1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

õ~ẳõTƠõT?õTê Nhỏằ?ng bài thặĂ bỏ?Ơt hỏằĐ, tin tỏằâc và b?ơnh luỏ?ưn thặĂ ! Nhào vô nào ..õ~ẳõT&#41

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi xautraikinhkhung, 23/04/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
    ( Hoàng Nhuận Cầm )
    Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
    Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
    Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
    Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi.
    Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
    Như cánh chim trong mắt chân trời
    Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
    Hót lên! Dù đau xót một lần thôi.
    Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
    Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
    Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
    Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
    Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
    Gió em vào - nếu chán- gió lại ra
    Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
    Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi?
    (mới chôm được hay quá post lun)
  2. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Những bài thơ hay ko chê được
    MÀU TÍM HOA SIM
    Nàng có ba người anh đi bộ đội
    Những em nàng
    Có em chưa biết nói
    Khi tóc nàng đang xanh
    Tôi người Vệ quốc quân
    xa gia đình
    Yêu nàng như tình yêu em gái
    Ngày hợp hôn
    nàng không đòi may áo mới
    Tôi mặc đồ quân nhân
    đôi giày đinh
    bết bùn đất hành quân
    Nàng cười xinh xinh
    bên anh chồng độc đáo
    Tôi ở đơn vị về
    Cưới nhau xong là đi
    Từ chiến khu xa
    Nhớ về ái ngại
    Lấy chồng thời chiến binh
    Mấy người đi trở lại
    Lỡ khi mình không về
    thì thương
    người vợ chờ
    bé bỏng chiều quê...
    Nhưng không chết
    người trai khói lửa
    Mà chết
    người gái nhỏ hậu phương
    Tôi về
    không gặp nàng
    Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
    Chiếc bình hoa ngày cưới
    thành bình hương
    tàn lạnh vây quanh
    Tóc nàng xanh xanh
    ngắn chưa đầy búi
    Em ơi giây phút cuối
    không được nghe nhau nói
    không được trông nhau một lần
    Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
    áo nàng màu tím hoa sim
    Ngày xưa
    một mình đèn khuya
    bóng nhỏ
    Nàng vá cho chồng tấm áo
    ngày xưa...
    Một chiều rừng mưa
    Ba người anh trên chiến trường đông bắc
    Được tin em gái mất
    trước tin em lấy chồng
    Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
    Đứa em nhỏ lớn lên
    ngợ ngàng nhìn ảnh chị
    Khi gió sớm thu về
    cỏ vàng chân mộ chí
    Chiều hành quân
    Qua những đồi hoa sim
    Những đồi hoa sim
    những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
    Màu tím hoa sim
    tím chiều hoang biền biệt
    Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
    Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
    Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
    Chiều hoang tím có chiều hoang biết
    Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
    Nhìn áo rách vai
    Tôi hát trong màu hoa
    Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...
    Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
    Tím tình ơi lệ ứa
    Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
    Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
    Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
    Tôi ví vọng về đâu
    Tôi với vọng về đâu
    Áo anh nát chỉ dù lâu... ​
  3. binhgiapho

    binhgiapho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2004
    Bài viết:
    818
    Đã được thích:
    0
    Rét xa nhà
    Vòm lá nhỏ đón gió Đông Bắc về
    Rét xa nhà
    Ngỡ xóm núi nghiêng nghiêng mắt bão
    những ngày xưa
    Và tiếng sấm, và phùn mưa, mưa nhẹ hạt, rồi nặng hạt
    Mẹ áo tơi tất tả chân nam đá chân chiêu đậy lại những chum vại: chum mắm, chum muối, chum tương, chum nhút với cà.
    Cha lấy sào tre vá lại miếng ngói nứt ở nóc nhà
    Anh chạy hớt hải nhốt bầy gà con lướt thướt vào chiếc bu tre mốc meo
    Chớp rạch ngang trời, rùng mình tuổi thơ, cây xiêu vẹo đổ gãy, quả rơi lộp bộp
    Mẹ nhìn những cây nhãn rụng đầy hoa dưới gốc cây tiếc mùa sai quả
    Điện cúp, ánh đèn dầu tỏa khói đen kịt đêm
    Đêm của cánh mối chui từ dưới đất lên, của kiến bò từ trần nhà xuống
    Của những con ếch man dại rú từ ruộng, từ ao, từ chiếc bóng mưa đổ xuống nền đất đỏ quạch
    Đêm của con quốc kêu ai oán nỗi lòng văng vẳng núi
    Đó là một ngày đầu cơn bão...
    Vòm lá nhỏ đón gió Đông Bắc lại về
    Mưa lắc thắc rơi giữa lòng thành phố ngập ánh điện
    Sấm động từ đâu thật xa
    Canh ba
    Thành phố ngủ vùi chăn nệm ấm áp
    Rét xa nhà...
    TRẦN HOÀNG THIÊN KIM (Hà Nội)
  4. binhgiapho

