1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ổ"Yọ??ổ..ọ?<ố?.ố?'ồZ. - C?ạng dỏằ<ch nhỏằ?ng c?Âu chuyỏằ?n cỏ?Êm ?'ỏằTng!

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi ChenWenQiang, 11/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. KitC

    KitC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2005
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    Chuyện đời thường
    Nghị Minh​
    Ðây là một câu chuyện đời thường, cảm động của nhà văn Nghị Minh (Trung Quốc). Hai nhân vật chính trong truyện đã trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không còn nữa trên đời.
    Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.
    Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo:
    - Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!
    Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.
    Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo:
    - Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ?
    Tôi cười:
    - Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả.
    Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo:
    - Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.
    Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm:
    - Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?
    Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.
    Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Ðôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.
    Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại:
    - Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?
    Anh trợn mắt:
    - Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?
    Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.
    Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy ?onhiệm vụ nặng nề? này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:
    - Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?
    Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài:
    - Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?
    Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.
    Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.
  2. KitC

    KitC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2005
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0

    Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:
    - Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!
    Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?
    Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ ?ođừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy?, và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: ?oAnh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!? rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?
    Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.
    Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi:
    - Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà.
    Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?
    Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà... Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.
    Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.
    Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.
    Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.
    Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.
    Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:
    - Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây.
    Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.
    - Em có bầu rồi đấy à?
    Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.
    - Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.
    Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.
    Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu ?oXin lỗi? nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.
    Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.
    Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: "Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?"
    Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...
    Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.
    Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: ?oChị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa?. Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...
    Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình:
    "Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ...
    Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé!
    Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất..."
    Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:
    "Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé..."
    Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói:
    - Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ...
    Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...
    Nguyễn Hải Hoành dịch
  3. FanNgocKhue

    FanNgocKhue Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2006
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    0
    Bạn KitC có bản tiếng Trung không ? Post lên cho xin đi
  4. narcissus_1981

    narcissus_1981 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Cây, Lá, Gió



    Khi bạn yêu một ai đó, hãy nói cho họ biết bạn yêu họ như thế nào, đừng để cơ hội qua đi, lúc đó bạn không còn cơ hội để sửa chữa sai làm đâu.



    Cây

    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó?

    Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói ?o cứ tự nhiên? trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ ?và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng

    Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

    Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

    Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

    Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

    Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói ?o lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?



    Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu? chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có ?" Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
    Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
    Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình? Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
    Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn?cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

    Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

    Gió
    Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

    Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

    ?oTrái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu?
    ?oKhông phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời hkỏi cây?
    Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
    Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy ?o em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy?, cô ấy nói ?o Đầu của em đau lắm? ?ohả?? ?ođầu em đau lắm? cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng?.và từ hôm đó?chúng tôi là một cặp

    Khi yêu một ai đó hãy nói ngay cho họ biêt, nhưng nếu ghét một ai đó thì cũng đừng ngại gì mà không hét thẳng vào mặt kẻ đó. Như vậy cuộc sống mới dễ chịu được.
  5. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    ổ"Yọổ..ọ​
    ộ-ăồÊồ"ốàãọ?ộ'ƠồOTồoăộ"ồư"ộ?OốẵơồSăỗs"ồÊộYùẳOồ.^ỗ"Yồ>zổƠọ?ó?,ọằ-ổĂổo?ốĂồắ?ồááọá?ổãồoọá?ố>ộ-ăồồ-SùẳsồƯzồƯzùẳOồƯzồƯzùẳOổ^'ồ>zổƠọ?ùẳộƠổưằọ?ùẳồfọằ?ọạ^ồ'?ùẳYọằ-ồồoăổTồ'ộ?Oồ'ồ'?ùẳOổ^'ồ-Sọ?ọằ-ồ?ồÊùẳOọằ-ổĂổo?ồồ"ùẳOổ^'ốàố?ồZằọá?ỗozồÔốãYọẵốó?,õ?õ?oọẵồ'ÂùẳYõ?õ?oổ^'ọáổfồfó?,õ?
    ốTồổ~ổĂổo?ố?ỗs"ọộằổoăọ?ùẳ>ọáỗ"ăốọằ-ùẳOồốzổ^'ùẳOồạộ,Êọ>ồãồđ-ộ?OốĂ?ổãổẳỗ"ảó?,ọằ-ỗs"ồSzồ.ơồđÔồááổo?ổ,ổ,ồ^?ồ^?ỗs"ọổƠồ"ưố?ùẳOọằ-ồổ?ằốfẵồoăồÔốđđổ-ảồsồ^ọáổZổ,ổ"Yổf.ó?,ổ^'ổ~ọáêỗ^ồ"ưỗs"ồƠọùẳOồồồ.^ỗ"YồạọZỗoẳổêổ-âồãổo?ọ?ốOọásỗs"ồ.ỗ-ôồS>ùẳOọằ-ốốƯổ~ổọáêọỗf^ỗs"ốẵồắỗÂổ'zọọáọỗf^ỗs"ỗÂổ'zùẳOổĂ'ồĂ"ỗỗs"ốẵƯồÔọáƠộ?ồ~ồẵÂùẳOỗ"ãọốÂôồĂồoăộâắộâảọẵọáSùẳOọẳốđĂổ~ố.ổ-ưọ?ùẳOọáốfẵồSăồẳạó?,ổ^'ồôồỗZồàùẳOồƠọồồoăồZồĐọáSổSỗ?ộ,Êọáêỗ"ãọùẳOỗ"ãọỗ->ốốồạổoó?,ồƠạổo?ọ>ỗƠzồ-ọáổá.ọ?ùẳOồƠạọá?ổSSổọẵổ^'ỗs"ổ?ồZằỗoồZằọ?ùẳOổ^'ồđồ~ồỗZzỗZồoồốạSốããó?,ọằZồ^ạốẵƯồồ'OỗÂổ'zỗs"ỗ-.ốạổƠỗoọáồáổoồắ?ồắ?ổ~ổo?ồ.^ốĐ?ồYồộTâỗs"ọùẳOồ>ọáồÔ"ọZọổSÔố?êồãỗs"ổoơốfẵọẳsồắ?ồãƯổ?"ổ-ạồ'ùẳOọằƠồ?ồ'ọđồ?ằố?.ốồđzọ?ổ^'ỗs"ổZăổ-ưó?,ốTồêốfẵốổ~Zọá?ọáêộ-độÂ~ùẳsỗ"ãọồ.^ổ~ồ?ọZổoơốfẵồắ?ồãƯốắạổ?"ọ?ổ-ạồ'ùẳOọằƠổoYộồẳ?ồộTâùẳOọẵ?ổ~ùẳOọằ-ỗôỗf^ồoồắ?ồổ?"ổ-ạồ'ùẳOố.ồ>ắổSSồƠọồắ?ỗ"Yỗs"ổ-ạồ'ổZăọá?ổSSùẳOọẵ?ổ~ọỗs"ồồ"ộ?YồƯổạổoơồSọáọáSốẵƯộ?YùẳOồoăọằ-ố~ổĂổo?ồđOồ.ăổ?"ố?ổ-ạồ'ọạọáổS~ọ?ỗs"ố,ổạọ?ó?,
    ổ^'ổĂổo?ọọáỗZồoùẳOọạYổ-ổ.ồZằổZÂỗâảọằ?ọạ^ổ~ỗoYỗ>áùẳOọẵ?ổ~ùẳOổ^'ỗoYỗs"ốÂôọằ-ọằơọáÔọáêọốôọáSổ??ổS~ồ"ồ?ổƠỗs"ọổ?Đồ.?ốS'ổ??ổS~ổoó?,ọồoăồộsắỗs"ổ-ảồ?TùẳOổ"ổ"ổSSỗ"Yỗs"ồáOổo>ỗ.TỗằTồ^ôọùẳOốTồổ~ổ^'ọằơỗZồoăổo?ỗẳồ'ỗs"ọạYổ~ọổ?Đọáưổo?ọáồSăọỗs"ộ-êồ.?ó?,ồẵ"ổ^'ọằơốÂôọá-ọ-ọá?ỗ,ạọá?ỗ,ạỗÊăồZằộô~ồsùẳOồạáồƠẵọá-ọáSố~ổo?ỗắZồƠẵổƠổộ?'ổ^'ọằơùẳOốTọáêọá-ỗ.Oổ-ỗĐổ?ổ?"ồSăổ^'ọằơùẳOỗ^ổf.ỗs"ọẳYồÔĐồ'Oộô~ốàốđâổ^'ọằơổoơọằƠộằổoăỗs"ồfồắ-ồ^ọá?ỗ,ạổáâổs-ỗs"ộ~ồ.?ó?,ổ^'ọáỗYƠộ"ùẳOỗ"ãọổ~ồƯốfẵỗ"ăọằ-ỗ^ọỗs"ỗoẳỗ>ổSSốTọáêọá-ỗ.Oỗ.ĐọđùẳY
  6. phongdiepthuhan

