1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nói lời dấu yêu

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi bluetime7X, 31/07/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Rainbow7Cs

    Rainbow7Cs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2005
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    Ngày xửa ngày xưa, khi trái đất còn rất hoang vắng, có một hòn đảo nhỏ xinh đẹp nằm giữa biển khơi lộng gió, đó là nơi mà tất cả các sắc thái của tình cảm đều muốn chọn làm nơi trú ngụ. Niềm Vui, Nỗi Buồn, Tri Thức ? cũng như tất cả những tình cảm khác, kể cả Tình Yêu đều ở đó.
    Ngày nọ, một cơn địa chấn làm rung chuyển hòn đảo, tất cả được thông báo rằng: hòn đảo sẽ bị chìm, vì thế, nên chuẩn bị tàu và rời khỏi đảo một cách nhanh chóng nhất.
    Không muốn chen lấn, nên Tình Yêu là người cuối cùng rời khỏi đảo. Chẳng may, thuyền của anh ta bị đánh dạt xa bờ. Hòn đảo đang dần chìm xuống từng giờ, anh ta hốt hoảng cầu cứu mọi người hãy giúp anh ta vào bờ.
    Thịnh Vượng đang lướt qua trước mặt Tình Yêu trên một chiếc thuyền sang trọng, thấy thế anh ta vội hét to: ?oThịnh Vượng ơi, giúp tôi vào bờ với??. Thịnh Vượng đáp lời: "Ồ, tôi không thể, tàu của tôi đang chở rất nhiều vàng bạc, nặng lắm rồi, không còn chỗ cho anh nữa đâu."
    Tình Yêu cuống cuồng vẫy vẫy tay kêu cứu Kiêu Hãnh, lúc này đang ngự trên một du thuyền tuyệt đẹp, vừa rời khỏi đảo: ?oKiêu Hãnh ơi, tôi đây, đưa tôi cùng đi với anh nhé?. Kiêu Hãnh vênh váo bộ mặt trả lời thật lạnh lùng: ?oAnh nhìn xem, chiếc thuyền của tôi quá hoàn hảo, từ chân tơ đến kẽ tóc, anh có thể phá hỏng mọi thứ của tôi đấy?.
    Quá tuyệt vọng, anh ta quay sang cầu cứu sự giúp đỡ của Nỗi Buồn, nhưng lại nhận được một thái độ quá ư thờ ơ: ?oAnh không thấy tôi đang buồn rũ ra hay sao, xin hãy để tôi được yên?.
    Niềm Vui đang đi chếch về phía Nam hòn đảo, nhưng may mắn thay cho nó, nó đã không nghe được tiếng kêu cầu cứu của Tình Yêu.
    Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng một giọng nói vang lên, giọng nói của một người đàn ông già: ?oLại đây nào Tình Yêu, tôi sẽ đem anh vào bờ, nhanh lên chứ?. Khi đã cập bờ an toàn, Tình Yêu vì quá vui mừng và sung sướng nên đã quên bẵng hỏi tên người đàn ông ấy. Tình yêu ray rứt vì không biết ai đã cứu mình. Tình yêua hỏi thăm nhiều người nhưng không ai biết, cho đến khi anh ta gặp Tri Thức, anh ta được biết rằng đó là Thời Gian.
    Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được Tình Yêu trong đời sống này.
    14.2-Valentine
  2. UNIDO

    UNIDO Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    0
    Nhớ Hải Phòng
    Hải Phong ơi đêm nay bỗng nhớ
    Tiếng còi tàu sông Cấm chiều hôm
    Ánh mây trên váng dầu tím đỏ
    Đàn hải âu đùa với cánh buồn
    Ôi những phố đen sì than bụi
    Những cây bàng ngập khói xi măng
    Bóng anh thợ chiều về mệt mỏi
    Trời sau lưng đèn điện úa vàng
    Nhớ tiếng guốc trên cầu những sáng
    Những trưa lộc cộc bánh xe bò
    Mồ hôi vã trên đường nhựa bỏng
    Nhớ dãy người quang gánh đợi phà
    Ta nhớ lò vôi bên bãi sú
    Giọt máu tươi rỏ xuống bùn loang
    Nhớ mảnh đất đêm ngày lam lũ
    Những chị phu mặt kín khăn vuông
    Quán Bà Mau, ngõ Ba Chìa, Bến Đá
    Chợ Cột đèn, Chợ Sắt, chợ Đưa người
    Những tên gọi sao mà vất vả
    Chẳng khác lênh đênh những cuộc đời
    Hải Phòng của những ai trôi dạt
    Giữa ồn ào vẫn thiếu quê hương
    Nhớ nỗi buồn xa trên nét mặt
    Chú khách già ngồi bán lạc rang
    Ta nhớ Hải Phòng năm đói rách
    Chuột chạy đêm hung tợn trên hè
    Còi hú ngọn đèn xanh tái nhợt
    Truyền đơn bay trắng nẻo đường khuya
    Hải Phòng đất quen nhiều sóng dữ
    Đứng trước ngàn khơi mỏi mắt nhìn
    Ôi lại nhớ những tuần mưa bão
    Gió tràn nước cuộn dưới trời đen
    Nơi ấy đã nuôi ta mơ ước
    Nuôi ta suy nghĩ buổi ban đầu
    Nơi ấy bao lần ta đã khóc
    Ta đã khinh đã giận làm sao
    Hải Phòng hỡi đêm nay xao xuyến
    Bao nỗi vui buồn tuổi nhỏ ta
    Đêm dài nhớ ào ào động biển
    Sao trời thao thức gọi đi xa
    Từ ngày ấy đã nhiều mưa nắng
    Ta đã đi nhiều ngả núi sông
    Trên đường sương gió quên năm tháng
    Lòng vẫn thương yêu nhớ Hải Phòng
    Trung dũng đất Hải Phòng ta đó
    Hôm nay đang đốt bỏng quân thù
    Cầm chắc súng những bàn tay thợ
    Giữ đến cùng trời biển tự do
    Cha bộ đội rồi con bộ đội
    Mỗi gia đình ở cả hai miền
    Lên đường đánh Mỹ, anh em hỡi
    Trên vai em Nam Bắc nỗi liền
    Ta biết đã bao nhiêu máu chảy
    Bao hy sinh thầm lặng không nhoà
    Ta đã thấy trên nền nhà cháy
    Người mẹ tìm con bỗng khóc oà
    Những mũ sắt vụt nhanh trong tối
    "Bê năm hai" rít xé tơi bời
    Ta đã thấy Hải Phòng dữ dội
    Đạn bay làn chớp đỏ vòm mây
    Giữa nghìn tiếng nổ rung đêm lửa
    Băng mình qua gạch đá sắt bùn
    Như con thoi bay trong ngõ phố
    Cô gái lăn vào cứu bà con
    Hải Phòng như vậy-trong bom đạn
    Mỗi sáng hoa tươi vẫn nở đầy
    Chiều tối bên ven đường nát vụn
    Bếp hồng trận địa dưới hàng cây
    Ơi Hải Phòng ta ơi có phải
    Đêm sương nay nghe vẳng tiếng loa
    Tin chiến trường làm ta nhức mãi
    Nhớ còi tàu trê sống Cấm xa.​

Chia sẻ trang này