1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nước Mỹ và Các Giá trị Mỹ

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi NgoiSaoDen, 07/06/2011.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Học sinh Mỹ học gì về cuộc chiến tranh Việt Nam?

    Kỳ I: Lý do để Mỹ nhảy vào Việt Nam Đông Dương

    Sau khi Việt Nam giành được độc lập năm 1945, năm 1946, chiến tranh nổ ra giữa lực lượng ********* và Pháp. Năm 1949, Pháp công nhận sự tồn tại của chính quyền Việt Nam đứng đầu là Bảo Đại, thủ đô đóng tại Sài Gòn.

    Thoạt đầu nước Mỹ vẫn giữ thế trung lập, nhưng tới năm 1950 thì Tổng thống Truman quyết định hành động. Ông ta công nhận chính quyền Bảo Đại và trợ giúp họ tiền, vũ khí, chuyên gia.

    Tổng thống Eisenhower đắc cử càng tăng cường giúp đỡ về kinh tế và quân sự cho chính quyền Bảo Đại. Eisenhower tin rằng nếu chủ nghĩa Cộng sản lan rộng xuống Đông Dương, tất cả các quốc gia khác ở phía Nam châu Á sẽ lần lượt thuộc quyền kiểm soát của Cộng sản theo kiểu các quân cờ Domino đổ rạp nếu quân đầu tiên bị xô ngã.

    Lập luận này sau đó được gọi là Học thuyết Domino. Thế nhưng, Eisenhower vẫn từ chối gửi quân đến Việt Nam.
    Năm 1954, ********* vây ráp rất đông quân Pháp ở chiến trường Điện Biên Phủ. Pháp cầu cứu Mỹ gửi quân chi viện. Nhưng chỉ sau đó vài tuần chiến trường Điện Biên Phủ bị sụp đổ. Pháp phải theo gót Nhật rút quân khỏi Việt Nam.
    Hiệp định Geneva

    Trong thời gian đó, một hội nghị quốc tế về vấn đề Đông Dương được tổ chức tại Geneva. Pháp và Anh đại diện một bên, Trung Quốc và Liên Xô đại diện bên kia. Tất cả các bên đồng ý thỏa thuận ngừng bắn. Sau đó, tương tự như trường hợp của Đức và Triều Tiên, Việt Nam bị chia cắt làm 2 phần tại vĩ tuyến 17.

    Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (tức Bắc Việt Nam) đứng đầu là Chủ tịch Hồ Chí Minh. Việt Nam Cộng hòa (tức Nam Việt Nam) đứng đầu là Bảo Đại. Cuộc tổng tuyển cử để thành lập một chính phủ chung cho cả nước dự định được tổ chức 2 năm sau đó.

    Chỉ vài tháng sau, chính quyền Bảo Đại bị lật đổ bởi Ngô Đình Diệm. Diệm tuyên bố không tuân theo hiệp định bởi chính quyền Nam Việt Nam không ký vào hiệp định này. Và năm 1956, đến thời hạn tổ chức tổng tuyển cử, Diệm từ chối tham gia.

    Lực lượng chống đối Diệm, gọi là *********, đã tổ chức một chiến dịch đấu tranh du kích chống lại chính quyền Diệm. Số khác là Phật tử – những người không ưa thái độ thiên vị Thiên chúa giáo của Diệm. Ngoài ra còn có những người theo lực lượng ********* chỉ đơn giản vì họ muốn có tự do ngôn luận và xét xử bằng tòa án- những thứ mà Diệm cấm đoán.

    Cuối cùng là những người muốn Việt Nam được thống nhất. Khi sự thật lộ rõ rằng phần lớn những người chống đối Diệm là cộng sản, Eisenhower đã ngày càng tăng cường viện trợ cho Diệm.

    Từ đầu những năm 1960, chính quyền Nam Việt Nam của Ngô Đình Diệm ngày càng bị lung lay. ********* thành công trong việc kiểm soát vùng nông thôn.

    Chính quyền Diệm chống trả bằng chương trình “ấp chiến lược”. Dân cư của từng làng bị di chuyển đến địa điểm khác trong vòng vây của tường và hào. Có những đội công tác đi từ làng này đến làng khác để khám chữa bệnh, tư vấn cách trồng trọt.

    Nhưng những người Việt rất gắn bó với làng quê cũ của họ, hơn nữa họ không thích sống sau những bức tường rào. ấp chiến lược là một giải pháp sai lầm, tạo điều kiện cho lực lượng ********* ngày một mạnh mẽ ở vùng nông thôn. Trong khi đó, đường lối chính trị hà khắc và tệ nạn tham nhũng của chính quyền Diệm làm cho ngày càng nhiều người chống đối lại ông ta.

    Năm 1961, lực lượng đặc nhiệm đã tư vấn cho Kennedy gửi quân đội tới Việt Nam để giúp đỡ chính quyền Diệm. Kennedy thì băn khoăn giữa một bên là học thuyết Domino (sự lan truyền của chủ nghĩa Cộng sản và những thành tựu của nó – ND), một bên là niềm tin : chính quyền Diệm chỉ có một cách duy nhất để duy trì là tranh thủ được sự ủng hộ của nhân dân.

    Thay vì gửi quân đội đến Việt Nam, Kennedy đơn giản chỉ tăng thêm số lượng các chuyên gia giúp đỡ huấn luyện quân đội của Diệm, và cung cấp máy bay trực thăng cho họ. Cuối năm 1963, có khoảng 17.000 chuyên gia Mỹ ở Việt Nam (*)

    Cũng vào thời điểm cuối năm 1963, sự chống đối trong các tôn giáo đối nghịch với Diệm ngày càng leo thang. Chính quyền Diệm bỏ tù hàng trăm nhà sư và phá hủy vô số chùa chiền, đền thờ. Quan chức Hoa Kỳ cố gắng khuyên nhủ Diệm ngưng hành động ngược đãi các Phật tử – thành phần đa số trong dân số Việt Nam, và bãi bỏ lực lượng cảnh sát chìm do em của Diệm là Nhu đứng đầu.

    Nhưng Diệm đã từ chối, và Kennedy cắt viện trợ kinh tế. Ngày 1/11/1963, một cuộc đảo chính quân sự đã chấm dứt thời kỳ của Diệm, hai anh em Diệm, Nhu bị giết chết. Ngay sau đó Kennedy gửi quân nhảy dù đến miền Nam Việt Nam.

    Sau khi lên làm Tổng thống, Johnson gửi thêm hơn 500.000 quân đến Việt Nam và chi khoảng 25 tỷ USD mỗi năm trong một nỗ lực phù phiếm nhằm ngăn chặn Chủ nghĩa Xã hội xâm nhập miền Nam Việt Nam.


    (*) Cuốn sách này không đề cập tới sự kiện ngày 20/11/1961, chính Tổng thống John F. Kennedy đã phê chuẩn cho quân đội Mỹ tiến hành chiến dịch mang tên “Operation Trail Dust” dùng chất độc hóa học có chứa dioxin khai quang rừng Việt Nam với sự ủng hộ của Ngô Đình Diệm. (Theo “Chất độc da cam, dioxin và hệ quả” của TS Nguyễn Văn Tuấn, NXB Trẻ 2004 – PV).
    Theo TienPhong
  2. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Học sinh Mỹ được học như thế nào về chiến tranh Việt Nam?

    TP - Năm 1965, dân chúng Mỹ bắt đầu nghi ngờ về việc Hoa Kỳ ngày càng lún sâu vào cuộc chiến Việt Nam. Số lượng người phản đối ngày một tăng lên.

    Sự phẫn nộ của những người yêu hòa bình

    [​IMG]
    Nhiều thanh niên bất mãn đã tách khỏi xã hội Mỹ và thành lập những công xã như thế này
    Các cuộc phản đối được thực hiện với nhiều kiểu thể hiện: Những buổi biểu diễn nhạc chống chiến tranh, tuần hành đòi ngưng ném bom, khẩu hiện dán trên xe máy: Tình yêu chứ không phải chiến tranh, và biểu ngữ “Chiến tranh có hại cho trẻ em và những sinh vật khác”. Thanh niên Mỹ đốt giấy triệu tập nghĩa vụ quân sự và bao vây các trung tâm tuyển quân. Các cuộc biểu tình lan vào trường học, đặc biệt là sau khi việc hoãn triệu tập nghĩa vụ quân sự đối với sinh viên bị bãi bỏ.

    Năm 1968, khoảng 10.000 người Mỹ đã di cư sang Canada để tránh phục vụ cho cái mà họ gọi là cuộc chiến tranh đồi bại.

    Lý do để những người yêu hòa bình phản đối cuộc chiến này được đưa ra ngày càng nhiều. Một trong những lý do chính là họ cho rằng thực chất của cuộc chiến ở Việt Nam chỉ là một cuộc chiến trong đó lực lượng ********* đã cố gắng để đánh bại một chính phủ tham nhũng và vô dụng ở Sài Gòn.

    Những người yêu hòa bình tố cáo Chính phủ Hoa Kỳ đã hủy hoại cả đất nước và con người Việt Nam, đã làm cho hàng ngàn người Mỹ chết, bị thương, và cái giá của cuộc xung đột này còn thể hiện ở chỗ nạn lạm phát trầm trọng.

