1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nó, Mưa và Rock

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi mysiu, 04/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mysiu

    mysiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Bên dưới tán sồi...
    Cơn mưa đã bắt đầu rơi trên nền con đường nhỏ, trùm lên những mảnh lá màu vàng pha chút cam nóng rải đầy thành thảm, len trong từng bước chân, thấm đẫm cái hơi nồng ẩm của đất mỗi lúc mưa về.
    Đó là cơn mưa đầu tiên của tháng Mười Một....
    Không khí lạnh như đóng băng bị làm vỡ tan ra thành từng mảnh bởi những giọt mưa trong vắt, dễ vỡ như những giọt pha lê. Trên lối mòn mải miết người qua, chỉ có một bóng người nhặt nhạnh li ti từng mảnh vụn. Mái tóc ướt chảy mướt theo khuôn mặt, và bàn tay với những ngón như hình tê lại, trắng bệch ra vì rét.
    Cơn mưa năm này, tới sớm mà sao cũng rét, rét kỳ lạ, rét đến run cả người. Một chiếc ô vòm không đủ để chắn mưa rơi, đôi chân trần nghe từng giọt băng tí tách bắn qua, hắt lên làm ướt đẫm từng bước một. Cô bé đã rời thân cây sồi già, bước đi bên dưới cơn mưa.
    Đó là cơn mưa đầu tiên của tháng Mười một...
    Cơn mưa đầu tiên báo hiệu thu đã qua trọn vẹn, đông cũng chớm mất rồi. Bước qua ngày cuối năm, đi trong những cơn mưa triền miên không bao giờ dứt. Cứ để mưa rơi thấm qua vành ô mỏng, chạm vào người... Cho đến khi bàn tay không tự thấy cầm ô, ô rơi nghiêng cho mưa trào vào trên khuôn mặt. Bàn chân trần lấm đất, ướt cả nước mưa... Có những ngày như thế còn vương trong ký ức.
    Cơn mưa tháng Mười Một xối xả bên trên con đường, thấm đẫm nỗi buồn mênh mang, nỗi nhớ cũng mênh mang. Nỗi buồn hướng tới nơi nào không rõ, nỗi nhớ hướng về một ngày nào, một nơi nào phía trước. Có đôi khi, người ta biết nhớ cả khi chưa biết hình. Có đôi khi, nỗi nhớ cồn cào khi người ta chưa biết mặt...
    Cơn mưa tháng Mười Một, chảy thấm vào trong lòng, cuốn đi những nỗi đau rỉ máu của ngày qua, trôi về phía đàng sau. Đã trôi qua một thời, là trôi qua vĩnh viễn... Bước chân miết trên triền cỏ, thi thoảng còn vương vấn chiếc lá sồi. Vẫn nhớ chỗ dựa ngày nào của người đi tìm hạt giống. Nhưng người ta cũng muốn bước trên đôi chân của mình nữa, phải không cây? Không muốn chỉ ngồi bên dưới tán lá, và viết tên một người mòn mỏi cho đến lúc mùa thu đi qua, mang luôn theo cả tầng lá ấy...
    Hẹn một ngày, cùng người trở lại bên cây, khắc tên người không phải lên trên vòm lá. Khắc tên người lên thân gỗ, bên dưới cơn mưa tháng Mười Một, lạnh buốt mà ấm áp thì cũng đến vô cùng.
    Cơn mưa đầu tiên của tháng Mười một, đàng sau cơn mưa vẫn rơi...
    Được mysiu sửa chữa / chuyển vào 17:44 ngày 02/11/2005
  2. mysiu

    mysiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Ngày mưa đầu tiên của tháng Mười Một....
    .::November Rain::.

    When I look into your eyesI can see a love restrainedBut darlin'' when I hold youDon''t you know I feel the same''Cause nothin'' lasts foreverAnd we both know hearts can changeAnd it''s hard to hold a candleIn the cold November rainWe''ve been through this Such a long long timeJust tryin'' to kill the painBut lovers always come And lovers always goAnd no one''s really sure Who''s lettin'' go todayWalking awayIf we could take the time To lay it on the lineI could rest my headJust knowin'' that you were mineAll mineSo if you want to love meThen darlin'' don''t refrainOr I''ll just end up walkin''In the cold November rainDo you need some timeOn your ownDo you need some timeAll aloneEverybody needs some timeOn their ownDon''t you know you need some timeAll aloneI know it''s hard to keep an open heartWhen even friends seem out to harm youBut if you could heal a broken heartWouldn''t time be out to charm youSometimes I need some timeOn my own Sometimes I need some timeAll aloneEverybody needs some timeOn their ownDon''t you know you need some timeAll aloneAnd when your fears subsideAnd shadows still remainI know that you can love meWhen there''s no one left to blameSo never mind the darknessWe still can find a way''Cause nothin'' lasts foreverEven cold November rainDon''t ya think that you Need somebodyDon''t ya think that you Need someoneEverybody needs somebodyYou''re not the only oneYou''re not the only one
    Những ngày mưa triền miên, thấy lòng mình tĩnh tại
    Trái tim rồi cũng sẽ có lúc đổi thay, cũng như cơn mưa tháng Mười một buốt giá cũng không thể nào kéo dài vĩnh viễn
    Nơi bạn về, vai áo không ướt giọt mưa rơi....
    You''ll Stop the Rain...
    [​IMG]
     
