1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nơi ấy bình yên....

Chủ đề trong '1982 - Cún Sài Gòn' bởi co_khong_anh_new, 29/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NBS

    NBS Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/10/2002
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Ờ ờ .. để lấy kiếng cái coi ..
    Hình như là chữ CKA thì phải .. chữ gì nữa ta .. NƠI ẤY BÌNH YÊN

    Fight for freedom.


    NBS

  2. co_khong_anh_new

    co_khong_anh_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    880
    Đã được thích:
    0
    Hìhì NBS@ giỏi quá ta...vote cho 5*hen
    CKA =???
  3. co_khong_anh_new

    co_khong_anh_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    880
    Đã được thích:
    0
    Nửa vầng trăng chia cắt đôi ta
    Ơi lòng tôi đó em nào có hay
    Im như biển, lặng như mây?
    m hơn lửa?lạnh hơn băng?
    Yêu em bằng cả ngàn đất trờI cộng lạI
    Bão táp phong ba chỉ dìm nổI phù sa?
    Ít ai biết bão không dìm được những cơn sóng tình?
    Nếu tình tựa như sương như khói
    Hãy một lần để khói sương được tan ra
    Yêu là cho và được yêu là nhận?
    Em có hiểu thế nào là vô tận ???
    Nếu có một ngày vầng trăng không thể chia cắt đôi ta ?.
    CKA =???
    Được co khong anh sửa chữa / chuyển vào 11:46 ngày 28/01/2003
  4. co_khong_anh_new

    co_khong_anh_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    880
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ rồI nó sẽ quên những gì đã xảy ra ?nhưng chắc sẽ ko quên được sự bắt đầu?và kết thúc?nó nhận thấy nó là một ngườI có trí nhớ dai trong tất cả mọI chuyện - nhất là chuyện tình cảm?tên đường hoặc một nhãn hiệu nào đó thì nó có thể quên ?.nhưng chuyện luv xảy ra như thế nào thì nó lạI ko quên được?.kí ức của nó cứ hiện về khi nào nó muốn?.và điều đó hành hạ nó?.đôi lúc đi một quãng đường dài trong cuộc đờI , con ngườI ta dường như quên tất cả?.but có những lúc lạI nhớ đến rõ như in ?.và ko sao ngủ được?
    RồI đây trong cuộc đờI của nó?nó sẽ quên ai ?và nhớ ai ??? ai đã đến và đã đi ? ai sẽ là ngườI ở lạI sau cùng ? ai sẽ là người quan trọng nhất ??? nó tự hỏI mình tất cả điều đó?.bây giờ chuyện đó đốI vớI nó ko còn quan trọng nữa?.love ko có nghĩa là chờ đợi?.nó ko nghĩ sau này mình sẽ khổ như lờI H đã nói ?mà cho dù có đi nữa nó cũng chẳng sao ?o nó làm nó chịu ?o.
    MỗI ngày trôi qua nó học được nhiều điều từ cuộc sống?nó học được những quy luật quý giá mà cuộc sống đã ban tặng cho nó ?.cái gì cũng có quy luật và có cái giá của nó?tình yêu có thử thách?tình bạn có sự đồng cảm?.tình thân có sự chia sẻ?.nó học được cách đọc được tình yêu thương của con ngườI biểu hiện qua ánh mắt?.qua nụ cườI ?qua những giọt mồ hôi nhọc nhằn vất vả?.biết bao lần nó cảm nhận được ánh mắt của ngườI ấy?.biết bao lần nó thấy mắt bạn mình hoen ướt vì hoàn cảnh?.vì cuộc sống?.biết bao lần nó cảm nhận được nỗI buồn của mẹ ánh lên từ đôi mắt?.và biết bao lần nó cũng đã nhìn thẳng vào sự thật bằng ánh mắt cam chịu của mình?còn những nụ cườI lạI cho nó nhận biết một gam màu khác của cuộc sống?.ngườI ta cườI để xã giao, cườI vì chẳng hiểu gì cả, cườI vì có những điều thật đáng buồn cườI, cườI vào mặt ngườI khác cũng có, cườI một cách hồn nhiên chân thật cũng có?.và cườI để che lấp đi nước mắt nữa?.nhiều lắm?.ngườI ta khóc rồI ng ta lạI cườI ?.rồI ng ta lạI khóc cho cái sự cườI ngô nghê của mình hoặc là lạI cườI cho cái sự khóc khờ dạI của mình?đủ hết?.
    Cuộc sống vốn thế?.mỗI ngườI sẽ fảI đi những chặng đường khác nhau ?.và gặp những khó khăn khác nhau?nhưng ai cũng fảI fấn đấu để vươn lên ?vì ?o cuộc sống là cố gắng ?o mà?.điều nó cảm nhận được lúc này hình như đơn giản lắm ?o cứ hồn nhiên rồI sẽ được bình yên ?o ?.fảI nó sẽ hồn nhiên như suốI mát chảy qua ghềnh đá làm đá cũng fảI ngoan ngoãn nghe lời?.nó sẽ hồn nhiên như mây ?trôi đi một cách mơ màng lơ lửng như thách thức , như trêu ngươi ông mặt trời?trêu ngươi những tia nắng?nó sẽ hồn nhiên như cỏ?để hoa lá cũng fảI ghen hờn ?để ong **** cũng fảI đi tìm ?.nó đã tìm được điều mà nó muốn tìm ?.sự bình yên sẽ đến từ chính trong tâm hồn của nó?.
    CKA =???
  5. co_khong_anh_new

