1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nỗi buồn sau tay lái.

Chủ đề trong 'Ô tô - Xe máy' bởi zangkhan, 29/06/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Sexyde`mini

    Sexyde`mini Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2007
    Bài viết:
    282
    Đã được thích:
    0
    Khánh Hoà : trong 8 ngày 3 cụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra .Thật kinh hoàng .[ trich thời sự ngày hôm kia ]
  2. vtssgn

    vtssgn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    738
    Đã được thích:
    0
    Khánh Hoà: Đường đẹp + kém ý thức = tai nạn.
  3. saber

    saber Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2004
    Bài viết:
    672
    Đã được thích:
    0
    Bài của Chu_Quan_Vuong được chuyển về đây:
    Chuyện buồn sau tay lái
    Chiều 2 tháng 8 năm 2007
    Chuyện Buồn Thứ nhất:
    Như bao chiều, qua Hà nội đón con, trên đường về 2 bố con ngồi đầu cầu Long Biên bên Gia Lâm uống nước mía Khoảng hơn 5 giờ chiều
    Chiều nào cũng vậy, đội trật tự lại làm cái nhiệm vụ hành dân, nghe đâu luật mới bây giờ công an phường còn được bắt xe chở 3 người, chẳng biết có phải không nữa
    Hạnh - Tên của công an viên. Chiều nào cũng phải xô ngã vài xe máy để bắt người đi đường. Một hành động thiếu tôn trọng người tham gia giao thông, chưa dám nói là gây nguy hiểm cho người tham gia giao thông
    Chiều nay cũng vậy, hắn lại xô ngã một chiếc Dream chở 3 người lớn và một em bé khoảng hơn 1 tuổi, khi xô ngã chiếc xe và 4 mạng người đâm vào vỉa ba toa (mép cống), hắn thản nhiên như không có chuyện gì, đi ra rút chìa khóa xe, vì sợ người ta chạy mấy, để mặc 3 người lớn máu me be bét và đứa trẻ thì khóc rống lên vì sợ hãi không biết chuyện gì xảy ra
    Người chủ chiếc xe (cầm lái) cùng vợ ôm con gân lại, dân tình bu đầy xung quanh, một hành động vô nhân đạo nữa là Hạnh - Công an viên, dửng dưng như không, không một lời xin lỗi, khi thấy dân tình bu lại thì cho lính lùa xe về bốt, mình thì lên xe ô tô chạy thẳng, không thèm đếm xỉa đến chuyện người vừa ngã là cháu bé có sao không ?
    Nói thật, nếu đúng em phải trường hợp như thế, em sẽ la toáng lên : " Cướp " vì chẳng biết có phải công an giả không ............................ không thì chí ít cũng phải : " Công an đánh người bất hợp pháp " ..................... hay ........................ " Công an giết người "
    Liệu công an bây giờ có thuộc 6 điều Bác Hồ dạy không các Bác nhỉ ?
    Không phải việc của em nhưng bất bình quá các Bác ạ Công an xử sự như thế với dân, mà khi báo cáo về Cơ quan quản lý không biết người ta có giải quyết không các bác nhỉ Em vẫn phân vân quá, vì xã hội bây giờ có quá nhiều chuyện đổi trắng thay đen
    Quả là đen đủi cho những người ngồi trên xe máy khi bị người khác xô ngã, đau có, máu có, căm thù có, ấm ức có, mà lại không làm được gì, trong khi xe vẫn bị mang về đồn, phiếu phạt vẫn có là chuyện không tránh khỏi ? Ai trả lời câu hỏi này ? Ai là người đứng ra bảo vệ người dân đây ?
    Quả là may mắn cho những người xô ngã người khác là không có một cái Camera hay một máy ảnh nào có mặt vào lúc đó Mặc dù chiều nào trên Cầu Long Biên hơn 100 năm tuổi chẳng có hàng chục người thi nhau chụp hình trên cầu Em ước mong sao trong lúc đó, có một đoàn làm chương trình nào của Đài Truyền hình vô tình qua đấy, họ quay luôn, chụp luôn, thì có phải lên truyền hình luôn không
    Lê la, ngồi đâu, đi đến đâu cũng nghe rất nhiều chuyện buồn về cảnh công an, cảnh sát làm việc ách tắc, thiếu trách nhiệm, với cuộc sống dư giả bên cạnh những người cán bộ mẫn cán, cần kiệm niêm chính
    Đôi khi trong mỗi chúng ta cũng không thể tránh được có chuyện va chạm với những người thực thi trách nhiệm pháp luật với dân, chúng ta cũng nên hỏi họ xem, họ có thuộc 6 điều Bác Hồ dạy đối với việc cư xử với dân sao cho phải không ?
    Em đã từng làm như vậy đấy, hồi có mấy thanh niên đang tập sự, nhưng lại bày đặt học đòi cách hống hách, quan liêu, chưa khỏi vòng đã cong đuôi, trong một cơ quan của Huyện, quát tháo la lối dân om sòm, em mới chỉ hỏi rằng đã thuộc 6 điều Bác Hồ dạy chưa mà dám nạt nộ dân như thế hả chú ? Chú nhìn lại sau lưng chú xem, cái bảng treo trên tường kia để cho nó đẹp à ? Câu trả lời thì các Bác biết rồi đấy, hắn ngồi im như cóc ..........
    Em viết bài này ra đây mong mọi người cùng cảm nhận điều hay lẽ phải mà ta gặp, không có mục đích khích bác, hay chính trị nào cả, em là người công dân Việt Nam tốt đấy ạ
    Chuyện Buồn Thứ hai:
    Cũng như em đã kể câu chuyện cách đây không lâu về vấn nạn thả diều trên các con đường giao thông
    Chiều nay trên đê Long Biên đường về nhà, em lại chứng kiến cảnh một Bác chở Vợ đằng sau, còn Bác ý đằng trước thì đứt cổ, may mà không chết, nhưng máu me thì đầm đìa hung khí là đường dây diều hụt gió rơi ngang đường
    Cái diều gây ra tai họa thì ụp xuống một cô gái đi người chiều, làm cô phanh dúi dụi, mặt mũi tái mét, gỡ xong cái diều ra khỏi người mới thấy mình vẫn đang còn tồn tại
    Thằng bé khoảng 12 tuổi chạy ra thản nhiên như không, chẳng nói chẳng rằng lấy lại chiếc diều mà không một lời xin lỗi, cô gái thì không dám nói nửa lời, vì xung quanh còn quá nhiều dân bản địa. Còn anh chàng đứt cổ chảy máu kia, chỉ nhìn thằng bé một cách hằn học, lắc đầu ra chừng ngán ngẩm nó nhỏ quá cũng chẳng nói hay làm được gì nó
    Được saber sửa chữa / chuyển vào 08:46 ngày 03/08/2007
  4. khome

