1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ổ"Yọ??ổ..ọ?<ố?.ố?'ồZ. - C?ạng dỏằ<ch nhỏằ?ng c?Âu chuyỏằ?n cỏ?Êm ?'ỏằTng!

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi ChenWenQiang, 11/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chupi_gaucon

    chupi_gaucon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Tháng 9, tôi chuyển đến một công ty khác. Văn phòng rất lớn và được chia thành những khoang nhỏ, vách ngăn cao đủ để không nhìn thấy người ngồi trong khoang khác, nhưng nếu vô tình nói chuyện to qua điện thoại thì lại nghe rất rõ.
    Đồng nghiệp khoang phía trái tôi dường như là một người đàn ông rất thích làm nũng vợ
    " Em à, hôm nay anh muốn ăn thịt kho"
    " Cái áo sơ mi kẻ màu tro em đã là chưa? Ngày mai anh muốn mắc nó"
    " Anh nhớ món bánh rán em làm quá"
  2. chupi_gaucon

    chupi_gaucon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Tháng 9, tôi chuyển đến một công ty khác. Văn phòng rất lớn và được chia thành những khoang nhỏ, vách ngăn cao đủ để không nhìn thấy người ngồi trong khoang khác, nhưng nếu vô tình nói chuyện to qua điện thoại thì lại nghe rất rõ.
    Đồng nghiệp khoang phía trái tôi dường như là một người đàn ông rất thích làm nũng vợ
    " Em à, hôm nay anh muốn ăn thịt kho"
    " Cái áo sơ mi kẻ màu tro em đã là chưa? Ngày mai anh muốn mặc nó"
    " Anh nhớ món bánh rán em làm quá"
    volum đã cố ý được nén xuống khiến cho giọng nói trở lên thì thào mêm mại, tôi cười thầm " Vị này chắc đang làm nũng vợ đây, khi đàn ông mà làm nũng thì đàn bà chỉ còn nước giơ tay đầu hàng"
    Tôi ngầm để ý anh ta: một người đàn ông trung niên bình thường, sự nghiệp ko có gì đặc sắc, nhưng chắc gia đình kinh doanh khá giả và hẳn vợ anh ta phải là mẫu vợ hiền dâu thảo.
    Anh ta rất chăm chỉ gọi điện cho vợ, nói chuyện rất dài dòng và câu cuối cùng bao giờ cũng sẽ là một yêu cầu vợ làm cho cái này cái kia. đúng kiểu một người đàn ông được nuông chiều quá thành hư. Đang trong giờ làm việc, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó là lập tức nhấc điện thoại gọi về cho vợ, qua cách thể hiện của anh ta khi nói chuyện thì dường như anh ta chưa từng bị vợ từ chối bất cứ việc gì, mà ngước lại còn rất vui vẻ đón nhận những yêu cầu đó của chồng.
    Khi đã quen thân, tôi trêu anh ta: anh thật là tốt phước, lấy được người vợ đảm đang hiền thục.
    Anh ta chỉ cười ấp úng: đó là vì....là vì...
    Vào một ngày chủ nhật thấy đau họng tôi bèn đến bệnh viện để lấy thuốc, vô tình gặp anh ta và vợ ở đó. Vợ anh ta___không phải người tinh nhanh đảm đang như tôi vẫn tưởng tượng, mà hoàn toàn ngược lại: gầy ốm yếu ớt như em Lâm trong Hồng Lâu Mộng vậy ( cái này tớ chua thêm )
    Sau khi chào hỏi nhau một cách khách sáo, anh ta rất cẩn thận đỡ vợ đi vào trong, vị bác sỹ khám cho tôi rất quen với họ, nói: Vợ anh ta mắc bệnh nan y đã hai năm rồi, khi phát hiện thì đã ở giai đoạn cuối, chỉ còn sống được nửa năm. Cũng may ý chí và khao khát sống mãnh liệt đã giúp cô ấy trụ được hai năm nay, nhưng xem ra sức khoẻ càng ngày càng yếu, không biết còn chống trọi được bao lâu nữa.
