1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NORMANDIE _ chiến dịch thần thánh của lực lượng đồng minh

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi sa0phajx0an_1206, 14/04/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Patriotxx

    Patriotxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/02/2008
    Bài viết:
    425
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi bạn, hitler nói chính xác là "Nếu phải hàng, chúng ta sẽ hàng Mỹ" chứ bằng mọi giá không hàng Nga, và nó cho cầm cự đến cùng với LX đấy. Xác nhận nguồn từ cuồn Lịch sử TGHĐ của NXB giáo dục, do Nguyễn Anh Thái chủ biên. trang và dòng quên rồi
    Được Patriotxx sửa chữa / chuyển vào 11:05 ngày 18/04/2008
  2. hungsheva2004

    hungsheva2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/01/2004
    Bài viết:
    2.415
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bác xác nhận hộ nhé. Sách không chịu tìm mà cứ phán như thánh suốt hôm qua đấy bác ạ. Mình chỉ cho đàng hoàng thì khăng khăng phủ nhận, trong khi người khác bảo chỉ nguồn cụ thể thì nói lấp liếm câu bài. Bác sang LS-VH mà xem bản chất của LX đó.
    Đọc lâu rồi chỉ nhớ đại ý như vậy.

  3. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Các đây 7 năm, Bush lên nối ngôi bằng nên tảng do Fox tạo ra. Nắm bắt hệ thống thông tin Internet đang được phát triển nhảy vọt, Bush mở ra "tiếp thị quốc gia". Một chiến dịch nói phét khắp quả đất. Hàng tỷ các forum xuất hiện, cái gì cũng Mỹ. Các forum này đã đào taọ lên hàng triệu lũ ngu si bại não, vô công rồi nghề, ngày đêm tháng năm bợ đít Mỹ nhà chúng.
    Rồi có một chú chuyên làm ảnh khiêm dâm là Jimmy Wales. Chú chế ra được một phương tiện tiện lợi cho các chú dâm vặt chít chát và phân phối ảnh chụp trộm bà già rẻ con đi ị. Kiếm ăn kiểu đó cằn cỗi, nhưng Fox đã nhìn thấy khả năng truyèn bá trên Internet rất tốt của Jimmy Wales và đầu tư cho chú phát triển Wiki. Jimmy Wales làm Wiki thế nào.
    Ví dụ
    http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%99ng_c%C6%A1_ph%E1%BA%A3n_l%E1%BB%B1c
    Thứ nhất, trang này thể hiện sự ngu si đần thộn của nó, nó đã đánh đồng "Động cơ phản lực" (reaction motor) và "Động cơ luồng" (Jet Motor) với "Động cơ turbine dùng không khí" (Gas Turbine Motor). Rồi nó không phân biện được máy đẩy (engine) và động cơ (Motor).
    Một chú ý lẻ trong đó. Người Mỹ có vật liệu tốt hơn bởi vì họ có độ tin cậy vào bộ tăng áp siêu nạp dùng cho động cơ máy bay ném bom ở độ cao lớn trong Thế chiến hai.. Khi các Me-262 trực chiến bắn máy bay Mỹ nhu rá rụng mùa gió chướng thì máy đẩy Mỹ đang còn thí nghiệm, sau chiến tranh không có kỹ sư Đức thì Mỹ còn dùng động cơ đốt trong đến ngày nay.
    Thế nhưng lũ lợn tìm mọi nơi mọi chốn đã đưa cho Mỹ lợn nhà chúng.
    Rồi đây nữa, thần kinh ngày trở trời.
    độ vượt tiếng động ?oQuán thanh? hoặc gọi sai lầm là ?oMáy bay siêu âm?). Cái lợn thần kinh luôn nghĩ rằng cả loài người thần kinh, có mỗi nó tỉnh.
    Đúng phong thái Jimmy Wales, Tụt quần bà gì bé gái ra thì cần gì biết đâu là động cơ đâu là máy móc. Miến sao nhồi thật nhiều thật khoẻ, thô bỉ thật tợn, càng đê tiện bẩn thỉu càng tốt.
    -------------------
    Bây giờ ở đây cũng có nũ nợn.
    Normandi, hơn hai triệu quân đồng minh tiến đánh một dúm lính Đức mấy chục ngàn quân. Thế mà đánh mãi không thắng. Đức nó khinh thường, có mấy chục ngàn quân nó cũng cắt bớt đi đánh Liên Xô. Thế mà hơn hai triệu quân đồng minh cũng không vượt qua được Liên Xô.
    Hồng Quân làm gì song song với Normandi: tiến đánh hàng triệu quân còn lại của Đức, với số phương tiện mạnh nhất, vượt qua Đông Phổ, Ba Lan, Đông Đức và chiếm Berlin. Nếu coi đây là một cuộc đua thì chiếc xe công thức 1 chạy trên đường cao tốc do đồng minh lái đã không vượt qua được chiếc xe tăng ục ịch đi trên mặt rộng.
    Năm 2004, Thời Bush ''tiếp thị quốc gia đệ tam niên'', Mỹ tổ chức D-day rầm trời. Rầm thì rầm, trời thì trời, vẫn không thể vượt qua Enber chiém Berlin.
  4. Typoon

    Typoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    650
    Đã được thích:
    0

    [/quote]
    Đánh kiểu này giống hồi nhà mình đánh Tây Nguyên gớm ! Chắc Bộ Tham mưu nhà mình học hỏi trận này để mở chiến dịch Tây Nguyên

    [/quote]
    Có thể, nhưng tổng quan là rút kinh nhiệm của bác Hồng Quân, bác đánh từ từ, diệt từng nơi. Kết quả là khiến Đức có điều kiện co cụm thành từng cụm phòng ngự mạnh cầm chân LX. Tất nhiên, bối cảnh quân sự khác nhau nhưng hệ quả thì học được.
    1975 ta đâu để quân đội Sài Gòn kịp dừng lại cố thủ ở đâu, Xuân Lộc là họ kẹt quá phải lùi lại để tìm chỗ thủ nên mới thủ ở nơi lý ra không nên thủ đó