    Phái hiếu chiến lại đồng ý với Johnson rằng cuộc chiến ở Việt Nam quan trọng đối với an ninh của nước Mỹ và cần chấp nhận sự chết chóc và tốn tiền của. Thậm chí còn có người đòi chiến tranh phải leo thang thêm nữa.

    Họ tin sẽ có “ánh sáng ở cuối đường hầm” và chỉ có những nỗ lực hết cỡ của quân đội mới có thể mang lại chiến thắng trọn vẹn. Họ dẫn chứng từ những báo cáo của những nhà ngoại giao Mỹ và tư lệnh ở chiến trường Việt Nam rằng đối thủ của họ đã kiệt sức và đang đứng trước bờ vực chiến bại.

    Cuộc tấn công Tết Mậu Thân

    Tối thứ Ba ngày 30 tháng Chạp năm 1968, là ngày đón năm mới của người Việt Nam. Những ngày kế tiếp được gọi là Tết – những ngày bắt đầu một năm mới tính theo lịch mặt trăng.

    Ở khắp các đô thị miền Nam VN, đường phố đông nghẹt những người trẻ tuổi trông như vừa mới từ ngoại ô lên để đón lễ. Ngoài ra còn có rất nhiều những đám tang bất thường với kèn sáo, và dĩ nhiên là cả quan tài.

    Nhưng khi vỡ lở rồi mới biết, áo quan chứa toàn vũ khí, còn những người ngỡ như nông dân lại là *********. Tối đó, ********* đã mở một cuộc tấn công kinh hoàng khắp cả trăm đô thị ở miền Nam, trong đó có Sài Gòn và 26 tỉnh lỵ.

    Sau một tháng chống trả, quân đội Nam Việt Nam và quân đội Hoa Kỳ giành lại được quyền kiểm soát, làm thương vong 42.000 quân *********. Đó là một sự kiện chứng tỏ với Johnson rằng đối phương không hề đã bị đẩy đến bờ vực đầu hàng và cuộc chiến hãy còn dài lắm.

    Johnson quyết định rút lui


    Trước dấu hiệu có thể bị thất bại trong cuộc chạy đua tiếp theo vào Nhà Trắng bởi những đối thủ có chính sách hòa bình ở Việt Nam được đông đảo cử tri ủng hộ, mà một trong những người đó chính là anh trai của cố Tổng thống John Kennedy - ông Robert Kennedy, người đã đề nghị việc Mỹ chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam từ đầu năm 1963 với phát biểu: “Chúng ta đang giết những người vô tội…”

    Là một chính trị gia tinh quái, Johnson hiểu điều gì sắp xảy ra. Ngày 31/3/1968, ông tuyên bố trên tivi: “Tôi đang từng bước hạ màn chiến tranh ở Việt Nam. Tôi đã đề nghị không lực của chúng ta không tiếp tục oanh tạc Bắc Việt Nam”.
    Sau một thoáng suy nghĩ, ông nói tiếp: “Đang có sự chia rẽ trong các gia đình người Mỹ. Do đó, tôi không mong muốn, và cũng không chấp nhận Đảng của tôi bổ nhiệm tôi làm tổng thống trong nhiệm kỳ tới”.

    Bốn năm trước, Johnson nhận được sự ủng hộ của đông đảo cử tri Mỹ. Nhưng lúc này, ông đã phải tuyên bố giã từ sự nghiệp chính trị của mình.

    Sau đó một tháng, một cuộc đàm phán sơ bộ giữa những người đại diện của ông Hồ Chí Minh và Hoa Kỳ được tổ chức ở Paris. Bất chấp điều đó, chiến sự vẫn nổ ra.

    Thời đại Nixon


    Cuối những năm 1960, người Mỹ ngao ngán với những cuộc bạo động, biểu tình. Cuộc chiến ở Nam á vẫn không có được câu trả lời khi nào thì chấm dứt. Việc hai chính khách bị ám sát trong cuộc tuyển cử năm 1968 càng làm cho dân chúng lo lắng và thất vọng. Vì thế cử tri Mỹ đã bỏ phiếu cho ứng cử viên hứa hẹn đoàn kết đất nước lại.
    Richard M.Nixon trở thành Tổng thống Hoa Kỳ tháng Giêng năm 1969. Năm 1972, ông tái đắc cử. Chính quyền Nixon thay đổi chính sách đối ngoại, tái lập mối quan hệ với Trung Quốc, và muốn chấm dứt sự liên lụy với cuộc chiến Việt Nam.


    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Nixon và kế hoạch Việt Nam hóa chiến tranh

    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Có vẻ như ông ta nhìn nhận những người không cùng quan điểm không đơn giản chỉ là người bất đồng với ông mà là kẻ thù của ông. Những người này đe dọa đến quyền lực của ông và họ cần phải bị tiêu diệt.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Nixon cư xử nếu không nói như một Hoàng đế, thì cũng giống một hoàng tử. Ông ta mua một biệt thự giá 250.000USD ở Key Biscayne– Florida, và một biệt thự khác ở San Clemente– California mà ông ta phong cho cái tên là Nhà Trắng miền Tây.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Chính phủ của ông chi hết 10,5 triệu USD trong hai nhiệm kỳ, một phần trong số đó là để trang bị vũ khí và thiết bị an ninh, còn phần lớn là để sắm sửa đồ đạc và xây dựng cảnh trí. Mười sáu phi cơ và mười sáu máy bay trực thăng luôn phải túc trực để ông sử dụng. Quản gia, người hầu, đầu bếp, thợ làm vườn, lái xe của Nixon gồm cả trăm người.[/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Trong một lần trả lời báo chí, Nixon cho rằng: “Tổng thống phải khác người, ông ta phải có một phong cách đặc biệt. Bởi dân chúng muốn như vậy. Họ không muốn Tổng thống cũng tham gia vào đám đông và nói : Nhìn này, trông tôi cũng giống với các anh”. Thế nên, người ta luôn thấy ông thắt cà-vạt và mặc áo choàng. Và thậm chí bạn thân của ông ta cũng không được gọi tên của ông, mà phải trân trọng gọi là Mr.Nixon hoặc ngài Tổng thống.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Với thái độ xa lánh dân chúng kiểu đó, dưới thời đại của ông rất ít có những cuộc họp báo và các thông tin quan trọng thường không đến được với dân chúng Mỹ. Một ví dụ là Nixon đã không nói về việc ông cho ném bom Campuchia mãi đến khi việc này đã xảy ra được hơn một năm.[/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Nhiều người lo ngại rằng Tổng thống đã bao trùm những luật lệ của riêng ông lên Chính phủ.[/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Tháng 6/1969, Nixon tuyên bố kế hoạch “Việt Nam hóa chiến tranh”. Có nghĩa là sẽ từ từ rút quân Mỹ ra khỏi Việt Nam và để miền Nam Việt Nam tự giải quyết cuộc chiến của họ. Cuối tháng 8/1969, nhóm 25.000 lính Mỹ đầu tiên trở về nhà. Thời điểm đó, ông tăng cường ném bom miền Bắc, và bí mật ném bom cả Lào và Campuchia.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Phong trào phản chiến tăng lên[/FONT]

