1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những vụ án nổi tiếng thế giới - Biên soạn: Phương Hà, Vĩnh Hồ

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi songtunu, 14/04/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    KẺ HÈN NHÁT
    (Truyện Mỹ)​
    Cảnh vật khô cằn hai bên đường vùn vụt lùi lại dưới ánh nắng chói chang. Nắng Mỹ chiếu trên bảng báo đây là mùng Medway. Xa xa chừng một kilômét thấp thoáng mấy ngôi nhà gỗ đầu tiên cảu Medway. Bầu trời đỏ rực cố níu vầng dương đang lặn nơi tận cùng thảo nguyên. Lề đường bên trái là trạm sửa xe bỏ hoang, bên phải có một quán rượu treo tấm bảng huênh hoang: ?oBán bánh mỳ nhồi xúc xích nóng ngon nhất. Bán loại bia ngon nhất??
    Xe thắng gấp dừng lại bên vệ đường, người lái xe đưa cặp mắt hoảng hốt nhìn về quán rượu.
    Nhưng quán bỏ không từ lâu. Người đàn ông tuy biết thế, nhưng vẫn sợ.
    Bây giờ anh ta biết chắc không bị ai nhìn thấy, không thể có người nào đã nhìn thấy anh ta, anh ta mới hạ kính xe ngoái nhìn lại đoạn đường sau lưng.
    Chừng một trăm mét phía sau anh ta, thẳng vệt bánh xe xiết trên mặt đường có một khối tròn nhỏ nằm lăn bên mép đường. Khối tròn màu sáng. Bất động. Quanh nó một đám bụi đang lặng lẽ rơi xuống dưới ánh nắng chiều.
    Người đàn ông hít một hơi thật dài để trấn tĩnh lại. Không khí nóng tràn vào phổi không làm cho anh ta mát mẻ dễ chịu, trái lại càng làm anh vã mồ hôi. Áo sơ mi dán chặt vào ghế xe như thiêu đốt lưng anh. Đôi chân run bần bật sau những giây căng thẳng vừa rồi.
  2. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    KẺ HÈN NHÁT
    (Truyện Mỹ - tiếp)​
    Anh vẫn ngồi im không dám cựa quậy. Đầu óc rối tinh. Làm gì bây giở? Xuống xe, nhào tới khối bất động kia, rồi làm gì tiếp? Lỡ nó chết rồi thì sao đây? Lúc đó sẽ nổ máy chạy trốn như một tên sát nhân chăng?
    Nhưng có thể nó vẫn còn sống, mình sẽ làm gì?
    Người đàn ông có một quyết định thật đột ngột. Anh ta nổ máy, cài số lùi vội vã đến nỗi hộp số rít lên trèo trẹo và lùi xe một trăm mét tới chỗ khối tròn nhỏ. Tới sát bên nó, anh lấy hết can đảm nhìn xuống.
    Bé gái bận tấm áo màu hồng khá dơ dáy, chân đi dép cói. Bé nằm co tôm, mặt úp xuống đường đè lên hai cánh tay, trông như đang ngủ. Loáng thoáng nhìn thấy một mảng cổ và má nó nhợt nhạt. Hai chân bé co quắp, tay phải còn nắm chiếc quai giỏ.
    Người đàn ông đưa mắt nhìn quanh tìm chiếc giỏ, thấy nó bị văng khá xa. Một trái cam, một khúc bánh mì từ giỏ lăn ra ngoài. Giữa lòng đường có một chiếc mũ rơm bẹp dí đánh dấu nơi xảy ra tai nạn.
    Câu chuyện là như vậy: một mình trên xa lộ, người đàn ông này đã tông ngã một bé gái, và đang lo sợ tự hỏi nên làm gì sau khi gây tai nạn.
    Tuy đáng lẽ anh ta không được chần chừ đắn đo gì hết. Phải lập tức xuống xe, xem tình trạng đứa nhỏ, trấn an nó, kiếm bác sỹ cứu chữa nó vì bản thân anh ta không phải là thầy thuốc nên không thể xác định đứa nhỏ bị thương tổn nặng nhẹ thế nào. Trong trường hợp rủi ro nhất, đứa nhỏ đã chết, anh ta phải chạy thật lẹ vào thành phố cách đây một kilomet báo với cảnh sát.
    Nhưng người đàn ông này không làm thế. Anh ta sợ. Sợ không dám xuống xe, quan sát, sờ nắn, xợ biết rõ sự thật.