    Vị bác sỹ lắc đầu thở dài, tự nhiên tôi thấy tim mình thắt lại.
    Từ đó trở đi hễ nghe thấy anh ta điện thoại cho vợ là trong lòng tôi dấy lên một cảm giác bực bội. NGười đàn ông này cũng thật là , vợ đã bệnh đến như thế rồi mà từ sáng đến tối còn không ngừng sai bảo. Trái tim của đàn ông không biết có phải sinh ra đã cứng như sắt đá rồi không?
    Anh ta dùng bút đỏ khoanh những khoanh tròn lên lịch, nói sắp đến sinh nhật vợ, muốn tôi tư vấn xem nên mua gì để làm quà sinh nhật.
    Hoa hồng, bánh ga to... những cái đó thường quá rồi. Nhẫn vàng thì không được vì không đủ tiền. Anh ta đích thị là tuýp người ưa so đo tính toán. Cuối cùng không nhịn được tôi buột miệng nói:
    Tôi thấy anh không cần phải tặng gì cả, chỉ cần từ nay về sau đừng có sai khiến nhờ vả vợ mình nhiều thế, để cô ấy được nghỉ ngơi sảng khoái hai ngày là tốt rồi.
    Anh ta bật cười, vậy sao được, cô ấy là vợ tôi, tôi không nhờ vả cô ấy thì nhờ ai?
    trong lòng tôi rủa thầm anh ta: vợ anh ốm đến sắp chết rồi, anh còn yêu cầu người ta làm cái này cái kia cho anh, anh có còn là đàn ông không hả? anh có tí thương xót nào đối với vợ mình không chứ? Thần kinh tôi trở lên căng thẳng ức chế, thấy người đàn ông trước mặt sao mà đáng ghét đến thế.
    Anh ta dường như cảm nhận được sự tức giận của tôi, không cười nữa và hỏi:
    Có phải đối với cô, yêu một người nào đó là phải cho mới gọi là yêu? thật ra, thành tâm nhận lấy cũng là một thứ tình yêu. Thời gian đầu khi phát hiện ra cô ấy có bệnh, tôi nghĩ cô ấy không còn có thể sống được bao lâu nữa nên không để cô ấy phải vất vả cực nhọc chăm sóc cho tôi. Mọi công việc nhà tôi đều giành làm hết, chỉ muốn cô ấy nghỉ ngơi cho thoải mái, nhưng tinh thần của cô ấy ngày một xuống. và Cô ấy đã nói với tôi rằng cảm giác mình như một phế nhân sống như vậy chẳng thà sớm chết đi cho rồi. Tôi nói tôi không thể để cô ấy chết được, tôi còn chưa ăn đủ món thịt kho cô ấy làm, còn chưa uống đủ món canh cô ấy nấu, thế là từ đó, tôi lại như trước yêu cầu cô ấy làm cái này nấu cái kia cho tôi. Và sắc mặt cô ấy cũng từ từ mà hồng hào trở lại. Tôi nhận ra rằng, yêu một người không chỉ là cho mà còn phải biết nhận.
    Cho nên tôi luôn nói với vợ tôi , tôi muốn cô ấy là áo giúp tôi, nấu canh cho tôi ăn.
    Cô có biết vợ tôi nói thế nào không? cho đến khi cô ấy chút hơi thở cuối cùng, cô ấy cũng phải nấu vài món ăn để sẵn vào tủ lạnh cho tôi. Được người khác cần đến cũng là một thứ hạnh phúc. Tôi phải mang lại thứ hạnh phúc này cho vợ tôi, cô có hiểu không? Bởi vì yêu, cho nên mới đón nhận, yêu một người chính là cho người ấy cơ hội được thể hiện tình yêu với mình.
    Giọng của anh ta bỗng nghẹn lại.
    Còn tôi, cho đến tận lúc ấy mới hiểu thế nào là tình yêu. tôi đã hiểu ra : nếu bạn yêu một người nào đấy, hãy cho người ấy có cơ hội thể hiện tình yêu với bạn.
  3. bupbe_buon