    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Chương trình Việt Nam hóa chiến tranh chỉ thành công một phần. Số lượng binh lính Mỹ trở về nhà ngày một tăng lên, nhưng chính quyền tham nhũng và kém hiệu quả của Nguyễn Văn Thiệu không thể tuyển được đủ quân để lấp vào khoảng trống đó.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Trong khi đó, các tổ chức phản chiến ở Mỹ ngày càng lớn mạnh. Ngày 15/5/1969 hàng trăm ngàn người Mỹ đeo băng đen trên tay áo đổ ra đường diễu hành.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Một cuộc xuống đường tương tự diễn ra vào ngày 15/10/1969. Rồi ngày 15/11/1969 tại Washington khoảng 40.000 người tham gia cuộc đi bộ “Phản đối sự chết chóc” , mỗi người cầm một tấm bảng có ghi tên một lính Mỹ chết ở Việt Nam.[/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Ông Nixon không chứng kiến các cuộc diễu hành này. Ngồi trong Nhà Trắng, ông bận xem trận bóng đá trên tivi. Ông ta cảm thấy việc rút quân khỏi Việt Nam một cách vô điều kiện là nhục nhã.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Và để có “Hòa bình trong danh dự” thì phải thông qua việc Việt Nam hóa chiến tranh. Một cuộc thăm dò dư luận Mỹ cho thấy 3/4 dân chúng Mỹ đồng tình với quan điểm này của Tổng thống.[/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Nhưng dần dần cách nhìn nhận của dân chúng Mỹ thay đổi. Tivi đã đưa hình ảnh về sự chết chóc và hủy hoại trực tiếp vào tận trong các gia đình người Mỹ. Báo chí đăng tải những sự kiện như lính Mỹ tàn sát cả một làng của người Việt ở Mỹ Lai.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Mùa xuân 1970, Nixon thông báo quân đội Mỹ đã xâm chiếm Campuchia để xóa sổ những địa điểm tiếp tế của ********* và Bắc Việt Nam. Dù cho binh lính đã rút khỏi đây vào tháng Sáu, nhưng phong trào phản chiến vẫn ngày càng sôi sục. Quốc hội có nghị quyết đòi việc ném bom Campuchia phải chấm dứt vào tháng Bảy.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Sinh viên đồng loạt biểu tình. Hơn 400 trường học đóng cửa. Từ ngày 9 đến 10/5/1970, khoảng 100.000 sinh viên tập trung trước Nhà Trắng. Thoạt đầu, Nixon gọi họ là những kẻ lười biếng vô công rồi nghề.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Sau đó ông ta tìm cách trò chuyện với họ trong trật tự và thân thiện. Nhưng thay vì nói về chiến tranh, ông chỉ đề cập đến bóng đá và lướt sóng. Một tờ báo viết về sự kiện này : “ Hai người Mỹ gặp nhau và ông nói gà bà nói vịt”.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Việc thương lượng hòa bình vẫn được tiến hành ở Paris. Ngày 8/10/1972, sau khi đã kiên nhẫn thảo luận, Kissinger tuyên bố một thỏa thuận ngừng bắn với Bắc Việt Nam chuẩn bị được ký kết. Hòa bình trong tầm tay. Ngày 23/10, ông ta lại nói việc ký hiệp ước bị trì hoãn vì có những điểm cần làm sáng tỏ.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Có một lý do mà Nam Việt Nam không chấp thuận. Đến tháng 11, việc làm sáng tỏ này vẫn chưa hoàn tất, Nixon ra lệnh huy động tổng lực không quân Hoa Kỳ tấn công Bắc Việt Nam. Thật không may, hầu hết doanh trại, kho hàng, nhà máy là những điểm chính của cuộc tấn công đều được đặt ở khu dân cư đông đúc. Nhà cửa, trường học, bệnh viện bị phá hủy ngoài chủ định, tổn thất trong người dân cũng rất cao.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Trước sự việc đó, nhiều đại biểu Quốc hội trước đó từng ủng hộ Nixon cũng đã lên tiếng đòi nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến. Cuối cùng thì ngày 27 tháng Giêng năm 1973, Bắc Việt Nam và Hoa Kỳ cũng ký vào bản thỏa thuận này. Mỹ rút quân nhưng vẫn chi viện cho Nam Việt Nam. Còn Bắc Việt Nam thì thả tù binh Mỹ.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Cuộc chiến Việt Nam là cuộc chiến dài nhất trong lịch sử nước Mỹ. 46.000 binh lính Mỹ tử trận, 300.000 bị thương, tiêu tốn hết 137 tỷ USD. Một hậu quả vô hình khác là sự chia rẽ trong các gia đình Mỹ và cảm giác bứt rứt của người Mỹ.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Sự tôn trọng chính quyền liên bang cũng bị giảm sút bởi sự che đậy các hành động của họ trước dân chúng. Trong đầu người Mỹ đã xuất hiện cảm giác không muốn có bất cứ một trường hợp Việt Nam tương tự nào nữa, nhưng họ vẫn mơ hồ về việc nước Mỹ có nên tiếp tục quan tâm đến những lục địa phía Tây bán cầu nữa hay không.[/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Một hệ quả của cuộc chiến này là sự hạn chế quyền hạn của Tổng thống trong chiến tranh. Tháng 11/1973, Quốc hội thông qua nghị quyết Quyền hạn trong chiến tranh, nêu rõ: Tổng thống gửi quân đội ra nước ngoài phải giải trình với Quốc hội trong vòng 48 giờ. Quốc hội có thể ra quyết định rút quân trong vòng 60 ngày. Nixon phủ quyết nghị quyết này, nhưng nó vẫn được thông qua mà không cần đến sự đồng ý của ông ta...[/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Thay lời kết
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Người bạn gửi tặng cho các dịch giả cuốn sách này là Nguyễn- kỹ sư cơ giới hạng nặng đang làm việc tại một thành phố nhỏ phía Nam nước Mỹ. Gần 30 năm trước anh đã từng trải những ngày tháng kinh hoàng của thân phận vượt biên trái phép.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Vài năm trở lại đây cuộc sống riêng ổn định, vợ chồng anh vẫn dành trọn những ngày cuối tuần làm việc thêm ngoài giờ để có thêm tiền gửi về hỗ trợ nhiều hoàn cảnh khó khăn trên mọi miền đất nước mà báo chí Việt Nam kêu gọi giúp đỡ, đồng thời chuẩn bị tỉ mỉ về một kế hoạch mở lớp dạy nghề cơ khí miễn phí cho trẻ nghèo sau ngày hồi hương.
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]
    [/FONT]
    [FONT=arial, helvetica, sans-serif]Nguyễn tâm sự: Anh chỉ là một trong hàng triệu Việt kiều luôn tha thiết thương nhớ quê hương, ước mong được đóng góp thật nhiều cho đất nước.[/FONT]


    Hoàng Thiên Nga - Võ Phụng Hoàng
    dịch và tổng hợp
    Báo Tiền Phong, Cơ quan Trung ương của Đoàn TNCS Hồ Chí Minh
  3. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Mỹ: học sinh bị giam vì "trốn học".

    Nữ sinh gốc Việt bị giam gây xôn xao nước Mỹ

    Câu chuyện về Diane Tran, cô gái 17 tuổi, học lớp 11 ở bang Texas, bị giam 24 giờ do nghỉ học quá số buổi quy định đang làm xôn xao dư luận Mỹ.

    [​IMG]
    Diane Tran nghỉ học nhiều vì phải làm thêm giúp đỡ gia đình. Ảnh: KHOU Diane Tran, một học sinh gốc Việt, học tại trường trung học Willis, Texas bị buộc phải ở lại trại giam đêm 23/5 và bị phạt 100 USD vì nghỉ học quá nhiều. Theo luật của bang Texas, học sinh chỉ được nghỉ không lý do 10 ngày trong một học kỳ. Nếu vi phạm, trường học có thể gửi các em đến tòa án của thanh thiếu niên.


    Thẩm phán Lanny Moriaty, người đã thẩm vấn Tran trong lần triệu tập tại tòa vì "trốn học" từ tháng 4, nói rằng ông đã cảnh báo cô gái. Và lần này khi Tran lại nghỉ học, ông buộc phải tiếp tục triệu tập và bắt giam cô trong phiên tòa công khai, đài truyền hình KHOU-TV ở Houston cho hay.
    Tuy nhiên, không giống với các thanh thiếu niên thường xuất hiện tại tòa án của ông Moriaty, Tran là một học sinh giỏi và luôn đạt điểm A trên lớp và các khóa dự bị đại học. Tran cho biết phải làm thêm một lúc hai công việc để kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Làm việc quá sức nên Tran thường phải nghỉ học vì mệt mỏi và buồn ngủ. Một bạn học của Tran cho biết: "Bạn ấy đi từ chỗ làm đến trường và đi từ trường đến chỗ làm. Bạn ấy phải thức đến 7h sáng để làm bài tập".
    Cha mẹ của Diane Tran là người gốc Việt sinh sống tại Mỹ. Họ ly dị khiến Tran phải làm thuê cùng lúc hai công việc để nuôi bản thân và một người em đang sống nhờ tại nhà họ hàng tại Houston, đồng thời gánh vác một phần học phí cho người anh đang học tại đại học Texas A&M.



    Mary Elliott, một trong hai người chủ của Tran, cho biết cô gái bắt đầu làm việc cho mình từ sau khi cha mẹ ly dị. Mẹ của Tran chuyển đến sinh sống tại Georgia còn Tran và em gái sống với cha. Tuy nhiên, cha của Tran thường xuyên phải đi làm cách nhà hơn 80 km. Elliott mô tả về Tran là một cô gái mạnh mẽ và ham học.
    Video: Diane Tran rơi nước mắt khi bị giam Câu chuyện của Tran làm dư luận Mỹ xôn xao, nhiều bình luận lên tiếng ủng hộ Tran. "Cô bé không đáng bị giam mà xứng đáng được tuyên dương", một bình luận trên trang Change viết. Một bình luận khác trên Twitter viết rằng: "Gia đình cô bé quá nghèo và cô bé chỉ muốn giúp gia đình. Như vậy không thể gọi là trốn học, không thể gọi đó luật, không thể gọi là quy định được".


    Một cuộc vận động góp tiền ủng hộ cho Tran đã được khởi động và được rất nhiều người tham gia ủng hộ. Đến hôm qua quỹ này đã quyên góp được hơn 90.000 USD để giúp đỡ cho Tran.​

    Nữ sinh gốc Việt bị tù được xóa tội

    Trước sự phản đối của cộng đồng trước việc tống giam sinh viên gốc Việt bỏ học vì lao động để đỡ đần cho gia đình, thẩm phán bang Texas, Mỹ, đã quyết định miễn tội cho cô.

    [​IMG] Diane Tran (trái) và bạn cùng lớp. Ảnh: CBS News

    Diane Tran, 17 tuổi, học sinh lớp 11 trường cấp ba Willis gần Houston, nhận được trát hầu tòa hôm 23/5 vì tội nghỉ học quá số buổi quy định.

    Thẩm phán Lanny Moriarty tuyên phạt giam Tran 24 giờ và yêu cầu cô nộp phạt 100 USD.

    Hình phạt này dành cho Tran đã vấp phải sự phản đối kịch kiệt từ phía cộng đồng khi biết nguyên nhân của việc nghỉ học là do Tran phải làm thêm một lúc hai công việc để có tiền nuôi các anh chị em ăn học.