    Một cái gì đó trong đầu anh ta vừa báo động, vừa rỉ tai: Chẳng có chuyện gì xảy ra. Xe anh không thể cán lên bé gái này. Không, không thể có chuyện đó.
    Anh ta không muốn và không thể thấy lại cảnh đứa nhỏ chạy băng qua lộ, thân hình bé bỏng của nó bị hất tung? Cảnh ấy quá tàn nhẫn, anh ta không muốn nhớ lại, không muốn coi đó là sự thật. Không thể xảy ra chuyện đó.
    Nhưng đứa nhỏ đang nằm kia. Một khối tròn nhỏ màu hồng đầy bụi, bất động một cách đáng sợ, nó nằm sờ sờ ngay trước mắt anh ta, không muốn nhìn vẫn cứ thấy.
    Anh rụt rè, rón rén mở cửa xe. Rồi lại đặt chân xuống, bước tới một bước, ngập ngừng, hơi cúi xuống, khẽ gọi.
    Tiếng nói của anh ta khiến anh hoảng hồn. Anh nhảy giật lùi chui vội vào xe nổ máy chạy như phát điên, không dám nhìn vào kính chiếu hậu. Nắng tắt hẳn. Những ánh đèn đầu tiên của thành phố nhìn người đàn ông lẩn vào đám đông vô danh. Anh ta vào quán nốc một bữa rượu ê hề chưa từng có trong đời. Lúc này là 8 giờ tối.
    Được songtunu sửa chữa / chuyển vào 08:49 ngày 04/11/2005
  3. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    KẺ HÈN NHÁT
    (Truyện Mỹ - tiếp)​
    Y hệt nhiều thành phố khác của Hoa Kỳ, Medway cũng có một đài phát thanh địa phương, làm công việc chủ yếu là ca ngợi nhạc rock, bột giặt sinh học và xà bông vớ vẩn.
    Xướng ngôn viên duy nhất của đài là Ronald Green, một người dường như từng giây từng phút đều phải sống với tốc độ 100km/h. Bằng chất giọng cực kỳ nhiệt thành, anh ta nhai nhải với niềm tin tưởng không thay đổi tất cả các tựa đề bài hát cũng như mọi tin tức trong thành phố và mọi mặt hàng được quảng cáo.
    Vương quốc của anh là tầng trệt ngôi nhà cũ, nơi anh sống trong mối liên hệ mật thiết với một kỹ thuật viên có bộ thần kinh cũng luôn căng thẳng và một nữ thư ký chuyên trách thư từ và điện thoại. Trong phòng có hai chiếc bàn, một máy chạy băng, hai máy quay đĩa, bình nước tự động và Ronald Green ngồi trước chiếc micro.
    Đài phát từ 9 giờ sáng tới 7 giờ tối liên tục không nghỉ. Khi nào xướng ngôn viên đói bụng thì kỹ thuật viên mở đĩa nhạc trong một tiếng hoặc mười phút, thời gian ngốn hết ổ bánh mỳ kẹp thịt.
    Ronald 26 tuổi, hơi đần nhưng rất năng nổ, hàng loạt thành tích chinh phục nữ giới được móc lủng lẳng trên đầu anh ta dưới dạng những bức hình có lời đề tặng đàng hoàng.
    Sáng nay Ronald có vẻ bị ?olỏng ốc?. Lỏng ốc là cụm từ kỹ thuật viên ưa dùng để chỉ trạng thái thiếu nhiệt tình cháy bỏng của Ronald, thứ nhiên liệu tối cần vho sức năng động của đài.
    Tuy thế buổi sáng vẫn qua đi không chút trục trặc nhỏ nào mặc dầu Ronald bị lỏng ốc. Sau đó nữ thư ký chuyển cho anh ta bản thông báo gửi tới qua điện thoại của quận trưởng cảnh sát Medway. Ông yêu cầu giúp một tay. Nhờ Ronald phát trên làn sóng, nếu cần thì mỗi giờ một lần, bản thông báo yêu cầu tìm kiếm bé gái 12 tuổi tên Cory Materson rời khỏi nhà bố mẹ từ bữa qua cho tới giờ vẫn chưa về.
    Ronald nhận lời. Chí ít cũng có thể giúp được bằng cách đó. Lâu nay bạn nghe đài thường nhờ anh ta tìm giúp chiếc xe mô-tô mất cắp, chiếc xe hơi hoặc con mèo lạc. Một bé gái mất tích là chuyện quan trọng hơn gấp bội.
