1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ở một nơi mà chúng ta buông tay rơi vỡ chiếc bình...

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi duong_chieu_la_rung, 18/04/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Ở một nơi mà chúng ta buông tay rơi vỡ chiếc bình...

    Hành Hương Trên Đồi Cao
    --- Trịnh Công Sơn ---
    Nghe ở đây : http://203.162.1.208/vov/attuan/tiengviet/hanhhuongtrendoicao.rm

    Chiều lên chiều lên,
    Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
    Người đi hành hương về đồi núi xa
    Người đi vẫn đi, chiều qua vẫn qua
    Chiều đã chiều hơn
    Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
    Người đi hành hương buồn đời viễn vông
    Còn ai nhớ mong, còn ai nhớ mong

    ÐK:
    Người đi hành hương mịt mù lối sương
    Người đi hành hương nhớ phố nhớ phường
    Người đi một mình, đồi dốc nghiêng xuống
    Người đi một mình, vực sâu gọi tên
    Còn đây bão lên, còn đây dấu chân
    Người đi một mình và hát lời gió
    Người đi một mình chìm sâu lời ca
    Còn đây bão qua, còn đây giấc mơ.

    Ðồi đêm mù sương
    Người cố quên về, ngại buồn chiếu chăn
    Người đi hành hương sợi buồn vấn quanh
    Vực sâu đá lăn, gọi tên nhớ em.

    Còn đêm mù sương
    Người vẫn quên về ngại buồn chiếu chăn
    Người đi hành hương hằn sâu vết nhăn
    Một mai đã quên, buồn ơi đã quên.



    Lần đầu tiên nghe bản nhạc này là ở quán Thanh Niên trên đường Nguyễn Văn Chiêm, do 1 cô ca sĩ trẻ măng xinh đẹp tên Quỳnh Loan hát. Ấn tượng lắm, tôi không nghĩ có một casĩ trẻ hát nhạc Trịnh hay đến thế. Sau đó về lục lại trong mớ CD cũ của mình, thấy có bản của Khánh Ly hát với tựa đề "Người hành hương trên đỉnh núi", có lẽ mình đã nghe lâu rồi, nhưng sao không thấy ấn tượng gì cả... Vậy là từ đó trở đi, cứ có dịp quay lại quán cafe piano đó, tôi đều cố chờ đến khi cô casĩ đó lên để yêu cầu cô hát bài này.

    ...

    Lần đầu tiên gặp anh, khác với những gì tôi nghĩ... Anh hiền hơn rất nhiều so với vẻ bất cần khi chat. Giọng Huế hơi nhẹ, cặp mắt u uẩn, anh nói với tôi về những "cơn say lưng chừng dốc" sau mỗi cuộc tình của mình trong những tháng ngày ở thành phố sương mù. Anh nói với tôi về nhạc Trịnh, về vệt nắng chiều đi qua đèo Ngoạn Mục, về tiếng mõ cầu kinh trong "tiếng buồn rơi đều, nhìn lại mình đời đã xanh rêu...". Lòng vòng thế nào lại nói đến Ru Ta Ngậm Ngùi và Hành Hương Trên Đồi Cao - 2 bản nhạc tôi thích nhất của TCS. Có lẽ hiếm có khi nào tôi vui đến thế, tôi say sưa nói về nỗi cô đơn và sự xung đột, xáo trộn cùng cực trong "trên giọt máu cuồng điên con chim đứng lặng câm", và "vực sâu đá lăn gọi tên nhớ em...". Có cảm giác như tôi và anh đã là những người bạn thân thiết từ lâu lắm rồi nên bây giờ dễ dàng tìm được sự đồng cảm trong mọi thứ...

    ...

    Bây giờ tất cả chỉ còn là kỷ niệm, không biết tôi đã đúng hay sai khi làm như thế. Tôi nhớ mình đã hoảng loạn suốt một thời gian, khi mà mọi thứ trong tôi đang bị những tư tưởng của anh làm lung lay. Thành trì mà người đó cố gắng tạo dựng lên trong tôi chỉ một thời gian ngắn ngủi đã có nguy cơ sụp đổ. Tôi hoảng loạn thật sự. Tôi tìm đến người đó, và khóc, khóc rất nhiều. Tôi viết như điên, rồi lại xé nát tất cả. Chỉ một vài bài còn sót lại, post lên ttvn, tình cờ thế nào anh lại đọc được chúng. Có lẽ anh bị shock vì phát hiện ra những điều tôi chẳng bao giờ nói với anh. Có phải chúng ta đã cố tình như thế không ? Những lời lẽ hằn học làm tôi tổn thương, và tôi biết ngay khi nói ra những điều đó anh cũng đã bị tổn thương. Tất cả chỉ là tình bạn, và sự đồng cảm. Tôi không muốn có gì khác hơn vì tôi có những lý do riêng của mình. Anh không chịu hiểu, và khi anh hiểu thì lại không chấp nhận. Tôi biết mình đã để mất những điều thật quan trọng, nhưng tôi có những lý lẽ riêng của mình. Mọi thứ đã thế thì phải như thế thôi...

    ...

