1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG, NƠI ĐÓ CÓ HY VỌNG

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Longname, 21/04/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG, NƠI ĐÓ CÓ HY VỌNG

    Qua một người quen, tôi được biết đến trang web này, đọc thấy thật xúc động, được sự cho phép của chủ nhân trang web, tôi xin post lên đây để các bạn cùng đọc và suy ngẫm
  2. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG - NƠI ĐÓ ĐẦY HY VỌNG...
    Đó là câu châm ngôn của một vị bác sỹ chuyên về ung thư ở Singapore. Ông chú vợ của tôi tìm cho tôi tấm card của ông bác sỹ đó, phòng khi vợ tôi không còn đường chữa trị ở trong nước...
    Vợ tôi mắc một căn bệnh nan y: Ung thư phổi. Và ở tuổi 28! Bác sỹ nói trường hợp mắc bệnh ở tuổi này rất hiếm. Chỉ có thể quy về cho số phận...
    Tôi biết được chính xác về bệnh tật của vợ tôi mới được khoảng hơn 1 tháng rưỡi trước đây, khoảng mồng 9 Tết Ất Dậu, 2005. Mới một tháng rưỡi, mà đối với tôi, là một khoảng thời gian dài bất tận. Dĩ nhiên là tôi có choáng váng khi nghe tin. Nhưng chỉ là một thoáng thôi. Còn lập tức sau khi biết tin, tôi biết mình bắt đầu phải vào một cuộc chiến mới. Có thể nói là cuộc chiến hoàn toàn không cân sức. Tôi không phải là bác sỹ. Và kể tôi có là bác sỹ đi nữa, thì căn bệnh này nói chung vẫn là vô vọng.
    Vậy nhưng tôi đă bắt đầu chiến đấu. Tôi vẫn đang chiến đấu và sẽ còn chiến đấu tiếp. Sát Tết, tôi đưa vợ tôi về. Bác sỹ hẹn ra Tết nhập viện lại, nhưng vợ chồng tôi quyết định tự điều trị tại nhà. Vợ tôi thi? chưa biết chuyện, nhưng quá sợ bệnh viện rồi. Đành phải nói dối thôi. Và riêng ở đây, chắc mọi người không ai cho rằng nói dối là tội lỗi nữa. Tôi thi? biết nhập viện nữa cũng vô ích, nên quyết định sẽ tự mi?nh xoay sở.
    Chưa biết tôi có thể cứu được vợ hay không? Chưa biết số phận sẽ co?n thử thách chúng tôi đến đâu đi nữa... Nhưng chắc chắn tôi sẽ không thể đầu hàng một cách đơn giản. Bác sỹ tiên lượng vợ tôi chỉ co?n sống được chừng 3 đến 6 tháng nữa. Kể cả áp dụng các phương pháp "tiên tiến" như xạ trị cũng chỉ có thể kéo dài cuộc sống của vợ tôi ra chừng tổng cộng 1 năm. Hóa trị thi? không áp dụng được cho trường hợp của vợ tôi. Mổ cũng không được. Không ai dám nhận vi? khối u của vợ tôi nắm sát cuống tim. Tóm lại là nền y học tiên tiến của chúng ta tuyên bố bất lực trong trường hợp này! Tôi không trách các bác sỹ. Họ không phải là thánh thần. Những gi? họ làm được cho nhân loại đaf là những thành quả vĩ đại. Chắc chắn cũng có những việc họ chưa làm được...
    Chỉ mới một tháng rưỡi, tôi đă kịp đọc, thu thập khá nhiều thông tin về căn bệnh ung thư quái ác này. Tôi đă kịp đặt mua một số thuốc đặc trị (Paw Paw, Escozul, một số thuốc đông y, vv...) và hy vọng rằng vợ tôi đang có những dấu hiệu tiến triển tốt. Và tôi quyết định sẽ chia sẻ với mọi người câu chuyện của vợ chồng tôi, chia sẻ với mọi người những gi? tôi biết về căn bệnh này.
    Biết đâu, bạn cũng đang ở hoàn cảnh tương tự như tôi? Biết đâu bạn cũng đang đau khổ khi phải nhi?n người thân của mi?nh đau đớn vật vaf, giống như tôi đaf, và đang đau khổ? Nếu vậy, tôi mong rằng những thông tin tôi viết ở đây sẽ mang lại cho bạn một số kiến thức cơ bản. Hy vọng rằng bạn sẽ được chia sẻ nỗi đau, và bạn sẽ bi?nh tĩnh hơn để đối mặt với thử thách. Và quan trọng nhất, tôi mong có thê? mang lại cho bạn một tia hy vọng nào đó.
    Bởi vi?: Ở ĐÂU CO?N SỰ SỐNG - Ở ĐÓ CO?N HY VỌNG...
    Hà nội, ngày 24/03/2005.
    Phan Văn Ho?a.