    co_khong_anh_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    880
    Đã được thích:
    0
    MẸ
    Gịât mình chợt nhận ra
    Chân chim đuôi mắt mẹ
    Sần sùi nằm trên da
    Xuân đi nhường tuổI già
    Dãi dầu bao sương gió
    Trên quang gánh nắng mưa
    Đêm về căn gác nhỏ
    Dìu chữ dạy con thơ
    Công danh con chưa có
    Đường đờI con chưa qua
    Chông gai mẹ gánh vác
    Mong đờI con nở hoa

    ThờI gian qua, con lớn
    Có hay đâu mẹ già
    Vết chân chim hằn rõ
    Lòng mẹ vẫn bao la
    Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
    Cuộc tình nào đã ra đi ta còn mãi nơi đây
    CKA@
  6. co_khong_anh_new

    co_khong_anh_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    880
    Đã được thích:
    0
    TÌNH YÊU CỦA MẸ
    Khi bạn một tuổI, mẹ bạn chobạn ăn và tắm cho bạn . Bạn trả ơn mẹ bằng cách khóc cả đêm . Khi bạn hai tuổI, mẹ bạn dạy bạn đi những bước đầu tiên, bạn trả ơn mẹ bằng cách chạy đi khi bà gọI . Khi bạn ba tuổI , mẹ bạn làm cho bạn những món ăn vớI tất cả tình yêu . Bạn trả ơn mẹ bằng cách ném chiếc muỗng xuống sàn nhà . Khi bạn bốn tuổI , mẹ bạn đưa cho bạn những cây bút chì màu, đáp lạI, bạn bôi màu nhoe nhoét khắp bàn ăn . Khi bạn năm tuổI , mẹ bạn mặc áo đẹp cho bạn đi chơi, bạn trả ơn mẹ bằng cách lăn lê trên đất bẩn . Khi bạn sáu tuổI , mẹ dẫn bạn đến trường, còn bạn thì hét lên :?Con không đi học đâu!?.
    Khi bạn bảy tuổI, mẹ bạn mua cho bạn một cây gậy đánh bóng chày, bạn trả ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa sổ nhà hàng xóm . Khi bạn tám tuổI, mẹ đưa cho bạn một cây kem . Bạn trả ơn mẹ bằng cách làm chảy kem ướt hết vạt áo . Khi bạn chín tuổI, mẹ bạn thuê thầy dạy piano cho bạn , còn bạn thì luôn phụng phịu và miễn cưỡng tập đàn . Khi bạn mườI tuổI, mẹ bạn cả ngày lái xe đưa bạn đi hết nơi này đến nơi khác , từ bãi đá banh, phòng tập thể dục , đến nhà đứa bạn dự sinh nhật . Bạn trả ơn mẹ bằng cách nhảy ra khỏI xe mà chẳng bao giờ ngoái đầu nhìn lạI . Khi bạn mườI một tuổI , mẹ bạn đưa bạn và bạn bè của bạn đi xem phim . Bạn trả ơn mẹ bằng cách chọn chỗ ngồI cách bà mấy dãy ghế.
    Khi bạn mườI hai tuổI, mẹ bạn dặn bạn đừng xem tivi quá nhiều, còn bạn thì đợI cho đến khi bà rờI khỏI nhà mớI mở tivi xem thoả thích .
