1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

õ-^õ-^õ-^õTƠõTƠõTƠõTƠ Giao Lặ?u Kỏ??t Ban, C?Ăc bỏ?Ăn tỏằông ?'?Ê ly hôn,( HỏằTi chim c?Ănh cỏằƠt.)õ

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi TAMobile, 29/09/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. IMT

    IMT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    Chúc mừng chị em nhân ngày 8/3.
    Em ham chơi lắm, nghe chương trình V-Resort của Hội chim cánh cụt cũng hào hứng lắm, nhưng mà tha lôi cái thân em lên ô tô cũng đủ chết ngất rồi chưa kể còn một cô gái 3 tuổi túm áo đằng sau. Mà lại chẳng có bác trai nào xốc hộ cái gánh nặng của em lên vai, nên..đành hẹn các anh chị ở đây dịp nào có thể chu du bằng xe hai bánh vậy.
    Em rất hồi hộp mong chờ tường thuật chương trình của các anh chị.
    Nhân tiện đây cho em ké tý đất: Loa loa trong box này có chị em nào tham gia bên Hội ly thân ly dị WTT (thành viên Hà Nội, nếu Sài Gòn mà bay ra kịp thì rất welcome) xin mời vào WTT xem thông báo chương trình offline gấp nhé (đã thống nhất trưa thứ 6 ngày 10/3). Trân trọng thông báo.
  2. hoangbquang

    hoangbquang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/12/2005
    Bài viết:
    1.522
    Đã được thích:
    1
  3. HaNoi1973