  3. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    NHẬT KÝ CỦA TÔI
    Tôi vốn là người không thích viết nhật ký. Từ bé, tôi đã nghĩ rằng viết nhật ký để làm gì? Để cho ai đọc? Nếu để tôi đọc lại, chắc tôi nghĩ tôi chẳng có nhiều thời gian để hồi tưởng, để mỉm cười với những kỷ niệm nho nhỏ. Còn những gì lớn lao đối với tôi, hoặc những bài học quan trọng, không cần ghi, tôi cũng không quên.
    Nhưng, cuộc sống thay đổi hàng ngày, vạn vật, con người cũng thay đổi. Giờ đây, khi số phận đặt gia đình tôi vào một thử thách nghiệt ngã, tôi bỗng cảm thấy một sự thôi thúc được viết lại, được ghi lại những gì chúng tôi đang trải nghiệm. Tất nhiên là với một hy vọng sẽ mang lại một điều gì đó cho bạn, người đang đọc những dòng tự sự này của tôi.
    Nếu bạn cũng đang phải trải nghiệm những điều tương tự như tôi đang gặp, rất mong rằng những dòng nhật ký của tôi sẽ giúp bạn có thêm một chút sức mạnh để đương đầu với cuộc sống nghiệt ngã mà chúng ta không còn đường nào khác để vòng tránh hoặc rút lui...
    ( Nguồn : www.ungthu.net )
  4. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Hà nội, 25/03/3005.
    Sáng dậy sớm, không ngủ được. Tôi bắt đầu bằng mấy dòng đầu tiên của cuốn nhật ký online này. Muốn viết nhiều, nói nhiều, nhưng tôi chưa biết thời gian sẽ cho phép mình viết kỹ đến đâu... Thôi thì tôi sẽ cố, viết được đến đâu thì biết đến đấy vậy.
    ( Nguồn : www.ungthu.net )
  5. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Hà? nẶi, 29/03/2005
    HĂm qua, tĂi phải dĂng t>i thu'c giảm 'au Fentanyl cho vợ. NĂ 'ược thf hi?n dư>i dạng lĂ cao dĂn DUROGESIC. LĂc 'ầu cũng 'i trĂn dư>i 8 thĂng trời r"i. Vợ tĂi khẳng 'i khĂng. Chắc khĂng phải, vĂ thu'c nĂy ch? cĂ cĂng hi?u sau 12 tiếng '"ng h" thĂi. TĂi khuyĂn vợ tĂi 'i ngủ, r"i tĂi thĂ 'i lĂm.
    Gần trưa, cỡ khoảng 11 giờ sĂng, vợ tĂi gọi 'i?n, nĂi rằng m?t lắm, vĂ nhi 125. TĂi vTi vĂng tắt mĂy tĂnh, chạy về ngay. Về 'ến nơi m>i nh> ra lĂ mất 'i?n từ sĂng. VĂ về vTi quĂ, nĂn tĂi cũng chưa kc 'Ă 'Ă 'ọc, vĂ nh> rằng khĂng cĂ tĂc dụng phụ nguy hiềm.
    Lại phải chạy vĂo BĂn 'ảo Linh 'Ăm, tĂm mTt hĂng Cafe Internet. Đọc kỹ ra thĂ thấy Fentanyl cĂ khi cĂn lĂm chậm nhc 'Ă, tĂi cứ quyết mua bĂnh oxy 'f 'ề phĂng trường hợp con 'm. LĂc nĂy, mạch vợ tĂi lĂn t>i 133.
    Được mTt lĂc, nh<p tim cĂ chậm lại. Vợ tĂi m?t quĂ thiếp 'i. Dậy cĂ u'ng 'ược mTt c'c sữa, vĂi viĂn thu'c. CĂ vẻ vẫn m?t, vĂ bu"n ngủ nữa. KhĂng biết cĂ phải do Fentanyl khĂng.
    Giờ cĂ ấy vẫn 'ang nằm ngủ, nh<p thY cĂ vẻ vẫn hơi nhanh. Nh<p tim chắc vẫn khoảng 120-125 gĂ 'Ă...