    Khi bạn mườI ba tuổI, mẹ bạn bảo :? Để mẹ cắt tóc cho con ?o, bạn trả lờI :?Mẹ không có khiếu thẩm mỹ ?o. Khi bạn mườI bốn tuổI, mẹ bạn trả tiền cho bạn đi trạI hè một tháng, còn bạn lạI quên chẳng hề viết cho mẹ chữ nào từ trạI hè. Khi bạn mườI lăm tuổI ,mẹ bạn đi làm về và mong bạn ôm hôn bà còn bàn thì đóng chặt cửa ở trong phòng riêng . Khi bạn mườI sáu tuổI, mẹ bạn dạy bạn cách lái xe còn bạn thường xuyên lấy xe của mẹ để đi chơi mỗI khi có cơ hộI . Khi bạn mườI bảy tuổI , trong khi mẹ bạn đang mong chờ một cú điện thoạI quan trọng thì bạn ôm điện thọai trò chuyện suốt đêm .
    Khi bạn mườI tám tuổI, mẹ bạn đã khóc trong lễ tốt nghiệp trung học của bạn , còn bạn thì ở lạI cuộc vui vớI bạn bè cho đến sáng hôm sau mớI về nhà . Khi bạn mườI chín tuổI, mẹ bạn đem đồ dùng, thức ăn đến thăm bạn ở nơi bạn đi nghỉ hè cùng bạn bè . Bạn chào tạm biệt mẹ bên ngoài phòng tập thể vì cảm thấy ngượng ngùng trước bạn bè . Khi bạn hai mươi tuổI, mẹ bạn hỏI bạn đã hẹn hò ai chưa, bạnt rả lờI :? Đó không phảI vịêc của mẹ !?. Khi bạn hai mươi mốt tuổI, mẹ bạn gợI ý về định hướng sự nghiệp trong tương lai của bạn, đáp lạI bạn nói :?Con chẳng muốn giống như mẹ !?.
    Khi bạn hai mươi hai tuổI, mẹ bạn dự lễ tốt nghiệo đạI học của bạn, sau buổI lễ bạn hỏI bà :?Liệu mẹ có thể trả tìên cho chuyến du lịch Châu Âu của con không !?. Khi bạn hai mươi ba tuổI, mẹ bạn tặng một số đồ gỗ cho căn hộ đầu tiên của bạn , bạn trả ơn mẹ bằng cách nói vớI bà :?Bạn bè con ai cũng chê xấu ?o.Khi bạn hai mươi bốn tuổI, mẹ bạn gặp vợ chưa cướI của bạn và hỏI về dự định tương lai của các bạn, bạn nhăn nhó càu nhàu :?Thôi mà nẹ?.
    Khi bạn hai mươi lăm tuổI, mẹ bạn trả giúp tiền tổ chức đám cướI của bạn rồI bà khóc và nói vớI bạn rằng bà yêu bạn biết bao .
    Khi bạn ba mươi tuổI, mẹ bạn gọI điện thoạI và khuyên bạn nên có em bé, bạn trả lờI mẹ :?ThờI nay mọI điều đã khác?.
    Khi bạn bốn mươi tủoi, mẹ bạn gọI điện thoạI rủ bạn đến dự sinh nhật một ngườI bà con , bạn trả lờI :?Bây giờ con rất bận!?. Khi bạn năm mươi tuổI, một hôm mẹ bạn cảm thấy mệt và muốn bạn đến chăm sóc bà , trong khi bạn lạI mảI mê đọc cuốn sách ?oNhững gánh nặng cha mẹ phảI chịu đựng khi có con ?o.
    ?.Và rồI một ngày kia, mẹ bạn lặng lẽ qua đờI . Một cảm giác chưa bao giờ xảy ra vớI bạn trước đó : bạn như thấy sấm chớp nổ tung trong tim mình . Nếu mẹ bạn vẫn còn bên bạn , đừng quên hãy yêu mẹ hơn bao giờ hết . Nếu mẹ bạn không còn nữa , hãy tưởng nhớ đến tình yêu vô điều kiện mà mẹ đã dành cho bạn . Hãy nhớ luôn yêu thương mẹ vì bạn chỉ có một mẹ trong suốt cuộc đờI mình !

