1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ồ>>ổ~ƠọáZỗ?ÂổƠẳọạ<ổÂƯ - Hỏằ"ng l?Âu mỏằTng và tỏằâ Xu?Ân

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi HanDiep, 18/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. iu_uppa_nhut

    iu_uppa_nhut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2006
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    4
    Trong lịch sử văn học Trung Quốc. Hồng Lâu Mộng có một vị trí đặc biệt. Người Trung Hoa say mê đọc nó, bình luận về nó(1), sáng tác về nó đến nỗi nói: ?oKhai đàm bất thuyết Hồng Lâu Mộng, Độc tận thi thư diệc uổng nhiên!? (Mở miệng mà không nói Hồng Lâu Mộng thì đọc hết cả thi thư cũng vô ích!). Có một ngành học chuyên nghiên cứu về Hồng Lâu Mộng, gọi là Hồng học; gần đây nhất vẫn thấy Trung Quốc in chuyên san ?oHồng Lâu Mộng nghiên cứu?. - Có lẽ trên thế giới chỉ có Shakespeare là có một vinh dự lớn lao như thế, vì có ?oShakespeare học?. Cái gì làm người Trung Quốc say Hồng lâu mộng ?onhư điếu đổ? vậy? Trước hết, đó là do tác phẩm đáp ứng những nhu cầu sâu xa của thời đại. Thời nhà Thanh, dưới thời các hoàng đế Ung Chính, Càn Long (1723 - 1795) là thời kinh tế phồn vinh, chẳng những công nghiệp, thủ công nghiệp, mà cả khai thác mỏ, thương nghiệp...cũng phát triển mạnh mẽ. Các thành thị lớn như Nam Kinh, Dương Châu, Võ Xương, Nhạc Châu... buôn bán, sản xuất sầm uất là những đô thị lớn. Chỉ kể một thị trấn như Thanh Giang bên bờ Vận Hà thôi mà thời đó đã có hơn nửa triệu dân! Nền kinh tế tự phát tư bản chủ nghĩa đó trong lòng xã hội phong kiến chuyên chế mọt ruỗng và đang trên đà tan rã, đã đẻ ra một tầng lớp người thành thị, những người này có những nhu cầu thẩm mỹ mới. Tây Sương Ký, Mẫu đơn đình, Cổ kim tiểu thuyết, Liêu Trai... là những tác phẩm tả tình yêu, những số phận, những buồn vui cá nhân..., chính là sự ?othăng hoa? của cuộc sống đã bắt đầu khác trước về chất của người thành thị. Hồng lâu mộng là sự thể hiện những tư tưởng của thời đại: tinh thần dân chủ, tinh thần phê phán đời sống xã hội phong kiến mục nát, phê phán những giáo điều truyền thống đã ăn sâu bén rễ hàng ngàn năm, đòi tự do yêu đương, giải phóng cá tính, đòi tự do bình đẳng, khát khao một lý tưởng cho cuộc sống...Tất cả những cái đó có những mặt kế thừa tư tưởng dân chủ thời Minh và đầu Thanh, nhưng nó chính là sản phẩm của ý thức tư tưởng thị dân đương thời. Giữa những khát vọng sâu xa ấy của con người thời đại và sự biểu hiện nó ra một cách nghệ thuật, đã có một cuộc hẹn hò tuyệt diệu qua Hồng Lâu Mộng. o0o
  2. iu_uppa_nhut

    iu_uppa_nhut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2006
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    4
    Tác giả chính của Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần 1716(?) - 1763(?) giống như phần lớn các nhà văn lớn Trung Hoa trong lịch sử, viết văn là để giải tỏa nỗi niềm ?ocô phẫn?, là để ký thác những suy tư về con người và thời đại. Ông vốn sinh ra trong một gia đình đại quý tộc. Từ đời tằng tổ đến đời cha, thay nhau tập chức ?oGiang ninh chức tạo? là một chức quan to thu thuế. Năm lần vua Khang Hy tuần du phương Nam thì bốn lần ở lại nhà họ Tào, đủ biết sự sủng ái của nhà vua với gia đình ông ra sao ! Và cũng có thể đoán biết cuộc sống trong phú Giang hồi đó xa hoa, vương giá như thế nào ! Trong Hồng Lâu Mộng, Nguyên phi về thăm nhà có một buổi mà nhái xây cất bao nhiêu đình tạ trong vườn Đại quan, nữa là hoàng đế tuần du ngự đến nhà.Nhà ông chăng những là hào môn vọng tộc hiển hách như thế, lại còn có truyền thống văn chương. Ông nội ông, Tào Dần, đứng in bộ "Toàn Đường Thi trứ danh, và là một nhà thơ, tác giả "Luyện đình thi sao?. Nhưng cuộc sống vàng son đó của gia đình ông đã trôi qua, đã tan vỡ. Lúc Tào Tuyết Cần lớn lên thì tất cả đã ở đằng sau rồi: cha bị khép tội, bị cách chức, bị tịch biên