1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ổ"Yọ??ổ..ọ?<ố?.ố?'ồZ. - C?ạng dỏằ<ch nhỏằ?ng c?Âu chuyỏằ?n cỏ?Êm ?'ỏằTng!

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi ChenWenQiang, 11/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. stormysea

    stormysea Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Xin phép mình chuyển mã lại cho bài viết của Nguyenduonghai. Chúc vui vẻ.
    Chuồn chuồn tình yêu.

    Tại một thị trấn nhỏ êm đềm và xinh đẹp có một đôI trai gáI yêu nhau thắm thiết. Sáng sáng họ cùng nhau ra bờ biển đón ánh bình minh và chiều chiều lại cùng nhau ra bờ biển tiễn ánh tà dương khuất bóng. Những ai được chứng kiến đôI tình nhân ấy đều không giấu nổi sự tấm tắc hiện lên trong ánh mắt.
    Nhưng đến một hôm, người con gáI bất hạnh bị chấn thương trong một tai nạn giao thông. Nàng nằm bất tỉnh trên giường hết ngày này qua ngày khác. Người con trai ban ngày không ngớt gọi tên người yêu bên giường bệnh, ban đêm, chàng chạy đến giáo đường của thị trấn cầu xin thượng đế cho người yêu khỏi bệnh cho đến lúc lệ đã cạn khô.
    Một tháng qua đI, người con gáI vẫn mê man bất tỉnh còn người con trai trở nên hốc hác tiều tuỵ đến thê thảm nhưng chàng vẫn gắng gỏi một cách đáng thương. Cho đến một ngày, bị cảm động trước mối tình si của chàng trai trẻ đang quằn quại trong đau đớn, thượng đế đã phá lệ hỏi chàng: ?o Con có bằng lòng đem tính mạng mình ra đánh đổi không?? ?oCon bằng lòng?, chàng trai trả lời không chút do dự. Thượng đế nói tiếp: ?o ThôI được, ta có thể khiến người con yêu nhanh chóng tỉnh lại, nhưng con sẽ phảI đồng ý làm kiếp chuồn chuồn trong vòng ba năm, con bằng lòng không?? Chàng trai nghe xong vẫn một mực trả lời: ?o Con bằng lòng!?
    Trời sáng, chàng trai biến thành một con chuồn chuồn xinh đẹp, chàng từ biệt thượng đế vội vã bay vào bệnh viện. Cô gáI quả thực đã tỉnh lại và đang trò chuyện với người bác sĩ kề bên, chỉ đáng tiếc là chàng trai không thể nghe được những gì hai người đang nói
    VàI ngày sau, cô gáI đã hồi phục nhưng chẳng chút vui mừng. Nàng đI khắp nơI hỏi thăm tung tích chàng trai nhưng không một ai biết chàng đã đI đâu. Cô gáI cứ tìm mãI , tìm mãI còn chàng trai hoá thân thành chuồn chuồn luôn bay quanh nàng từng giây từng phút, có đIều chàng không thể gọi tên nàng, không thể ôm lấy nàng. Chàng chỉ biết ngậm ngùi chứng kiến cảnh cùng người yêu đối mặt mà chẳng thể nhận ra nhau. Mùa hạ qua đI, những cơn gió mát mùa thu khiến những chiếc lá cây dần rơI rụng. Chuồn chuồn phảI ra đI. Chàng trai liền bay đến đậu lên vai người yêu lần cuối. Chàng muốn dùng đôI cánh của mình vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên trán nàng bằng cáI miệng nhỏ bé của mình, có đIều cô gáI vẫn không thể nhận ra cái thân thể nhỏ bé đó của chàng.
    Chẳng bao lâu, mùa xuân lại đến, chuồn chuồn vội vã bay về tìm người yêu. Nhưng bên cạnh hình bóng quen thuộc của nàng giờ đã có thêm một chàng trai khôI ngô tuấn tú. Giây phút chứng kiến cảnh tượng đó, chuồn chuồn như muốn gục nhào xuống đất. Người ta kể cho nhau nghe sau vụ tai nạn ấy cô gáI đã bị thương rất nặng ra sao, rồi chàng bác sĩ trẻ tốt bụng, đáng yêu thế nào, và rồi mối tình của họ đến với nhau như một đIều tất yếu và cũng không quên kể lại rằng cô gáI đã tìm lại được cảm giác hạnh phúc mà đã lâu nàng từng đánh mất.
    Chuồn chuồn vô cùng đau khổ. Mấy ngày sau đó, chàng luôn chứng kiến cảnh người bác sĩ trẻ sáng sáng đưa người yêu mình ra bờ biển đón ánh bình minh và chiều chiều lại đưa nàng ra bờ biển tiễn ánh tà dương khuất bóng, còn chàng chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết thi thoảng bay đến đậu lên vai người yêu dấu.