    Một chiều mưa ở BH, ngồi uống café bờ sông, quán mở đúng bài Hành Hương Trên Đồi Cao. Thế là lại nhớ... Có lẽ anh chẳng biết tôi vẫn đọc những gì anh viết. Từ sau "em đừng hỏi vì sao thằng đàn ông trong anh thất tình mà không khóc, không say vật vờ như những lần xưa..." mà anh gởi cho tôi, tới "Trương Chi cạo mặt xin tiền..." của anh, và những bài thơ anh viết cho 1 người con gái đã mang lại cho anh nhiều đau khổ... Những cuộc tình thì cứ chóng vánh như thế phải không ? Tôi thấy anh đang tự mâu thuẫn với chính mình, giữa cuộc sống bộn bề áo cơm và văn chương. Tôi buồn khi thấy tên anh dưới những bài viết "mì ăn liền" trên báo... Để mưu sinh thôi mà. Tôi hiểu và thấy xót xa quá...

    Nghe nói giờ anh đã chuyển chỗ làm, chắc là khả quan hơn chỗ cũ. Thấy mừng cho anh. Giờ có gặp lại nhau cũng chỉ mỉm cười và vài câu xã giao mà thôi... Tôi và anh, cả hai có lẽ vẫn còn mải loay hoay với những mâu thuẫn của mình, rồi lại cô độc mà bước đi...

    "Người đi một mình, đồi dốc nghiêng xuống
    Người đi một mình, vực sâu gọi tên
    Còn đây bão lên, còn đây dấu chân..."




    Ngựa hoang nào dẫm nát tơi bời... Đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời...

    Được duong_chieu_la_rung sửa chữa / chuyển vào 14:39 ngày 18/04/2004
  2. khucmuathu

    khucmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2003
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
    Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm
    Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng.
    Thôi chờ những rạng đông..​
    "Có phải chúng ta đã cố tình như thế không ? Những lời lẽ hằn học làm tôi tổn thương...
    Tôi biết mình đã để mất những điều thật quan trọng, nhưng tôi có những lý lẽ riêng của mình. Mọi thứ đã thế thì phải như thế thôi... "
    .......................
  3. Rick_candle_lit_cafe

    Rick_candle_lit_cafe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
    Còn cuộc đời...ta cứ vui......
    Dù vắng bóng ai......
    Dù vắng bóng ai.......
    ...Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy nỗi tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa....đang nở......Ừ thôi em về...một ngày ta chọn một niềm vui...là ...lá ...la.......
  4. CrimsonSail

    CrimsonSail Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2003
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    sẽ là Rơi rồi Vỡ ?
    Vì đôi khi em không hay rằng tất cả đã Vỡ vụn rồi mới Rơi xuống đời đấy thôi.
  5. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Có những thứ vỡ ra rồi mới rơi xuống. Ừ nhỉ. Lại thấy nhớ Hương. Có lẽ Hương đã vỡ từ lâu lắm rồi, những vết nứt âm thầm loang ra dưới vẻ bề ngoài lạnh băng và bất cần đã khiến Hương dễ dàng nát vụn chỉ sau một vết quất. Tất cả đã kết thúc chưa ? Hay mới chỉ bắt đầu ? Và tôi nữa, có phải điều tôi sợ hãi nhất đang xảy ra ? Có thể nào sẽ đến ngày tôi phải nhìn thấy tôi trần trụi và cô độc với tất cả những giấc mơ chỉ có thể ngắm nhìn của mình ? Tôi sẽ lại trở về con số không ?
    Chiều nay mưa lắc rắc, chui vào phòng net ngồi, nghe Garbage hát "...the world is not enough, but it is such a perfect place to start..."... Cách đây không lâu, mình cũng đã thèm điên lên 1 con số không, một sự khởi đầu... Bây giờ thì chẳng còn gì nữa. Có lẽ tất cả đã âm thầm vỡ vụn và rơi xuống gót giày của định kiến. Còn tôi, tôi đã vô tâm bước qua giấc mơ của mình như thế nào ? Ở đâu ? Sao tôi không nhớ ? Tất cả bắt đầu kết thúc từ khi nào ?
    "Sông sẽ trôi ra biển" ... Tôi vẫn cần có anh như 1 lẽ tự nhiên, nhưng những gì đã vỡ thì không thể lành lặn vẹn nguyên như trước nữa. Tôi căm thù sự đổi thay tất yếu, cho dù nó là của chính tôi và do chính tôi. Đọc đâu đó một câu thơ
    "Ta biết giờ người mỏi mệt
    Chén rượu suông trơ đáy nghi ngờ
    Men rượu nhạt làm sao say lần nữa ?
    Ta gượng cười thương con tạo vẩn vơ..."
    Lại bắt đầu ngớ ngẩn rồi. Vừa thấy cần anh vừa không muốn gặp anh... Chiều nay em ngồi hát cho những giấc mơ không thể thành hiện thực của mình "Một mai xa nhau xin nhớ cho nhau nụ cười..."
  6. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    MÔI HÔ?NG ĐA?O - Trịnh Công Sơn
    Thật lạ là mỗi khi tôi viết gì đó về nhạc Trịnh, bài viết đều có bóng dáng của anh - một con người mà có lẽ sự xung đột nội tại luôn ở mức cao độ và thường xuyên nhất trong những người mà tôi từng gặp.
    Anh rất hay đi. Một phần vì công việc, một phần vì anh yêu chủ nghĩa xê dịch. Và mỗi lần anh dừng chân ở vùng đất nào đó, nếu có thể online anh đều báo cho tôi biết mình đang ở đâu, và kể về những chuỗi ngày không buồn không vui nối dài chồng chéo lên mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng? Có lần tôi nhận được offline là câu hát của Trịnh :
    ?oMột cuộc tình nhỏ bé trên đôi môi hồng đào
    Đường đời xa lắm nhé, em không nhớ tôi sao ?...?