    Nhiều luật gia lo ngại rằng lý lịch của Tran sẽ bị một án không đáng có và sẽ gây khó khăn cho việc học tập cũng như quãng đời của em sau này. Ông Moriarty bị chỉ trích là suy xét thiếu khôn ngoan trong trường hợp đặc biệt.

    Fox News đưa tin hôm qua, ông đã ký phán quyết bãi bỏ tội danh cho Tran. Tran sẽ phải hoàn thành các thủ tục giấy tờ cần thiết để xóa án. Tran đã nghỉ học 18 ngày ở trường năm nay, trong khi luật pháp bang quy định học sinh chỉ được phép vắng mặt 10 buổi trong 6 tháng.

    Tran làm việc cả ngày tại một tiệm giặt là và làm thêm theo giờ cho một công ty tổ chức tiệc cưới. Công việc này giúp cô có thêm tiền để nuôi em sau khi bố mẹ chia tay, nhưng cũng khiến cơ thể Tran bị kiệt sức và không thể đi học.

    Kể từ khi câu chuyện về Tran lan truyền rộng rãi trên mạng, hàng trăm người đã kêu gọi quyên góp tiền ủng hộ cô. Số tiền quyên góp hiện lên đến 100.000 USD, từ những người hảo tâm ở 18 quốc gia trên thế giới. Với số tiền này, cô gái 17 tuổi có thể nghỉ ít nhất một trong hai công việc hoặc cả hai, để đảm bảo sức khỏe cho việc học.

    Anh Ngọc

    Nhưng Diane Tran không nhận 100,000$ vừa được tặng thông qua quyên góp.


    Nữ sinh gốc Việt từ chối nhận 100.000 USD

    Thứ Sáu, 01/06/2012 13:11
    (NLĐO) – Diane Tran, cô nữ sinh gốc Việt 17 tuổi bị phạt tù giam 24 tiếng vì nghỉ học quá quy định ở Texas – Mỹ, vừa từ chối khoản tiền hơn 100.000 USD mà các nhà hảo tâm quyên tặng.

    Sau khi biết hoàn cảnh nhọc nhằn của Tran, làm cùng lúc 2 việc để hỗ trợ chi phí cho anh trai học đại học và phụ nuôi em gái, hàng ngàn người đã ủng hộ cô số tiền tổng cộng 100.000 USD qua tổ chức Hỗ trợ giáo dục trẻ em Louisiana. Tổ chức này lập hẳn trang web HelpDianeTran.com để quyên góp cho Tran.

    Tuy nhiên, Tran từ chối nhận số tiền với lý do: “Còn nhiều đứa trẻ khác chật vật hơn tôi”, theo ABC News.

    [​IMG]
    Diane Tran từ chối nhận 100.000 USD mà những người hảo tâm giúp đỡ. Ảnh: ABC

    [​IMG]
    Trang web HelpDianeTran.com
    Trong khi đó, thẩm phán Lanny Moriarty – người đã tuyên án 24 giờ ngồi tù và 100 USD tiền phạt đối với Tran hôm 23-5 – cũng đã xóa án cho cô nữ sinh, theo tờ Houston Chronicle. Thẩm phán Moriaty cho biết Tran không hề kể về gia cảnh của cô trong hai lần bị triệu tập ra tòa.

    Luật sư bào chữa của Tran, ông Brian Wice, nhận định: “Tran không phải là học sinh không chịu đến lớp vì muốn dự một buổi nhạc rock. Cô bé đã ra sức học tập và làm việc 24 giờ một ngày để hỗ trợ anh em, điều mà lẽ ra ở độ tuổi vị thành niên không cần phải làm”.

    [​IMG]
    Trường trung học Willis. Ảnh: KHOU-TV
    [​IMG]
    Tran bật khóc khi nghe phán quyết. Ảnh: KHOU-TV
    Sau khi cha mẹ ly dị, mẹ Tran rời khỏi Texas, còn người cha thường làm việc mà không về nhà. Tran học lớp 11 tại trường trung học Willis ở khu Willis, bang Texas. Diane Tran là học sinh giỏi của trường và thường xuyên đạt được điểm A.​
    Cô thường đi học từ 7 giờ sáng đến 2 giờ chiều, rồi làm việc ở một cửa hàng giặt khô. Cuối tuần, Tran làm thêm cho một công ty tổ chức tiệc cưới. Do kiệt sức nên nhiều hôm Tran không thể tỉnh dậy đi học.​

    Bằng Vy (Theo Daily Mail)

    Đây mới thực sự là NGƯỜI VIỆT NAM, dù ở bất cứ nơi đâu.
  4. tanbien

    tanbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2011
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Trông giống dân Triều Tiên Hàn Xẻng hơn he he
  5. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Ttrên đất Mỹ việc cs giết người rồi ngụy tạo bằng chứng không phải hiếm.

    Nếu trường hợp không có video hay rất nhiều người làm chứng cs giết người thì coi như là cs giết đúng và không có khả năng chịu trách nhiệm hình sự.

    Cs cũng như lính Mỹ khi ở hiện trường công tác thì chuyện ưu tiên số 1 là bảo vệ tính mạng của họ chứ không phải bảo vệ tính mạng người khác.

    Trong vụ này cs bắn nghi can ăn cắp xe khoảng 100 viên chết ngay tại chỗ. Người này không có vũ khí trong người.
    [YOUTUBE]c1y1UQuBkVQ[/YOUTUBE]
    Cs bảo rằng nghi can này dùng xe húc vào xe cảnh sát để chạy nhưng hình ảnh cho thấy bumper của chiếc xe hoàn toàn không bị hư hại gì, ngay cả trầy xước nhẹ cũng không có.
  6. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Kế hoạch tuyệt mật theo dõi Einstein của FBI

    Ngày 3/8/1950, Cục điều tra Liên bang Mỹ (FBI) bỗng nhận được một thỉnh cầu bất thường với nội dung: "Nếu như quý Cục có bất kỳ thông tin tình báo nào về con người này, xin hãy cung cấp ngay cho chúng tôi. Người này mặc dù đã nhập quốc tịch Hoa Kỳ, hơn nữa lại là một nhà khoa học lừng danh thế giới, nhưng vẫn phải tiến hành điều tra và thu hồi quốc tịch ngay nếu có thể". Đó là những gì mà Cục di dân của Mỹ đã gửi tới FBI nhằm tiến hành điều tra người được cho là thiên tài của các thiên tài- nhà khoa học kiệt xuất của mọi thời đại- Albert Einstein.



    Đau đáu nỗi niềm thời cuộc

    Cảm thấy nước Mỹ xa lạ vì sự "thô thiển và giả dối"

    Điều đặc biệt là Albert Einstein biết những hoạt động theo dõi của FBI. Trong giai đoạn từ năm 1948 đến 1952, nhà khoa học đã bị FBI theo dõi nhất cử nhất động. Năm 1950, trong một bức thư gửi người bạn Henry Wallace, Albert Einstein thổ lộ: "Chính trường Mỹ đang đắm chìm trong một không khí gần như phát xít". Năm 1951, khi bị FBI theo dõi sát sao nhất, Albert Einstein lại viết tiếp cho Henry Wallace, rằng: "Chưa bao giờ tôi cảm thấy là mình xa lạ với đất nước này như bây giờ. Khắp nơi chỉ thấy toàn là sự thô thiển và giả dối".

    Sau đó người nhà của Klaus Fuchs khi đó sống ở Mỹ cũng bị FBI ép cung chỉ với mục đích khai việc Albert Einstein và Klaus Fuchs làm việc cho Liên Xô. Tuy nhiên, người này không chịu làm theo yêu cầu của FBI nên đã bị trục xuất khỏi Mỹ. Đây là một thông tin đáng xấu hổ cho nước Mỹ- nhà báo Fred Jerome cho biết.
    Ít người biết rằng, khác với những nhà khoa học cùng thời, Albert Einstein không đơn thuần chỉ là một người chuyên cắm đầu vào các công trình nghiên cứu mà quên đi thời cuộc xung quanh. Mặc dù là một nhà khoa học nổi tiếng với hàng trăm công trình nghiên cứu thiên tài, nhưng Albert Einstein đã làm nhà cầm quyền Mỹ khi đó ngứa mắt khi ông ủng hộ chủ nghĩa xã hội và phong trào vì quyền công dân của người da đen ở Mỹ. Ngay từ trong Chiến tranh thế giới lần thứ nhất (1914-1918), Einstein đã thấy nhiều cảnh đau thương nên ông bắt đầu rao giảng về chủ nghĩa hòa bình. Ông rất thích tiếp xúc với những người nghèo khổ. Ông ăn mặc lôi thôi, tóc tai bù xù, khi đó nhiều người gọi ông với cái tên: "Ông giáo sư điên". Khi Chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra, dựa trên lý thuyết của Einstein, nhiều nhà khoa học đã cho rằng có thể chế tạo một loại vũ khí siêu đẳng: Bom nguyên tử. Einstein đã kinh hoàng trước viễn cảnh phát xít Đức chế tạo loại bom này trước phe Đồng minh, bèn viết thư hối thúc Tổng thống Mỹ Roosevelt xúc tiến việc chế tạo bom nguyên tử. Lập tức, Mỹ đã cho xây dựng Kế hoạch Manhattan nhằm chế tạo một quả bom nguyên tử trước khi Hitler chế tạo nó. Mặc dù có tham gia vào kế hoạch nhằm ngăn chặn những nguy cơ khủng khiếp có thể phát sinh từ phát xít Đức nhưng cuối cùng chính Mỹ đã cho ném hai quả bom nguyên tử xuống hai thành phố Hiroshima và Nagasaki nhằm trả thù Nhật vụ Trân Châu Cảng và kết thúc nhanh cuộc chiến. Lúc này, khi hay tin Mỹ thả bom xuống Nhật, Einstein đã rất đau đớn và xấu hổ trước những việc làm được coi là sai trái của mình.

