1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nonsense

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi mummim_luncun, 18/01/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ConMuaRung

    ConMuaRung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2003
    Bài viết:
    296
    Đã được thích:
    0
    Thời gian trôi qua cũng đủ lâu để có thể quay lại phía sau và nhìn nhận lại chính bản thân mình cũng như người vẫn luôn bên cạnh mình.

    Đã mấy lần cùng nhau nghe bài này rồi nhỉ , người còn nhớ không ... gắng lên nhé .
    Vô Tình ......
    Có bao giờ muốn trong đời .
    Không yêu ai cho dù ra sao
    Nhiều lúc muốn biết nhưng chợt thấy vô tình
    Gió thoáng qua bụi bay
    Đến bao giờ tìm cho thấy được
    Tình yêu mà em mong muốn
    Sống riêng mình trong những ước mơ
    Tình yêu xa mãi chân trời

    Thấy bao người bước theo chàng
    Nhưng sao em vẫn còn nơi đây
    Tìm kiếm bóng dáng phong trần mới hôm nào
    Đã mãi xa từ đây ....

    Ước mơ rằng , vời theo tháng ngày
    Thời gian chìm trong im vắng
    Đến bây giờ ôm những ước mơ
    Ngồi đây thầm khóc một mình
    Dẫu cướp mất hết những ước muốn trong đời bấy lâu
    Vẫn biết trước khúc hát đã không còn như thủa xưa
    Rồi thấy luyến tiếc thấy nhớ lúc trước kia mình hững hờ
    Trong con tim cô đơn giờ đang nát tan

    Lắm tối với ước muốn dĩ vãng kia vào chốn sâu
    Bóng tối đã khép mất đắng cay còn lại với em
    Còn đó dấu vết quá khứ cứ nhói lên từ chốn sâu ...
    Trong giấc mơ bây giờ luôn khát khao mong chờ những giấc mơ .......
    Có bao giờ muốn trong đời .... Không yêu ai cho dù ra sao .....
    Đến bao giờ , tìm cho thấy được tình yêu mà em mong muốn .... Tình yêu xa mãi chân trời ...



  2. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0

    Đến bây giờ ôm những ước mơ
    Ngồi đây thầm khóc một mình
    Những ước mơ bao giờ cũng quá xa vời
    Vẫn biết rằng ta yêu !!!
  3. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0

    Hôm nay thức dậy, em loay hoay dọn dẹp. Hôm trước mới mua một cái vỏ chăn và ga trải mới. Thay vào hợp với cái màu tím cũ của một cái chăn khác, xếp trên nhau nhìn vừa mắt hơn là màu xanh với tím hồi trước. Mùi vải vẫn còn hơi nồng vì mới. Hoa nhỏ nhỏ, nhìn rất dễ thương mặc dù chỉ con gái thích chứ con trai ai mà dùng cái đó nhỉ.
    Rồi dọn cái giá giầy dép bao nhiêu đôi này đôi nọ, cất bớt để sau này có gì thì cho, thì vứt sau........
    Rồi đi tắm gội, rồi ra đường, set cái status, bây giờ mới ra khỏi nhà được, nghe mà thở phào sung sướng mặc dù phòng vẫn bề bộn nhưng phải đi không thì muộn nên vội đi. Lượn lờ trên square tiếp, vào pea****s, nhiều quần áo váy vót quá và mua được 1 cái túi mới thay cho cái túi em mang đi trả lại. Rồi qua DP mua cái áo hôm trước em đã muốn mà ngần ngừ, lỡ mất cái xắc tay màu hồng giống áo rất dễ thương lại còn sale tiếc đứt ruột vì không mua hôm qua.
    Lượn qua lượn lại thế mà cũng tiêu đi đáng kể, tiền nong vẫn luôn là vấn đề nhức đầu không chịu nổi, chẳng biết khi nào có thể thật sự thanh thản khi hàng tháng làm ra đủ ăn đủ tiêu và chẳng phải lo tháng sau liệu có thiếu không Cuộc đời nhiều khi cảm giác như ngõ cụt. Hôm qua muốn nói chuyện mà anh tỏ vẻ hững hờ như thường lệ nên lại thôi. Chẳng rõ khi nào giữa hai người có thể nói nghiêm túc một lần cho tất cả vấn đề nhỉ.
    Hôm qua nữa........tự dưng em chán ngán cuộc sống này. Từ chính bản thân em, những cố gắng chẳng đáng kể, chỉ dường như huỷ hoại dần cuộc sống đáng lẽ em là đứa may mắn có được nó, đáng lẽ em phải sống theo cách khác....thế mới bảo, sướng mà không biết hưởng. Rồi chuyện với anh, cứ lần này sang lần khác, lặp đi lặp lại những lời hứa, đổi thay và không rõ em chờ đợi gì ở anh, cứ mong, cứ hy vọng và cả lo sợ. Rồi chuyện ở nhà, những gánh nặng của bố mẹ, những nỗi buồn của ông bà........mọi điều tự dưng dồn lại trong suy nghĩ, em đã khóc và làm việc, cảm giác lòng trống rỗng vì mình không biết nên làm cái gì, bắt đầu từ đâu.
    Lại nhớ câu hát của Trịnh, cuộc đời là những chuyến xe, khi nào thì thấy bến đỗ nhỉ.......