    bupbe_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2004
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    ồÔĐộsắổƠọáổ-ảùẳOọẵọẳsỗ?àọẵổ^'ỗs"ổ?ắỗằỗoáỗ^ùẳOộ,ÊồƠồưâỗ^ồắ-ộ,Êổãỗs"ổãùẳOộ,Êổãỗs"ồ^?ùẳOọẳẳọạZồƠạỗs"ỗ"Yồ'ẵọáưồêổo?ốTọáêỗ"ãồưâó?,ổồÔâồƠồưâổ?ằọẳsỗâố?ọá?ổĂộâơốãồZằọáộ,Êọáêỗ"ãồưâọạổ-âỗ,ạùẳOỗ"ảồZồ>zổƠọáỗ"ãồưâỗằ?ồfỗfĐỗ.đùẳOỗfĐồƠẵọ?ùẳOổ?ọẳsồồfồoồ-Sỗ"ãồưâốàãồSùẳOố?Oộ,Êỗ"ãồưâổ?ằổ~ồoăồƠồưâỗs"ồ-SồÊọáưổ?ọẳsọằZổoƯốfĐỗs"ỗĂổ"ọáưộ?'ổƠùẳOồO?ồO?ồoồfộƠưùẳOọáSỗưó?,
    ồổ~ùẳOổo?ọá?ồÔâùẳOồƠồưâồoăố?ộâơốãỗs"ổ-ảồ?TùẳOốÂôốẵƯồưổ'zọẳÔọ?ùẳOồÔồZằọ?ọá?ổĂốfố?Só?,ổ'zọẳÔỗs"ồZYồ>ồ.ảồđzồắ^ỗđ?ồ.ùẳOổ~ồ>ọáồƠồưâổ?.ỗ"ãồưâốYồ^ùẳOổfồôỗ,ạố?ộâơốãó?,
    ỗ"ãồưâồơốồƠồưâốÂôổ'zọẳÔọ?ọạùẳOồoăồOằộTÂộ?OùẳOọằ-ỗoố?ó?,ố?Oộ,ÊồƠồưâỗs"ồSồÔồĐắỗằTốTọáêọằ~ồ?ọ?ọá?ổĂốfố?Sỗs"ồƠồưâó?,
    ốđồắ-ổo?ọá?ồạ.ổẳôỗ"ằổ~ốTổãốỗs"ùẳsọẵốfẵồoăồÔĐộ>ăộ?OổĐỗ?ốSồoăổ^'ồđảộ-ăồ?ỗư?ồắ.ồ-ùẳYọẵốfẵồoăồfọọá?ọỗs"ổàãổằâộ?OốđÔồ?ổ^'ổááổốĂÊỗs"ộÂoố?ổƠồ-ùẳYọẵốfẵồoăọẳ-ọỗs"ỗ>đồ.?ộ?OồƯỗ"ảồoọáổ^'ổ-ốÂoồưồ-ùẳYọẵốfẵồoăồÔĐộsắổƠọáổ-ảỗĐỗĐỗ?àọẵổ^'ỗs"ổ?ăùẳYồÔsồ'ỗs"ỗ^ổf.ùẳOồêổo?ồẵâốTạùẳOổĂổo?ộÊZộ>ăùẳ>ồÔsồ'ọỗ"YùẳOồêổo?ồôọạùẳOổĂổo?ỗ->ốắỗằỗs"ỗ^ùẳY
    ồÔĐộsắổƠọáổ-ảùẳOọẵọẳsỗ?àọẵổ^'ỗs"ổ?
    Được bupbe_buon sửa chữa / chuyển vào 00:55 ngày 22/08/2007
  4. bupbe_buon

    bupbe_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2004
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0

