1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nơi xả stress của Du học sinh.

Chủ đề trong 'Du học' bởi Tropical_Jungle, 18/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ltl14

    ltl14 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    766
    Đã được thích:
    0
    Rồi để em buôn, nghĩ lại cái hôm phỏng vẫn VEF xong, em biết chắc là mình trượt, về than vãn với vợ chưa cưới (hồi đó mới chỉ yêu nhau thôi, chưa cưới xin gì hết) là trượt roài, thôi để vợ đi Mỹ 1 mình. Tất cả cũng tại vì VEF để vợ em phỏng vấn hôm trước, còn em phỏng vấn hôm sau. Vợ em phỏng vấn xong về kêu là trúng tủ. Ko đỗ chí ít cũng đc cái LOR + tiền (tinh vi thế). Làm em cả đêm mất ngủ ngồi ôn bài, hy vọng đc bám váy vợ đi US. Sáng hôm sau ăn mặc chỉnh tề, đúng giờ đến phỏng vấn gặp mấy bác (trong đó có 1 bác trên ttvn này đấy, còn 1 chú thì bỏ VEF, đi làm việc cho NASA:))) Em thì cũng tự tin thôi, nói chung hỏi gì cũng trả lời đc ấy mà, chỉ có là trả lời đến đâu thôi. Với lai cung tinh vi khả năng Communication nữa cơ:D. Rồi thì vào đó. Em là thằng cuối cùng phỏng vấn, vào lúc 3h chiều. Đc cái em assistance rất xinh, lai niềm nở, ra gọi tên mình, chỉ vào 1 phòng trong cái khách sạn Seraton đó. Trong đó có 3 bác đang ngồi sẵn. Nhìn biển tên, à có 2 ông này mình biết rồi, hôm trước 1 ông vừa đến trường mình xong, còn ông kia thì đến BK để thuyết trình gì gì. Còn 1 bà cô em chả biết là ai nhưng từ đầu đến cuối chả nói câu nào, ko giúp gì em, chắc cũng ko hại em lúc sau cùng :D. Thế rồi thì bắt đầu nói chuyện. Đủ thứ chuyện. Nào thì research mày đã làm, nào thì experience thế nào, nào thì đủ thứ trên trời dưới biển từ cái nhỏ nhặt nhất trong Electrochemistry ông ý cũng ko chừa. May mà 2 ông ý ko trong ngành hẹp. Ko thì kiến thức em ngu dại ko dám nói to vào mặt ông ý thế (cũng tại em đoán đc 2 ông phỏng vấn mình rồi, lên mạng xem trước 2 bác làm cái gì đã ;))). Rồi thì 1 bác GS cứ cãi em là mày nói như thế sai, mày xxx biết về cái đó. Rồi thì em đã giải thích cho bác ý, tao xxx biết, nên mới phải đi học, mày ở bên đó về, sau bắt bẻ tao, tao mới chỉ làm đc thế thôi. Thế là ông ý bảo thế ko phải là nghiên cứu, research xx gì :D. Thế là em cú quá, cổ họng cháy cả lên, em bảo con bé ngồi gõ gõ máy tính là cho tao xin chai nước. Thế là nó quay ra lấy cho em 1 chai cười rất tươi làm em có thêm bao sinh lực để chiến đấu tiếp. Uống ừng ực hết nửa chai, em vứt xuống đất oánh bộp 1 phát, (ko vỡ chai đâu à) quay ra nói tiếp cái em đang nói dở. EM vừa nói vừa viết cũng phải mất đến mấy tờ giấy Ao ddằng sau, nói 1 lúc xong đứng ra cửa sổ nhìn ra Hồ Tây, cảnh chiều tà đẹp mê hồn làm em sực nhớ, à hoá ra câu trả lời đó là thế. Nhưng cái ông GS vặn em vừa nãy bào là ko đúng. Mày dùng tiếng Anh chưa chuẩn. Từ đó ko hợp để dùng miêu tả cái này. Thế là em cứ dùng từ đó. Từ sau đó mỗi lần dùng từ đó em đều nhìn bác ý rồi cười rất tươi:D. Blah Blah cuối cùng thì cũng 4h. Thôi chết. mình bị quay 1 tiếng rồi. Ông GS quay ra hỏi mấy trường apply. Em ngồi xụp xuống, vừa uống nước vừa nói chuyện như những người bạn :D. Cũng áp dụng chiến thuật của mấy anh VEF đi trước là nếu nó hỏi thế thì cứ nói thẳng, và % đỗ cũng cao. Nhưng các bác ý ko biết là em cãi nhau với ông GS nảy lửa thế nào đâu. Để rồi sau buổi phỏng vấn hôm đó, bác GS lên Vietnamnet trả lời phỏng vấn mà đưa ngay em ra làm cái trường hợp điển hình... "Nhiều em ko biết abc là gì nhưng vẫn cứ khăng khăng là biết, rồi thì abc giờ nó khác nhiều lắm rồi..." Hồi đó vợ chưa cưới của em đọc đc bài phỏng vấn đó rồi chỉ cho em xem. Thế là thôi. Cơ hội đã vuột khỏi tầm tay :D. Cuối cùng mấy tháng sau nhận KQ vẫn đỗ. Thế mới vui :D.
    P/S: Bài đã đc chỉnh sửa để đảm bảo yêu cầu vui vẻ là chính, tuy nhiên vẫn có đầy đủ những thông tin quan trọng để các bác rút ra kinh nghiệm cho riêng mình trong phỏng vấn VEF sắp tới. Hy vọng anh em VEF viết lên kinh nghiệm phỏng vấn nhất là anh ccbtm với cuộc đấu tay đôi với bác GS gốc Ấn phát âm tiếng Anh củ chuổi, hơn nữa anh còn hạ bệ nưóc Ấn (nơi anh làm viêc trong 4 năm và đạt nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế) =))
    Đoạn PS cũng là hư câu nốt :P. Ai tin thì tin nhé =)). Xả stresss mà
  2. Tropical_Jungle