  3. BrokenAngel

    BrokenAngel Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    914
    Đã được thích:
    0

     
    Thân tặng những người bạn yêu quí nhất của BA. Cho quãng thời gian đã qua và quãng thời gian sắp tới...
  4. chandai2311

    chandai2311 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/09/2005
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Mấy hôm không về nhà. Một người bạn đã đi qua trang 11. Một cuộc sống mới, những cơn mưa tháng 11 cùng những lời ca da diết của November Rain cũng không còn mang những xúc cảm như xưa (Hay ít ra cũng là đang cố gắng như vậy). Hãy cố lên Mysiu nhé. Tớ mong bạn sẽ vượt qua được nỗi buồn để sống mạnh mẽ hơn.
    Lúc này trong lòng tớ cũng đang là một khoảng trắng. Tớ mệt mỏi vô cùng với những khoảng trắng ấy. Không trách móc, không hờn giận...chỉ là những khoảng trắng mà thôi.
    Tớ nghe November Rain Mysiu gửi. Nghe lần cuối cùng để chia tay những chuyện cũ, chia tay những cảm xúc cũ mỗi khi nghe November Rain. Sẽ mạnh mẽ bước tiếp trong cuộc sống còn nhiều việc phải làm. Tớ tin một ngày nào đó tớ cũng sẽ tìm được hạnh phúc thật sự cho chính mình. November Rain vẫn sống mãi, sẽ vẫn vang lên mỗi lúc trời mưa nhưng sẽ mang một âm hưởng mới. Chandai2311 cũng sẽ không còn tồn tại nữa. Như một lời chia tay. Tất cả đã qua rồi.
    Nothing last forever, even cold November Rain
    Những nỗi đau cũng không thể tồn tại mãi mãi phải không Mysiu. Cho tớ bước sang trang mới cùng bạn nhé. Luôn luôn mạnh mẽ, luôn luôn cố gắng.
    To live is to fight
    Chúc bạn thành công. Chúc tớ thành công.
  5. mysiu

    mysiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Gửi cố nhân,
    Anh à, những ngày tháng đã qua, cũng đã qua rồi, anh nhỉ. Em không còn tiếc nuối. Vẫn biết vết sẹo vẫn làm gợn bàn tay mỗi lúc chạm vào quá khứ, nhưng em đã bọc nó vào trong cả một lớp vải băng dày. Một lớp vải băng dày giữ ấm cho suốt mùa đông. Mùa đông trôi qua, năm mới sẽ làm quên đi vết hàn gắn đó. Em thấy mình mỉm cười, nhẹ nhàng, bình thản, và an lành. Sâu thẳm trong thâm tâm mình, em thấy thế.
    Anh ơi,
    Em không hài lòng và mãn nguyện vì đã được chia sẻ với anh ngần ấy tháng năm, bởi tháng năm không đủ dài để đo cái chiều sâu tình cảm. Em cũng không hạnh phúc vì thấy anh hạnh phúc. Nói như vậy là em đang nói dối chính bản thân mình. Em đã từng ghen, ghen đúng như cái con bé ích kỷ trong em. Em đã thấy mình ghen và buồn nhiều lắm.
    Nhưng anh à, có một điều duy nhất khiến em không còn bận lòng thêm khi quyết định ngoảnh đầu và quay bước, đó là ít nhất ở một nơi nào đó trong đời, em có gặp anh.
    Gặp một người để biết sẻ chia và chỗ dựa
    Gặp một người để biết cảm thông
    Gặp một người để biết thương yêu
    Gặp một người để biết rằng mình muốn chở che và chia sẻ
    Gặp một người để biết trong mơ cũng đã biết mơ về người nào đó khác
    Gặp một người cũng để biết khổ đau
    Gặp một người để biết nỗi buồn ghen và thất vọng
    Gặp một người để thấy tình cảm mình cũng biết chai sạn và thù oán
    Gặp để biết mình chẳng thể căm hận ai được quá ba ngày
    Gặp để rồi thấy mình lại đắm chìm trong hoài niệm
    Gặp để thấy mình phải tìm một bước đi
    Gặp để biết bàn chân rớm máu của mình còn đang bước
    Gặp để biết rằng...
    Trải qua bao nhiêu tháng ngày như thế, cuối cùng em cũng đã tự thấy mình trưởng thành hơn. Em không tự tin khi nói rằng em sẽ tìm được một người khác hoàn hảo và tốt hơn anh, cũng không cảm thấy thoả mãn khi cười mỉa và nghĩ rằng anh chẳng là gì khiến cho em phải tiếc. Em chỉ thấy tự tin khi nói rằng, em đang thấy hạnh phúc vì những gì anh đã đem lại cho em, và sẽ tìm thấy hạnh phúc bằng chính nỗ lực của mình.
    Anh à,
    Anh chẳng bao giờ đọc được những dòng này, em biết. Cũng như sẽ không hề biết đến sự tồn tại của ngay cả cái nick này. Em cũng không mong muốn anh đọc những gì em đã trút gửi lại nơi đây để hiểu em, để thấy rằng con người của em như thế nào. Đôi khi, tốt hơn nếu những gì mình biết không hẳn là những gì mình phải nói ra với người kia.
    Anh ơi,
    Nếu có thể coi nơi đây giống thân một cây sồi già, thì cô bé là em đã viết đủ tên anh lên từng chiếc lá. Cây có bao nhiêu lá, em không biết, và không đếm được, cũng như không thể nào nhớ nổi những ngày tháng năm nào em nhớ về anh. Nhưng nếu thực sự cuối năm đã về rồi, thì lá trên cây giờ này đã rụng hết. Tán lá của năm mới không còn lưu dòng chữ em từng ghi trên đó. Em không biết lá đã rụng hết chưa, bởi em đã quay lưng lại mất rồi... Em đã bước và đằng sau chỉ là cây sồi im lặng. Em biết mùa đông đến nhờ cái tê lạnh trên đầu ngón tay của mình. Và em đoán giờ này tán cây đã không còn lá nữa...
    Em vừa đứng dậy và bước tiếp trên con đường của mình sau một giấc nghỉ dài bên dưới tán cây. Em đã mượn thân cây làm chỗ dựa, đã nhắm mắt để cảm nhận sự bình an khi có một bờ vai khác với bức tường lạnh lẽo trong căn phòng nhỏ của mình.
    Giờ, đã đến lúc em phải nói lời tạm biệt. Người sinh cho em đôi bàn chân là để bước đi tiếp, nếu bến dừng vừa rồi không phải bến đỗ cuối cùng.
    Nhưng một ngày, một ngày nào rất khác ngày hôm nay, ngày hôm qua, chắc chắn em sẽ trở lại đây. Bên dưới gốc sồi già, em sẽ tự tay khắc tên một người lên bên trên thân cây đó... Em không biết người đó là ai, và chưa muốn biết. Nhưng sẽ có lúc em lại trở về đây....
    Tạm biệt anh, và cảm ơn tất cả những ngày tháng đã qua...
  6. mysiu

    mysiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn người bạn đồng hành
    Có lẽ nên để hoài niệm dừng lại nơi đây, và tạm trôi về phía trong quên lãng trong một thời gian dài. Mình không biết bao lâu. Nhưng đã cất bước trên chuyến tàu kế tiếp.
    Sẽ có lúc trở lại bên dưới tán sồi, không phải để viết, mà là để khắc một cái tên.
    Người ta có đôi bàn chân để bước, và người ta có lời cảm ơn, là để dành cho những nỗi đau đã trải qua.
    Một lời cảm ơn chân thành trước lời tạm biệt .....
  7. dowerless

    dowerless Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    167
    Đã được thích:
    0
    Có ai đó đợi tôi bên cánh cổng bình minh với giai điệu bắt đầu..???