gia sán, nhà họ Tào suy sụp và ông phải về sống ờ vùng ngoại ô phía tây thành Bắc Kinh trong cảnh: ?ocả nhà rau cháo, ruợu thường mua chịu?. Hồng Lâu Mộng do đó có thể xem là phản quang những hồi ức của Tào Tuyết Cần về cuộc sống quý tộc đã tan vỡ đó. Một mặt, đó là sự nhớ tiếc khôn nguôi những huy hoàng của vàng son lộng lẫy, cảm thấy tất cả nhuốm màu thê lương, hư vô, tất cả đều xê dịch về phía bế tắc, hủy diệt, tất cả đều đáng ân hận, và chỉ có thể cứu chuộc bằng Hư Vô, bằng siêu hình, bằng tôn giáo! Nhưng mặt khác, từ trong cuộc sống nghèo khó hôm nay, quay đầu nhìn lại thì cái khoảng cách lớn lao đó làm cho ông thấy được rõ hơn, khách quan hơn, bình tĩnh hơn những gì ông đã thấy, đã nếm trái về cuộc sống thối nát của giai cấp quý tộc và sự miêu tả khách quan "những quan hệ hiện thực? này làm ông trở thành một nhà hiện thực. Chí ít thì về mặt đó, ông đã lay chuyến được "niềm lạc quan về cái trật tự hiện tồn", và như thế, ông là sản phẩm của một thời đại, đồng thời đã nhìn xa hơn thời đại. Tào Tuyết Cần đề 10 năng dế viết 80 hồi đầu, Hồng Lâu Mộng: ?oXem ra chữ toàn bằng huyết, cay đắng mười năm khéo lạ lùng?; năm lần sửa chửa, trong cảnh cùng khốn, ốm đau không tiền chạy thuốc, trong cánh đứa con yếu của ông chết. Và ông đã lìa đời trong cảnh đau khố dồn dập đó. Bình sinh, ông vẽ giỏi, hay thơ, thích rượu, cuồng phong. Người ta chỉ biết được về ông có thế thôi! Hai mươi tám năm sau khi ông mất, Cao Ngạc viết tiếp 40 hồi, đến khoáng 1792 - 1793 thì Hồng Lâu Mộng được in và lưu truyền khắp trung Quốc. Những hồi Cao Ngạc viết tiếp thì không thể hay bằng những hồi Tào Tuyết Cần viết, nhưng cũng phải nói là Cao Ngạc đã sống với tác phẩm và tri âm tác giả, nên đã hoàn thành dự định của Tào Tuyết Cần và nối tiếp bút lực của người đi trước, hoàn thành và bộc lộ trọn vẹn tư tưởng của tác phẩm, khiến cho tác phẩm vẫn giữ được vẻ hấp dẫn mãnh liệt.(2) BI KỊCH TÌNH YÊU VÀ Ý NGHĨA TÌNH YÊU TRONG HỒNG LÂU MỘNG Câu chuyện tình giữa Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc xuyên suốt qua toàn bộ tác phẩm, làm nên chủ đề chính của cuốn tiểu thuyết vĩ đại này. Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc, hai anh em cô cậu ruột, cùng ở chung một nhà từ bé; lớn lên, vì Bảo Ngọc được bà nội nuông chiều, riêng cho ở trong vườn Đại quan cùng với đám ?oquần thoa?, nên anh ta và Đại Ngọc gần gũi nhau. Nhưng đây không phải là câu chuyện ?olửa gần rơm...?. Đây cũng không phải chỉ là câu chuyện ?otài tử giai nhân là nợ sẵn?. Tình yêu của họ còn có nguyên cớ sâu xa hơn nhiều; họ nói như Saint Exupéry: ?oYêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhìn về một hướng?, nghĩa là họ ?ođồng điệu?, ?otri âm? lẫn nhau trên những vấn đề có ý nghĩa cuộc sống. Nói cho đúng, lúc đầu Bảo Ngọc cũng còn có chút phân vân. Anh ta sống giữa đám a hoàn nhan sắc, những Tập nhân, Tình văn... những người này là những phụ nữ xuất thân từ tầng lớp dưới, được họ Giả mua về hầu hạ, nhưng đó là những người có tình, có phẩm chất tốt đẹp. Họ chính là mót bức màn ngăn bụi trần của phủ Vinh quốc đầy dẫy những hạng đàn ông ô trọc. Bảo Ngọc cảm nhận được thực chất vị tha, quên mình đầy dịu dàng của họ, anh ta như một người được vây bọc bởi sự tận tụy, thương yêu... của những nữ tỳ - đồng thời cũng là ?onữ thần? này. Do đó không lạ gì mà Bảo Ngọc đã nêu lên cái ?onguyên lý nữ tính? rất xa lạ với tư tưởng ?otrọng nam khinh nữ? của xã hội phong kiến: ?oXương thịt con gái là nước kết thành. Tôi trông thấy con gái thì người tôi nhẹ nhàng, khoan khoái, thấy con trai thì như bị phải hơi dơ bấn?. Trong phủ Giả lúc đó còn có cô em họ Tiết Bảo Thoa ở nhờ. Bảo Thoa đẹp, đức hạnh, nết na theo đúng nếp nhà phong kiến. Bảo Ngọc cũng mến Bảo Thoa, gần nàng, anh chàng đôi lúc cũng thấy xiêu xiêu, quả có như lời Lâm Đại Ngọc ?ogần cô chị thì quên khuấy cô em?! Nhưng