    Lơ?i ca vư?a da diết, vư?a nô?ng na?n va? cufng rất thánh thiện ma? đaf lâu lắm rôi tôi không nhớ đến. Ký ức cu?a tôi giống như ly nước vô ti?nh bị khuấy lên, hi?nh a?nh cu?a cái thơ?i trước đó - nhưfng khoa?ng nho nho? ma? tôi được sống trong không gian ngắn ngu?i cu?a Môi Hô?ng Đa?o bất chợt hiện lên rof rệt hơn bao giơ? hết? Nhưng điê?u đáng nói la? nó khiến tôi thâ?n ngươ?i ra ca? buô?i, chă?ng pha?i vi? nhưfng thước phim vư?a vụt hiện trong đâ?u, cufng chă?ng pha?i vi? nhưfng a?o tươ?ng vê? ngụ ý trong lơ?i ca anh gư?i. Tôi không nhớ rof mi?nh đaf la?m gi? sau khi nhận tin nhắn đó... Hi?nh như tôi đaf lên pho?ng lục ti?m lại nó trong mớ băng đifa lộn xộn, nhét va?o máy va? đê? chế độ replay, tôi đaf nă?m im ca? giơ? đô?ng hô? đê? nghe va? ngắm cái nắng di?u dịu hiếm hoi phút giao mu?a xuân - hạ bên ngoa?i khung cư?a. Hi?nh như hôm đó trơ?i ít gió, cây ngọc lan đaf rung nhẹ, rất nhẹ, ri? ra?o, ri? ra?o? Tôi mơ hô? ca?m thấy điê?u gi? đó đang len lo?i va?o lo?ng êm ái, dịu da?ng, va? lo?ng bôfng thanh tha?n. Hi?nh như tôi đaf ngu? một giấc thật say, đaf mơ giấc mơ thật lạ có ?omột đa?n chim rất trắng trong sân đứng xinh tươi??
    ?
    Đaf hơn một năm rô?i? Anh theo đơ?i cơm áo, tôi co?n mê ma?i rong chơi? Bất chợt chiê?u nay thấy lại đifa nhạc cuf, mơ? lại ma? nghe lo?ng bô?i hô?i? Ca? tôi va? anh - hai ke? ma? anh tư?ng đu?a la? ?olạc thơ?i?, cứ thơ thâ?n ti?m hạt bụi bay giưfa đơ?i, đứng lại ngắm phố xôn xao ?" coi chư?ng có nga?y hóa tha?nh mất trí ! Đâu đaf lâu lắm đâu, ma? sao tôi thấy hô?i ấy mọi chuyện hô?n nhiên đến vậy ! Tôi đaf không hiê?u anh, không thê? hiê?u nô?i một con ngươ?i với cái nhi?n thoắt dịu da?ng thoắt cay nghiệt với cuộc sống. Anh cufng không thê? hiê?u nô?i một con bé 18 tuô?i với nhưfng suy nghif va? tươ?ng tượng ky? quặc na?y. Thế ma? vâfn cứ ti?m gặp nhau, cu?ng lang thang trên đô?i cao su gió lộng, hô?n nhiên nă?m da?i trên co? ma? ngắm hoa?ng hôn xuống ơ? đi?nh núi phía bên kia. Hô?n nhiên nói cươ?i ca hát, chia tay với một nôfi lưu luyến nhẹ nha?ng? Va? rô?i cufng hô?n nhiên la?m tô?n thương nhau !?
    ?oTôi ti?m hạt bụi bay trong cuộc đơ?i
    Một lâ?n tôi đứng ngắm xôn xao rất nhiê?u lơ?i
    Một loa?i chim mới đến vui như nắng ban mai
    Hafy vê? đây
    Hafy vê? đây??