    Tropical_Jungle Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    1.834
    Đã được thích:
    320
    Đọc cái này của LTL anh thấy chết cười....mô tả gì mà gay cấn thế....
    Được tropical_jungle sửa chữa / chuyển vào 11:03 ngày 06/11/2007
  3. ccbtm

    ccbtm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    230
    Đã được thích:
    0
    Anh vừa có meeting ( thực ra mình đi hỏi), phải bắt tay làm ngay đã. Đặt cục gạch ở đây, lúc xong sẽ viết về phỏng vấn VEF. Còn bây giờ nói chuyện "tiền phỏng vấn" và "hậu phỏng vấn" đã.
    Mình phỏng vấn 13/9 thì đêm 12/9 mới bay về đến VN. Lần này không chỉ về để phỏng vấn mà cón có một cái hẹn cực kỳ quan trọng với em yêu. "give me complete 2 weeks off, I will bring you a surprise". Ngày về, mình chẳng biết mua gì cho em yêu, thế là đành mua sách. Đối với mình, cuộc sống có thể thiếu nhiều thứ, nhưng không thể thiếu sách được. Thực ra, mình hồi hộp để về VN gặp em yêu hơn là đi phỏng vấn. Cả đêm trước phỏng vấn mình không thể ngủ được, trong đầu luôn nghĩ không biết gặp em yêu thì nói gì đây. Và để chắc ăn, mình đành "viết ra giấy".
    Phỏng vấn: blah blah ( to be filled later)
    Thực ra ngày mình hẹn em yêu là 14/9, nhưng phỏng vấn xong, mình không thể đợi đuợc, đành anonymously nhắn tin cho em yêu ra nhận quà. Trời, mình vác 1 balô đày sách và tài liệu + 1 laptop đi mua lên Hàng Buồm mua hoa, chăng lựa chọn mặc cả gì hết, kêu luôn: cho em 1 bó hoa đẹp nhất đi tặng bạn gái. Mình đợi em yêu có đúng 5 phút thôi mà sao thấy dài thế, mình nong ruột đi vòng cả quán làm bọn tiếp viên nó cứ cười cười tuởng thằng điên. Chắc trông bộ dạng buồn cười lắm, sau lưng balo, trước ngực laptop, tay thì cầm hoa, quần áo lếch tha lếch thếch ( vì sau phỏng vấn, quần áo nhàu nhĩ như đi đánh trận).
    Thôi, lúc khác kể tiếp, bị gọi rồi.
  4. 400usd