    Với tinh thần trách nhiệm thật cao. Ronald miêu tả nhận dạng đứa nhỏ: chiều cao, màu mắt, quần áo.
    Sau lần phát thứ ba, tức ba giờ sau quận trưởng cảnh sát lại gọi điện nhờ giúp một việc khác. Xe tuần tra đã kiếm ra đứa nhỏ, bây giờ cần thông báo nhằm tìm ra người lái xe đã tông phải nó. Vì rõ ràng nó gặp tai nạn giao thông. Đang nằm trong bệnh viện trong tình trạng hôn mê tuy không có thương tích rõ rệt ngoài mấy vết bầm tím? Quận trưởng muốn kêu gọi lương tâm người lái xe đó. Để biết chắc đó là một tai nạn chứ không phải một vụ tấn công.
    Ronald không mấy thích thú loại việc này. Nguyên tắc lâu nay của anh khi nói trên đài là tọa nên không khí vui tươi liên tục trong thính giả. Anh đã vi phạm nguyên tắc này khi thông báo tìm kiếm đứa nhỏ mất tích, giờ đây không muốn bi kịch hóa hơn nữa không khí với thông báo truy lùng kẻ gây tai nạn giao thông. Nhưng quận trưởng cảnh sát cố ép.
    Ronald đành đồng ý với điều kiện quận trưởng tự tay soạn thảo lời kêu gọi. Lúc trưa Ronald đọc trước micro bản tin dưới đây xen giữa hai đĩa nhạc:
    ?oTôi ngỏ lời với người chạy xe hơi đã tông vào bé gái Cory Materson trong buổi chiều hoặc trong đêm qua. Hiển nhiên người đó đã hoảng sợ. Chúng tôi biết chắc người đó sợ đã giết chết đứa nhỏ. Cory không chết, nhưng các bác sỹ hết sức dè dật. Người đó nên tự thú. Lẩn tránh sẽ khiến cho cư dân thành phố chúng ta lảng vảng hình bóng một kẻ hèn nhát. Bố mẹ Cory không có khả năng chi trả phí tổn điều trị thuốc thang và sự chằm sóc vô cùng tốn kém cho đứa con của họ. Nhưng nếu người phạm lỗi tự thú và nhận trách nhiệm, hãng bảo hiểm sẽ chi trả.
    Tôi xin nhắc lại.
    Tôi xin nhắc lại??

  4. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    KẺ HÈN NHÁT
    (Truyện Mỹ - tiếp và hết)​
    Không mệt mỏi, mỗi giờ một lần Ronald lặp lại lời thông báo. Vả lại dù không muốn cũng không được: ông chủ đài phát thanh trực tiếp gọi điện cho anh:
    - Sáng tác cho tôi một bài thật lâm li thống thiết về đạo đức công dân, về danh dự, về đủ thứ? Tìm ra thằng cha cán người đó là màn quảng cáo tuyệt vời cho địa phương ta đấy.
    Ronald Green bèn nặn ra một mẩu rất lâm li thống thiết về đạo đức của công dân, về danh dự, về đủ thứ? Kỹ thuật viên tạo một nền nhạc thật thảm cho bài văn, có thể làm rơi nước mắt tất cả các bà nội trợ của Medway.
    Đột nhiên?
    Lúc 17h56, Ronald không đọc quảng cáo, không lặp lại bản thông báo mà yêu cầu thính giả chú ý. Anh nói:
    - Chào quý bà, chào quý ông. Buổi phát thanh của chúng tôi tới đây chấm dứt. Chấm dứt hoàn toàn, nhưng mong quý vị yên tâm, người ta sẽ có cách thích hợp để phục vụ quý vị trong một ngày gần đây.
    Rồi anh tới gặp quận trưởng cảnh sát.
    Khai: ?oChính tôi đã tông ngã đứa nhỏ?.
    Quận trưởng nhìn anh ta. Và nói:
    - Cory đã khá hơn, sẽ qua khỏi thôi, Ronald.
    Và kiểm tra lại mảnh chắn bảo hiểm đã nhặt được tại hiện trường, nó cũng là mảnh từ xe Ronald vỡ ra nhưng anh ta không hay biết. Trong cuộc sống thường nhật từ trước tới nay anh ta chẳng hề hay biết tí gì vì quen mồm nói mãi những điều không thay đổi bằng một giọng không thay đổi, như một cái máy.
