1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

O'Henry - Tiểu sử và tác phẩm

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi BrokenAngel, 12/05/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. BrokenAngel

    BrokenAngel Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    914
    Đã được thích:
    0
    Uh, cảm ơn Lys, tớ sẽ tiếp tục post tiếp, có điều để qua cơn thi cử này đã mới chiến tiếp được
    Nếu Lys không muốn đọc tiếng Anh thì tớ chỉ post tiếng Việt thôi vậy, cũng dễ đọc hơn đúng không? Căn bản nhà tớ có tiếng Anh trên máy, chỉ Copy và Paste, không tốn nhiều công nên ham . Bây giờ rút kinh nghiệm, chỉ bản tiếng V thôi vậy .
    Ah, cảm ơn vì đã vote cho tớ
  2. BrokenAngel

    BrokenAngel Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    914
    Đã được thích:
    0
    Thợ cắt tóc phiêu lưu
    Khi Người Đưa Thư bước vào hiệu hớt tóc hôm qua, các ghế đã đầy khách, và trong một giây phút ngắn ngủi, anh cảm thấy phấn khởi vì hi vọng rằng mình có thể được thoát nạn, nhưng đôi mắt của ông thợ hớt tóc, vô hồn và thăm thẳm, đã dán lấy anh. Ông ta nói:
    -Kế tiếp là anh.
    Ông thợ hớt tóc nói với tia nhìn quỷ quái, và Người Đưa Thư buông mình vào chiếc ghế cứng được đóng đinh chặt vào tường, với một cảm giác vô vọng. Anh nhìn ra ngoài ánh nắng một lát, rồi ghim một tờ giấy ghi địa chỉ của anh vào cái kim cài cà-vạt, phòng khi chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra, rồi sắp xếp thế ngồi trong chiếc ghế. Anh cho ông thợ cắt tóc biết là anh không cần cắt tóc, và đáp lại anh nhận một cái nhìn lạnh lùng ra vẻ không muốn tin và pha lẫn sự khinh thường.
    Chiếc ghế bị ném ngửa xuống, kem cạo râu được trộn, và khi cái bàn chải chết người thành công trong việc làm ngưng trệ mọi cảm giác nghe, thấy và ngửi, Người Đưa Thư chìm vào tình trạng như bị ngất đi.
    *
    Ông thợ hớt tóc nói:
    -Nói về mấy cái đầu hói (ông ta làm như thể là chưa có ai nói về đầu hói cả!), khiến tôi nhớ lại làm thế nào có lần một tên bợm đã chơi tôi một vố ngay tại Houston đây. Anh biết đấy, không có gì trên thế giới có thể làm một cái đầu hói mọc tóc được cả. Có nhiều thứ bán trên thị trường với mục đích ấy, nhưng nếu cái gốc đã chết rồi thì không có thứ nào làm cho nó hồi sinh được. Một ngày trong mùa thu vừa rồi, có một người đến để nhờ tôi cạo. Đầu của ông ta hói và láng trơn như là một cái tách uống trà. Mọi thứ thuốc bổ dưỡng trên thế gian này không thể làm mọc một cọng tóc nào trên cái đầu như thế. Tôi chưa gặp ông ta lần nào, nhưng ông nói ông làm chủ một bãi xe tải ngoài ngoại ô thành phố. Ông ta đến khoảng ba lần để cho tôi cạo rồi xin tôi cho một món thuốc gì đấy để giúp tóc ông ta mọc lại.
    Đến đây, ông thợ hớt tóc với ra sau lấy một đoạn băng dính. Rồi ông ta cắt sướt một đường trên cái cằm của Người Đưa Thư và nhét cái băng dính lên đấy. Ông kể tiếp:
    -Khi khách hàng hỏi mua thuốc làm mọc tóc trong một hiệu cắt tóc thì thể nào họ cũng có. Anh có thể pha một chất thuốc gì đấy để khách hàng dùng thử trên đầu, phải thời gian lâu ông ta mới nhận ra là thuốc không công hiệu. Trong thời gian ấy ông ta đã tiếp tục đến nhiều lần cho anh cạo.