  4. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0

    Bao giờ vòng tròn này mới ngừng quay, cứ quay mãi quay mãi, chóng mặt và mệt mỏi quá, những thứ trách móc, chỉ trích cũ vẫn cứ tiếp tục, những giận hờn cãi lộn vẫn không nguôi. Cuộc đời là cả một vòng quay lớn thì cái vòng quay nhỏ này chắc là cũng sẽ chẳng kém nghiệt ngã và đầy ắp niềm vui như mọi thứ khác...........
    Lạc lối !!!
    Who can say
    where the road goes
    where the day flows
    - only time
    And who can say
    if your love grows
    as your heart chose
    - only time
    Who can say
    why your heart sighs
    as your love flies
    - only time
    And who can say
    why your heart cries
    when your love lies
    - only time
    Who can say
    when the roads meet
    that love might be
    in your heart
    And who can say
    when the day sleeps
    if the night keeps
    all your heart
    Night keeps all your heart
    Who can say
    if your love grows
    as your heart chose
    - only time
    And who can say
    where the road goes
    where the day flows
    - only time
    Who knows - only time
    Who knows - only time ​
  5. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0

    Làm thế nào để không còn dằn vặt bản thân, không thấy mình khổ sở giữa hai con đường ??? Làm sao để thấy đường đi ???
  6. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0