    Sau Thế chiến thứ hai, khi sự mâu thuẫn giữa các nước đồng minh cũ trở nên căng thẳng, Einstein đã viết: "Tôi không biết Chiến tranh Thế giới lần thứ ba người ta sẽ dùng vũ khí gì, nhưng tôi có thể nói với bạn con người có thể sử dụng vũ khí gì ở Chiến tranh Thế giới thứ tư - đá!". Cùng với hai nhà khoa học nổi tiếng khác là With Albert Schweitzer và Bertrand Russell, Einstein đã vận động để dừng việc thử nghiệm hạt nhân và bom trong tương lai. Cũng sau khi Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, Einstein đã đứng đầu nhóm nhà khoa học đã phát hiện và nghiên cứu bom nguyên tử chính thức xin lỗi nước Nhật- điều mà Mỹ cho là mất mặt và chẳng ra gì.

    Bí mật khép tội "gián điệp" bị phơi bày

    Thực chất, không chờ đến khi có thư thỉnh cầu từ Cục di dân Mỹ, FBI đã bí mật tiến hành theo dõi mọi hoạt động của nhà khoa học Albert Einstein đã lâu. Tuy nhiên, chỉ đến khi FBI nhận được thư của Cục di dân thì công việc này mới chính thức âm thầm được khởi động một cách bài bản dưới sự chỉ đạo của Tổng thống Mỹ khi đó là Harry Truman. Năm 1950, FBI đã khẳng định nhà bác học Albert Einstein làm nội gián cho phía Liên Xô và bí mật lập hồ sơ theo dõi, điều tra để buộc tội ông.


    Sự việc này sẽ còn được giữ kín nếu vào năm 1983, nhà báo người Mỹ Fred Jerome đã tìm được một thông tin trên báo New York Times vào ngày 9/9/1983 với nội dung: “FBI đã xác nhận Albert Einstein từng làm gián điệp". Nhận thấy đấy là một thông tin hết sức nhạy cảm và quan trọng nên Fred Jerome đã tiến hành tra cứu các tài liệu về nhà khoa học Albert Einstein. Trong những tài liệu mà nhà báo này tiến hành thu thập thì có khá nhiều thông tin liên quan đến việc FBI đã tiến hành theo dõi sát sao mọi hành động của Einstein”.

    Nhưng tại sao FBI lại quan tâm đến Albert Einstein như vậy? Liệu nhà bác học này có nguy hiểm đến mức FBI phải quá chú tâm để theo dõi ông như vậy không? Câu trả lời là do Albert Einstein từng tham gia vào Kế hoạch Manhattan và quan trọng hơn là Albert Einstein lại là một trong những thành viên của Hội đồng khoa học hợp tác giữa Mỹ và Liên Xô, nhất là trong lĩnh vực nguyên tử. Do vậy, FBI nghi ngờ rằng Albert Einstein chẳng ngại gì mà không tiết lộ thông tin về dự án Manhattan cho phía Liên Xô.

    Sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Mỹ dành cho nhà khoa học đại tài này xuất phát từ ngày 10/2/1950 khi Laus Fuchs, một nhà khoa học tham gia dự án Manhattan bị bắt giữ tại Anh vì tình nghi làm gián điệp cho Liên Xô. Mà Klaus Fuchs chính là người được Albert Einstein giới thiệu vào làm việc tại dự án Manhattan. Trong 1.800 trang hồ sơ mà Mick Ladd cùng những đồng nghiệp tại FBI thu thập được thì có khá nhiều thông tin liên quan đến mối quan hệ mật thiết giữa nhà bác học này với Klaus Fuchs - nhà khoa học được Albert Einstein giới thiệu vào làm việc tại dự án Manhattan. Đây cũng chính là người vì tình nghi làm gián điệp cho Liên Xô mà bị Mỹ bắt giữ.

    Sau vụ bắt giữ này, John Edgar Hoover, Giám đốc FBI, nghi ngờ rằng Albert Einstein đã giúp đỡ Liên Xô trong sản xuất vũ khí nguyên tử. Vì vậy, Hoover đã giao nhiệm vụ cho Mick Ladd - một trong 10 nhân vật quyền lực nhất FBI lập hồ sơ theo dõi để buộc tội Albert Einstein làm gián điệp cho Liên Xô.

    Để theo dõi Albert Einstein, FBI cùng với Mick Ladd đã sử dụng rất nhiều biện pháp được cho là vi phạm quyền tự do cá nhân như: Đọc trộm thư, gắn các thiết bị nghe và nhìn trộm tại nhà riêng của Albert Einstein. Thậm chí những cuộc nói chuyện qua điện thoại của gia đình Albert Einstein cũng bị FBI ghi nhận và theo dõi đến chi tiết cả ngày giờ các cuộc gọi và danh sách những người đã nói chuyện với ông. Trải qua một quá trình điều tra dài hạn, FBI đã thu được một tập hồ sơ dày đến 1.800 trang.

    Việc theo dõi mọi động tĩnh của Albert Einstein chỉ thực sự kết thúc khi ông qua đời ở tuổi 76, vào tháng 4/1955. Tuy rằng trước đó, Thượng nghị viện Mỹ đã bỏ phiếu bất tín nhiệm cho cái gọi là "Lập danh sách đen những nhà khoa học có tình nghi cung cấp tài liệu vũ khí hạt nhân của Mỹ cho Liên Xô bằng các biện pháp theo dõi". Mặc dù nhận phải sự phản đối của Thượng viện nhưng để bảo đảm sự an toàn cho nước Mỹ, FBI vẫn không từ bỏ việc thu thập hồ sơ để khép tội phản quốc cho Albert Einstein. Sau khi nhà khoa học thiên tài này mất đi, 1.800 trang hồ sơ đã được lập đã không còn giá trị và bị cất vào kho lưu trữ của FBI.
  7. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Trong ngành truyền thông ở Mỹ có một chức danh gọi là "nhà báo quan tòa" (Journalist adjudicator), kiểm soát những luật lệ bất thành văn trong giới truyền thông, thực chất chính là hệ thống tuyên truyền và kiểm duyệt để thực hành chiến tranh tâm lý và phản tuyên truyền.

    Trong bài nói chuyện ở Chicago vào ngày 16 tháng 6 năm 2007, nhà báo và là nhà sản xuất phim tài liệu John Pilger cho biết ông đã bị từ chối bởi một nhân viên như vậy ở kênh truyền hình PBS của Mỹ khi ông ta muốn cho phát hình bộ phim tài liệu mang tựa đề "Year Zero: The Silent Death of Cambodia" (Năm 0: Cái chết âm thầm của Campuchia), nói về sự hình thành sức mạnh của lực lượng Pol Pot và sự dính líu của Kissinger và Nixon. Phim tài liệu này đã phát hình trên khoảng 60 quốc gia và trở thành một trong những phim tài liệu được nhiều người xem nhất, nhưng lại bị cấm ở Mỹ. Đây là đoạn nói về vấn đề này trong bài phát biểu của ông Pilger:

    "I’ve made a number of documentaries about Cambodia. The first was Year Zero: the Silent Death of Cambodia. It describes the American bombing that provided the catalyst for the rise of Pol Pot. What Nixon and Kissinger had started, Pol Pot completed—CIA files alone leave no doubt of that. I offered Year Zero to PBS and took it to Washington. The PBS executives who saw it were shocked. They whispered among themselves. They asked me to wait outside. One of them finally emerged and said, “John, we admire your film. But we are disturbed that it says the United States prepared the way for Pol Pot.”

    "Tôi đã hoàn thành một số phim tài liệu về Campuchia. Cuốn phim đầu tiên là Year Zero: the Silent Death of Cambodia. Nó nói lên vấn đề những trận bom của Mỹ dội xuống Campuchia đã có tác dụng dọn đường cho sự phất lên của Pol Pot. Những gì mà Nixon và Kissinger bắt đầu thì Pol Pot đã hoàn thành, những hồ sơ CIA đã cho thấy việc này không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi trao Year Zero cho đài PBS và đem tới Washington. Ban quản lý của CBS xem phim và bị sốc. Họ thầm thì, rỉ tai với nhau. Họ bảo tôi chờ ở ngoài. Cuối cùng một người trong số họ đã xuất hiện và nói, "John, chúng tôi yêu mến phim tài liệu của bạn. Nhưng chúng tôi bất an vì nó cho biết Mỹ đã chuẩn bị con đường cho Pol Pot."

    I said, “Do you dispute the evidence?” I had quoted a number of CIA documents. “Oh, no,” he replied. “But we’ve decided to call in a journalistic adjudicator.”

