1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ổ"Yọ??ổ..ọ?<ố?.ố?'ồZ. - C?ạng dỏằ<ch nhỏằ?ng c?Âu chuyỏằ?n cỏ?Êm ?'ỏằTng!

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi ChenWenQiang, 11/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. narcissus_1981

    narcissus_1981 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện này không phải dịch từ tiếng trung, nhưng nó thật cảm động, tớ muốn chia sẻ với mọi người, để đọc nó để cảm nhận được cuộc sống.Cuộc sống còn nhiều điều đáng trân trọng hơn những cái mình tưởng là đáng trân trọng nhất.____________________________

    Cà phê muối


    Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngịu mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
    Bỗng nhiên, chàng ******** người phục vụ:
    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
    Mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai! Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
    Cô gái tò mò:
    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
    - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
    Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm, kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
    Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
    - "Gửi vợ của anh,
    Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường, nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
    Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì anh đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có thể được em, và anh sẽ uống cà phê muối suốt cả cuộc đời."
    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

  2. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    ~* ọáÔỗÂ-ỗ?>ố,?ộÂ *~​
    ộ,Êổ~ọá?ọáêổ~Ơồ'ổ-Tồưỗs"ộằ"ổ~ùẳOồ-ộ?OổƠọ?ọá?ồạỗ?ạồ^ôỗs"ồđÂọõ?"õ?"õ?"ỗ^ảồưọâó?, ốọằ-ọằơỗ?ạồ^ôùẳOổ~ồ>ọáộ,Êỗ^ảọổ~ỗ>ọó?,ọằ-ốôốắạỗs"ỗ"ãồưâồồfỗẳỗẳồoổ?ổ?ảỗ?ọằ-ó?,ộ,Êỗ"ãồưâỗoố,?ộÂõ?ọằ-ồÔĐồÊồoốỗ?ó?,ổ^'ổưÊốƯồẳ?ỗƠăùẳOọằ-ồẵỗ"ảồ^ổoổ^'ổ'?ổ'?ổ?đốĂăùẳOồ'Số?ổ^'ùẳOồêốƯọá?ỗÂ-ỗ?>ố,?ộÂùẳOồƯọá?ỗÂ-ổ~ố'ổạộÂó?,ổ^'ồ.^ổ~ổ?"ọ?ọá?ổ?"ùẳOổZƠỗ?ổỗ"ảồÔĐổ,Yó?,ồZYổƠọằ-ồÔĐồÊồôọáÔỗÂ-ỗ?>ố,?ộÂổ~ỗằTọằ-ỗ^ảọồơỗs"ùẳOồđzộT.ọáSổ~ồ>SọáưỗắzổảâùẳOồ^ọáổ"ốđâỗ^ảọỗYƠộ"ó?,ổ^'ọẳsổ"ồoồ?ọằ-ỗơ'ọ?ó?,
