1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ổ"Yọ??ổ..ọ?<ố?.ố?'ồZ. - C?ạng dỏằ<ch nhỏằ?ng c?Âu chuyỏằ?n cỏ?Êm ?'ỏằTng!

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi ChenWenQiang, 11/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. JeTaimeHN

    JeTaimeHN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/12/2001
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    Cô gái đó đúng là thảm thật! Nhưng mà theo JT thấy ở TW, các cô gái như vậy hình như có rất nhiều ... ...
    ở trong truyện thì phải
    Ngày xưa mà vớ túm được phải em nào thế này chắc mình đã thành S--fZ roài!
    Truyện đó vn_formosa post lên rồi, JT ko post lại bản tiếng Trung nữa. Post cho bà con xem bản dịch vậy. JT thích gọi tên này là
    YÊU LẠI, CÓ THỂ KHÔNG? nhưng JT vẫn tôn trọng người dịch, giữ nguyên tên mà người ta dịch
    Bao nhiêu cuộc tình có thể quay lại
    Bao nhiêu cuộc tình có thể quay lại???
    Bao nhiêu người tình chấp nhận đợi chờ???
    (Trích bài hát cùng tên)

    Năm đó cô ấy 19, tôi 23. Cô ấy đang là SV năm thứ 2, còn tôi vô công rồi nghề!
    Cô ấy học rất giỏi, năm nào cũng được học bổng. Ko xinh lắm, hơi béo nhưng rất đáng yêu đặc biệt là đôi mắt.
    Tốt nghiệp phổ thông xong, tôi suốt ngày lang thang với đám bạn xấu, nhưng bề ngoài tạm được gọi là ?ođẹp trai?.
    Chúng tôi quen nhau trên mạng, sau đó yêu nhau. Cô ấy rất đơn giản, chỉ cần 1 câu nói: ?oAnh sẽ luôn quý trọng em? là tôi đã trở thành người đàn ông đầu tiên trong đời của cô ấy. Khi đó tôi khẳng định cô ấy yêu tôi đến mức có thể chết vì tôi.
    Tôi có nói với cô ấy trước đây tôi có đến n cô bạn gái, nhưng cô ấy chỉ chớp mắt, cười và bảo: ?oEm ko quan tâm đến điều đó, chỉ biết rằng em sẽ là người con gái cuối cùng của anh?. Cô ấy còn nói đùa, như vậy mới chứng minh được cô ấy có mắt nhìn người.
    Tính tình cô ấy rất tốt, khi mới bắt đầu hẹn hò nhau, gần như lần nào tôi cũng đến muộn.
    1 lần tôi ngủ quên, cô ấy đứng đợi tôi hơn 2 giờ trong cơn gió lạnh của mùa đông.
    Khi tôi đến nơi, cô ấy chỉ cười bảo: ?oLần sau khi ngủ không được rút dây điện thoại ra?.
    Thời điểm đó, có lẽ là tôi mới chỉ thấy thích cô ấy chứ chưa được gọi là yêu.
    ( Còn tiếp)
    ------------------------------------------------------------------------
    Trước 19 tuổi, tôi luôn là một cô gái may mắn
    Ở nhà với mọi người luôn kính trên nhường dưới, ngoan ngoãn biết điều, là đứa con gái được chiều chuộng nhất trong gia đình.
    Ở trường tôi là học sinh giỏi cả về văn hoá và hạnh kiểm, chăm chỉ học hành, được thầy cô hết mực thương yêu.
    Trong mắt bạn học tôi là một người cởi mở hoạt bát, hiền lành dễ gần, được các bạn học yêu quý nhất
    Người nhà cưng, thầy cô yêu, bạn bè mến!
    Từ tiểu học cho đến Trung học phổ thông, tôi không lên thẳng thì cũng được cộng điểm thưởng. Năm đó thi đại học tôi cũng không phụ lòng mong mỏi của mọi người.
    Thi vào một trường đại học có tiếng, đạt được học bổng ngay năm đầu.
    Thời gian đó cả nhà đều tự hào vì tôi, mọi người đều cho rằng
    Tương lai của tôi chắc hẳn sẽ rất thuận buồm xuôi gió, và một nửa của tôi nhất định cũng sẽ ưu tú như tôi, thậm chí còn hoàn thiện hơn.

    Thế nhưng, sau khi 19 tuổi, tôi quen anh ta trên mạng.
    Anh ta sống trong một môi trường hoàn toàn khác với tôi, thế giới của anh ta khiến tôi rất hiếu kỳ và rất thu hút tôi.
    Tôi cho vẫn tự cho rằng mình rất lý trí, nhưng cuối cùng tôi vẫn cùng anh ta gặp mặt
    Tôi bị trúng tiếng sét ái tình khi gặp anh ta. Những vết sẹo, dáng vẻ bất cần, ưu tư của anh ta đã thu hút tôi mãnh liệt
    Tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, hô hấp khó khăn, mặt nóng ran như đang sốt cao.
    Anh ta nhất định là một cao thủ trong tình trường, vừa mới gặp đã nhìn thấu tâm can tôi, nói muốn tôi làm bạn gái anh ta vì tôi thuần khiết, đáng yêu không giống như những người khác
    Còn tôi thì ngu ngốc đến mức độ tưởng anh ta thật lòng yêu mình nên đã nhận lời ngay lập tức.
    Tôi thừa nhận trong trái tim sùng bái những điều hư vinh, tất cả mọi điều trong tôi đều rất hoàn thiện, chỉ có duy nhất một điều khiến tôi không có đủ tự tin đó là ngoại hình của mình.
    Nhưng anh ta lại mang lại cho tôi niềm tự tin đó, lấp đầy điểm thiếu duy nhất trong con tim mang đầy hư vinh đó!
    Chỉ vì 1% hư vinh trong tim, và 99% tình yêu chân thật với anh ta
    Tôi, tôi đã phải trả giá 100% cho điều đó!
    Năm đầu tiên chúng tôi yêu nhau, tôi đã cho anh ta vô số những cái ?ođầu tiên? của mình
    Lần đầu nắm tay, lần đầu ôm nhau, nụ hôn đầu tiên
    Lần đầu gần gũi nhau...
    Tôi từng nghĩ rằng mình bỏ ra như vậy
    Anh ta sẽ cảm động, sẽ biết thoả mãn và sẽ yêu tôi, thế nhưng thái độ của anh ta đối với tôi chẳng lạnh nhạt mà cũng chẳng nhiệt tình,
    Những lúc bên nhau tâm trí anh ta thường chẳng biết để đi đâu, có thể nửa ngày trời chẳng thấy phản ứng gì, thường xuyên quên mất những cuộc hẹn hò của chúng tôi.
    Có thể để tôi đứng giữa trời gió rét đợi chờ, thậm chí chẳng thấy bóng dáng đâu, quan tâm tôi vốn đã ít lại càng thêm ít
    Tôi từng bị sốt một tuần mà anh ta lại chẳng thèm đến thăm lấy một lần
    Thậm chí là đến một cú điện thoại cũng không gọi, vậy mà sau đó còn nói là không biết
    Khi đó nếu đổi lại là một cô gái khác thông minh hơn thì đã sớm đá anh ta đi cho xong.
    Nhưng mà tôi thì cứ như bị ma ám, chẳng hề trách cứ anh ta chút nào
    Đã vậy việc gì cũng nghĩ cho anh ta, lo lắng cho anh ta. Thật là ngu ngốc một cách đáng thương!
    (còn tiếp)
    ---------------------------------------------------------------------
    Năm thứ hai quen nhau, thầy cô, cha mẹ tôi đều bảo tôi thi cao học, nhưng tôi bỏ không thi
    Tất cả đều thấy rất ngạc nhiên, thậm chí bố mẹ tôi còn mắng tôi một trận tơi bời
    Đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi dạy bảo tôi nghiêm khắc như vậy, nhưng chẳng có hiệu quả.
    Bởi vì tôi muốn kiếm tiền. Tôi không muốn anh ta chi tiêu quá nhiều
    Cho dù anh ta chưa tốn một xu, một cắc nào cho tôi cả. Tôi đăng ký làm thêm với trường học
    Bình thường biểu hiện của tôi không đến nỗi nào nên tôi kiếm được một chỗ làm rất tốt.
    Tôi đem toàn bộ thu nhập của mình chia làm hai: 1 cho anh ta và 1 cho tôi
    Còn nhớ hồi đó sinh nhật của anh ta, muốn mua cho anh ta một đôi giày.
    Một tháng trời chi tiêu dè xẻn, không ngồi xe bus
    Để giúp anh ta trả nợ tôi đã đăng ký hiến máu, đem tiền phụ cấp và tiền bố mẹ cho mang đi trả nợ cho anh ta.
    Đã vậy còn giấu không cho anh ta biết vì sợ anh ta sẽ lo lắng,
    Nhưng bây giờ nghĩ lại, hồi đó có thể anh ta chả lo lắng cái gì cả, tôi đúng thật là ngu ngốc đến đáng buồn!