    Tuy vậy, dù sao anh ta cũng đã nhận ra một điều? kẻ hèn nhát đáng khinh chính là anh ta.
  5. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    MỘT CUỘC ĐỜI HAI KIẾP SỐNG
    (Truyện Đức)​
    Qua ánh mắt ta có thể phát hiện ra một tâm hồn đồng điệu, một mối tình chớm nở. Ánh mắt đắm say, giọng nói ngọt ngào, bàn tay nóng hổi của ******** đưa ta vào cõi lâng lâng của hạnh phúc tuyệt vời?
    Đôi mắt, giọng nói, bàn tay của thầy thuốc có thể dùng phép thôi miên chữa khỏi một số bệnh thần kinh, tâm thần?
    Và cặp mắt, lời nói, bàn tay của một số kẻ cũng có thể biến những con người bình thường thành hung tợn, cuồng dâm hoặc thành tên giết người man rợ?
    Hồ sơ lưu trữ của nhiều cơ quan pháp luật trên thế giới còn ghi lại bằng chứng xác thực về những kẻ lợi dụng phép thôi miên để thực thi những âm mưu đen tối. Dưới đây là một trong những vụ được lưu giữ trong ?oHồ sơ Interpol?.
    Các chuyên gia nghiên cứu về thôi miên cho rằng: ?oGiấc thôi miên là một giấc ngủ không hoàn toàn. Ý thức cuả người bị thôi miên tuy tê liệt, nhưng không mất hẳn. Người đó vẫn có khả năng tập trung sự chú ý, các cơ quan cảm giác vẫn còn nguyên vẹn. Trong thời gian bị thôi miên, người đó hành động theo ý chí của người thôi miên, nhưng chỉ trong một giới hạn nhất định?.
    Chắc chắn quan điểm này còn được bàn cãi, bổ sung thay đổi. Bản chất của thôi miên là gì? Cơ chế phát sinh và tác động của nó ra sao? Là những câu hỏi còn đang chờ được giải đáp. Nhưng đó là việc của các nhà khoa học. Câu chuyện dưới đây mới thực sự liên quan tới tất cả những người bình thường chúng ta.
    Cô thôn nữ Julia mười bảy tuổi, xinh đựp lộng lẫy, vừa lấy chồng được một tháng. Chồng là công nhân một nhà máy ở Heidelberg (Đức), cha mẹ cô là những nông dân chất phác, khỏe mạnh.
    Một bữa kia, trên chuyến xe lửa về quê thăm cha mẹ, hình như cô ngồi cùng toa với một người đàn ông. Người đó tên gì, mặt mũi ra sao? sau này Julia không nói được, chỉ nhớ mang máng anh ta là bác sỹ. Từ sau bữa đó, Julia mắc một chứng bệnh hiểm nghèo không rõ nguyên nhân, lúc nào người cũng bần thần, đôi khi có những hành vi khác thường không ra điên không ra tỉnh, không ra ngủ, không ra thức. Cô tới nhà người bác sỹ ấy khám bệnh nhưng bệnh không thuyên giảm.
    Chồng cô lo lắng:
    - Hai chúng mình cùng đi tới nhà bác sĩ hỏi xem sao. Từ khi anh ta chữa chạy cho em, anh thấy em càng đau yếu hơn. Bác sỹ đó tên gì?
    - Em không biết.
    - Ủa. Tuần nào em cũng đến đó hai ba lần mà soa không biết tên gì. Sao kỳ vậy?
    - Thôi đừng dày vò em nữa anh ơi. Em đau đầu lắm.
    - Ít ra em cũng biết nhà bác sỹ chớ. Em vẫn thường tới đó một mình mà. Nào, ta đi.
  6. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    MỘT CUỘC ĐỜI HAI KIẾP SỐNG
    (Truyện Đức - tiếp)​
    Heidelberg là một thành phố cổ kính, có rừng bao bọc, có con sông tươi mát đôi bờ, có trường đại học nổi tiếng khắp châu Âu.
    Julia dẫn chồng vào trung tâm thành phố. Tới một quảng trường nhỏ có vòi nước phun, cô đột nhiên đứng khựng ngay giữa vỉa hè.
    - Em không biết phải đi tiếp về hướng nào nữa. Hình như nhà bác sỹ ở ngay gần đây thôi. Chắc chắn vậy mà không tài nào nhớ ra đường? Em van anh, đừng bắt em đi tiếp, em chịu không thấu nữa rồi.