    In your eyes
    I see tomorrow
    In your arms
    I see love
    And in our future together
    I see happiness....forever
  7. co_khong_anh_new

    co_khong_anh_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    880
    Đã được thích:
    0
    CON MUỐN BA, MẸ BỎ NHAU?.
    Thật buồn cườI khi chúng ta là ngườI một nhà mà phảI liên lạc vớI nhau bằng thư, phảI không ba,mẹ ? Con đã suy nghĩ rất kỹ trước khi làm điều này . Đó là cách ba mẹ có thể lắng nghe con nói, lắng nghe nhau nói rồI cùng suy ngẫm mà không phảI đốI mặt nhau , gây khó chịu cho nhau như thờI gian qua.
    Ba, mẹ ơi?Con biết con là phận con gái, lạI còn quá trẻ để hiểu biết cuộc sống này. Nhưng con đã rất thất vọng , rất mệt mỏI vớI những gì diễn ra hằng ngày quanh con, trong căn nhà của miìh . Danh tiếng gia đình, danh tiếng con ngườI rất quan trọng nhưng chẳng lẽ nó quan trọng đến mức chúng ta phảI sống giả tạo để bảo vệ nó ? Ai cũng bảo con may mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình lý tưởng : ba, mẹ đều học thức, có địa vị xã hộI, thương yêu nhau và thương yêu con cái . Con cũng từng hãnh diện về điều đó trước khi con biết những sự thật mà thật ra ba, mẹ đều đã biết . Con tự hỏI làm sao ba, mẹ có thể sống chung vớI nhau ngần ấy năm, khi mà mỗI ngườI đều có riêng mình cái gọI là ?o sự thoả mãn nhu cầu tình cảm từ bên ngoài ?o. Ba, mẹ biết không, con tộI nghiệp cho con lắm . Trước khi tộI nghiệp cho bản thân mình con đã tộI nghiệp cho ba, khi biết mẹ từ lúc sinh con ra đến giờ chỉ tơ tưởng tớI ngườI đàn ông bí mật mà con dù cố suy diễn từ những dòng mẹ ghi trong nhật ký cũng không tài nào biết được con đã gặp lần nào chưa, ngườI đó đã vào nhà ta lần nào chưa . Nhưng trong một lần nửa đêm thức giấc, nghe ba, mẹ caã nhau trong phòng, con mớI hiểu là từ lâu con sống trong sự lừa dốI tài tiìh của ba, mẹ . Và ba chẳng tộI nghiệp chút nào khi ba cũng có cho mình một ngườI đàn bà khác, lạI còn có con vớI ngườI đó nữa. Thì ra con có cả em, đứa em bị ba giấu mặt, không cho nó gặp chị nó.
    Ba, mẹ ơi?.Bây giờ con đã biết con không phảI là thứ của cảI quý giá của ba, mẹ như ba, mẹ vẫn nói mà con đích thực là một gánh nặng, một món nợ chung khiến ba, mẹ phảI gồng lưng ra mà chịu đựng nhau. Từ ngày con vỡ lẽ ra mọI chuyện, thì ba , mẹ cứ vô tue , công khai mà cãi vã, tất nhiên là trên nền nhạc ầm ĩ để hàng xóm không nghe thấy , xấu hổ cho cái danh hiệu gia đình văn hoá . Con đau lòng biết bao khi mẹ bảo, vì có con mà mẹ không thể sống theo ý mình ?Bố thì cay đắng một nỗI nếu không có con, thì bố đã không phảI mỗI ngày lê bước về căn nhà như ma ám này ?.Sao cứ luôn bắt đầu bằng hai chữ ?ovì con? hả ba, mẹ ? Có thể ba, mẹ nói con bất hiếu nhưng con thấy ba , mẹ vì bản thân ba, mẹ trước .Ba là cán bộ lãnh đạo, có tiếng là ngườI chồng, ngườI cha mẫu mực, liệu có nơi nào thích hợp để về hơn là gia đình danh chính ngôn thuận của mình sao ? Mẹ cũng đã lỡ mang tiếng là vợ hiền, mẹ tốt . Nếu thực sự vì con thì sau những gì xảy ra ba, mẹ đã có thể dàn xếp, con đã không sống trong cảm giác nặng nệ , u ám, buồn tủI . Có muốn khóc cũng không biết khóc vớI ai, ngoài bản thân mình .
    Con không có quyền và cũng không muốn phán xét đúng, sai đốI vớI bậc sinh thành ra mình, nhưng con mong có cho ba, mẹ và con một sự giảI thoát. Những ngày vừa qua con đã sống trong ký túc xá, con có thể tự lập được. Xin ba, mẹ yên tâm, con không kiếm cớ để làm cho mình hư hỏng đâu . Và ba, mẹ sẽ không phảI gánh lấy bất kỳ một trách nhiệm nào từ sự ra đi của con cả. Con thắc mắc liệu trên đờI này có ai mong muốn ba, mẹ mình bỏ nhau không .Chắc là chẳng có ai. Nhưng con lạI mong muốn như vậy. Đó cũng là điều con muốn nói vớI bba, mẹ . Có nhiều cái dù con ngườI ta có muốn cứu vãn cũng không thể cứu vãn nổi. Huống chi ba, mẹ đã không hề muốn cứu vãn. Con không biết trước mỗI ngườI trong chúng ta sẽ đốI diện vớI hoàn cảnh mớI như thế nào , nhưng con nghĩ như vậy sẽ tốt hơn . Bỏ nhau rồI ba, mẹ được sống đờI sống của ba, mẹ; không phảI giả tạo vớI mình , vớI nhau, vớI con và vớI mọI ngườI xung quanh . Chẳng lẽ đến giờ phút này mà ba, mẹ còn sợ ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình, danh tiếng bản thân ? Chúng ta có còn trong nhau cái gọI là gia đình nữa đâu . Và nếu thật sự quý trọng tiếng thơm cho gia đình thì ba, mẹ đã chẳng gây ra chuyện để phảI nhọc lòng bưng bít. Bỏ nhau rồI có lẽ mẹ sẽ đi lấy chồng , ba về vơớ ngườI từ lâu đã thay mẹ làm vợ bên ba, con sẽ ít được gặp ba, mẹ hơn, sẽ mất mát, thiệt thòi nhiều điều trong cuộc sống . Nhưng con sẽ thanh thản vì trong những than ngắn thở dài cuủ ba , mẹ sẽ không còn có tên con ; con không là gánh nặng trách nhiệm, nghĩa vụ của ba, mẹ nữa.
    MỗI ngày, qua báo chí, con biết rất nhiều gia đình đang có những tình huống cần giảI quyết . Con cũng biết không tình huống nào giống tình huống nào và không dễ để có thể đưa ra những ý kiến, nhất là từ phía ngườI trong cuộc . Nhưng chẳng lẽ chuyện của gia đình mình cứ để nó tồI tệ như thờI gian qua ? PhảI làm một cái gì đó hoặc nghĩ về cái sẽ làm ?Ba, mẹ có biết con đã khó khăn nhue thế nào mớI viết được lá thư này không ? Con rất tiếc và rất đau lòng khi phảI nói con muốn ba, mẹ bỏ nhau?.