    ồZăổ^ồắ^ồôồỗôổƠọ?ọáÔỗÂ-ỗfưổ"ố.ắố.ắỗs"ộÂó?,ỗ"ãồưâổSSộ,ÊỗÂ-ỗ?>ố,?ộÂỗĐằồ^ọằ-ỗ^ảọộÂồ?ùẳOỗằ?ồfồoổồ'ẳùẳsõ?oỗ^áùẳOộÂổƠọ?ùẳOổ.Âổ.ÂồfùẳOồồfỗfôỗ?ó?,õ?ọằ-ố?êồãồ^Tỗôố?ộ,ÊỗÂ-ổá.ổÔộÂó?,ọằ-ỗ^ảọồạảọáỗ?ổ?Ơỗ?ồfùẳOồêổ~ổ'áổ'áỗÂỗÂồoỗ"ăỗưãồưồoăJộ?OổZÂổƠổZÂồZằó?,ồƠẵọáồđạổ~"ồÔạọẵọ?ọá?ồ-ỗ?>ố,?ồồTọáỗĐằồoổSSộ,Êỗ??ố,?ồắ?ồ"ồưỗÂ-ộ?OồÔạó?, õ?oồfùẳOọẵồÔsồfỗ,ạồ"ùẳOồfộƠọ?ồƠẵồƠẵồàọạƯùẳOồôộô~ố?fọ?ùẳOốfẵố?fọáSồÔĐồưƯùẳOồ?ổƠồsọáêồạỗÔắọẳsổo?ỗ"ăỗs"ó?,õ?ố?ọổ.^ỗƠƠồoốùẳOọá?ồOỗoẳỗ>ốTẵồÔổ~Zổ-ỗƠzùẳOổằĂố"áỗs"ỗsỗạồồáfổằĂổáâồ'Oỗs"ỗơ'ổ"ó?,ốđâổ^'ổ"Yồ^ồƠ?ổ?êỗs"ổ~ùẳOộ,Êọáêồsồ"ồưỗs"ỗ"ãồưâồạảọáộ~ằổưÂỗ^ảọỗs"ốĂOọáùẳO ố?Oổ~ộằ~ọáọẵoồÊồoổZƠồ-ọ?ỗ^ảọồÔạổƠỗs"ỗ?>ố,?ỗ??ùẳO ỗ"ảồZồ?ổ,"ổ-ồÊổồoổSSỗ?>ố,?ỗ??ồ^ồÔạồ>zỗ^ảọỗÂ-ọáưó?,
    ồ'ăố?OồÔồĐố,?ỗ??ọẳẳọạZổáốoọạYồÔạọáồđOó?,õ?oốTọáêộƠưồ-ỗoYồZsộ"ùẳOộÂổĂộ?Oổo?ốTọạ^ồÔsỗ?>ố,?ỗ??ó?, õ?ố?ọổ"Yồạỗ?ó?,ọá?ổ-ỗs"ổ^'ọáỗ"ọá?ộ~àổ-?ùẳOộ,Êồêổ~ồ?ỗ??ồ^ổO?ồổ.ó?ồ^ố-"ồƯ,ố?ỗẳỗs"ố,?ồ.Só?, ồsồ"ồưỗs"ốTổ-ảốàảỗĐốảổoổZƠốùẳsõ?oỗ^áùẳOổ,ăồôồfồĐùẳOổ^'ỗs"ỗÂ-ộ?OộfẵốÊ.ọáọáố,?ộÂồ.ảồđzổOồđzổfỗs"ó?,õ?
    ỗ^ảồưọâỗs"ốĂOọáồ'OồạốổSSổ^'ọằơộfẵổ"YồSăọ?ó?, ố?ổồă~ọáỗYƠọằ?ọạ^ổ-ảồ?TọạYỗôTồ^ọ?ổ^'ỗs"ốôốắạùẳOộTộTồoồ?ổo>ỗ?ốTồạỗ^ảồưó?, ốTổ-ảồZăổ^ỗs"ồồẳỗôổƠọá?ỗ>~ồ^sồ^?ỗ?>ố,?ùẳO ố?ổồă~ồ'ảồ'ảồ~ỗÔổ"ọằ-ổSSỗ>~ồưổ"ắồoăộ,Êồạỗ^ảồưỗs"ổĂOọáSó?,ỗ"ãồưâổSơốàãồÔỗZốĐ?ọ?ọá?ọáố,?ó?,õ? ố?ổồă~ồắđỗơ'ỗ?ốàọ?ố?ồZằùẳsõ?oổĂộ"TùẳOọằSồÔâổ~ổ^'ọằơồẳ?ọásồạồ?ùẳO
    ốTỗ>~ỗ?>ố,?ổ~ốàộ?ỗs"ó?, õ?ỗ"ãồưâỗơ'ỗơ'ùẳOọáồ?ổộ-đó?,
    ọằ-ồ^ồÔạọ?ồ?ỗ??ỗ?>ố,?ổ"ắồ.Ơỗ^ảọỗs"ỗÂ-ọáưùẳO ỗ"ảồZùẳOổSSồ?âọáđộ?ỗ?ọằ-ọằơồ?ộ-ăó?, ọạđốĂăọáSọá?ỗ>~ồạồ^?ỗ?>ố,?ỗs"ọằãộ'ó?, ọá?ổ-ảộ-ùẳO ổ^'ó?ố?ổồă~ùẳOố~ổo?ồồẳốộfẵốọáồ?ốổƠùẳO ồêổo?ổ-ồÊỗs"ồạổộTộTồoồ>zốĂồoăổọáêọỗs"ồfộ-ó?,
  3. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    Hai bát mì bò​
    Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..
    Cậu con trai tiếnđến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
    Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
    Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."
    Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
    Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
    Được ChenWenQiang sửa chữa / chuyển vào 16:08 ngày 01/04/2006
  4. jigsawpuzzle

