1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nơi buôn bán các loại dưa lê dưa bở và hàng tấn chuối mỗi ngày. Câu bài, chat chít, spam, ... vô tư

Chủ đề trong 'Ninh Bình' bởi Halley83, 23/02/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phuonganh_nb

    phuonganh_nb Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/08/2002
    Bài viết:
    1.264
    Đã được thích:
    0
    nhóc ạ lo mà học đi em , chạy theo bọn bạn tìm người ui làm giè c­ứ rủ chị gấu đi ấy , nó còn máu đi chơi hơn em nữa cơ
    he he Trung Thu ở mình vui thía còn giè ra dg` toàn lãnh đạn của bọn nó , .... ha ha nh­u* mäi năm mình sẽ dc fần th­ưởng đó bé giỏi bé ngoan mà he he..............
  2. phuonganh_nb

    phuonganh_nb Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/08/2002
    Bài viết:
    1.264
    Đã được thích:
    0
    xấu hoắcccccccccccccccccc trông cái tai kìa dài nhu tai hoẵng he he....
  3. Halley

    Halley Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2002
    Bài viết:
    2.661
    Đã được thích:
    0
    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai, nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.
    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm tốt nghiệp, anh quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi, nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có sự khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
    Một ngày nọ cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
    Xuất viện về nhà, tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng chuông điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
    Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm, bạn của cô đến cho hay anh trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không nhận được tin tức gì của anh.
    Một năm trôi qua, người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên cô thấy anh đang đứng trước mặt.
    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em".
    Anh ***g chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.

    Thèng nào đung đen' mình koi nhu đi đut' doài còn rì ...
     
  4. Halley

    Halley Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2002
    Bài viết:
    2.661
    Đã được thích:
    0
    Khi tôi mười chín tuổi thì mẹ tôi bị ung thư và cuộc sống đối với mẹ chỉ có thể đếm được từng ngày. Tôi vừa mới học xong năm thứ nhất đại học nhưng là chị cả của năm đứa em nhỏ ở ngoại ô, tôi quyết định gác sách tập để thu xếp việc nhà và thuốc ********* mẹ.
    Những gì ta học được trong một năm thật là kinh khủng . Tôi về nhà vào tháng chín. Mẹ tôi mất tháng một. Ba tháng sau, tôi đã nhận thức được một điều thiết yếu: tôi vẫn đang sống. Tôi khoan khoái tận hướng khí trời mà tôi đang hít thở, cũng như vẻ đẹp kiêu sa của loài thạch thảo hay thủy tiên. Trở lại trường đại học, bạn bè quanh tôi dường như ai cũng sầu não. Tôi hiểu là mình đã thay đổi đến mức nào: từ nay, cuộc sống đối với tôi như một món quà tặng. Dĩ nhiên đôi lúc cuộc đời cũng đen tối. Tôi đã từng trải qua những lúc "lên voi", những lúc "xuống chó".
    Thời buổi mà sự bi quan đang là thời thượng, những khả năng tàn bạo của con người bày biện ra mỗi ngày trên trang nhất các tờ báo. Tuy vậy, cuộc sống vẫn đẹp biết bao với những quan hệ bạn bè, những cuộc gặp gỡ, những phong cảnh tuyệt mỹ... Chính vì thế mỗi khi cuộc sống bị đe dọa thì ta lại càng gắn bó với nó nhiều hơn. Nếu ta chỉ còn sáu tháng để sống thì ta sẽ dồn hết sức mình để bám víu vào mỗi thời khắc đi qua. Thế mà ta đã quên nó. Ta có được những cái máy điện làm việc nhà, có xe cộ, nhà cửa rộng rãi, tất cả những thứ mà ông bà chúng ta xem như của dành riêng của những người giàu có. Thay vì hưởng thụ những thứ ấy, ta lại bi quan thấy cái ly đã vơi đi một nửa, ta lại than phiền công việc chiếm hết thời gian và gánh nặng con cái lại đè nặng lên đôi vai chúng ta.
    Hãy trung thực. Cuộc sống rất rộng lượng. Và trách nhiệm của chúng ta là phải làm cho nó đẹp thêm. Đến lượt ta, không để lại gì cho hậu duệ thì thật xấu hổ so với tất cả những tiện nghi chúng đã nhận được.
    Thật dễ dàng bào chữa: "Tôi không có thời gian". Tôi nghĩ đến cô bạn hàng xóm đã tự nguyện phục vụ quán cơm xã hội trong khu phố hai lần một tuần. Cô có chồng, rất bận bịu và luôn phải chăm lo cho hai con nhỏ. Một hôm tôi hỏi cô bạn: "Bạn xoay xở thế nào để có thời gian làm việc này?". Cô ta chỉ hàng người nối đuôi nhau chờ đợi bên ngoài và trả lời:
    - Làm sao mà tôi có thể làm ngơ được.
    Câu hỏi không phải là: "Ta sẽ làm điều đó chăng?", mà là chúng ta phải làm. Nhưng trước tiên hãy nhận thức những điều nhỏ nhoi đang làm cho cuộc sống đẹp hơn biết bao: cảm nhận được hơi ấm của bàn tay mẹ mình, nhìn ngắm ba đọc sách trong ánh chiều tà, thưởng thức một cuốn sách hay... Tất cả những khoảnh khắc ấy là những hạt vàng kỳ diệu trên lối đi toàn sỏi đá. Lý tưởng là ở chỗ chúng ta khám phá ra chúng mà không cần phải kiếm tìm. Và tập nhìn nhận những điều tốt đẹp quanh ta, chia sẻ nó cùng mọi người.
    Nếu chúng ta đã đánh mất khả năng tạo những bất ngờ cho mình thì những sự việc buồn đau sẽ giúp chúng ta tìm lại chúng. Sau nỗi đau khi mẹ tôi qua đời, tôi nhận ra rằng cuộc đời là một điều kỳ diệu, và tôi không có quyền lãng phí.