    Chien tranh la dieu xau xa nhat cua con nguoi va la dong luc phat trien nhat cua con nguoi. Nghich ly=chan ly
  5. Typoon

    Typoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    650
    Đã được thích:
    0
    Hitler chưa bao giờ chấp nhật đầu hàng cả dù là Mỹ-Anh hay Liên Xô gì cũng vậy. Nó sẵn sàng xả nước vào đường ngầm xe điện thịt chết cả ta lẫn địch thì nó sợ quái gì chuyện đầu hàng. Nếu nó muốn đầu hàng Mỹ thì sao không ra lệnh chấm dứt phòng ngự phía Tây nơi mà vẫn chiến đấu đến cùng.
    Mình không phải chê bai nhưng sao khi tranh luận thì nếu sách của VN mà trái ý các bạn thì các bạn kêu "tuyên truyền" không chấp nhận. Còn khi sách đó đúng ý bạn thì bạn xem là đúng đắn vô cùng
    Hảy đọc Sự trỗi dậy và suy tàn của Đế chế thứ 3 (mới xuất bản lại) để thấy Hitler là người như thế nào. Đây được xem là một trong những cuốn sách về Lịch sử Đế chết thứ 3 hay nhất, tốt nhất về mặt tư liệu đó.
    Còn chuyện Hitler nói câu đó thì quên đi. Ngoài cuốn sách đó ra bạn có thể tham khảo thêm bộ phim Ngày tàn của Đế chế (được cho là khá chân thật do dựa vào tư liệu của những người đã sống ngày trong căn hầm của Hitler đến giờ phút cuối cùng). Có một đoạn vài viên tướng đề nghị Hitler rút ra khỏi Berlin chạy về phía Tây để đầu hàng Anh-Mỹ. Hắn đã chửi toáng lên, miệt thị bọn tướng là lũ phản bội hèn hạ và nếu muốn thì xéo đi còn hắn sẽ chiến đấu đến cùng.
    Và tại sao Hitler đòi thiêu xác mình? Tất cả các sách về những ngày cuối cùng của Hitler đều thống nhất câu nói của ông ta với sĩ quan hầu cận: "Anh muốn họ treo tôi lên như đã làm với Mutsolini hả".
    Ai giải phóng Ý nhỉ, chẳng phải Anh-Mỹ sao? Hitler không muốn đầu hàng bọn Slavo nhưng chắc chắn cũng chẳng muốn đầu hàng bọn Anh-Mỹ. Cơ bản là ông ta biết mình sẽ chẳng tốt lành nếu lọt vào tay phe nào cả.
    Còn bọn dưới quyền thì khác, Himler là ví dụ điển hình.
    Đấy, không chỉ dựa vào một cuốn sách rồi phán như đúng rồi ấy và với tư cách trí thức tranh luận nên tôn trọng nhau. Hãy chứng minh tôi sai chứ đừng chửi bới nhau, chẳng ích gì.
  6. cavalryman

    cavalryman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2007
    Bài viết:
    553
    Đã được thích:
    0
    Riêng về Musolini, sau khi mất chức và Ý đầu hàng đồng minh, ông vẫn sống, chỉ bị giam lỏng và không rõ Đồng Minh có "kế hoạch gì" với ông này không. Nhưng sau đó Đức giải cứu để lập lại chế độ Musolini ở Bắc Ý, sau này cả chính phủ này trên đường rút chạy bị du kích Ý tóm và xử, không liên quan gì đến các đồng minh Anh-Pháp cả.
    Còn về phiá Đức, dĩ nhiên Hít le là 1 nhân vật quá tai tiếng và quá "vĩ đại" nên không thể hợp tác với Anh và Pháp được. Nhưng có nhiều kế hoạch dẹp bỏ Hít le để "hợp tác" với Anh và Pháp. Đây cũng là 1 bằng chứng đơn giản tại sao Quốc xã và tư bản lại gần gũi với nhau hơn!!
  7. Typoon

    Typoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    650
    Đã được thích:
    0
    Hình như ở đây bạn có sai lầm, Mussolini không phải bị Đồng Minh đánh bại rồi giam lỏng. Tuy nhiên, đúng là chiến thắng của Đồng Minh có ảnh hưởng dẫn đến việc ông ta bị bắt giữ. Chính xác là sau khi quân ** đổ bộ lên Sicily tháng 7-1943, trước tình thế quân Ý không đủ khả năng kháng cự trước sức tấn công của ** trong khi chiến hữu Đức lại đang phải dốc sức với LX nên không giúp gì được. Kết quả là đứng trước sự diệt vong, những chỗ dựa của Mussolini đã quay sang phản lại ông ta, ngày 25-7-1943, thống chế Badolio được bổ nhiệm làm thủ tướng, đảng phát xít Ý bị giải tán và Mussoli bị bắt và giam lỏng. Nghĩa là việc bắt giam ông ta do chính nội bộ Ý thực hiện, không có sự can thiệp của **.
    Ở đây cũng phải hiểu rằng tại sao những kẻ bắt ông ta lại đối xử với ông ta tương đối tốt (Cơ bản là sống đầy đủ và tiện nghi, chỉ mất tự do). Thực tế, Đức tuy yếu đi nhưng vẫn là một kẻ địch đáng sợ, nếu chẳng may mà Đức quật lại được thì rất phiền. Mussolini là con bài mặc cả hữu hiệu với cả hai phe, nếu ** thắng thì mang ra đưa **, nếu Đức thắng thì trả lại Đức theo kiểu ?okẹt lắm mới phải làm?.
    Ngày 13-9-2943, một trong những hoạt động giải cứu xuất sắc nhất lịch sử do sĩ quan quốc xã Otto Skorrzen chỉ huy đã đạt được thành công. Mussolini đã được giải cứu khỏi nơi giam giữ ông ta và đến tháng 9-2943 ông trở thành Thủ tướng nước Cộng hoà Salo (bắc Ý).
    Tuy nhiên, phải thừa nhận với bạn là Mussolini đúng là không bị ** trực tiếp giết và treo ngược lên mà do du kích quân quá căm thù Mussolini thực hiện. Nhưng liệu Hitler có hiểu điều đó không khi mà cái ông ta chứng kiến là cảnh một người đồng chí của ông ta bị giết và làm nhục như vậy? Đừng quên thời điểm Mussolini bị giết là vào ngày 29-4-1945, chỉ vỏn vẹn 1 ngày trước khi Hitler tự tử (30-4) thật khó cho ông ta có thể biết là ai giết.
  8. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Mời pà con đọc lại bài do bác Steppy dịch:
    T-34 chống lại ?oPanther?: cuộc đối đầu trí tuệ
    Alekxei Kilichenkov : Tiến sĩ sử học
    Steppy dịch


    Để đáp trả tốc độ sản xuất xe tăng Xô-viết , người Đức đã tự ký bản án cho mình bằng cách đi vào chế tạo một loạt các mẫu xe tăng phức tạp, và số lượng ít.