    khome Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    5.633
    Đã được thích:
    4
    Lại thêm một nỗi đau, như bao nỗi đau đang xảy ra hàng ngày có thể với bất cứ ai, mỗi lần xách xe ra đường là chúng ta phải chấp nhận thêm 1 lần rủi ro. Một bài viết sưu tầm, xin được giới thiệu cùng các bác.
    Tai nạn giao thông đã cướp mất anh họ tôi

    [​IMG]
    ?oKhi nghe cháu bị tai nạn trên đường tôi bàng hoàng rồi cuống cuồng cả lên.Tôi nhớ hôm ấy trời mưa to, đi đường nào cũng ngập, mãi mới đến nơi cháu ngã.....
    .... Do đường ngập quá nên đợi xe cấp cứu quá lâu, tôi ngồi dịt máu cho cháu mà người cứ run lên. Tôi gọi tất cả các số taxi mà tôi biết nhưng cũng không thể gọi được chiếc nào, ngồi ôm con mà lòng tôi đau như cắt, ruột gan rối bời...?. Bác Trần Văn Thìn - bố anh Trần Văn Hiệp nhớ lại
    Cái chết trong chớp mắt
    Một tai nạn bất ngờ đã xảy ra khi anh Trần Văn Hiệp ?" anh họ của tôi đang chạy xe máy trên đường Lạc Trung ?" Hà Nội. Sau tiếng phanh rít trên đường là tiếng ?osầm? dội vào tai những người đi đường làm mọi người ai cũng ngoái đầu nhìn lại. Lúc ấy có một chiếc xe ô tô tải đi cùng chiều và anh ấy đang đi sau chiếc xe tải đó. Cùng lúc ấy một cô gái trẻ điều khiển xe Wave từ trong ngõ nhỏ phóng nhanh ra, do khuất tầm nhìn không để ý đã đâm thẳng vào anh tôi. Anh họ tôi văng ra khỏi xe một đoạn, nằm bất động giữa đường. Cô gái ngã lộn qua ghi-đông xe đầu đập mạnh xuống đất. Không ai ngờ một tai nạn trong ngõ nhỏ làm cả hai người trẻ đều chết. Cô gái không kịp nói lời từ biệt với cha mẹ, còn người con trai ra đi tại bệnh viện sau vài giờ cấp cứu.
    Bác sỹ cho biết, nguyên nhân gây ra cái chết là do anh bị dập phổi, lá lách, gan và bị chấn thương ở đầu chảy máu rất nhiều. Sau khi phẫu thuật cắt lá lách, cắt một bên phổi, nhưng do bị mất máu, anh đã không qua khỏi. Những người nhà anh ngất lịm đi khi nghe tin khủng khiếp này...
    Anh Hiệp là con trai duy nhất trong gia đình, mọi công việc trong gia đình anh lo liệu hết từ việc kiếm tiền cho đến việc nấu nướng, cơm nước. Những lúc rảnh anh rất hay rủ tôi đi chơi, đi uống cà phê, hai anh em tôi rất hợp nhau, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe và có thể ngồi với nhau cả buổi mà không hết chuyện
    Biết anh bị tai nạn, tôi như ngồi trên đống lửa, những tưởng chỉ qua loa nên tôi dự định bao giờ anh phẫu thuật xong tôi sẽ vào thăm anh. Vậy mà...
    Kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh
    ?oCon tôi năm nay mới gần 30 tuổi đầu, tương lai của nó đang rộng mở phía trước, nó còn phải lấy vợ rồi sinh con đẻ cái. Đáng ra nó phải được sống sung sướng chứ không phải nằm trên xe tang thế này...
    Nhà tôi có mình nó là con trai, ngày nào trước khi đi làm nó cũng chào bố mẹ rất to. Vợ chồng tôi biết phải làm sao khi không được nhìn thấy nụ cười rất tươi của nó mỗi ngày... Chỉ tại một chút lơ đãng, một chút chủ quan phóng nhanh không để ý đường của người khác mà con trai tôi phải trả giá bằng cả tính mạng của mình. Kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh thật đau xót quá.? ?" Mẹ anh, bác Nguyễn Thị Nuôi vật vã khóc người con trai ngoan ngoãn nhưng xấu số.
    Đám ma anh giữa những ngày Hà Nội vẫn mưa tầm tã. Đồng nghiệp, bạn bè anh đến chia buồn, ai nấy cũng không cầm được nước mắt.
    Thưa các bạn, tôi kể câu chuyện này với các bạn với một mong muốn nhỏ nhoi rằng, chúng ta khi ra đường hãy vì chính mình, vì những người thân yêu mà cẩn thận. Nỗi đau mất người thân là nỗi đau không gì có thể bù đắp lại được...
    Hải Liên (Theo TTTĐ)

    Nguồn : http://www.lenduong.vn/VietNam/Home/An-toan-giao-thong/Tuoi-tre-va-ATGT/2007/11/2A610C69/
  5. CBTITech

    CBTITech Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2008
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
  6. bibmt2000