    Đaf nhiê?u lâ?n khi lang thang giưfa phố, tôi tự ho?i, trong số ha?ng triệu ha?ng triệu nhưfng bụi bặm đơ?i thươ?ng đang vây quanh tôi, đang ti?m cách tra?n va?o mufi, va?o cuống họng, va?o buô?ng phô?i, nội tạng? khiến tôi muốn nôn mư?a kia, có thê? na?o lâfn lộn nhưfng hạt bụi va?ng ký ức ma? tôi tư?ng nâng niu, trân trọng ? Biết la? điê?u na?y thật hy hưfu, nhưng nếu nó xa?y ra thi? đáng thương cho tôi quá? Đôi khi con ngươ?i ta cứ khư khư ôm lấy nhưfng điê?u trong quá khứ ma? chă?ng ngơ? ră?ng ky? niệm cufng như một con dao hai lươfi, nó vư?a khiến ta nôn nao tiếc nuối khi nhớ lại nhưfng thơ?i khắc êm đê?m đaf qua, vư?a khiến ta mê muội đắm mi?nh trong mớ phu? dụ a?o tươ?ng cu?a nó. Ôi? ?oA?o tươ?ng?, chi? la? một tư? đơn gia?n thôi, nhưng đaf tư?ng khiến tôi, bạn be? tôi, va? có lef vô va?n ngươ?i nưfa pha?i nếm mu?i cay đắng? Có lef na?o nhưfng hạt bụi nho? nhoi ấy ?" nhưfng hạt bụi chứa bâ?u trơ?i nắng ấm, chứa ca? nhưfng thanh âm tinh tế, chứa ca? nhưfng ca?m xúc nguyên sơ va? trong suốt cu?a tuô?i mươ?i tám ?" lại nơf la? hiện thân cu?a mớ phu? dụ tha?nh hi?nh tư? nhưfng khát khao sâu thă?m nhất trong tôi ?
    Một lâ?n ti?nh cơ? gặp nhau trên đươ?ng. Anh vâfn thế với giọng Huế nhẹ va? cách ăn mặc gia?n dị vư?a bụi bặm vư?a hiê?n la?nh, chi? ánh mắt la? đaf hơi khác đi. Ánh mắt đaf ít nhiê?u pha chút bêtông cốt thép, pha chút thực dụng phố phươ?ng. Ánh mắt đaf vơi đi u uâ?n cu?a cái thơ?i viết vê? quê hương với ?onhưfng đứa con hoang trơ? vê? lướt thướt cơn say/ va? đọc thơ/ va? thất ti?nh/ va? ôm nhau khóc??. Không hiê?u sao lúc ấy tôi bất chợt tự ho?i, nếu bây giơ? gặp một ba?ng số xe quen giưfa Sa?igo?n đông đúc, anh có co?n nhớ đến nắng chói tháp Cha?m, nhớ đến trâ?m hương mu?a hội ? Cufng có thê? do tôi ca? nghif? Bơ?i trong xaf hội phô?n tạp na?y nếu không tự thích nghi thi? khó ma? đuô?i kịp nhịp sống tha?nh thị, nhưng nếu đánh mất mi?nh hoa?n toa?n thi? cá nhân khó ma? tô?n tại lâu da?i được. Huống gi? xu hướng ti?m vê? quá khứ tuy đôi lúc hơi tiêu cực nhưng lại thươ?ng xuyên chiếm ưu thế va? dâfn dắt con ngươ?i ta, khiến họ nhớ vê? ba?n thê? va? cội nguô?n, nhưng cufng phâ?n na?o đâ?y họ va?o thế giới hoang đươ?ng không tươ?ng? Tôi tin anh sef có cách riêng cu?a mi?nh đê? tự cân bă?ng, cho du? sự cân bă?ng ấy có nă?m ơ? điê?m chênh vênh giưfa hai bơ? bất câ?n va? khấu khát? Câ?u mong anh sef ti?m được một nơi na?o đó đê? dư?ng chân, ti?m được một ai đó thực sự câ?n va? quan tâm mi?nh, đê? anh không co?n pha?i tự ?omặc xác tôi với ba?n tay phung hu?i/ cơn sốt giưfa trưa/ cơn mưa giưfa chiê?u...? đâ?y cay đắng như nga?y na?o...
    ?oTôi cần nhìn lại nắng trong nụ cười
    Một lần em đã đến hân hoan ôi cuộc đời
    Nụ tầm xuân hãy ấm
    Đông sang khoác vai tôi
    Những ngày vui
    Những ngày vui??

    Xin gư?i lại anh chút nắng trong nụ cươ?i hô?n nhiên thuơ? ấy. Bô? câu đaf thôi dâfn đươ?ng, hương ngọc lan đaf bay ne?o khác ! Nhưng rô?i mu?a qua sef mang theo nôfi hân hoan, nga?y đến sef mang theo điê?u thân thiện. Vui đi anh...
    Được duong_chieu_la_rung sửa chữa / chuyển vào 19:35 ngày 06/08/2004
  7. deathchuck