    400usd Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2005
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Tớ thấy hoàn toàn thất vọng vào bản thân rồi. Đã ngủ nửa ngày gác mọi thứ sang bên nhưng .... hoàn toàn thất vọng.
    Đấy an ủi thằng bạn, giờ thì mình với nó chung số phận nhưng mà sao thế nhỉ, mình bị làm sao mắc bệnh mất trí nhớ trầm trọng. Những cái học rồi biết rồi mà đến khi cần dùng nó lại như của đứa nào chứ ko phải của mình nữa.
    Được 400usd sửa chữa / chuyển vào 15:42 ngày 06/11/2007
  5. ccbtm

    ccbtm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    230
    Đã được thích:
    0
    Chà, thế có nghĩa là 400usd đã thi xong rồi. Sao chỉ ngủ nửa ngày thôi à, ngủ bù đi, ngủ luôn 24 tiếng cho nó máu.
    Mai tớ có 2 cái seminars nhưng trốn thôi, ở nhà ngủ. Cái này đã đặt kế hoạch từ đầu tuần : cả tuần này trốn seminars, oách không.
  6. 400usd

    400usd Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2005
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Ặc bác xui dại em, em ngủ cả ngày để mai bài tập nó đè chết em à? Em chán lắm cũng chỉ dám ngủ nửa ngày ko để chuông đồng hồ nhưng mà chán quá, ngủ dậy vẫn chán, cả buổi ngồi làm báo cáo vẫn chán, giờ vẫn chán. Em ko phải là thi xong mà là nhận điểm rồi, 6 đứa ngồi quanh em thấp nhất là 98 còn lại là 100. Em ban đầu còn ko thấy gì, lúc sau bắt đầu thấy vấn đề và bây giờ ....hừ chán.
    Thế bác có phải làm cái gì hậu seminar ko? Ko rồi thì lại bị nó đè chết cho mà xem.
    Sao mà chán thế cơ chứ, ko biết cũng chết biết cũng chết, hì hục ngày đêm vẫn chết, ôi biết làm sao để ko chết đây.
  7. 400usd

    400usd Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2005
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0