    phongdiepthuhan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    84
    Đã được thích:
    0
    Đề nghi các thành viên post phông tiếng Trung to hơn được ko ạh, mình rất thích đọc, có điều chữ bé quá, đọc hổng nổi.
  7. tuanqiuxian

    tuanqiuxian Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2006
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    ộẳồ'Oộẳỗs"ỗ^ổf.~
    õ?"õ?"ỗOđỗằTổ^'ỗs"ỗ^ổf.
    ộẳổăồđsổo?ộẳỗs"ổ,ồ"?~ốTọá?ổơĂ~ổ^'ồoăồSôộsắộ?fó?,ó?,ó?,
    õ?"õ?"ộÂ~ốđ
    ọá?
    ổ^'ổ~ọá?ồêổĂổo?ồĐọẳÔỗs"ộẳùẳOồoăộẳỗs"ọá-ỗ.Oộ?OùẳOổ^'ổ~ọẳ-ọỗs"ỗ"Ưỗ,ạùẳOồZYồ>ổo?ọáÔọáêùẳsọá?ó?ổ^'ỗs"ốôọẵ"ồ?.ổàỗ?ốàổ-ỗs"ốĂ?ố"?ó?,ọOó?ổ^'ổ~ọá?ồêỗTắồạọáộ?ỗs"ọồằộẳùẳOổ^'ồồ?ỗs"ổĂổĂổ~ồfồzổ^'ồắ^ỗđ?ồ.ùẳOọá?ốắ^ồưọẵồoăổộ?OùẳOổĂổo?ổêõ?Ưõ?Ư
    ồốTổãùẳOổ-Ơồưọá?ồÔâồÔâố?ồZằùẳOộÊZồạổàêộTùẳOổĂổo?ổ-ồƠ?ó?,
    ọO
    ổ^'ổo?ọá?ọáêổoọáọằ-ổfồăảổ^'õ?Ưõ?Ư
    ổ^'ọáổfố?ổ-âỗs"ổ"ắồẳfố?êỗ"ùẳOổ.ỗôYổ^'ổ~ọá?ồêộẳùẳOổ^'ổfốƯộ-ốĂọá-ỗ.Oó?,
    ổ^'ồạổốđùẳsõ?oồƯ,ổzoổ^'ọáồ?ồZằộ-ộ-ùẳOộ,Êổ^'ồ?ọẳsộ-ổ?ắọá?ốắ^ồưó?,õ?
    ổọẵZọázỗư"ùẳOổ.Âổ.Âỗs"ồồ?ồ?ọáêồư-ùẳsõ?oộẳổ~ỗƯằọáồẳ?ổỗs"ùẳOốTổãồạộTỗs"ỗ"YổằọáồƠẵồ-ùẳYõ?o
    õ?oọáùẳổ^'ộo?ốƯỗs"ổ~ổfSộTâỗs"ỗ"YổằùẳOổ^'ọáổfồạồạồáồáốTổãố?ọá?ốắ^ồưó?,ốđâổ^'ốàùẳOồêổo?ốTổãổ^'ổ?ọẳsồôọạùẳõ?
    õ?oộ,Êọạ^ùẳOốđâổ^'ộTêọẵồƠẵồ-ùẳYõ?
    õ?oọáùẳOổ^'ọáộo?ốƯùẳOỗ>áọĂổ^'ùẳOỗư?ổ^'ồ>zổƠùẳOổ^'ọằơỗằ"ồâsó?,ổ^'ọáổfồáƯỗ?ộ-ổ?ắồôỗằTọẵùẳOốTổãồạổ^'ọáồ.ơồạùẳõ?
    õ?oồõ?Ưõ?Ưõ?
    õ?oọẵổ~ỗYƠộ"ỗs"ùẳOộẳổ~ỗƯằọáồẳ?ổỗs"ùẳOồồfổ^'ỗƯằọáồẳ?ọẵọá?ổãó?,õ?
    õ?oổ^'ỗYƠộ"ùẳOọẵ?ổ~õ?Ưõ?ƯồƯ,ổzoọẵỗs"ồfọáồoăồ'ÂùẳYõ?
    õ?oõ?Ưõ?Ưõ?
    õ?oổ^'ồêổ~ổfỗYƠộ"ùẳOọẵỗ^ổ^'ồ-ùẳYõ?