    ( Ngu"n : www.ungthu.net )
  6. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Hà? nẶi, 30/03/2005
    BĂy giờ 'Ă gần 2 giờ sĂng. KhĂng ngủ 'ược, tĂi dậy, ng"i vĂo mĂy tĂnh, vĂ nhận 'ược ba lĂ thư 'i?n tử gửi t>i chia sẻ v>i tĂi. TĂi thực sự cảm 'Tng. Dĩ nhiĂn lĂ cuTc s'ng bản chất lĂ tươi 'ẹp. Nhưng trĂnh sao khỏi những khoảnh khắc nghi?t ngĂ. TĂi cũng 'Ă từng va vấp nhiều v>i người 'ời, 'f nhiều khi cảm thấy bơ vơ, lạc lĂng giữa rừng người, nhĂn 'Ău cũng thấy xấu xa vĂ bẩn th?u. VĂ 'f 'ến khi 'ọc những dĂng thư an ủi của những người chưa từng quen biết hoặc hầu như chưa quen biết, quả thực tĂi cảm thấy 'ược an ủi rất nhiều. Đf tĂi thấy cuTc 'ời cĂn nhiều người cĂ thf cảm thĂng v>i mĂnh. MĂ thực ra tĂi cũng cĂ thĂng bĂo 'i tinh nĂy cho cĂ mấy người thĂi. Vậy mĂ gần như ngay lập tức, tĂi 'Ă ki mấy hĂm trư>c, mTt người bạn trư>c kia lĂ nhĂn viĂn cĂng ty tĂi, giờ s'ng Y Singapore, cũng cĂ liĂn lạc vĂ 'ề nghc 'Ăy thĂi, tĂi 'Ă phải gỡ bỏ miếng dĂn DUROGESIC. CĂ lẽ nĂ lĂ thủ phạm gĂy nĂn tĂnh trạng s'c nhẹ mĂ vợ tĂi phải chi hai lĂ ph.i v'n 'Ă bi thời tiết quĂi Ăc 'Ă lĂm cho vợ tĂi li bắt tay vĂo chữa tri Ăng bĂc sỹ bĂn Singapore. TĂi cũng nghĩ cứ phải chuẩn b< phương Ăn dự phĂng ngay. BYi cụ thấy nh<p tim tfng dần, khĂng phải ch? vụ s'c hĂm qua khĂng. VĂ tĂnh trạng nghẹn cĂng ngĂy cĂng tfng. TĂi cũng biết thế. Tuy nhiĂn, khĂng hifu sao tĂi vẫn tin rằng mấy thứ thu'c thảo dược tĂi 'ang cho vợ u'ng sẽ giĂp vợ tĂi khĂ lĂn. BĂy giờ thĂ vợ tĂi 'ang ngủ. CĂ vẻ tim 'ập vẫn nhanh. Nhưng chắc mai sẽ khĂ hơn. NgĂy hĂm nay, quả thực lĂ vợ tĂi cĂ t?nh tĂo hơn nhiều, 'Ă ng"i dậy 'ược, thậm chĂ bắt 'ầu 'i lại trong nhĂ.
    Mai tĂi sẽ cho vợ tĂi 'i chụp lại phim X-quang. Hy vọng rằng kết quả sẽ lĂ t't.
    ( Ngu"n : www.ungthu.net )
  7. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Hà nội ngày 31 tháng 3 năm 2005,
    Hôm nay là một ngày kinh khủng đối với chúng tôi. Sáng dậy, lọ mọ đo nhịp tim cho vợ, thấy có giảm được tý ty, nghĩa là còn 120 nhịp một phút. Chưa có gì sáng sủa. Nhưng cũng có vẻ đỡ. Tuy nhiên, vợ tôi vẫn có vẻ mệt, dù đã tươi tỉnh hơn hôm qua rất nhiều.
    Tôi và vợ tôi quyết định sẽ đi chụp lại phổi vào khoảng cuối giờ sáng. Khi nhận tấm phim X-quang, tôi lặng người đi, còn vợ tôi kêu lên thảng thốt và hốt hoảng. Trên phim, một nửa tấm phim hiện lên trắng phớ. Vợ tôi đã MẤT NGUYÊN MỘT BÊN PHỔI.
    Tôi quay xe đi thẳng về nhà. Vợ tôi lặng đi, không nói được thêm một lời nào nữa. Vậy đó! Mới chỉ được khoảng 1 tháng từ lần chụp phim trước. Và bây giờ, khối u từ một nửa lá phổi đã ăn lan ra hết cả một lá! BẤT CHẤP BA BỐN LOẠI THUỐC tôi đang cho vợ tôi uống! THẤT VỌNG. Còn gì để nói nữa đây?
    Gần đến nhà, tôi mới an ủi vợ tôi được một câu. Có lẽ vợ tôi cũng chẳng để ý nghe được tôi nói gì nữa. Giờ thì tôi cũng chẳng nhớ tôi đã kịp nói gì với vợ tôi.
    Về đến nhà, bố vợ tôi nhìn thấy vẻ mặt chúng tôi và tái mặt. Cụ không nói không rằng, rút tấm phim ra xem và cũng bàng hoàng ngồi thịch xuống xalon! Không ai nói được gì. Một lúc, tôi nói với cụ: "Con sẽ khởi động ngay".