    Heinrich sửng sốt nhìn vợ. Cô ta như đang lên cơn thần kinh, toàn thân run bần bật, mắt dại hẳn đi, miệng không ngớt lặp đi lặp lại:
    - Em không thể? em không thể?
    - Cố lên chút nữa nào Julia. Em biết nhà bác sỹ. Nhất định em biết, cố nhớ coi.
    Julia buông mình ngồi bệt xuống hè, bưng mặt khóc rưng rức, không nói không rằng. Heinrich đành dìu vợ quay về.
    Sau đó anh còn tiếp tục thử bảo vợ đưa mình đi như vậy nhiều lần. Lần nào cũng chỉ tới quảng trường vòi nước phun là Julia dừng lại, lên cơn thần kinh. Mãi về sau, qua nhiều lần anh khéo léo dỗ ngọt, vợ anh mới thổ lộ đôi điều:
    - Chỉ một mình anh ấy mới chữa được bệnh cho em. Anh ấy biết cách chữa: đặt tay lên đầu em và nhìn chằm chặp hồi lâu, thế là hết đau đầu.
    - Có nói gì không?
    - Nói: ?oJulia bình tĩnh nào. Ngủ đi?. Thế là em ngủ luôn và lành hết bệnh.
    Heinrich không moi thêm được gì hơn. Những tháng sau đó Julia vẫn kêu đau đầu dữ dội, khóc lóc suốt ngày, gầy tọp đi, luôn miệng thở than sẵp chết đến nơi. Nhưng hễ chồng vừa đi làm là cô tót ngay tới nhà viên bác sỹ bí ẩn, mang cho anh ta những món tiền khá lớn.
    Heinrich nhận ra mình đang bị cứa cổ ngày càng sâu thêm nên từ chối không đưa tiền cho vợ nữa. Julia bèn lấy cắp, bán thêm đồ nữ trang để cung phụng cho bác sỹ. Nhưng sức khỏe của cô ngày càng suy kiệt. Heinrich mấy lần bí mật bám theo nhưng lần nào cũng bị vợ phát hiện. Mới đi được chừng nửa đường cô ta đã quay về không đi tiếp nữa. Thế là bệnh cô ngày càng trầm trọng hơn, các cơn đau càng dữ dội hơn trước. Thương vợ Heinrich đành bỏ cuộc.
    Chỉ còn một cách duy nhất: tới báo cảnh sát nhờ can thiệp.
    - Thưa, một người không rõ là ai. Từ gần bảy năm nay hắn chữa bệnh cho vợ tôi, nhưng tôi chưa hề biết mặt, biết tên, cũng chẳng rõ địa chỉ. Hắn đã lấy của vợ chồng tôi trên ba ngàn Mác?
    Viên sỹ quan cảnh sát trực ban ghi lời khai, nhưng ông ta thấy nó kỳ cục. Heinrich phải trở về nhà lôi toàn thể họ hàng, láng giềng thân quen, lôi cả bác sỹ gia đình tới Sở cảnh sát làm chứng anh ta không điên, chuyện anh ta thưa kiện là có thật..v.v..
  7. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    MỘT CUỘC ĐỜI HAI KIẾP SỐNG
    (Truyện Đức - tiếp)​
    Cảnh sát Heidelberg lúng túng không biết nên mở cuộc điều tra như thế nào, xưa nay họ chưa hề gặp chuyện này. Chỉ biết đặt giả thuyết vụ này chắc có liên quan tới thuật thôi miên. Họ bèn nhờ giáo sư Mayer tiếp tay. Ông là giáo sư rất nổi tiếng, chuyên gia về khoa tâm thần kinh, một trong những vị thành thạo về khoa thôi miên hồi này còn rất hiếm ở Đức. Ngay sau lần khám bệnh đầu tiên, giáo sư khẳng định:
    - Cô này đang trong trạng thái thôi miên rất sâu. Thủ phạm đang thôi miên Julia rất giỏi. Hắn dùng những khóa mật mã bằng từ ngữ để ngăn cản cô ấy nói ra những điều muốn giữ kín. Nếu ta không tìm ra chìa khóa thích hợp để giải mã thì không thể biết hắn sai Julia làm những việc gì.
    Suy nghĩ hồi lầu, giáo sư Mayer tiếp:
    - Để tôi thử xem. Bằng cách tôi cũng thôi miên Julia. Phải rất kiên nhẫn, phải mất nhiều thì giờ mới mong thành công. Nhưng tôi hy vọng Julia là tuýp người rất nhạy cảm, nhạy cảm quá mức bình thường. Tôi lo tên kia đã bắt cô ấy làm nhiều chuyện nghiêm trọng. Tình hình thật đáng ngại.