    deathchuck Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Ở một nơi mà chúng ta buông tay rơi vỡ chiếc bình - Có sự liên tưởng giữa sự tan vỡ của một đồ vật và sự tan vỡ trong tình cảm không thế Hà ??? - Tựa đề và bài viết mang một nỗi buồn khó tả . Mình cũng đang ở vào tình trạng này . Ừ , chán thật , muốn vui lắm , muốn cười lắm , mà sao cổ họng đắng lại . Mình như lạc lõng chơi vơi giữa một mớ tình cảm lẫn lộn .
    Buồn quá , muốn vứt bỏ hết tất cả để về một nơi nào đó chỉ có mình ngồi vật vã . Nhanh quá , vỡ nhanh quá , vỡ nhanh như một cơn gió thoảng .
    Cứ ngỡ đây là cơn ác mộng - Mong sao tình cảm của mình đừng vỡ tan .
    Ngồi nghe một bản nhạc với giai điệu chậm rãi và buồn man mác , lòng mình như thắt lại khi nghĩ về em . Đi cũng dở mà ở thì không xong , biết làm thế nào nhỉ . Lao đầu vào game để quên đi tất cả . Suốt một tuần không đêm nào ngủ quá một tiếng đòng hồ . Sụt 5 ký . Để rồi khi out khỏi game và nhìn lại mình tay vẫn trắng tay . Và trước mắt mình cũng chỉ là những mảnh vỡ . Tệ hại hơn đó là những mảnh vỡ trong tình cảm . 
    Làm một thằng đàn ông không nên khóc nhưng sao sống mũi cảm thấy cay cay . Thời gian trôi chậm quá , chỉ mong cho hết hè . Một mùa hè đầy ác mộng .
    Nhưng mình biết rằng có hết hè thì vẫn vậy thôi , vẫn không thay đổi được gì đâu . Ở đời mọi sự có thể thay đổi , nhưng có mấy ai thay đổi được trái tim của một người .
    To bé : Anh đã chấp nhận sự thực mà bấy lâu anh muốn chối bỏ .
    Có lẽ đây là lần cuối anh viết cho em và cũng là lần cuối cùng anh nói chuyện với em . Cầu mong cho cuộc sống em luôn tươi đẹp . Lời hứa của anh em mình có lẽ không thực hiện được rồi em ơi . Chân trời Sống Đẹp dường như xa lắm . Anh không đủ sự bao dung và cũng không đủ can đảm để làm điều mà em mong muốn . Con người ai cũng ích kỷ cả em à . Mong em hiểu .
    Tặng em bản nhạc mà anh thích và em hãy coi đây là món quà cuối cùng mà anh dành cho em .