    Mùa hè năm ấy dàI lê thê. Chuồn chuồn ngày ngày baylà là mặt đất trong đau khổ, chàng không còn dũng khí bay đến gần người yêu thưở nào. Những lời thì thầm của cô gáI và chàng bác sĩ, những tiếng cười đầy hạnh phúc của nàng làm chàng muốn nghẹt thở. Đến mùa hè năm thứ ba, chuồn chuồn không còn bay tới ngắm nhìn người yêu như trước nữa. Bờ vai nàng giờ đây đã được ôm gọn trong vòng tay chàng bác sĩ, khuôn mặt nàng giờ đây đắm say với những nụ hôn của người yêu mới, nàng đâu còn thời gian để ý đến một chú chuồn chuồn đau khổ, lại càng không có tâm trạng để hoàI nhớ về một thời đã qua.
    Thời gian ước hẹn ba năm của Thượng đế thấm thoắt đã qua đi. Ngày cuối cùng của thời hạn đó cũng chính là ngày mà người yêu năm xưa của chuồn chuồn và chàng bác sĩ cử hành hôn lễ. Chuồn chuồn nhẹ nhàng bay vào nhà thờ đậu lên vai thượng đế, chàng nghe thấy người yêu mình bên dưới cất lời thề trước thượng đế: ?o Con bằng lòng?. Chứng kiến anh chàng bác sĩ ***g nhẫn cưới vào tay người yêu năm xưa của mình, chứng kiến cảnh hai người hôn nhau thật hạnh phúc, chuồn chuồn tuôn trào hai hàng lệ đau đớn. Thượng đế thở dàI: ?o Con hối hận rồi phảI không?? Chuồn chuồn lau nước mắt trả lời: ?o Thưa không!? Thượng đế thoáng hiện một niềm vui nói tiếp: ?o Vậy mai con có thể trở lại thành người rồi.? Chuồn chuồn lắc đầu : ?o Xin hãy để kiếp này con mãI mãI là chuồn chuồn, thưa thượng đế.?
    Có những mối tình chắc chắn sẽ mất, có những mối tình vĩnh viễn không bao giờ có đơm tráI ngọt. Yêu một người không nhất thiết luôn phảI có người đó, nhưng nếu đã có được người đó rồi phảI hết mực yêu thương. Trên vai bạn đã có chuồn chuồn chưa?

    OCEAN
  2. viethoa8

    viethoa8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Anh yêu ơi, Em sẽ tìm anh trên thiên đường
    Khi toà nhà 5 tầng đổ sập, Sương đang ăn bữa đêm do chồng cô - Thạch mang đến trong ca làm thêm giờ tại tầng 1 văn phòng công ty.
    Họ là một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết và mới cưới được vài tháng. Thạch hơn Sương 8 tuổi, vô cùng yêu thương Sương từ khi quen biết 3 năm về trước. Do hai người không ở cùng 1 thành phố, tuy đã cố gắng song vẫn không được điều động về cùng 1 nơi. Mãi đến nửa năm trước, Thạch xin nghỉ việc và chuyển tới thành phố Sương ở.
    Sương phải nộp báo cáo vào sáng mai, nhưng do làm sai 1 số liệu khiến cộng mãi không đúng. Đành phải làm thêm buổi tối, đến 10h30 vẫn chưa tìm được thấy sai sót ở đâu, thế là Thạch bèn đem bữa đêm cho vợ và cùng đối chiếu lại số liệu trong văn bản, vừa nhìn thấy chồng tới văn phòng, tất cả phiền não của Sương lập tức tan biến, Thạch luôn là chỗ dựa cho cô, đối với người ngoài, cô là một phụ nữ rất được việc, song trước Thạch, cô vẫn mãi chỉ là một cô gái nhỏ. Nhìn gương mặt anh tuấn của chồng, tâm trạng giống như bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, vô cùng sáng lán, Thạch vuốt nhẹ vào tóc cô, nói: Em yêu, ăn một chút đi, anh kiểm tra cho. Thế là Sương ngoan ngoãn cầm gói đồ ăn và ngồi đối diện với Thạch, vừa ăn vừa âu yếm nhìn chồng, khuôn mặt anh, tất cả đối với cô mãi mãi nhìn không chán, cô tin rằng, chỉ cần anh ra tay, không có việc gì trên thế giới không có thể giải quyết, quả nhiên, chưa đầy 1 phút, Thạch đã tìm ra lỗi sai, anh bèn mỉm cười định trêu chọc vợ vài câu, song đúng lúc đấy, toà nhà văn phòng đã định dỡ bỏ 1 năm trước đây được miễn cưỡng sử dụng đến nay dường như không thể chịu nổi thêm tải trọng đã đổ sập.