    jigsawpuzzle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2005
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn Chen Wen Qiang vì những câu chuyện của bạn! Mỗi lần ghé vào đây là một lần tớ phải tự nhốt mình trong phòng vì không muốn mọi người nhận ra mình đang....
    Tớ rất thích 2 câu chuyện: <^s"<子 và ^人,^'Z天,?你.
    Xin được gửi lời cám ơn đến tất cả các bạn khác, những người đã gửi bài góp phần xây dựng topic này!
  5. chupi_gaucon

    chupi_gaucon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Hoa xương rồng
    Giang chuyển về trường khi tôi bước vào lớp 11. Ngôi trường cấp 3 huyện thuở ấy với những mái ngói cũ, những bụi xương rồng gai góc và đám học trò gốc nông dân như bọn tôi thì một anh chàng cao to, trắng trẻo, giọng đặc sệt dân Hà Nội xuất hiện gây nhiều bàn tán trong đám con gái.
    Một tháng hòa nhập, anh đã nhanh chóng nổi bật bởi tài đá bóng và học rất giỏi các môn tự nhiên.
    Tôi chỉ dám đứng nhìn Giang từ xa và im lặng nghe những lời ngưỡng mộ của các cô bạn cùng lớp về anh. Tôi không xinh đẹp nhưng được tiếng là học giỏi. Vậy mà khi gặp anh, tôi lại ao ước giá mình xinh hơn một chút và kém thông minh một tí.
    Tôi ?ochạm trán? Giang khi lao ra khỏi cổng trường trong một lần vội vã. Sách vở tung tóe, người và xe đổ kềnh. Anh đỡ tôi dậy, rối rít xin lỗi trong khi tôi ngồi như phỗng. Sau khi sửa lại thắng xe cho tôi, anh ân cần hỏi: ?oXe cộ thế này mà em vẫn đi được sao??. Anh đâu biết rằng tôi vẫn đi xe không thắng quen rồi.
    ?oSự cố? ấy khiến Giang và tôi quen nhau. Anh đến lớp tìm tôi khiến cho đám bạn ngỡ ngàng. Tôi sợ hãi trốn tránh anh. Giang tìm mọi cách để gặp tôi. Mặc kệ, tôi vẫn im lặng. Sự kiên trì của anh khiến tôi bực bội: ?oTôi không phải là trò đùa của anh. Hãy đi tìm các cô gái xinh đẹp và tha cho tôi?. Tôi bật khóc khi nghĩ đến những lời trêu chọc, mỉa mai của đám bạn gái trong trường.
    Chúng tôi lại có dịp ở gần nhau khi tham gia lớp chuyên toán khối 11, 12 của tỉnh. Đường xa, một mình tôi là con gái nên Giang luôn đưa tôi về. Tôi thầm biết ơn anh dù chẳng nói thành lời. Nếu không có anh, tôi cũng không biết xoay xở sao khi đạp xe giữa đêm tối trên đoạn đường dài từ thị xã về nhà. Kết thúc khóa bồi dưỡng, bố mẹ bảo tôi mời Giang ghé nhà chơi để cám ơn anh đã giúp đỡ tôi. Tôi không ngờ anh lại cư xử rất lễ phép và chân thành khi lần đầu đến nhà tôi. Tiễn anh ra ngõ, tôi lí nhí: ?oCám ơn anh nhiều. Xin lỗi anh vì đã không phải trong thời gian qua?. Anh cười: ?oEm giống cây xương rồng, toàn là gai góc nhưng hoa của nó thì đẹp tuyệt?. Chúng tôi cùng sóng bước trên cồn cát lấp lóa ánh trăng, giữa những bụi xương rồng đang nở hoa. Anh siết chặt tay tôi, bàn tay nóng ấm tạo cho tôi cảm giác hạnh phúc, bình yên...
    Tình yêu đầu đời anh mang đến cho tôi ngọt ngào và giản dị đến không ngờ. Không có hoa hồng như trong tiểu thuyết, anh trao tôi nụ xương rồng vừa khoe sắc: ?oChỉ có xương rồng mới mọc được ở cát. Cát bỏng và khô cằn nhưng xương rồng vẫn nở hoa?.