    Năm đó cô ấy 20, tôi 24. Cô ấy là SV năm thứ 3, tôi vẫn không nghề ngỗng gì.
    Năm đó cô ấy bắt đầu đi làm. Thực ra với trình độ của cô ấy, thi cao học chẳng khó khăn gì, nhưng cô ấy không thi.
    Đương nhiên tôi biết vì sao, tôi không nghề ngỗng, không thu nhập mà yêu thì không thể nào không có tiền để trải thảm được.
    Cô ấy bắt đầu vừa học vừa làm thêm, mà làm tới mấy việc cùng một lúc. Chỉ vì cô ấy không muốn để gia đình tôi biết sau khi tôi yêu thì tiêu tiền của gia đình nhiều hơn.
    Cô ấy không muốn tôi xin một đồng nào của gia đình, đến tiền chi phí hàng ngày của tôi cũng từ thu nhập của cô ấy mà ra.
    Thậm chí, hơn 1 tháng cô ấy không ngồi xe, không ăn trưa chỉ là để mua quà sinh nhật cho tôi.
    Khi tôi biết chuyện cô ấy chỉ chớp mắt cười bảo muốn giảm cân.
    Lúc đó tôi nghĩ có thể tôi đã yêu cô ấy. Vì vậy tôi hứa với cô ấy tôi sẽ cố gắng học tập, tìm việc làm tốt, mang lại hạnh phúc cho cô ấy!
    (Còn tiếp)
    --------------------------------------------------------------------------
    Năm đó cô ấy 21, tôi 25. Cô ấy SV năm 4, tôi vẫn không nghề nghiệp
    Năm đó cô ấy có thai. Với một cô sinh viên như cô ấy mà nói, tin đó chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
    May làm sao, dì tôi là bác sỹ phụ khoa.
    Vì vậy một tối, chúng tôi lén lút tiến hành nạo thai.
    Vì lúc đó đang đêm, không có thuốc mê, dì tôi bảo tôi lấy tay chặn ở miệng cô ấy để tránh cô ấy kêu to tiếng.
    Cứ mỗi động tác của dì tôi trên bàn phẫu thuật là tay tôi lại bị đau bởi miệng cô ấy, còn tay của cô ấy nắm chặt lấy cánh tay kia của tôi.
    Mắt cô ấy nhoà lệ, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
    Lúc đó tôi đã tự thề với lòng mình, tôi sẽ mãi mãi yêu cô ấy!

    Tối đó, cô ấy mất rất nhiều máu
    Dì tôi đã viết cho cô ấy giấy nghỉ ốm, để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày.
    Còn mẹ tôi đưa cô ấy 800đồng, để cô ấy mua đồ ăn về bồi bổ cơ thể.
    Nhưng cô ấy lại đưa cho tôi một nửa số tiền đó.
    Bởi vì tôi đã từng nói với cô ấy, tôi không có áo khoác mặc cho mùa xuân tới.
    Và không ngờ là tôi lại nhận số tiền đó!

    Không lâu sau tôi tìm được việc làm, đó là bán ô tô.
    Từ khi tốt nghiệp phổ thông tới nay, tôi đâu có làm việc
    Nên tôi rất khó làm quen với công việc, đã thế lương lại rất thấp
    Vì vậy cô ấy bỏ tiền ra để cho tôi đi học, và gần như ngày nào cũng cùng tôi học.
    (Còn tiếp)
    -----------------------------------------------------------------------------
    Năm thứ ba, tôi có thai. Trời ạ, tôi lo muốn chết đi được!
    Nhưng tôi vẫn không thể để cho người nhà biết được
    Và căn bệnh của tôi cũng bắt nguồn từ khoảng thời gian này
    Chuyện tôi có người yêu, không ai trong gia đình tôi biết
    Bởi vì loại bạn trai như vậy thì làm sao mà nhìn mặt được người khác? Điều này thì tôi lại rất hiểu!
    Nhưng mà đã lỡ yêu rồi thì chỉ biết cắm đầu mà yêu
    Tôi thường xuyên buồn vì thái độ thiếu quan tâm của anh ta với tôi
    Nhưng cứ mỗi lúc về nhà là tôi phải giấu kín những điều không vui
    Phải nở nụ cười với những người xung quanh, chẳng có chỗ nào để giải toả nỗi buồn. Những ngày tháng như vậy thật khó chịu!
    Ở nhà tôi vẫn cười cười nói nói với mọi người
    Nhưng trong lòng thì lo lắng như ngồi trên đống lửa
    Cuối cùng cũng may là anh ta có một bà dì làm bác sỹ phụ khoa
    Để giấu không cho mọi người trong bệnh viện biết chuyện
    Chúng tôi lén lút nạo thai vào một buổi tối
    Không có y tá, cũng chẳng có thuốc mê, chỉ có những dụng cụ lạnh lẽo khuấy động trong người tôi
    Nạo thai vốn dĩ là rất đau, đã thế không có thuốc mê hay thuốc tê giảm đau
    Càng khiến tôi đau đến mức muốn chết quách đi cho xong
    Ai chưa từng trai qua chuyện này thì chẳng thể nào có thể hình dung nổi nó đau đớn đến chừng nào
    Lúc đó đau quá tôi chỉ muốn gào lên, thế nhưng tôi lại hiểu rất rõ rằng ở bệnh viện đêm khuya yên tĩnh như vậy
    Đã thế lại còn làm cái công việc này, nếu cái âm thanh từ trong tâm phế của tôi truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người ta nghe thấy
    Vì vậy tôi chỉ biết nhịn, vừa khóc vừa nhìn anh ta. Từ trong mắt của anh ta, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt thương xót
    Tôi biết anh ấy đang thương tôi lắm nên nước mắt không kìm nổi cứ thế trào ra.
    Sau khi xong việc, tôi chảy rất nhiều máu. Mẹ và dì của anh ta đưa cho tôi chút tiền và dặn đi dặn lại tôi phải nghỉ ngơi cẩn thận
    Còn tôi thì mang một nửa số tiền đó đưa cho anh ta và ngay ngày hôm sau đã đến chỗ làm
    Bởi vì tôi không muốn đánh mất cái công việc mà lương tương đối hậu hĩnh như vậy
    Cũng bởi vì trong khi phẫu thuật ánh mắt của anh ta đã mang lại cho tôi một tia hy vọng
    Hơn nữa anh ta đã thề sẽ đi học, sẽ cố gắng phấn đấu
    Cho nên tôi càng phải cố gắng kiếm tiền hơn nữa
    (Còn nữa)
  2. JeTaimeHN