    Trong vòng vài giây, 2 người đã bị chôn trong đống đổ nát. Không biết là sau bao lâu, khi mà Sương tỉnh dậy, trước mặt là một màu tối như mực, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào, người bị 1 tám bê tông rỗng tâm đè lên, song rất may mắn là 1 đầu tấm bê tông này được đỡ bởi 1 tấm bê tông khác, chỉ là đè lên người khiến cô không thể cử động song không khiến cô bị thương, sự hôn mê vừa rồi là do có sự va đập ở đầu, ngoài ra chân cô không biết va đập vào đâu, dường như bị gẫy rồi và dường như máu chảy, nhưng vì bị tấm bê tông đè lên, cô không thể với tới chân của mình, trên vai cũng đau, sờ vào cũng thấy bị chảy máu.
    Đột nhiên cô nhớ tới chồng bèn gọi ?oThạch ơi! Thạch ơi! Anh đang ở đâu?? Không có tiếng trả lời, cô vô cùng sợ hãi bèn khóc. ?oSương, anh ở đây........em làm sao.....làm sao thế? Có..........có .............bị thương không?? giọng Thạch yếu ớt từ bên trên vọng xuống. Cô nhớ lại, trong giây phút khi toà nhà đổ sập, Thạch đã chồm người qua ôm lấy cô, nhưng bây giờ sao lại bị chia cắt thì cô không thể biết được.
    ?oChồng ơi! Anh ......anh thế nào rồi?!? Sương sợ hãi hỏi khi nghe giọng chồng khác quá so với bình thường.
    ?oAnh không sao, chỉ là không cử động được thôi?. Thạch đột nhiên bình tĩnh như thường, nói: ?oEm yêu, đừng sợ, anh ở đây, em đừng sợ!? Sương cảm giác Thạch với tay qua chạm vào vai cô, vội vàng cô bèn dùng tay nắm lấy. Thạch nắm tay Sương, có một chút run run song nắm chắc khiến cho cô bớt đi nhiều sợ hãi.
    ?oCẳng chân em hình như đang chảy máu........? Sương nói tiếp: ?o1 tấm bê tông đã đè lên đùi em. Chồng ơi, chúng mình phải chết ở đây à??.
    ?oLàm sao mà chết được? Lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.? Thạch nắm chặt tay vợ: ?oLấy thắt lưng của anh quấn chặt vào chân bị chảy máu, nếu không thì quấn vào đùi, càng chặt càng tốt.? Nói xong bèn rút tay lại, đưa cho vợ dây thắt lưng.
    Sương làm theo lời chồng, quấn chặt chân chảy máu nhưng do không đủ sức và không thể cầm máu có hiệu quả. Nếu không có ai đến cứu họ, máu sẽ chảy đến chết sao? Sương sợ hãi nghĩ. Vươn tay nắm chặt lấy tay của Thạch, chỉ có như vậy, cô mới có thể không sợ hãi như vậy. Cô đột nhiên thấy tay Thạch run, không lẽ Thạch cũng đang sợ hãi? Lúc đó, không biết từ đâu có tiếng chuột kêu, Sương hét lên một tiếng. Bình thường cô sợ nhất là chuột, trong tình cảnh hiện nay, nếu chuột trèo lên đầu cô, cũng không có sức kháng cự.
    ?oVợ ơi, đừng sợ. Có anh ở đây, chuột không dám đến gần đâu, nếu nó đến đây anh sẽ đập chết!? Thạch biết Sương đang sợ gì, cố ý nói một cách nhẹ nhàng: ?oÔng trời cố ý cho chúng ta cơ hội cùng chung hoạn nạn. Máu đã cầm chưa em??
    ?oChưa, vẫn chảy?. Trong lời nói đùa của Thạch, Sương thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều: ?oHây, chết thì chết, chỉ cần anh ở bên em, em không sợ!?
    Sương nghĩ lại tình cảnh gặp gỡ Thạch 3 năm về trước, khi đó cô đang thực tập năm cuối đại học, làm việc trong một công ty cùng thành phố với Thạch. Một ngày, hai người gặp nhau trong thang máy, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt Thạch, Sương làm ra vẻ nhìn song không để ý. 2 loại đàn ông khiến cô chú ý: 1 là thông minh, 1 là anh tuấn. Với người con trai đang ngẩn ngơ nhìn cô trong thang máy, Sương rõ ràng nhìn thấy trí tuệ trên khuôn mặt anh tuấn của anh. Dường như rất huyền diệu, nhưng tìm hiểu sau này đã chứng minh sự đánh giá đó của cô, Thạch kỳ thực là một người đàn ông cực kỳ thông minh. Chỉ có đứng trước mặt cô, anh mới có bộ dạng ngốc như vậy. Sương cứ nghĩ nghĩ mãi, suýt nữa bật cười thành tiếng.

  3. viethoa8

    viethoa8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Có lần, Sương đau bụng quá đi, nằm trên giường sắc mặt trắng bệch. Thạch ngồi bên cô, đau lòng đến nỗi sắc mặt anh còn trắng hơn Sương. Anh cởi áo khoác ngoài, nằm xuống bên cạnh cô rồi ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm của anh cứ từ từ truyền sang cơ thể cô, cô chìm đắm trong vòng tay anh và quên đi cơn đau khó mà chịu nổi. Sức mạnh của tình yêu, ai mà có thể giải thích rõ ràng.