    Khi khó khăn đến, anh sẽ giữ chặt tay em ?
    Có một câu chuyện, nói về tình yêu của một người con trai và một người con gái, người con gái đó yêu vô cùng sâu đậm, vô cùng tha thiết, dường như cuộc sống của cô chỉ có người con trai đó. Mỗi ngày cô thường đi qua một con đường lớn để mua đồ ăn sáng cho cậu con con trai, sau đó về nhà tận tâm nấu nướng, nấu xong rồi mới cẩn thận gọi cậu dậy, còn cậu con trai này thì thường mãi đến lúc cô ******* mới bắt đầu tỉnh giấc nồng, sau đó vội vội vàng vàng ăn cơm, rồi đi làm.
    Nhưng có một ngày lúc cô gái đang đi qua đường thì bị xe đâm trọng thương, mất đi một cánh tay. Nguyên nhân tai nạn thực ra rất đơn giản, là do cô gái sợ cậu con trai bị muộn giờ, muốn nhanh chóng qua đường.
    Cậu con trai sau khi nghe tin cô gái bị tai nạn thì rất đau lòng và mang một bó hoa Hồng đến thăm cô, trong Bệnh Viện, cậu ta nhìn thấy cô gái bị mất đi một cánh tay, sau khi cậu ta biết cô gái sẽ vĩnh viễn mất đi cánh tay đó thì không còn thấy cậu ta đến thăm cô gái nữa. Vậy mà đầu giường cô gái vẫn luôn để bó hoa Hồng mà ngày đầu tiên cậu con trai mua đến, trái tim của cô gái cũng giống như bó hoa Hồng đó dần dần khô héo. Đó chính là tình yêu. Cô gái đã vì người con trai mà hi sinh tất cả, vậy mà cậu con trai lại đến một lời an ủi cũng chưa từng dành cho cô gái đã vì cậu ta mà mất đi một cánh tay.
    Vẫn nhớ có một bức tranh châm biếm nói như thế này: Anh có thể dưới trời mưa to giơ một bó hoa đứng trước cổng nhà em chờ đợi ko ? Anh có thể nhận ra mầu của chiếc áo tắm của em trong hàng nghìn hàng vạn con người ở trên bãi biển không ? Anh có thể thản nhiên giặt tất cho em trước bao ánh mắt của mọi người ko ? Khi khó khăn đến liệu anh có giữ chặt lấy tay em ko ?
    Trên bức tranh đó đầu tiên là hàng ngàn hàng vạn cánh tay đang giơ lên, rồi từng hàng từng hàng hạ xuống, lại từng hàng từng hàng hạ xuống, lại tiếp từng hàng từng hàng hạ xuống, đến cuối cùng, chỉ còn lại là một vùng trống rỗng......
    Xem xong bức tranh biếm họa này, trái tim tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, chỉ vì cái vùng trống rỗng đó, chỉ vì câu hỏi ? Khi khó khăn đến liệu anh có giữ chặt lấy tay em ko ??o đó, một câu hỏi hết sức đơn giản, nhưng tại sao lại ko thể ? Lẽ nào tình yêu thực sự yếu đuối đến thế sao, không vượt qua nổi chút khó khăn như thế sao ? Không vượt qua nổi chút giông tố ? Có được bao nhiêu cuộc tình chỉ có cầu Vồng không có gió mưa; Có được bao nhiêu con người, chỉ có vui lạc, không có khổ đau. Khi yêu ai cũng nói em(anh) là tất cả của anh(em), nhưng đến lúc nguy nan, thì có ai có thể làm được cái việc giữ chặt lấy tay của người mình yêu? giữ chặt lấy cuộc tình đó?
    Khi khó khăn đến liệu anh có giữ chặt lấy tay em ko ?
    Được bupbe_buon sửa chữa / chuyển vào 00:57 ngày 22/08/2007
  5. bupbe_buon

