1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ồ?ÔồưƯỗ?ắồ?Z - Cỏằ. Hỏằ?c Tinh Hoa

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi aqcharles, 29/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    8.- ÔM CÂY ĐỢI THỎ​
    Một người nước Tống đang cày ruộng. Giữa ruộng có một cây to. Có con thỏ đồng ở đâu chạy lại, đâm vào gốc cây, đập đầu chết.
    Người cày ruộng thấy thế, bỏ cày, vội chạy đi bắt thỏ. Đoạn (2), cứ ngồi khư khư ôm gốc cây, mong lại được thỏ nữa. Nhưng đợi mãi chẳng thấy thỏ đâu, lại mất một buổi cày. Thiên hạ thấy vậy, ai cũng chê cười.
    GIẢI NGHĨA
    (1) Hàn Phi Tử: Công tử nước Hàn, học trò Tuân Tử chuyên về bình danh pháp luật, nước Hàn không dùng, sang ở nước Tần, được đại dụng, nhưng sau bị kẻ gièm pha, rồi tự tử. Sách của Hàn Phi Tử có 50 thiên, đặt tên Hàn Tử. Nhà Tống sau thêm chữ Phi để khỏi lầm lẫn với Hàn Dũ.
    (2) Đoạn: nghĩa đen là đứt, việc này đứt đến việc khác.
    LỜI BÀN
    Thấy mùi, quen mui làm mãi. Ở đời những kẻ ngẫu nhiên gặp may, mà ước ao được gặp may luôn như thế nữa, không biết sự may là tình cờ mới có, thì có khác gì người nước Tống ôm cây đợi thỏ nầy. Anh ôm cây đợi thỏ này lại còn là người cố chấp bất thông, không hiểu thời thế, không thấu tình cảnh, khư khư đười ươi giữ ống, cũng một phường với những hạng chơi đàn gắn chặt phím, khắc mạn thuyền để nhớ chỗ gươm rơi.
  2. nw4good

    nw4good Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    1.065
    Đã được thích:
    0
    "Thiên hạ thấy vậy, ai cũng chê cười."
    Ai đọc chuyện này mà chẳng chê cười anh người nước Tống kia. Nhìn rõ ràng là một con thỏ thì dễ lắm. Ở đời cũng có nhiều cái đạt được tương tự như con thỏ chết kia, nhưng không phải ai cũng nhận ra mà chê cười được.
    Những kẻ chơi số đề, cờ bạc, may mắn trúng được một vài lần, như tự dưng có con thỏ lao đến vậy. Nhưng trượt trăm lần mới có một lần trúng, vậy mà vẫn cứ mê muội đi tìm số giàu sang, có khác gì ngồi ôm khư khư cái gốc cây như anh chàng kia.
    Còn những kiểu "ôm cây đợi thỏ" nào nữa nhỉ ??
  3. Newfarmmer