    Trong hàng loạt các ấn phẩm (sách báo, phương tiện thông tin đại chúng) đã xảy ra nhiều tranh cãi nhau về một quan điểm vẫn còn nóng cho đến nay trong những trang lịch sử của nước Nga ?" đó là ?oT-34 ?" xe tăng tốt nhất trong chiến tranh thế giới lần 2?. Mặt khác, tôi vẫn không muốn bị lôi quấn vào cái gọi là ?ophát hiện ra chân lý một lần nữa ?. Chúng ta ý thức tiến đến sự giải thích rất đơn giản cho các hiện tượng phức tạp nhất của lịch sử khi coi sự đơn giản đó là chức năng mang tính chân lý. Kết quả là thay vào một sơ đồ giản dị ?oVũ khí Xô-viết ?" có nghĩa là tốt hơn, vì đã chiến thắng? là một sơ đồ khác không kém phần giản đơn ?oVũ khí Xô-viết ?" tồi hơn, nhưng số lượng nhiều hơn, và chiến thắng bằng số lượng?.
    Trong mối tương quan này tác giả muốn bổ sung thêm một khía cạnh đánh giá đáng kể cho phép nhìn lại và đánh giá bức tranh của sự đối đầu kỹ thuật Nga-Đức từ một phía không ngờ đến và cho phép nhận thức được rằng bản chất đích thực của quá trình này cực kỳ phức tạp và khó khăn hơn rất nhiều so với sự đơn giản kiều diễm của sơ đồ chúng ta đã có. Đó chính là cuộc so tài trí tuệ trong chiến tranh thế giới lần 2.
    Tổ chức cỗ máy trí tuệ
    Chiếc xe tăng cũng như bất kỳ một sản phẩm kỹ thuật nào khác, là sản phẩm vật chất của trí tuệ, phản ánh các quan niệm của nhà chế tạo về các chức năng của chính nó. Chính vì thế thành phần trí tuệ của một sản phẩm kỹ thuật được biểu hiện như là một tổ hợp, được tổ chức xây dựng một cách tôn ty trật tự từ những đặc tính cơ bản của nó. Và bất cứ một sản phẩm kỹ thuật nào đều là kết quả của sự thỏa hiệp giữa việc chọn lựa các yêu cầu kỹ thuật. Có nghĩa là, nhà thiết kế xe tăng ngay từ đầu đã phải lựa chọn, khi nào thì phải xác định cái gì cần thiết và cái gì phải loại bỏ, cái gì phải được ưu tiên hàng đầu: khả năng bảo vệ của vỏ thép hay là tính linh động, hay là hỏa lực ?
    Và chính tại thời điểm lựa chọn này thì ?ocỗ máy trí tuệ? bắt đầu khởi động, vì nhà thiết kế khi đó được định hướng những giá trị cơ bản ?" cái gì tốt và cái gì tồi, cái gì quan trọng, và cái gì không quan trọng, cái gì cho phép và cái gì không cho phép. Thêm vào đó, như lịch sử đã cho thấy, những thỏa hiệp này ở những trường phái thiết kế khác nhau trên thế giới là khác nhau rất nhiều, và nó là kết quả trực tiếp của sự khác nhau giữa các sự tổ chức cỗ máy trí tuệ của các dân tộc để xác định các giá trị căn bản.
    Mạnh hơn, ưu thế hơn nhưng là ưu thế vượt trội vô ích