    HaNoi1973 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Lấy chồng muộn là niềm vui sướng tuyệt vời
    Các cô gái bây giờ có quá nhiều cái sướng. Có vô số mỹ phẩm để lựa chọn, có la liệt thời trang để suy nghĩ, có ngổn ngang quà vặt để... ăn quà. Nhưng trên hết, theo tôi, có nhiều thời gian để... chọn chồng.
    Càng ở các nước văn minh, nhất là ở thành thị, phụ nữ càng lấy chồng muộn hơn. Tại Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, tỷ lệ lấy chồng khi đã ngoài ba mươi ngày càng tăng, tăng tới mức... không lấy cũng chả sao.
    Tôi không nghi ngờ gì chuyện lập gia đình là chuyện quan trọng, nhưng thú thực, tôi bắt đầu nghi ngờ khi coi việc này quan trọng nhất, ít ra lúc người ta... mới được ba mươi!
    Chắc chắn sẽ có một trận bão phản đối ý kiến này, và các nhà phản đối sẽ đưa ra những "bằng chứng" không thể chối cãi về sinh học, phong tục học, tự nhiên học... nói chung là phức tạp học! Tôi thì chỉ có một chỗ bám víu thảm thương thôi: niềm vui học!
    Niềm vui quan trọng lắm. Nó đôi khi là cái cớ duy nhất để ta chịu đựng nhiều thứ nhọc nhằn trên cõi đời này. Muốn có niềm vui, mỗi người mỗi cách.
    Vĩ nhân hay kẻ tầm thường, cô thôn nữ ngây thơ hay bà tiến sĩ sắc sảo, thời gian đều sẽ như nhau. Nghĩa là với kẻ nào, một phút cũng chỉ gồm sáu mươi giây, và một giờ cũng chỉ gồm sáu mươi phút. Tóm lại, khi người ta làm cái này, người ta sẽ không còn thời gian để làm cái kia (tất nhiên, có nhiều thiên tài làm nhiều chuyện một lúc, nhưng số đấy ít lắm nên tôi chẳng dám bàn).
    Nhìn chung, trí tuệ các nàng và các chàng đều bùng phát trong khoảng từ 20 đến 30 tuổi. Kèm theo trí tuệ là những giác quan, những nhân sinh quan và thế giới quan (rất tiếc cho ai ở tuổi này đã mơ tới... cửa quan). Dành những khả năng vô giá ấy cho việc khám phá văn hóa, nghệ thuật, khoa học thì tôi thấy có lợi hơn dành cho... gia đình.
    Viết đến đây, tôi xin dừng lại để chờ cho những tiếng la ó dịu xuống rồi mới dám viết tiếp. Tôi biết nhiều người trong các bạn coi gia đình là cao quý nhất. Xin các bạn cứ giữ lấy quan niệm đó với sự ngưỡng mộ chân thành. Nhưng cũng phải thành thật với nhau, tôi ngưỡng mộ nhưng tôi không bắt chước!
    Bởi gia đình, theo tôi nghĩ, muốn bền vững cần xây dựng trên một cái nền vững chắc về vật chất, về tư duy và nhận thức. Mà những thứ ấy, dưới 30 tuổi bây giờ, rất khó, rất khó có được.
    Càng những vùng lạc hậu và càng về xa xưa, trai gái càng kết hôn sớm. Bởi hôn nhân có nhiều lý do, nhưng lý do bản năng là đơn giản nhất để làm chuyện này. Người ta có thể lấy chồng vì yêu, và cũng có thể lấy vì không lấy sẽ chả biết làm gì. Đấy không phải là hồn nhiên, hay tôi được quyền nói thẳng ra, tôi sẽ bảo đó là thứ hồn nhiên man rợ.
    Còn tính mất ổn định có thể hiểu là thiếu tự lập. Rất ít các thanh niên hiện nay, dưới ba mươi tuổi, đã có một việc làm đủ nuôi sống vợ con, có nhà cửa, ngựa xe đàng hoàng. Phần đông họ đều sống chung với bố mẹ, vẫn còn dựa dẫm về tinh thần hay vật chất rất nhiều vào thế hệ trước theo kiểu "nhà mặt phố, bố làm to".
    Ai có thể không hiểu điều này, chứ các cô gái lại cảm nhận rất rõ nếu có chút tư duy. Họ nhìn thấy ở các chàng trai vẻ hào hoa, vẻ lịch lãm có thừa nhưng vẻ vững chãi còn rất thiếu, kết quả là họ lưỡng lự.
    Nhưng đấy mới chỉ là một vế. Người con gái hôm nay, ngoài quan tâm tới đàn ông, còn dành một thời gian rất lớn (và càng ngày càng lớn) để quan tâm tới... bản thân mình.
    Điều đó thì có gì sai, hỡi các nhà mô phạm? Các cô càng ngày càng nhận ra một chân lý hiển nhiên là bản thân họ cũng có những khát vọng mà họ cần tôn trọng (chứ không đợi đàn ông tôn trọng). Đó là học vấn, là du lịch, là các cuộc tiếp xúc và các cuộc... chơi.
    Con gái cần đi, thậm chí đi nhiều (nếu bạn không tin, bạn cứ đến các sân bay, sẽ thấy tràn ngập con gái Nhật) con gái cũng cần ăn tiệm, cần xem hòa nhạc, xem ba lê, cần tự lái xe hơi và cuối cùng... tự chọn.
    Chọn cái gì? Phấn son ư? Quần áo ư? Nước hoa ư? Đã có quảng cáo chọn giùm rồi. Chọn đây là chọn chồng đấy ạ.
    Bây giờ mà còn nói "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" thì chả "đứa" nào tin. Các thiếu nữ càng ngày càng hiểu quyền chọn lựa đấng phu quân là quyền cao quý nhất, thiết thân nhất, thậm chí khi có quyền này là cơ bản giải quyết xong quyền bình đẳng.
    Mà muốn chọn cần gì? Cần bản thân mình có "giá" thậm chí "giá" cao, điều này, các nữ trí thức ngày càng làm được. Sau đó, cần... nhiều.
    Nói đơn giản, nếu mười anh ta chọn một anh là tốt, nhưng năm mươi anh chọn một anh là tốt hơn, một trăm anh chọn một anh là tốt lắm, còn ngàn anh mới chọn một anh thì tốt tuyệt.
    Tất nhiên, loài người đã trải qua chế độ nô lệ lâu rồi (ít ra là trong thành thị). Không phải một nghìn anh đứng cho các thiếu nữ nhà ta xem mắt, xem răng và xem... vài thứ khác. Sự lựa chọn của những cô gái đáng yêu bây giờ phong phú hơn, nghiêm khắc hơn nhưng dễ chịu hơn (đến mức không được chọn cũng... khoái) nó không diễn ra ở... chợ như trong phim "Cội rễ" mà ở hiệu sách, quán cà phê, giảng đường, văn phòng công ty hay... sân bóng đá (nếu bạn may mắn là cầu thủ ngôi sao).
    Để tìm được người đàn ông lý tưởng, các cô gái lý tưởng phải tiếp xúc trong mọi góc cạnh, mọi lĩnh vực ngày càng đa dạng. Tất cả đều đòi hỏi sức lực, trí tuệ và... ngày tháng.
    Hôn nhân càng bền vững khi thời gian tiếp xúc càng kỹ. Kỹ tới mức tại Bắc Kinh, Tokyo hay Singapore, thời gian tiếp xúc có thể là... vô tận!
    Khối cô không chịu lấy người đàn ông mà mình đã chung sống rất lâu. Tôi không dám "tân thời" đến thế, nhưng cũng không dám bảo các cô gái ấy điên!
    Đã có một thời, nhu cầu dở nhất, nhưng phổ biến nhất của hôn nhân là nhu cầu dựa dẫm. Người vợ lấy chồng vì hy vọng "tấm chồng" cũng như "tấm ván", có thể dùng để chống đỡ, để che chắn. Nhưng đã đến lúc phụ nữ không cần ván nữa mà cần tới... pha lê.
    Lấy chồng muộn chả phải mốt, chả phải quy định như hạn chế xe gắn máy, cũng chả phải dịch bệnh như cúm gà. Nó là một xu thế, than ôi, không gì cưỡng lại được (và chả hiểu tại sao phải cưỡng!). Nó làm cho các thiếu nữ trước khi "lấy ai" đó được "lấy mình" một cách trọn vẹn. Lấy chồng muộn muôn năm!
    (Theo CAND)
  4. minhbao