    ''Tôi nói với khách là tôi đã chế ra một công thức giúp đầu hói nhất cũng mọc tóc được, nếu dùng kiên trì. Nên tôi viết ra một công thức, rồi bảo ông nhờ một hiệu y dược pha chế mà đừng cho ai biết, vì tôi định sẽ lấy bằng sáng chế và sản xuất đại trà. Công thức gồm một số chất vô hại, ít muối tartar, dầu hạnh nhân, cồn nguyệt quế, nước hoa hồng, nhựa trầm hương, và vài thứ khác. Tôi viết ra một cách ngẫu nhiên khi tên một chất nào đấy hiện ra trong đầu tôi, nên chỉ nửa giờ sau tôi không thể nhớ được mình đã viết những gì. Ông ta cần lấy bản công thức, trả tôi một đô la rồi đem đi pha chế tại nhà thuốc.
    ''Trong tuần ấy ông trở lại hai lần cho tôi cạo râu, ông bảo ông đang kiên trì dùng thuốc tôi cho. Thế rồi trong hai tuần kế ông không đến nữa. Một buổi chiều ông đến, giở mũ ra, và tôi muốn ngã ngửa khi thấy tóc đã bắt đầu mọc trên đầu ông. Đám tóc thật là đẹp, thế mà hai tuần trước đấy đầu ông còn bóng láng như cái nắm cửa.
    ''Ông bảo ông rất hài lòng với thuốc của tôi, đương nhiên là thế. Trong khi tôi đang cạo râu cho ông, tôi ráng nhớ lại những chất mà mình đã viết ra cho ông, nhưng tôi không tài nào nhớ mấy liều lượng, mà còn quên luôn cả phân nửa số chất tôi đã dùng. Tôi biết rằng do may rủi tình cờ tôi đã viết ra một công thức làm mọc tóc, và tôi biết thêm rằng công thức này đáng giá cả triệu đôla. Nếu làm cho mấy cái đầu hói láng mọc tóc trở lại thì nó sẽ có giá hơn bất kỳ mỏ vàng nào. Nên tôi quyết định tôi phải có công thức này.
    ''Khi ông ta sắp đi, tôi lơ đãng hỏi ông ta:''Ông Plunket, nhân tiện đây, tôi đã đánh mất cuốn sổ tay ghi công thức làm mọc tóc, giừo tôi muốn pha ra ít chai. Nếu ông có mang theo bản công thức tôi cho ông, tôi muốn chép nó khi ông đang ở đây.''
    ''Có thể tôi đã lộ ra vẻ quá lo lắng, vì ông ta nhìn tôi giây lát rồi cười phá lên: ''À há! Tôi không tin là ông đã chép công thức này từ đâu cả. Tôi tin là ông đã vô tình ghi đúng một công thức có hiệu quả và giờ ông không thể nhớ được. Tôi không đến nỗi ngây thơ như ông tưởng. Cái công thức mọc tóc này là cả một gia tài, mà lại là gia tài lớn nữa! Tôi muốn giữ cái công thức này để kiếm ai đấy cần mua nó để làm ăn.''
    ''Ông ta định bước đi, nên tôi kêu ông ta vào phòng sau, nói chuyện với ông cả nửa giờ.
    ''Cuối cùng thì tôi thương lượng với ông ta và mua lại công thức ấy với giá 250 đôla tiền mặt. Tôi đến nhà băng xin rút tiền từ trương mục tôi để dành định cất một căn nhà. Ông ta trả lại cho tôi bản công thức tôi đã cho và kí một tờ cam đoan từ chối mọi quyền lợi dính dáng tới nó. Ông cũng đồng ý kí một giấy xác minh hiệu lực của chất thuốc đã giúp ông mọc tóc trong hai tuần.''