    Hai người đều yên lặng và biết rằng ngoài việc chờ đợi ra, họ chả còn cách nào khác. Sương cảm nhận được tay của chồng và tiếp tục nghĩ đễn những chuyện trước đây. Thực ra nói một cách nghiêm túc, cô theo đuổi Thạch. Sau lần gặp gỡ tình cờ đó, đến cuối đời cô cũng không hối hận, song Thạch lại cứ cho rằng anh vất vả mới yêu được cô, anh ngốc ơi, em không cho anh cơ hội thì làm sao mà có được, Sương mỉm cười. Hai người không cùng thành phố, bố mẹ đôi bên cũng không mấy tán thành, song trong lòng họ đều biết, đời này chỉ có nhau thôi. Trong chuyện tình yêu, chỉ có hai người mới hiểu. Trong đống đổ nát không một tiếng động tối đen như mực, Sương đắm chìm trong hồi ức, khẽ khàng nói với chồng: ?oThạch ... em yêu anh!? Thạch nắm chặt tay vợ thay cho lời đáp. Sương tiếp tục nghĩ đến những việc cũ trước đây. Cứ vài phút trôi qua Thạch lại nói với Sương, khiến cô không có cảm giác sợ hãi. Nhưng cô rất muốn ngủ, cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ.
    ?oThạch, em buồn ngủ quá, em ngủ một lát nhé? Sương nhẹ nhàng nói.
    ?oKhông được ngủ!!? Thạch quát to. Phản ứng mạnh như vậy khiến Sương giật mình. Thạch nắm chặt tay Sương và nói ?onghe anh nói này, em cần điều khiển mình, nhất định không được ngủ! Em đang bị chảy máu, buồn ngủ không phải là do mệt mỏi mà là do mất máu, nếu ngủ thì sẽ không tỉnh lại! Em biết không, không được ngủ đâu đấy. Hãy nói chuyện cùng anh?.
    Sương muốn không ngủ, nhưng mắt cứ díp lại và dường như không thể ngăn cản được, rất muốn chìm vào giấc ngủ. Thạch thì không ngừng nói với vợ, nhắc đến tất cả những gì trong quá khứ, cô muốn ngủ quá rồi, muốn Thạch không nói nữa, nhưng dường như sức lực của cô đã cạn, đến nói cũng không ra hơi. Cô nghe một cách gà gật trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Không biết là qua bao lâu, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cuối cùng thì cũng có người đến cứu rồi! Cô bừng tỉnh nắm chặt lấy tay chồng, nói: ?oAnh nghe kìa, có người đến rồi! Có người đến rồi!!?. Tay Thạch đã thả lỏng, bên tay cô thảng một tiếng như thở dài. Cuối cùng thì cô cũng ngất đi.
    Ngôi nhà đổ vào đêm khuya, không có ai nghĩ là có người bên trong. Đến tận sáng hôm sau, người xây dựng mới đến khảo sát mới nghe những người xung quanh nói rằng tối hôm qua dường như nhìn thấy đèn sáng trong văn phòng nhưng không biết là có người hay không.Sau khi hỏi thăm nhân viên trong cơ quan khu nhà, xác định Sương ở trong đó khi toà nhà đổ sập. Thế là thông báo cho 110, trung tâm cấp cứu bệnh viện và đội xây dựng, tổ chức nhân viên cứu hộ và có lãnh đạo đến hiện trường chỉ huy.
    Cứu hộ rất thuận lợi, sau khi đào từng tấm xi măng, từng cây cốt thép, đội cứu hộ phát hiện Thạch trước. Khi đỡ anh lên, thần trí Thạch không được tỉnh táo, anh từ chối nhân viên cứu hộ cứu chữa và không chịu lên xe cứu thương, nằm trên cáng bên đống đổ nát, anh không ngừng thều thào: ?oCứu cô ấy..... cứu cô ấy.....?, 1 vị bác sỹ nhiều kinh nghiệm ở hiện trường khi nhìn thấy Thạch đã biết là vô phương cứu chữa, cũng không nhất thiết phải đưa lên xe cứu thương bởi vì chỉ cần một chút lay động là đã ảnh hưởng đến tính mạng rồi. Chỉ biểu thị cho y tá truyền máu cho anh, song máu cũng đã không lưu thông khi đưa ống truyền vào. Khoé miệng của anh cũng không ngừng rỉ máu, đó là phản ứng ngoại thương nghiêm trọng, chắc là do xương cốt cũng bị gẫy nhiều. 1 cánh tay đã gẫy, chỗ gẫy mãu cũng đã ngừng chảy, xương 2 chân đã gậy vụn. Nhìn sắc mặt anh thì thấy không máu dường như đã chảy hết rồi. Có điều khiến vị bác sỹ rất ngạc nhiên là, tổn thương như vậy không thể nào duy trì đến tận bây giờ.