rồi dần dần, Bảo Ngọc chỉ yêu có Đại Ngọc thôi. Đại Ngọc kiều diễm, yếu đuối, là một tâm hồn dễ cám xúc, một tâm hồn nhạy cảm và phong phú - đó là một tâm hồn thơ đích thực; và đó là điều mà họ gặp nhau. Quan trọng hơn, là trong khi cả nhà chờ mong Bảo Ngọc học giỏi thi đỗ, làm quan giữ nếp nhà?, thì Bảo Ngọc lại chán ngấy cái con đường mòn nhàm chán đó, và người hiểu anh duy nhất là Đại Ngọc. Bảo Ngọc, chàng trai được nhốt trong cái ***g kính quý tộc đầy cao lương gấm vóc, anh ta được người ta dùng gia giáo, thi giáo, lễ pháp... để ràng buộc theo con đuờng vạch sẵn. Giả Bảo Ngọc bị mất tự do, và anh ta cảm thấy sâu sắc điều đó, nên lúc nào anh ta cũng vùng vẫy tìm lối thoát, tìm cách phán kháng lại. Như một con chim khao khát trời xanh rộng lớn bị nhốt vào cái ***g vàng chật hẹp, Giả Bảo Ngọc sống không yên ổn. Anh lục lọi sách vở, đi vào triết học cổ, đi vào ?otham thiền ngộ đạo? ?nhưng những cái đó không cung cấp được cho anh một vũ khí tư tưởng nào để tự giải phóng! Mà thực ra, thì anh cũng lẩn quẩn, loanh quanh; anh ta là một sản phẩm đầy mâu thuẫn của một xã hội cũng đang chứa đầy mâu thuẫn, một xã hội đang tìm lối ra nhưng không có lối ra. Rốt cuộc, anh ta tỏ thái độ hoài nghi những gì ?othánh hiền? đã viết, đã soạn, cho đó là ?osoạn bậy?, là ?obịa?, là ?onói tầm bậy?. Đối với đạo đức phong kiến mà cái cao nhất là ?otôi trung con hiếu?, ?osát thân thành nhân?, anh ta dám nói những lời ?ocách mệnh?: ?oNhũng bọn mày râu dơ bẩn, chỉ biết ?oquan văn chết vì lời can gián, quan võ chết vì đánh giặc?, là hai cái chết của kẻ đại trượng phu, thành ra chỉ làm rối lên, nào có biết đâu có vua ngu mới có bầy tôi chết vì lời can gián; chỉ lo ra công đánh giặc, liều mình hy sinh, tương lai sẽ bỏ nước cho ai. Thật là lời lẽ của ké ?ođại nghịch vô đạo?. Tất nhiên, nói cho công bằng, đó là một đôi ý nghĩ đột xuất của anh chàng này, còn như bình thường, anh ta vẫn phải nép mình trong ***g cũi tuân phục ?odi huấn thánh nhân?. Trong hoàn cánh đó, Lâm Đại Ngọc đã đến. Họ đã đến với nhau không dễ dàng. Đại Ngọc vì gia cảnh đến ở nhờ trong phủ họ Giả, tuy là cháu ngoại đấy, nhưng vẫn bị Giá mẫu xem là ?ongười ngoài?: ?onữ nhân ngoại tộc?. Cái mặc cảm ?oăn bám ở nhờ? luôn luôn làm nàng đau khổ - nàng vốn là người nhiều tự ái là người nhạy cảm, khó hòa hợp với chung quanh và do đó cô đơn. Tình cảnh của nàng còn bi đát hơn Bảo Ngọc nhiều, vì nàng là con gái, là phận ở nhờ, mà trong cái xã hội ghê khiếp ấy, thì nàng chẳng là cái gì cả, nàng chỉ là một cánh bèo dạt, một cánh hoa rơi! Cho nên nàng thương hoa, khóc hoa, chôn hoa, cho nên nàng luôn buồn thương vô hạn. Tâm hồn nàng như một sợi tơ đàn mảnh mai, bất kể một giọt mưa thu hay tơ liễu bay đều âm vang một điệu buồn đứt ruột! Cái yếu đuối, cái ?ođa sầu đa cảm? của nàng cũng là một nét tính cách riêng nhưng xuất phát từ những điều kiện của thời đại. Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc đã đến với nhau như thế và đã đến với nhau rồi, hiểu lòng nhau rồi, họ vẫn sống những ngày tháng không yên. Trong tình yêu này, họ chưa được hưởng bao nhiêu hạnh phúc; chưa nếm mật ngọt tình yêu, họ đã linh cảm thấy mật đắng của đời! Họ luôn luôn bị bủa vây trong trùng điệp của mạng lưới phong kiến. Họ không phải là người quyết định được tình yêu của mình. Cuối cùng, Giả mẫu và bọn phu nhân trong phu họ Giả đã quyết định! Họ đã chọn Tiết Bảo Thoa cho Bảo Ngọc. Và một khi đã chọn, họ đã nhẫn tâm theo kế ?ođánh tráo? của Phượng Thư. Bảo Ngọc cứ yên trí là ?ocưới em Lâm?, hóa ra lúc giở khăn che mặt, lại là Bảo Thoa; Bảo Ngọc lúc bấy giờ mới bật ngửa, mà Lâm Đại Ngọc thì sau cơn ốm nặng, đã chết trong niềm đau đớn, oán hận bằng đốt thơ, đốt khăn tặng trong lúc cả nhà mừng đám cuởí của người mình yêu! Kết thúc tấn bi kịch này, Bảo Ngọc trốn nhà đi tu; và Bảo Thoa làm một người góa phụ trẻ đau khổ.