    Thèng nào đung đen' mình koi nhu đi đut' doài còn rì ...
     
  5. Halley

    Halley Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2002
    Bài viết:
    2.661
    Đã được thích:
    0
    Đoá hoa yên thảo dễ thương
    Lại xuất hiện nữa? Mẫu quảng cáo cứ xuất hiện liên tục trên báo, khiến bà cứ phải rạo rực mãi. Bà không thể nhịn được nữa. Bà phải đăng ký thôi! Quyết định bà đưa ra đã làm ngạc nhiên hết thảy mọi người trong nhà và bạn bà. Bà- một phụ nữ bảy mươi tuổi vốn rất nghiêm nghị lại đăng ký theo học lớp "chú hề".
    Lẽ dĩ nhiên, bà là người lớn tuổi nhất lớp. Trong quá trình học, bà đã phải hết sức cố gắng, nào là vẽ mặt, rồi lại còn phải tự tay chế tạo ra những chiếc bong bóng mang hình thú. Dù mọi việc đối với bà rất khó khăn, nhưng với quyết tâm cao, cuối cùng bà cũng tốt nghiệp loại giỏi, lại còn được xếp hạng nhất nữa cơ đấy! Thế là từ đó cái tên hề: "Yên Thảo dễ thương" ra đời.
    Nhiều người không khỏi trố mắt ngạc nhiên khi thấy bà ở cái tuổi này, cộng thêm tính nhút nhát, mắc cỡ cố hữu lại khao khát được làm chú hề. Mặc mọi người thắc mắc, đàm tiếu, bà coi đây là cơ hội ngàn năm một thuở để thực hiện tính khôi hài thuộc bản chất mà bà phải cất công dồn nên bấy lâu nay, và chỉ có làm chú hề bà mới thỏa mãn được ước mơ của mình mà không bị người ngoài xét nét.
    Cuộc chơi bắt đầu. Bà dùng phấn trắng tô mặt, rồi kẻ chân mày xanh thật rậm và cong, rồi đến chiếc mũi màu đỏ anh dào, và cuối cùng là cái miệng đỏ chót luôn nở nụ cười tươi. Rồi bà chọn một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và một chiếc quần tây cũng rộng lụng thụng, kế đến là đôi giày vải mềm. Sau cùng bà búi tóc thành một chùm rồi đội chiếc mũ trắng patêgan lên. Trên chiếc mũ đặc biệt này, bà gắn ký hiệu riêng cho mình: Z, đóa hoa yên thảo màu tím. "Trang điểm" xong, bà bắt đầu cuộc hành trình. Bà xung phong đến phục vụ ở các bệnh viện, hội chợ, các nơi khai trương và còn nhiều, nhiều nữa... Nói chung bà đến bất cứ nơi nào cần một chú hề giỏi. "Bộ em không thấy làm thế là dở hơi à?". Một lần chị bà hỏi thế trên đường lái xe đến dự tiệc sinh nhật của một đứa cháu. Câu nói này chẳng mảy may làm bà nhụt chí, trái lại càng làm bà hăng say theo đuổi "sự nghiệp mới" hơn. "Sao cơ, chị thấy buồn cười à? Em thì không! Nào chị hãy nhìn nhé? Nhìn vào mặt các chú hề nhé! Tự nhiên chị sẽ thấy vui, và bật cười, cười giòn nữa là khác. Chị biết đấy mọi người ai cũng thích chú hề kia mà".
    Một chiều nọ, khi "Yên thảo dễ thương" bước đi trong hành lang một bệnh viện nọ. Đến cua quẹo trên hành lang, bất chợt bà nghe một tràng tiếng chửi thề, rồi sau đó là tiếng kim loại va loảng xoảng vào nhau. Bà chần chừ giây lát và định bỏ đi, chợt đúng lúc đó, một cô y tá trẻ phóng từ căn phòng ngay góc hành lang ra, mặt cô toàn nước mắt.
    Cô y tá suýt đâm sầm vào bà, cô khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ khi thấy một chú hề xuất hiện trong bệnh viện, nhưng rồi cô cũng ngã vào lòng "chú hề", cô y tá khóc nức lên và thốt ra điều ấm ức trong lòng, "Ông ta ghê sợ quá! Ông ta là bệnh nhân hèn hạ nhất mà con chưa bao giờ gặp qua! Ông ta bệnh, bệnh nặng nữa là khác, nhưng nào có phải là lỗi tại con đâu?"
    Cô y tá bấu lấy bà chặt đến nỗi bà cảm thấy rất khó thở. Để ta vào thăm ông ta tí nhé!", bà đề nghị.
    Cả hai bước chậm rãi qua ngưỡng cửa. Một người đàn ông gương mặt nhợt nhạt nhìn trừng trừng họ. Đến lúc thức tỉnh hơn tí, người bệnh này há hốc mồm khi thấy một chú hề xuất hiện tại phòng bệnh, ông ta thu hết can đảm hỏi: "Cái gì? Cái gì vậy? Ngươi trông nực cười quá đấy!"
    "Yên thảo dễ thương" nở nụ cười tươi nhất. "Tôi trông nực cười à? Ông mới trông và thậm chí nghe có vẻ nực cười đấy".
