1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

õ~ẳõTƠõT?õTê Nhỏằ?ng bài thặĂ bỏ?Ơt hỏằĐ, tin tỏằâc và b?ơnh luỏ?ưn thặĂ ! Nhào vô nào ..õ~ẳõT&#41

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi xautraikinhkhung, 23/04/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    *** Mộng Cảnh ! ***
    Quen bao lâu ! Sao lòng da diết ?
    Nhớ nhung nhiều ! Hình dáng thân yêu.
    Phải vì ta ! Trắc trở quá nhiều ?
    Nên thấu hiểu ! Lời điều ?ođúng, phải ?o .
    Bởi vì anh ! Đường đời từng trải.
    Biết ! Mộng, đòi ?đổ gảy vì mơ.
    Cũng như em ngày đó dại khờ.
    Hai chúng ta ! Giờ mang gánh chịu.
    Tình thật là ! Phép mầu kỳ diệu.
    Đưa ta vào màu sắc cõi tiên.
    Đời đôi ta ! Chắc cũng nợ duyên.
    Nên luyến mến ! Đáp đền tuổi mộng.
    Những ân tình ! Rung động khát khao.
    Yêu thương mến và sống vì nhau.
    Cho vơi hết ! Thuở nào hiu quạnh.
    Để cuộc đời ! Phước hạnh? bên nhau.
    Em có hay ! Ngày vắng lời trao ?
    Anh như đã ?khát khao cằng cỏi.
    Bởi vì em ! cách xa vời vợi.
    ?o Gió ?o anh buồn ! Mây hởi ?em đâu ?
    Tuần lễ qua ! Như chuỗi ngày sầu.
    Anh lơ lững ! Không màu bay mãi.
    ?o Gió ?o thì thào ! Hỏi lá vàng bay.
    Tim ngất ngây ! Vì mây vắng bóng.
    st.
  2. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Một tình yêu dẫu có mong manh
    Nhưng hãy hứa không ngừng nuôi hi vọng
    Sống hết mình vì niềm tin yêu cháy bỏng
    Em xin là tất cả của riêng anh