    minhbao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2002
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Đây là một câu chuyện (gồm 3 câu chuyện)được trích từ bài phát biểu của Steve Jobs, Giám đốc điều hành của tập đoàn máy tính Apple Computer và xưởng sản xuất phim hoạt hình Pixar Animation Studio trong buổi lễ trao bằng tốt nghiệp của trường ĐH danh tiếng Stanford (Mỹ) :
    chính nó đã tạo nên tất cả những khác biệt trong cuộc đời mình.
    Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát
    Tôi đã rất may mắn khi tìm thấy điều mình thực sự yêu thích khi còn trẻ tuổi. Woz và tôi bắt đầu thiết kế máy Apple trong gara ô tô của bố mẹ tôi hồi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, và trong vòng 10 năm sau, Apple đã trưởng thành. Từ một bộ sậu chỉ có 2 người biến thành một tập đoàn trị giá 2 triệu đô la với hơn 4.000 nhân viên. Chúng tôi đã cho ra đời sản phẩm đỉnh cao nhất của mình -máy Macintosh - năm trước đó, lúc tôi mới bước sang tuổi 30.
    Rồi tôi bị đuổi việc. Làm sao có thể bị đuổi việc khỏi một công ty bản thân mình sáng lập nên? Chuyện là thế này. Khi Apple mở rộng, chúng tôi thuê một người mà tôi nghĩ là rất tài năng để điều hành công ty cùng mình. Một hai năm đầu, mọi thứ đều ổn. Nhưng rồi những định hướng tương lai có điểm bất đồng, cuối cùng, chúng tôi cãi nhau. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, tôi thì ra khỏi công ty, khi 30 tuổi.
    Tâm huyết của cả một thời kỳ đã tiêu tan, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
    Một vài tháng sau đó, không biết phải làm gì, tôi cảm thấy đã không phải với các bậc tiền bối, đã bỏ lỡ cơ hội khi nó đến tầm tay. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce và cố gắng nói lời xin lỗi vì đã làm hỏng mọi chuyện. Là một trường hợp thất bại mà công chúng đều biết đến, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi thung lũng nơi mình sống.
    Nhưng rồi có một điều mà dần dần tôi nhận ra - tôi vẫn rất yêu những việc mình làm! Những biến đổi ở Apple đã không hề làm giảm sút niềm đam mê đó. Tôi đã bị từ chối, nhưng vẫn yêu. Vì thế, tôi quyết định làm lại.
    Lúc đó, tôi không thể nhận thức được rằng, chính việc bị đuổi khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất đã diễn ra trong đời. Những gánh nặng của vinh quang được thay thế bởi cảm giác nhẹ nhõm khi bắt đầu lại từ đầu và không chắc chắn về mọi thứ. Tôi được tự do bước vào thời kỳ sáng tạo nhất của cuộc đời.
    Trong vòng 5 năm sau đó, tôi bắt đầu một công ty tên là NeXT, một công ty khác tên Pixar, và đem lòng yêu một người phụ nữ tuyệt vời sau này đã trở thành vợ tôi.
    Pixar bắt đầu sản xuất các phim hoạt hình sử dụng công nghệ máy tính đầu tiên của thế giới, bộ phim Câu chuyện đồ chơi (Toy Story), và bây giờ đã trở thành một trong những xưởng sản xuất phim hoạt hình thành công nhất thế giới.
    Vật đổi sao dời, cuối cùng thì Apple lại mua lại NeXT và tôi trở về Apple, sử dụng chính những công nghệ đã phát triển ở NeXT vào phục hưng lại cho Apple. Tôi và Laurence đã cùng nhau xây dựng một gia đình đầm ấm.
    Tôi tin chắc rằng, những điều kỳ diệu trên đã không xảy ra nếu tôi không bị đuổi khỏi Apple. Đó là một liều thuốc đắng, nhưng đúng là bệnh nhân cần có nó. Đôi lúc cuộc đời quẳng một cục gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin.
    Tôi tin rằng, điều duy nhất tiếp sức cho mình là việc tình yêu những việc mình làm. Bạn cũng vây, phải tìm thấy niềm đam mê của mình. Đối với công việc hay với người tình đều thế cả. Công việc sẽ chiếm một phần lớn cuộc sống của bạn, và cách duy nhất để thực sự toại nguyện là làm được những điều bạn nghĩ là vĩ đại nhất. Và cách duy nhất để làm được những điều vĩ đại là yêu việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy thì bạn cứ tiếp tục tìm đi. Đừng bằng lòng với sự ổn định. Giống như trong tình yêu vậy, bạn sẽ biết ngay khi bạn tìm thấy nó. Và cũng giống như trong bất kỳ mối quan hệ nào, nó sẽ chỉ tốt đẹp thêm theo năm tháng mà thôi. Bạn cứ tìm đến khi bao giờ thấy, đừng dừng lại.
  5. chimcanhngan