  6. narcissus_1981

    narcissus_1981 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Đây cũng là một câu chuyện được sưu tầm, một câu chuyện đẹp kể về những tâm hồn đẹp_____________________________________
    Bên ngoài cửa sổ

    Đôi mắt cô gái vừa được tiểu phẫu, bên ngoài cuốn lớp băng dày không nhìn thấy gì cả. Cô nôn nóng và thường cáu kỉnh trong phòng bệnh, về sau thì suốt ngày nằm trên giường, đầu hướng ra cửa sổ, bố mẹ đến thăm cô cũng chẳng nói năng gì.
    Một hôm, có một bệnh nhân mới đến nằm viện cùng phòng với cô. ?oBạn có phải tên Hoan không? Tôi là Tiểu Đình, bạn đang nghĩ gì thế??.
    Mãi rồi cô gái mới chịu mở miệng: ?oKhông biết bên ngoài cửa sổ có những gì??.
    Tiếng của cậu bé phấn chấn hẳn lên: ?oMình nói cho Hoan biết nhé, bây giờ là thời điểm đẹp nhất trong một năm, mình trông thấy ngoài cửa sổ cây cối cao to, xanh tươi xum xuê, lá cây bóng như chảy dầu vậy, đủ thứ hoa mọc trong bồn, gió đang thôi nhẹ. Hoan ngửi xem nào, có phải trong không khí đang phảng phất mùi thơm của hoa không??.
    Mũi cô gái phập phồng. Quả là mùi hoa thơm đang phảng phất. ?oMình còn thấy một chú chó con trắng như tuyết đang chạy lon ton trên thảm cỏ. Ôi trời, nó ngã rồi kìa, nhưng nó lại nhanh nhẹn đứng dậy ngay. Trên cây có hai chú chim sẻ đang mổ nhau, ác liệt quá, suýt nữa ngã từ trên cây xuống?.
    Cô gái nghe say sưa, thỉnh thoảng lại sờ lớp băng trên mặt, thất vọng nói: ?oTôi mà nhìn thấy được thì hay biết chừng nào?.
    ?oBác sĩ nói là chẳng mấy ngày nữa sẽ tháo băng, đến lúc đó bạn có thể nhìn thấy rồi, thời gian này bạn cứ việc coi đôi mắt mình là mắt bạn đi?.
    Từ đó, ngày nào cậu bé cũng kể cho cô gái nghe những gì xảy ra ngoài cửa sổ. Càng nghe, cô gái càng cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm và cũng trở nên cởi mở hơn. Cô tích cực phối hợp với bác sĩ điều trị, bởi cô mong có thể nhanh chóng nhìn thấy thế giới tốt đẹp như Tiểu Đình thuật lại.
    Thế rồi cũng đến ngày tháo băng, cô gái từ từ mở to đôi mắt, thấy nụ cười tươi tắn trên mặt cha mẹ. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hết sức sửng sốt khi ngoài cửa sổ phòng bệnh là một bức tường lớn chắn hết cây cối, thảm cỏ, chú chó con...
    Cô quay lại thấy Tiểu Đình đang nằm trên giường, chân bị bó thạch cao treo cao.
    Cậu bé ngượng nghịu: ?oMình chẳng có cách nào ra ngắm cảnh bên ngoài, cho nên mình chỉ có thể kể cho bạn nghe một thế giới trong tưởng tượng của mình. Thế nhưng mình quả là cảm thấy thế giới tươi đẹp như thế đấy, phải vậy không!?.
    Cô gái cầm tay cậu bé và nói: ?oTừ hôm nay mình sẽ là đôi mắt của bạn, mình sẽ kể cho bạn nghe thế giới tươi đẹp bên ngoài?.