    Buổi thôi miên thứ nhất, Julia kể đôi điều với cảnh sát bằng giọng khó nhọc, đều đều, khác lạ:
    - Tôi ngồi xe lửa. Đau đầu. Người đàn ông ngồi bên nói: ?oTôi là bác sỹ thiên nhiên liệu pháp, tên là Berjen. Cô đang bệnh. Để tôi chữa giùm. Mang va-li giúp tôi. Cầm tay. Nhìn vào mắt tôi. Tôi mất hết ý chí. Hắn bảo: ?oXung quanh cô tối den?, tôi không nhìn thấy gì nữa, nhưng chân vẫn bước. Hắn đưa tôi vào một căn nhà, một cầu thang, hai lầu. Hắn đặt tay lên đầu tôi, nói: ?oBình tĩnh?? và tôi không thấy gì nữa.
    - Tả người đó coi.
    - Không được, không nhìn thấy gì.
    - Xóa hết mọi hình ảnh khác. Chỉ nghĩ về người đó. Hắn làm gì để cô khỏi đau đầu?
    - Đặt tay trái lên ngực tôi, tay phải đưa lên đầu tôi xoa xoa rồi đưa dần xuống trước mặt tôi.
    - Tiếp tục nghĩ về hắn, cô thấy gì?
    - Ống chân trái có vết sẹo. Bận áo tắm màu trắng, thắt lưng xanh. Cao lớn.
    - Tóc màu gì?
    - Màu sáng.
    - Mặt thế nào?
    - Hàm phải có một răng vàng. Chỉ thấy thế, không thấy gì hơn. Cho tôi nghỉ?
  8. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    MỘT CUỘC ĐỜI HAI KIẾP SỐNG
    (Truyện Đức - tiếp)[/

    Dần dần, mỗi buổi một ít, bằng cách ghép các từ với nhau, thu gọn các câu hỏi và sử dụng vô vàn kỹ thuật phức tạp tinh vi mà chỉ các nhà tâm thần học, thôi miên học mới nắm được, giáo sư Mayer mon men tới gần cái cơ chế đã kìm hãm ý thức của Julia. Cô tả thêm những nhân vật mới, những địa điẻm mới, những đồ đạc có hình thù, màu sắc. Đặc biệt có một phòng khách được tả tỉ mỉ đến mức cảnh sát căn cứ vào những đồ đạc trang trí trong phòng do Julia kể lại mà tìm đúng căn phòng đó, trong một khách sạn tại thành phố.
    Điều đã xảy ra trong phòng khách sạn này được Julia thuật lại qua những câu rời rạc đứt đoạn, trong tiếng khóc nức nở. Cô bưng hai tay che kín mặt, cô giãy giụa lăn lộn trên giường khám. Rõ ràng Julia đã bị ép phải hiến thân cho kẻ kia.
    Trường hợp này rất hiếm khi xảy ra. Thông thường người phụ nữ bị thôi miên không chịu vâng lệnh cởi bỏ váy áo. Nhưng Julia thì tuân lệnh. Cô là người dễ điều khiển, nhạy bén với thôi miên. Và gã kia là một tên cực kỳ nguy hiểm, trình độ rất cao.
    Một hôm, cảnh sát vùng Speyer tình cờ bắt giữ tên Kanter, cựu nhân viên ngân hàng về tội mạo nhận là lương y để trấn lột vài trăm Mác của một bệnh nhan nhẹ dạ cả tin. Vì câu chuyện về Julia đang gây dư luận bàn tán sôi nổi khắp nước Đức, nên cảnh sát Speyer gửi tấm hình của Kanter tới Heidelberg. Cảnh sát Heidelberg đưa tấm hình cho Julia coi, cầu may vậy thôi, với hy vọng làm bật lên trong ý thức cô một chân dung rõ nét. Nhưng cô không nhận ra đó là ai. Chỉ thấy một mặt tối đen chùm lên bức hình.
    Cảnh sát giải Kanter tới tận nơi để đối chất với Julia. Hắn chối bay chối biến mọi chuyện.
    - Không biết người phụ nữ này. Không tới Heidelberg. Không biết thôi miên là thứ gì?
    Tuy cãi rất hăng nhưng thái độ lại lúng túng, không dám nhìn thẳng vào Julia.