    ổ^'ổ-ốưó?,ổ>ắỗằùẳOồfỗTắổơĂỗs"ồoăố"'ổàãọáưổfố?ốTổãỗs"ồoổTùẳOọạYổ>ắồfỗTắổơĂỗs"ổfồƠẵồƯ,ọẵ.ồ>zỗư"ùẳOồổ~ồoăốTọá?ồ^ằùẳOổ^'ỗôYọáỗYƠộ"ố~ồọằƠốọ>ọằ?ọạ^ó?,
    ộ?fộùẳOổ^'ồ"ọá?ỗs"ồSzổ.õ?Ưõ?Ư
    ồoăổ^'ốẵơốôỗs"ộ,Êọá?ồ^ằùẳOổ^'ồơồ^ọ?ồfỗÂZỗs"ồÊộYùẳOổ~ọằ-ùẳYố~ổ~ổ^'ùẳY
    õ?oốđâổ^'ỗư?ọẵùẳOỗư?ọẵồ>zổƠùẳOọẵốƯỗYƠộ"ùẳOổĂổo?ọẵùẳOổ^'ỗs"ồfổ~ỗâỗs"õ?Ưõ?Ưõ?
    õ?oọẵổáốoộfẵọáọẳsổ~ZỗTẵổ^'ồoăổfọ>ọằ?ọạ^ùẳõ?
    õ?oọáùẳOổ^'ổ~ZỗTẵùẳOổ^'ồ.ăộfẵổ~ZỗTẵùẳOồ>ọáọẵồoăổ^'ồfộ?Oùẳõ?
    õ?oỗƯằồẳ?ọẵùẳOổ^'ỗoYỗs"ọáỗYƠộ"ùẳOổ~ồạáỗƯỗs"ồẳ?ồĐzổƠùẳõ?
    ổ^'ổááốàọ?ùẳOổĂổo?ồ>zồÔùẳOồêỗ.Tọáọáổ^'ộo?ốƯỗ"Yồư~ó?,ốTọáưộ-ùẳOổ^'ồ>zồZằố?ọáÔổơĂùẳOọồằùẳOỗƯằồẳ?ó?,ổổĂổo?ọằằọẵ.ổ?ăốă?ùẳOồêổ~ỗôTồoăộ,Êộ?Oỗư?ổ^'ó?,
    õ?oọẵổ?Zọạ^ỗYƠộ"ổ^'ọẳsồ>zổƠùẳYõ?
    õ?oồ>ọáổ^'ỗYƠộ"ọẵỗƯằọáồẳ?ổ^'ó?,õ?
    õ?oồ^ôồạổ^'ốTọạ^ồƠẵùẳổ^'ố~ọáốàãùẳõ?
    õ?oọẵốfẵốđâổ^'ộằ~ộằ~ỗs"ỗ^ọẵùẳOổ^'ỗoYỗs"ồãỗằồắ^ổ"Yổ?ọ?ùẳõ?
    õ?oổ^'ốàọ?ùẳõ?
    õ?oồ?ọẳsó?,õ?
    ốTổ~ổ^'ọằơổo?ồZọá?ổơĂỗ>áốĐùẳOọáổ~ổ^'ọáổfồ>zồZằùẳOồêổ~õ?Ưõ?Ưổ^'ổọẵùẳOộfẵổ?êổ^'ồẵ"ổ-Ơồ~ộƯzồ?ố?ồZằỗs"ỗ,ạổằùẳOồZYổƠố?ồZằỗs"ổ^'ỗoYỗs"ọáổ?,ồắ-ỗổfoó?,ọạYồẳ?ồĐzồđảỗs"ồưâồưó?,
    ồ>>
    ốTộ?Oổ~ọáêồắ^ổo?ổf.ốfỗs"ộẳồ-~ố?ổổ~ọáê20ồỗs"ỗ"ãọùẳOồ^ôọồôọằ-ồđ?ó?,
    ổ^'ổoơồ"ốƠổăọằ-ùẳOổ~ọằ-ốđâổ^'ọáÂổZ?ọ?ố?êỗ"ùẳOọáÂổZ?ọ?ồạáỗƯó?,ồồoăốĐồ^ọằ-ỗơơọá?ỗoẳổ-ảùẳOổ^'ỗs"ổ.ộÂ-ồfõ?oổ?Ưổ?Ưõ?ốãọáêọáồoùẳOốTồổ~ọá?ốĐộ'Yổf.ồĐó?,ổ^'ọáốđăồZOọằ-ùẳOọá?ỗ,ạọạYọáùẳOổ^'ỗ"số?ọẳsổ"YốÂọáSồÔâồọằƠốđâổ^'ọáZọằ-ỗ>áộ?ó?,ồổ~ổ^'ồ~ọ?ùẳOổ^'ổ~ộẳùẳOố?Oọằ-ọáổ~ổõ?Ưõ?Ư
    ọá?ồÔâộ~ồ.?ỗỗf,ỗs"ồ^ồZùẳOổ^'ỗằ^ọZồ?ồđsốƯồ'Số?ọằ-ổ^'ỗs"ồfùẳOổ^'ổ?ọằZỗ"ãọồẳ?ồfỗs"ỗoẳỗƠzộ?OùẳOổ^'ỗYƠộ"ùẳOố?ồ'ồoăộ,Êọá?ồ^ằùẳOọằ-ổ~ỗ^ổ^'ỗs"ó?,ổ^'ồ~ốđọ?ổ^'ỗs"ốTsồẳùẳOổZƠọOốzọá?ỗs"ồồ?ổĂổĂùẳOổfồạọằ-ốùẳsổ^'ỗ^ọẵó?,
