1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

nỗi nhớ và tâm trí tĩnh lặng

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi dung_hoang, 02/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dung_hoang

    dung_hoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    nỗi nhớ và tâm trí tĩnh lặng

    Tôi nhớ!
    Một sáng sớm cuối năm mô, có nắng, nắng rất tươi, rất tinh khôi. Những lúc nớ ai cũng có thể thấy rằng, mở hết tất cả các cửa trong nhà ra thì niềm vui sẽ tràn vào và nỗi buồn sẽ bốc hơi theo ẩm ướt sau những ngày Huế mưa dài. Tôi nhớ mình ngồi sau xe đạp của một người, dọc theo sông Hương. Ngửa mặt về phía đông nơi mặt trời đang e thẹn toả sáng, tôi đã sung sướng gào lên ?oem ơi, em ơi xích lại gần đây nào ?? Người ấy cốc đầu tôi và bảo ?oIm lặng, tĩnh lặng như ri em phải để cho tâm mình tĩnh lặng mà thưởng thức chứ?. Tôi thấy có lý bèn im lặng. Nhưng được một chút xíu tôi thì thào khe khẽ, để mọi vật vẫn có thể im lặng, cây bàng nớ có cái chùm lá đỏ đẹp quá, ui chao cái lá rớt xuống tề. Lại cốc đầu? Thương quá những ngày xưa!
    Sáng sớm cuối năm ni. Mở toang các cánh cửa của căn nhà gỗ, nghe nắng tràn vào cùng hương thoang thoảng của cây bạch mai nở muộn, có cái chi gần như niềm vui hớn hở chào tôi (đó là tôi bắt chước TCS ?oCó điều gì gần như niềm tuyệt vọng, rơi rất gần rơi xuống trong tôi?). Hơi nắng lành lạnh. Ê! chào con chim nhỏ trú trước hiên nhà. Tôi để tâm trí mình tĩnh lặng và nghe nhạc, tiếng nhạc dịu dàng, hoà ái. Người nhạc sĩ tự mình hiện hữu qua tiếng hát của chính mình, mà tôi cũng chỉ thích ông hát như ri.
    Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi
    ? tôi thấy ngày thật lạ, xao xuyến từng nỗi nhớ ?
    ?Hãy nghiêng đời xuống nhìn suốt một mối tình, chỉ lặng nhìn không nói năng?
    Tôi đã lặng nhìn như rứa, mà ?otâm thì vọng động?. Vì nỗi nhớ thì xao xuyến, xao xuyến một ngày như là mùa xuân đã đến rất gần, có những người ra ngồi bờ sông thấy vàng phai trên lá, thấy chiếc lá bàng đỏ lìa cành đáp xuống mặt nước. Từng vòng nhỏ chạy sát bờ cỏ rạt rào ẩm ướt. Tôi muốn ra sông Hương?
    Và tôi nhớ ? tôi ngậm ngùi tự gõ đầu mình, tĩnh lặng để nghe nhạc. Ừ hè, tâm trí tĩnh lặng là ám ảnh những tháng năm của tôi, tôi vừa gửi tặng một người bạn hư không, gửi vào hư vô và tri ân bạn đã chúc tôi được Bình An. Ngày xưa, tiếng nhạc trong lòng, trong trái tim phá tan sự tĩnh lặng để tận hưởng cảm xúc. Có chăng, hay đó là một phần của cái gần như là hạnh phúc. Bây chừ cái gần như là hạnh phúc ngày xưa cắt ngang tiếng nhạc, phải chăng là nỗi tủi hờn.
    Tự nhiên Khánh Ly lại nhắn nhủ : Tình yêu như biển, ? biển rộng hai vai, ? biển hẹp tay người, LẠC LỐI.
    Tôi nhớ biển, nhớ những âm thanh xôn xao triền miên bốn mùa. Những mùa đông biển lạnh và gió, sóng gào thét đến khản tiếng, gió núp vào những đụn cát, những lều tranh để trốn lạnh, vụng về đến mức cuốn tung tất cả. Tôi lạc lối không vì biển rộng mà vì biển hẹp, hẹp đến mức tôi không bơi lách qua được nỗi nhớ. Tôi phải đi về một nơi khác, tìm một lối đi đến mòn cả hình hài ngày tháng để được gặp rồi cũng lại là biển
    Trăng treo đầu con sóng, tan theo tan theo chút tình xa vắng ?
    Bao nhiêu xôn xao rứa làm răng TCS lại gọi nó là Lặng lẽ nơi này. Ừ thì cuối cùng cũng là câu ru dài, ru nỗi đau cho nó ngủ ngoan, càng lâu càng tốt. Lặng lẽ có là tĩnh lặng không?
    (*) Và còn nữa những Chiều Chủ Nhật buồn, lặng nghe gió đi về ?, ? em khẽ bước không thành tiếng ?, Biển bâng khuâng gọi thầm ? hay là Biển cũng nhớ ?
    Cố làm mọi việc thật nhẹ, suy nghĩ nhẹ, bước đi cũng nhẹ? Và yên trí rằng khi đã quên cuộc tình sẽ yên, tâm hồn sẽ yên. Nhưng rồi tiếng cười cứ vọng lại ? khi tự nhủ, Nhưng chỉ là mơ thôi, khi biện minh, Ngỡ chỉ là cơn say ?
    Những đấu tranh mệt nhoài của ý chí để đổi lại một tâm trí cứng đờ, tê liệt, một trạng thái mê muội. Tôi đầu hàng, tôi chiều ý mình để cứ nhớ, để có thể vừa nhờ vừa sống. Tôi nhớ thoả thuê và cồn cào như biển và tôi thấy đáy biển yên vô cùng. Sáng ni tôi nghe rõ ràng ?o?Đêm bước về thật nhẹ, sương khoác mềm vai phố? một cách tự nhiên, an tĩnh.
    Hương bạch mai vẫn vương vít dịu dàng.