    Đến năm 1941, T-34 là chiến tăng hạng trung hoàn thiện hơn cả, cô đọng những tinh hoa các thành tựu của các ý tưởng thiết kế và nền công nghiệp Xô-viết , và đối thủ của nó có cùng hạng cân là chiếc Pz-IV của Đức. Nếu so sánh các đặc tính của chúng, cho là của Pz-IV là 100%, thì tới đầu chiến tranh xe tăng Xô-viết có ưu thế tuyệt đối so với Pz-IV về vỏ thép bảo vệ ?" hệ số 219,3, hơn hẳn ưu thế về độ linh động ?" hệ số 136,1, hơn đáng kể về hỏa lực ?" 121,4, và thua tuyệt đối về độ tiện nghi làm việc cho tổ lái và qua trình vận hành ?" hệ số 48,3.
    Nếu thêm vào những con số so sánh trên bằng sự phân tích sơ đồ bố trí của T-34 và Pz-IV thì nhận thấy rõ ràng rằng làm như thế nào mà các nhà thiết kế tăng Xô-viết đạt được nhiều ưu thế trước địch thủ và giá của ưu thế đó là như thế nào.
    Ưu thế chính của T-34 là khả năng bảo vệ của vỏ thép đạt được là do thiết kế vỏ thép nghiênh 60° phía trước mặt tháp pháo và 45° ở hai bên sườn. Nhưng cũng chính vì nghiêng như thế mà thể tích bên trong thân xe và tháp pháo bị nhỏ lại. Kết quả là chiếc xe tăng T-34 (nặng 26 tấn serie sản xuất năm 1940, còn serie năm 1941 nặng tới 28 tấn) trở nên chật chội thậm chí là cho cả 4 người, còn chiếc Pz-IVD của Đức thì cho 5 người thoải mái.
    Trong chiếc tháp chật chội của T-34 chỉ bố trí được có 2 người ?" nạp đạn và chỉ huy xe, làm luôn nhiệm vụ ngắm bắn. Trong điều kiện thực tế trên chiến trường, nó làm phân tán nhiệm vụ chính của người chỉ huy ?" đó là điều khiển chiếc tăng của mình và các đơn vị trực thuộc như tiểu đội, trung đội, đại đội. Việc bố trí trên chiếc tăng T-34 pháo F-34 76 mm và động cơ diezel công kềnh cũng ?onuốt? thêm một phần không gian của xe.
    Ưu thế về vỏ thép bảo vệ T-34 được đảm bảo thêm bằng số lượng ít các nắp cửa làm việc và vận hành ?" 5 của T-34 so sánh với 12 của Pz-IVD. Mỗi một thành viên trong xe tăng Đức đều có nắp cửa riêng của mình, trong khi đó trên chiếc T-34 chỉ có 2 chiếc cho toàn bộ tổ lái 4 người. Không cần nói thêm, cái đó có ý nghĩa như thế nào trong điều kiện chiến trận (Xe bị bắn cháy thì khả năng thóat hiểm rất thấp ?" Danngoc).
    Những nhược điểm này của T-34 lại được bổ sung thêm chất lượng tồi và những thiếu sót thiết kế của các thiết bị quan sát với trình độ kỹ thuật của những năm đầu thập kỷ 30. Tất cả những cái đó T-34 đã thừa kế lại từ những đời series tăng trước như BТ-5 và BТ-7. Những sự kiện được ít biết đến này ngược hẳn với những thông tin khá phổ biến trong các tài liệu mà theo đó T-34 được coi như là tăng của thế hệ mới. Thực chất là T-34 là kết quả kế thừa của của việc cải tiến và hiện đại hóa triệt để 'Т-7.
    Kết quả là tất cả các ưu thế của T-34 về khả năng bảo vệ của vỏ thép và hỏa lực được ?omua? bằng giá của sự lạc hậu khủng khiếp về các đặc tính về vận hành, mà trước tiên là tính tiện nghi của công tác tổ lái. Lựa chọn giữa độ bảo vệ, hỏa lực và tiện nghi thì các nhà thiết kế tăng Xô-viết khác với địch thủ của mình đã bỏ qua tiện nghi.
    Tăng T-34 cũng có thể được coi như là dạng ?oTăng Volswagen ?" tăng cho nhân dân?, trong tư tưởng phát triển nó có phản ánh trí tuệ không những của kỹ sư mà còn của những người lính xe tăng. Các thiết bị quan sát, liên lạc, điều kiện làm việc của tổ lái không được cả lính xe tăng lẫn kỹ sư thiết kế xem như là một thành phần quan trọng như là vỏ thép bảo vệ, hỏa lực và tính cơ động.
    Còn một điểm nữa của chiếc tăng T-34 về sự kết hợp giữa ưu nhược điểm ?" đó là việc ưu tiên về cấu tạo đơn giản và kết cấu rẻ tiền làm tổn hại đến các chất lượng khác về đặc tính kỹ thuật của xe. Điển hình nhất là việc thiết kế máy móc thiết bị cho xe T-34 là thừa kế từ dòng tăng BТ, đó là việc bố trí phần động cơ và hộp truyền động cùng nhau ngay phần đằng sau của chiếc xe. Người Đức sử dụng sơ đồ riêng biệt hoàn toàn cho tất cả các dòng xe tăng của mình ?" động cơ ở phần sau, còn hệ thống truyền động, thì ở đằng trước xe. Sơ đồ T-34 có ưu thế của mình. Cái chính là sự đơn giản cho máy móc thiết bị và bảo trì. Nhược điểm là hệ thống điều khiển phải được bố trí xuyên suốt qua cả gầm chiếc xe, từ chỗ người lái-thợ máy đến bộ li hợp làm cho người lái mất rất nhiều sức lực điều khiển và gây cản trở rất nhiều khi sang số.
    Và cũng y như thế, việc áp dụng trên xe tăng Xôviết hệ thống giảm xóc độc lập lò xo treo với các trục lăn đường kính lớn so với hệ thống của Pz-IV thì của T-34 rất đơn giản và rẻ tiền khi chế tạo, nhưng lại to, cồng kềnh chiếm chỗ và xóc khi xe chạy. Hệ thống này của T-34 cũng thừa kế từ dòng BТ. Chế tạo rất đơn giản nhưng vì kích thước cồng kềnh của các trục lăn, có nghĩa là sẽ ít các gối đỡ trên xích xe hơn (5 gối đỡ của T-34 so với 8 gối đỡ của Pz-IV), và hệ thống phanh bằng lò xo dẫn đến việc xe lắc rất mạnh khi đi chuyển dẫn đến việc vừa chạy vừa bắn là gần như không thể thực hiện được. Ngoài ra, so sánh với hệ treo xoắn thì hệ treo lò xo chiếm hơn 20% thể tích.