    bupbe_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2004
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    ộÊZỗs"ốđồ?
    ọá?
    ồổ-ảọắùẳOổo?ọá?ổơĂỗozồZằồÔđổ,ồƯ^ồƯ^ọạYồsọ?ọá?ộÂó?,ồồẵ"ổ^'ọáắỗ?ồỗÂổ--ỗôTồoăồÔ-ộÂó?,ỗ"ọZọá?ỗ,ạộÊZọạYổĂổo?ùẳOỗÂổ--ọá?ỗ>ồz,ỗ?ùẳOọZổ~ổ^'ồz,ồÔọáĐổ"ồoồ>zồđảọ?ó?,ồ>zồZằồZọá?ỗ>ộ-ãộ-ãọáọạùẳOồƯ^ồƯ^ộ-đổ^' ồZYồ>ùẳOổ^'ốỗÂổ--ộÊ~ọáốàãổƠùẳOổĂổo?ộÊZó?,ỗ^ảọốùẳsõ?oọẵổọáổ.Âổ?^ổ?ố?êồãỗs"ố"sổưƠùẳOồ>ọáổ^'ổãỗYƠùẳOồêổo?ồƠ"ốã'ùẳOổ?ốfẵốđâố?êồãỗs"ọỗ"Yọạồ?'ọ?ùẳOốđáồÔsọồđảỗs"ổ^ộĂảộfẵổĂổo?ọ?ó?,ổ^'ồ'OồĐồĐọằơổfSổồoỗẳâồoăồÂTốĐ'ùẳOỗ^áỗ^áồƯ^ồƯ^ổSSộ-ăỗê-ồ.ồắ-ỗĐỗĐỗs"ùẳOỗ^ãỗ^ãồoăốôốắạỗằTổ^'ọằơốđộắTồãộÊZỗs"ổ^ồ>ó?,ọằ-ọá?ỗ>ổ.^ỗƠƠồoỗơ'ỗ?ùẳOồoăọằ-ỗs"ỗơ'ồđạọáưổ^'ọằơỗ>áọĂọ?ộắTồãộÊZồạảọáổ~ồ>ọáổo?ộắTọằZồÔâọáSộÊzố?ó?,ồẵỗ"ảùẳOỗê-ổ^ãồ'ẳồoồẳ?ọ?ùẳOỗ"ảồZồÔộĂảọá?ọđùẳOổ^ộĂảọắổĂổo?ọ?ồẵốáêó?,ổ^'ồ"ồắ-ồ"ưốàãổƠùẳOố?Oỗ^ãỗ^ãọắỗ"ảỗơ'ỗ?ồđ?ồổ^'ọằơùẳOốđâổ^'ọằơọáốƯồđổ?.ó?,ồÔsồạọằƠồZỗ^ãỗ^ãỗs"ỗơ'ồđạọá?ỗ>ồồoăốđồ?ộ?OùẳOổo?ọá?ồÔâồoăọạƯọáSỗoăùẳOổ?ốfẵốZổƠỗ"Yồ'ẵổo-ổo-ỗs"ổTồÔâó?,
    ọá?
    ồ"ổ-ảồááọZộÊZọáưốĐ,ỗoưỗs"ộ,ÊổÊàố?ổăổ'ùẳOồđfổ??ổo?ỗs"ồảồưộfẵổơÂồôồoổS-ồSăỗ?ùẳOồ'ồ?õ?oồ^ãồ^ãõ?ỗs"ồÊộYùẳOổ'ồạọạYồoăộÊZọáưổ'?ổ'?ổ'?ổ'?ỗs"ó?,ổ^'ồ'OồĐồĐọằơộfẵốổ'ồoăốãố^zồ'ÂùẳOố?Oọá"ố~ồ"ỗ?ổưOó?,ọZổ~ổồ^ồÔĐộÊZ ồạốàãỗs"ổ-ảồ?TùẳOổ^'ọằơộfẵọẳồoăỗê-ồZỗoưọáưỗs"ộ,ÊổÊàố?ổăổ'ó?,ồẵỗ"ảổ~ZỗTẵùẳOồọẵồoăộÊZọáưổàổêùẳOộÊZọạYọáọẳs ồoổưÂó?,ọáồƯ,ồfố?ổăổ'ộ,ÊổãùẳOộÊZổ"^ồÔĐồồ"ồắ-ổ"^ồ"ó?ố^zồắ-ổ"^ổơÂó?,ọZổ~ùẳOổổo?ổ?"ồ?ằổƠọáùẳOổ^'ộfẵốƯồ??ồÔ?ồƠẵố?êồãỗs"ổưOó?,
    ồ>>
    ổo?ọá?ổơĂồ'OốĂăồ"ƠồZằộ?ZồÔ-ỗs"ồổộ?Oộ'"ộẳùẳOồẵỗ"ảồÔâố?ổs-ọázổƠó?,ố?OổưÔổ-ảùẳOốĂăồ"Ơỗs"ộzzổƠùẳOồọáổưÔọằ~ồ?ọ?ồãăồÔĐỗs"ọằÊọằãó?,ổo?ổ-ảồ?Tổ^'ọằơố^ọáồắ-ổoơốƠổS>ồẳfỗs"ọáoốƠùẳOổ^-ọá?ồ'ồZằốẵổ,ồạố?êồãổ-ỗ"ăỗs"ọáoốƠùẳOồồắ?ồắ?ọẳsồÔồZằổ>ồÔsó?,
  6. bupbe_buon