    "Cút! Tôi sắp chết và tôi chẳng muốn gặp ai cả!"
    Cô y tá sợ run và định bỏ ra ngoài, nhưng "Yên thảo dễ thương" đã nắm tay cô lại và dắt cô tới gần giường bệnh hơn. "Nếu ông sắp chết, thì có phải ông muốn được đem hình ảnh này theo không?"
    Bà chỉ chiếc bô dành cho bệnh nhân bị ông ném trên sàn. Bà tiếp: "Hình ảnh này đáng giá đấy!"
    Đấy là lần đầu tiên bà đến thăm phòng 226. "Người đàn ông không may mắn này sẽ là người ta quan tâm nhất đây!". Bà quyết định như thế. Liên tiếp mấy tháng sau đó, cứ một tuần bà ghé qua ít nhất một lần. Bà chẳng bao giờ sợ những cơn giận vô cớ của ông bệnh nhân nọ. Bà quyết định bằng mọi giá phải đánh thức được phần yếu mềm trong con tim của ông. Bà tin dù một người có vẻ ngoài dữ tợn đến đâu cũng có những lúc rất yếu mềm.
    Đôi khi bà xuất hiện trong bệnh viện với tư cách là một chú hề "Yên thảo dễ thương", đôi khi bà đến với tư cách là một người bạn. Dù đến với tư cách một người bạn thì cái chất hài của một chú hề vẫn còn đó. Bà luôn mang theo thật nhiều vật liệu làm bong bóng và dần dần bệnh nhân phòng 226 là người làm rất khéo các bong bóng mang hình hơn cao cổ tím và chó xù xanh lá cây. Mặc dù cái chết đang cận kề, nhưng cuộc sống trong những tuần cuối cùng của ông lại được thắp sáng và làm phấn khích lên bởi những trò đùa của chú hề. Còn cô y tá trẻ nọ thì nhận xét: "Yên thảo dễ thương" đã dạy tôi một bài học rất quí báu về cách giúp đỡ các bệnh nhân". "Yên thảo dễ thương" không chỉ thay đổi cuộc sống của "người bệnh nhân hèn hạ nhất" và cô y tá trẻ mà bà cũng đã làm thay đổi nhiều mảnh đời khác. Nhưng một trong những thay đổi nổi bật đáng được ghi nhận là sự thay đổi trong chính bản thân bà. Trước đây, bà vốn là một phụ nữ dè dặt, khép kín, mắc cỡ, luôn rút vào phía sau mà nay bà đã trở nên vui vẻ hơn và can đảm hơn. Điều đó thể hiện rõ rệt nhất ở việc bà dám đứng ngay giữa phòng trong bộ đồ đặc biệt để thu hút mọi sự chú ý. Chính những thay đổi này đã góp phần giúp bà nếm trải nhiều hơn. Khi có 5 đứa cháu nội ngoại, cá tính bà mới bộc lộ rõ ràng nhất. Bà luôn là nguồn vui cho các cháu: Kevin, Victoria, Drew, Gabrielle và Gavin. Chính từ những trò hề bà bày ra cho các cháu, mà bọn nhóc đã đặt cho bà một cái tên trìu mến: "bà Còi". Vì mỗi lần đến thăm các cháu, bà đều đeo theo một chiếc còi quanh cổ, và khi gặp các cháu bà đều thổi còi để chọc chúng.
    "Yên thảo dễ thương" còn là một nhân vật rất đặc biệt với bản thân tôi, nhưng có lẽ lần "chạm trán" bất ngờ nhất nhưng cũng đặc biệt đáng nhớ nhất xảy ra cách đây nhiều năm. Lúc đó công ty tôi đang làm ăn thua lỗ. Ngân sách thì eo hẹp, các hợp đồng thì bay hơi mất tiêu, rồi kỳ hạn thanh toán nợ lại sắp đến. Mọi chuyện cứ rối bời cả lên. Hôm đó, cô thư ký nhắc tôi biết khách hẹn lúc 4 giờ 30 đã đến. Lúc ấy quả thật tôi cũng chẳng còn bụng dạ nào để nhớ các cuộc hẹn nữa, nhìn lại lịch hẹn, tôi hỏi: "Cô có chắc là người này có hẹn với tôi không?". Cô thư ký trả lời: "Dạ thưa ông, tôi nghĩ ông nên gặp người này đấy ạ!". Trông thấy cô thư ký mỉm cười một cách bí mật, tôi tò mò nên bước ra phòng khách. Và các bạn biết không, "Yên thảo dễ thương" xuất hiện trên hành lang công ty chúng tôi.
    Phải thú nhận với bạn rằng, chính lúc này tôi mới cảm thấy tức cười và có cảm giác được yêu thương nhất. Bà cười với tôi và ôm tôi vào lòng, bà đã thấu hiểu nỗi khổ tâm bấy lâu của tôi. Lần đầu tiên sau bao tháng tôi bật cười!
    Khi mọi người trong công ty thấy tôi cười, họ mới dám cười theo và một nhân viên hỏi: "Ông chủ, người này là ai thế?". Tôi trả lời bằng một giọng ngưỡng mộ và chứa chan yêu thương: "Đây là "Yên thảo dễ thương". Cháu của bà gọi bà là "Bà Còi", còn tôi gọi bà là "Mẹ".