    Đánh giá chung cho thành phần trí tuệ của thiết kế xe T-34 là sự ưu thế về khả năng bảo vệ của vỏ thép, tính cơ động và hỏa lực đạt được thay cho sự tiện nghi và hiệu quả. Hậu quả của nó thể hiện ngay thời gian đầu chiến tranh khi vì sự mệt mỏi của người chỉ huy, các thiết bị quan sát quá tồi tệ, và những nhược điểm của hệ truyền động làm T-34 không thể phát huy được hết những ưu thế của mình trước xe tăng địch thủ. Những đặc tính ưu việt của T-34 được các tướng Đức phát hiện ra chỉ sau khoảng 4 tháng chiến tranh, mặc dù vào tháng 6 tháng 7 có rất nhiều mẫu xe tăng Nga bị bắt được chuyển về Đức để nghiên cứu. Nói chung, nhìn nhận lại toàn bộ bức tranh thì mùa hè năm 1941 các chuyên gia Đức không thể đánh giá đúng khả năng của T-34 chính là vì trình độ hoàn thiện về kỹ thuật vẫn còn thấp.
    Được danngoc sửa chữa / chuyển vào 21:13 ngày 19/04/2008
  9. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Câu trả lời Đức
    ?oCâu trả lời? ngay lập tức cho ?othách thức T-34? là sự hiện đại hóa các xe tăng Đức. Và trong câu trả lời này xuất hiện đặc thù trí tuệ giải quyết vấn đề tăng cường hiệu quả của xe tăng như là một đối tượng văn hóa kỹ thuật dân tộc.
    Mùa xuân năm 1942 trong hàng ngũ quân đội Wehrmacht xuất hiện Pz-IV đời ?oF? và ?oG?, mà trong đó ta có thể tìm thấy dấu vết của các kinh nghiệm giao chiến với tăng Xô-viết. Các nhà thiết kế xe tăng Đức đã thay đổi đáng kể hỏa lực bằng cách lắp pháo tăng mới KwK40 với chiều dài nòng lên đến 48 calibres thay cho chiều dài nòng cũ là 24 calibres làm cho khả năng xuyên vỏ bọc thép tăng lên 1,6 lần. Gia tăng đáng kể vỏ thép xe tăng ?" 66% phía trước của thân xe và tháp, 50% bên sườn thân xe và tháp. Sự cải tiến đó làm tăng trọng lượng xe Pz-IV lên 3,5 tấn, kết quả là giảm đi ít nhiều độ linh động của xe. Nhưng tuy vậy, điểm chính vẫn là giữ nguyên điều kiện làm việc của tổ lái như trước khi cải tiến. Nói một cách khác là các nhà thiết kế xe tăng Đức vì sự tăng cường hỏa lực và khả năng bảo vệ của vỏ thép mà sẵn sàng hy sinh độ linh động chứ không phải độ tiện nghi.
    Trong thời gian đầu của chiến tranh T-34 cũng được cải tiến và hiện đại hóa. Các nhà thiết kế đã cố gắng loại bỏ các nhược điểm của xe. Đã cải tiến bộ phận chuyền động, hệ thống lọc khí bụi, tăng thêm đạn dự trữ ?. Sự thay đổi đáng kể nhất của T-34 là tháp pháo mới. Tuy vậy vẫn không có sự cải thiện nào về điều kiện làm việc của tổ lái cũng như làm tháp pháo cho 3 người, mà chỉ cải tiến về kỹ thuật. Tháp pháo mới chế tạo đơn giản hơn tháp pháo cũ ?" bây giờ nó có thể đúc trong các khuôn, dập bằng các máy dập công suất lớn và sử dụng qui trình hàn tự động khi lắp ráp. Nói một cách khác là T-34 được cải tiến, thay đổi theo cách khác Pz-IV, ở đây sự ưu tiên là sản xuất đơn giản và rẻ. Bài toán tăng cường hỏa lực hoặc ít nhất là giữ nguyên ưu việt về hỏa lực của T-34 trước xe tăng cải tiến Đức thậm chí cũng không đặt ra.
    So sánh T-34 với tăng Pz-IVG cải tiến cho thấy xe tăng Xô-viết vẫn giữ nguyên lợi thế về bảo vệ vỏ thép nhưng hệ số về ưu thế giảm từ 219,3 xuống 179,6. Độ linh động tương đối của xe tăng Xô-viết thậm chí còn tăng lên ?" từ 130 lên 137,9, nhưng lại có sự thay đổi đáng kể tương quan giữa độ hỏa lực ?" từ 121,4 xuống còn 93,2. Tăng Pz-IV cải tiến có thể so sánh với T-34 ở các cuộc đấu súng có hiệu quả từ xa, và ở khoảng cách 900-100m đạn của nó có thể xuyên thủng lớp vỏ bọc thép phía trước của thân và tháp pháo T-34. Giữ nguyên tất cả độ tiện nghi cho tổ lái, chiếc Pz-Iv được cải tiến đã có lợi thế rõ ràng hơn T-34 về hỏa lực trong khi các cuộc đọ súng tầm xa.
    Kết quả là đến mùa xuân năm 1942 các nhà thiết kế tăng Đức chỉ giới hạn bằng những thay đổi nhỏ : kết cấu Pz-IV đã giải quyết được ?ovấn đề T-34?. Tăng Đức cải tiến đã rất thành công khi đánh nhau với Xô-viết T-34 trong thời gian này.
    Chạy đua cho ưu việt tuyệt đối
    Có lẽ là bộ chỉ huy quân đội Đức có đầy đủ mọi cơ sở để hướng những nỗ lực cho việc mở rộng sản xuất các xe tăng được hiện đại hóa, và đồng thời vẫn đảm bảo tất cả các ưu thế kỹ thuật đã đạt được. Nhưng mùa hè năm 1942 đã quyết định cho ra đời loại tăng mới Pz-V ?oPanther? và Pz-VI ?oTiger?, hay là ?oCon Báo? và ?oCon Cọp?. Nguyên nhân ra đời hai loại tăng này tuyệt nhiên không phải là do tính chiến lược tác chiến hay tính kỹ thuật quân sự vì thời gian này quân đội Đức đang đạt được những kết quả ngoạn mục trên chiến trường.