    [/quote]
    Tuần này anh có mấy cái deadlines lận. Hôm nay lại overnight ở Lab rồi.
    [/quote] Em á, em có cảm giác là ngày nào của em cũng la deadline của cái gì đấy mà thực ra đúng là thế.
    Chán ko ngủ đc, ko học đc, ko biết làm gì hết chán lại lên buôn dưa mua vui cho các bác vậy.
    Ngồi rỗi dở đống ảnh cũ chụp tháng trước ra xem, rõ là tươi rõ là hớn hở, mà rõ là hồi đấy khóc dở mếu dở ngày nào cũng như đang bị tra tấn thế mà lên ảnh vẫn sung sướng thế nhỉ??? Đúng là "đời rất dở nhưng ta vẫn phải niềm nở".
    Rồi bồi hồi nhớ lại lần đầu tiên trong đời đi nghe nói chuyện của một bác tai to nào đó của công ty nào đó rất to đến nói chuyện. Mình đoán bác này rất quan trọng là dựa vào lượng và thành phần khán thính giả đến nghe. Hiệu trưởng cũng có mặt phát biểu đôi lời ( lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt hiệu trưởng trường mình, vinh hạnh quá), rồi thì rất nhiều giáo sư cũng như sinh viên, ngồi vòng trong vòng ngoài, ngồi hết ghế thì ngồi xuống đất kín mít, rồi thì đứng kín cả cửa ( mình ko ngó ra nhưng đoán là ngoài cửa cũng xếp thành hàng dài). Được cái sinh viên nước bạn ko giống sinh viên nước ta, thằng nào nhanh chân thì có chỗ ngồi còn các bác giáo sư chậm chân thì cứ đứng nhé ko thì ngồi tạm xuống sàn cũng được.
    (À mình đang ngồi học thì bị bạn lôi đi ko kịp chuyện gì xảy ra nên mới có cái màn giới thiệu rõ vô trách nhiệm như trên, với lại hỏi thì bạn nó ko nói rõ đc vì còn mải bồi hồi, chả là thần tượng của nó mà lị ).
    Thế rồi màn giới thiệu hoành tráng bắt đầu và như bao diễn giả khác bác này có khiếu hài hước rất cao, mới nói có một câu mở đầu thì cả hội trường đã cười ầm cả lên, trừ tớ đơn giản vì tớ điếc tiếng Anh.
    Lúc sau lại tiếp tục cười, lần này thì đứa ngồi bên trái tớ cười nhưng đứa bên phải thì ko, yên tâm có đồng bọn nên dù nản lắm nhưng tớ vẫn cố ( chuyện người quan trọng như thế, mấy khi có cơ hội, ko hiểu nhiều thì hiểu ít thể nào cũng vào người dc cái gì chứ).
    Một lúc nữa cả hội trường lại cười, lần này thằng bên phải tớ cười còn bên trái lại ko, thế mới hay chứ,tớ vẫn có đồng bọn, chả ai dám bảo tớ là ko hiểu gì cả. Nhưng ko thể may mắn thế đc, lần cuối cùng thì tất cả cùng cười cả hai bên nhưng trừ tớ ( tất nhiên), và để chữa ngượng tớ vừa cười vừa mếu và tu* nhủ lần sau ko đi đâu hết.
    Cuối buổi bọn bạn hỏi mày thấy thế nào hay ko? Lần này tớ tha hồ cười ( cười để khỏi phải trả lời chúng nó ấy mà, cứ coi như là ok ok cũng được).
    Cuộc đời tớ sẽ là chuỗi bi hài kịch.
    Được 400usd sửa chữa / chuyển vào 19:18 ngày 06/11/2007
  8. kitte783

    kitte783 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2006
    Bài viết:
    294
    Đã được thích:
    0
    Hê hê, tớ cũng thế thôi. Bao giờ bạn có thể cười khi chúng nó joke thì coi như không những listening của bạn OK mà bạn cũng đã hoà nhập được với văn hoá của tụi nó rồi.
    Lần sau có vụ gì cứ cố gắng mà đi tiếp, có gắng lắng nghe và tìm hiểu xem tại sao tụi nó cười. Mình cươif hay không là việc của mình, kệ cha tụi nó.
    Hồi đầu tớ nghe bọn nó nói chuyện cũng thế, thỉng thoảng thấy chúng nó cười rộ lên mà mình thì cứ ngơ ra. Một là nghe không hiểu, hai là có hiểu nhưng cũng thấy chẳng có gì buồn cười. Bây giờ cố gắng lắng nghe thì thỉng thoảng cũng cười được 1 nhát.
    Như bọn tớ tuần nào cũng có TA meeting, tụi tây ngồi 1 nhóm, tàu 1 nhóm, ấn 1 nhóm còn lại là vài 3 chú Việt, Hàn. Nói chung khi tụi nó joke thì chỉ có tụi Tây cười thôi chứ bọn châu Á (cả bọn Ấn) cứ ngồi đơ ra. Thỉnh thoảng mới có 1 thằng cười góp 1 phát.
  9. kitte783

    kitte783 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2006
    Bài viết:
    294
    Đã được thích:
    0
    Có 1 bác bảo tớ khởi đầu càng khó khăn bao nhiều thì sau này thành công càng lớn bấy nhiêu. Tươi tắn lên nào bạn 400usd!
  10. velocity83

    velocity83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2007
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    0
    Mình thấy chủ đề về kinh nghiệm và tình huống phỏng vấn VEF này rất thú vị và có nhiều bài học giá trị cho người đi sau. Mình đã gặp rất nhiều người thi 2,3 lần đều đến vòng cuối nhưng vẫn thua, vì vậy có thể thấy rằng vòng cuối này là ác liệt nhất, rất hoan nghênh mọi người vừa xả stress và đưa ra những bài học của mình.

Chia sẻ trang này