    ỗ"ãọồẳ?ồfỗs"ồ^ốạƯồ^ốãùẳOọằ-ổSốàãổ^'ỗs"ồđảõ?"õ?"ộ,ÊọáêồÔĐồÔĐỗs"ộẳỗẳáùẳOồạổ^'ồ^ổ~ọồằồ^ổ~ổồZằổS"ùẳOồồ^ộfẵổS"ọáọẵõ?Ưõ?Ư
    ỗ"ãọốảồoăổ^'ỗs"ố?ốắạùẳOổ.Âổ.Âỗs"ốùẳsõ?oổ~ZồÔâùẳOổ~ồƠạỗs"ỗ"Yổ-Ơọ?ùẳOọẵọá?ồđsốƯồfọằSồÔâọá?ổãùẳOổSSổ^'ỗs"ốồ'Số?ọằ-ó?,ốfoốƠồoăổưÔọá?ọáắùẳOồ.ăộfẵỗoáọĂọẵọá?ồđsọẳsồ-oổơÂỗs"ó?,õ?
    ồƠọỗơ'ùẳsõ?oọẵổfồạổ^'ốọằ?ọạ^ùẳYổ^'ổ?Zọạ^ỗozồđảổ.Âổ.Âỗ"ỗâảùẳOồộẳồọẳsồ'Số?ọẵọ?ó?,õ?
    õ?oốđăồZOùẳOọẵồ^ồ.ổfốọằ?ọạ^ồ~>ùẳYõ?õ?Ưõ?Ư
    ổ^'ỗằ^ọZổ~ZỗTẵùẳOổ~ăồÔâỗ"ãọốỗs"ổ"ổ?ùẳOồZYổƠùẳOọằ-ốƯổSSổ^'ộ?ỗằTọằ-ồfỗ^ỗs"ồƠọùẳOồZYổƠùẳOọằ-ổạổoơọáỗ^ổ^'ùẳOồZYổƠùẳOổ^'ồêổ~ọá?ọáêồãƠồ.ãõ?Ưõ?Ư
    ọ"
    ổ^'ốÂôồƠọồồfỗs"ồáƯồ>zồđảùẳOổ^'ỗêỗ"ảốĐ?ồắ-ố?êồãồƠẵốTsồẳùẳOỗoYỗs"ùẳOổ^'ồãỗằồ?ọáêổo^ổĂổo?ọồằổ^'ỗs"ổọ?ó?,ốTổđàổ-ƠồưùẳOọá?ỗ>ổ~ổ^'ỗs"ỗắỗƠzồoăổ"ổ''ỗ?ổ^'ùẳOồổ~ỗZồoăùẳOổ^'ốzồ"ọá?ọá?ọáêổằọáắỗằùẳOổ^'ồ'OốTọáêồƠọọá?ổãổ?ổàáồoăỗ^ổf.ộ?OùẳOồổĂổo?ỗổfoố?ùẳOổ^'ỗs"ổùẳOọáốfẵỗ^ọáSọẵùẳOổ?ổ~ổ^'ốTốắ^ồưổo?ồÔĐỗs"ộ-ổ?ắõ?Ưõ?Ưổ^'ốƯỗƯằồẳ?ọẵọ?ùẳOọằSỗ"Yọáốfẵồsọẵỗs"ổ-ồă~ùẳOộ,Êọạ^ọáõ?Ưõ?Ư
    ồđ?ùẳOỗ^ọáSọẵổ~ổ^'ọằSỗ"Yổo?ồÔĐỗs"ộ"TốùẳOồổ~ổ^'ồÔsọạ^ồáOổo>ùẳOọẵốfẵỗằTổ^'ọá?ọáêổoọẳsùẳOốđâổ^'ọá?ộ"Tồ?ộ"TùẳOổ^'ọáồZổ,"ùẳOỗoYỗs"ùẳOọáổ^'ọằ~ồ?ỗs"ọá?ồ^?ùẳOồO.ổổo?ồZỗs"ồS>ộ?ùẳOồồ?ọá?ọáêồfồzỗs"ổo?ồZọá?ọáêồư-õ?Ưõ?Ư
    ồZốđ
    ồoăỗ^ỗs"ọá-ỗ.Oộ?OùẳOọáỗYƠộ"ọằ?ọạ^ổ~ồ.ơồạó?,ổ^'ọá?ọáêọổ.Âổ.Âồằổ?ắùẳOồắ-ồ^ùẳOồÔồZằùẳOồ?ồắ-ồ^ùẳOồ^ồÔồZằùẳOồZổƠổ^'ồưƯọẳsọ?ổ^ộ.ùẳOồZYổƠồắ-ồ^ọáZồÔồZằỗs"ồOồ^ôùẳOọằ.ọằ.ổ~ùẳOồôọạọáZỗ->ố<Ưỗs"ồ.^ồZõ?Ưõ?Ư
    ỗ?ốĐÊọ?ùẳOỗ-ổfôọ?ùẳOọạYọáổ?'ồắ-ồZằỗ^ọ?ùẳOọáổfọẳÔồđồ^ôọùẳOọƯọáổfốÂôọọẳÔồđõ?Ưõ?Ư
    ồƯ,ổzoỗ^ố?ồZỗs"ỗằ"ổzoùẳOổăồđsổ~ồ-ọẳÔùẳOộ,Êọạ^ùẳOố~ốƯọáốƯồZằỗ^ùẳY