     
  8. YeuCaiDep

    YeuCaiDep Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/08/2004
    Bài viết:
    2.104
    Đã được thích:
    0
    Đã ai từng xờ xoạng những mảnh vỡ thuỷ tinh chưa ? Nó giòn tan đấy, khô khốc và mịn buốt .
  9. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    1 chùt tà?n màn vu vơ hĂm nà?o...
    Bu.i chiều trĂn chuyến tĂu ngược về SG, tĂi thu mĂnh lại trong những giai 'i?u phĂt ra từ chiếc headphone cũ kỹ, mơ mĂng nhĂn cảnh vật vụt qua bĂn cửa kĂnh, như con 'c nhỏ bĂ cuTn mĂnh sĂu vĂo chiếc vỏ, vừa hững hờ vừa ngơ ngĂc nhĂn ra cuTc 'ời ngoĂi kia 'ang chảy trĂi vĂ tậnâ?
    â?oLĂn xe ti.n em 'i, chưa bao giờ bu"n thế, trời mĂa 'Ăng Paris su't 'ời lĂm chia ly...â?. Ă"i những cuTc chia ly ! Người ti.n 'ưa r"i sẽ ngĂn ngấn nư>c quanh hai bờ mi, tay thọc sĂu vĂo hai tĂi Ăo khoĂc, như lục lại 'iều gĂ 'Ă mTt cĂch vĂ vọng, như chĂn chặt mTt 'iều gĂ 'Ă riĂng tưâ? Người sẽ nhĂn người rời bỏ bằng 'Ăi mắt tưYng chừng bất 'Tng nhưng ẩn chứa những chuyfn biến dữ dTi của cảm xĂcâ? R"i người sẽ ra về v>i bư>c chĂn m?t mỏi vĂ l"ng ngực nặng trĩu, khi những cTt khĂi cu'i cĂng cĂn sĂt lại từ 'oĂn tĂu vừa tan loĂng vĂo chiều mĂy giĂ n.iâ?
    Người ti.n 'ưa r"i sẽ tự 'ưa mĂnh về qua con ph' mĂa 'Ăng cĂ những cĂy bĂng trần trụi như tờ giấy bạc nhĂu nhĩ trong chiếc vĂ da từng kẹp mTt tấm ảnh của người rời bỏ. Người sẽ ''t mTt 'iếu thu'c cho n-i bu"n thĂnh khĂi bay lĂn trời, chĂn bư>c nhanh. Khi mu'n quĂn mTt 'iều gĂ 'Ă người ta luĂn bư>c nhanh hơn mTt cĂch vĂ thức, ai 'Ă 'Ă viết như vậy. Người cĂ mu'n quĂn khĂng ? KhĂng rĂ. Ch? biết người phải nhanh chĂng trY về cfn gĂc nhỏ bĂ, nơi cĂng vi?c như mTt cĂi nhĂ tĂ giam lỏng người bằng sự trần trụi của những tờ giấy bạcâ?
    Người ti.n 'ưa r"i sẽ ''t những 'iếu cu'i cĂng của bao thu'c lĂ, ng"i bĂn cửa s. nhĂn xu'ng con 'ường th?nh thoảng xĂo 'Tng bYi tiếng giĂ rung tĂn cĂy. MTt bĂng người trĂi qua như bĂng ma giữa 'Ăm khuya vĂng Ănh 'Ăn 'ường. Người sẽ lắng tai nghe tiếng huĂt sĂo vẳng lại, mTt bĂi hĂt vui nhTn theo kifu rap ThĂi. Người sẽ phản khĂng lại bằng cĂch hĂyt sĂo mTt bản nhạc bu"n kifu Trc. Người sẽ trằn trọc ng"i dậy 'ợi mTt tiếng xe quen, như bất chợt mTt 'Ăm nĂo giật mĂnh trY dậy vĂ ngỡ ngĂng trư>c nụ cười thiĂn sứ kế sau tiếng xe Ăm Ăi ấy. Nhưng người sẽ hụt hẫng vĂ nụ cười ấy giờ 'ang Y nơi nĂo 'Ă 'oĂn tĂu 'i qua, mTt nơi nĂo 'Ă xa xĂiâ? Người cĂ thf sẽ bật khĂc vĂ r"i chợt ngưng lại, bật cười vĂ nhận ra khi nhĂn thấy nụ cười ấy cũng như khi mất 'i nụ cười ấy, người 'ều khĂc. VĂ người sẽ im lặng vĂ nhận ra sau tất cả những gĂ người 'Ă 'i qua - những 'oạn 'ường thĂnh thang hay nhỏ hẹp, gập ghềnh hay phẳng lặng, người 'Ă rẽ những bư>t ngoặt, 'f r"i cu'i cĂng người cũng kết thĂc, nhưng kết thĂc ngay 'ifm khYi 'ầu. VĂ người sẽ lặng 'i vĂ nhận ra con người ta cĂ thf mang những cảm nghĩ khĂc nhau 'ến thế nĂo ch? v>i cĂng mTt 'ifm 'ứng...
    Người ti.n 'ưa r"i sẽ lặng 'i như thế rất lĂu, cho 'ến khi giật mĂnh lần nữa v>i tiếng chuĂng 'i?n thoại vĂ tiếng xe quen vẳng về từ nơi nĂo xa lắm, vĂ thất vọng lần nữa vĂ tiếng huĂt sĂo vui vẻ phYn 'ời từ dư>i ph' kĂo người lại v>i những Ă nghĩ về sự thĂ thifn vĂ vĂ nghĩa. Thế gi>i nĂy hi?n hữu trong người ch? bằng sự trần trụi, thĂ thifn vĂ vĂ nghĩaâ? Người sẽ v>i lấy cu'n sĂch trĂn bĂn, vĂi 'ầu vĂo những con chữ 'f dẹp cĂi thế gi>i ấy qua mTt bĂn. Cu'n sĂch vẽ ra mTt bu.i chiều ảm 'ạm nơi ga tĂu cĂ 2 người 'ưa ti.n nhau. ĐoĂn tĂu lfn bĂnh, người rời bỏ cĂn c' ngoĂi nhĂn ra phĂa ngoĂi cửa kĂnh cho 'ến khi bĂng dĂng người ti.n 'ưa mất hĂt. ĐoĂn tĂu 'i bằng những tiếng xĂnh xc. Người thẫn thờ khi nghe ThĂi Thanh hĂt â?ochiều tĂn trĂn 'ường t'i, cĂ ta như rĂ rờiâ? H"n ta như gĂ m'i 'ang chờ phĂt 'ầu thaiâ?â?. Người bất giĂc sợ hĂi những bu.i chiều. Người nhắm mắt lại 'f 'ừng nhĂn thấy những cuTc chia ly 'ang di.n ra giữa 'ất v>i người, giữa người v>i người ngoĂi kiaâ? Thời gian 'i chậm quĂ, phải chfng thời gian 'Ă 'ứng lại ? Hay chiều 'Ă dĂi ra bất tận như tiếng cĂi tĂu ngĂn mĂi giữa khoảng khĂng mĂnh mĂng quạnh vắng mĂa 'Ăng ?