    JeTaimeHN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/12/2001
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    Năm đó cô ấy 22, tôi 26. Cô ây là nhân viên quảng cáo, tôi là nhân viên bán ô tô
    Năm đó chúng tôi đều đi làm cả. Công việc của cô ấy rất tốt.
    Còn tôi có thể vì dáng vẻ bề ngoài nên được nhiều khách hàng nữ ưu ái.
    Do đó cứ hết đơn hàng này lại tới đơn hàng khác đến
    Sau 1 năm rèn luyện, lại cộng thêm số tương đối đỏ nên tôi đã được làm tới chức tổ trưởng bán hàng.
    Đã làm bán hàng thì không tránh khỏi chuyện ăn uống với khách hàng.
    Có 1 câu nói ?oThường đi bên bờ sông, có giầy nào mà chẳng bị ướt?.
    Một lần sau khi ăn uống với khách hàng xong, vị nữ khách hàng lớn đó đòi tôi đưa cô ta về nhà.
    Tôi đưa về rồi, sau đó xảy ra việc xxx đó. Và tất nhiên là đơn hàng lớn đó đã được ký.
    Nhưng người khách hàng đó lại không phải loại thích tìm kiếm ?otình 1 đêm?, nên cứ bám lấy tôi.
    Và tôi cũng thừa hiểu cô mang đến cho tôi nhiều điều lợi ích.
    Nhưng trên đời giấy nào mà có thể bọc được lửa, huống chi bạn gái tôi lại là một người thông minh, nhạy cảm.
    Thế nhưng cô ấy nói, cô ấy tin tôi không phải là loại người như vậy.
    Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy rất nhiều.
    Tôi quyết định nói rõ mọi chuyện với người khách hàng kia.
    Và cũng tính bỏ không làm ăn với cô ta nữa.
    Ở trong kho để xe, cô khách hàng đó rất thoái mái nói lời đồng ý
    Nhưng chỉ yêu cầu 1 điều, ở với tôi 1 lần cuối nữa.
    Thực ra khi cô ta nói đồng ý, tôi cũng đoán được cô ta sẽ yêu cầu điều đó.
    Và cũng hiểu rõ rằng, tôi không thể từ chối được lần cuối cùng này
    Cuộc đời cứ như trong phim vậy, tôi chắc chắn công ty có kẻ nào đó ghen tị với tôi
    Nên nói với bạn gái tôi, tôi với nữ khách hàng ở trong kho để xe, nếu không cô ấy chẳng bao giờ tìm đến đây làm gì.
    Đúng vào lúc chúng tôi diễn cái màn ghê tởm đó thì cô ấy xuất hiện trước mặt chúng tôi.
    Đôi mắt của cô ây chăm chăm nhìn tôi một cách oán hận.
    Chẳng nói một câu nào, quay đầu đi mất. Tôi chẳng kịp chỉnh trang lại quần áo liền chạy đuổi theo cô ấy
    Nhưng tôi cũng chẳng đuổi theo kịp cho dù là bóng dáng của cô ấy.
    Gọi di động của cô ấy: tắt máy
    Đến công ty cô ấy: không có người
    Tìm bạn bè của cô ấy: không ai biết cô ấy đi đâu
    Lúc đó, có thể là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy lo lắng.
    Tôi chỉ biết đợi trước cửa nhà cô ấy vì đó là nơi cô ấy chắc chắn sẽ xuất hiện
    Cả tối tôi không rời khỏi đó nửa bước vì sợ cô ấy về tôi không gặp được.
    Tuy rằng trời không lạnh lắm nhưng gió đêm thổi thì vẫn cứ thấy lạnh
    Tôi vẫn không ngừng gọi di động cho cô ấy, nhưng đáp lại chỉ là tín hiệu tắt máy.
    Khi đó tôi mới cảm nhận được mùi vị lúc ban đầu cô ấy đợi tôi giữa mùa đông lạnh lẽo.
    Cả 1 buổi tối đợi mãi không thấy cô ấy, thật sự lúc đấy tâm trạng của tôi rất khó chịu.
    5h sáng, cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện. Tôi vội vã chạy đến ôm lấy cô ấy
    Hy vọng một đêm chờ đợi của tôi sẽ khiến cô ấy có thể cảm động, nhưng tôi đã lầm.
    Cô ấy không còn như trước nữa - chỉ cần tôi nói vài câu xin lỗi là sẽ tha thứ cho tôi.
    Cô ấy không nói gì, chỉ muốn đẩy tôi ra nhưng tôi có chết cũng chẳng buông tay.
    Trong khi giằng co, tôi chợt nhìn thấy rất rõ từ phía cổ áo bị bung ra của cô ấy
    Một vết bầm ở ngay dưới cổ cô ấy, ai đã từng trải qua đều biết tại sao.
    Tôi liền buông tay, trong tim chợt có 1 cảm giác chẳng biết diễn tả thế nào
    Cô ấy vẫn im lặng, chỉnh đốn lại áo rồi bỏ đi
    Về tới nhà đã hơn 8 giờ, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
    Nhìn thấy chiếc áo len cô ấy đan cho tôi
    Bỗng nhiên tự hỏi: ?oTôi làm gì có tư cách tủi nhục, đau khổ, bực mình?
    Những tủi nhục, đau khổ bốn năm qua tôi mang lại cho cô ấy có thể mang ra so sánh với việc này ư??
    Đúng vào lúc tôi sắp đi tìm cô ấy, điện thoại chợt reo, đó là bạn thân của cô ấy muốn gặp tôi
    Tôi liền đi ngay, điểm hẹn là một quán trà rất vắng người. Tôi chưa kịp nói lấy một câu
    Cô bạn đã tát cho tôi một cái vào mặt bảo: ?oAnh là một thằng đàn ông ích kỷ, đê tiện. Chưa bao giờ gặp một kẻ nào vô sỉ đến mức như anh. Anh có biết những khoản nợ của anh, nó giúp anh trả bằng cách nào không?
    Đó là nó đã lấy toàn bộ tiền lì xì trong ngày sinh nhật lần thứ 20 cộng thêm tiền đi hiến máu để giúp anh trả nợ đấy.
    Sau khi nạo thai, chẳng nghỉ lấy một ngày hôm sau liền đến chỗ làm ngay
    Vì nó nói làm ở đấy có nhiều tiền, không đi thì mất việc
    Khi anh mới đi làm, để giúp anh có tự tin
    Nó bán mạng tiếp rượu một khách hàng, để khiến người đó mua xe cho anh, kết quả bị đau dạ dày nôn mất mấy ngày
    Còn anh? Đi làm một năm trời có tặng cho nó cái gì không?
    Anh có phải là đàn ông không? Anh đã bao giờ thực sự quan tâm đến nó chưa?
    Yêu thương nó chưa? Hay khi anh ở bên cạnh nó, anh chỉ coi nó là một thứ công cụ? Một thứ công cụ giúp anh giải toả tâm, sinh lý??
    Nói xong, theo sau đó là một cốc nước hất vào mặt tôi, người nói liền bỏ đi luôn.
    Từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện tôi chẳng nói được một từ nào
    Tôi khóc, từ khi có ký ức tới nay, tôi chưa bao giờ khóc
    Nhưng lần này thì tôi khóc thật sự, tôi là một thằng đàn ông thật kém cỏi
    Cô ta nói chẳng sai một tẹo nào, chỉ có một điều tôi không thừa nhận
    Tôi yêu cô ấy, tôi khẳng định với bản thân rằng cả đời này tôi chỉ yêu cô ấy.
    Tôi đi tìm cô ấy, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi
    Cho dù cô ấy đối xử với tôi thế nào, mắng, chửi, nhục mạ tôi
    Tôi đều hành động một cách thực tế khiến cô ấy tha thứ cho tôi
    Nhưng cô ấy mất tích thật nhanh
    Chỉ một ngày thôi mà khiến tôi không thể tìm thấy cô ấy
    Cô ấy xin nghỉ việc, đổi số điện thoại, không ở nhà,
    Cũng không có ai chịu nói cho tôi biết cô ấy ở đâu
    Nhưng tôi không đầu hàng, cứ tan ca xong là tôi lang thang khắp nơi tìm cô ấy
    Ngày nào cũng đến cửa nhà cô ấy để chờ
    Cầu xin bạn thân cô ấy cho tôi biết tin tức của cô ấy nhưng đều vô dụng
    Đã ba tháng trôi qua, tôi vẫn cứ cầu xin người bạn thân của cô ấy như trước đây
    Điều nay gần như đã trở thành thói quen của tôi rồi
    Bỗng nhiên cô bạn bảo tôi: ?oCô ấy đi Đức rồi, trong vòng ba năm tới sẽ không trở lại đâu, anh bỏ cuộc đi?
    Từ lâu tôi biết cô ấy có người chú bên Đức làm môi giới du học
    Nhưng không nghĩ cô ấy lại đi nhanh như vậy. Con người thật là đê tiện, tại sao cứ phải đánh mất rồi mới hiểu thế nào là trân trọng, hối hận?
