1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

(¯`°õ?Â.õTƠõTƠ__õTêõTƠ MNCõT?õT?õT?Midnight Club õTƠõTêõT?õT?Part 5õT?õT? NặĂi bỏ?Ăn có thỏằf chia s

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi vuitinhhn83, 22/05/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Thôi đi xem ti vi !
  2. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Thôi đi xem ti vi !
  3. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
    Ôi thời súng ống nay còn đâu ...
    Ờ nhể , phấn đấu năm nay chơi lại cái , mơ ước em 20d quá cơ anh chị em ạ
  4. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
    Ôi thời súng ống nay còn đâu ...
    Ờ nhể , phấn đấu năm nay chơi lại cái , mơ ước em 20d quá cơ anh chị em ạ
  5. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1

    ĐỪNG
    Bài của Mạc Phương Đình
    Đừng lo lắng, mùa xuân đi rất tuyệt
    Đừng ưu tư, tuổi trẻ mãi còn đầy
    Nhìn cuộc đời như ngắm áng mây bay
    Em sẽ thấy lòng bình yên vô tả
    Đừng chờ đợi những bóng chim tăm cá
    Đừng ước mơ bằng mộng tưởng xa vời
    Mà hãy vui trong hiện tại, em ơi
    Những hạnh phúc tầm thường nhưng rất quý
    Đừng tiếc nuối, bởi đời như mộng mị
    Đừng khóc than dù nghich cảnh đọa đày
    Bởi ngày mai rồi sẽ khác hôm nay
    Cứ hy vọng, nuôi niềm tin rực rỡ
    Sợi tóc bạc, xin em đừng bỡ ngỡ
    Cứ vui lên, ngày tháng chẳng ngại gì
    Đời thênh thang cứ thẳng bước lên đi
    Đừng nghĩ ngợi làm hao mòn sức khoẻ ...
    Chân_Thiện_Mỹ
  6. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1

    ĐỪNG
    Bài của Mạc Phương Đình
    Đừng lo lắng, mùa xuân đi rất tuyệt
    Đừng ưu tư, tuổi trẻ mãi còn đầy
    Nhìn cuộc đời như ngắm áng mây bay
    Em sẽ thấy lòng bình yên vô tả
    Đừng chờ đợi những bóng chim tăm cá
    Đừng ước mơ bằng mộng tưởng xa vời
    Mà hãy vui trong hiện tại, em ơi
    Những hạnh phúc tầm thường nhưng rất quý
    Đừng tiếc nuối, bởi đời như mộng mị
    Đừng khóc than dù nghich cảnh đọa đày
    Bởi ngày mai rồi sẽ khác hôm nay
    Cứ hy vọng, nuôi niềm tin rực rỡ
    Sợi tóc bạc, xin em đừng bỡ ngỡ
    Cứ vui lên, ngày tháng chẳng ngại gì
    Đời thênh thang cứ thẳng bước lên đi
    Đừng nghĩ ngợi làm hao mòn sức khoẻ ...
    Chân_Thiện_Mỹ
  7. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Lại chơi CÙng đọc cùng suy ngẫm :

    Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
    Cậu đến đón mình được chứ?
    Được, đợi mình 5'''' (5 phút)
    Nhanh lên đấy nhé?
    3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5''''..10''''...15''''... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
    Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
    Mình xem một chương trình tivi
    Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
    Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
    .... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
    Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
    Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
    Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
    Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
    Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo. "Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích??? đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
    Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
    Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
    Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
    "... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
    " lần thứ 2.... "
    " lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
    "Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
    Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
    Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, - MÌNH XIN LỖI.
  8. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Lại chơi CÙng đọc cùng suy ngẫm :

    Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
    Cậu đến đón mình được chứ?
    Được, đợi mình 5'''' (5 phút)
    Nhanh lên đấy nhé?
    3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5''''..10''''...15''''... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
    Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
    Mình xem một chương trình tivi
    Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
    Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
    .... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
    Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
    Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
    Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
    Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
    Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo. "Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích??? đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
    Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
    Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
    Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
    "... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
    " lần thứ 2.... "
    " lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
    "Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
    Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
    Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, - MÌNH XIN LỖI.
  9. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1