  7. narcissus_1981

    narcissus_1981 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    hi vọng đây sẽ là nơi mà mọi người khi vào sẽ có cảm giác lạc vào một khu vườn cổ tích, thấy nhẹ nhàng, thoải mái và biết đâu trong một phút tâm hồn thư thả bạn lại chẳng có thêm nhiều điều thú vị
    _______________________________________
    Tặng một người khó ưa, người hay bị tôi chê bai mọi mặt
    Có rất nhiều điều chỉ bạn mới có thể hiểu cho mình. Nó bé nhỏ, mong manh thôi, với người khác rất có thể là vô nghĩa nhưng bạn lại quyết định giữ gìn nó.
    Giống như một cô bé nọ nuôi giữ trong chiếc ba lô nhỏ của mình một con rắn nhỏ. Con rắn không độc, nó hiền lành thôi, cứ buổi tối lại trườn ra khỏi ba lô, ghếch cái đầu thon dài nhỏ lên ngắm nhìn ngọn đèn trên bàn học. Nhưng vì nó là một con rắn nên chẳng thể để cho tất cả mọi người cùng biết. Ai chẳng e ngại một con rắn, dù nó chẳng làm hại ai, phải không? Cô bé ấy nuôi một con rắn và người khác nhận ra rằng ta có thể yêu chân thành, ngay cả một sinh vật kì quặc.
    Bạn vẫn gìn giữ một cái vỏ kẹo. Cái kẹo của một cậu bạn trai, mà bạn thầm quí mến. Cái kẹo thì phải ăn rồi, nhưng cái vỏ thì vẫn giữ lại. Có thể bạn bè cười bạn giữ rác. Nhưng không phải bạn đang giữ một cái vỏ kẹo, mà là đang giữ những phút giây xao động nhẹ nhàng, giữ một cảm xúc đẹp dành cho một cậu bạn hiền và chân thực.
    Bạn treo một bức tranh lên tường, bức tranh không đẹp. Nhưng đó là bức tranh mà bạn đã vẽ với tất cả tâm hồn mình trước một khung cảnh đẹp. Dù chưa đủ tài năng để biến nó thành tác phẩm nghệ thuật, nhưng bạn yêu nó vì yêu những giây phút rung cảm của chính mình. Chỉ điều đó cũng đã xứng đáng để nó tồn tại...
    Có những điều mà người khác không phải là bạn nên không thể hiểu. Có nhưng thứ mà chỉ mình bạn yêu. Có những thứ khó lòng chia sẻ. Nhưng chỉ vì mình bạn thôi, nó đã đầy đủ ý nghĩa. Bởi ai đang thuộc về sự quan trọng nhất trong thế gian này? Chính là bạn!
    Đừng vì mọi người ghét mà mình phải ghét. Đừng vì mọi người yêu mà mình phải yêu. Bạn đâu phải là một quân cờ domino xếp hàng tăm tắp cùng những quân cờ domino khác, đứng cùng đứng, ngã cùng ngã...
    Chính sự phong phú của muôn vì tinh tú trong vũ trụ cũng không thể bằng sự phong phú của hàng tỉ tỉ tế bào trong cơ thể bạn, tạo nên con người bạn. Hãy giữ gìn bạn như một bản thể đặc sắc và riêng biệt, để tạo nên cả thế gian rực rỡ sắc màu.