    (*) Trích từ những ca khúc của TCS
  2. mct1174

    mct1174 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2003
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Viết cho hoàng dung
    "Chiều nay còn mưa", người "không lại"
    "Ồ nắng lên rồi!" , người vẫn xa
    Tháng mười hai Huế buồn như lá.
    Đôi mắt nào đã nhuốm màu mây...
    Tháng mười hai Huế buồn như gió
    Cho xao xác chút nắng ngày xưa
    Tìm chi lại những dấu yêu ngày cũ
    Khi "hẹn thề là những cơn mưa"...
    Tháng mười hai Huế buồn như nắng
    Cho "mênh mông" nụ cười "tĩnh lặng"
    Người đã lỡ, xin "tâm" đừng "động vọng",
    Gửi lại bên đời một nhánh sông xưa...
    mct1174
  3. dung_hoang

    dung_hoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Thôi dừng bước, đường trần đâu có chi.
    Người về lại tìm ta không thấy bóng.
    Ôm lòng đêm, vầng trăng khai nở
    Ánh lung linh rọi xuống dòng sông
    Chụm nhẹ bàn tay mang vốc nước
    Bóng trăng mờ, thành quách sương giăng
    Tựa ngày xưa, bàn chân ai rất nhẹ
    Khẽ giật mình: không nước không trăng!
  4. ndmt

    ndmt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2003
    Bài viết:
    314
    Đã được thích:
    0
    õ?oõ?ƯNhặng, chỏằ? có trư nhỏằ> là cỏằâu chuỏằTc 'ặỏằÊc con ngặỏằiõ?Ưõ? ( Henry Miller)
    Vỏưy thơ sỏằ lang thang 90 nfm trên 'ỏằ? Có thỏằf J.K 'Ê không tặỏằYng hay 'úng hặĂn là nỏằ- lỏằc cỏằĐa K. là không tặỏằYng. TÂm thỏằâc là mỏằTt thành trơ kiên cỏằ', mỏằ-i khi ngặỏằi ta tặỏằYng rỏng tÂm thỏằâc mơnh 'Ê nhỏạ nhàng 'i thơ chưnh lúc 'ó, lỏằ>p vỏằ bỏằc cỏằĐa nó lỏĂi õ?ocàng lúc càng bỏƠt 'ỏằTng nhặ sỏằi 'Ă. Biỏt bao thành kiỏn 'ỏĐn dỏĐn 'ông lỏĂi thành lỏằ>p vỏằ cỏằâng cỏằĐa bỏÊn ngÊ, không cĂch gơ phĂ vỏằĂ.õ?. TÂm thỏằâc là mỏằTt dòng chỏÊy trạng trạng.
    Có lỏẵ ngặặĂơ 'ó hiỏằfu ỏằY nặĂi 'Âu là TÂm trư tânh lỏãng.
    Nhỏằng dòng thặĂ cỏằĐa mct1174 không còn có thỏằf 'ỏằâng trặỏằ>c sỏằ phiỏằn luỏằà 'ó. BỏằYi không ai khĂc mà chưnh ngặỏằi kỏằ chỏằn nhỏƠt nặĂi tÂm hỏằ"n.
    Và chỏc chỏn ngặặĂơ 'ó hiỏằfu ỏằY nặĂi 'Âu là TÂm trư tânh lỏãng.
    Kỏằ viỏt nhỏằng dòng này, 'ỏằâng trặỏằ>c mỏƠy lặĂơ thặĂ ỏƠy còn nói 'ặỏằÊc gơ 'Ây! bÂy giỏằ hỏn biỏt rỏng lỏằi chúc bơnh an cỏằĐa hỏn không 'ỏằĐ 'ỏằf xua 'i nhỏằng gơ mà CặĂn BÊo Đỏằc không trfng[/I] 'ỏằf nặặĂng tỏằa thơ ngay cỏÊ thi ca câng 'ành lỏãng im.
    tôi còn nói 'ặỏằÊc gơ 'Ây.
    chỏằ? có TCS nói:
    Tơnh không xa nhặng không thỏưt gỏĐn...
    ndmt
  5. dung_hoang

    dung_hoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    " Khi hai tình nhân đứng bên nhau, cả hai đều vắng bóng. Chỉ có Tình Yêu hiện diện, chỉ có giai điệu Tình Yêu phát ra tiết tấu. Tình Yêu có mặt khi bản ngã con người vắng bóng; Tri Thức có mặt khi đầu óc con người chứa đầy ý niệm. Tri Thức thì thuộc về bản ngã, về cái tôi, và cái tôi đó không thể nào xâm nhập được vào trung tâm điểm cả; nó chỉ là chu vi, là vòng tròn ngoại giới. Với cái Tôi đầy ắp những quan niệm, Kinh Thánh, Kinh Vệ Đà, Áo Nghĩa Thư hay Kinh Koran, bạn mãi mãi là một kẻ xa lạ. "
    Trích Những pháp thoại Osho, vì đôi khi ta nói cũng là xoay quanh chừng đó. Bao giờ chính tôi viễn vọng và chiêm nghiệm được một cách tĩnh lặng đúng nghĩa thì lúc ấy, chắc không cần trích dẫn nữa vì chân lý chỉ có một. Một hôm nào nghe quê quán tôi xưa, tôi được trở về.
    Trân trọng

Chia sẻ trang này