    Cặp mắt hắn rất lạ: nhợt nhạt như của người khác cấy vào, như tự chúng đứng riêng một mình, không hề ăn nhập với khuôn mặt. Nhưng hắn có tất cả những đặc điểm mà nạn nhân đã mô tả: ống chân có vết sẹo, một cái răng vàng, mặc áo lót trắng, thắt lưng màu xanhv.v? Nhưng hắn vẫn gân cổ chổi bai bải. Điều rất lạ là tuy Julia đứng ngay trước mặt nhưng cô không nhận ra hắn.
    Cảnh sát thực sự bối rối. Cho dù đúng hắn là thủ phạm đi nữa, nhưng buộc tội hắn sao được? Căn cứ vào bằng chứng gì?
    Cuối cùng lại phải nhờ đến giáo sư Mayer mới giải nổi bài toán hóc búa này. Giáo sư phải bỏ ra một thời gian dài tìm tòi, suy luận, làm việc cật lực. Ông đã tìm ra được khóa mật mã đầu tiên: Flosila. Từ này tự nó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng chính vì thế nên rất khó khám phá. Trong khi hỏi chuyện Julia, giáo sư nhận thấy thỉnh thoảng cô thốt ra những âm tiết lẻ tẻ, rời rạc, khó hiểu. Giáo sư ghép những âm tiết đó lại, thử nhiều lần, thay đổi thứ tự? cuối cùng mới nắm được chìa khóa giải mã. Sau Flosila, giáo sư Mayer tìm thêm được hai từ khác; CombarusFilofi.
  9. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    MỘT CUỘC ĐỜI HAI KIẾP SỐNG
    (Truyện Đức - tiếp và hết)​
    Khóa Flosila mở chiếc cửa cho Julia nói ra những quan hệ ******** hỗn loạn mà cô buộc phải chấp thuận. Kanter chỉ cần nói ?oFlosila? là đủ khiến cho Julia chịu để hắn thỏa sức cưỡng bức. Với từ này hắn có thể làm điều đón mạt đó với bất cứ người phụ nữ nào bị hắn khống chế. Flosila đã biến cô gái nông thôn thùy mị nết na thành con người dâm dục trơ trẽn tột độ. Kanter còn nói:
    - Filofi? Heinrich nó định giết em đấy? Em phải xuống tay trước mới ổn? Này, nó có súng không?
    - Có.
    - Để chỗ nào?
    - Trong hộc bàn ngủ.
    - Tối nay em lấy súng bỏ sẵn dưới gối. Chờ khi Heinrich ngủ say, em mở khóa an toàn, gí sát nòng súng vào thái duơng nó rồi xiết cò. Xong, đặt súng vào tay nó làm như nó tự sát. Em phải bắn, Julia. Anh ra lệnh cho em phải bắn Heinrich!
    Julia đã làm đúng như lời dẫn dụ của tên phù thủy gian ác. Nhưng chồng cô không chết. Vì Heinrich đã cảnh giác tháo hết đạn trong súng, đem giấu kín từ khi nghe vợ nói nhiều tới chuyện tự sát.
    Mỗi lần ra lệnh, Kanter lại dùng một từ khóa thích hợp với từng loại hành động và dặn Julia: ?oKhông được nói cho bất cứ ai biết tôi bảo cô làm gì. Cô không được nhớ gì hết. Chỉ khi nào tôi đập vào tay cô và bẻ ngón tay út cô mới nhớ lại và nói kết quả công việc đã làm với tôi?.
    Công trình nghiên cứu khoa học của giáo sư Mayer dày cộp, không thể trích hết trong bài này. Sau sáu tháng thử công phu, ông mới dựng lại được kiếp sống thứ hai của Julia với đủ ba lần mang thai rồi bị nạo thai mà vẫn không hề hay biết tý gì!
    Tuy cực kỳ tài giỏi nhưng giáo sư Mayer vẫn không phanh phui hết mọi tình tiết của vụ án. Cuối cùng chính Julia đã tình cờ nhận ra tên Botmor chủ cửa hàng thịt heo, kẻ đã trả một giá cắt cổ cho Kanter để thuê cô một đêm. Sau phiên tòa kéo dài ba tuần, tòa án Heidelberg tuyên phạt Kanter với hình phạt cao nhất vì phạm tội lừa đảo, phá hoại thuần phong mỹ tục, gây thương tật cho nạn nhân. Bọn đồng phạm cũng bị trừng trị thích đáng.