    Đại loại là khởi động ở đây là khởi động phương án dự phòng. Tôi có bàn qua với cụ trước đó mấy ngày. Và bây giờ, phải bắt đầu hành động. Việc đầu tiên, tôi gọi điện cho một anh bác sỹ quen ở viện K. Anh lập tức hẹn tôi đầu giờ chiều lên gặp. Trong tình huống khẩn cấp, tôi nghĩ ngay đến việc phải đưa vợ tới viện K để xạ trị, sớm ngày nào hay ngày ấy, dù trước đây tôi không muốn làm điều này. Rồi lập tức, tôi cầm máy điện thoại gọi thẳng sang Singapore. Với tôi, viện K chỉ là phương án tạm thời để lấp chỗ trống trong khi tôi chờ tới lúc có thể bay sang Singapore. Rất may, người ta cho tôi gặp ngay người tôi cần: Dr. Ang Peng Tiam. Tôi lập bập nói bằng tiếng Anh với bác sỹ về bệnh tình của vợ. Ông nhẹ nhàng giải thích qua một số điểm, và đề nghị tôi xác nhận khi nào tôi có thể tới Singapore được. Tôi cũng mô tả qua tình hình, và nói sẽ cố gắng cuối tuần sau bay sang. Tôi chẳng dám nói thực là theo một số thông tin tôi biết, giá chữa bệnh ở Singapore là rất cao so với mức sống của người Việt nam, và tôi cần một số thời gian để huy động tiền bạc. Vị bác sỹ nói với tôi khi nào sẵn sàng, gọi điện trước cho ông và ông sẽ cho tôi một cái lịch hẹn. Thế là bước đầu cũng tạm gọi là may mắn, may trong cái rủi, trong một số quyết định sai lầm của tôi. Tiếp sau đó là một loạt các cú điện thoại đến bạn bè để huy động tiền bạc. Với đa số người Việt chúng ta, tổng chi phí cho đợt chữa bệnh này ở Singapore là quá lớn, nói chung là khó có thể lo được. Tôi ước tính có lẽ phải lên tới khoảng 40 ngàn USD. Nhưng còn nước còn tát, tôi phải cố hết sức thôi. Bạn bè đều trả lời sẵn lòng, kẻ ít người nhiều. Chắc đầu tuần tới tôi cũng sẽ được bạn bè giúp cho một phần quan trọng về tài chính.
    Đầu giờ chiều lên viện K, anh bạn bác sỹ mắng tôi một chập. Làm thế nào được anh? Một lựa chọn của tôi có thể đúng, cũng có thể sai. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Tôi lên một mình. Lần trước, anh đã giúp tôi để tôi có thể đăng ký vào viện ngoại trú mà không cần có mặt bệnh nhân. Tôi nói với anh tôi không muốn cho vợ tôi biết, chỉ muốn nếu cần xạ trị thì tôi đưa vợ tôi lên, xạ chừng 15 phút, rồi lại chở về ngay. Rồi tôi lại ngần ngừ và rút hồ sơ, không cho vợ tôi vào xạ. Lần này, anh nói nặng rồi, bắt buộc phải có bệnh nhân mới được. Và anh nói không nên giấu vợ tôi nữa. Thế là tôi lại phải hẹn lại anh sáng sớm mai đưa vợ tôi vào.
    Quay về công ty, giải quyết một số việc, tôi sực nhớ ra một người bà con ở viện Lao, người đã từng chữa bệnh cho tôi. Lại lọ mọ lái xe lên viện, mang theo phim phổi của vợ. Mãi mới gặp được cô. Sau khi xem, cô giải thích cho tôi rất nhiều điều. Và, các bạn biết không: Chưa chắc đã phải là khối u ăn lan ra toàn bộ lá phổi. Khối u vốn có gốc sát với gốc khí quản. Chỉ cần nó lớn lên một chút, là có thể bít mất gốc phế quản của lá phổi rồi! Và một khí gốc phế quản bị bít, lá phổi sẽ bị xẹp xuống, rồi nhanh chóng thành lá phổi sẽ bị dính vào nhau. Lập tức, phim phổi bị trắng. Vậy nghĩa là, tôi lại có HY VỌNG rồi! Đúng hay sai, chưa biết, nhưng như thế là còn hy vọng. Tôi ra về vơi đi bao nhiêu gánh nặng. Áo phông dần dần khô lại sau suốt mấy tiếng đồng hồ ướt nhẹp, do tôi căng thẳng toát mồ hôi liên tục.
    Tối về, tôi liên lạc với những người đã được bác sỹ Tiam chữa trị. Có những người khá là nặng. Tỷ như người bình thường có độ đo ung thư ở mức 5, thì một bác người Việt mình, khi sang với ông Tiam, có chỉ số bệnh lên tới 500! Rất cao. Bác cũng bị ung thư phổi, trắng một lá phổi trái như của vợ tôi. Nhưng còn nặng hơn nhiều. Đã bị di căn xuống gan và háng. Hạch háng sưng vù, không đi nổi. Khi các con bác đưa bác sang Singapore, người ta phải khiêng bác đi. Và sau 7 lộ trình chữa bệnh bằng hóa trị, bác đã đi lại được. Chỉ số bệnh còn 11! Một chỉ số ĐẦY HY VỌNG...