    chimcanhngan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2006
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Chuyện cười khi ra toà ly hôn:
    Khi tôi và bà xã (cũ) nhận được giấy triệu tập (lần đầu) và đến tại toà án để giải quyết ly hôn. Đầu tiên gặp thẩm phán (nữ), bà thẩm phán hỏi chúng tôi đã suy nghĩ kỹ chưa và hỏi có tranh chấp tài sản, nuôi con gì không? Sau khi nghe cả hai bên đã thống nhất với nhau về chia tài sản và về việc nuôi con, bà thẩm phán "yêu quí" yêu cầu hai bên viết hai tờ giấy với nội dung không có tranh chấp gì cả, sau đó hẹn 1 tuần sau quay lại toà án nhận quyết định, xách cặp đi giải quyết 1 vụ án kinh tế tranh chấp tài sản khác (do nghe được khi trả lời điện thoại di động). ĐIỀU ĐÁNG TỨC CƯỜI LÀ TẤT CẢ THỜI GIAN TRÊN CHỈ DIỄN RA TRONG VÒNG 7 PHÚT. Tôi suy nghĩ trước khi đến toà án nếu có giải quyết nhanh nhất là ít nhất 3 tháng trước khi ra quyết định ly hôn. Tôi và bà xã (cũ) lắc đầu cười dù biết rằng không thể quay về với nhau nữa nhưng cách giải quyết nhanh như thế này thì chỉ có cười méo miệng thôi. Nơi đâu cũng hô hào cải cách hành chính nhưg riêng tôi thấy Toà án đã đi đầu trong việc giải quyết ly hôn
  6. New_AQ