    Bên ngoài trời đã gần sáng,nỗi buồn cùng sự uất ức chẳng thể trốn vào giấc ngủ,ngủ yên..Từ bar NUTZ trở về là cả những nghĩ suy của nó,hôm nay nó bỗng thấy nỗi buồn trở lại quá nhanh,nó yêu quý chị nhưng nó còn quá trẻ với những trải nghiệm,đôi khi khéo léo cư sử thật là khó..nó không biết nữa..nó muốn nỗi buồn ngủ đi và đừng dậy nữa.Lạ thật sao đêm nay nó không ngừng nghĩ về những gì đã qua..Và thứ nhạc nó nghe hôm nay cũng khác những ngày qua.Nó đang nghe ảo giác trở lại sau một thời gian quá dài tưởng đã quên.Những ca khúc như astronomy domine,lucife sam,flaming...trong LP này gợi nhớ nhiều cảm giác trong nó trở lại.Đâu đó nỗi buồn tan biến,sự lỡ cỡ đêm nay tan biến,nỗi buồn nó muốn tan đi.Những âm thanh ập đến thật một cách đáng ngạc nhiên..nó tưởng tượng như mình đang đứng trước một bức toan trắng trong cái khung khổng lồ,có ai đó đang cần mẫn ôm những mảng màu sắc bất động đứng yên,lại một ai đó mang màu sắc của sự huyền ảo,của ảo giác không màu phủ lên lớp sơn dầu..cứ thế hai kẻ cần mẫn vẽ những bản nháp tự nhiên lên cái phông tư tưởng của rmình.Cả một thời kỳ cho thứ âm nhạc này hiện lên,nó để mình trôi theo âm nhạc..bồng bềnh nó thấy mình đang chen lẫn trong hàng ngàn người,những kẻ hippi,nghệ sỹ..cả một năm 1967,cả một summer of love MONTEREY hiện lên..với những giai điệu,âm thanh ảo giác như nhoà đi,cả hoa cài trên tóc,cả những bản thánh ca tình yêu,những bức hoạ phản chiến..lạ thật sao nó không thể yêu các LP khác của PINK FLOYD hơn được the piper at the gater of dawn(1967) này.Từng giai điệu đã ăn sâu quá rồi để khi đó nỗi buồn như hôm nay cũng sẽ phải ngủ yên rồi không thể trở dậy trước cánh cổng bình minh.Nhưng ngược lại nó biết đó là loại thuốc giảm đau nguy hiểm..một dạng pain killer..nhưng biết làm sao khi bên nó bây giờ đang là một cánh cổng bình minh rực rỡ dần mở ra sau giấc ngủ dài.Nỗi buồn rồi sẽ ở đâu? hay là giai điệu mang đi theo mất rồi khi nó thấy một bình minh đang ở bên..
    .."Lime and limpid green the second scene
    the fights between the blue you once knew
    floating down the sound resounds
    around the icy waters underground...
    Jupiter and Saturn, Oberon,Miranda and
    Titanian, Neptune, Titan, stars can frighten.................
    ..hay là giai điệu mang đi theo mất rồi khi nó thấy một bình minh đang ở bên..?????
    "Jennifer Gentle you''re a witch.
    You''re the left side,
    he''s the right side.
    Oh no!
    That cat''s something I can''t explain..
    Lu-ci-fer go to sea.
    Be a hip cat,
    be a ship''s cat.
    Somewhere, anywhere...
    That cat''s something I can''t explain...."
    tự nhiên nó cũng muốn hát lên:Somewhere, anywhere...
    LP:the piper at the gater of dawn(1967)-PINK FLOYD
    ..
  8. hoabattu2003

    hoabattu2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2005
    Bài viết:
    558
    Đã được thích:
    0
    Nhìn cây sồi vàng lại nhớ Mysiu. Dạo này bạn bận gì sao mà không thấy viết bài cho Topic này nữa.
    Trang 11 bước qua rồi nhưng đừng bỏ rơi Topic này nhé. Mưa, Rock...hai thứ đó...Mình thật rất thích Topic này của bạn Mysiu ạ.
    Viết tiếp nhé. Mình sẽ viết cùng.
  9. dowerless