    binhgiapho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2004
    Bài viết:
    818
    Đã được thích:
    0
    Độc ẩm trong đêm
    Ngửa mặt
    Uống
    Giọt sương tan
    Đêm chếch choáng ánh trăng vàng
    Mênh mông
    Hương hoa quỳnh bềnh bồng
    Bàn tay tôi
    Níu hư không
    Dặt dìu
    Mùa tàn
    Vẫy gọi hương yêu
    Ngút ngàn nỗi nhớ
    Buồn
    Hiu hắt buồn
    Giật mình nhìn giọt mưa tuôn
    Chắt chiu
    Tôi gửi nỗi buồn
    Bay đi?
    TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA
  5. emsapyeu

    emsapyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2003
    Bài viết:
    1.048
    Đã được thích:
    0
    Dại khờ
    Vũ Mạnh Linh( www..juvevn.net)
    Vì khờ dại nên ta yêu như vậy
    Yêu xa xôi và rất đỗi mông lung
    Giấu thương nhớ vào trong cõi mịt mùng
    Yêu em dẫu ai nói ta khờ dại.
    Bởi ta khờ nên ta yêu như vậy
    Rất ngu ngơ nên chẳng giống như ai
    Không cao sang cũng chẳng mộng đêm dài
    Ta cứ yêu bởi vì ta khờ dại.
    Bởi khờ dại nên ta yêu như vậy
    Chẳng lo chi em có biết hay không
    Vô tư cười dẫu em không động lòng
    Vì như thế em nói ta khờ dại.
    Em nói rằng ta chẳnh biết đến ai
    Để cho em bóng gió chứ "Yêu" hoài
    Mặc cho em ngày qua rồi ngày lại
    Cứ nhớ cứ thương một kẻ dại khờ.
    Em nói rằng ta rất đỗi ngu ngơ
    Không hề biết ý em là như thế
    Rồi em khóc , nói rằng ta rất tệ
    Có ba từ mà chẳng biết nói sao .
    Em biết rằng ta yêu tự lúc nào
    Cũng biết ta yêu em đến bao nhiêu
    Và có điều em cũng muốn ta hiểu
    Em yêu ta bởi ta vốn dại khờ.
  6. shanealus

    shanealus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    bài màu tím hoa sim hay ghê [​IMG]
    -------------------------------------
    Này con ốc nhỏ
    Phan Đình Ngọc Cẩm
    Này con ốc nhỏ mệt nhoài
    Sao chưa một lần bật khóc
    Bọt nước có làm cay mắt
    Ngày dài tháng rộng vô cùng
    Tìm nhau trong cõi mông lung
    Nỗi đau chia làm hai nửa
    Trái tim hẹn hò trước cửa
    Buồn vui đợi phía sau nhà
    Rằng con sóng biếc đi qua
    Có nhắn gì không hở ốc
    Những mảnh vỏ màu khô khốc
    Rưng rưng chờ giọt nước rơi
    Lấp lánh cũng nửa đời thôi
    Mà sao tay người không nhặt
    Trẻ con tung tăng chân đất
    Giẫm lên vỏ ốc mất rồi
    Có người từ chốn xa xôi
    Thẩn thờ ngăn mình không khóc
    Những mảnh vỡ nằm hiu hắt
    Nửa đời còn lại hóa vôi.
  7. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0

    Những bài thơ hay ko chê được
    Sóng Xuân Quỳnh (1942 - 1988).
    Dữ dội và dịu êm
    Ồn ào và lặng lẽ
    Sóng không hiểu nổi mình
    Sóng tìm ra tận bể
    Ôi con sóng ngày xưa
    Và ngày sau vẫn thế
    Nối khát vọng tình yêu
    Bồi hồi trong ngực trẻ
    Trước muôn trùng sóng bể
    Em nghĩ về anh; em
    Em nghĩ về biển lớn
    Từ nơi nào sóng lên?
    - Sóng bắt đầu từ gió
    Gió bắt đầu từ đâu ?
    Em cũng không biết nữa
    Khi nào ta yêu nhau
    Con sóng dưới lòng sâu
    Con sóng trên mặt nước
    Ôi con sóng nhớ bờ
    Ngày đêm không ngủ được
    Lòng em nhớ đến anh
    Cả trong mơ còn thức
    Dẫu xuôi về phương Bắc
    Dẫu ngược về phương Nam
    Nơi nào em cũng nghĩ
    Hướng về anh - một phương
    Ở ngoài kia đại dương
    Trăm nghìn con sóng đó
    Con nào chẳng tới bờ
    Dù muôn vời cách trở
    Cuộc đời tuy dài thế
    Năm tháng vẫn đi qua
    Như biển kia dẫu rộng
    Mây vẫn bay về xa
    Làm sao được tan ra
    Thành trăm con sóng nhỏ
    Giữa biển lớn tình yêu
    Đề ngàn năm còn vỗ
    29-12-1967
  8. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0

