------
    "Võ sư Trần Tiến là người đầu tiên tâm sự với tôi:
    ?" Tôi quý chú lắm, nhưng chuyện không dễ gì. Chú biết tôi là người thế nào cả về chuyên môn lẫn tương quan với chế độ. Nói vậy để chú thấy tôi có nhiều điều kiện vượt xa chú. Vậy mà lò võ của tôi, như chú thấy đó, chỉ có chưa tới hai mươi võ sinh gồm cả những đứa miễn phí vì nhà nghèo quá. Đó là chưa kể những lôi thôi xảy ra hàng ngày từ đủ mọi phía. Chỉ riêng chuyện đối phó với đám đầu trâu mặt ngựa đầy rẫy trong các khu phố cũng đủ nhức đầu. Chú có biết là một thằng già tám chục tuổi như tôi mà đã nhiều lần bị chúng kéo đến chửi bới thách thức, rồi liệng đủ thứ vào sàn tập của mình không? Không lẽ mình đánh chúng nó, mà im lặng thì còn làm được gì nữa. Đau đầu lắm, chú ơi!"
    "Năm 1991, tôi gặp lại Hà Châu. Tóc anh đã bạc, nhưng anh nhuộm đen nhánh. Gặp tôi, anh nhắc:
    ?" Tôi với thầy ra chân cầu Sài Gòn lai rai chút đi. Dù sao thì bây giờ lại vẫn còn đủ Song Châu như thường.
    Hà Châu vẫn giữ thói quen gọi bạn bè bằng tiếng thầy như kiểu môn sinh của anh xưng hô. Chúng tôi ngồi với mấy chai la de và một mớ trái cây.
    ...........
    Vào lúc ngồi với tôi, anh đang được mời qua biểu diễn tại Roma, Vatican, Napoli và Venise ở Ý. Anh tâm sự:
    ?" Mình học võ đâu phải để làm những trò này. Biểu diễn chẳng qua là để khuyến khích lớp em cháu đến võ đường rèn luyện thể chất và tinh thần chứ đâu phải để mãi võ kiếm tiền.
    ...........
    Rồi anh lại tâm sự:
    ?" Theo mấy cái trò này ở tuổi tụi mình bây giờ, tôi thấy sợ. Nhiều lần dùng đầu công phá bê tông, tôi phát run. Thầy dư biết đâu phải lúc nào mình cũng làm chủ nổi mình như hồi trẻ. Húc đầu vào một tảng bê-tông dày cả tấc có khi chính cái đầu mình bể chứ đâu phải bê-tông bể. Bây giờ tôi chỉ thở ra được sau khi đã biểu diễn xong. Đúng là thất kinh.
    Nhìn nét mặt anh trong khi trò chuyện và hiểu rõ hậu quả bất ngờ của những trò chơi này, tôi thấy cái tên nghề thất kinh quả đã được đặt đúng chỗ. Tất nhiên, hiểu biết của tôi không thể bao trùm mọi ngõ ngách cuộc sống, nhưng tôi tự tin mình không nghĩ sai. Không thất kinh sao được khi dồn hết sức lao đầu vào một tảng bê-tông dày cả tấc? Không thất kinh sao được khi nằm dài dưới đất chờ một khối đá nặng cả trăm kí thả từ độ cao năm bảy thước rớt thẳng xuống ngực mình?
    ..................
    Tôi vẫn biết một niềm vui của Hà Châu là nuôi chó mèo. Nhưng tôi ngạc nhiên khi cửa mở. Đứng trước tôi là một ông già xanh xao. Anh kéo tôi vào gian phòng xặc xụa mùi chó, lùa lũ chó vào phía trong xập cánh cửa ngăn lại. Đám chó bị nhốt bất ngờ nháo nhào xô tới xủa ầm ĩ.
    Hà Châu dẹp những món đồ thợ rèn lỉnh kỉnh, lấy một chiếc ghế cho tôi ngồi. Anh ngồi xuống đầu một thanh gỗ được biến thành chiếc ghế dài chồng chất đủ thứ dụng cụ. Việc đầu tiên anh làm là co một bàn chân lên chìa cho tôi ngó. Thấy tôi không hiểu, anh tụt chiếc giày vải che kín bàn chân ra. Bàn chân anh bị cụt tới sát ống chân, chỉ còn lại vỏn vẹn phần gót.
    Nụ cười dúm dó trên môi anh khiến tôi không lên tiếng được. Tôi chỉ thấy trên vách ngay sau lưng anh là một mảnh báo lộng kính nổi bật chữ Ummo lớn màu đỏ xậm. Trong dịp biểu diễn tại Ý mấy năm trước, anh đã được báo chí Ý tặng chữ đó: Ummo Hà Châu ?" Hà Châu, Người ngoài hành tinh!
    Một hồi lâu sau tôi mới có thể chuyện trò bình thường trở lại với anh.
    Hà Châu cho biết anh bị tai nạn xe. Hơn một năm trước, trên đường từ thành phố về nhà, anh dừng lại Ngã Tư Xa Lộ. Đúng lúc anh thả chân xuống đường thì một chiếc xe tải thuộc loại mà người dân Sài Gòn trước đây quen gọi là xe xi-leng (Sealand) vượt lên nghiến qua bàn chân anh. Chiếc xe trọng tải mười lăm tấn biến trọn bàn chân anh thành một loại thịt ghiền và anh phải nằm bệnh viện gần nửa năm. Kết quả là chiếc Vespa được sửa sang lại nhờ chuyến đi Ý bay mất cộng thêm với một bàn chân và anh phải bán căn nhà cũ để chuyển sang căn nhà này."
    -------------------------------------------------------------
    Những đoạn cắt của tôi không có dụng ý gì. Chẳng qua không tiện post cả bài. Ai muốn tìm đọc thì tự tìm nhé. Thông cảm.
  7. an_phamduy

    an_phamduy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    0
    May mắn vì đã được gặp võ sư Hà Châu, nghe cụ nói khi xưa nhà địa chủ giàu có thế, một đời ngang dọc, trời không sợ, đất không sợ, danh tiếng lẫy lừng, vậy mà giờ cuộc sống cũng thật khó khăn.

Chia sẻ trang này