    Sự xuất hiện của ?oTiger? và ?oPanther? nổi tiếng hơn với tên gọi ?oCon Cọp? và ?oCon Báo? là ước muốn duy của Ban Lãnh Đạo Đức nhằm hồi phục lại ưu việt kỹ thuật khủng khiếp của vũ khí Đức. Mùa thu năm 1941 tính ưu việt này đã bị tranh cãi với những hoạt động hiệu quả của những chiếc T-34 Xô-viết, và khi đó nhiệm vụ Đức đặt ra là phải lấy lại ?osự ưu việt kỹ thuật trước người Nga?. Sự ưu việt của T-34 được người Đức xem như là vấn đề hết sức nhức nhối, và được coi như ?omột lời thách đấu?, một cái gì đó đối kháng lại quan niệm về những đặc tính thuộc về của dân tộc Đức, văn hóa Đức, trong đó bao gồm cả kỹ thuật Đức. Nói một cách khác sự ưu việt của T-34 được xem như là một ?olời thách đấu trí tuệ?.
    So sánh các đặc tính kỹ thuật của T-34 và ?oPanther?cho thấy rằng với sự xuất hiện của loại tăng mới của Đức tất cả các chỉ số của T-34 giảm một cách thảm hại. Về hỏa lực giảm từ 93,2 (so tương đối với Pz-IVG) xuống còn 70,3, độ tiện nghi của Xô-viết T-34 giảm từ 52,7 xuống 39,4. Mặc dù ?oPanther? đã rất nặng ký và to (đối với T-34 ?" 20% ít hơn), các nhà thiết kế xe tăng Đức đã thành công khi làm cho độ linh động của ?oPanther? gần bằng của T-34. Thật là khó tin, nhưng đó là sự thật, với chiếc ?oPanther? 45 tấn chỉ thua chiếc T-34 28 tấn có 6% về độ linh động, trong khi đó Pz-IV thua T-34 đến 38%. Thậm chí độ ưu việt về khả năng bảo vệ của vỏ giáp của T-34 cũng bị giảm đến tối thiểu ?" tới 111,4. Và T-34 chỉ giữ được ưu thế của vỏ thép trước ?oPanther? chỉ do lớp thép dầy ở những vùng không quan trọng thứ cấp như nắp, thân và phần hậu của tháp pháo, thân và gầm xe. Trong khi đó ?oPanther? có ưu thế gấp đôi của lớp bọc thép ở vùng nguy hiểm nhất ?" phần trước của xe và tháp xe.
    Cũng giống như dòng Pz-IV hiện đại hóa, chiếc ?oPanther? có hỏa lực mạnh hơn rất nhiều. Việc cải tiến ?oPanther?cũng giống như ở Pz-IV, đó là tăng độ dài nòng lên đến 70 calibres mà vẫn giữ nguyên cỡ nòng làm tăng thêm khả năng xuyên thép của ?oPanther? lên 1,6 lần.
    Lớp vỏ thép phía trước của ?oPanther? dầy 80 mm được thiết kế nghiêng một góc 55° làm tăng khả năng chống đạn lên 2 lần. Trong trường hợp tương tự đối với T-34 thì việc giải bài toán kỹ thuật đó làm giảm đáng kể thể tích làm việc bên trong tháp xe, buộc các nhà thiết kế Xô-viết phải bố trí nắp cửa cho người lái tăng ở lớp bọc thép phía trước mặt. Nhưng ở ?oPanter? thì ngược lại ?" thể tích bên trong xe hơn hẳn tất cả các xe tăng Xô-viết và phần lớn các xe tăng Đức.
    Bí quyết rất đơn giản, các nhà thiết kế Đức không thiết kế lớp vỏ thép nghiêng uốn vào phía bên trong làm giảm thể tích như của T-34 mà đẩy nó ra phía bên ngoài, làm tăng thể tích xe lên. Một dấu âm (-) lớn ở đây là làm tăng đáng kể kích thước và trọng lượng xe lên. Khối lượng của Pz-V là 45 tấn bỏ xa T-34 là 28 tấn và gần đuổi kịp các ?ohạng nặng? Xô-viết như KV (47,5 tấn) và IS (46 tấn).
    Kết quả là các tác giả của dự án ?oPanther? đã thành công trong việc tăng khả năng bảo vệ của lớp vỏ thép, tăng hỏa lực, độ linh động và đồng thời cải thiện tốt hơn điều kiện làm viếc của tổ lái, trong khi đó chỉ ?ohy sinh? 2 chỉ số là làm tăng kích thước và trọng lượng xe.
  10. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Câu trả lời Xô -viết
    Chất lượng đích thực của xe tăng Đức được trình diễn rất hoành tráng vào mùa hè năm 1943 tại vòng cung Kursk. ?oPanther? và ?oTiger? thản nhiên xử bắn T-34 và KV từ khoảng cách không tưởng tượng nổi đối với người Nga ?" 1,5 tới 2 km mà không bị trừng phạt, và chúng trở nên gần như không có điểm yếu. Để có được chiến thắng tại vòng cung Kursk binh chủng xe tăng Xô-viết phải trả giá bằng những tổn thất vô cùng nặng nề. Theo con số chính thức, tại chiến dịch phòng thủ Kursk 1614 tăng và pháo tự hành bị mất trong tổng số 5130 chiếc từ đầu chiến dịch. Tính ra tổn thất mỗi ngày lên đến 85 chiếc. Tỷ lệ tổn thất trên bãi chiến trường là 1:3 nghiêng về địch thủ.
    Và trong ?ocâu trả lời? của phía Nga cho ?olời thách đấu? lần này cũng là ví dụ rực rỡ của câu trả lời trí tuệ. Đối lại sự xuất hiện của ?oPanther? là T-34-85. Chiếc T-34 đời mới đạt được bằng ?oPanther? về chỉ số hỏa lực ?" 102,7 và tăng không đáng kể chỉ số bảo vệ của vỏ thép ?" 118,3, cải thiện lên nhiều điều kiện làm việc của tổ lái ?" đến 83,7. Tất cả những cải thiện về kỹ thật đó được làm trong khi khi độ linh động giảm đi không đáng kể ?" 103,5. Làm thế nào mà người ta đã đạt được những kết quả khả quan như thế?