    bibmt2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/08/2004
    Bài viết:
    161
    Đã được thích:
    0
    tốc độ, rượu bia, bốc đồng ..... khi bị rồi mới biết ae ạ, thi đến năm thứ 2 em mới đậu ĐH, mừng quá rủ thêm 3 thằng tri kỷ , 4 thằng làm 4 quần soọc , 4 dép tông 2 xe rim đi NT chơi ăn mừng , Daklak đi NT qua cái đèo Phượng Hoàng uốn lượn như rắn, tụi em so kè tốc độ , kích thích bởi nhửng cú ôm cua tưởng chừng như bay là là sát mặt đường, mỗi lần vượt qua xe khác là sung sướng hú hú như điên và rất đắc chí .... để ôm đèo ngọt nên em luôn mở cua ra quá giữa tâm đường, đến đoạn cua tay áo dữ dằn nhất ,em chuẩn bị làm cú kết để ghi danh tay lái lụa thì moá ơi , mấy cục đá to bằng 4 cục gạch để lăn lóc giữa đường ( chắc là mấy anh xe otô căn lốp xong quên vứt đi ) em không còn biết phải làm gì, 5 ngón chân em dội vào cục đá đó , thằng bạn em tung bay qua đầu em , rồi rẹt rẹt rẹt em thấy tối sầm , chút sau em mở mắt , 2 thằng bạn phía sau đang ngồi cạnh em, tụi nó tưởng em chết mịa rùi , thằng bạn bay qua đầu em thì chỉ bị xây xước nhẹ , em rà soát thân thể thằng con 1 của em thì ối dời ơi , 5 ngón chân phải của em bị lật ngược lên trên, 2 vết thương lòi xương máu đỏ lênh láng , em vẫn bình tĩnh ( lúc đó ko thấy đau mấy ae ah) kêu mấy thằng bạn hái lá tàu bay( hay còn gọi lá *** heo) nhai nhai rồi nhét vào mấy vết thương để cầm máu rồi băng lại , nhìn lại mới thấy hoảng hồn , trước em 2 mét là vực thẳm , may mắn cho thằng bạn em nó văng vào cái thành bê tông chứ ko là xuống núi học võ luôn rồi, em được đưa lên bệnh viện quân đội NT sau đó được chuyển về BV tỉnh Daklak mổ xuyên đinh, 2 tháng sau chân em nhiễm trùng nặng tưởng phải tháo khớp, cũng may cho em hồi đó đang còn "trinh nguyên" nên ko bị xui, giờ thì em ko đá banh được, 5 ngón chân cử động hạn chế, buồn thúi ruột, em cũng sắp mua 1 chiếc 4 máy nhưng trong thâm tâm em chỉ để thưởng thức sức mạnh của nó chứ ko phải rồ dại như trước đây nữa, cái gì cũng có cái giá của nó ae ạ. em cũng hay chat với anh "Đ" , rất phục phản xạ và kinh nghiệm của anh ấy , nhưng trong sâu thẳm, em luôn lo sợ cho anh ấy...
    còn về chuyện bệnh viện, em xin được tâm tình cùng anh em vài chuyện thực:
    1 phụ nữ đi sanh, gia đình có "địa vị" trong XH, cô ấy được đưa lên bàn mổ ngay vì "dây rốn quấn cổ bé" hồ sơ bệnh án còn 1 số cái chưa hoàn tất, nhưng anh em cũng biết rồi, không chỉ trong bệnh viện,ở hầu hết cơ quan, ở mọi nơi trên quê hương ta, quen biết, làm lớn ..v...v...sẽ được ưu tiên. Và người phụ nữ ấy cũng ko phải ngoại lệ, cô ấy được ưu tiên lên bàn mổ khi đang còn thiếu 1 xét ngiệm máu, dao mổ đã làm việc, máu me dính trên găng, bình thường mà , văng lên áo bảo hộ, nhưng vẫn thấm qua và dính vào da được....huỵch huỵch huỵch, nhân viên phòng mổ hớt hãi chạy vào , trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm máu, ko nói thì ae cũng đoán ra rồi " anti HIV (dương tính) "