    [​IMG]
  8. chupi_gaucon

    chupi_gaucon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này khá dài, mọi người cùng dịch nhé, nghe cái tên đã hay rồi " HOA HỒNG THÁNG SÁU"
    ______________________________
    ,zoZ'
    ?????????????????????????????? "琪s
    ????,zoZ'-"解人"
    ????绽"s"S.S为.不?^'??~姨
    ????,zoZ'-"传讯息
    ????你s"误解?Z^可f,此离?
    ????Z'>>???.o^o?^
    ????满foY>o栽
    ????永-止fo^
    第?章
    ?????幼"姨^-^Ss..大s""琪sOZY~>"f?^s"z家ss"代?.?T"'O只好步OS?大S个小.?路SS?s"忧T'OT可f让.姨警?^???^.O她~s^可^s"?个-.人-Y
    ?????f^.姨O"琪so伤>,^~ZT?,^.^?o?她Ss..大O让她??"许sO年"s"人>-.^??解?,"s?""琪sO翼~zO"离中小学~段O离家^-oZS大学O??,."?聪.?f?,S>强O满??>"f大-OT>只~"琪s沿??^>-O??-^s"f^?zZ以此为荣sf-->o'S??己s?-她?O?-她ozO""YO.Z.姨保Oz系O'O她.度oz佳S,以S.fs"?-Oo?-?TY"S.姨S伦.^她s"小."?O小住?天O,~"琪s买s"?^位Z码头?'Os"~级."O不幸s"~她买.?,"?OO不幸s"彻-?fSOO"zo'Z?令她o?fSs"z伦.Z??己s"-子O"琪s继续'?.Tz伦.O?'Sz'^O-Z?."--满顺^s"O只~-s"价'让她毫-^润可??,
    ????她搬^.姨o?-o欢s"Yfs"?个小.?O买?住s"乡-小>"?,?O",ST?.fs"?^?Y<.<-O~o?确保.姨fo离小<?"-s"?家^"-s"--.T?OO继续Z-治--??.须"~s"费"
  9. narcissus_1981

    narcissus_1981 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Chiêm nghiệm về tình yêu
    Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi một người đều phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời (bạn đời).
    Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu; chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu mới phát hiện ra người mình yêu nhất; khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu, mới có thể biết được mình cần điều gì và cũng sẽ tìm thấy người bạn đời thích hợp nhất trong suốt cuộc còn lại.
    Thật đáng tiếc, trong cuộc sống thực tế hiện tại, cả ba người này thường không cùng là một người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải người bạn yêu nhất và người bạn đời luôn luôn không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.
    Bạn sẽ là người thứ mấy trong cuộc sống của tôi!? Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình, khi anh (cô) ta yêu bạn, đó là lúc anh (cô) ta thật sự yêu bạn, nhưng khi anh (cô) ta không yêu bạn thì cũng thật sự là không yêu bạn, anh (cô) ta không thể giả vờ không yêu khi anh (cô) ta đang yêu bạn, cũng như anh (cô) ta không thể giả vờ yêu khi không yêu bạn.
    Khi một người không còn yêu mình muốn rời xa mình, mình cần hỏi lại bản thân có còn yêu anh (cô) ta nữa không. Nếu bạn không còn yêu người ấy nữa thì xin đừng bao giờ vì lòng tự trọng mà không chịu rời xa người ấy. Nếu như bạn vẫn còn yêu người ấy, lẽ đương nhiên bạn sẽ hy vọng người ấy có được một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ; hy vọng người ấy được ở cùng người mình yêu. Ðừng bao giờ ngăn cản, nếu bạn ngăn cản người ấy có được hạnh phúc thật sự của mình nghĩa là bạn không còn yêu anh (cô) ta nữa, và nếu như bạn không còn yêu thì bạn lấy tư cách gì để trách anh (cô) ta bạc tình.
    Yêu không phải là chiếm hữu, bạn thích mặt trăng, không thể đem mặt trăng cất vào trong hộp nhưng ánh sáng của mặt trăng lại có thể chiếu sáng vào tận trong phòng bạn. Cũng như bạn yêu một người, bạn vẫn có thể có được người ấy mà không cần chiếm hữu và khiến người yêu trở thành một hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống.
    Nếu bạn thật sự yêu một người, phải yêu con người thực của anh ta, yêu mặt tốt cũng yêu cả mặt xấu, yêu cái ưu điểm lẫn khuyết điểm, tuyệt đối không nên vì yêu anh ta mà hy vọng anh ta trở thành một con người như mình mong muốn, nếu anh ta không được như ý bạn thì mình không còn yêu anh ta nữa. Yêu một người nào đó thật sự không nói ra được nguyên nhân vì sao yêu, bạn chỉ biết rằng, bất cứ lúc nào, tâm trạng tốt hay xấu thì bạn cũng đều mong muốn người ấy ở bên cạnh bạn, không một yêu cầu...Xa cách cũng là một thử nghiệm tình yêu, tình yêu chân chính sẽ chẳng bao giờ trở thành tình yêu oán hận.
    Hai người yêu nhau, thích nhất là bắt người yêu mình phải thề, phải hứa. Tại sao chúng ta lại bắt đối phương làm như vậy, tất cả chỉ vì chúng ta không biết cách tin tưởng nhau. Làm gì có chuyện biển cạn đá mòn, trời long đất lở, nếu có thì cũng không ai sống được đến ngày ấy. Trong tình yêu, nói là một lẽ, làm là một lẽ, người nói không dám tin điều mình nói và người nghe thì không tin điều mình nghe. Cuộc đời không thể biết trước được điều gì. Đừng nói mai sau ta luôn bên nhau .
    Bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của bạn?