    Những bài thơ hay ko chê được
    ANH BIẾT EM ĐI - Thái Can
    Anh biết em đi chẳng trở về
    Dặm ngàn liễu khuất với sương che
    Em đừng quay lại nhìn anh nữa
    Anh biết em đi chẳng trở về.
    Em nhớ làm chi tiếng ái ân
    Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm
    Dây loan chẳng đượm tình âu yếu
    Em nhớ làm chi tiếng ái ân.
    Bên gốc thông già ta lỡ ghi
    Tình ta âu yếm lúc xuân thì
    Em nên xoá dấu thề non nước
    Bên gốc thông già ta lỡ ghi.
    Chẳng phải vì anh, chẳng tại em
    Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm
    Ái ân sớm nở chiều phai rụng
    Chẳng phải vì anh, chẳng tại em
    Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan,
    Tình kia sao giữ được muôn vàn...
    Em đừng nên giận tình phai nhạt
    Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan.
    Anh biết em đi chẳng trở về
    Dặm ngàn liễu khuất với sương che
    Em đừng quay lại nhìn anh nữa
    Anh biết em đi chẳng trở về...​
  9. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0

    Những bài thơ hay ko chê được
    Biển
    Xuân Diệu
    Anh không xứng là biển xanh
    Nhưng anh muốn là bờ cát trắng
    Bờ cát dài phẳng lặng
    Soi ánh nắng pha lê
    Bờ đẹp đẽ cát vàng
    - Thoai thoải hàng thông đứng
    Như lặng lẽ mơ màng
    Suốt ngàn nZm bên sóng ...
    Anh xin làm biển biếc
    Hôn mãi cát vàng êm
    Hôn thật khẽ thật êm
    Hôn êm đềm mãi mãi
    Đã hôn rồi hôn lại
    Cho đến mãi muôn đời
    Đến tan cả đất trời
    Anh mới thôi dào dạt...
    Cũng có khi ào ạt
    Như nghiến nát bờ em
    Là lúc chiều yêu mến
    Ngập bến của ngày đêm.
    Anh không xứng là biển xanh
    Nhưng cũng xin làm bể biếc
    Để hát mãi bên gành
    Một tình chung không hết
    Để những khi bọt tung trắng xoá
    Và gió về bay toả nơi nơi
    Như hôn mãi ngàn nZm không thoả,
    Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
    4-4-1962​
  10. shanealus

    shanealus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    Núi Đôi
    Vũ Cao
    Bảy năm về trước em mười bảy
    Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
    Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
    Bữa thì em tới bữa anh sang.
    Lối ta đi giữa hai sườn núi
    Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
    Em vẫn đùa anh sao khéo thế
    Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
    Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
    Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
    Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
    Đâu ngờ từ đó mất tin nhau.
    Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
    Chiến đấu quên mình năm lại năm
    Mỗi bận dân công về lại hỏi
    Ai người Xuân Dục
    Núi Đôi chăng.
    Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
    Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
    Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
    Sương trắng người đi lại nhớ người.
    Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
    Trung du làng nước vẫn chờ trông
    Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
    Em vẫn đi về những bến sông.
    Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
    Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
    Hành quân qua tắt đường sang huyện
    Anh ghé thăm nhà thăm núi Đôi.
    Mới đến đầu ao tin sét đánh
    Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
    Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
    Em sống trung thành, chết thủy chung.
    Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
    Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
    Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
    Núi vẫn đôi mà anh mất em.
    Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
    Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
    Mấy năm cô ấy làm du kích
    Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.
    Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
    Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
    Sân biến thành ao nhà đổ chái
    Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay,
    Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
    Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
    Nứa gianh nửa mái lều che tạm
    Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.
    Anh nghe có tiếng người qua chợ
    Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
    Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
    Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.
    Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
    Oán thù còn đó anh còn đây
    Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
    Đã chết vì dân giữa đất này?
    Ai viết tên em thành liệt sĩ
    Bên những hàng bia trắng giữa đồng
    Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
    Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
    Anh đi bộ đội sao trên mũ
    Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
    Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
    Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.

Chia sẻ trang này