    bupbe_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2004
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    Ki ức của gió
    Một
    Lúc nhỏ, có một lần tôi nhìn thấy một đám trẻ con dương lá cờ đỏ lên chơi, liền chạy về năn nỉ mẹ làm cho một lá. Nhưng khi đứng ngoài trời giơ lá cờ lên thì nó cứ rủ xuống do ko có gió, thế là tôi buồn bã trở về nhà. Sau khi về đến nhà cứ cảm thấy buồn bực không vui, mẹ hỏi tôi nguyên nhân tại sao ko vui, tôi nói cờ ko bay lên được vì ko có gió. Ba nói: ?oCon cầm lấy lá cờ mang ra ngoài, rồi chạy thật nhanh! ? Quả nhiên, khi tôi giơ lá cờ lên chạy, thì nó liền bay lên phần phật. Trong quá trình lớn lên tôi luôn ko dám thả lỏng cho bước chân của mình được lười biếng, vì tôi thầm hiểu, chỉ có chạy nhanh thì lá cờ của cuộc đời mình mới có thể bay lên thật cao.
    Hai
    Có một lần một trận gió lốc thổi đến, trời đất tối đen, rất nhiều ống khói bị cuốn đổ, bao nhiêu mái nhà bị gió cuốn đi mất. Tôi và chị gái kinh hãi ngồi thu lu trong góc tường, ba mẹ đóng chặt tất cả các cửa, ông ngồi bên cạnh chúng tôi giảng cho chúng tôi nghe gió lốc từ đâu mà có. Ông vẫn luôn nở nụ cười hiền hậu, trong nụ cười đó chúng tôi tin rằng gió lốc ko phải do có rồng ở trên trời bay qua. Bỗng cửa sổ bật mở, ánh sáng bất chợt lóe trên đầu, mái nhà biến mất lúc nào ko biết.Tôi giật mình khóc thét lên, vậy mà ông vẫn cười an ủi tôi, để chúng tôi không sợ. Bao nhiêu năm sau, cái vẻ mặt tươi cười đó của ông vẫn in sâu trong kí ức của tôi, có một hôm nhìn thấy một câu nói trong sách: ?oGió có to đến mấy cũng ko thể thổi tan nổi nụ cười.? Bỗng nhiên thấy xúc động vô cùng, lại một lần nhớ đến vẻ mặt tươi cười trong gió của ông vào cái đêm năm đó. Chính ông đã cho tôi biết, chỉ có cười đối mặt với mưa gió, mới có thể hứng lấy những tia nắng rạng ngời.
    Ba
    Lúc còn nhỏ thường đứng trong gió ngắm nhìn cây Dương già, lá của cây lay động phát ra những tiếng xào xạc, thân cây cũng lắc lư đung đưa trong gió. Tôi và các chị đều nói cây đang khiêu vũ đấy, lại còn ca hát nữa. Thế là cứ mỗi lần có gió to thổi đến là chúng tôi lại ngồi sau cửa sổ xem cây Dương già biểu diễn. Sau này lớn lên, sau khi trải qua một lần vấp ngã, tôi đứng trước cửa sổ nhìn ra phía cây Dương đang bị gió thổi đến nghiêng ngả ngoài đường, thoắt nhớ đến cây Dương già trong Nam Viên ở quê. Bỗng nhận ra, dù có khóc trong gió thì gió cũng ko thể ngừng. Không bằng giống như cây Dương già đó, gió thổi càng to thì hát càng lớn, nhảy càng vui. Sau này mỗi lần gặp khó khăn trắc trở , tôi đều chuẩn bị tốt cho bài hát của mình.
    Bốn
    Có một lần cùng ông anh họ đi câu cá ở ngoại ô, bỗng nhiên trời tối xầm lại, sau đó gió không biết từ đâu kéo tới. Chiếc mũ cỏ anh đội trên đầu bị thổi bay mất, chiếc mũ cỏ đó cũng đã quá rách nát rồi, dường như ko thể đội được nữa. Nhưng anh ấy lại tiếc rẻ chạy đuổi theo chiếc mũ. Mũ cỏ cứ lăn lộn theo gió, bay lên rồi lại rơi xuống, đến khi bị thổi bay đi rất xa rồi anh ấy mới nhặt được nó về. Đến lúc này, giầy của anh bị rách do va vào đá, chân cũng chảy cả máu, quần áo thì bị cành cây kéo rách tả tơi, mặc dù nhặt được chiếc mũ về, nhưng vì chuyện đó mà phải trả một cái giá quá đắt. Có những lúc chúng ta tiếc rẻ ko nỡ vứt bỏ những thứ đáng vứt đi, hoặc một mực theo đuổi những thứ mà đối với bản thân mình là vô dụng, lại thường bị mất đi còn nhiều hơn.
  7. candybeo

    candybeo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2007
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Bài này đọc cũng cảm động,post lên cho các bác đọc :D