    Và tôi tiếp tục tìm kiếm thông tin về bác sỹ Peng Tiam. Rất nhiều thông tin hay. Bác sỹ Tiam dùng hóa trị là chủ yếu, nhưng điểm đặc biệt là bệnh nhân không đau, không bị rụng tóc! Có vẻ kỳ diệu đấy chứ? Câu châm ngôn mà tôi sử dụng ở đây, chính là của bác sỹ Tiam đấy. Bạn muốn biết về nhũng trường hợp thành công của bác sỹ Tiam? Xin mời xem ở đây: http://www.imrc.com.sg/success_stories.jsp
    Tóm lại, tôi đã thất vọng, và lại tràn đầy hy vọng. Tôi quyết định sẽ đưa vợ tôi sang Singapore bằng được! Bạn có thể sẽ hỏi tôi, vậy tôi đã thất vọng và từ bỏ những bài thuốc thảo dược? Không đâu! Chỉ có điều, tôi biết rằng mình đã sai lầm khi không cho vợ tôi chữa bệnh song song theo cả hai phương pháp. Tôi vẫn tin rằng thảo dược sẽ giúp vợ tôi trừ bỏ tận gốc rễ căn nguyên của căn bệnh quái ác. Chỉ có điều, trong một số trường hợp, mà cụ thể là trường hợp của vợ tôi, tốc độ chạy đua với căn bệnh của thảo dược chắc là chậm hơn khá nhiều. Hãy thử tưởng tượng bạn đang đánh trận. Bạn chỉ có bộ binh, cực kỳ thiện chiến, nhưng quân địch lại có cả xe tăng? Làm thế nào bây giờ? Nếu địch chỉ toàn bộ binh thì ta chắc thắng. Nhưng nếu có xe tăng, thì chắc ta phải tăng cường bằng máy bay thôi! Chừng nào máy bay bắn phá tan tành trận địa xe tăng của địch, thì bộ binh ta sẽ tràn vào xóa sổ nốt những gì còn lại.
    Tôi HY VỌNG rằng Singapore sẽ cung cấp cho tôi lực lượng không quân cần thiết.
    Tôi HY VỌNG rằng sau khi lực lượng không quân Singapore hoàn tất công việc, tôi sẽ tiếp tục dùng bộ binh - thảo dược để giải quyết nốt trận địa.
    Và chắc chắn rằng, Ở ĐÂU CÓ SỰ SỐNG, NƠI ĐÓ CÒN HY VỌNG, phải không các bạn.
    ( Nguồn : www.ungthu.net )
  8. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Hà? nẶi, 02/04/2005
    HĂm qua là? mẶt ngà?y bẶn rẶn cù?a tĂi với 'ù? thứ viẶc.
    Bf́t 'Ă?u là? viẶc 'i gia hàn hẶ chiẮu. Vì? viẶc nà?y, tĂi phà?i ơ? nhà?. Lèf ra, theo lìch hèn, tĂi sèf lĂn nùi 'òn Ăng thĂ?y lang NiĂm vĂ? chơi. Song, vì? quyẮt 'ình phà?i sang Singapore gẮp, nĂn tĂi phà?i gia hàn ngay cuẮn hẶ chiẮu, và? cò?n lo bao nhiĂu viẶc chuĂ?n bì khàc. BẮ vợ tĂi thay tĂi lĂn nùi 'òn Ăng lang. Lài cò cài may trong cài rù?i. Đùng trước khi tĂi chuĂ?n bì lĂn Cùc xuẮt nhẶp cà?nh, mẶt ngươ?i bàn gòi 'iẶn. TĂi nòi vf́n tf́t tì?nh hì?nh và? thẮ là? bàn tĂi giới thiẶu cho mẶt ngươ?i khàc cò thĂ? giùp tĂi hoà?n tẮt nhanh hơn thù? tùc gia hàn. TĂi liĂn làc và? hò nòi sèf cẮ gf́ng hoà?n thà?nh trong mẶt ngà?y là?m viẶc. Nghìfa là? chiĂ?u thứ 2 sèf cò. DĂfu sao, tĂi cùfng phà?i trực tiẮp lĂn nẶp 'ơn. Và? thẮ là? sau gĂ?n 2 tiẮng chơ? 'ợi trĂn Cùc quà?n lỳ xuẮt nhẶp cà?nh, tĂi cùfng nẶp xong 'ơn xin gia hàn hẶ chiẮu.
    Sau 'ò tĂi vĂ? thf?ng viẶn Lao, mẶt là? 'Ă? hò?i lài vẮn 'Ă? thuẮc già?m 'au cho vợ, hai là? 'Ă? nhơ? bà? cĂ tĂi xem xèt lài chuyẶn hùt dìch trong phĂ?i. CĂ tĂi khuyĂn là? chưa nĂn hùt dìch. Chì? khi nà?o rẮt khò thơ? hàfy hùt. CĂ nòi, nẮu thứ 3 'ình bay thì? cò thĂ? chiĂ?u thứ 2 lĂn viẶn, cĂ sèf hùt bớt mẶt ìt 'Ă? vợ tĂi thoà?i mài hơn khi bay.
    Trưa vĂ? tới cĂng ty, vợ tĂi gòi 'iẶn. ThuẮc già?m 'au Codein ơ? nhà? 'àf hẮt. TĂi rèf qua hiẶu thuẮc và? mua loài thuẮc mới, Idarac, theo chì? dĂfn cù?a cĂ tĂi. VĂ? nhà?, vợ tĂi 'au 'Ắn mức 'Ặ mf̣t tài mèt. TĂi vẶi và?ng nghiĂ?n nàt hai viĂn thuẮc hò?a tan và?o nước và? cho vợ tĂi uẮng. Lùc 'ò là? và?o khoà?ng 13:15. Vợ tĂi tiẮp tùc 'au tới gĂ?n ba giơ? chiĂ?u mà? khĂng hĂ? thuyĂn già?m. Đau thực sự, 'au vẶt vàf. TĂi cho rf?ng, 'Ắn giơ?, nhưfng cơn ĐAU thực sự cù?a cfn bẶnh quài àc nà?y mới bf́t 'Ă?u.