  3. BrokenAngel

    BrokenAngel Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    914
    Đã được thích:
    0
    Ông thợ cắt tóc bắt đầu có vẻ đượm buồn, đưa mấy ngón tay vào trong cổ áo của Người Đưa Thư, rút ra một cúc áo, và cái cúc bay ra ngoài cửa sổ rơi xuống đường cống. Ông kể tiếp:
    -Ngày hôm sau tôi gửi đơn đến Washington xin cấp một bằng sáng chế cho công thức mọc tóc của tôi, rồi dàn xếp với một hãng dược phẩm lớn ở Houston để lo việc phân phối thị trường cho tôi. Trong mắt tôi có một triệu đôla. Tôi trang bị một phòng hàng hoá để tôi tự chế ra món thuốc, vì tôi không để một ông dược sĩ nào hây bất kỳ ai khác biết có thứ gì trong đấy, rồi để cho mấy ông dược sĩ vô chai và dán nhãn.
    ''Tôi ngừng việc cắt tóc để dồn hết thời gian vào món thuốc mọc tóc.
    ''Ông Plunket đến tìm tôi một hai lần trong hai tuần sau đó, và tôi thấy tóc ông vẫn đang mọc rất tốt. Chẳng bao lâu tôi đã có một số thuốc với giá vốn khoảng 200 đô, sẵn sàng tung ra thị trường. Rồi ông Plunket hứa sẽ đến một ngày thứ 7 trao cho tôi giấy xác minh để tôi cho in quảng cáo mà tôi định sẽ tung ra tràn ngập cả nước.
    ''Ngày thứ bảy, khi tôi đang pha món thuốc chờ ông ta đến thì cánh cửa mở, rồi ông Plunket bước vào. Ông ta xem chừng tức giận lắm. Ông la lối: ''Xem này, chất thuốc của anh làm sao mà như thế này?'' Ông ta bỏ mũ ra, và cái đầu của ông nhẵn trụi như quả trứng!
    ''Ông ta thô lỗ nói: ''Tóc tôi rụng quách hết rồi. Cho đến sáng hôm qua nó còn mọc, sau đấy nó bắt đầu rụng, đến sáng hôm nay cóc còn một sợi nào cả.''
    ''Tôi xem xét cái đầu của ông. quả thực không còn bóng ma một sợi tóc nào nữa. Ông ta tức giận hỏi: ''Thuốc của anh ích lợi gì khi nó làm tóc mọc rồi lại rụng tiệt như thế?''
    ''Tôi nói :''Khổ cho tôi quá, ông Plunket à, đừng nói cho ai biết về việc này nếu không ông làm tôi phá sản mất! Tôi đã đổ hết tiền của mình để đầu tư vào thứ thuốc mọc tóc này, giờ tôi cần thu lại vốn. Nó đã giúp ông mọc tóc, ông cho tôi tờ giấy xác minh như vậy và giúp tôi bán phần thuốc đã pha chế. Ông đã cầm trước 250 đô, nên ông cần giúp tôi thoát ra.
    ''Ông ta vẫn còn giận điên lên, ngắt lờ tôi, nói là tôi lường gạt ông và doạ sẽ vạch trần sự thực về thứ thuốc này, đại loại như vậy. Cuối cùng ông đồng ý là nếu tôi trả thêm 100 đôla cho ông, ông sẽ cho tôi tờ giấy xác minh là thuốc giúp mọc tóc mà ỉm đi việc nó đã làm rụng hết tóc sau đấy. Nếu tôi có thể bán mớ thuốc tôi đã chế với giá 1 đo rưỡi một chai thì tôi có thể hoàn vốn.
    ''Tôi phải đi vay tiền để chi cho ông, sau đấy ông ta trao cho tôi tờ giấy xác minh.''
    *
    Người Đưa Thư hỏi, cố giữ giọng để không gây phật ý:
    -Ông có bán hết được thuốc không?