    Chúng ta nhớ lại rằng người Đức để tăng cường hỏa lực của ?oPanther? thì vũ trang cho nó pháo Kwk42 chế tạo mới tinh hoàn toàn, thêm vào đó đường kính cỡ nòng cũng vẫn là 75mm như của Pz-IV. Việc giữ nguyên cỡ nòng có một loạt các ưu điểm ?" đó là tránh được sự gia tăng khối lượng và thể tích, giữ được kích thước cơ số đạn và vận tốc bắn. Nhược điểm của nó là hạn chế độ cơ động của hỏa lực vì nòng dài quá ?" tới 5m chiều dài, và chế tạo phức tạp. Nhưng cái chính là người Đức đã phải đi theo chịu toàn bộ chi phí cho chế tạo và sản xuất hàng loạt (dây chuyền) loại vũ khí mới hoàn toàn trong chiến tranh.
    Các nhà chế tạo Xô-viết chọn hướng hoàn toàn khác. Hỏa lực của T-34 đời mới được đảm bảo bằng việc tăng cỡ nòng từ 76 tới 85 mm. Lúc đó thì tất nhiên người Nga mất tất cả những gì gọi là ưu điểm mà cỡ nòng cũ mang lại, nhưng ngược lại lại được lợi gấp 1,7 lần khả năng chống tăng của loại pháo mới. Bay giờ thì pháo của T-34 có thể bắng thủng lớp vỏ thép phần đầu của tháp xe Pz-V từ khoảng cách 1000m, và lớp vỏ bên sườn xe và tháp xe từ khoảng cách đến 2000m.
    Nhưng vấn đề chính là ở chỗ khác ?" thay vào pháo S-53 trên xe T-34 là pháo phòng không cỡ nòng 85mm đời năm 1939, kết quả là phương án cải tiến hết sức rẻ tiền và đồng thời cũng tăng được công suất sản xuất vũ khí cho xe tăng lên. Nói một cách khác là các nhà thiết kế Xô-viết đã không ?otư duy hiểm hóc?, mà chỉ lấy những cái gì phù hợp theo các đặc tính kỹ thuật. Và những tính chất được ưu tiên trong việc lựa chọn vẫn lại là đơn giản, có nghĩa là rẻ tiền về mặt kết cấu. Kết quả của việc thay đổi tối thiểu trong kết cấu xe T-34 (tháp xe tăng to hơn với pháo mới) các nhà thiết kế tăng Xô-viết đã giảm thiểu tối đa sự ưu việt của xe tăng Đức trước xe tăng Nga, và như vậy là tìm ra ?ocâu trả lời? xứng đáng cho ?olời thách thức? của ?oCon Báo?.
    Giá của sự hoàn thiện kỹ thuật
    Cấu trúc của mô hình trí tuệ Đức cứng nhắc và khốc liệt đưa ra một khả năng duy nhất trả lời cho ?olời thách thức của tăng Nga? ?" đó là phải đạt được tính ưu việt hoàn toàn về kỹ thuật. Nhưng sự cứng nhắc trong tư duy, việc cần thiết phải giữ lại tính tiện nghi (không gian bên trong lớn) đã chỉ cho phép một giải pháp kỹ thuật duy nhất cho nó là tăng khối lượng và kích thước xe lên. Kết quả là kéo theo một lọat các chi phí khổng lồ khi đưa ra sản xuất hàng loạt: tăng cường sự bảo vệ cần thiết của vỏ thép và hỏa lực mà vẫn giữ không gian lớn bên trong xe dẫn đến khối lượng tăng đáng kể, có nghĩa là cần phải làm động cơ mới có công suất phù hợp, hệ giảm xóc mới, hệ truyền động mới, .. và kết quả nói chung là có một chiếc tăng mới hoàn toàn. Chính vì vậy trong giai đoạn chiến tranh, tính từ năm 1942, người Đức đã phải buộc phải chế tạo thế hệ xe tăng mới.
    Mỗi một chiếc tăng Đức mới thực sự là hình mẫu của tiêu chuẩn kỹ thuật Đức hội tụ đủ các thành tựu kỹ thuật trong nó. Trên những chiếc xe tăng mới của Đức xuất hiện những kỹ thuật mới như hộp số tự động, hệ dẫn điều khiển xe bằng bánh lái, hệ thống thông thổi nòng sau mỗi lần bắn, thiết bị quan sát ban đêm, hệ thống cứu hỏa tự động ? v.v.
    Nhược điểm đáng kể nhất của phương án ?ogiáng trả? này là công lao động và giá thành của sản phẩm bỏ ra là quá lớn. Công lao động cho một ?oCon Báo? gần như gấp 2 lần cho chiếc Pz-IV. Có nghĩa là thay vì sản xuất một ?oCon Báo? thì có thể sản xuất 2 con Pz-IV. Trên quan điểm về tính phù hợp và tiêu chí về giá thành-hiệu quả thì ?ocâu trả lời Đức? là quá xa xỉ trong điều kiện chiến tranh tổng lực. Nhưng Ban Lãnh Đạo Đức chọn chính phương án này để đáp lại ?olời thách đấu? của xe tăng Xô-viết. Tại sao vậy? Có lẽ nguyên nhân chính là mong muốn trình diễn, biểu dương, phô trương sự ưu việt của kỹ thuật Đức, và xe tăng có lẽ là đối tượng kỹ thuật phù hợp nhất cho mục đích này. Sự trình diễn ?ođịa chỉ? cho cả địch thủ lẫn quân mình, vì những kiểu trình diễn như thế là một trong những hình thức tác động tâm lý rất lớn.
    Vào đầu cuộc chiến tranh khi mà những thành công của chiến thuật blitzkrieg ?" chiến tranh chớp nhoáng đã tự nói về nó. Nhưng khi chiến tranh chớp nhoáng bị phá sản, và chiến tranh chuyển sang pha khác ?" cuộc đối đầu kéo dài của các tiềm năng ?" thì lúc đó nhu cầu xuất hiện. Thất bại mùa đông năm 1941 và đặc biệt là năm 1942 đã làm suy giảm lỏng tin của Wertmacht vào ưu thế kỹ thuật Đức. Và cuộc biểu diễn sức mạnh cần phải có để hồi phục lòng tin. Ngoài ra, cuộc biều diễn ưu việt kỹ thuật cần phải có để bẻ gẫy lòng tin của quân địch vào sức mạnh chính bản thân chúng. Và chính lập luận đó đã quyết định chính việc phê duyệt phương án chiến dịch ?oCitadel?, hay là ?oPháo đài? tại vòng cung Kursk.