    dowerless Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    167
    Đã được thích:
    0
    mình nhìn cây sồi thì thế quái nào lại cứ tưởng tượng ra cái cây sồi già có buộc những dải ruybăng màu vàng trong một câu chuyện có thật..công nhận tình yêu liên quan đến cái cây sồi và những dải ruybăng này hay thật!cùng với bài hát về câu chuyện này..
    "Tie A Yellow Ribbon Round The Ole Oak Tree"
    (As recorded by Tony Orlando & Dawn)
    IRWIN LEVINE
    L. RUSSELL BROWN
    I''m comin'' home I''ve done my time
    Now I''ve got to know what is and isn''t mine
    If you received my letter tellin'' you I''d soon be free
    Then you''ll know just what to do if you still want me
    If you still want me.
    Woah tie a yellow ribbon round the ole oak tree
    It''s been three long years, do ya still want me
    If I don''t see a ribbon round the ole oak tree
    I''ll stay on the bus, forget about us
    Put the blame on me
    If I don''t see a yellow ribbon round the ole oak tree
    Bus driver please look for me
    ''Cause I couldn''t bear to see what I might see
    I''m really still in prison and my love she holds the key
    A simple yellow ribbon''s what I need to set me free
    I wrote and told her, please
    Woah tie a yellow ribbon round the ole oak tree
    It''s been three long years do ya still want me
    If I don''t see a ribbon round the ole oak tree
    I''ll stay on the bus, forget about us
    Put the blame on me
    If I don''t see a yellow ribbon round the ole oak tree
    Now the whole damn bus is cheering
    And I can''t believe I see
    A hundred yellow ribbons round the ole oak tree
    I''m comin home, mmm hmm
    Tie a ribbon round the ole oak tree
    Tie a ribbon round the ole oak tree
    Tie a ribbon round the ole oak tree
    Tie a ribbon round the ole oak tree
    Tie a ribbon round the ole oak tree
    Tie a ribbon round the ole oak tree
    ...Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
    Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
    Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
    Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng.
    Bác tài ơi, làm ơn nhìn hộ tôi
    Vì tôi không có can đảm nhìn cây sồi già duy nhất ấy
    Tôi là một kẻ tội nhân, và chỉ có tình yêu của cô ấy mới đem đến tha thứ
    Và cô ấy sẽ tha thứ nếu cô ấy buộc lên cây sồi già một dải ruy băng?..
    đoạn dịch copy từ bài dịch và viết của tác giả PHAN VIỆT..
  10. mysiu

    mysiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Ngày 9/11,
    Có những cây sồi buộc hàng trăm dải ruy-băng, có những cây sồi chỉ một, có những cây sồi không hề có một dải băng màu vàng rực nào. Cũng như thế, người ta đi, rồi trở lại, rồi ai biết có phải là dừng chân vĩnh viễn hay không? Thời Gian không cho phép ai đoán trước được ý đồ của lão bao giờ...
    Với nó, cây sồi không phải gắn với chuyện tình yêu. Nó chưa có người trở về mong tha thứ, và nó nghĩ có lẽ nó cũng không tha thứ được nữa rồi. Nói đến hai chữ tha thứ riêng lẻ làm gì một khi người ta đã quên bẵng ngay cả nỗi đau và sự hận thù xốc nổi của mình.
    Sự lãng quên thực sự vô tình kéo theo cái động từ "tha thứ".
    Và một lần nữa, nó lại ở đây, trong cái thế giới riêng bé nhỏ của mình. Đầy tự hào và kiêu ngạo.
    Cầm bút vẽ một bức tranh, thấy bên trong đó, gió vẫn thổi, mặc gió, cội rễ của hoa là thuộc về cây, cội rễ của cây buộc đời mình vào trong lòng của đất.
    Trồng cây trên gió làm gì, hão huyền, đáng thương hại và thiển cận lắm, phải không?
    Cũng đừng cố buộc một dải ruy-băng màu vàng lên những tán cây sồi của một người nào đó khác. Chỉ nên buộc nó lên trên tán cây của mình thôi.
    Bức tranh đầu tiên sau hai năm cạn kiệt ý tưởng và thờ ơ cùng bế tắc... Một dải ruy-băng buộc nhầm trên tán cây người khác...
    Nó nhận ra rằng, phải biết khiến người khác tôn trọng mình, bằng tự lo cho bản thân mình trước. Đó không bao hàm cái tính vị kỷ và chủ nghĩa cá nhân. Đó là quyền trước tiên của một con người. Nếu không muốn bị kẻ khác chế giễu và mủi lòng thương hại...
    Nó vừa gõ những dòng cay nghiệt quá, để mong hồi tỉnh lại thôi. Lần sau, nó nhất định giữ bạn quay lưng lại với người làm bạn tổn thương. Hãy nắm chắc lấy bàn tay nó để kìm lại tình cảm trong lòng. Kể cả đó là khi nó thấy bàn tay mình chảy máu...
    Đôi khi, cũng cần phải biết kìm nén lại tình cảm của mình.
    Và sau tất cả, những người bạn cùng mái nhà vẫn luôn luôn là nơi dừng chân bình yên nhất, cũng như tán sồi bí mật của nó, ở nơi đây.
    Lại buộc thêm một dải ruy-băng màu vàng, cho một người chưa từng gặp mặt.
    Đừng đếm tháng ngày khi tự nó có thể trôi qua...

Chia sẻ trang này