    In your eyes
    I see tomorrow
    In your arms
    I see love
    And in our future together
    I see happiness....forever
  8. T8

    T8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2002
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Mẹ ơi....... nơi ấy có bình yên gíông nơi này ko ??? con mong nơi ấy bình yên như nơi này Mẹ đã từng bình yên !!!
    viết những dòng chữ này mà tim con rạo rực, tay con run run, mắt con nhòe cả dòng chữ, muốn nói với Mẹ rất nhiều, mà sao chẳng thể cất nên lời.... Mẹ ơi !!! con ko thể làm được những gì con muốn, từ bé đến giờ vẫn thế !!!
    T8
  9. vanghoacuc

    vanghoacuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2004
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ này hay quá, tặng mẹ mà thấy nói về con không hà...đừng để chìm xuồng topic này nhe
    Má ơi ai sinh cá
    Ai làm ra cái kem
    Đêm sao lại màu đen
    Ban ngày sao màu trắng?
  10. drpth

    drpth Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/11/2003
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    3
    Topic hay thiệt, đọc xong rồi thấy buồn.
    Buồn vì mình cũng chẳng hiểu cái gì là thời thơ ấu, cái gì là tuổi thơ, nó cứ bình dị trôi qua, chẳng có một sự kiện gì đặc biệt, chẳng có một biến cố nào đáng ghi nhớ. Cũng chơi thả diều, cũng chọi thú, cũng bắn bi, cũng tạt lon, tạt hình... nhưng nghĩ lại cũng chẳng có cảm giác gì cả. Hay là mình vô tâm không nghĩ!
    Buồn vì mình cũng chẳng hiểu được cái tuổi học trò thơ mộng, trong sáng là gì, nào là những nhành hoa phượng, nào là những tập lưu bút, rồi còn sự dìu dắt thương yêu của thầy cô, rồi còn những gì gọi là rung động của tuổi học trò, những tình bạn thắm thiết, những bông hoa phượng và lá thuộc bài ép vào vở... thật thơ mộng, nhưng tại sao mình chẳng có một chút cảm giác gì về những điều đó. Đọc sách báo thấy những điều đó thì thấy ngạc nhiên vô cùng, không hiểu tại sao người ta lại có thể viết được như vậy, trong khi mình cũng đi học như ai mà chưa bao giờ cảm nhận được.
    Có ai lý giải được tại sao không? Bạn nào có cảm nhận như tôi không?
    Biết làm vui lòng là biết cách gạt gẫm.

Chia sẻ trang này