    TĂi 'Ă 'i qua mTt bu.i chiều dĂi 'ến 'T vĂ nghĩa. Những bản nhạc h" như xĂ vụn bề mặt ch?n chu kỹ lưỡng của m> cảm xĂc trong lĂng. TĂi nhắm mắt lại, rĂc sĂu vĂo n-i m?t mỏi tĂm mTt giấc ngủ bĂnh yĂn. Những sợi khĂi thu'c lại hi?n lĂn chập chờn hư ảo trong tĂm tưYng. Nh> quĂ mười ngĂn tay ngĂy nĂo...
    TĂi bật khĂc. Nư>c mắt lfn từng giọt rơi xu'ng, nhẹ hẫng như mTt tĂnh yĂu.
    11.2003
  10. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    ?oRu em là cánh nhạn, miệng ngọt hạt từ tâm??
    Lần cuối cùng tôi gặp bạn là cách đây gần nửa năm, ngày tháng trôi nhanh đến không ngờ ! Thời gian có một thứ phép màu kỳ bí nào đó chẳng thể lý giải nổi, nó đi qua rất vội vàng nhưng luôn mang theo bên mình những điều ?okhông thường? trong cuộc sống, thả chúng xuống nơi nó muốn, và khoảnh khắc đó bất thần trở thành điều mà người ta gọi là ?okỷ niệm?.
    Quen tình cờ qua internet, quãng thời gian ngắn ngủi, số lần gặp đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng, thảng hoặc trong những giấc mơ của mình, tôi chập chờn bắt gặp bạn đang lang thang giữa một vùng Marguerite mênh mông, đôi môi run, cặp mắt buồn bã tìm kiếm thứ gì đó, tay nâng niu những ?ohạt từ tâm? lóng lánh như ngọc trai - thứ hạt hư cấu của TCS mà có lần bạn cho rằng đó là những giọt nước mắt chân thành của con người. Tôi gọi bạn, nhưng dường như bạn không nghe, bạn lẩm nhẩm hát những bản tình ca của Trịnh. Tôi thấy bạn đeo tang trắng, bạn bước từ vùng núi đồi thảo nguyên ra vùng khô cằn gió cát của miền duyên hải, và khuỵu xuống, giữa mặt trời, bất động.
    Tôi sợ.
    Tôi nhớ lần gặp đầu tiên. Sáng sớm, tôi đến chỗ hẹn, bạn cũng đến, nhưng hai đứa lại khuất nhau bởi 1 cây cột điện và? 1 gã xe ôm. Tôi bực bội nhắn tin và gọi điện liên tục, còn bạn mải ngồi chơi với? lũ kiến nên không nghe tiếng chuông. Mãi cho đến khi gã xe ôm chạy đi, tôi mới nhìn thấy bạn. Tôi dẫn bạn đến café hẻm Trịnh nhưng đông người quá, hai đứa vòng ra Nhà thờ Đức Bà, café vỉa hè. Hôm ấy, bạn đã kể cho tôi nghe về tuổi thơ lặng lẽ và cô độc của mình.
    Tôi nhớ một ngày SG nắng cháy, tôi biến một cuộc hẹn giữa hai đứa thành một phen chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì công việc riêng của gia đình. Bạn vẫn vui vẻ tay lái, miệng huýt sáo cười đùa. Sau đó cả hai chui vào Gió Bắc, ngồi phịch xuống, và im lặng cho đến khi ra về.
    Bạn nói, bạn vẫn ra café vỉa hè Nhà thờ Đức Bà, bạn vẫn vào Gió Bắc, vẫn ngồi chỗ quen thuộc, và kêu 2 ly nước ?" 1 cho bạn, 1 ly trà chanh cho cái khoảng không chơi vơi ngay trước mặt mình. Bạn tưởng tượng ra khuôn mặt, giọng nói và điệu bộ, cử chỉ của tôi, và cười. Có lẽ buồn nữa. Rồi bạn lẩm nhẩm hát : ?oru người ngồi mãi cùng tôi???
    Tôi nhớ một buổi tối SG đông nghẹt, bạn nhăn mặt nói tôi tìm chỗ nào ngồi cho dễ chịu, vậy là tôi kéo bạn vào café Thanh Niên. Bạn ngoan ngoãn chịu đựng cái sở thích của tôi như thế, kể cả ngồi bên bờ hồ Con Rùa, ăn bắp xào, uống nước dừa? - có lẽ đó là những nơi khá xa lạ đối với một cậu bé lớn lên trong trong sự thừa thãi quá độ về tiền bạc, nhưng lại thiếu thốn quá nhiều sự quan tâm của bố mẹ như bạn. Bạn sống cách ly với cái gia đình nhỏ bé nhưng không toàn vẹn của mình. Họ chia tay, mỗi người một nơi, và hàng tháng chỉ cần gửi tiền cho bạn là họ cảm thấy không còn gì phải lo lắng nữa.
    Bạn yêu nhạc Trịnh Công Sơn, hát hay, nhảy hiphop cũng giỏi nữa. Bạn mê triết học, mê âm nhạc, nói tiếng Anh sõi hơn tiếng Việt, và có 1 một cô gái rất dễ thương du học ở Hà Lan yêu bạn say đắm. Bạn nói cô gái ấy là định mệnh của mình. Cô ấy mê cổ tích nên bạn thường kể cho cô ấy nghe những câu chuyện hoang đường mà bạn nghĩ ra, dường như đó cũng là một cách để bạn tự bù đắp cho tuổi thơ của mình. Tôi nhớ, lần đi hội chợ sách, tôi đã mua một tuyển tập Andersen làm quà SN cho bạn. Bạn rất vui, và bảo với tôi rằng : ?olần đầu tiên tôi nhận được món quà SN dễ thương như thế !?.
    Cô ấy nói với tôi, rằng bạn hay làm cho cô buồn, rằng bạn nhạy cảm quá, rằng bạn yếu đuối trong tình cảm nhưng lại rất nam tính, rằng cô ấy rất yêu bạn.