    ^^T4岁女"-书!
    T可^s"女"s?f十次>>岁^~要fO十次>为~".O不~oYs"?ZO??以不S"O^^不-"?,
    ^^s"".~s趁你睡?s"-?TO'^你梦?O大Z游^?,
    o你">"^^s"-?TO不管好不好ofT?你
    你已经~>>岁s"大SS?O^^要Z?害??,
    好不好O宝贝Y你们~O?>s"O来">o就要?o.顾^^?奶奶?^'O-们"O^'?--们'?,
    ^^O-们^Z'?!^'赢?!游^"Y?O你该>z来吧O对-Y ??
    ZY来?不对s"!??
    ^'oY.^^你s">z来O?'O^'Z躲迷-s"-?TO ^^却'S?^'O^'?Yo
    十年s"累积zo令^'"->f->!
    十年?O信你s"女"吧!??
    ^'ss强O^'s>SS>?-^^?奶奶?^''?,
    ^^-?来-^'?^子O'O^'Z?^子s"迷-O让^'赢>z?^子s"你 ^^O十年Zs"S天^'没o??轻失Z你s"o?'O
    T"->O?^'sSS>^'s"人"YO不soY你s"^O
    不soY你'O^'Z十年躲迷-s"<f?, ??
    已^.s"女"


    Được candybeo sửa chữa / chuyển vào 12:34 ngày 23/08/2007
  8. hongkong_girl

    hongkong_girl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/02/2002
    Bài viết:
    6.792
    Đã được thích:
    6
    các bạn ơi hôm nay xem lại cái list có bài cá và nước,mình tìm được câu chuyện này này
    你o为^'o水中?,
    水对鱼说:
    ^'f"Y?^你s"o泪O>为你o^'f中?,
    ^'不~鱼O你Y不~水?,你fo为离?你O^'-."Y~?,
    水对鱼说s
    ^'Y"O可~,zo你s"f不o'Y
    ^'不~鱼O你Y不~水?,^'不离?你~>为^'^你?,
    可~O你s"f?Oo?^'-Y
    鱼对水说s
    ^'^,zO>为^'只f.o水中?,
    水对鱼说s
    ^'Y"O>为^'s"f?O.?你s",z?,
    ^'不~鱼O你Y不~水?,^',z~>为^'?念你?,
    可~Oo-s"你f"Y-^-Y
    鱼对水说s
    ,zo没o?鱼O,水?O~s?信?见'Yf.-Y
    水对鱼说s"^'"?^你~鱼s",?^O就Y"你s游^^'s"f?O
    ^'不~鱼O你Y不~水?,^'以为^'对你s"^不s..O>为,~?见'Yf.?,
    可~O^'"T?O"Yf.,.'OS封S"S..?,
    鱼对水说s为?^每次f~^'-你"Y
    水对鱼说s>为^'-o欢o-"中让你?解^'s"f?,
    ^'不~鱼O你Y不~水?,为?^你?~让^'?.Y
    s"你不Y"O?.=失Z信f="f?,
    ,zo^'~鱼O?O你~水O,该s好!水永ofY"鱼s"f.O>为鱼o水f?O?,
    ?~^'不~鱼O你Y不~水?,你永of不Y"^'s"^O
    >为^'Y许根o就不o你s"f?O?,

    鱼说s你o为^'o水中?,
    水说s^'f"Y?^你s"o泪O>为你o^'f?O?,
    ??中s"~^?O??中s"注s?,
    鱼"?己s"f"O^S?T份纯f.?,
    水^?鱼"O?波?波s"Y漪OZS?鱼"O让.尽f.?^?,
    水s荡起碧波???f.语O鱼s吐o?"泡吐o?^"?,
    Y许OY许"?^?就T样o止O便~?种幸福O?种没o?精>.?琢s"^O?种o?Zs"享-?,
  9. fanleehuy

    fanleehuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2006
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Mình mới học Tiếng Trung rất cần giao tiếp. Hy vọng bạn nào rảnh có thể giao lưu cùng Xì sồ một tý. Thanks
    Mình tên Huy 0912963658- Làm về thang máy, đang học Tiếng Trung (xì sồ để cho nhanh lên trình )

Chia sẻ trang này