    Mắt Thạch đã không còn chớp được nữa nhìn cử động của các nhân viên cứu hộ, Sương rất nhanh cũng được cứu ra trong tình trạng hôn mê, Thạch hướng về phía bác sỹ, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu cứu, song không nói được nên lời. Bác sỹ liền hiểu tại sao anh có thể duy trì đến bây giờ, đưa ánh mắt an ủi, nhanh chóng đi tới bên Sương để làm một số kiểm tra cho cô, sau đó để y tá đưa cô lên xe cứu thương, sau đó đi đến bên Thạch đang với ánh mắt cấp thiết, ngồi xuống và nói: ?oCậu yên tâm, cô ánh đã không nguy hiêm tính mạng, cũng không có nội thương nghiêm trọng, máy chảy hơi nhiều một chút, nhưng không việc gì, xe cứu thương có thiết bị truyền máu?.
    Vừa nghe bác sỹ nói xong, trong chớp mắt Thạch thả lỏng người, ánh mắt dõi theo xe cáng Sương. Bác sỹ không nỡ nhìn thấy cảnh đó, quay đầu gọi người cáng Sương tới, để cô nằm bên Thạch. Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều tập trung vào đây, một nơi khá rộng mà không ai phát ra tiếng động. Thạch dùng 1 chút sức lực cuối cùng, nhìn Sương đầy âu yếm, nhìn người vợ mà anh yêu tha thiết. Ánh mắt ấy lộ rõ vẻ thương xót, lộ rõ vẻ không muốn rời xa, dường như muốn nhớ hình ảnh của cô vĩnh viễn. Anh cố hết sức muốn giơ cái tay không bị gẫy, song chỉ có thể động đậy ngón tay, bác sỹ rưng rưng nước mắt cầm tay anh đặt lên bên trên bàn tay của cô. Thạch mở miệng, dường như muốn nói gì đó. Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt anh, và nước mắt đã khiến cho mắt anh mờ đi, anh muốn nhìn cô, anh muốn nhìn mãi.
    Bác sỹ hiểu tâm ý của anh, dùng tay lau cho anh giọt nước mắt, mắt anh mở to nhưng vĩnh viễn không còn nhìn thấy vợ mình. Anh đã đi rồi.
    Chỉ nhìn qua tình hình của Thạch bác sỹ đã biết, vì vợ nên anh cố gắng, vì vợ nên anh không chết ngay vì mất máu, đến giây phút cuối cùng anh cố gắng chống lại tử thần trong vài tiếng, anh bị thương và chịu đau đớn hơn cái chết trong vòng vài tiếng đồng hồ. Điều đó khiến vị bác sỹ già không kiềm chế nổi rơi nước mắt vì một người không quen biết. Mấy người y tá bên cạnh cũng đã khóc không thành tiếng.
  4. viethoa8

    viethoa8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Mãi cho tới tận khi tình hình vết thương của Sương hồi phục, mẹ và anh trai cô mới cho cô biết về cái chết của Thạch. Khi biết đó là sự thật, với thanh phận là vợ anh, cô muốn có báo tử và bệnh lý của anh. Cô đọc từng chữ, thần sắc rất bình tĩnh, khiến cho cả nhà cô thở phào nhẹ nhõm. Anh trai cô cho biết: ?oNghe người ta nói, em rể trước khi mất có nói với em điều gì, nhưng chỉ có vị bác sỹ già nghe thấy?.
    Cô không nói gì, một mình đi ra khỏi phòng bệnh, mẹ cô đi theo sau, nhìn thấy cô đi thẳng tới phòng bác sỹ, ngồi đối diện với ông.
    Bác sỹ nhận ra cô, cười nhẹ và nói: ?ovết thương của cô khỏi chưa? cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng nên đi lại nhiều?. Cô nhìn thẳng vào mắt bác sỹ, giọng nói khác thường, không cần để ý đến lịch sự: ?oChồng tôi nói với tôi những gì??. Khi đó cô chỉ muốn biết Thạch đã nói với cô nhưng gì nên không muốn nói dài dòng.
    Bác sỹ nhìn cô với ánh mắt khác lạ nhưng hiểu cô ngay lập tức. Ông cố gắng nói thật chậm: ?oAnh ấy khi đó đã không nói được nữa rồi, cho nên tôi chỉ nhìn hình mồm mà thôi?. Sương không hỏi nữa song vẫn chăm chú nhìn ông. Bác sỹ thở dài, dường như đang trở về quá khứ, sắc mặt cũng rất đau buồn: ?onếu tôi không nhìn nhầm, khi đó anh ấy nhìn cô nói ANH YÊU EM, sau đó thì....? .
    Sương im lặng, sắc mặt trắng bệch. Khi bác sỹ đang nghĩ nên an ủi cô như thế nào, thì thấy cô ho ra một ngụm máu.