    Model trí tuệ của người Nga có sự ưu tiên khác, đó là đảm bảo khả năng sản xuất hàng loạt, có nghĩa là kết cấu phải đơn giản. Đó là yêu cầu cá nhân và cực kỳ cứng rắn của Xtalin. Chính vì thế mà các nhà thiết kế Xô-viết khi hoàn thiện các loại xe tăng hạng trung hoặc hạng nặng đều đi theo cách chọn phương án rẻ và đơn giản nhất. Tất cả các nhược điểm mà do sự đơn giản của các model mới gây ra đều được bù đắp bằng khả năng sản xuất chúng hàng loạt.
    Yêu cầu cứng rắn của Ủy Ban Phòng Vệ Quốc Gia (GKO) và cá nhân Xtalin là phải tăng không ngừng công suất sản xuất xe tăng đã dẫn đến việc phải giảm giá thành sản xuất bằng mọi cách. Đến đầu năm 1945 công lao động bỏ ra sản xuất T-34 hạ xuống so với năm 1940 là 2,4 lần, trong đó vỏ thép giảm 5 lần, động cơ diesel ?" 2,5 lần. Và trong điều kiện đó, khi mà số lượng xe sản xuất ra không giảm, việc chuyển sản xuất xe T-34 sang T34-85 đã thực hiện thành công. Không có gì đáng ngạc nhiên là trong suốt thời gian chiến tranh nền công nghiệp Xô-viết luôn luôn đảm bảo ưu thế về số lượng xe tăng sản xuất.
    Mô hình trí tuệ Xô-viết còn có một ưu điểm đáng kể nữa. Một cải tiến đơn giản nhất, ví dụ như lắp pháo mới cho T-34 cũng làm cho người Đức chế tạo ra mô hình cải tiến mới mà độ phức tạp và giá thành của nó gấp nhiều lần phương án Nga. Cuối cùng thì tạo nên một cỗ máy vừa đắt tiền lại vừa phức tạp hơn hẳn các loại xe tăng khác. Người Đức đã làm một bản án cho chính họ bằng cách chế tạo ra cỗ máy quá tốn kém và phức tạp hơn, đồng nghĩa với việc là sản xuất được số lượng ít hơn. Trong giới hạn của mô hình ?otrả lời? cho ?othách thức tăng? Xôviết thì người Đức không có cơ hội dù chỉ là là tiệm cận đến chỉ số Xô-viết về sản xuất tăng hàng loạt (số lượng lớn).
    Ngoài ra, việc đưa vào biên chế những loại xe tăng hoàn toàn mới và phức tạp hơn trong điều kiện khắc nghiệt của chiến tranh sẽ dẫn đến chiếc xe tăng mới còn ?osống sượng? hay là ?ochưa chín? với hàng loạt các hỏng hóc, nhược điểm về kỹ thuật mà còn được gọi là ?obệnh trẻ em?, mà để khắc phục chúng cần phải có nhiều thời gian và công sức để hoàn thiện. (Hầu như toàn bộ 200 tăng Pz-V ?oPanther? được đưa ra mặt trận Kursk 1943 đã không đi nổi tới chiến trường! ?" Danngoc).
    Cuối cùng, còn một hậu quả trực tiếp của nỗ lực các nhà thiết kế Đức trả lời cho ?othách thức T-34? trong giới hạn mô hình trí tuệ của mình. Đó là sự gia tăng khối lượng đáng kể của các mẫu xe tăng Đức mới, từ 20-22 tấn tới 40-70 tấn dẫn đến giảm đột ngột khả năng linh động tác chiến và chiến thuật của chúng. Ví dụ điển hình là khoảng cách hành quân cho một lần nạp nhiên liệu (fuel distance) của các mẫu xe tăng Đức mới là quá ít ?" đối với ?oCon Cọp? là 150km theo đường giao thông và 60km theo địa hình không có đường xá, đối với ?oCon Báo? khoảnng cách tương ứng này là 200km và 80km có nghĩa là việc hành quân bằng chính ?oCon Báo?, ?oCon Cọp? rất hạn chế và buộc phải sử dụng đường sắt để vận chuyển (phức tạp và khó khăn hơn nhiều).
    Và Pz-V ?oPanther?, Pz-VI ?oTiger?, thực chất là biến thành phương tiện chống tăng, vũ khí chống tăng hay là ?oTăng- Tiêm kích? khác với Pz-III và Pz-IV được thiết kế như vũ khí tấn công cho công nghệ chiến tranh chớp nhoáng. Khả năng của các xe tăng mới này được thể hiện rõ trong các trận chiến của vòng cung Kursk. Phần bọc thép phía trước của ?oPanther? gần như là bất khả xâm phạm đối với hỏa lực tăng Xôviết và các loại pháo chống tăng, trong khi đó phần vỏ thép bên sườn bị bắn thủng thậm chí là đạn pháo 45 mm.
    Mùa hè năm 1944 tướng chỉ huy tăng nổi tiếng của Wertmacht, tướng Heinz Wilhelm Guderian buộc phải phát biểu ?oKhông thể đảm bảo được cho các sư đoàn bộ binh số lượng vũ khí chống tăng cần thiết, và buộc phải bù đắp sự thiếu hụt này bằng xe tăng. Kết quả là mặc dù sức sản xuất hàng tháng trung bình khoảng 2000 xe bọc thép các loại, nhưng xe tăng vẫn không được sử dụng để thực hiện nhiệm vụ chính ?" triển khai để tấn công giáng đòn quyết định?. Việc gia tăng không ngừng sản xuất số lượng xe tăng Xô-viết chỉ ******** hình trên trở nên nghiêm trọng hơn, buộc bộ chỉ huy Đức phải sử dụng nhiều hơn nữa tăng cho mục đích phòng thủ chống tăng. (Có nghĩa là quân đội Đức không còn có khả năng tổ chức các chiến dịch tấn công nữa ?" Danngoc)
    Nói một cách khác là câu trả lời cho ?othách thức T-34? trong khuôn khổ mô hình trí tuệ Đức đã dẫn đến việc người Đức buộc phải từ chối quan niệm sử dụng tăng trước kia. Kết quả là quân đội Đức đánh mất cái vũ khí mà đã mang lại chiến thắng hoành tráng cho nước Đức trong thời kỳ 1939-1942.

Chia sẻ trang này