    Mệt !!!
  7. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0

    Không hiểu nổi những ngày này bị làm sao, đọc vài mẩu truyện cũng sẵn sàng bật khóc, xem bộ film đang vui cũng khóc.......
    Điên.
  8. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    25-4
    TTVN lài die, chì? là? hack gì? 'ò, cùfng chàn thẶt vì? quanh quĂ?n con ngươ?i ta chì? toà?n thù? ghèt và? tranh già?nh nhau nhưfng thứ thẶt sự là? phù? phiẮm, tiĂ?n bàc cho 'Ắn cài danh vòng vĂ nghìfa. Cò bao nhiĂu ngươ?i biẮt mì?nh sẮng vì? cài gì? thẶt sự nhì? ?
    Chình mì?nh cùfng khĂng hiĂ?u mì?nh sẮng vì? 'iĂ?u gì?, gia 'ì?nh, bà?n thĂn, ngươ?i yĂu hay vì? ai ai nưfa. NhiĂ?u khi 'i 'ươ?ng thẮy nhưfng cà?nh 'ơ?i khĂ? cực lài thẮy xòt xa. Cứ nghìf vĂ? nhà?, ơ?, lài cò chùt khĂng khì chình trì khi bà?n 'Ắn 'ơ?i sẮng ơ? 'Ăy rĂ?i, thĂi chà? viẮt :D.
    ThẮ mà? cùfng cuẮi thàng 4 rĂ?i, thơ?i gian trĂi nhanh kinh khù?ng, khĂng kìp nhì?n lài mì?nh 'àf quĂ?n quanh trong nhưfng 'iĂ?u gì? và? vĂfn chf?ng biẮt nĂn 'i ra lẮi nà?o là? 'ùng, là? hoà?n hà?o, tròn vèn ìt nhẮt là? càch tẮt nhẮt cho mì?nh. Chf?ng cò mẶt lơ?i khuyĂn nà?o là? 'ù? cà?, so complicated......
    Do you know where you''re going to ? Do you like the things the life is showing you ? Do you get what you''re hoping for ???
    Do I ???
    ---------------------------------------------------------------------------------------​
    Chà? hiĂ?u sao cà? thàng nay, lùc nà?o mì?nh xem film hay 'òc truyẶn là? lài hay khòc, chf?ng ròf là? vì? 'Ău, hĂ?i trước 'Ău mau nước mf́t 'Ắn vẶy, bĂy giơ? chì? chùt thĂi cùfng 'ù? vơf ò?a ra, nhàt nhò?a, chf?ng vì? lỳ do gì? cà?. Thì?nh thoà?ng lài chành lò?ng nghìf viẶc nà?y viẶc khàc rĂ?i khòc vì? film chì? là? film, chf?ng ai mang lài như thẮ ơ? ngoà?i 'ơ?i nghiẶt ngàf cà?.......
    Mòi thứ vĂfn như cùf, cò nhưfng giẮc mơ rẮt 'àng sợ, àc mẶng chf?ng bao giơ? 'èp cà?, chf?ng cò mẮy giẮc mơ là? thẮy tiẮng cươ?i, chì? toà?n mơ thẮy mẮt màt, sự thay 'Ă?i, sự ra 'i......sự ghen tuĂng, sự hơ?n giẶn.
  9. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Hơn 1h sáng, ngồi bần thần trong cái box TS lần đầu tiên vì cái chỗ bình thường nó die mất rồi, 1h sáng, chắc ai đó sẽ hiểu rằng lại thêm 1 kẻ thức đêm, thật ra cả 1 ngày dài, tôi đã mệt lắm rồi, đã giường êm đệm ấm rồi nhưng rồi lại loay hoay trở dậy chỉ vì biết, nếu mình nằm đó sẽ chỉ lại khóc một mình, chỉ nước mắt là nước mắt, những giọt nước mắt vẫn cứ đơn độc rơi........Mỗi lúc như vậy tôi lại tự hỏi, bạn bè đâu...tôi sợ phải kể lể với họ quá nhiều, toàn những câu chuyện cũ........lại là cãi nhau giữa tôi và anh, lại là sự làm lành, lại là những giọt nước mắt chảy ra vô nghĩa, lại là tôi, một lần nữa thử tin, thử vượt qua chính mình, cái điều hết sức vô lý ấy đã xảy ra bao nhiêu lần, tôi không đếm nổi, những ngày tháng qua dường như đắng và ngọt lẫn lộn đến mức nghĩ lại không phân biệt nổi khi nào đắng, khi nào ngọt........tôi sợ bản thân tôi. Phải chăng tôi nợ anh nhiều quá, nợ đến mức không thể bỏ nổi dù cả tháng trời nay trong đầu chỉ toàn những mâu thuẫn và nó đưa tôi đến một tương lai xa và bảo rằng......sẽ lại đau, sẽ lại vấp ngã. Tại sao cứ cố nhỉ ? niềm tin của tôi dành cho anh đã vụn vỡ lâu lắm rồi, anh còn nghiền nát nó ra nữa chứ không chỉ đập vỡ, tôi sợ phải chạm vào nhưng