    Hơn 1 nửa năm sau đó, bố mẹ Sương đón cô về nhà. Trong nửa năm, cô không nói nửa lời với bất cứ ai và dường như không quen ai cả. Đưa cho nước thì cô uống, đưa cho cô cơm thì cô ăn. Thời gian còn lại cô ngồi trong phòng ngẩn người, hoặc nói chuyện với bức hình của Thạch treo trên tường.
    Nhìn thấy con gái bỗng chốc trở thành người như vậy, trong 1 năm bố mẹ Sương dường như già đi cả chục tuổi. Tất cả các bác sỹ đều lắc đầu đối với bệnh tình của Sương, cô cũng đi khám bác sỹ tâm lý, nhưng cho dù bác sỹ nói gì với cô, cô cũng đều có vẻ không nghe thấy gì cả.
    Lại 1 nửa năm nữa trôi qua, con gái của anh trai Sương đến nhà ngoại ăn cơm. Đứa trẻ 6 tuổi thấy cô hoàn toàn khác, kéo tay mà cô cũng không có phản ứng, bất giác lo lắng: ?oCô ơi, cô, trước đây cô nói dẫn cháu đi chơi công viên, cô lừa cháu!?. Ông bà ngoại cố gắng đánh mắt, song đứa trẻ nào có hiểu, tiếp tục nói: ?còn có cả chú nữa, chú cũng đồng ý với cháu rồi, hừ, toàn nói mà không giữ lời?. Nghe đến từ ?ochú?, Sươgn toàn thâm chấn động, bên cạnh cô, chưa có ai dám nhắc đến Thạch, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nhắc đến Thạch sau gần 1 năm. Cô kéo tay cháu gái nói: ?ochú đã đồng ý phải không, được rồi, cô dẫn cháu đi ngay?.
    Mẹ Sương lần đầu tiên nghe cô nói chuyện với người khác, không khỏi kích động đã khóc. Bố Sương ngay lập tức nghĩ tới bênh tình của con gái đã có biến đổi, cố gắng kìm nén, bình tĩnh nói: ?oCũng được, Sương, con dẫn cháu đi nhé?.
    Trong công viên, cháu gái nắm tay cô, mắt mở to hỏi: ?oCô ơi, chú đâu? Bố cháu nói chú đã đi đến một nơi rất xa, nhưng cháu lại nghe thấy bố bảo mẹ tuần sau là giỗ đầu chú, phải đi thăm mộ. Chú chết rồi có phải không??
    ?oChú chết rồi à? Đúng, phải rồi.? Sương nói như đang nghĩ.
    Sau vài ngày, Sương hồi phục rất nhiều. Cô nói rất nhiều với bố mẹ, nhưng họ đều tránh nói về Thạch. Đến ngày giỗ đầu của Thạch, khi mẹ cô gọi cô ăn cơm trưa, bà phát hiện Sương không có trong nhà. Đang tự hỏi thì nhận được điện thoại của con trai, Sương đang đứng trước mộ.
    Khi bố mẹ vội vàng chạy đến, chỉ nhìn thấy Sương phủ phục trước bia mộ, cô mặc lễ phục ngày cưới, mắt nhắm song trên môi nở 1 nụ cười. Anh trai và chị dâu đứng trước mặt cô, mắt đều đỏ hoe, mẹ cô ngất đi, bố cô toàn thân rúng động đi vào, nhìn thấy Sương dùng máu viết lên bia mộ:
    Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có còn nhớ em là ai?
    Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có còn như trước?
    Em phải kiên cường, nhưng em không làm được, em không thuộc về nơi này, em thuộc về anh.
    Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có nắm chặt tay em?
    Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có giúp em kiên cường?
    Em muốn tìm đường sáng từ đêm đen vì em biết em cần tìm thấy anh.
    Hãy mang em đi, em tin rằng thiên đường chắc chắn sẽ yên bình.
  5. KitC

    KitC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2005
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    Cái nút áo
    (Sưu tầm)​
    Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi. Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng.
    Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mỉm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.
    Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
    "Anh thân mến!
    Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
    Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
    Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.
    Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được
    ".
    Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt".
    Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây:
    Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
    Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
    Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEAGames...
    Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?
    Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
    Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh
    Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.
    Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
    Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb.
    Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
    Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
    Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!
    Em thấy anh chuyên làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
    Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao...

    ***************
    Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?
    Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?
    Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?
    Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.
    Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!