    Ba năm? Có thể đây cũng là một cơ hội. Sau ba năm cô ấy trở lại, tôi nhất định sẽ sửa đổi bản thân mình. Vì thế tôi chăm chỉ học hành, cố gắng làm việc, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi lại.
    (Còn tiếp
    -------------------------------------------------------------------------------------
    Năm thứ tư, tôi tốt nghiệp và đi làm, anh ta cũng tìm được một công việc như đã hứa hẹn
    Và cũng bắt đầu đi học, thế nhưng vì anh ta chây ì quá thể
    Nên có thể nói ngày nào tôi cũng đi học cùng anh ta và còn nộp tiền học phí cho anh ta nữa
    Để cho bố mẹ tôi không nghi ngờ, hàng tháng tôi cũng phải đưa một khoản tiền cho họ
    Vì thế tôi chỉ có cách phải làm hai công việc một lúc
    Và lại còn phải chi tiêu dè xẻn nên mới vẹn cả đôi bề được
    May cái là trong khi tôi cố gắng như vậy, anh ta cũng ngoi lên được chức quản lý.
    Như vậy khiến tôi cảm thấy tôi với anh ta còn có tương lai, xứng đáng với những khổ cực đã tôi trải qua.
    Nhưng mà thực tế luôn luôn chẳng bao giờ đẹp đẽ như vậy, anh ta thật đúng là tính xấu khó sửa
    Đã cùng với một nữ khách hàng xxx, đã thế lại còn để tôi tận mắt trông thấy
    Lúc đó nhìn cái dáng điệu thân mật của họ, tôi vô cùng hận
    Khi đấy mà có khẩu súng trong tay, tôi nhất định giết chết hai người họ,
    Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi chạy ra khỏi chỗ đó như người điên
    Tôi tự dặn mình không được khóc
    Thế nhưng cứ nghĩ tới bao nhiêu năm nay, hết lần này đến làn khác vì anh ta làm bao nhiêu chuyện, hy sinh bao nhiêu điều, bỏ lỡ bao nhiêu thứ
    Nên cuối cùng cũng khóc tức tưởi, muốn ngưng cũng không ngưng được
    Tối đó tôi đến bar ngồi cả tối uống rượu, tôi muốn quên đi tất cả mọi thứ
    Sáng sớm về đến nhà tôi thấy anh ta đang chờ tôi dưới lầu
    Chẳng biết anh ta chờ bao lâu rồi và tôi cũng chẳng cần biết
    Vì điều đó với tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
    Anh ta dùng hết sức ôm chặt lấy tôi
    Sống chết nói xin lỗi, nhưng chả có câu nào lọt vào tai tôi cả
    Lúc giằng co nhau, bỗng nhiên anh ta buông tay
    Tôi biết đấy là vì anh ta nhìn thấy vết bầm dưới cổ tôi
    Anh ta nghĩ tôi sa đoạ như vậy
    Thật ra, vết bầm đó là do tôi nhảy trong lúc say vấp phải góc sân khấu
    Thật nực cười, anh ta đã xấu xa như vậy lại còn để ý đến điều đó nữa
    Nó càng làm tôi ghét, càng khiến tôi thấy rõ con người ích ký của anh ta
    Cứ như tôi khiến anh ta đau khổ không bằng, tôi cũng chẳng thèm giải thích, kệ xác anh với ý nghĩ đó.
    Sau khi về nhà, tôi cố gắng trấn áp sự bi phẫn trong lòng, nói với bố mẹ tôi
    Bây giờ công việc của tôi không được thuận lợi lắm và tôi muốn đi du học
    Bố mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý, bởi vì họ muốn tôi đi từ lâu rồi, chỉ là do tôi không chịu mà thôi
    Tôi tìm đến cô bạn thân nhất để tâm sự, trước cô ấy tôi không thể nhịn được nữa
    Tôi kể cho cô ấy nghe những năm qua tôi đã vì anh ta những gì
    Kết quả là chúng tôi ôm nhau mà khóc, giải toả được một chút nên tâm trạng cũng đỡ hơn
    Tôi gọi điện xin nghỉ việc, nói với bố mẹ tôi: ai tìm thì bảo tôi không có nhà.
    (Còn tiếp)
    -------------------------------------------------------------------------------------
    Năm 2002, tôi 29, cô ấy 25
    Tôi đã tốt nghiệp tại chức, công việc cũng đã quen
    Tôi còn ghép đồng nghiệp của tôi với bạn thân cô ấy lại thành một đôi, mục đích thật rõ rang
    Trong ba năm này tôi muốn đi Đức tìm cô ấy, nhưng không biết cô ấy ở thành phố nào.
    Tôi cũng không còn nói chuyện với bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào, thậm chí là khách hàng lớn;
    Tôi mang tất cả tiền đi gửi tiết kiệm, sổ tiết kiệm mang tên cô ấy
    Cứ vào mỗi ngày lễ tết, hoặc sinh nhật cô ấy, tôi lại mua một món quà trước đây cô ấy nói rằng cô ấy thích. Mỗi ngày đều viết một câu ?oAnh yêu? em lên một tờ giấy đỏ,
    Viết một câu ?oAnh xin lỗi? lên một tờ giấy trắng rồi gấp thành hình trái tim để vào 2 chiếc lọ.
    Tôi xăm lên phía lưng eo của mình tên cô ấy vì cô ấy từng nói, xăm người rất đau
    Cái đau đó đủ để chứng minh yêu một người sâu nhường nào
    Nếu có ai đó xăm tên cô ấy trên người cô ấy nhất định sẽ lấy người đó
    Ba năm cố gắng cuối cùng cũng khiến bạn thân cô ấy dần dần tha thứ cho tôi
    Lần đâu cô bạn cho tôi xem ảnh và thu âm lời nói của cô ấy ở Đức
    Cô ấy không hề thay đổi, đôi mắt vẫn đẹp, vẫn thanh khiết như xưa
    Giọng nói vẫn dịu dàng, truyền cảm nhu vậy. Từ vụ việc xảy ra ở kho để xe ba năm trước đến nay
    Tôi vẫn chưa được nghe giọng nói của cô ấy lần nào, không hiểu sao nước mắt cứ thế trào ra.
    Trong ba năm nay, tuyến lệ của tôi phát triển tới mức tối đa
    Cô bạn nói cô ấy sẽ trở về vào đầu tháng 12 năm nay
    Nhưng không chắc chắn cô ấy có còn độc thân, có chịu tha thứ cho tôi hay không?
    Và điều cô bạn có thể giúp tôi đó là cho tôi biết thời gian và chuyến bay của cô ấy
    Vì trong ba năm nay, mỗi lần cô bạn nhắc đến tôi,
    Cô ấy đều offline hoặc là không đề cập đến. Tôi biết đó là vì tôi đã làm tổn thương cô ấy quá nặng nề
    Bao nhiêu cuộc tình có thể yêu lại, bao nhiêu người tình chấp nhận đợi chờ? Tháng 12 thoắt cái đã tới!
    Mấy tuần nay, tôi gần như mất ngủ. Tôi không biết cô ấy có tha thứ cho tôi không
    Không biết câu đầu tiên nói với cô ấy ra sao? Có quá nhiều, quá nhiều điều tôi không biết.
    Nhưng tôi sẽ cho cô ấy biết, từ nay tôi sẽ là người yêu cô ây nhất đời!
    (Còn tiếp)
    Nguồn "Giải trí với tiếng Trung"
    http://blog.360.yahoo.com/blog-GANHqtA2cqc8LOKso.YLAuU-?cq=1
    Đến đây thì chưa thấy sản xuất tiếp. Bà con chờ cùng JT vậy nhé!
  3. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Đã định không đọc cho đỡ thương cô gái, mà không nhịn được đành vào đọc bản tiếng Việt cho nhanh. Đến đúng đoạn gay cấn thì JT lại cho bà con chờ. Sốt ruột Nhọ đành lội vào bản tiếng Trung, chỉ để xem có kết thúc như chuyện cổ tích "Công Chúa cưới được Hoàng Tử" không? Nhọ tiếng Trung còn kém, chuyện dài quá đọc không thấu. Tuy nhiên cũng tìm ra được đoạn kết. Nói trước thế này cho ai đó có quan tâm, đỡ đau tim. Không biết có bị mắng không? Như là xem phim có đứa nó nói leo nội dung ấy nhỉ.
    Kết thúc mở, bằng cái câu mở đầu câu chuyện. Cô gái quá bị tổn thương chưa tha thứ được. Chưa chứ không phải là không. Anh chàng kia thì vẫn tiếp tục ăn năn. Kể như là cũng hơi có hậu.
    JT giục đội bạn sản xuất tiếp nhanh nhanh lên nhé.
    ------------------
    Đọc lại thấy viết sai chính tả, phải lộn lại sửa. Tình trạng sai chính tả tràn lan, nay đến các cuộc thi trên TV cũng thấy đố viết chính tả.
    Được MeoNhoDen sửa chữa / chuyển vào 13:49 ngày 28/11/2006
  4. JeTaimeHN