    Julia dần dần hồi phục. Cô trở lại cuộc sống bình thường sau bảy năm sống đồng thời hai kiếp sống dưới luồng mắt, lời dẫn dụ và bàn tay ma quái của phù thủy Kanter.
  10. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    ĐOẠN KẾT MỘT CUỘC TÌNH VƯƠNG GIẢ.
    (Truyện Thái Lan)​
    Vào khoảng gần 9 giờ sáng ngày 21 tháng Tám năm 1995, viên thư ký riêng của hoàng thân Thitipan Yugala phát hiện thấy ông chủ của mình nằm bất tỉnh trong căn phòng tiếp tân rộng mênh mông ốp đá cẩm thạch của điện Asawin, một trong những tòa lâu đài lộng lẫy nhất thủ đo Bangkok. Bầu không khí trong căn phòng đã bắt đầu oi ả, da mặt vị hoàng thân 60 tuổi xanh xám chằng chịt nhiều vết bầm tím, hai môi sưng vù, từ lỗ mũi rỉ ra một vệt nước trắng đục. Được gia nhân cấp báo, hoàng thân phu nhân chạy tới. Chalassa, một thiếu phụ mới 22 cái xuân xanh có sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành đứng lặng trước ông chồng đang mê man bất động nhưng vẫn còn thở. Không chần chừ, các người hầu cận tức tốc đưa hoàng thân vào bệnh viện Vichaivuth trong lúc cập rập, không ai để mắt ngắm nhìn các dãy máy thu, máy phát vô tuyến điện giăng giăng khắp phòng rộng. Và càng không để ý tới chiếc tách trà uống gần cạn đặt trên bàn đá hoa, bên bó hoa phong lan xum xuê?
    Tám ngày sau hoàng thân Thitipan qua đời. Bác sỹ riêng của hoàng thân, ông Leechawenwong triệu tập cuộc họp báo thay cho bài điếu văn. Bác sỹ công bố: ?oHoàng thân, cháu nội của vua Chulalongkom Rama thứ năm, anh họ nhà vua đương triều, có trong dạ dày những dấu vết thuốc độc!?
    Một hoàng thân bị đầu độc! Báo chí khắp Bangkok lập tức sôi sùng sục và hầu như chúng khẩu đông từ: ?oThủ phạm không thể ai khác, đích thị là Chalassa ?" cô vợ trẻ mới 23 của cụ già 60 nọ?. Từ lâu đã có nhiều lời đàm tiếu về cô ta. Kẻ hầu người hạ trong cung đều nói: đêm trước bữa xảy ra thảm kịch, cô ta từ chối không chiều theo ý hoàng thân vào ngủ một mình trong phòng riêng. Các mẩu chuyện kỳ quặc và khó hiểu về nàng Chalassa được đăng tải trên trang nhất tờ báo ngày phổ thông nhất của Bangkok, tờ ?oThai Rath?. Tiểu sử của cô lần đầu tiên được phơi bày trước thần dân.
    Năm 1972 cô ra chào đời tại cô nhi viện Chulalankorn tiều tụy nhất thủ đô. Sau vài tháng, được chuyển vào nuôi tron cơ sở từ thiện do em của hoàng thân, bà vương phi Ransinopadah đỡ đầu.
    Lên 6 tuổi, vận may bất chợt từ trên trời rơi xuống: cô bé mồ côi được tuyển vào cung Asawin làm nữ tỳ hầu hạ cho một cô con gái nhỏ của hoàng thân Thitipan. Từ nay, những bộ xiêm y nhung lụa đắt tiền đã thay thế những tấm áo vải thôi trên thân hình cô gái. Và trở thành gần như người nhà của vị hoàng thân, ngang hàng với ba người con của ông. Cô được đi học. Cô lớn phổng lên. Và càng ngày càng xinh.
    Bữa tròn 14 tuổi, Chalassa chợt nhận thấy cặp mắt hoàng thân đặt lên thân hình cô không còn như ngày trước. Và cô trở thành tình nhân của Thitipan - người đã kiên quyết bỏ ngoài tai lời dị nghị cảu những người hầu cận và thuận tình li dị vợ thứ ba theo yêu cầu của bà ta. Từ nay trở đi, hoàng thân được tự do chung sống với cô nhân tình trẻ măng được ông đặt cho biệt hiệu là ?oBaby fish? (Bé Cá), đáp lại cô ta cũng gọi ông ta bằng biệt danh khá kỳ cục: ?oBé Ếch?.

Chia sẻ trang này