vết thương lúc nào cũng nhức nhối chỉ vì tôi không có một vị trí nào cả.........giữa gia đình anh, tôi như đứa con, dù chưa biết mặt, kỳ lạ thật......tôi từng an ủi mình nhưng rồi lại thấy, thật ra điều đó có gì nhỉ, nếu sau này anh và tôi có chia tay thì bố mẹ anh cũng chỉ là những người tôi kính trọng cho mãi về sau và có lẽ sẽ quý mến tôi cho mãi sau. Giữa bạn bè anh thì hầu như tôi là một con số 0 tròn trĩnh, những năm tháng đầu tiên tôi thấu hiểu và chấp nhận nhưng đã 1 năm rồi, điều đó chả lẽ với anh không có ý nghĩa, 1 năm đâu phải là ngắn khi mà.......vậy mà những người bạn thật sự thì một là biết tôi và anh ở bên nhau may ra mới biết, những người bạn ở xa thì chẳng có ai.......và còn những người con gái cũng là bạn bè của anh nữa chứ.......anh vẫn bảo tôi ghen tuông đến mức sick nhưng anh lại chẳng ngại ngần tỏ vẻ là người chưa có người yêu đối với bạn bè......và những lời ngọt ngào lấp lửng vẫn cứ buông ra khắp nơi, anh không hề nghĩ tôi đọc thấy sẽ thế nào, tôi chứng kiến sẽ ra làm sao, với anh những thứ đó là quá bình thường. Nhưng bình thường là với kẻ chưa yêu ai, liệu những gì anh đã từng và đang chia sẻ với người khác có khiến họ nghĩ được anh đã và đang có người yêu chăng ? Ngay cả bây giờ cũng vậy, anh biết tôi có thể thức trắng đêm nhưng anh vẫn sẽ say ngủ, anh sống lý trí vì tình cảm chỉ làm người ta yếu mềm chăng ? hay vì tôi có cảm thấy gì, nghĩ gì với anh cũng chỉ vô nghĩa..........luôn luôn là thế, anh bày ra những trò đùa dẫn tôi theo rồi đến khi nó trở thành thật thì anh lại không chấp nhận được sự chỉ trích của tôi về anh. Biết rằng chẳng ai muốn nghe mãi những điều trách móc nhưng anh lại chẳng khác đi, mọi thứ chỉ được 1 thời gian, nếu tôi trách anh cái này thì anh tránh rồi chuyển sang cái khác.......nếu tôi khó chịu vì cách anh quan tâm người này thì anh lại chuyển sang người khác, giấu diếm, đêm ngày điện thoại bất kể khi nào miễn là gặp được nhau. Tôi không hiểu nổi mối quan hệ thế nào là bạn bè khi mà anh quan tâm người ta thậm chí có thể hơn cả gia đình, thậm chí chẳng cần biết anh phải hy sinh hay mệt mỏi vì nó.......nếu vì người này một chút, vì người kia một chút lúc khó khăn thì có thể hiểu nổi nhưng đằng này chỉ là những người con gái, những người anh lửng lơ, những người anh nói là có người yêu rồi câu sau lại bảo là đùa đấy, những người anh tung hứng nhớ mong, kể lể tâm sự rồi đến một lúc nào đó là những lời tỏ tình ......chỉ chờ đúng thời điểm là buông ra......
    Tôi nợ gì anh nhỉ, điều gì cũng hy sinh, điều gì cũng muốn chia sẻ với anh trước tiên nhưng anh thì không như vậy, anh chỉ tìm đến khi cần, chỉ quan tâm khi bị trách móc, chỉ nhớ khi muốn nhớ còn nếu tôi muốn mà anh không muốn thì lại phải chờ đợi, chiều chuộng.......Tôi không hiểu nổi cách yêu của anh. Tôi không hiểu nổi tôi sao không thể dứt khoát với anh, dù chỉ một lần, chỉ vì trong tim lúc nào cũng nghĩ, cũng sợ mất mát, cũng sợ mất đi cái tình yêu đó cho dù nó hình như chẳng có tương lai, chỉ luôn là chờ đợi anh bù đắp sau khi anh đã đập vỡ những ước mơ, những lời hứa anh từng xây.
    Tôi bị lạc thật rồi, không rõ nữa, tôi sẽ đi về đâu...........
    Wrote in 1:40am, morning day 26 of April ....... and life goes on, hurt, painful and love !!! Where do I go ? What do I do ?
  10. mummim_luncun