  3. iu_uppa_nhut

    iu_uppa_nhut Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2006
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    4
    THI PHÁP NHÂN VẬT HỒNG LÂU MỘNG Hồng Lâu Mộng không những đã đưa lại một nội dung mới mang ý nghĩa thời đại; nó còn làm được một việc vĩ đại nữa là đổi mới thi pháp tiểu thuyết Trung Quốc. Lỗ Tấn nói: ?oTừ khi Hồng Lâu Mộng ra đời, tư tưởng và cách viết truyền thống đã bị phá vỡ?. Tiểu thuyết Trung Quốc trước đây, chủ yếu là tiểu thuyết chương hồi như Tam quốc, Thủy hử, Tây du. .. thiên về mô tả hành động, miêu tả hoạt động bên ngoài và lời nói của nhân vật. Con người trong những tiểu thuyết đó, sản phẩm của một nền kinh tế nông nghiệp mang tính chất phương thức sản xuất châu á, có bề giản đơn, nhất quán trong một tính cách, rạch ròi trung, nịnh đôi đường. Những truyện ngắn ?otruyền kỳ?, những truyện ngắn trong Liêu Trai đã bắt đầu thấm đẫm màu sắc con người thị dân với những khát vọng nồng nhiệt hơn, phức tạp hơn nhưng vẫn chứa có một thi pháp tiểu thuyết thực sự phản ánh một cách nhìn mới về con người. Hồng Lâu Mộng đã làm được việc đó. Dĩ nhiên là trong những hạn chế gay gắt của thời đại. Dù cho có những nhân tố tư bản chủ nghĩa, nhân tố kinh tề hàng hóa, thị trường, thành phố, thị dân... xã hội Trung Quốc vẫn là xã hội phong kiến, và cái con người ?omới? mà người ta chờ đợi đó đã xuất hiện chưa hoàn chỉnh; thi pháp tiểu thuyết trong Hồng Lâu Mộng đã mang một số nhân tố mới của tiểu thuyết cận đại phương Tây, nhưng nó không thể đi xa hơn nũa. Nó vẫn còn bị giam mình trong cái khung tiểu thuyết chương hồi truyền thống, lấy ?okể việc? làm phương tiện chủ yếu khám phá của con người. Nhưng, xét cho kỹ thì phải ghi nhận những yếu tố mới ở Hồng Lâu Mộng là rất có ý nghĩa. Trước hết, đó là cách nhìn con người trong sự phát triển đầy mâu thuẫn, sự phát triển biện chứng, có chiều sâu đầy kịch tính. Số phận và tính cách của Bảo Ngọc đã được tác giả miêu tả không đơn giản. Đó là mâu thuẫn gĩưa khát vọng tự do và sự ràng buộc nặng nề của gia đình và xã hội phong kiến. Đó là tình yêu chân thành và quý báu như chính sinh mệnh của anh ta và lạ thay, anh ta hầu như chẳng làm được gì, chẳng chiến đấu dũng manh gì để đoạt lấy hạnh phúc! Mọi việc gần như đã phó mặc! Trước khi chết, Lâm Đại Ngọc oán giận, đau buồn đốt khăn tặng, đốt tập thơ..., không phải là không có lý! Anh ta chưa bao giờ xứng đáng là một trang ?otu mi nam tử? có lý tưởng, kiên định! Vấp phải những mâu thuẫn nghiệt ngã của thời đại, anh ta sinh ra đau thần kinh, mắc chứng ?ongây?, cứ cười hì hì suốt ngày. Điều đó càng đẩy sâu anh ta vào bi kịch. Cuối cùng giải pháp ?ođi tu? - phản ánh sự từ chối, sự phản kháng dầu yếu ớt - đã được anh ta chọn lựa. Đi thi và thi đỗ cao để an ủi gia dình, rồi bó trốn đi tu, Bảo Ngọc đã đi hết sự phát triển tính cách một cách hợp lý và quả là qua số phận anh ta, như một số nhà nghiên cứu nhận định, có sự gởi gắm, có sự thể hiện một phần nào bản thân tác giả. Đó đúng là một số phận tiểu thuyết theo ý nghĩa hiện đại của từ này. Lâm Đại Ngọc là một tính cách thú vị khác. Nàng yêu Bảo Ngọc, nhưng do thân phận của nàng, mỗi khi Bảo Ngọc ngỏ lời là nàng lại giận hờn, buồn tủi, làm ra vẻ cự tuyệt... ?oBảo Ngọc cười nói: - Tôi là người nhiều sầu, nhiều bệnh, cô là trang nghiêng nước nghiêng thành.