  8. tuanqiuxian

    tuanqiuxian Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2006
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    CÁ VÀ NƯỚC

    Tôi là một con cá không biết buồn,trong thế giới loài cá ,tôi là tâm điểm chú ý của mọi người. Do là tôi vốn mang trong mình dòng máu quý tộc,hơn nữa phải 1 trăm năm mới xuất hiện 1 lần ! Vì tôi có thể thở ra những bong bóng hình trái tim.Nhưng mỗi lần thở ra như vậy ! tôi phải mất đến 3 năm để hồi phục sức khoẻ, thế nên tôi vốn là một con cá yếu đuối .
    Tôi luôn cảm thấy rất vui vẻ, có quá nhiều hạnh phúc luôn ở bên cạnh tôi ! thậm chí có lúc tôi không những biết quý trọng mà còn tỏ ra rất thoải mái mặc cho mọi việc xẩy ra .tôi quá đơn giản ! cả đời chỉ sống trong nước ... không bao giờ biết khóc !!! cứ như thế , ngày ngày trôi qua bình lặng , không có gió to hay sóng lớn ... không có gì mới lạ !
    Tôi có một người bạn , anh ấy cũng giống như tôi , luôn phải tạo ra những bong bóng hình trái tim ,chúng tôi luôn phải gắn bó mật thiết ! đó là cách để duy trì cuộc sống , sinh mệnh .thế cho nên nếu như 1 người không còn tồn tại thì người kia chẳng bao lâu cũng sẽ mất đi !!! Anh ấy là Nước ! cả đời này ,tôi phải gắn bó và bên cạnh anh ấy ! hey !!! tôi cũng là do may mắn . Nước đối với tôi rất tốt ,Cứ sau một thời gian chúng tôi lại phải gặp nhau . hôn nhau ! để kéo dài sinh mệnh ! vì thế giữa chúng tôi gọi là tình yêu , có lẽ tôi không yêu anh ấy , chỉ là tôi không thể không hôn anh ấy ! nhưng tôi nghĩ Nước yêu tôi ! vì anh ấy muôn cưới tôi .
    Tôi không sớm có ý định vứt bỏ cái tự do của mình, vì dốt cục tôi vẫn chỉ là 1 loài cá . Tôi muốn được phiêu du khắp đó đây trong thế giới này , tôi đã nói với Nước :" nếu như em không được tận mắt nhìn ra bên ngoài , thì cả đời này sẽ rất tiếc nuối ." Nước gật đầu , không đáp lại , chầm chậm thổi ra những cái bong bóng " Cá không thể rời xa Nước chứ !, cuộc sống bình yên thế này không tốt sao "?
    - không ! em muôn được mạo hiểm , em không muốn cuộc sống cứ trôi qua một cách phẳng lặng ! hãy để cho emi đi ! chỉ có như vậy em mới thấy được vui vẻ !
    - Vậy để anh đi cùng được không ?
    -không , nhất định không được, tin em , đợi em quay trở về , chúng ta sẽ kết hôn , em không muốn trong lòng con chút tiếc nuối mà vẫn cưới anh , như vậy sẽ không phải đối với em .
    " nhưng ........."
    " em có biết rằng , cá thì không thể rời xa nước , cũng như tôi , không thể rời xa em !"
    " em biết , nhưng ... nếu như anh không toàn tâm toàn ý thì sao đây ?"
    -" tôi chỉ muốn biết ! em có yêu tôi không ?"
    Tôi không nói gì ... đã từng yêu ..đã hàng trăm nghìn lần trong suy nghĩ tôi đã từng nghĩ đến và cũng muốn trả lời câu hỏi đó . nhưng trong 1 khoảnh khắc ngắn thế này , tôi không biết cuối cùng phải nói những gì .
    chạy chốn , đó là cách duy nhất
    Tôi lập tức quay đi , bỗng nghe tiếng của con tim như đang vỡ vụn .. là tim tôi tan vỡ hay là của Nước
    -" hãy để tôi chờ đợi em ! đợi em quay về , em phải biết rằng , không có em , tôi cũng không có nghĩ lý gì "
    -" anh mãi mãi không hiểu được em đang nghĩ gì ?"
    -" không ! tôi hiểu . tôi hiểu em đang nghĩ gì , vì em đang ở trong trái tim tôi "
    " rời xa anh , tôi thật sự không biết được : hạnh phúc là bắt đầu hay kết thúc ! nhưng thực sự em cần sự tự do hơn thế , để em đi, để em được hạnh phúc , lẽ nào anhn muốn nhìn thấy em không vui sao ?
    " tôi đợi em , đợi cho đến bất cứ lúc nào em quay trở lại "
    Tôi bơi đi ! không quay đầu nhìn lại , còn lại Nước vẫn 1 mình đứng đó
    Một mình lang thang như thế thật là gian khổ chứ không phải là hạnh phúc .Tôi không hề nhớ tới Nước ,có thế tôi mới thực sự hiểu rằng : thì ra tôi không hề yêu Nước !
    Tôi chỉ có thể ra đi trong 1 thời gian ngắn , bởi vì tôi cần phải tồn tại , tôi quay trở lại 2 lần , Hôn , rồi lại rời xa Nước .Nước vẫn ở đó , chờ đợi tôi mà không oán thán 1 lời nào !
    " Tại sao anh biết em sẽ trở về ? "
    " Vì tôi biết em không thể xa tôi "
    " Đừng đối xử tốt với emi như thế ! em đã không phải ! anh đã khiên em rất cảm kích , em đi đây ! hẹn gặp lại
    Lần này là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau , không phải là tôi không muốn quay về .chỉ là ..... tôi đã có một nơi khác . 1 nhà hàng Cá, ở đây , tôi không có tự do , bị bó buộc , phải tự trách tôi, đã vì những cám dỗ mà mắc lừa họ .......
    Tôi bắt đầu thấy nhớ nhà , Biển của tôi , tôi nhớ lại từng giọt nước .....những điều mà tôi không biết quý trọng .và cũng bắt đầu nhớ Nước ! đây là lần duy nhất từ sau khi tôi xa Nước , tôi mới thấy mình nhớ Nước ! Nước của tôi , Nước có còn đứng đó đợi tôi hay không ?? đợi 1 người như tôi quay trở lại !!! Ông chủ nhà hàng đó là 1 cậu thanh niên 20 tuổi , sống rất tốt ,mọi người gọi anh ta là VŨ , chính anh ta đã lấy mất đi cái tự do và hạnh phúc của tôi . Nhưng bây giờ , băt gặp ánh mắt của anh ta , tôi không còn tự chủ được trái tim mình nữa , phải chăng đó là 1 thư tình cảm ! tôi không ghét anh ta , 1 chút cũng không . thậm chí còn cảm ơn anh ta đã cho tôi cơ hội được gặp gỡ này . Nhưng tôi bỗng quên mất : tôi là Cá còn anh ta cũng không phải là Nước .