    ôi thế là 1 đợt rét đậm rét hại làm mọi người tê cứng( trong kíp mổ, chuyện kim khâu làm rách găng tay, hay chích vào da là rất hay xảy ra vì mổ sản rất cần tốc độ, 1 vài giây sau, cả kíp mổ lo lắng thay hết găng tay phẫu thuật và đeo vào 2 găng mới liên tục để tiếp tục lấy ra 1 sinh linh tội nghiệp
    câu chuyện 2 :
    tai nạn xảy ra ở huyện cách Tp BMT khoảng 30km, 12h đêm,
    4 bệnh nhân được đưa lên rất tốc độ bởi những người bạn vô cùng nhiệt tình, sinh viên thực tập tụi em bay vào làm ngay nhiệm vụ, huyết áp , nhịp thở , nhiệt độ...v..v.. 1 nguời , 2 người , 3 người, và người thứ 4 thì tụi em ko thấy anh này rên la cử động gì hết ( các thao tác kiểm tra này rất nhanh) em bắt mạch thử thì tưng tưng tưng, ko thấy mạch, toàn thân lạnh ngắt, lúc này người nhà bắt đầu xì xầm, em báo cáo với BS để ổng ra kiểm tra thì kết quả là bệnh nhân đã ra đi, vậy là mấy pa côn đồ người nhà xông dô đánh chửi tụi em túi bụi, bắt đền, tình ngay lý gian, sinh viên tụi em chỉ biết câm nín, mấy anh bảo về rồi người nhà mấy bệnh nhân khác can thiệp, " xem kĩ lại người xấu số thì em thấy ngón cái chân phải của anh ấy bị mài mòn mất 1 khúc 2cm, nguyên nhân chết là do sốc choáng do đau và mất máu/ nạn nhân gãy hở 1/3 giữa đùi phải ( nghĩa là bạn bè của nạn nhân đã quá "nhiệt tình " xốc vác bệnh nhân lên xe máy và không sơ cứu cho cái đùi gãy, trên đường đi cái đùi gãy chảy máu quá nhiều, 2 dầu xương gãy đâm thọc vào cơ, vào mạch máu càng làm màu tuôn nhiều và rất đau, minh chứng là ngón cái chân phải bệnh nhân được cà dưới đường mòn mất 1/2 lòi xương ngón, điều này chứng tỏ bệnh nhân chết lâm sàng trước khi tới viện và không bác bỏ bệnh nhân die trên đường đi
    vậy đó , anh em thấy không, ti vi suốt ngày phát mấy chương trình vui chơi giải trí nhưng cái cần thiết nhất là các phương pháp sơ cứu ban đầu thì lại ko bao giờ thấy ,mà điều này lại quan trọng nhất và vô cùng đơn giản. nếu bệnh nhân xấu số kia được nẹp gỗ cố định tạm thời và cầm máu( dù là bằng lá *** lợn) thì cho dù có đi xe bò 4,5 tiếng mới đến bệnh viện thì sẽ sống ( nặng nề hơn là cắt cụt chi)
    trường hợp này xảy ra vô cùng nhiều,té xe gãy cổ, gãy cột sống , gãy đùi, chấn thương sọ não..v...v.. nhiệt tình đuă vào viện mà ko sơ cứu ----> die , cái này rất nhiều anh em ah
    rồi thì ** , em bị chửi nhiều lắm, bệnh nhân chảy máu não, BS ko cho chuyển viện . BMT - SG 400km , chuyển viện sàng xê xóc xe ----> chảy máu nhiều chết mịe bệnh nhân thì sao, vậy là người nhà họ đua nhau xâu xé sinh viên coi phòng tụi em, BS ngủ , SV coi phòng mà . khổ lắm , không sung sướng gì cái thân làm nghề y đâu anh em ạ