    VẶy là? tĂi 'Ặi mưa chày 'i mua thĂm Codein. Cò vè? như Idarac là? khĂng hợp. VĂ? cho vợ tĂi uẮng thĂm mẶt viĂn Codein, rĂ?i xoa bòp màfi, vợ tĂi cùfng dìu 'i 'ược mẶt chùt.
    Khuya, bẮ vợ tĂi mới vĂ?. ThĂ?y lang NiĂm khĂng xuẮng 'ược. TĂi hò?i tài sao, bẮ nòi rf?ng thĂ?y lang gf̣p 'iĂ?m gơ? nĂn khĂng xuẮng. Đương khĂng, thĂ?y bì 'ứt tay, rĂ?i tự nhiĂn lài thẮy 'au 'Ă?u gẮi. Ă"ng thẮy sợ, nĂn khĂng xuẮng. TĂi ngĂfm nghìf, xèt vĂ? mf̣t tĂm linh, chf́c vẶy là? cò 'iĂ?m gơ? rĂ?i. Phà?i chfng vợ chĂ?ng tĂi 'àf hẮt duyĂn với thĂ?y? NĂn vì? thẮ, bẶnh nf̣ng lĂn? Trước thì? tĂi khĂng tin và?o thành thĂ?n ma quỳ?. Nhưng tĂi tĂn tròng, khĂng phì? bàng. Giơ? bàn cò hò?i tĂi rf?ng tĂi cò tin và?o thĂ?n linh khĂng, tĂi cùfng chf?ng biẮt nưfa. Nhưng tĂi thẶt sự THÀ?NH TĂ,M. TĂi thà?nh tĂm mong cho vợ tĂi khò?i bẶnh, dù? là? sự giùp 'ơf cù?a thành thĂ?n hay cù?a y dược. Và? nẮu duyĂn cù?a chùng tĂi với thĂ?y NiĂm 'àf hẮt, tĂi sèf tiẮp tùc tì?m kiẮm nhưfng 'ươ?ng nhĂn duyĂn mới, cho 'Ắn khi gf̣p thĂ?y, gf̣p thuẮc thì? mới thĂi.
    Khi bì?nh tìfnh lài, tĂi cho rf?ng hiẶn tượng bìt mẮt Ắng phẮ quà?n cù?a vợ tĂi chf́c mới xĂ?y ra càch 'Ăy 'Ặ mẶt tuĂ?n, khi vợ tĂi bf́t 'Ă?u cà?m thẮy xuẮng sức. Bàn thư? nghìf xem, nẮu 'Ặt nhiĂn, mẶt là phĂ?i hoà?n toà?n khĂng hoàt 'Ặng nưfa, thì? xuẮng sức là? 'iĂ?u hiĂ?n nhiĂn. Cò lèf, theo càch nòi cù?a y hòc, mẮt mẶt là phĂ?i chf́c chf́n là?m suy hĂ hẮp cù?a ngươ?i bẶnh.
    HĂm nay cĂng viẶc cùfng 'ơf hơn. Vợ tĂi trĂng khò?e hf?n lĂn, tươi tì?nh. Cò lèf do thơ?i tiẮt hĂm nay khĂng khf́c nghiẶt như hĂm qua nưfa. Khàch 'Ắn chơi với vợ chĂ?ng tĂi liĂn tùc tư? sàng. Bàn bè?, hò hà?ng, nhưfng ngươ?i biẮt vợ chĂ?ng tĂi sf́p sang Singapore chưfa bẶnh 'Ă?u cẮ gf́ng qua thfm. Trưa, tĂi kìp mua hai vè mày bay cho ngà?y thứ ba tuĂ?n tới, 05/04/2005. KẮ hoàch 'àf 'ược lĂn 'Ă?y 'ù?. Chì? cò?n chơ? hẶ chiẮu cù?a tĂi hoà?n tẮt, cò?n vợ chĂ?ng tĂi gĂ?n như 'àf sffn sà?ng lĂn 'ươ?ng. Bàc sỳf Tiam 'àf viẮt thư trà? lơ?i, sffn sà?ng 'òn vợ chĂ?ng tĂi nhẶp viẶn. Bàn bè? tĂi bĂn Singapore 'àf bf́t 'Ă?u khơ?i 'Ặng tì?m thuĂ nhà?, 'Ă? phò?ng trươ?ng hợp vợ chĂ?ng tĂi phà?i ơ? lài dà?i hàn bĂn 'ò.