    mummim_luncun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0

    Một giấc ngủ không mộng mị, lại yên bình được một đêm, sáng thức dậy cảm giác trống trải sao đó, lại suy nghĩ, lại lo sợ. Những mâu thuẫn cứ dồn dập, mình tự làm khổ, vẫn thế và vẫn thế, cứ tự làm khổ mình bằng những nghi ngờ và dường như nó luôn là có thật với mình. Anh vẫn lơ đi, giả như không thấy, không hiểu hoặc nếu có thấy thì cũng giả như không biết, không hụt hẫng........
    Bill đến, lại những thứ đã cũ, lại những lời trách móc chẳng thể dồn lại, nếu dồn nén thì cũng thế thôi, rồi có lúc nó lại vỡ ra vì quá dồn nén.......phải chăng ai ở xa mới đáng quan tâm hơn những người ở gần, phải chăng ai ở xa mà tốt thì mới quan trọng hơn là người ở gần ngày ngày chăm sóc và cả dằn vặt.....phải chăng mình là kẻ không thể tha thứ, mình là kẻ cứng đầu cố níu những thứ chẳng có thực, cố tưởng tượng và chỉ trích người khác vì sợ đau, sợ lại một lần nữa ngã, xây xước và đau đớn.......
    Hôm trước chat, mẹ bảo : con vui là mẹ vui. Mình đã ngồi khóc vì không biết khi nào thì mình vui, khi mà niềm vui luôn ngắn ngủi và nỗi lo, những gánh nặng cuộc sống cứ đè lấy, trong cả những giấc mơ, những gánh nặng trách nhiệm, những gánh nặng cảm thấy mình có lỗi khi giấu diếm bố mẹ nhiều điều......mọi thứ nặng trịch trong lòng...không biết đi đâu về đâu, đổ vỡ..........lại khóc, khóc vì chẳng có một điều gì thấy tương lai chắc chắn, ngay cả học hành cũng trở nên phù phiếm bởi những gánh nặng khác. Gánh nặng tình cảm vì không biết liệu mình có thể dựa vào anh và cùng tạo dựng một cái gì trong tương lai không hay chỉ nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui khi anh còn trẻ quá, anh vẫn luôn có những ham muốn chinh phục, một cái tôi cần được bất cứ ai cổ động, khâm phục..........vì thế mà anh vẫn sẽ luôn quan tâm đến bất cứ ai có thể trừ những người anh đã có được . Anh đổi thay, anh làm những điều mình trách móc là thiếu thốn nhưng tự dưng khi làm như vậy, lại cảm giác như chỉ vì muốn sửa chứ nó không xuất phát từ trong suy nghĩ vốn có của anh muốn thế làm mình lại cảm thấy trống trải, thiếu vắng. Ngay cả khi anh ngừng liên lạc, mình cũng dằn vặt mệt mỏi vì biết là đằng sau đó, anh liên lạc, giải thích với họ bằng cách khác.........những lý do vô vàn chỉ để giữ được cả người đặc biệt lẫn người yêu . Bởi vì như bất cứ ai, khi yêu, mình cũng không muốn giữa hai người có điều gì giấu nhau, nếu thế thì ai mới thật sự là người mà họ có thể thoải mái trong cuộc sống, phải chăng mình đòi hỏi quá, chỉ là sự chân thành, thẳng thắn với nhau thôi, quá khó chăng ? Mình không hiểu và không giải thoát nổi mình khỏi mọi thứ này. Những ngày này lúc nào cũng thấy mệt mỏi, cảm giác như những gánh nặng cứ đè lên, không thể không khóc ngay cả khi đang làm việc, không thấy muốn ăn, chẳng cái gì còn ngon miệng cả, mọi thứ trở nên nhạt nhẽo.
    Anh cũng vậy thôi, chắc cũng chán nản khi thấy đã cố mà chẳng có nghĩa gì.........đã bỏ đi để tránh khỏi việc phải đối mặt với nhau, lặp lại những thứ đã cũ.
    Muốn....................biến mất !!!

Chia sẻ trang này