    , vào một ngày đẹp trời , tôi quyết định sẽ nói với anh ta những suy nghĩ của tôi . Tôi dùng hết sức mình , khi anh ta đến ngắm nhìn tôi , thổi ra những điều từ sâu trong đáy của con tim . Những cái bong bóng đẹp nhất ! từ cái vẻ kinh ngạc thán phục của anh ta , tôi biết anh ta nhìn thấy tim tôi , và cũng từ trong ánh mắt vui mừng đó , tôi biết, ít nhất là trong lúc này ... anh ây yêu tôi ... khiến tôi quên đi sự yếu đuối vốn có của mình .liên tiếp lần thứ hai lần thứ ba thổi ra những cái bong bóng hình trái tim , và nói với anh ấy rằng " em yêu anh ! "
    Anh ấy vui mừng đến nỗi vừa đi vừa nhẩy , anh ấy ôm cả chiếc bình thuỷ tinh xinh đẹp ( nhà của tôi ) , hôn vào đó như để thổ lộ với tôi tất cả . tôi thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc đó , đang hiện hữu ngay bên cạnh tôi , nhưng không hiểu sao ! tôi cố gắng để chạm vào nó mà không được ! Anh ta kề sát bên tai tôi , thủ thỉ ..ân cần ... Ngày mai , ngày mai là sinh nhật của cô ấy , mi phải làm được như hôm nay đấy nhá ! hãy nói những lời của ta với cô ấy , thành hay bại đều do mi ,cá nhỏ ạh , mi thật đáng yêu ! anh ta cười , cái cười đó khiến tôi thấy lạ , nhưng tôi thực sự thấy như mình đang đắm chìm trong hạnh phúc ! cuối cùng thì tôi cũng hiểu : thì ra đây mới chính là niềm vui thực sự của tôi .
    Ngày hôm sau , anh ta dắt đến 1 cô gái trẻ , sự diêm dúa , cầu kỳ của cô gái khiến tôi phải ngỡ ngàng ! anh ta nhìn tôi và nói với cô gái đó ; " đây là món quà anh muốn tặng cho em ! trong đó là tất cả những gì anh muốn nói với em ! anh tin rằng em sẽ rất vui " cô gái cuời và nói :" anh muốn nói gì với em đây ? tại sao em nhìn không thấy ? bên trong chỉ là 1 con cá nhỏ thôi mà ! " " em cứ mang nó về nhà đi ! cá nhỏ sẽ nói cho em biết " " đáng ghet,,,, rốt cục là anh muốn nói gì đây ! "
    Tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra , những lời hôm qua anh ấy nói : không phải nói với tôi , mà là muốn tặng tôi cho bạn gái của anh ấy . không phải anh ấy yêu tôi ...thì ra ... thì ra tôi chỉ là công cụ cho anh ấy ...
    Cô gái xinh đẹp đó mang tôi về nhà , bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như rụng rời , mệt mỏi , tôi mới biết rằng, mấy tháng qua không có Nước bên cạnh , không phải tôi đang sống bằng thực tại mà là sống bằng những niềm tin , những cảm giác .... đã giúp tôi qua được những ngày tháng này ... nhưng bây giờ ...ngay cả một chút niềm tin nhỏ nhoi mà tôi hằng kỳ vọng cũng mất nốt .có lẽ .... tôi nên đi !!! thực sự nơi này không có gì kéo tôi ở lại được nữa .
    Cô gái từ từ bắt đầu quan sát tôi , và cười với tôi : cá nhỏ cá nhỏ ! mi nói mau đi ! anh ấy muốn nói với ta những gì nào ? chúng ta quen nhau đã 20 năm rồi mà ta vẫn chưa biết được là anh ấy có yêu ta hay không nữa ? mi nói với ta đi !!! anh ấy muốn nói với ta gì đây ? Những băn khoăn của cô gái làm tôi nhớ tới Nước , tôi cũng như cô gái kia , đã từng , đã từng được đắm chìm trong hạnh phúc , nhưng lại không hề nhận ra giá trị của nó . Nước !!! em không thể yêu anh ! đó mới là sự tiếc nuối lớn nhất của em trong cuộc đời này ,em phải rời xa anh thật rồi !kiếp này em không thể cùng anh kêt hôn được ! vậy thì kiếp sau gặp lại ,chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa nhé ! trả lời em đi , nếu còn kiếp sau , cũng sẽ nhất định không đổi tên , như thế emi mới có thể dễ dàng tìm được anh . Vũ ! yêu anh , đó là nhầm lẫn lớn nhất của tôi. Nhưng tôi vẫn ôm hi vọng , anh có thể cho tôi 1 cơ hội , cho tôi được nhầm lẫn 1 lần nữa thôi , tôi không hối hận , thực sự , vì tôi mà làm tất cả , cả cuộc sống này , tôi đều không 1 chút hối hận . Nhưng có điều ! anh đã không nghe được tôi nói, chỉ có 3 từ thôi , thực tế ngay trong lúc này , tôi mới biết , tôi yêu anh nhiều như thế nào !
    Tôi cố gắng hết sức , cố gắng đến cái sinh lực cuối cùng để thở ra 3 cái bong bóng hình tim đó .:cho Nưóc , cho Vũ ,và cho cô gái kiều diễm kia , Đó là tất cả những gì sau cùng ,mà sinh mệnh của tôi còn có thể làm được
    Trong thế giới tình yêu ! không biết được điều gì là công bằng . Tôi vẫn phải 1 mình đi tìm kiếm . tìm được rồi lại mất đi , rồi lại tìm được , lại mất đi . Cuối cùng tôi cũng học được cách để trưởng thành ,thì ra sự khác biệt giữa được và mất chỉ là sự đến trước và sau của niềm vui và đau khổ !.......................................................nếu như kết quả sau tình yêu chỉ là sự đổ vỡ, tổn thương ..... vậy có cần phải yêu nữa hay không !!!!!