    New_AQ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Thế chẳng phải bạn đã có cái mà bạn cần sao? Hic Nếu thấy giải quyết không thỏa đáng bạn có thể khiếu kiện lên tòa án cấp trên. Theo thủ tục tố tụng thì phải hòa giải 3 lần không thành công thì mới được ly hôn nên bạn có khả năng thắng kiện rất lớn. Bạn hãy liên hệ với văn phòng luật sư gần nhất để có thể được tư vấn thêm
  7. IMT

    IMT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    Nếu anh muốn thẩm phán dành nhiều thời gian hơn thì lần sau rút kinh nghiệm phải khai rằng có tranh chấp tài sản nhé. Đảm bảo sẽ được quý Toà chiếu cố gọi đến "vấn an" nhiều lần.
  8. chimcanhngan

    chimcanhngan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2006
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Bác toàn xúi dại, một lần là tởn tới già rồi. Con tim đã khô cứng như đổ bêtông. Bây giờ nghĩ đến việc kết hôn lại thấy chẵng có gì hứng thú cả. Tập trung vào cu nhóc yêu quí thôi.
  9. toitimthaytoi

    toitimthaytoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2005
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
    Chào và chúc cả nhà một tuần mới vui vẻ.
    Sao ông trời lại chiều lòng 3C thế chứ, đi chơi hôm qua thì trời nắng đẹp cả nhà tha hồ tung tăng bơi lội, sáng nay trời mới rét.
    Cuộc đi chơi vui quá, thực sự sảng khoái, vận động ngoài trời thật tuyệt. Mỗi tội phải nhịn ăn sáng cả tháng để bù thiệt hại đây! Hic.
    Thay mặt mọi người cám ơn Giangdole vừa chăm con nhỏ vừa lo cho chuyến đi của cả nhà, đúng là người phụ nữ đảm đang, hiện đại kết hợp truyền thống.
    4T.
  10. IMT

    IMT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    [/quote]
    Bác toàn xúi dại, một lần là tởn tới già rồi. Con tim đã khô cứng như đổ bêtông. Bây giờ nghĩ đến việc kết hôn lại thấy chẵng có gì hứng thú cả. Tập trung vào cu nhóc yêu quí thôi.
    [/quote]
    Bê tông à? Chuyện nhỏ, bây giờ đã có loại khoan bê tông đó bác.
    Em đùa thôi, chứ em cũng vậy. Thôi yên lòng với con gái, chứ dây dưa với mấy ông đàn ông mệt đầu phiền toái lắm.
    Chuyện cười ra Toà nhà em đây. Bác thẩm phán trẻ, đẹp trai, thẽ thọt: "Thôi em, khối thằng như anh muốn vợ bỏ để được lấy vợ mới mà vợ chẳng tha cho đây này. Cái của không muốn bỏ vợ như chồng em là hơi bị hiếm đấy, thôi ráng mà giữ, rút đơn lại đi".
    Cũng chính bác ấy nói với chồng (cũ) của em: "Thôi về tập tán lại vợ đi..."
    Có bác nào được "hoà giải" như thế chưa?
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này