    Thèng nào đung đen' mình koi nhu đi đut' doài còn rì ...
     
  6. Halley

    Halley Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2002
    Bài viết:
    2.661
    Đã được thích:
    0
    Thời xưa ở Nhật, người ta thường dùng những chiếc đèn ***g sườn tre phất giấy trong có gắn đèn sáp. Một đêm nọ, một người mù tới thăm bạn. Khi về, người bạn biếu một lòng đèn để soi đường đi. Anh ta nói :
    _ ?oTôi không cần đèn. Ðối với tôi, tối và sáng cũng như nhau.?
    Người bạn đáp :
    _ ?o Tôi biết anh không cần đèn để soi đường nhưng nếu anh không cầm một cái, người khác có thể chạy tung vào anh đó. Vì thế anh nên cầm một cái.?
    Người mù ra về với chiếc ***g đèn, và anh ta đã ra đi khá xa, một người ở đâu chạy tung vào anh ta.
    _ ?o Coi kìa, anh đi đâu vậy !?, anh ta than phiền với người lạ. ?o Bộ anh không thấy đèn tôi sao ??
    Người lạ đáp : ?oÐèn sáp của anh tắt queo rồi, anh ơi.?

    Thèng nào đung đen' mình koi nhu đi đut' doài còn rì ...
     
  7. Halley

    Halley Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2002
    Bài viết:
    2.661
    Đã được thích:
    0
    Oác oác ! Mệt tả tơi ! Trung với chả Thu !
    Thèng nào đung đen' mình koi nhu đi đut' doài còn rì ...
     
  8. tam_hon_cua_da

    tam_hon_cua_da Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2003
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Hê hê!
    Em phuonganh_nb đang ở HN hả?
    ghé qua chỗ anh chơi đi!
    Anh sẽ rẫn đi chơi...

    ĐỪNG HOÁ THÂN THÀNH ĐÁ!
    VÌ TÂM HỒN ĐÁ GIÁ BĂNG...!!!
  9. Halley

    Halley Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2002
    Bài viết:
    2.661
    Đã được thích:
    0
    Sang nhà anh đi chú Hoan ! Bít nhà chưa đấy !
    Thèng nào đung đen' mình koi nhu đi đut' doài còn rì ...
     
  10. phuonganh_nb

    phuonganh_nb Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/08/2002
    Bài viết:
    1.264
    Đã được thích:
    0
    đòng í thui nhưng mà địa chỉ ko có ĐT thì ko đến chỗ anh bằng cách nào nhể .
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này