    01/06/2006
    Được tuanqiuxian sửa chữa / chuyển vào 14:36 ngày 01/06/2006
  9. Marry_21_02

    Marry_21_02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    153
    Đã được thích:
    0
    Cô gái và tên trộm​
    Không khí đang tĩnh nặng bất chợt có tiếng hô to:
    Trộm...trộm.m.m! Bắt lấy nó...bắt..lấy..nó...
    Tên trộm lập tức bị một đám người đuổi theo, anh ta vội nhảy vào một ngôi nhà cũ kỹ nằm trong con hẻm nhỏ. Ngôi nhà rất rộng, yên tĩnh và pha lẫn sự hoang vắng, nói đúng hơn thì đây là một ngôi nhà hoang. Anh ta đang không biết tìm chỗ nào để trốn đám người kia, bất chợt một giọng nói uỷ mị cất lên từ phía sau anh:
    " Anh là ai...? anh cần tìm ai?
    Tên trộm giật mình quay lại nhìn, thì ra người hỏi anh là một cô gái, cô đang đăm đăm nhìn về phía anh....
    "Ầm...ầm..."Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập, tên trộm sợ hãi mặt tái nhợt đi. Cô gái nhanh nhẹn cầm tay tên trộm kéo ra phía cửa, cánh cửa vừa mở, một toán người xông vào hỏi:
    "Cô có nhìn thấy tên trộm nào vừa chạy vào đây không?"
    " Trộm ư? "
    "Tôi và bạn tai tôi ngồi ở trong sân từ rất lâu rồi, chúng tôi không hề nhìn thấy tên trộm nào cả". Cô gái tỏ vẻ ngây thơ trả lời.
    Như còn nghi ngờ, một thanh niên đứng đầu đám đông quan sát cô gái, nhìn cô dường như không có dáng vẻ của người đang nói dối, nhưng anh ta lại nhìn rán mắt về phía tên trộm rồi hỏi:
    " Người này có thật là bạn trai cô không?"
    " Thế chẳng lẽ là giả ư?" Cô gái vừa nói, vừa ngả người mình về phía tên trộm một cách thân mật.
    Đám người đó thấy vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa liền bỏ đi.
    "Cô.., tại sao cô lại giúp tôi?" Tên trộm hỏi cô gái, vì anh chắc chắn rằng cô gái biết anh chính là tên trộm mà đám người kia đang đuổi bắt.
    Cô gái nhìn anh một lúc rồi trả lời:
    " Là vì tôi biết, con người ta sinh ra chẳng ai muốn mình là kẻ trộm cả, nhất định anh cũng có nỗi khổ riêng của mình."
    Tên trộm nghe thấy vậy chợt nghĩ: sao trên đời này lại có người biện hộ cho một tên trộm như mình chứ, anh không nén nổi trước câu hỏi của mình liền quan sát lại cô gái một cách cẩn thận hơn, nhìn cô ấy thì cũng chẳng có biểu hiện gì là người không bình thường cả, vậy sao..???......
    " Anh ngồi xuống đi, tôi đoán là họ đi chưa xa đâu " Cô gái mời tên trộm.
    " Chỉ có mình cô ở thôi sao?"
    " Đúng vậy, chỉ có mình tôi, người nhà tôi đều không ở đây, căn nhà này là của ông ngoại tôi để lại." Cô gái buồn rầu nói tiếp:
    " Do sức khoẻ của tôi không được tốt, nên tôi rất ít ra ngoài, vậy anh có thể thường xuyên đến thăm tôi được không?"
    " Được thôi". Sau vài giây do dự tên trộm liền đồng ý với cô gái.
    Những ngày sau, cứ không có việc gì bận là tên trộm nọ lại đến thăm cô gái . Dần dần anh mới biết, cô gái đang lo lắng vì căn bệnh đang mang trong người, tuy chưa phải là giai đoạn cuối nhưng căn bệnh không thể chữa trị ấy cũng khiến người ta phải lo lắng sợ hãi vô cùng. Và những việc anh có thể làm cho cô gái lúc này là giành thật nhiều thời gian ở bên cô, kể cho cô nghe về thế giới bên ngoài, có thể nói rằng sự xuất hiện của anh đã khiến thế giới toàn màu trắng đen của cô trở thành thế giới có nhiều màu sắc hơn, yêu đời hơn. Cứ như vậy, hàng ngày cô luôn chờ mong sự xuất hiện của anh ...[

    Vào một ngày, nhân ngày lễ tình yêu , anh xuất hiện trước mặt cô gái với một bó hồng đỏ thắm trên tay bày tỏ tình cảm yêu thương của mình với cô gái. Tuy cô đã biết kể từ ngày hôm đó cho đến mãi mãi sau này anh không bao giờ lấy trộm đồ nữa, không còn là tên trộm luôn sợ hãi bị đuổi bắt nữa, nhưng một người đang mang nỗi lo về căn bệnh vô phương cứu chữa thì làm sao giám đón nhận tình yêu của anh đây.
    Thế là mỗi dịp lễ tình yêu đến, anh đều đem tặng cô gái một bó hoa hồnghy vọng tình yêu ở nơi cô.
    Ngày tháng cứ thế trôi qua, anh ngày một gầy gò, mỏi mệt. Cho đến một hôm anh vui mừng pha lẫn sợ hãi nói với cô gái:
    " Em được cứu rồi, anh đã tìm được thận cho em ".
    Và thế là trước ngày lễ tình yêu , công việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật thay thận của cô gái kết thúc. Lúc này cô mới hay, quả thận cô có để thay lại bằng chính quả thận của anh. Sở dĩ anh ngày một đi gầy như vậy là vì hàng ngày anh không chỉ bán máu của mình đi mà còn làm việc rất vất vả, có như vậy anh mới gom đủ tiền để chi trả cho ca phẫu thuật của cô.
    Ca phẫu thuật thay thận thành công , cô gái đã nhận được thận của anh, một tên trộm, nhưng... tên trộm do sức khoẻ quá yếu nên không thể..................