(3) Đại Ngọc nghe thấy câu ấy, mặt và tai đỏ bừng lên, lập tức dựng ngược lông mày, như cau lại mà không phải là cau, trố hai con mắt, như trợn mà không phải trợn. Má đào nổi giận, mặt phấn ngậm hờn, trỏ vào mặt Bảo Ngọc: - Anh nói bậy, muốn chết đấy! Dám đem nhũng lời lẳng lơ suồng sã lăng nhăng để khinh nhờn tôi! Tôi về mách cậu mợ đấy?. (tập I) Điều đó làm cho nàng trở nên đáng yêu và tội nghiệp, làm cho nàng trở nên nhiều nữ tính hơn. Không một nét giả dối, nàng là một nhân vật đã hiện ra với chiều sâu tâm lý đa dạng, được bộc lộ qua tình yêu, qua những quan hệ khác. Phút cuối cùng nàng nghe nói Bảo Ngọc sắp lấy vợ, và người được chọn sẽ là người trong phủ, nàng chắc mẫm người đó sẽ là mình, chứa chan hy vọng, và từ đau buồn tuyệt vọng, trong ốm đau, nàng trở lại sống linh hoạt, tươi đẹp... Ai hay đó là phút nàng ở gần sự kết thúc nhất. Những cảnh như vậy làm cho nhân vật thực, gần gũi, phong phú, hấp dẫn.... và về mặt soi rọi tâm lý nhân vật, đã đạt đến trình độ của nhân vật tiểu thuyết hiện đại. Hồng Lâu Mộng có tất cá 235 nhân vật đàn ông, 213 nhân vật dàn bà (một khối lượng nhân vật khổng lồ! ?" trong Chiến tranh và hòa bình có chừng 500 nhân vật). Làm chủ chừng ấy nhân vật, miêu tả, cá tính hóa họ một cách có hiệu quả là một sáng tạo phi thường. Trong số đó, nổi bật lên sự mô tả và xây dựng nhân vật Tiết Bảo Thoa. Tiết Bảo Thoa là một tính cách gần như đối nghịch với Lâm Đại Ngọc, Giả Bảo Ngọc; chính những nhân vật trong Hồng Lâu Mộng đã phát triển trong sự đối nghịch như vậy, làm cho cuốn tiểu thuyết có nhiều gương mặt, nhiều hợp âm. Tiết Bảo Thoa là một nhân vật phụ nữ lý tính. Nàng còn ít tuổi mà đầy bản lĩnh, ở nàng tất cả đều đúng mực, hợp lý, lô-gích, nàng là hiện thân của nguyên lý đạo đức phong kiến. Bao giờ nàng cũng là một người con gái sống cho gia đình, sống cho ý định người khác - và ý định đó luôn được nàng chấp nhận vì đó cũng chính là của nàng. Sự hòa hợp giữa nàng và gia pháp phong kiến là điều hoàn toàn tự nguyện. Nàng là người có học, xem nhiều sách, biết làm thơ, nhưng hãy nghe nàng tâm sự (cũng là răn đe Đại Ngọc): ?oBọn con gái chúng ta không biết chữ càng tốt... Ngay đến cả việc làm thơ, viết chữ đã không phải là phận sự chị em mình, mà cũng không phải phận sự của bọn con trai nữa. Người con trai đọc sách nhiều phải hiểu nghĩa lý để ra giúp dân trị nước mới đúng...?(tập III). Với Bảo Ngọc, một người không yêu nàng, nhưng nàng theo sự sắp đặt của bề trên, lấy Bảo Ngọc không một chút tự ái; nàng làm bổn phận của người vợ, khuyên giải chồng, ?olý sự? với chồng: ?o... chứ bây giờ gặp đến vua thánh, nhà ta mấy đời đội ơn triều đình, cha ông được hưởng biết bao sung sướng...?