    JeTaimeHN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/12/2001
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    @Mèo: JT cũng phải chờ, sốt ruột quá phải xem phần post trước của vn_formosa xem kết thúc thế nào
    Bây giờ là đoạn kết của câu chuyện đây:
    Thế nhưng sau khi sang Đức, tôi mới phát hiện ra mình mắc bệnh trầm cảm
    Nếu có nói cho mọi người nghe cũng chẳng có ai tin,
    Một cô gái cởi mở hoạt bát như tôi sao có thể mắc căn bệnh này được
    Lúc khoẻ, tôi biết rất rõ mình đang làm gì
    Nhưng khi phát bệnh, tôi hay có ảo giác, nhớ lại những chuyện cũ
    Sau đó khóc lóc, ngây ngây dại dại, thậm chí làm tổn thương bản thân
    Đến chính tôi cũng thấy sợ, tôi thấy ghét bản thân tại sao cứ sống trong những ám ảnh về anh ta.
    Cũng may tôi là một cô gái kiên cường. Một mặt tiếp thụ trị liệu
    Mặt kia chăm chỉ học hành, tôi nghe lời bác sỹ tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học tập
    Uống thuốc đúng giờ, làm nhiều điều khiến bản thân vui, không nghĩ lại những chuyện đau lòng trong quá khứ.
    Cuối cũng thì tôi cũng trải qua được, hai năm cuối cùng ở Đức, có thể nói là tôi đã thành công trong việc sống mà không có hình ảnh của anh ta.
    Năm nay tốt nghiệp về nước, tôi về lại ngôi nhà cách biệt đã lâu
    Thấy người nhà vẫn thân thiết, vẫn tự hào về tôi như trước
    Khiến cho tôi tìm lại cảm giác mà tôi đã đánh mất từ lâu
    Thật là chẳng thể nào so sánh nổi niềm vui và niềm hạnh phúc đó!
    Nhưng, một tuần sau, cô bạn của bỗng nhiên bảo tôi vào một trang web
    Sau khi vào đó, tôi đọc được một bài viết khiến những hồi ức trong tôi sống dậy
    Từng chữ? từng câu?
    Tất cả đều khiến tôi khó có thể tin nổi là do anh ta viết ra. Cuối cùng thì anh ta cũng đã biết sám hối rồi ư???
    Cô bạn thân nhất của tôi đã bị anh ta mua chuộc? Hay là chắc hẳn anh ta đã khiến cô ta cảm động rồi?
    Thế nhưng cô ta không phải là tôi.
    Có thể cô ta biết tôi đau, nhưng cô ta không biết tôi đau đến mức nào
    Có thể cô ta biết tôi hận, nhưng không biết tôi hận đến cỡ nào
    Ba năm anh ta chờ đợi tôi có thể mang ra so sánh với ba năm mà tôi hy sinh được sao?
    Số tiền tiết kiệm của anh ta trong ba năm có thể so sánh được với số xương máu của tôi cho anh ta được sao?
    Đồ đạc tôi thích mà anh ta mua có thể so sánh được với tất cả những đồ tôi nhịn ăn nhịn uống mua cho anh ta được ư?
    Những trái tim viết đầy ?oAnh yêu em?, ?oAnh xin lỗi? của anh ta trong ba năm qua đem với tình yêu, nỗi buồn của tôi trong ba năm đó có thể so sánh được với nhau ư?
    Bệnh của tôi vừa mới ngừng,
    Cuộc sống của tôi đang dần trở lại như cũ
    Vậy mà anh lại muốn xen vào lần nữa.
    Mối tình đầu tuổi 19 của tôi đổi lại với biết bao nhiêu là đau khổ
    Tôi đã mang cả chân tình của tôi dâng cho anh.
    6 năm thời gian, đã khiến lòng tôi không còn trắng như tờ giấy nữa.
    Anh nói xem, tôi có nên mạo hiểm lần nữa không? Tôi có nhất thiết phải mạo hiểm thêm một lần nữa không?
    Anh nói xem, hay là tôi lại phải đổi lại thêm 6 năm đau khổ hơn nữa?