    Bạn hơn tôi hai tuổi. Đôi lúc bạn sốc nổi trẻ con, nhưng đôi lúc bạn trầm ngâm như ông cụ. Bạn say sưa nói về những dự định tương lai của mình, sau đó thì ngồi thừ ra buồn bã, hụt hẫng. Tôi không lý giải được điều đó.
    Tôi nhắn tin, lúc thì bạn đang ở thành phố sương mù, khi thì ở Đà Nẵng, Hà Nội, thậm chí Bangkok, Singapore?Bạn lang thang một cách có vẻ như chậm rãi, ung dung, nhưng thực chất thì vô cùng vội vã, như là sợ không đi hết được vậy. Bạn ở lại Đà Lạt suốt một tháng. Căn nhà nằm ở vùng ngoại ô yên bình với vườn hoa Marguerite tinh khôi khiến bạn cảm thấy dễ chịu. Bạn đùa, sống ở nơi thanh thản như vậy, bạn mới có hy vọng có thể gặp tôi nhiều hơn nữa. Tôi không hiểu.
    Tôi không hiểu hết bạn, cũng không thể đồng cảm với những gì bạn trải qua, nhưng dường như bạn hiểu tôi. Bạn dự đoán được tôi sẽ nói gì nghĩ gì, và bảo : ?oHà là một thằng bạn đầy nữ tính !?. Cả hai cùng cười.
    Đôi lần, bạn bất chợt mất hút. Tôi không liên lạc được với bạn. Bạn đổi số liên tục, vì mỗi khi nổi nóng, bạn thường quẳng luôn cái điện thoại ra đường. Tôi đã một lần chứng kiến chuyện này khi bạn nói chuyện qua phone với người nào đó, chiếc điện thoại nát bét sau một lượt xe buýt cán ngang qua. Sau đó 5?T, bạn lại cười, gãi đầu tự chửi mình ngu, vì như thế lại phải lọ mọ đi hỏi số từng người để add lại vào sim mới.
    Bất chợt một ngày, tôi nhận được hàng chục tin nhắn của bạn ?" tất cả đều là những câu nói, lời lẽ vu vơ ngớ ngẩn trong những câu chuyện bất tận của chính tôi, mà nếu bạn không nhắc lại, tôi cũng chẳng nhớ nổi. Tôi nhắn lại : ?oĐể làm gì ??. Bạn bảo : ?oTrả cho Hà đấy !?.
    Thỉnh thoảng bạn nhắn những dòng offline dài dằng dặc cho tôi trên YM, nhắc lại những kỷ niệm, rồi say sưa nói về cuộc sống hiện tại cùng những dự định của mình. Bạn rất hay nói về những điều tốt đẹp trong tương lai, tôi mơ hồ cảm nhận được nó là một điều gần như ám ảnh bạn. Cũng có khi là những dòng chữ buồn bã, như lần bạn về Hải Phòng để chịu tang bà nội. Lần đó bạn nói ?oTôi đã đến gần cái chết lắm rồi Hà ạ !?.
    Không biết bạn có khóc không, tôi hy vọng là bạn khóc được, mặc dù bạn là con trai. ?oNhững hạt ngọc từ tâm thì đâu có gì xấu?, phải không ?
    Rồi bạn lại mất hút.
    Cách đây mấy ngày, gặp bạn trên YM. Tôi gọi. Bạn nói bạn nhớ tôi. Bạn lại nhắc về những kỷ niệm cũ, nhưng lần này có gì đó lạ lắm. Tôi nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong sự bất ổn của bạn. Và lần đầu tiên, bạn nói cho tôi biết về căn bệnh của mình.
    ?oChỉ 5 năm thôi Hà ạ, tôi đã đi gần hết quãng đường đó rồi, nhưng tôi linh cảm mình không tiếp tục được nữa??. Tôi hoảng sợ, bật khóc giữa phòng net. Tôi có thể chạy như bay từ Biên Hòa về SG ngay lập tức. Tôi nói tôi đã hứa sẽ hát cho bạn nghe bài Ru Tình và Nghìn Trùng Xa Cách, đến bây giờ tôi vẫn chưa thực hiện được. Tôi sẽ về SG với bạn, dù chỉ được một buổi tối mà thôi, nhưng bạn không cho. Tại sao lại như thế ? Bạn nói : ?oTôi muốn nếu gặp lại Hà, tôi phải là tôi như trước đây?, tôi nói mãi cũng không được. Chẳng lẽ bạn không hiểu rằng, dù bạn có thế nào đi chăng nữa, bạn vẫn là bạn mà thôi. Bạn ngoan cố lắm, ngu ngốc lắm. Tôi phải làm sao đây ? Bạn log out, để lại câu hát bâng quơ : ?oĐừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng. Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh??.
    Bạn nói sẽ trở về và sống ở Đà Lạt. Tôi biết bạn vẫn còn đó, nhưng làm sao tôi yên lòng được ? Trong giấc mơ đêm qua tôi đã thấy bạn đi lang thang ?" cô độc hơn bao giờ hết. Những đóa Marguerite vương vãi đầy sa mạc, cái màu cúc trắng tôi yêu đến vậy, bỗng dưng mang chứa một điều gì đó thật kinh khủng. Có lẽ, đó là cái chết.
    Tôi biết, giờ này, bóng những cây xà cừ và thầu dầu ở SG vẫn xiêu đổ lên những ghế bàn con con vỉa hè Nhà thờ Đức Bà. Ở đó, có một người bán kẹo kéo khuya. Và từ chiếc loa máy cassette cũ kỹ của ông, những bài hát vẫn cất lên vang vọng giữa đêm : ?oHạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi??...

Chia sẻ trang này