(tập IV). Nếu nói ?obản chất? và ?obản lĩnh? giai cấp thì quả nàng là hiện thân của giai cấp. Nàng có ác không? Có. Khi con hầu Kim Xuyến nhảy xuống giếng tự tử, Vương phu nhân cảm thấy lương tâm cắn rứt, nhưng nàng thì không, nàng tươi cười, an ủi đổ lỗi cho Kim Xuyến và nói: ?oDì cũng chẳng nên lo lắng buồn bã làm gì, chỉ cần cho vài lạng bạc làm ma cho nó là trọn tình chủ tớ rồi?. Nàng có giả dối không? Có. Nàng đã bày kế ?ove sầu lột xác? để đánh lừa bọn con hầu, tránh điều bất lợi cho mình. Bảo Thoa lúc nào cũng tỉnh táo, cũng lắm mẹo! Nhưng nàng có đáng thương không? Nàng ít nhiều cũng yêu Giả Bảo Ngọc mà tự kiềm chế, và cuối cùng, với tất cả sức lực và nghị lực, với tất cả sự chân tình, nàng muốn có hạnh phúc trong cuộc sống phong kiến với Bảo Ngọc, nhưng rốt cuộc nàng cũng trở thành một nhân vật bi kịch. Bi kịch của nàng là bi kịch của một người trung thành với đạo đức phong kiến. Gần với tính cách của Tiết Bảo Thoa là Vương Hy Phượng. Đó cũng là một nhân vật nữ hết sức đặc sắc nữa. Những nhân vật như thế làm chúng ta nhớ nhiều đến Hoạn Thư của Nguyễn Du. Đó là sự miêu tả trung thành với bản chất củaa hiện thực, bản chất của những mối quan hệ phong kiến, đồng thời nó là một sự cá tính hóa hết sức sâu sắc. Ngoài ra con biết bao nhiêu nhân vật đáng lưu ý nữa trong cái thế giới bao la của Hồng Lâu Mộng. Dường như đó là cả một nhân loại: trong đó có hàng trăm số phận, và mỗi số phận đưa đến cho chúng ta một mảnh đời, một suy nghĩ về nhân thế. Nhà lý luận tiểu thuyết nổi tiếng Bakhtin có nói rằng nhân vật tiểu thuyết phải có phần ?odư thừa nhân tính?. Có nghĩa là nhân vật, ngoài vai trò xã hội (đẳng cấp, nghề nghiệp) phải có cái phần dư thừa nhân tính, cái phần nhu cầu nhân tính, cái phần cá tính tự do mà tấm áo xã hội không chứa đựng hết. Nhân vật của Hồng Lâu Mộng vừa là giai cấp xã hội vừa là những nhân vật mang tính người, tính toàn nhân loại, ở trong họ có cái phần ?ongười? và những nhân vật như vậy bao giờ cũng là một phát hiện, có sức hấp dẫn rất mạnh. * Hồng Lâu Mộng là cả một thế giới. Thông qua cuộc sống từ thịnh đến suy của một gia đình quý tộc, tác giả đã làm hiển hiện sự băng hoại của xã hội phong kiến, của nhân tính phong kiến, đã cho ta thấy một xã hội như thế là không phương cứu chữa! Không phải chỉ vì bọn người ấy sống trên áp bức và bóc lột địa tô, mà cái chính là cuộc sống trống rỗng của bọn họ; ngày và đêm trong cái phủ họ Giả ấy chỉ toàn là những chuyện giành giật, lừa gạt, dâm dật, tự tử, tội ác... Một vài khuôn mặt lương thiện - trong đó khá nhiều là thuộc tầng lớp dưới, như già Lưu, như Tập Nhân . . . không cứu nỗi sự sụp đỗ tất yếu của nó. Hồng Lâu Mộng đã đưa đến cho người đọc những hiểu biết sâu xa về xã hội và về con người với một cách viết chân thực, giản dị mà bao gồm nhiều bút pháp lớn kim cổ. Nó là một cuốn bách khoa sinh động về xã hội Trung Quốc thời xưa. Về mặt thi pháp nghệ thuật, thì đó là một bước tiến mới trong nghệ thuật tiểu thuyết của thế giới. Hồng Lâu Mộng xứng đáng đứng ngang với các kiệt tác của nhân loại.
  4. khong_xinh_khong_chet

    khong_xinh_khong_chet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2004
    Bài viết:
    3.049
    Đã được thích:
    0
    Bạn uppa uppo này không đọc topic gì cả, mấy cái bạn post đều có rồi mà, làm mình hí hửng nhày vào đọc, mất cả hứng
  5. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    Đi tìm Kim Lăng thập nhị kim thoa phó sách và hựu phó sách
    Trong Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần chỉ tiết lộ danh tính của 12 kim thoa chính sách còn phó sách chỉ có mỗi Hương Lăng (vợ lẽ của Tiết Bàn) và hựu phó sách là Tập Nhân và Tình Văn (đều là a hoàn của Bảo Ngọc). Vậy những người còn lại là ai?