    Lời kết:
    Bao nhiêu cuộc tình có thể quay lại
    Bao nhiêu người nguyện ý đau khổ thêm

    Đã sống thì không thể sống thử.
    Nhiều điều không thể mang ra so sánh với nhau
    Tình cảm nam nữ lại càng không thể
    Như vậy không chỉ là tàn nhẫn với đối phương
    Mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình
    Xin hãy tự khoan dung với chính mình
    Yêu, có thể quay trở lại. Nhưng cũng có thể có lựa chọn
    ?oNiềm vui? là hạt mầm của mộng tưởng, cần có lòng nhiệt tình vun xới.
    ?oNiềm vui? không thể dựa vào ngưòi khác mang lại, mà phải biết nắm bắt, biết lựa chọn bằng con tim của mình

    P/S: Nếu bạn là nhân vật chính trong truyện, bạn sẽ quyết định ra sao?
    Tha thứ cho anh ta? Tiếp tục chờ đợi cô ấy? Hay cầu xin cô ấy tha thứ?
    HẾT
    Nguồn "Giải trí với tiếng Trung" http://blog.360.yahoo.com/blog-GANHqtA2cqc8LOKso.YLAuU-?cq=1
  5. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Ồ nếu mình là tác giả mình sẽ để cho cô gái kia tha thứ. Có gì có thể làm lành vết thương của cô gái, hơn tình yêu của anh chàng. Nhưng mà cũng chẳng biết được. Nghe đồn Romeo và Julet trong đời thực là có lấy được nhau, và trong cuộc sống chung luôn cãi nhau như chó với mèo, đến mức sau phải ly thân...
  6. JeTaimeHN

    JeTaimeHN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/12/2001
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    Nếu đứng về phía người con trai, JT cũng muốn cô gái đó tha thứ và quay lại với anh ta. Tuy nhiên, nếu là cô gái thì JT cũng không thể tha thứ được cho anh ta, cho dù người con trai đó làm thêm bao nhiêu điều nữa cũng chẳng thể nào bù đắp được những gì cô gái đã mất, đã phải chịu đựng!
    Cái gì đã qua thì cứ để cho nó qua, cứ để nó ngủ yên với quá khứ có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai người!
  7. tang_long_ngoa_ho

    tang_long_ngoa_ho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/04/2004
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    ọá?ồfồêỗáộạÔ