    Ông thợ cắt tóc ném cho anh một cái nhìn khinh khỉnh chế nhạo rồi nói với một giọng mỉa mai:
    -Có chứ, tôi bán được hết. Tôi bán được đúng năm chai. Rồi mấy người mua, sau khi đã kiên trì dùng trong một tháng, đến đòi lại tiền. Không một ai đã dùng mà lại mọc được một sợi tóc nào cả.
    -Ông lí giải thế nào về việc thuốc đó giúp ông Plunket mọc được?
    Ông thợ cắt tóc nói với một giọng đầy dữ tợn khiến Người Đưa Thư phải rùng mình:
    -Tôi lí giải thế nào đây? Tôi lí giải thế nào đây? Để tôi nói cho anh nghe tôi lí giải thế nào. Một ngày nọ, tôi đến tìm nơi ông Plunket cư ngụ ở ngoài ngoại ô. Tôi hỏi cái ông đi ra cổng gặp tôi. Ông ta hỏi lại :''Ông Plunket nào?''
    ''Tôi nói :'' Cái ông Plunket ngụ ở đây này.''
    ''Ông ta bảo :'' Cả hai đã dọn đi rồi.''
    ''Tôi hỏi :''Anh nói ''cả hai'' nghĩa là sao?'' Và rồi tôi bắt đầu nghĩ ra, tôi hỏi :''Hai ông Plunket ấy hình dáng như thế nào?''
    ''Ông ta bảo:'' Họ giống nhau như hai giọt nước. Họ là anh em sinh đôi, không người nào có thể phân biệt được ai với ai nếu chỉ nhìn bề ngoài hay nghe giọng nói. Chỉ có một sự khác biệt là một ông có cái đầu hói như quả trứng, còn ông kia đầu đầy cả tóc.''
    Ông thợ cắt tóc giội khoảng một cốc cồn nguyệt quế, để chảy xuống vạt áo phía trước của Người Đưa Thư:
    -Bây giờ tôi lý giải là như thế đấy. Cái ông Plunket đầu hói đến hiệu tôi lần này, cái ông có tóc đến lần khác, nhưng tôi không thể nào phân biệt được ai là ai.
  4. minhchaupp666

    minhchaupp666 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2004
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Angel nha,,,O.Henry là một trong những tác giả mà tôi rất rất thích, bắt đầu từ " Chiếc lá cuối cùng " .Chuyện của ông rất sâu sắc và nói chung là rất dễ thương .....
    Chắc Angel cũng đã có chuyện này rồi ,xin lỗi vì đã ngắt mạch bài viết của Angel nhưng tôi rất thích chuyện này.Tuy ở đây chắc cũng đã có rồi , nhưng vẫn post lại, xem như tặng Angel vậy ,,, hì ...

    The Gift of The Magi
    (Quà tặng của những nhà thông thái ???)
    Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
    Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
    Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.
    Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố New York.
    Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm ''''Jim'''', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về. Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
    Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
    Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
    Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
    Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
    Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả. Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"
    "Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi".
    Suối tóc nâu đẹp tuyệt vời buông xuống.
    ''''Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
    "Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi" Della nói.
    Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
    Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
    Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: "Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!". Cô tự nhủ: "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?".
    Bảy giờ tối, bữa ăn được chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
    Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: Đừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!".
    "Em đã cắt mất tóc rồi à?. Jim hỏi.
    "Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữaư? em vẫn là em mà!", Della nói.
    Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?"
    "Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"
    Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy".
    Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
    Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
    Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này".
    Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cười nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu".
    Thanh Bình dịch
  5. BrokenAngel

    BrokenAngel Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    914
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn minhchau vì câu chuyện. BA có nhưng chưa post lên thì coi như là chưa có vậy . Để cảm ơn món quà của bạn, BA vote tặng bạn 5* nhé . Rất xin lỗi vì hôm nay mới vào và biết mình có quà ở đây .Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Còn đây là một truyện ngắn khác của O.Henry. Theo ý kiến cá nhân BA thì đây là một truyện ngắn rất hay. Đặc biệt là kết cục của nó.