    Tôi nói, "Có phải bạn không đồng ý với những bằng chứng trong đó?" Tôi liệt kê ra một loạt những tài liệu CIA. "Ồ, không," ông ta trả lời. "Nhưng chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho một journalistic adjudicator."

    Now the term “journalist adjudicator” might have been invented by George Orwell. In fact they managed to find one of only three journalists who had been invited to Cambodia by Pol Pot. And of course he turned his thumbs down on the film, and I never heard from PBS again. Year Zero was broadcast in some 60 countries and became one of the most watched documentaries in the world. It was never shown in the United States."

    Từ "journalist adjudicator" có thể được phát minh bởi George Orwell. Rốt cuộc họ tìm ra 1 trong duy nhất 3 người phóng viên được Pol Pot mời đến Campuchia. Và đương nhiên, ông ta đã từ chối không cho chiếu cuốn phim tài liệu đó, và tôi không bao giờ nghe gì từ PBS nữa. Year Zero đã được trình chiếu trên khoảng 60 quốc gia và đã trở thành một trong những phim tài liệu được xem nhiều nhất trên thế giới. Nó chưa bao giờ được phép chiếu ở Hoa Kỳ."

    Year Zero: The Silent Death of Cambodia

    President Nixon and Mr. Kissinger unleashed 100,000 tons of bombs, the equivalent of 5 Hiroshimas.


    The bombing was their personal decision; they illegally and secretly, they bombed Cambodia, a neutral country, back to the Stone Age.
    And I mean Stone Age in its’ literal sense.


    John Pilger vividly reveals the brutality and murderous political ambitions of the Pol Pot/Khmer Rouge totalitarian regime which bought genocide and despair to the people of Cambodia while neighboring countries, including Australia, shamefully ignored the immense human suffering and unspeakable crimes that bloodied this once beautiful country.

    Watch the full documentary now [YOUTUBE]http://vimeo.com/17634265[/YOUTUBE]
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Freedom Next Time: Filmmaker & Journalist John Pilger on Propaganda, the Press, Censorship and Resisting the American Empire [​IMG]
  8. Jenna1987

    Jenna1987 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/05/2012
    Bài viết:
    936
    Đã được thích:
    1.889
    Đảo ngược sự thật Việt Nam

    Phần lớn tư liệu trong bài là của globalresearch, có thể tham khảo tại đây:
    http://www.globalresearch.ca/index.php?context=va&aid=31296

    Tiếp tục chủ đề người Mỹ viết lại lịch sử, lần này là chiến tranh Việt Nam. Chúng ta biết rằng, chủ trương của ta đối với Mỹ là khép lại quá khứ, hướng tới tương lai. Chúng ta đã có những nhân nhượng nhất định đối với Mỹ, ví dụ như vấn đề chất độc da cam với gần 1 triệu nạn nhân và cả nước có đến gần 5 triệu người bị nhiễm chất độc màu da cam, thì nay vấn đề chất độc da cam, mà nạn nhân chính là con người đã bị biến thành khắc phục "ô nhiễm môi trường".

    Trong lúc 2 bên đang tiếp tục tiến tới bình thường hóa quan hệ, hợp tác cùng phát triển thì ông TT Obama đã đăng đàn bẻ ngéo sự thật lịch sử chiến tranh Việt Nam. Bên Mỹ có 2 phe, cộng hòa và dân chủ, phe cộng hòa dù sao cũng được tiếng là tử tế hơn vì đôi khi họ chẳng thèm dấu giếm che đậy. Dân Mỹ trắng nói gã da đen Kenya thật nguy hiểm. Không sai!


    Lầu Năm Góc vừa tiến hành chiến dịch quan hệ công chúng quốc gia nhiều năm để biện minh, để ca ngợi và tôn vinh cuộc chiến tranh xâm lược thảm khốc và thất bại của Washington đối với Việt Nam - cuộc xung đột quân sự gây tranh cãi nhất và không được lòng dân nhất của Mỹ.

    Tổng thống Barack Obama vừa khai mạc một sự kiện quân phiệt, do Quốc hội phê duyệt với thế áp đảo cách đây 4 năm, trong bài phát biểu tại Bức tường Việt Nam trong Ngày tưởng niệm 28 tháng 5. Toàn bộ chiến dịch này sẽ bao gồm hàng chục ngàn các sự kiện trong 13 năm tiếp theo, bề ngoài là nhằm mục đích "cuối cùng vinh danh" binh lính Mỹ đã chiến đấu tại Việt Nam. Nhưng người cuối cùng đã được rút lui gần 40 năm trước đây.

    Trong thực tế, dự án chưa từng có - có tiêu đề Tưởng niệm Chiến tranh Việt Nam - sẽ lợi dụng sự ngông cuồng "ủng hộ cựu chiến binh" để thực hiện 2 mục tiêu lâu dài và được thêm vào:

    • Đầu tiên là để hợp pháp hóa và tăng cường thay mới tinh thần chiến binh Mỹ khi mà Lầu Năm Góc hiện lên từ 2 cuộc chiến tranh bất chính, xa lầy và tốn kém đến tàn hại và sinh ra phản tác dụng ở Iraq và Afghanistan, và chuẩn bị những cuộc phiêu lưu quân sự tiếp theo ở châu Á, Trung Đông và châu Phi. Chỉ trong vòng vài ngày sau bài phát biểu của Obama, ví dụ, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã công bố một sự tăng cường lớn cho lực lượng Hải quân Mỹ ở Thái Bình Dương, một động thái rõ ràng là nhắm đến Trung Quốc. Đồng thời cuộc chiến tranh UAV của chính quyền Obama đang được đẩy nhanh khi danh sách giết chóc của Văn phòng Bầu dục mở rộng, và tổng thống tham gia vào phá hoại không gian mạng chống lại Iran.

    • Thứ hai là làm phai nhạt ký ức phản đối đã có lịch sử của dân chúng đối với chiến tranh Việt Nam bằng cách đặt ra trước các điều khoản kiểm duyệt xung đột của Lầu Năm Góc trong các cuộc biểu tình cộng đồng, diễu hành và các khóa giáo dục diễn ra trên toàn quốc từ năm 2025. Những lá cờ vẫy, những duyên cớ siêu-yêu nước lần siêu sẽ đề cao các cựu chiến binh, các thành viên quân sự đang làm nhiệm vụ, các quan chức chính phủ, các chính trị gia địa phương, giáo viên và các lãnh đạo doanh nghiệp sẽ được kết hợp lực lượng để ca ngợi những người đã chiến đấu tại Việt Nam và những người trên mặt trận quê nhà-những người ủng hộ chiến tranh. Sẽ không có nhiều - nếu có - sự chú ý tập trung vào đa số người Mỹ phản đối cuộc phiêu lưu của chủ nghĩa đế quốc, ngoại trừ một chú thích mô tả làm thế nào nền dân chủ khoan dung Mỹ chịu đựng bất đồng chính kiến.

    Chủ đề chính trong bài diễn văn của Obama là quân đội Mỹ đã không được đón nhận đầy đủ vinh quang cho những nỗ lực của họ để ngăn chặn thống nhất Bắc-Nam Việt Nam một cách bạo lực. Ông ta đã không chỉ ra rằng sẽ không có chiến tranh nếu Mỹ cho phép bầu cử tự do diễn ra trong phạm vi cả nước Việt Nam vào năm 1956, theo quy định của Hiệp định Giơ-ne-vơ 1954 kết liễu chủ nghĩa thực dân Pháp ở Đông Dương. Washington gần đây đã quyết rằng cuộc chiến tranh này "chính thức" bắt đầu vào năm 1962 (mặc dù sự tham gia của Mỹ là từ những năm 1950), và cho phép tưởng niệm bắt đầu như là "kỷ niệm 50 năm".

    Tổng thống Obama nói với đám đông lớn cổ vũ của các cựu chiến binh và gia đình của họ tại bức tường Việt Nam chính xác những gì họ - và tất cả những ai vẫn còn phẫn nộ vì phong trào chống chiến tranh lớn của thời đại - muốn nghe:

    "Một trong những chương đau đớn nhất trong lịch sử của chúng ta là Việt Nam - đặc biệt nhất, chúng ta đã đối xử với binh lính của chúng ta phục vụ ở đó như thế nào…

    "Bạn thường đổ lỗi cho một cuộc chiến tranh bạn đã không bắt đầu, trong khi bạn cần phải được khen ngợi vì đã phục vụ đất nước của mình với lòng dũng cảm (Vỗ tay). Bạn đôi khi bị đổ lỗi vì những hành động xấu của một số ít, trong khi sự phục vụ đáng tôn kính của nhiều người cần phải được ca ngợi. Bạn trở về nhà và đôi khi bị phỉ báng, trong khi bạn cần phải được làm cho nổi danh. Đó là một sự xấu hổ quốc gia, sự nhục nhã mà lẽ ra đã không bao giờ xảy ra. Và đó là lý do tại sao ở đây hôm nay chúng ta quyết định rằng nó sẽ không xảy ra lần nữa (Vỗ tay)…”

    "Bạn đã viết một trong những câu chuyện phi thường nhất của lòng dũng cảm và tính toàn vẹn trong biên niên sử của lịch sử quân sự (Vỗ tay) .... Mặc dù một số người Mỹ quay lưng với bạn - bạn đã không bao giờ quay lưng với đất nước Mỹ … Và cho phép nhớ đến tất cả các cựu chiến binh Việt Nam đã quay trở lại và phục vụ một lần nữa trong cuộc chiến tranh ở Iraq và Afghanistan. Các bạn đã không ngừng phục vụ tổ quốc (Vỗ tay).”