    Về sau, mỗi lần đến ngày lễ tình yêu, trước mộ của tên trộm luôn có một bó hoa hồng tươi thắm với dòng chữ bên cạnh:
    NGƯỜI VỢ MÃI MÃI YÊU ANH!
    .......................................................................................................
    Được Marry_21_02 sửa chữa / chuyển vào 13:55 ngày 02/06/2006
    Được Marry_21_02 sửa chữa / chuyển vào 14:53 ngày 02/06/2006
  10. lovelysmile4u

    lovelysmile4u Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    ổ"Yọổ..ọ
    ồoăọá?ồ?ỗs"ổ^?ọùẳOọằ-ồ?'ổồÔâộfẵổ-âọáSồZằổàãộ,Sỗođồ.?ó?,
    ồổ~ổo?ọá?ồÔâùẳOồoăọá?ồốằSỗƯọáưùẳOồƠồưâọáồạáồ-ọ?ồ,ãùẳOồƠạộoộoồoốồoăộ?ôộTÂỗs"ồSọáSùẳOồạắồÔâồạắồÔoộfẵổ'ổo?ộ?'ộZọắ?ó?,ỗTẵồÔâùẳOỗ"ãồưâồồđ^ồoăồSồ?ọáồoồoồ'ẳồ-sổôỗ"ĂỗYƠốƯỗs"ổ^?ọùẳ>ổTsọáSùẳOọằ-ồốã'ồ^ồồYZỗs"ổ.Tồ,ốÊồ'ọáSồáỗƯồ'SùẳOọằ-ồãỗả"ồ"ưồạạọ?ỗoẳổãsó?,
    ọá?ồ?ồ-ZùẳYõ?ỗ"ãồưâổôọáỗOảốôồoồ>zỗư"ùẳsõ?oổ^'ộĂ~ổ"ùẳõ?ọáSồáốêêùẳsõ?oộ,ÊồƠẵồĐùẳOổ^'ồọằƠốđ"ọẵỗs"ổ^?ọồắ^ồôộ?'ộZọắ?ùẳOọẵ?ọẵốƯỗư"ổ??ồsọá?ồạỗs"ốoằốo"ùẳOọẵộĂ~ổ"ồ-ZùẳYõ?ỗ"ãồưâốẵọ?ùẳOộ,"ổ~ồ.ồđsồ>zỗư"ộ"ùẳsõ?oổ^'ộĂ~ổ"ùẳõ?
    ồÔâọđọ?ùẳOỗ"ãồưâồãỗả"ốđSổ^ọ?ọá?ộsằổẳ,ọđỗs"ốoằốo"ùẳOọằ-ồ'Sồ^Ơọ?ọáSồáọắồO?ồO?ồoộÊ>ồ^ọ?ộ?ôộTÂó?,ồƠồưâỗoYỗs"ộ?'ọ?ùẳOố?Oọá"ồƠạộ,"ồoăốãYốôổ-ỗs"ọá?ọẵộ?ôỗ"YọÔốô?ố'-ọằ?ọạ^ùẳOồổfoọằ-ốẵọáồ^ó?,
    ồạắồÔâồắOùẳOồƠồưâọắồãồắâọ?ùẳOọẵ?ổ~ồƠạọáƯọáồôổă,ó?,ồƠạồ>>ốT.ổ?"ốẵố'-ỗ"ãồưâỗs"ọáÂộ-ốẵồoăồƠồưâỗs"ố,âọáSó?,ọằ-ổfỗ"ăố?êồãỗs"ỗ.ố??ổ'ôổ'áồƠạỗs"ố??ùẳOỗ"ăỗồỗs"ồ~ọắ?ốƯêồằồƠạỗs"ộĂộưùẳOỗ"ảố?Oọằ-ồẳồỗs"ốôộô"ộ,"ọáốảọằƠốÂôồƠạỗTẳỗắó?,
    ốẵ?ỗoẳộ-"ùẳOổ~ƠồÔâọắ?ọ?ùẳOốoằốo"ốôọáồSồắ.ồoộÊ>ồ>zọắ?ồốàãốằSỗƯồắOồƠồưâỗ-.ồắ-ồÔsọạ^ồsộ?ùẳOổốố'-ộ,Êồộ?ôỗ"Yổo?ồÔsọạ^ồ-"ố?ó?ồổ">ùẳOộ,"ổốố'-ọằ-ồ?'ỗs"ổ">ổf.ổo?ồÔsọạ^ỗs"ỗ?ổ??ỗ.ảỗ"ảùẳOỗ.ảỗ"ảọạYổốọ?ồƠồưâồãỗả"ồôổă,ồƯ,ồắzồ?ó?,
    ốoằốo"ồ,ãồfổƠàọ?ùẳOồoăổZƠọáốố'-ùẳOọằ-ồãỗả"ổ'ổo?ồố?êồãỗs"ổ^?ọọ?ó?,ồƠạỗs"ố,âố??ốÂôỗ"ãộ?ôỗ"Yốẳ.ổ"ố'-ùẳOố??ốÂôỗ"ãộ?ôỗ"Yốẳ.ốẳ.ồoồằố'-ùẳOổạổoơổ'ổo?ổT,ộ-"ồZằỗ.Tổ"ọá?ộsằồ,ãồfỗs"ốoằốo"ùẳOổ>ổ'ổo?ồfổf.ồZằổ?ãồàộZồZằó?,
    ọáSồáỗ"ồđsỗs"ọá?ồạổoYộTồắ^ồôồốƯồ^ọ?ó?,ồồoăổo?ồắOọá?ồÔâùẳOốoằốo"ổ~"ổ-Ơỗs"ổ^?ọốãYộ,Êồ?ộ?ọ?ổ.Tồ,ùẳOốẵồoăọáSồáỗs"ố,âố??ọáSùẳOọằ-ốẵồ^ọázọẵố?êồãọ?ó?,õ?ốoằốo"ổ-ọ?ổ-ộưùẳsõ?oồốđ"ổ^'ồsọá?ốẳâồưốoằốo"ồĐó?,õ?
    ổo?ọ>ỗãÊồ^?ổ~ổăồđsốƯồÔồZằỗs"ùẳOổo?ọ>ỗãÊồ^?ổ~ổáộọáổofổo?ồƠẵỗàổzoỗs"ùẳOổ">ọá?ồ?ọằ-ó?,ọẵỗs"ố,âố??ọáSổo?ốoằốo"ồ-ZùẳY

Chia sẻ trang này