  10. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    ổáốoỗư?ọẵồ.^ổO,ỗ"àố... ​
    ộ,Êọáêổ-ảồ?TùẳOồƠồưâồ'Oỗ"ãồưâổưÊồÔ"ồoăổọằ?ọạ^ùẳOốTọằẵọáồđ?ọá?ỗ>ốđâồƠạổo?ỗĐổãĂổãĂỗs"ồÔốẵó?,ổ~ọằ?ọạ^ồ'ÂùẳYồƠạọáổ~ZỗTẵó?,ồêổ~ọáÔọộ?sốỗằ"ổYổ-ảùẳOồƠồưâổ?ằổ"YốĐ?ố?êồãỗs"õ?oồ?ốĐõ?ổ?ốọ?ọá?ồSùẳOộ,Êốắạõ?oồưõ?ỗs"ọá?ồÊổO,ỗó?,ổồẵ"ộ,Êổ-ảùẳOồƠạổ?ằổ"Yồ^ồ^ố?ỗs"ồÊộYồoăỗâổ"ọáưồ?ỗằ"ổ^ồ?ùẳOồ^'ố?ố?êồãỗs"ố?ố?oó?,ồƠạọằọẵ>ổ"Yồ^ùẳOổ-ỗ"ãồỗs"ổ?ỗs"ỗó?, ỗằ^ọZổo?ọá?ồÔâùẳOồƠồưâồ'Oọằ-ồÔĐồàọ?ọá?ổzảó?,ỗ"ãồzồƠồưâổĂổo?ổ"ảỗùẳOọá?ố,ĂốZôồỗs"ổf.ỗằêốđâồƠạộTộTố?ồơỗ"àốộ,Êỗôỗs"ổ?ồ,ó?,
    ọáỗYƠố?ọ?ồÔsọạ.ùẳOỗ"ãồưâỗs"ồÊộYọẳọ?ố?ổƠùẳOọẵọáọằ?ọạ^ọáổO,ỗ"àốùẳY
    ồƠồưâỗs"ồ-"ộYổảâổảâỗs"ùẳOọáọằ?ọạ^ốƯổ^'ồ.^ổO,ồ'ÂùẳY ọạổfọ?ó?,ỗ"ãồưâồạộTỗs"ốùẳOổ^'ồ-oổơÂọẵồ.^ổO,ỗ"àốùẳOốTổãổ^'ổ?ổ"ắồfó?,ồổ~ồZổO,ỗỗs"ọổ?ằổ~ổo?ọ>ộ-ổ?ắồ'OồÔốẵỗs"ó?,ồƠồưâỗs"ồÊộYổo?ọ>ộÂÔổS-ó?,
    ổ??ọằƠổ^'ồđổ"ổSSốTọằẵồÔốẵỗ.TỗằTố?êồãùẳOồêốƯọẵồẳ?ồfồồƠẵó?,
    ồƠồưâỗằ^ọZổS'ồ^ảọáọẵồ"ưọ?ùẳOổằsỗfôỗs"ổêổổàáổạọ?ố"'ổàãọáưổo?ồ.ỗ^ỗs"ốđồ?ó?,ồƠạỗằ^ọZổ~ZỗTẵùẳOổĂổo?ố?ồfồơồđOồƠạổo?ồZọá?ồƠốỗs"ọùẳOọáổ~ồƠạọá?ỗ"Yỗs"ồđ^ổo>ố?.ó?,ồZYổƠỗ^ổf.ổo?ổ-ảồ?TồốTọạ^ỗđ?ồ.ùẳOọá?ọáêồđ^ồ?TùẳOọắốfẵốổ~Zọá?ồ^?ó?,

Chia sẻ trang này