    ỗ"ãồưâồ'OồƠồưâồ^ổẵùạồZằọ?ổ-ổ.ổơĂồ?ỗZồoăồƠạổÂƯọáưỗs"ồãộằZó?,ồƠồưâồ'Oỗ"ãồưâồ^?ổ?ẵồZùạồ-ố?ổSƠỗáùạồạố?ọáổ-ảồãƠùạồsố?ồọạồ-ùạổọá?ộĂạồãƠọẵoọằ-ộfẵồSêồS>ồZằồsó?,ốđáồÔsồạố?ồZằọ?ùạồoăổoọáăùạỗ"ãồưâọằZọằ-ỗs"ộằ'ố?ồƠƠốêốẵƯộ?Oỗoăọáồoồo ọáăổãđỗs"ồoùạỗ"ãồưâồ'?ọ?ùạốTổ~ọá?ồÔ"ồ.ơồÂ"ó?,ọằ-ỗoỗ"ãồưâốfẵồ?ọồÔồoùạốfẵổo?ọá?ọáêổáâổs-ỗs"ồđảùạổ??ọằƠồƠồưâổ?ồsồ?ốTổãỗs"ọáắồSăó?,ồƠạốồƠạọ?ốĐÊỗ"ãồưâùạốđÔọáọằ-ọá?ồđsọẳsổ^ồSYỗs"ó?,ồƠồưâốồƯ,ổzoổo?ọá?ồÔâỗ"ãồưâồ^ồÂ"ồoỗoăọáỗYƠộ"ồoùẳOốTồạố?ọốàồ?ồÂ"ồoỗs"ổ-ảồ?Tùạỗoi yêu nhau,ngặỏằi con trai gỏƠp 1000 con hỏĂc giỏƠy treo trong phòng cô gĂi.Anh nói vỏằ>i cô,1000 con hỏĂc này biỏằfu tặỏằÊng cho 1000 sỏằ yêu thặặĂng cỏằĐa anh dành cho em.Khi ỏƠy 2 ngặỏằi tỏằông giÂy tỏằông phút hỏĂnh phúc bên nhau.
    Sau này cô gĂi rỏằi xa ngặỏằi con trai ỏƠy.Cô 'Ê kỏt hôn vỏằ>i ngặỏằi khĂc và 'i sang PhĂp,tỏằ>i Paris , nặĂi 'Ê xuỏƠt hiỏằ?n vô sỏằ' lỏĐn trong nhỏằng giỏƠc mặĂ cỏằĐa cô.Lúc chia tay cô phâ phàng nói vỏằ>i anh :
    -"hôn nhÂn 'ỏằ'i vỏằ>i phỏằƠ nỏằ nhặ bỏt 'ỏĐu cuỏằTc 'ỏằi mỏằ>i , em buỏằTc phỏÊi nỏm chỏc mỏằi cặĂ hỏằTi tỏằ't. Anh quĂ nghăo !! Em khó mà tặỏằYng tặỏằÊng 'ặỏằÊc chuỏằ-i ngày chúng ta sỏằ'ng bên nhau sỏẵ ra sao...."
    -"........!!"
    Sau khi cô gĂi 'i PhĂp,ngặỏằi con trai lao vào hỏằc tỏưp và làm viỏằ?c,'ỏằĐ cĂc nghỏằ tỏằô bĂn bĂo,làm công cho tỏằ>i buôn bĂn nhỏằ...mỏằi công viỏằ?c anh 'ỏằu nỏằ- lỏằc hỏt mơnh.Nhiỏằu nfm trôi qua ,nhỏằ sỏằ giúp 'ỏằĂ cỏằĐa bỏĂn bă và nỏằ- lỏằc phi thặỏằng cỏằĐa bỏÊn thÂn cuỏằ'i cạng anh câng có 'ặỏằÊc mỏằTt công ty cỏằĐa riêng mơnh.Anh có tiỏằn , nhặng trong lòng vỏôn không nguôi ngoai nhỏằ> 'ỏn ngặỏằi con gĂi ỏƠy.
    Rỏằ"i trong mỏằTt ngày trỏằi mặa tỏ** tÊ,ngặỏằi con trai ngỏằ"i trong xe hặĂi cỏằĐa mơnh , nhơn thỏƠy hai ông bà già cỏ** ô 'i chỏ** chỏưm phưa trặỏằ>c.Anh nhỏưn ra hỏằ chưnh là bỏằ' mỏạ cô gĂi,anh quyỏt 'ỏằi mỏằTt nghâa 'ỏằi anh.
    Bỏằ' mỏạ cô gĂi nói vỏằ>i ngặỏằi con trai,cô gĂi không hỏằ 'i Paris,cô bỏằi hỏĂnh phúc,nên mỏằ>i làm ra nhặ thỏ.Cô nói rỏng cô hiỏằfu anh , và tin anh sỏẵ thành công.Cô còn nói , sau này nỏu có mỏằTt ngày, anh 'ỏn nghâa 'ỏằ lỏĂi nỏằƠ cặỏằi xinh 'ỏạp cỏằĐa ngặỏằi yêu nfm xặa,..bỏƠt giĂc hai hàng nặỏằ>c mỏt tuôn rặĂi.......................
    ....... Tiỏt thanh minh , mặa vỏôn không ngỏằông.Hai ông bà cỏằƠ 'i ra khỏằi nghâa 'ỏằ<a ,trông thỏƠy ngặỏằi con trai phưa xa mỏằY cỏằưa xe 'ỏằâng chỏằ.Trong xe vỏng nghe tiỏng nhỏĂc u buỏằ"n:
    TrĂi tim cô 'ặĂn
    không hỏằ Ân hỏưn
    tỏƠt cỏÊ vơ anh
    nghơn chim hỏĂc giỏƠy
    nghơn tỏƠm chÂn tơnh
    trong gió bay bay...
  8. guoyudou

    guoyudou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2004
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Đây la bài dịch câu chuyện 1000 con Hạc giấy của tôi khi lần đầu tiên tôi đọc dc câu chuyện cảm động đó bằng tiếng Việt. Vì tôi thấy câu chuyện viết bằng tiếng Việt tràn đầy ý nghĩa, tràn đầy chất nhân văn.
    Nguyên văn tiếng Việt:
    Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
    Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ
    trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới
    yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè
    phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng.
    Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi
    bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư
    và không thể qua khỏi.
    Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm
    được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
    Chàng trai bật khóc.
    Chúng ta cũng vậy, như
    chàng trai kia, cũng chỉ
    nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà
    c uộc đời đã ban tặng cho
    cuộc sống của chúng ta khi
    một sáng mai thức giấc,
    người ấy đã không còn ở bên ta nữa.
    Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn
    mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu
    của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
    Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ
    mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
    Trong tình yêu chẳng còn gì tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ
    và lo sợ rằng sẽ mất họ.
    Bản dịch tiếng Trung:
    ^'Y"?个已经S~??f只纸鹤?-??-^s"人s"小T子?,T""--..~.司s"?个?^s"人'~O?来?,Y没o??^灿f,O?-们却依"幸福o"Y活o?起?,
    "?OOo??天O小T子s"女见s"??,她为此?O"Y^f-TsY?s~^??"o工ozZ?>为缺'f^O?'?O -女?,
    ?>~>zs"?对?夫?
    ,SS>z不Y为-们OZ~>O 小T子马S认?,就~女-们f认-?-?,小T子fs"~让-们Y"OZos"-'O以?s"~样?O Zos"-fY^.?o.?f~o"'Ss"她s"面"S?Z?,她-边就~小T子以?>经?T她s"纸鹤?, T-O小T子?~ZT??个>信Oo??天小T子?ss-好许sZ满s"^就?,她不""小T子s"S"sYO 她只Oo>她死Z^^?sSS,>纸鹤"o她s"Y"SOOo>'运?Z'O让小T子o?osfZ她??次>见就SS,>纸鹤带>zZ"sYfo<<?,
    小T子不禁s"泪流满面?,
    ^'们Y,此OY,个小T子?样?,^'?"Y中O可f?个o<<s"?Z~-??"s"O?~?--^-她o你?"Y中永o不~o?O,-你??,--^-她??~os"价??,
    -们^你O可f 不f你??oY.s",种"Yf.f.?T不"'?-们不为你OS?份oY^
    "你^-O你就永oZ^O你"'海?Os"?s丢失可你f中s"?s永o.T<?,
    ^f.中Oo?<.s"就~你o?^--^^坐o你身边s"人O
    ?~你~~害?.o??天就失Z?-们?,
  9. tang_long_ngoa_ho