    nhân lúc đang nứng , ý lộn , đang hứng , em cũng xin kể chuyện , nhân viên y tế thờ ơ với bệnh nhân , điều này 1 số anh em nói đúng , họ tiếp xúc với những cảnh mà người dân năm thì 10 hoạ mới thấy, hàng ngày họ luôn thấy chân gãy lòi xương, mặt bị lật nguyên 1 miếng da từ đỉnh đầu xuống lông mày , tay bị máy xay xay nát vụn, đậu xanh vẫn còn dính trong tuỷ xương,những vết chém bay tay, bay chân, he he he, thú thật em thích thú khi có bệnh nhân bị thảm sát như vậy, quen rồi anh em ạ, nên nhiều khi mặt mày rất thản nhiên khi thấy cảnh tượng mà người nhà bệnh nhân gọi là "brutal death" hí hí
    tụi em cũng hiểu , thấy người thân bị đứt tay chút xíu cũng đau xót lắm rồi nên thấy nguời khác bình thản sẽ rất cú, nhưng chỉ là 1 số thôi anh em ạ, họ bình thản , nhưng trong đầu họ , thấy bệnh nhân từ xa đến đã suy luận là vì sao đến ,tai nạn hay bệnh gì , xử lý sao, và khi thấy họ không nhoáng nhoàng lên mà bình tĩnh giải quyết. đó là em nói 1 số ông thầy em, còn vụ tiền bạc, thú thật, nhiều nhân viên y tế dã man lắm, bụp như heo ý, còn đa số dân "ngoại khoa" . Trong bệnh viện cũng chia làm các dòng nhánh "dân ngoại khoa" đặc trưng là phóng khoáng, nhanh nhẹn, dâm tặc , còn hệ nội thì âm thầm , thơ thẩn, sâu sắc, kĩ tính , kẹo kéo hí hí hí , chung chung là vậy . dân "ngoại khoa" chỉ lấy phong bì sau khi đã mổ xong cho bệnh nhân, ko lấy phong bì khi chưa làm gì hết. đó là những bậc thầy , sư phụ của em nha,
    Bệnh viện được chia ra như sau, cái khu mà hầu như anh em bị gì cũng phải vào đó là cấp cứu trung tâm( cái khu mà anh Đức vào àm ko có bảo hiểm rồi bắt ngồi uống nước trà đó)
    **, khu này 1 ngày tiếp hàng trăm , ngìn bệnh nhân , sau đó nặng thì chuyển lên khoa , nhẹ thì xxx sơ sơ cho về , khu này là khu chịu áp lực và bị dân phản ảnh nhiều nhất " đúng câu làm dâu trăm họ luôn "
    thôi , Mum em gọi ăn cơm rồi , nếu thấy thú thì bữa sau em pót vài chuyện BV em gặp cho anh em vui, ko thì em đua luôn he he he

Chia sẻ trang này