    Ngà?y hĂm nay, tĂi cùfng nhẶn thĂm 'ược nhiĂ?u là thư chia sè? cù?a bàn bè?. Cò lèf, phà?i ơ? trong hoà?n cà?nh trĂ?m tròng như cù?a tĂi mới cò thĂ? dĂf dà?ng thẮy hẮt 'ược ỳ nghìfa dù? là? cù?a và?i dò?ng chưf ngf́n ngù?i, chia sè? cù?a nhưfng ngươ?i xung quanh ta. TĂi xin cà?m ơn tẮt cà? càc bàn.
    Và? thẮ là? chùng tĂi lài bì?nh tìfnh chơ? 'ợi 'Ă? bước và?o giai 'oàn mới...
    ( Ngu"n : www.ungthu.net )
  9. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG TẤM LÒNG VÀNG...
    Hà nội, 04/04/2005
    Hai hôm nay chúng tôi tiếp rất nhiều khách. Và tôi rút ra một quy luật tạm thời, là vợ tôi rất nhậy cảm với thời tiết. Hôm qua, chiều lúc trời nắng lên, vợ tôi tươi tỉnh hẳn lên. Còn hôm nay, lúc trời âm u, mưa dầm, vợ tôi trông bết hẳn. Đau hơn. Nhưng ơn trời, vợ tôi không quá mệt. Ăn uống thì khó kinh khủng. Uống nước thôi cũng sặc và nghẹn! Hậu quả của hai ba cái hạch bạch cầu sưng to chèn vào khí quản và thực quản.
    Ngày hôm qua, sáng thì chúng tôi tiếp khách liên tục. Chiều đến, tôi đón cô tôi ở viện Lao về xem tình hình của vợ. Cô tôi nghe nói tình hình vợ tôi kinh khủng lắm, nghĩ là phải nằm liệt rồi, nên cứ động viên tôi suốt đường đi. Cô nói, tôi mới biết ở nước ngoài có cái máy đo độ ung thư, tựa tựa như cái máy chụp CT cắt lớp. Nhưng nó dùng phương pháp tán xạ gì đó, chuyên để tìm những tế bào ung thư thôi. Nó có thể dò bằng tia toàn bộ cơ thể, rồi cho ra một chỉ số bệnh về ung thư, nghe ghê gớm quá. Ở Việt nam mình chưa có công nghệ này. Cô tôi chuẩn bị tinh thần nào là gọi người đặt ống xông dạ dầy để bơm thẳng thức ăn vào, đề phòng trường hợp nghẹn quá. Ngoài ra, cô còn chuẩn bị tinh thần để truyền đạm, truyền glucose, và thuốc ngậm trợ tim để cho vợ tôi có thể bay sang Singapore an toàn. Đến nơi, nhìn thấy người bệnh, cô thở phào, nói rằng tình trạng này vẫn tốt lắm. Chỉ thua người bình thường chút thôi. Tôi cũng thở phào theo. Cô đo nhịp tim cho vợ tôi. Chắc bệnh tật nó sợ bác sỹ, mà khi cô đo, chỉ còn 113. Đến hôm nay trung bình còn 103 nhịp một phút. Tình hình đỡ căng thẳng hơn về chuyện nhịp tim.
    Ngày hôm nay, bạn bè liên tục chuyển tiền cho tôi. Mỗi người góp cho một tay. Chiều đến thì tạm ổn, tôi đã có thể yên tâm lên đường đợt đầu. Hộ chiếu tôi cũng đã lấy xong. Mọi thứ coi như đã hoàn thành đúng như kế hoạch.
    Ngày hôm nay, cũng là một ngày vô cùng đáng nhớ đối với bản thân tôi. Ngoài những người bạn mà tôi phải kêu gọi để huy động tài chính cho kịp, bạn bè tôi trên Webketoan cũng kêu gọi quyên góp giúp đỡ vợ chồng tôi trong lúc khó khăn. Mới chỉ đêm qua, mọi người viết bài kêu gọi, ngày hôm nay, tổng số tiền các bạn quyên góp được đã lên tới khoảng gần 20 triệu!
    Các bạn của tôi! Tôi cũng không biết nói thế nào cho hết lời cảm ơn về những gì các bạn đã dành cho chúng tôi... 20 triệu có thể đối với ai đó, không phải là đáng kể. 20 triệu, có thể so với những gì tôi cần cũng hãy còn nhỏ nhoi. Nhưng đối với tôi, số tiền đó đâu chỉ đơn thuần là tiền bạc. Đó là tình cảm của NHỮNG NGƯỜI BẠN dành cho tôi lúc khó khăn, thậm chí của những người mà chúng tôi gọi nhau là bạn mà chưa hề biết mặt... Tôi đã có lúc nghi ngờ về khái niệm tình bạn trong xã hội Việt nam hiện tại, một xã hội mà mọi chuẩn mực văn hóa, đạo đức đang bị đảo lộn một cách khủng khiếp! Nhưng bây giờ thì tôi tin. Tôi hoàn toàn tin rằng trên đời này, luôn luôn tồn tại những tình cảm tốt đẹp, vô tư, ngay bên cạnh bạn, luôn xung quanh bạn... Cảm ơn các bạn...
    Câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Tối, hai người bạn tôi mới quen ở Webketoan gọi điện qua chơi. Trong hai người, có anh H. hiện công tác tại Cục thuế, tỉnh Hà Tây. Lúc mọi người gọi điện, tôi cũng không biết có anh H. đi cùng. Thành thực mà nói, tôi có "ăn nhậu" với anh H. chỉ hai lần, trong những lần hội họp của Webketoan. Ngoài ra, còn một lần mấy anh em đi ăn cưới bạn Webketoan tại Hải phòng. Tổng cộng, coi là ngồi với nhau cả thảy đúng 3 lần! Cũng chỉ gọi là quen biết nhau vui vẻ thế thôi. Vậy mà lúc ra về, anh H. hỏi tôi có khó khăn về tài chính không? Tôi nói cũng mới lo được một phần. Anh H. liền rút ngay trong ví ra 3000 USD đã chuẩn bị sẵn, đưa cho tôi, nói là để giúp tôi trong lúc tôi cần gấp, khi nào giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì hoàn lại, lúc nào cũng được! Có lẽ, nếu không phải là người trong cuộc, chắc các bạn nghĩ rằng chuyện tôi đang kể nghe như là tiểu thuyết. Còn tôi, nếu tôi còn có thể khóc được một cách dễ dàng, chắc tôi cũng không thể cầm được nước mắt khi nhận tiền từ tay anh.
    Tôi nhận được nhiều lá thư, nhiều lời chia sẻ. Mọi người đều mong tôi không đánh mất đi niềm hy vọng để có thể vững vàng chiến đấu tới cùng. Đối với tôi, các bạn không những chỉ mang lại cho tôi những lời động viên, an ủi quý giá. Mà thực sự, những tấm lòng vàng của các bạn đã mang lại cho tôi MỘT NGUỒN SÁNG mới, giúp cho tôi nhân lên gấp bội sức mạnh cả về tinh thần lẫn vật chất để chiến đấu với số phận nghiệt ngã mà chúng tôi đang phải đương đầu...
    ( Nguồn : www.ungthu.net )
  10. Longname

    Longname Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Singapore, 05/04/2005
    Vừa ra khỏi địa phận sân bay, trời nóng sực lên. Thế là vợ chồng tôi cũng đã hạ cánh xuống Singapore theo đúng dự định. Chúng tôi bay lúc 13:30 giờ Hà nội, và hạ cánh lúc 17:37 giờ địa phương, mất ba tiếng rưỡi. Nói chung, vợ tôi không có sự cố gì trong suốt cả chuyến bay. Chỉ có hơi mệt. Giờ đã là 9:30 PM giờ địa phương, vợ tôi giờ này mới cảm thấy hồi sức một chút. Giờ Singapore nhanh hơn giờ Việt nam một tiếng, nghĩa là bây giờ là khoảng 8:30 giờ Hà nội.
    Trước khi đi, tôi cũng cố bắt vợ tôi chụp được một vài kiểu ảnh lưu niệm, cả bốn cha con mẹ con. Rồi chúng tôi lên đường.
    Bạn bè tiễn ra sân bay đông quá. Tôi thì không muốn làm "rầm rộ", nhưng còn gì quý hơn tình cảm bạn bè... Với lại, cũng còn nhiều việc quá, phải tận dụng cả đoạn đường ra sân bay để bàn giao, giải quyết nốt.
    Sang tới Singapore, cảm giác đầu tiên của tôi về sân bay là cảm giác thoải mái, tươi mát. Màu sắc ở đây rực rỡ, nhưng không chói mắt. Cảm giác trẻ trung. Và đặc biệt là trong sân bay rất nhiều cây cảnh, không biết cây giả hay cây thật. Tôi đã đi nhiều, biết nhiều, nhưng quả thực sân bay Singapore đối với tôi rõ ràng là có một nét riêng. Vợ tôi không muốn chụp ảnh, mặc dù tôi thấy sân bay rất đẹp, muốn chụp vài kiểu. Nhưng thôi, tôi tự nhủ là mấy hôm nữa về, vợ tôi khỏe hơn thì chụp cũng chưa muộn.
    Ở đây, Imigration có vẻ đơn giản. Họ hỏi tôi ở bao lâu, mà rõ ràng tôi đã khai là sẽ ở đây 19 ngày. Tôi đáp khoảng 24 tôi về. Họ hỏi ở đâu? Tôi đùa, hỏi lại là ở Singapore không có Hotel à? Cô biên phòng cau có không cười, nhưng cũng đóng cho tôi cái dấu. Nói chung là đơn giản nhất trong mấy nước tôi có dịp đi qua.
    Ra khỏi sân bay, vợ tôi mệt, vì đi bộ trong sân bay quá dài. Phải nghỉ mất độ 10 phút. Có cậu cháu đến đón về. Cháu tôi nhường phòng cho tôi, cũng là muốn tiết kiệm chi tiêu vì chưa biết cuộc chiến đấu sẽ phức tạp đến mức độ nào. Nói chung là mọi việc đều ổn. Bây giờ, chúng tôi chỉ còn chờ đợi NGÀY MAI...
    ( Nguồn : www.ungthu.net )
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này