    Cơ sở để chọn (tất nhiên bọn họ đều phải dung mạo tư chất hơn người rồi - hic hic nói chứ bác Tào cũng hơi thiên vị, bao nhiêu cô xinh tươi đều ở nhà họ Giả hết cả lượt) là
    - bạc phận: do các danh sách này đều ở Bạch mệnh ty
    - họ là "bọn oan gia phong lưu" được cho xuống trần để kết thúc "án phong lưu" nên không ít thì nhiều họ vướng chữ tình trong tim. Tình có thể là tình trai gái như Đại Ngọc, Tư Kỳ, Tập Nhân nhưng cũng là tình tri kỷ tri âm của Tình Văn với Bảo Ngọc, Tử Quyên với Đại Ngọc hay nặng nghĩa như Uyên ương với Giả mẫu
    - Nếu để ý sẽ thấy 12 kim thoa chính sách đều xuất thân là tiểu thư của các nhà danh giá do vậy xét về tư chất dung mạo thì Tình Văn hay Uyên ương phải thế chỗ Lý Hoàn, Xảo Thư mói phải. Suy ra hựu và hựu phó là những người có thân phận thấp hơn.
    Phó sách
    1. Hương Lăng
    2. Bình Nhi
    3. Uyên ương
    4. Hạ Kim Quế*
    5. Hình Tụ Uyên
    6. Dì Triệu*
    7. Vựu Thị**
    8. Vưu Nhị thư
    9. Vưu Tam thư
    10. Bảo Cầm**
    11. Lý Ỷ**
    12. Lý Văn**
    * Người thuộc nhóm "trời hành" giống như Thu Đồng và Bảo Thiềm ở Hựu phó sách. Họ đều là những người nanh ác tự làm khổ mình và khổ người xunh quanh do bất đắc ý. Dì Triệu tính tình nhỏ nhen, tự ty, hay giằn vặt Thám Xuân, ghen tức với Phương Thư và Bảo Ngọc để khi chết phải đau đớn khổ sở. Kim Quế thì là týp con dâu hư, do không thoả mãn với anh chồng "rùa đen" Tiết Bàn mà quay ra khêu gợi Tiết Khoa. Rút cục uống phải chính bát thuốc độc mà cô ta định cho Hương Lăng mà chết. Tuy cả hai đều đáng ghét nhưng cũng không phải là không đáng thương.
    ** Những người này đều thuộc nhà gia thế, cũng không bất hạnh lắm đặc biết là Lý Ỷ Lý Văn nhưng tìm chưa ra nên đành để tạm.
    Hựu phó sách
    1. Tập Nhân
    2. Tình Văn
    3. Tử Quyên
    4. Kim Xuyến
    5. Tư Kỳ
    6. Thái Vân
    7. Phương Quan
    8. Oanh Nhi*
    9. Bảo Thiềm - a hoàn nanh nọc và lẳng lơ của Kim Quế
    10.Thu Đồng
    11. Tiểu Hồng
    12. Bảo (Thuỵ) Châu*
    * Chưa được chắc chắn lắm vì Oanh Nhi không lận đận còn Thuỵ Châu tuy có tình nghĩa với Khả Khanh - chịu tang Khả Khanh như con - nhưng nhân vật này quá sơ lược.
    Được HanDiep sửa chữa / chuyển vào 11:29 ngày 15/11/2006
  6. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    Tại Bắc Kinh ( tin 9/11/06) : Tiết bảo Thoa, Lâm Đại Ngọc nhiều, Giả Bảo Ngọc ít.
    Cuộc tuyển chọn " Người trong Hồng Lâu Mộng" với quy mô lớn diễn ra tại Đại Quan Viên - Bắc Kinh đã chính thức bắt đầu. Khoảng 11h trưa là kết thúc cuộc tuyển chọn buổi sáng, nhân viên hậu trường cho biết, do là ngày đầu tiên tuyển chọn nên hạn chế số luợng người tham gia. Hôm nay được thông báo đến dự tuyển chỉ khoảng 3000 người (!!!), chỉ bằng khoảng 1/2 số người so với những ngày khác, cuộc tuyển chọn ở khu vực Bắc Kinh sẽ kéo dài đến 20/11.
    Trong ngày tuyển chọn hôm qua ( 9/11) nữ thanh niên chiếm đa số, báo danh ĐẠI Ngọc và Bảo Thoa nhiều hơn cả, tuy nhiên theo như thống kê của đaòn tuyển chọn thì số người tham gia vai Bảo Ngọc cũng có thể ci là cao.