    Newfarmmer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    1.945
    Đã được thích:
    1
    Thằng Quân tử chắc gì đã sướng. Tớ thấy nhiều thằng tiểu nhân sông sướng hơn quân tử.
  4. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Mới nghe người này dường như chỉ có một hành động ngớ ngẩn, nực cười, nhưng không hại đến ai. Nghĩ một chút, hành động này cũng giống như con cái trong nhiều gia đình chỉ ngồi trông chờ vào cái của cải ông cha để lại, không lo tự kiếm sống. Tiến tới, tìm mọi cách để ôm riêng cái cây cho mình. Gây ra mọi sự tranh chấp giữa anh em trong gia đình. Con người tự mình làm mình thấp kém đi, dẫn đến các bi kịch, ... Người mẹ bất hạnh nhất là người có các đứa con tranh nhau cái mà bà ta để lại. Mở rộng ra trong một tập thể, cũng nhiều nhân không lo làm sao cho nó phát triển, mà cứ lo tỵ nạnh trách móc...
    Một lối suy nghĩ làm hỏng cả cách sống, cả đời ty tiện. Chả còn nực cười, mà là thật đáng buồn.
  5. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    9.- ĐÁNH DẤU THUYỀN TÌM GƯƠM​
    Có người nước Sở (2) đi đò qua sông. Khi ngồi đò, vô ý, đánh rơi thanh gươm (3) xuống sông. Anh ta vội vàng đánh dấu vào mạn thuyền, nói rằng: "Gươm ta rơi ở chỗ này đây".
    Lúc thuyền đỗ vào bến, anh ta cứ theo chỗ đánh dấu, lặn xuống nước tìm gươm. Thuyền đã đi đến bến, chớ gươm rơi đâu thì vẫn ở đấy, có theo thuyền mà đi đâu? Tìm gươm như thế, chẳng khờ dại lắm ư!
    GIẢI NGHĨA
    (1) Lã Thị Xuân Thu: Sách của Lã Bất Vi làm. Lã Bất Vi người đời nhà Tần thời Chiến quốc, trước là lái buôn to, sau làm tướng, chính là cha đẻ của Tần Thủy Hoàng. Khi làm quyển Lã Thị Xuân Thu xong, Bất Vi đem treo ở cửa Hàm Dương, nói rằng "Ai bớt được, hay thêm được một chữ, thì thưởng cho ngàn vàng".
    (2) Sở: một nước lớn thời Xuân Thu ở vào vùng Hồ Bắc, Hồ Nam bây giờ.
    (3) Thanh gươm: tục xưa người ta đi đâu cũng hay đeo gươm để thủ thân mà lại giữ lễ nữa.
    LỜI BÀN
    Thanh gươm rơi xuống sông, thì ở ngay chỗ rơi. Nếu muốn tìm thấy gươm, tất phải lặn ngay xuống chỗ rơi mà tìm. Chớ sao lại đánh dấu vào thuyền, đợi đến lúc thuyền đỗ vào bến, mới lặn xuống bến tìm? Người tìm gươm này có khác nào như người đánh đàn sắt đem gắn cả ngựa lại, tưởng ngựa không di dịch được là các âm vận tự nhiên điều hòa được đúng! Than ôi! người cố chấp bất thông, chỉ câu nệ biết giữ chặt một cái đã nắm chặt trong tay, chớ không hiểu nghĩa chờ "thời" là gì?
  6. nw4good

    nw4good Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    1.065
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này tưởng đời nảo đời nào mới có, ai ngờ bây giờ ở nước mình người ta vẫn bắt HS-SV lặn xuống nước tìm gươm như anh chàng người Sở kia. Thôi, nói ra thì lại lock vì bàn chuyện chính trị.
  7. Newfarmmer

    Newfarmmer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    1.945
    Đã được thích:
    1

    Nhiều câu chuyện bi giờ đọc lại thấy cứ sáo rỗng thế nào ấy nhỉ?
  8. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Thế này là sao ? Có post tiếp không đây ? Cứ post đều thì cả tháng nữa vẫn chửa hết. Anh chán đọc "TINH HOA" rồi à ?
  9. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    10.- BA CON RẬN KIỆN NHAU​
    Ban con rận hút máu một con lợn, tranh nhau ăn, đem nhau đi kiện. Một con rận khác gặp, hỏi: "Ba anh kiện nhau về việc gì thế?
    - Ba con rận đáp: Chúng tôi kiện nhau, vì tranh nhau một chỗ đất mầu mỡ.
    - Con rận kia nói: Tôi tưởng các anh chẳng nên tranh lẫn nhau thế làm gì. Các anh chỉ nên lo đến con dao của người đồ tể (1) giết lợn, ngọn lửa của bó rơm thui lợn mà thôi."
    Ba con rận nghe ra, biết là dại, thôi không đi kiện nữa, cùng nhau quần tụ (2), làm ăn với nhau, dù no, dù đói, cũng không bỏ nhau. Con lợn thành ra mỗi ngày một gầy, người ta không làm thịt cứ để nuôi, ba con rận nhờ thế mà no đủ mãi.
    GIẢI NGHĨA
    (1) Đồ tể: người làm thịt các giống vật để bán.
    (2) Quần tụ: quây quần ăn ở bao bọc lấy nhau.
    LỜI BÀN
    Nhân dân một xứ mà cứ tranh giành lẫn nhau cái lợi trước mắt, không nghĩ gì đến cái việc lâu dài cho cả toàn thể, thì trí khôn thật không bằng mấy con rận nói trong truyện này. Tranh nhau, cãi nhau, đánh nhau, kiện nhau, thì oan oan tương kết, lợi chẳng thấy đâu, chỉ thấy hại, hại cho một mình lại hại cho cả đàn, cả lũ nữa. Sao không biết: Sâu đục cây, cây đổ thì sâu cũng chẳng còn: trùng hại vật, vật chết thì trùng cũng hết kiếp.
  10. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Tiếp cho anh em cuối tuần trau dồi bản thân nhé. Dành riêng cho những tay tự phụ này.

Chia sẻ trang này