    tang_long_ngoa_ho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/04/2004
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Nếu vào baidu , google search " ?f只纸鹤?o sẽ tìm được bản gốc câu chuyện này,ở nhiều web khác nhau nhưng chỉ có một bản giống nhau duy nhất.Mình nghĩ đây chắc chắn là câu chuyện do người trung quốc viết.Sau này nhiều người dựa vào chuyện gốc này rồi sáng tác ra chuyện mới bằng tiếng việt có cốt chuyện na ná chuyện gốc chứ không dịch sát nghĩa.Nhất là lời bài hát cuối chuyện thường bị cắt xén mất.
    Giống chuyện "Lá , cây và gió" vốn cũng của người trung quốc viết sau đó dịch ra tiếng anh rồi dịch ra tiếng việt nhưng các bản dịch đều khá sát nghĩa với bản gốc.Theo mình nghĩ nếu dịch truyện nước ngoài nên tôn trọng bản gốc như vậy,dịch sát nghĩa không nên sáng tác thêm hay cắt xén của người ta,bởi vì đó là một câu chuyện cảm động có thật ngoài đời...
  10. yen_nam_thien

    yen_nam_thien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/12/2003
    Bài viết:
    525
    Đã được thích:
    0
    ổ^'ồ'Oố"ồ^?ổ?ọá?ồđảộ.'ồĐùẳOồ-ọ?ồƠẵồÔsộ.'ùẳOỗ"ăọá?ỗĐồắ^ốổf'ỗs"ỗoẳồ.?ỗZốĐ?ồ.ăồoùẳOồƠẵồÔsọọáSổƠổưố."õ?oồồĐùẳOọẵồƠẵổẳ,ọđồ.Sõ?ó?,ồƠạồ-ọ?ồắ^ồÔsùẳOồẵ"ọá?ọáêồạỗêồọằƠồsồƠạỗ^áỗ^áỗs"ỗ"ãọồạồƠạốõ?oồồĐùẳOổ^'ộ?ọẵồ>zồđảồĐõ?ỗs"ổ-ảồ?TồƠạổSSổ?>ồÔâùẳO ọằSồÔâồƠạổ-âổ-âồốàãồSọ?ùẳOồTồTỗÂOỗÂOọá?ọáSồ^ùẳOỗ"ảồZổSSố?êồãồ.ồoăổàồđÔộ?OồƠẵọạ.ùẳOồẵ"ố^ồồZằỗs"ổ-ảồ?TộfẵổfSồ'ẳồ^ùẳsồƠẵồạồ??ồ.Só?,
    ỗơơọ"ồÔâùẳO ồƠạồẳ?ồĐùẳOổÂồÔỗs"ọạYồôó?,
    ọá?ọáêổo^ồZó?,ó?,ó?,ó?,ồƠạồsọ?ồưƯỗ"YọẳsọáằồáưùẳOồƠạốảSổƠốảSốfẵồạùẳOọạYồẳ?ổo-ọ?ọáồ'ùẳOộâơọáSồƠạồốƯố?fỗ"ọ?ó?,
    ọá?ồạồZó?,ó?,ó?,ó?,ó?,ồoăồƠạốôốắạỗs"ỗ"ãọồắ^ồÔsùẳOổ"ổ^'ọẳ~ỗĐ?ỗs"ọạYồắ^ồÔsùẳOồồƠạổạổoơổĂồoăổ"ố?ùẳOọáố?ồƠạồ'Oồ?Oồắ^ồƠẵùẳOổĂồ>ưộ?Oọẳọằ-ọằơỗs"ồ.ỗằồắ^ổsĐổ~Đó?,ồƠạồêổ~ổSSọằ-ồẵ"ồ"Ơ
    ồ"ƠùẳOồổ~ổàốă?ổ~ổOĂọáọẵỗs"ó?,
    ọá?ồạồZó?,ó?,ó?,ó?,ó?,ồƠạốƯỗằ"ồâsọ?ùẳOổ-ộfZổ~ồ?OùẳOồƠạồoăồ?Tỗằ"ồâsốãốùẳOọá?ồẳùẳOọáÔồẳùẳOọá?ồẳùẳOùẳOùẳOồ?Tồ^ỗơơồọOồẳỗs"ổ-ảồ?TồƠạồ"ưọ?ùẳOốảồoăổĂOọáSỗoẳổêồđOồ.ăổS'ồ^ảọáọẵùẳOổ^'ọáSồ?ọá?ỗoi cô ỏƠy " Cô gĂi, anh 'ặa em vỏằ nhà nhâ" cô ỏƠy cỏ** chân rặỏằÊu trong tay hỏƠt tỏƠt cỏÊ vào mỏãt ông ta. CĂi thỏng cha 'Ăng chỏt dặĂ tay lên 'ỏằm, tỏƠt bỏưt cỏÊ mỏằTt buỏằ.i sĂng, sau 'ó vào nhà tỏm rỏƠt lÂu, lúc cĂc bỏĂn cạng phòng 'ỏây cỏằưa vào 'ỏằu kinh ngỏĂc kêu lên : SỏĂch sỏẵ thỏ.
    Ngày thỏằâ nfm : Cô ỏƠy 'Ê 'i hỏằc lỏĂi, thỏưt ra cô ỏƠy hỏằc rỏƠt giỏằi, nhặng tỏằô khi bỏằi. Cô ỏƠy và LặỏằÊng quan hỏằ? rỏƠt tỏằ't, truyỏằ?n bỏằn hỏằ trong vặỏằn trặỏằng rỏƠt 'Ăng ngỏằ. Cô ỏƠy chỏằ? coi LặỏằÊng là anh, thỏ nhặng lỏằi nói ra thơ không giỏằ 'ặỏằÊc lÂu.
    Ba nfm sau ... Cô ỏƠy sỏp kỏt hôn rỏằ"i, chú rỏằf là LặỏằÊng. Cô ỏƠy 'ang ngỏằ"i viỏt thiỏp mỏằi, mỏằTt cĂi, hai cĂi, ba cĂi ... viỏt 'ỏn cĂi thỏằâ mặỏằi hai thơ cô ỏƠy khóc, gỏằƠc xuỏằ'ng bàn, nặỏằ>c mỏt rặĂi mà không thỏằf dỏằông lỏĂi. Tôi tỏằô trên nhơn thỏằư, tên chú rỏằf trên tỏƠt cỏÊ thiỏp mỏằi 'ỏằu là tên cỏằĐa tôi.
    Tôi câng rỏƠt muỏằ'n khóc, nhặng hỏằ"n ma thơ không thỏằf khóc, tôi không có nặỏằ>c mỏt.
    Ba nfm trặỏằ>c : Tôi 'ang 'i trên 'ặỏằng thơ gỏãp tai nỏĂn, trên tay cỏ** chiỏc bĂnh ga tô mua tỏãng sinh nhỏưt cho Lam.
    Được yen_nam_thien sửa chữa / chuyển vào 21:23 ngày 27/03/2007

Chia sẻ trang này