    Kí giả chúng tôi nhận thấy rằng, dù trước đó các nhà Hồng học đã tổ chức "bồi dưỡng" kiến thức về hồng lâu mộng cho các bạn trẻ, nhưng đại đa số các bạn đến tham dự đều thể hiện sự non kém trong hiểu biết đối với HLM. Rất nhiều thí sinh không biết mình nên dự tuyển với vai bnào mà chỉ điền bừa vào giấy đăng kí. Có em còn hỏi các vị tuyển chọn " Cô thấy em hợp với vai nào??/"!!!
    Khu vực tuyển chọn của Bắc Kinh có cơ cấu của mỗi ban tuyển chọn gồm có : một nhà hồng học, một chuyên gia ( học gia) về diễn xuất và một thành viên của đoàn làm phim HLM. Ba người tạo thành một ban tuyển chọn, theo như thống kế, mỗi hôm chỉ có thể thông qua tuyển chọn tự 2 đến 3 thí sinh, vì sự kiếm tra, tuyển chọn rất nghiêm túc.
    ==============
    Bộ 86 mất 3 năm mới làm xong. Thời hạn trình chiếu là năm 2008 mà cuối năm nay mới đăng tuyển diễn viên. Không biết có kiểu "vắt chân lên cổ" như kiểu Việt nam không đây. Rất tiếc là đoàn làm phim không cho diễn viên nước ngoài được đăng ký, nếu không tôi quyết sang Bắc Kinh dự tuyển vai ..... già Lưu
  7. amylin

    amylin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2006
    Bài viết:
    67
    Đã được thích:
    0
    Chị HanDiep cho em hỏi tại sao lại đưa Dì Triệu, Kim Quế, Bảo Thiềm vào phó sách và hựu phó sách? Họ dung mạo có thể xinh tươi nhưng tư chất đâu có hơn người. Với lại nói Kim Quế, Bảo Thiềm nằm trong "bọn oan gia phong lưu'''''''' thì còn có lý, chứ còn dì Triệu lọt vào thì hơi kỳ?
    P.s/ Nếu em là đạo diễn film sẽ tuyển chị vào vai...Giả mẫu
    Được amylin sửa chữa / chuyển vào 00:02 ngày 18/11/2006
  8. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
  9. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
  10. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    Đây là một cách xếp theo chữ "tình" http://www3.sympatico.ca/ccsr/truelove.html

    1. Ái Tình- Chân Tình: tình yêu đích thực, tâm đầu hợp ý, không điều kiện:
    Đại Ngọc - Hương Lăng _ Tình Văn
    2. Chung Tình: khác biệt với Chân Tình ở chỗ có kèm theo điều kiện:
    Bảo Thoa _ Hình Tụ Yên - Tập Nhân
    3. Ân Tình: Tình cảm chân thật tự đáy lòng với tất cả mọi người:
    Nguyên Xuân _ Bình Nhi _ Xạ Nguyệt
    4. Thất lạc chi tình: Tình cảm dành cho người đã đi xa, không còn cách nào hơn là giữ lại những kỷ niệm:
    Thám Xuân_ Kim Xuyến _ Phương Quan
    5. Nhiệt Tình: tình cảm dồi dào dành cho mọi người nên không là của riêng ai cả:
    Tương Vân _ Bảo Cầm _ Oanh Nhi
    6. Tôn Tình: tình yêu định mệnh:
    Diệu Ngọc _Tư Kỳ _ Trí Năng
    7. Ngu Tình: tình yêu đặt nhầm đối tượng:
    Nghênh Xuân _ Vưu Nhị Thư _ Thái Vân
    8. Vị Phát Chi Tình: thờ ơ lãnh đạm hoặc khiến đối phương phải cố gắng tìm hiểu tình cảm của mình:
    Tích Xuân _ uyên Ương _ Ngọc Xuyến
    9. Giả Tình: Vờ như yêu mà không yêu:
    Hy Phượng _ Thu Đồng _ Bảo Thiềm
    10. Si Tình:
    Xảo Thư_Vưu Tam Thư _ Linh Quan
    11. Thân Tình: tình cảm chân thành như Ái Tình, nhưng dành cho đối tượng người thân, con cháu:
    Lý Hoàn _ Sử Thái QUân _ Tử QUyên
    12. Gian Tình: Tình yêu xác thịt vụng trộm:
    Khả Khanh _ Kim Quế_ Vợ Bão Nhị
    ==========
    Cách xếp này hơi gượng vì đệ nhất si tình là Lâm Đại Ngọc chứ Xảo Thư thì làm gì có tình mà si đây! Thân tình có Giả mẫu mà không có Vương phu nhân thì thật là thiếu sót. Nếu là chung tình thì Tư Kỳ phải hơn đứt Hình Tụ Uyên rồi....Tử Quyên đáng vào Chân tình chứ không phải Ân tình vì cô là a hoàn của Đại Ngọc thôi cho dù tình cảm cô dành cho nàng Lâm còn hơn cả máu mủ ruột rà vv
    Hỏi thế gian tình là gì???

Chia sẻ trang này