    "Vì vậy, ở đây ngày hôm nay, phải nói rằng – các bạn đã chiếm lĩnh vị trí cuae mình trong thế hệ vĩ đại nhất. Vào lúc này, tôi sẽ yêu cầu tất cả các cựu chiến binh Việt Nam của chúng ta, tất cả các bạn những người có thể đứng lên, xin vui lòng đứng lên, tất cả những người đang đứng, hãy giơ tay của mình – khi chúng ta nói những từ giản dị là từ nay trở đi sẽ luôn luôn chào đón binh lính của chúng ta khi họ trở về nhà: (Vỗ tay) nhà Chào mừng về nhà. Welcome home. Welcome home. Chào mừng vềnhà. Cảm ơn các bạn. Chúng tôi đánh giá cao các bạn. Chào mừng về nhà (Vỗ tay... .)”

    "Xin Chúa ban phước cho các bạn. Xin Chúa ban phước cho gia đình các bạn. Xin Chúa ban phước cho những người đàn ông đàn bà trong bộ quân phục của chúng tôi. Và xin Chúa ban phước lành cho Hợp chủng quốc Mỹ."

    Hầu như không có những lời chỉ trích trên các phương tiện thông tin đại chúng về sự phóng đại đến mức khó ngửi của ông tổng thống về cái gọi là "ngược đãi" cựu chiến binh Việt Nam. Đúng là, không có các cuộc diễu hành chiến thắng, nhưng đó là bởi Quân đội Mỹ đã bị đánh bại bởi một đối thủ nhỏ bé hơn nhiều và vô cùng thiếu thốn vũ khí – lực lượng du kích của mặt trận Giải phóng miền Nam Việt Nam (quân giải phóng - NLF) và các lực lượng chính qui từ miền Bắc Việt Nam.


  9. Jenna1987

    Jenna1987 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/05/2012
    Bài viết:
    936
    Đã được thích:
    1.889
    Đảo ngược sự thật Việt Nam

    Vào lúc mà nhiều các cựu chiến binh trở về nhà, người dân Mỹ đã quay ra chống chiến tranh và họ muốn nó kết thúc, cũng như một phần đáng kể binh lính đang tại ngũ, bao gồm rất nhiều người đồng cảm với phong trào hòa bình hay những người nổi loạn hoặc bị ruồng bỏ. Không nghi ngờ gì, một số cựu chiến binh đã bị coi thường - nhưng mức độ ít hơn rất nhiều so với Obama và các lực lượng ủng hộ chiến tranh giả thiết trong những năm qua.

    Bất cứ khi nào Mỹ tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược không được dân chúng ủng hộ, như ở Việt Nam, Afghanistan và Iraq, Washington và các phương tiện thông tin đại chúng luôn luôn nhấn mạnh rằng nghĩa vụ của công dân yêu nước là "ủng hộ quân đội" ngay cả khi họ phản đối chiến tranh. Nhưng rõ ràng, dạng thức ủng hộ mà chính phủ Mỹ tìm kiếm vẫn không tránh được hàm ý ủng hộ chiến tranh. Đây là lý do tại sao các nhóm hòa bình có khẩu hiệu "Ủng hộ binh lính – Mang con em về nhà NGAY!"

    Theo Lầu Năm Góc, nơi phụ trách tổ chức Lễ Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam, mục đích chính là để "cảm ơn và vinh danh các cựu chiến binh của chiến tranh Việt Nam ... vì sự phục vụ và hy sinh của họ thay mặt cho nước Mỹ và để cảm ơn và vinh danh gia đình của các cựu chiến binh. Để nhấn mạnh sự phục vụ của các Lực lượng vũ trang trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam và những đóng góp của các Cơ quan Liên bang và các tổ chức chính phủ, phi chính phủ đã giúp đỡ, hay hỗ trợ cho các Lực lượng vũ trang. Để vinh danh sự đóng góp trên mặt trận quê nhà của người dân Mỹ trong chiến tranh Việt Nam…"

    Hàng ngàn người trong cộng đồng cựu chiến binh, các tổ chức phi chính phủ khác nhau trên khắp nước Mỹ được dự kiến là sẽ tham gia “Chương trình Đối tác kỷ niệm” , “để hỗ trợ chính quyền liên bang, các bang và chính quyền địa phương để giúp đỡ một quốc gia vĩ đại biết ơn và cảm ơn, tôn vinh các cựu chiến binh Việt Nam của chúng ta và gia đình của họ. “Đối tác kỷ niệm” được khuyến khích tham gia bằng cách lập kế hoạch và tổ chức các sự kiện và các hoạt động ghi nhận sự phục vụ của các cựu chiến binh Việt Nam gia đình, ghi nhận lòng dũng cảm, và sự hy sinh."

    Ngoài ra chính phủ và các "đối tác" sẽ được phân phối các tài liệu giáo dục về chiến tranh, theo Lầu Năm Góc, nhưng không chắc rằng bên phía Việt Nam của câu chuyện này hay số đông phản đối chiến tranh ở Mỹ, dân sự và quân sự, sẽ nhận được sự chú ý tán thành. Nhiều thực tế, bao gồm cả nguồn gốc chiến tranh chắc chắn sẽ bị thay đổi để phù hợp với mục đích chính của lễ kỷ niệm là giảm thiểu thất bại của Washington và tối đa hóa chủ nghĩa anh hùng, lòng trung thành tận tụy của binh lính.

    Về mặt chính thức, cuộc chiến tranh Việt Nam kéo dài 11 năm (1962-1973), nhưng Mỹ đã thực sự tham gia liên tục trong 21 năm (1954-1975). Mỹ đã cung cấp tài chính khôi phục sự kiểm soát của thực dân Pháp trên đất nước Việt Nam và toàn bộ Đông Dương sau thất bại của chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản vào năm 1945. Đến năm 1954, Washington đã không chỉ cung cấp tiền bạc và các cố vấn, mà còn đã cử 352 người Mỹ đến Việt Nam trong một “Nhóm cố vấn hỗ trợ quân sự” để giúp đỡ Pháp chống lại các lực lượng giải phóng dưới sự lãnh đạo của **********************. Giải phóng quân đã đánh bại quân đội Pháp ở trận chiến lịch sử Điện Biên Phủ cùng năm đó.

    Hội nghị Geneva năm 1954, tạo điều kiện cho Pháp một cuộc rút quân trước mắt, được thiết lập để Việt Nam bị chia cắt tạm thời thành 2 nửa cho đến cuộc bầu cử tự do được tổ chức vào năm 1956 để xác định xem các lực lượng giải phóng, đứng đầu là Hồ Chí Minh, hay ông vua Bảo Đại, kẻ đã cộng tác với cả Pháp và lực lượng chiếm đóng Nhật Bản và cũng là một con rối của Mỹ, sẽ cai trị nhà nước thống nhất.

    Người ta nghi ngờ tưởng niệm sẽ đi đến chỗ nhấn mạnh một thực tế rằng Mỹ, đứng đầu bởi Tổng thống Dwight D. Eisenhower, đã sử dụng sức mạnh của mình để ngăn chặn cuộc bầu cử tự do diễn ra trên toàn quốc khi đã trở nên rõ ràng rằng Hồ Chí Minh sẽ giành chiến thắng 80% phiếu bầu. Eisenhower thừa nhận điều này trong hồi ký của mình. Thay vào đó, Washington liên minh với lực lượng cánh hữu ở phía Nam tuyên bố "miền Nam Việt Nam" là một nhà nước riêng biệt lần đầu tiên trong lịch sử và đã thiết lập tài chính, huấn luyện và đã kiểm soát một lực lượng lớn quân đội phía nam để ngăn cản thống nhất đất nước. Mỹ đã chi phối chính quyền Sài Gòn trong suốt cuộc chiến tranh sau này.

    Khi Paris rút đi và còn lại quân đội Pháp tháng 4 năm 1956, theo John Prados trong "Việt Nam: Lịch sử một cuộc chiến tranh không thể thắng, 1945-1975" (2009) (Vietnam: The History of an Unwinnable war), "sự ra đi của họ (Pháp) đã biến Mỹ thành ông anh lớn của miền Nam Việt Nam", tức là, chúa trùm và quân đội để bảo vệ chống lại các lực lượng giải phóng phổ biến ở nửa phía nam của đất nước đã nửa thế kỷ.

    Tháng 6 năm 1962, 9700 Mỹ "cố vấn quân sự" cùng với 1 lượng lớn các điệp viên CIA đã được đào tạo và chiến đấu để hỗ trợ chế độ tham nhũng Sài Gòn do Mỹ đỡ đầu, lúc đó, bộ trưởng Quốc phòng Robert McNamara dưới thời TT Mỹ Kennedy's, tuyên bố rằng "mọi biện pháp định lượng cho thấy chúng ta đang chiếm lĩnh cuộc chiến."