  3. areca_maa

    areca_maa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2006
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    TỰ SỰ
    Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
    Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh
    Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
    Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ
    Ta hay chê cuộc đời thường méo mó
    Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
    Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
    Nhưng chồi non tự vươn tìm ánh sáng
    Nếu tất cả trên đời đều trơn láng
    Thì chắc gì ta đã nhận ra ta
    Ai trên đời cũng có thể tiến xa
    Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
    Hãy đứng dậy đứng dậy !
    Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
    Không chỉ giành cho một riêng ai
    (ST)
    Được areca_maa sửa chữa / chuyển vào 01:53 ngày 14/06/2006
    u?c nguoidungthoi s?a vo 09:22 ngy 14/06/2006
  4. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Cây Bàng Cuối Thu
    Thu sang trên những cành bàng
    Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi
    Hôm qua đã rụng một rồi
    Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn
    Hôm nay lá thấy tôi buồn
    Lìa cành theo gió lá luồn qua sông
    Hai tay ôm lá vào lòng
    Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây !
    Quạnh hiu như tấm thân này
    Lại âm thầm sống những ngày gió mưa....
    Thơ Nguyễn Bính
    Tặng Lá
  5. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ thứ nhất
    Thủa trước hồn tôi phơi phới quá,
    Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương
    Nhưng nhà nghệ sỹ từ đâu lại
    Êm ái trao tôi một vết thương.
    Tai ác ngờ đâu gió lại qua
    Làm linh giấc mộng những ngày hoa
    Thổi tan âm điệu du dương trước
    Và tiễn người đi bến cát xa
    Ở lại vườn Thanh có một mình
    Tôi yêu hoa rụng lúc tàn canh
    Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo
    Yêu bóng chim qua, nắng lướt mành.
    Và một ngày kia tôi phải yêu
    Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
    Những cô áo đỏ sang nhà khác
    Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều.
    Từ đấy không mong, không dám hẹn
    Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm
    Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ
    Người ấy ghi lòng vẫn nhớ em.
    Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên
    Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
    Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
    Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên.
    Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
    Đã bọc hoa tàn dẫu xác xơ
    Tóc úa giết tàn đời thiếu phụ
    Thì ai trông ngóng chả nên chờ.
    Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
    Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa
    Cố quên đi nhé, câm mà nín
    Đừng thở than bằng những giọng thơ.
    Tôi run sợ nốt lặng im nghe
    Tiếng lá thu khô xiết mặt hè
    Như tiếng chân người len lén đến
    Song đời nào dám tưởng ai về.
    Tuy thế tôi tin vẫn có người
    Thiết tha theo đuổi nữa than ôi!
    Biết đâu tôi một tâm hồn héo
    Bên cạnh chồng nghiêm đứng tuổi rồi.
    Thơ TTKH.
  6. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Hai sắc hoa tigôn
    Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
    Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
    Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
    Tôi chờ người ấy với yêu thương
    Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
    Dải đường xa vút bóng chiều phong,
    Và phương trời thẳm mờ sương cát,
    Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.
    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
    Thở dài trong lúc thấy tôi vui.
    Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ,
    Anh sợ tình ta cũng thế thôi.
    Thuở đó nào tôi có hiểu gì,
    Cánh hoa tan tác của sinh ly,
    Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng
    Là chút lòng trong chẳng biết suy.
    Đâu biết lần đi một lỡ làng
    Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
    Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
    Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường.
    Từ đấy thu rồi thu lại thu,
    Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
    Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
    "Người ấy" cho nên vẫn hững hờ.
    Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
    Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
    Mà từng thu chết, từng thu chết,
    Vẫn giấu trong tâm bóng một người.
    Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
    Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
    Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ
    Và đỏ như màu máu thắm phai
    Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
    Một mùa thu cũ rất xa xôi.
    Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
    Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
    Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
    Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu...
    Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
    Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
    Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
    Trời ơi, người ấy có buồn không?
    Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
    Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
    Thơ TTKH
  7. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ cuối cùng
    Anh ạ, tháng ngày xa quá nhỉ...
    Một mùa thu cũ một lòng đau.
    Ba năm ví biết anh còn nhớ
    Em đã câm lời có nói đâu ?
    Đã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly,
    Càng khơi càng thấy lụy từng khi.
    Trách ai mang cánh ti-gôn ấy
    Mà viết tình em được ích gì ?
    Chỉ có ba người được đọc riêng
    Bài thơ đan áo của chồng em.
    Bài thơ đan áo nay rao bán
    Cho khắp người đời thóc mách xem.
    Là giết đời nhau đấy biết không ?
    Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung.
    Giận anh, tôi viết dòng dư lệ
    Là chút dư hương, điệu cuối cùng.
    Từ nay anh hãy bán thơ anh,
    Và để yên tôi với một mình.
    Những cánh hoa lòng, hừ! đã ghét
    Thì đem mà đổi lấy hư vinh.
    Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi.
    Buồng "nghiêm" thơ thẩn hồn eo hẹp
    Ai nhớ người không muốn nhớ lời.
    Tôi oán hờn anh mỗi phút giây,
    Tôi run sợ viết bởi rồi đây,
    Nếu không im được thì tôi chết.
    Đêm hỡi làm sao tối thế này ?
    Năm lại năm qua cứ muốn yên,
    Mà phương trời gió chẳng làm quên.
    Mà người vỡ lở duyên thầm kín
    Lại chính là anh, anh của em.
    Tôi biết làm sao được hỡi trời!
    Giận anh không nỡ, nhớ không thôi.
    Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
    Sợ quá đi anh... có một người.
    Thơ TTKH
  8. hoavannotcdtv

    hoavannotcdtv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2005
    Bài viết:
    479
    Đã được thích:
    0
    Hoa trắng thôi cài trên áo tím
    Lâu quá không về thăm xóm đạo
    Từ ngày binh lửa cháy quê hương
    Khói bom che lấp chân trời cũ
    Che cả người thương nóc giáo đường
    Mười năm trước em còn đi học
    Áo tím điểm tô đời nữ sinh
    Hoa trắng cài duyên trên áo tím
    Em là cô gái tuổi băng trinh
    Quen biết nhau qua tình lối xóm
    Cổng trường đối diện ngõ lầu chuông
    Mỗi lần Chúa nhựt em xem lễ
    Anh học bài ôn trước cổng trường
    Thuở ấy anh hiền và nhát quá
    Nép mình bên gác thánh lầu chuông
    Để nghe khe khẽ lời em nguyện
    Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
    Mỗi lần tan lễ chuông ngừng đổ
    Hai bóng cùng đi một lối về
    E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
    Thẹn thùng, anh đứng lại không đi
    Sau mười năm lẻ anh thôi học
    Nức nở chuông trường, buổi biệt ly
    Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
    Tiễn nàng áo tím bước vu quy
    Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
    Chiếc áo tang liệm một khối sầu
    Hoa trắng thôi cài trên áo tím
    Giữ làm chi kỷ vật ban đầu
    Em lên xe cưới về quê chồng
    Dù cách đò ngang cách mấy sông
    Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím
    Nên tình thơ ủ kín trong lòng
    Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
    Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
    Giữ màu áo tím màu hoa trắng
    Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường
    Giặc chiếm lầu chuông xây gác súng
    Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
    Anh gom gạch đổ xây tường luỹ
    Chiếm lại lầu chuông giết kẻ thù
    Nhưng rồi người bạn đồng trang lứa
    Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
    Chuông đổ ngân vang lời tiển biệt
    Tiển anh ra khỏi cổng nhà thờ
    Hoa trắng thôi cài trên áo tím
    Mà cài trên nắp mộ quan tài
    Điểm tô công trận bằng hoa trắng
    Hoa tuổi học trò mãi thắm tươi
    Xe tang đã khuất nẻo đời
    Chuông nhà thờ khóc...tiễn người ngàn thu
    Từ đây tóc rủ khăn sô
    Em cài hoa trắng trên mồ người xưa.
    Kiên Giang
  9. hoavannotcdtv