  6. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Del, pls
    Được MeoNhoDen sửa chữa / chuyển vào 15:22 ngày 24/11/2006
  7. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Ôi, post nhầm tay. Del pls,
    Được MeoNhoDen sửa chữa / chuyển vào 13:17 ngày 23/11/2006
  8. hongkong_girl

    hongkong_girl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/02/2002
    Bài viết:
    6.792
    Đã được thích:
    6
    ổSÂồSôỗSỗs"ổ..ọ'ùẳOộ?ổƠồ"ỗĐồƠẵồfỗs"ùẳOồ^~ồ^sỗoẳộƯồẳfọ?ọằ-ó?,ọẳÔồfồ'Oỗằổo>ọạọáổZÂỗ>'ồđÔọá?ỗoổƠọ?ùẳOỗfưổf.ỗs"ốùẳsõ?oồÔĐồă~ùẳOồfồÊộÂồ?ố^ó?,õ?ồ^~ồƯ^ồƯ^ồTỗôTốàãốôùẳOổ?zỗư"ùẳOổO?ồẳồ'~ồ?ãồ?ãồoổZƠố?ốùẳsõ?oọẵồƯ^ổ~ổưƠốĂOổƠỗs"ùẳOộz>ỗTắộ?OốãùẳOố?Oọá"ồắ^ộ.ọá?ổđàổ~ồốãùẳồ^~ồ^sổ.Âổ.Âốạọáọ?ồ-ùẳYõ?
    ồ^~ồ^sỗư?ọ?ồSồÔâọáốĐồ>zỗư"ùẳOồÔọá?ổSơùẳOồƯ^ồƯ^ổưÊồoăổ"ƯỗoẳổêùẳOồ~ộ?Oồốùẳsõ?oổTồưốãỗoẳọ?ùẳOọẵộ-đọẵỗ^áùẳYồTÂùẳOọằ-ồôồƠẵọ?õ?Ưõ?Ưọằ-ốđâổ^'ồ'Số?ọẵùẳOồ^ôỗ?àổO,ọằ-ùẳOồƠẵồƠẵổ"ạộ?ó?,õ?
    ổZÂỗ>'ổ-ảộ-ỗằ"ổYọ?ó?,ổO?ồẳồ'~ố>ổƠùẳOổ?zồZằọ?ùẳOọáỗ"ảùẳOồ^~ồ^số~ọáồfỗ-ẳổưằồ.Sùẳõ?
    ồ^~ồ^sồƯ^ồƯ^ồOổ?ổ'?ùẳOốùẳsõ?oốTồ"êổ^ồ.SùẳOồăfồ"ồoăọẵốTộ?OùẳOồãồÔYọẵổ"ồfỗs"ọ?ùẳOổ^'ồ?ốƯọẵộ'ùẳOọáổ~ổS~ổ^'ỗs"ồồ-ùẳYõ?
    ổO?ồẳồ'~ồÊộYộÂÔổS-ỗ?ốùẳsõ?oồsồ"ồưỗs"ùẳOọáốfẵốđâọẵọôỗƯùẳOồố?Oốđâố?ọổzồZằùẳOốTọáêồ"ồưố~ỗđ-ọáêọồ-ùẳYõ?
    ồ^~ồ^sổ''ọáọẵọ?ùẳOồÊộYồ~ảồ"'ồoồ-Sộ"ùẳsõ?oồƯ^ùẳõ?ồồ?ọạYồ'ọáồ?ồÊọ?ùẳOổưÔổ-ảỗê-ồÔ-ọạYổ~ổÊồÊọá?ỗ??ùẳOộ,Êổ~ổO?ồẳồ'~ồ-SổƠổ-ốĐ,ỗs"ồSổ"ạỗSọằơồ'ồ?ỗs"ó?,
    ốTổ-ảùẳOổo?ọáêỗọ?ồ>ồ^?ọ"ốÊ,ùẳOỗĂơồƯ,ỗYồÔùẳOố?Oọá"ọáêọáêọáồOó?,ọáỗ"ăốùẳOốTổ~ồ^~ồ^sồƯ^ồƯ^ọá?ốãọạzốđăổƠỗs"ó?,ồ^~ồ^sồƯ^ồƯ^ỗê~ổzọ?ùẳOồOổ?ồọẵỗơơọOồêộằốÂ'ùẳồ^~ồ^sồ'?ồ'?ỗs"ộ-đùẳsõ?oồƯ^ùẳOốTổ~ọằ?ọạ^ùẳYõ?ồ^~ồ^sồƯ^ỗƠzố?ổ.OồẳốàãổƠùẳOọẳáổ?'ùẳsõ?oổĂõ?Ưõ?ƯổĂọằ?ọạ^õ?Ưõ?Ưõ?ồ^~ồ^sồ'ỗ-ố^ơổSÂọ?ố?ổƠùẳOổà'ốôộÂÔổS-ùẳsõ?oồƯ^ùẳOốTổ~ọằ?ọạ^ùẳYùẳõ?