    Đến năm 1968, khi số lượng của quân đội Mỹ đạt đến đỉnh điểm 535040 người, Washington rõ ràng đã để thua đối thủ ngoan cường của họ. Đó cũng là khi Tổng thống Lyndon B. Johnson của phe Dân chủ quyết định không xúc tiến tái tranh cử nữa, để tránh phải mang cái bộ mặt nhục nhã của sự thất bại. Tổng thống Richard M. Nixon phe Cộng hòa đã kế nhiệm và tăng cường mạnh mẽ các vụ ném bom trong khi cũng kêu gọi đàm phán để chấm dứt chiến tranh. Đối mặt với một thất bại xảy ra trước mắt và một thảm họa chính trị, quân đội Mỹ rút lui vào năm 1973. CIA và một số nhân viên quân sự của Mỹ, các cố vấn chính trị vẫn còn ở lại với chính quyền cánh hữu miền Nam Việt Nam bị cắt giảm viện trợ cho đến tháng 4 năm 1975 khi toàn bộ đất nước được giải phóng.

    Mỹ đã mất 58151 quân trong chiến tranh. Từ 4 đến 5 triệu dân thường và binh línhViệt Nam đã thiệt mạng ở cả hai phía trong một thảm họa có thể đã hoàn toàn tránh được nếu Washington cho phép các cuộc bầu cử tự do diễn ra. Hơn 1 triệu dân thường ở nước láng giềng Lào và Campuchia cũng đã bị giết hại hoặc bị thương bởi bom đạn Mỹ.

    Việt Nam, bắc và nam, đã bị nghiền thành bột bởi bom đạn Mỹ. Lầu Năm Góc đã ném 15.5 triệu tấn vũ khí trên mặt đất và trong không trung 3 nước Đông Dương, 12 triệu tấn ở riêng miền Nam Việt Nam trong một nỗ lực không thành đánh tan quân Mặt trận Giải phóng được hỗ trợ bởi quân đội miền Bắc. Để so sánh, Mỹ đã ném chỉ 6 triệu tấn vũ khí như thế trong suốt chiến tranh thế giới thứ II ở châu Âu và Viễn Đông. Tất cả như đã nói, cho đến khi chiến tranh kết thúc, có đến 26 triệu hố bom lỗ chỗ ở Đông Dương, nơi tràn ngập vũ khí và máy bay ném bom Mỹ.

    Lầu Năm Góc cũng đã rải 18 triệu lít chất diệt cỏ để khai quang vài triệu hecta đất nông nghiệp và rừng. Hàng triệu người Việt Nam bị dị tật bẩm sinh, bệnh tật và tử vong từ những hóa chất độc hại. AP gần đây viết bài từ Hà Nội, thủ đô của Việt Nam, rằng "Hơn 100000 người Việt Nam đã bị thiệt mạng hoặc bị thương bởi bom mìn trong đất phát nổ hay các chất nổ bị bỏ lại khác kể từ khi chiến tranh Việt Nam kết thúc cách đây gần 40 năm, để rà phá bom mìn trên cả nước sẽ mất thêm nhiều thập kỷ nữa."

    Cũng cần đề cập - vì nó sẽ bị cấm trong kỷ niệm – rằng các lực lượng Mỹ, bao gồm cả CIA và Lầu Năm Góc, quân đội bị điều khiển miền Nam Việt Nam, đã tra tấn hàng ngàn người bị "nghi ngờ" ủng hộ cuộc đấu tranh giải phóng, tra tấn bằng dòng điện trên thiết bị di động là thường xuyên và phổ biến. Ước tính có khoảng 40000 "*********" (bị nghi ngờ là thành viên hoặc ủng hộ quân giải phóng) đã bị sát hại trong thời kỳ dài thực hiện "Chiến dịch Phượng Hoàng - Operation Phoenix" chiến dịch ám sát này được tiến hành bởi CIA, lực lượng đặc nhiệm và các đơn vị giết người của quân đội Sài Gòn.



  10. Jenna1987

    Jenna1987 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/05/2012
    Bài viết:
    936
    Đã được thích:
    1.889
    Đảo ngược sự thật Việt Nam

    Có ba mặt trận chính trong cuộc chiến tranh Việt Nam, theo thứ tự: Đầu tiên, là chiến trường Đông Dương. Thứ hai, là phong trào phản chiến lớn trong phạm vi nước Mỹ và sự ủng hộ quốc tế đối với Việt Nam. Thứ ba, là các đàm phán hòa bình Paris. Hơn 60% người dân Mỹ phản đối cuộc chiến tranh năm cuối thập kỷ 60-đầu thập kỷ 70. Cuộc biểu tình hòa bình đầu tiên diễn ra vào năm 1962, cuộc biểu tình rất lớn đầu tiên diễn ra tại Washington vào năm 1965. Sau đó nổ ra hàng ngàn cuộc biểu tình chống chiến tranh lớn nhỏ trong thành phố, thị xã, và các trường đại học trên khắp nước Mỹ.

    Tiết lộ, nhà văn này là một người phản đối chiến tranh và là người phản có lương tâm trong thời nay. Thông tin của ông về chiến tranh bắt nguồn từ khi ông lãnh trách nhiệm như một biên tập viên tin tức, biên tập viên quản lý và sau đó là tổng biên tập của tờ báo cánh tả độc lập lớn nhất tại Mỹ vào thời điểm đó, đó là tờ Guardian hàng tuần. Ấn bản này chuyên về chiến tranh, phong trào hòa bình, chống chiến tranh của cựu chiến binh (tổ chức Cựu chiến binh Việt Nam chống chiến tranh (VVAW) được thành lập vào năm 1967 và vẫn còn hoạt động ngày nay), về sức phản kháng phi thường của binh lính làm nhiệm vụ tại Việt Nam và tại các căn cứ Mỹ và trong các nhà tù ở Canada và châu Âu trong suốt thời gian của cuộc xung đột.

    Hầu hết các cáo buộc về những lời lăng mạ nhằm vào binh lính hay cựu chiến binh từ phía đối lập với chiến tranh đã bị bịa đặt để làm mất uy tín của lực lượng chống chiến tranh – Lừa dối của Obama là đã chọn để lặp bịa đặt này lại như là một phần của chiến dịch Lầu Năm Góc để đảo ngược phán quyết tiêu cực của lịch sử về cuộc chiến Việt Nam. Các mục tiêu của phong trào hòa bình là những kẻ gây chiến ở Washington và các đồng minh của chúng ở nước ngoài, không phải là các thành viên của một đội quân bị bắt đi lính trên qui mô lớn. Có lẽ nổi tiếng nhất của những lời buộc tội giả dối là những báo cáo nhanh về các cá nhân chống chiến tranh đã "khạc nhổ" vào binh lính và cựu chiến binh. Những tin đồn thất thiệt hoang dại đến mức mà nhà xã hội học Jerry Lembcke đã phải viết một cuốn sách nhằm phơi bày chúng - "Hình ảnh khạc nhổ: Hoang đường, Ký ức, và Di sản Việt Nam," (The Spitting Image: Myth, Memory, and the Legacy of Vietnam) New York University Press, 1998.

    Sẽ là rất đáng ngờ những kỷ niệm chiến tranh lại dám đả động một cách trung thực đến phong trào chống chiến tranh của binh lính đang làm nhiệm vụ hay đả động đến hàng trăm trường hợp các sĩ quan đã tự sát.

    Sử gia Howard Zinn đã đưa cả những dòng này vào để phản ánh phản đối chiến tranh Việt Nam của binh lính Mỹ trong cuốn "Lịch sử dân tộc nước Mỹ" (People's History of the United States) của mình:

    "Khả năng lực phán xét độc lập trong những người Mỹ bình thường có lẽ là thể hiện rõ nhất bởi sự phát triển nhanh chóng của tình cảm chống chiến tranh giữa các binh lính Mỹ - những người tình nguyện và người quân dịch đến chủ yếu từ các nhóm có thu nhập thấp hơn, trước đó trong lịch sử nước Mỹ, đã có những trường hợp binh lính bất mãn với chiến tranh: những cuộc nổi loạn bị cô lập trong chiến tranh Cách mạng, từ chối gia nhập quân đội nằm giữa các hành vi thù địch trong chiến tranh Mexico, đào ngũ và cắn rứt lương tâm trong Thế chiến I và Thế chiến II. Nhưng chiến tranh Việt Nam đã tạo ra sự phản chiến của binh lính và cựu chiến binh trên một quy mô, với lòng nhiệt thành, chưa bao giờ thấy trước đây."


    Theo Trung tâm Hòa bình Washington: "Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, các hàng ngũ quân sự đã tiến hành phản kháng đại chúng về các căn cứ và tàu chiến ở Đông Nam Á, Thái Bình Dương, Mỹ và châu Âu. Phản chiến là công cụ để chấm dứt chiến tranh bằng cách làm cho hàng ngũ chính trị không đáng tin cậy. Lịch sử này được ghi chép rõ trong tư liệu “Những người lính nổi loạn” của David Cortright và bộ phim gần đây “Thưa ngài! Không Thưa ngài!" ('Soldiers in Revolt' và Sir! No Sir!)

    Sách “Những người lính nổi loạn” được bán rất rộng rãi, lời bình luận đáng chú ý có thể đọc ở đây: http://www.citizen-soldier.org/cortright.html

Chia sẻ trang này