    hoavannotcdtv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2005
    Bài viết:
    479
    Đã được thích:
    0
    Màu tím hoa sim
    Nàng có ba người anh đi bộ đội
    những em nàng
    có em chưa biết nói
    Khi tóc nàng đang xanh
    tôi người vệ quốc quân
    xa gia đình
    iêu nàng như tình iêu em gái
    Ngày hợp hôn
    nàng không đòi may áo cưới
    tôi mặc đồ quân nhân
    đôi giày đinh
    bết bùn đất hành quân
    nàng cười xinh bên anh chồng độc đáo
    Tôi ở đơn vị về
    cưới nhau xong là đi
    từ chiến khu xa
    nhớ về ái ngại
    Lấy chồng thời chiến binh
    mấy người đi trở lại
    lỡ khi mình không về
    thì thương
    người vợ chờ
    bé bỏng chiều quê...
    Nhưng không chết
    người trai khói lửa
    mà chết
    người gái nhỏ hậu phương
    Tôi về
    không gặp nàng
    má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
    Chiếc bình hoa ngày cưới
    thành bình hương
    tàn lạnh vây quanh
    tóc nàng xanh xanh
    ngắn chưa đầy búi
    Em ơi giây phút cuối
    không được nghe nhau nói
    không được nhìn nhau một lần
    Ngày xưa nàng iêu hoa sim tím
    áo nàng màu tím hoa sim
    ngày xưa
    một mình
    Đèn khuya
    bóng nhỏ
    nàng vá cho chồng tấm áo
    Ngày xưa
    Một chiều mưa rừng
    ba người anh trên chiến truờng Đông Bắc
    biết được tin em gái mất
    trước tin em lấy chồng
    gió sớm thu về rờn rợn sông nước
    Đứa em nhỏ lớn lên
    ngỡ ngàng trông ảnh chị
    Khi gió sớm thu về cỏ vàng chân mộ chị
    Chiều hành quân
    qua những đồi sim
    những đồi sim dài trong chiều không biết
    màu tím hoa sim
    tím chiều hoang biền biệt
    Nhìn áo rách vai
    tôi hát trong màu hoa
    '''''''' Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu''''''''

    Hữu Loan

    Ghi chú: 1/ Đây là bài thơ còn nhiều tranh cãi về nguyên bản của nó nên người đăng không dám nói đây là bản hoàn toàng chính xác.
    2/ Chữ ''''iêu'''' trong bài thơ trên là do thói quen của người đăng, không thể bỏ được. Mong thông cảm!
    Được hoavannotcdtv sửa chữa / chuyển vào 15:46 ngày 29/06/2006
  10. Nguyenthiquynhnga

    Nguyenthiquynhnga Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.949
    Đã được thích:
    0
    Người đàn bà
    Người đàn bà lầm lũi bước theo luống cày
    Trời lặng yên
    Đất lặng yên
    Con trâu cũng lặng lẽ
    Người đàn bà goá chồng nhiều con - Tôi biết thế
    Nắng vàng lênh láng cánh đồng trăng
    Bà ngước nhìn lên đỉnh núi sương giăng
    Giật mình - Tưởng vành khăn tang trắng
    Đất yên lặng
    Trời yên lặng
    Con trâu cũng yên lặng!
    Người đàn bà úp mặt vào hai bàn tay
    Khô gầy và nham nhở
    Những giọt nước mắt từ sa mạc khô
    Sâu chín tầng số kiếp
    Vặn mình đau khủng khiếp
    Chảy lướt lá mạ non xanh...
    Và tôi biết
    Có một ước mơ
    Mằn mặn khoé môi mình.
    ( Tằng A Tài_ dân tộc Dao )

Chia sẻ trang này