    ồ^~ồ^sồƯ^ổ-ồS>ồoồọ?ọáồoốùẳsõ?oộ,Êổ~õ?Ưõ?Ưọẵỗ^áùẳọáọ?ổ"'ộ'ổƠỗo'ồđÔồÔ-ộằ'ọsọsốãêồ?'ọá?ỗ??ùẳOỗ->ồ"ưồÊồ"ồẵằồÔâỗâõ?Ưõ?Ư
    ó??ó??ọổ~"ố?ùẳOốSổ~"ổđ~ùẳOỗâổă"ỗ"Ăọồ.ồÔâồ'ó?,
    ổf.ồư-ồ?ùẳOộ?ộ??ộ>ÊùẳOồưÔộ>ộ>ÊốảSọá?ộ?ồó?,
    ổăỗƯằồ^ƠùẳOỗ>áổ?ộùẳOộ.ãồ~?ọằSỗ"Yỗáẵỗ"ĂỗãÊó?,
    ồÔâộ,SồđÂùẳOồÔÂốT>ồạằùẳOọỗ"Yọẵ.ồắ-ố?ãộTẵồÔâó?,
    Hôm qua mơnh câng mỏằ>i thỏƠy topic cỏằĐa j''tame bỏằ< khoĂ 'ang tơm cĂi này mÊi không thỏƠy
    may ma bỏĂn meo moc lên hỏằT
    hư hư thank iu nha
  9. JeTaimeHN

    JeTaimeHN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/12/2001
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    Thanks @Mèo đã gửi cho cái link của topic này:
    o?s'">可以?? ( 1 )
    ?T~??^好O年年O尤.~,>To>?,
    ^'~中.業O天天'O,幫,網絡認~O"O就^?">?O她^-">就?''-?句"^'of好好珍fo妳s""O
    ^'就^?她人"Y-.?"中第??s"要死s"?,
    ^''S訴她,o她''-說:她不-好>話s?,
    ,??,
    .O
    o?s'">可以?? ( 2 )
    19歲以,^'~?幼O-巧?,s"孩子O
    o學校^'~"學."O?就~保?O?f大學,年,^'>~'o負大家s"欺o>O
    ?fS???Y名大學O並o第?年就OZs"人?,"?Oo19歲,^'^?o不OO
    -"可">O?O^'Y,s"以,-oYs"-o歡^'O?口"????,
    ^'?認o?T.中o?T>榮foYO"-面f"?s"^'O
    "獨對-表'o?太大?信O
    ?O-填滿?,^'f中o?Os",ST>榮榮O'OT^?O
    ^'O~?T^?^?s"第?年O^'就給?-".?^'O可-對^'s".對^'?'s""of-T,常~~O
    可以"^'o'?.s'中~'T~?'??^',
    "s???s>話f'o?O?Oo.她聰~Zs"女孩,-就??該?.踢?-O
    ?O^'卻f鬼迷f.O?zf'責?-O
    反?O-'-f?,oY~,s"可?.S?,
    .O
    o?s'">可以?? ( 3 )
    第O年O^'s"Z師'O家人叫^'?f"究??O?^'""?O
    ??o?人f"Y^??O^媽"s?,"->罵^'O
    ,~-?'第?次?T樣sZ"-^'O可'o?.^zo?,
    >,^'要賺OO^'f">s"--,^'平T,o校表現不OO
    ^容~"就??家O好s"-位O
    ^'SS??o?s"".^?^.SO-?S^'?S?,
    ,"~--"Y-T,,?幫-買>Tz
    ,?幫-,",O^'報名捐?O
    SS?YS費'O^母給s"Of>-,"SO,"不"-Y"O
    ?.s"~-of""fO可現off-,T,Y許根o不of""f?,
    ^'oY~,s"可,.S?,
    ,年她20歲O^'24歲.她大?O^'"業S'.
    ,年她-f.~不可f'o?Os,S?"工O??"工就~好幾份?,,?不f"^'家人"Y覺^'?^?">Oofs"OO
    她不"^''家裡要?^?OO?^'s"-常-,?,
    ,?S她??,-~^''她保?^'ofSS>學'O?好s"工oO給她幸福?,
    (.O)
    o?s'">可以?? ( 4 )
    ,年她21歲O^'25歲 .她大>>O^'"業S'
    ?T年她?.?O對-??東西o身"?,
    可她SS?Ss"O給?^'O
    >,^'>提^^''o?~天s"-- O?O^'Y""??,
    不.^'?^?工oO~汽SS"Oz~中.業O,
    就?'o?工oZs"^'O^不適??O?O"?T份工o.-^'O
    -~她?O"^'?>O,"幾Z天天T'-^'?起學'?,
    .O
    Truyện này JT copy từ blog của một người bạn!
    http://blog.360.yahoo.com/blog-GANHqtA2cqc8LOKso.YLAuU-?cq=1
    P/S: Post xong đọc lại các bài trong trang này thì thấy bạn vn_formosa đã post bài này rồi! Truyện này bạn của JT cũng nhờ đọc được từ bài của bạn vn_formosa post trong forum duhocsinhdailoan. Nên JT sẽ không post nữa!
    Được jetaimehn sửa chữa / chuyển vào 17:21 ngày 23/11/2006
  10. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    @JT, Chuyện bạn post còn nữa à ? Kết thúc phải thê thảm lắm cho cô con gái. Thương quá chẳng nỡ đọc.
    Còn cái vụ tên bạn thì tên tây, tôi kém, sợ viết sai chính tả nên phiên ra tên Việt. Hì hì.

Chia sẻ trang này