    Chỉ là vô tình thôi cuộc sống mà , vô tình ta có nhau và như thế đấy tất cả và tất cả ... dù muốn cũng không đuợc , mọi sự đều lặp lại đúng y nguyên như cũ , mà lại đúng cả thời gian , uh lich sử có tính kế thừa , và tôi lại ra đi , khong vấn vương không nuối tiếc , nơi tôi đến lần này có lẽ khác tất cả những lần khác trước đây ....
    Muốn hát lên một câu như ngày tôi lên đưòng làm nghĩa vụ :
    ....trong đêm mùa hạ áo lính lại khoác vào vai ...
    Một giấc mơ chực tràn về nhưng cũng đã kịp ngăn , từ lâu rồi tôi biêt ngăn đc những giấc mơ !
    Muốn làm một bài thơ cuối cùng ...
    Trở mình cọt kẹt trong xương
    Lắc đầu lại thấy ẩm ương não này
    Ô hay , vừa mới hôm đây
    .......................
    Ai hát vẳng đâu đây ????
    Chiều không em chiều buồn không em
    Trời đầy mây mà trời một mình
    Cây nối cây mà xanh xao cô đơn
    Nghe trống vắng trống vắng từng giọt chiều
    Chiều không em mặt hồ buồn tênh
    Mãi lang thang cơn gió vô tình
    Chiều không em câu ca vàng sương khói
    Ta là gì để mà nhớ mà quên
    Chiều không em chiều buồn không em
    Trái tim ta ai ném lên thềm
    Chiều không em chân quay về ngơ ngác
    Ta còn gì để mà nhớ mà quên..
    Uh bài này của Phú quang phải không nhỉ ????
    Nhưng ta vẫn muốn nghe Mơ về nơi xa lắm ........ nào hãy mở ra ...
    Mong manh quá lá thu ơi
    Một cơn gió thoảng cũng rơi lìa cành
    Mong manh quá mối tình xanh
    Đôi lời mật ngọt đà đành xa nhau ....

  10. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1

    Chỉ là vô tình thôi cuộc sống mà , vô tình ta có nhau và như thế đấy tất cả và tất cả ... dù muốn cũng không đuợc , mọi sự đều lặp lại đúng y nguyên như cũ , mà lại đúng cả thời gian , uh lich sử có tính kế thừa , và tôi lại ra đi , khong vấn vương không nuối tiếc , nơi tôi đến lần này có lẽ khác tất cả những lần khác trước đây ....
    Muốn hát lên một câu như ngày tôi lên đưòng làm nghĩa vụ :
    ....trong đêm mùa hạ áo lính lại khoác vào vai ...
    Một giấc mơ chực tràn về nhưng cũng đã kịp ngăn , từ lâu rồi tôi biêt ngăn đc những giấc mơ !
    Muốn làm một bài thơ cuối cùng ...
    Trở mình cọt kẹt trong xương
    Lắc đầu lại thấy ẩm ương não này
    Ô hay , vừa mới hôm đây
    .......................
    Ai hát vẳng đâu đây ????
    Chiều không em chiều buồn không em
    Trời đầy mây mà trời một mình
    Cây nối cây mà xanh xao cô đơn
    Nghe trống vắng trống vắng từng giọt chiều
    Chiều không em mặt hồ buồn tênh
    Mãi lang thang cơn gió vô tình
    Chiều không em câu ca vàng sương khói
    Ta là gì để mà nhớ mà quên
    Chiều không em chiều buồn không em
    Trái tim ta ai ném lên thềm
    Chiều không em chân quay về ngơ ngác
    Ta còn gì để mà nhớ mà quên..
    Uh bài này của Phú quang phải không nhỉ ????
    Nhưng ta vẫn muốn nghe Mơ về nơi xa lắm ........ nào hãy mở ra ...
    Mong manh quá lá thu ơi
    Một cơn gió thoảng cũng rơi lìa cành
    Mong manh quá mối tình xanh
    Đôi lời mật ngọt đà đành xa nhau ....

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này