    Cây xương rồng
    Điều quý nhất của thời gian là nó chỉ thuần tương đối. Theo sự nhất trí chung, phần lớn những hồi tưởng được dành cho người rơi xuống nước đang lặn ngụp; và ta không nói quá là con người có thể duyệt lại toàn bộ cuộc tình khi họ đang cởi đôi găng tay ra.
    Đấy là việc Trysdale đang làm, khi anh đứng bên chiếc bàn trong căn phòng độc thân anh thuê. Trên mặt bàn là một cây xanh trồng trong một cái lọ bằng đất nung đỏ. Cây này là một loài xương rồng, với những chiếc lá dài thõng, liên tục đung đưa theo hơi gió trong cử chỉ lạ lùng như ra dấu hiệu gì vậy.
    Anh bạn của Trysdale, anh trai của cô dâu, đứng kế bên cái tủ bát đĩa, đang phàn nàn vì phải uống rượu một mình. Cả hai đang mặc bộ quần áo dự lễ.
    Trong khi Trysdale đang chậm rãi cởi những cúc găng tay, đầu óc anh nhanh chóng và đau xót hồi tưởng lại những giờ vừa trôi qua. Dường như khứu giác của anh vẫn còn đượm mùi hương từ những lẵng hoa xếp dày đặc trong nhà thờ, và trong tai anh vẫn còn vang tiếng rầm rì của hàng nghìn giọng hát, tiếng xào xạc của trang phục giòn cứng và, dai dẳng một cách cố chấp nhất, những lời ê a của vị mục sư đang buộc đời cô vào người khác mà không ai gỡ ra được.
    Như thể do thói quen của đầu óc anh ta, từ khía nhìn chung cục vô vọng này, anh vẫn cố gắng hết mức để đi đến lời lý giải tại sao và làm thế nào anh đã mất cô. Bị một thực tế không thể dung hoà giáng cho anh một cú thô bạo, anh bất ngờ thấy mình đối diện với cái mà từ xưa đến giờ anh chưa bao giờ giáp mặt - cái bản ngã sâu thẳm, nguyên sơ và giản đơn của anh. Anh đã thấy mọi lớp nhung y của trò giả vờ và kiêu kỳ mà anh đã mặc giờ biến thành giẻ rách của tính ngông cuồng. Anh rùng mình với ý nghĩ là, từ trước đến giờ, trong con mắt của thiên hạ trang phục của anh hẳn có vẻ nghèo nàn và tả tơi. Tính phù phiếm và tật hay dối gạt! Đây là những điểm yếu của anh. Và riêng cô thì không bao giờ như thế! Nhưng tại sao...
    Khi cô đi chậm rãi giữa hai hàng ghế dẫn đến bục làm lễ, anh cảm thấy một nỗi đắc thắng thấp hèn, chán ngán vốn vẫn thường nâng đỡ anh. Anh đã tự nhủ là vẻ nhợt nhạt của cô là do ý nghĩ cô dành cho một người nào khác chứ không phải cho người cô sẽ trao cuộc đời. Nhưng ngay điều an ủi tệ hại này cũng không giữ được lâu. Vì lẽ, khi anh thấy cô thoáng ngước lên nhìn, một ánh mắt trong sáng cô dành cho người đã đoạt được cô, tự anh biết rằng anh đã bị quên lãng. Có một lần, cô đã gửi đến anh cùng ánh mắt như thế, và anh đã cố thăm dò ý nghĩa của tia nhìn này. Thực ra, sự lừa dối của anh đã vỡ vụn, mọi chống đỡ đều không còn. Thế thì tại sao cuộc tình lại chấm dứt? Không có bất hoà giữa hai người, không có gì cả.
    Cả nghìn lần anh đã duyệt lại trong tâm trí anh sự việc xảy ra trong những ngày cuối cùng trước khi mọi chuyện đều bị đảo lộn.
    Cô luôn khăng khăng muốn tung anh lên mây xanh, và anh đã chấp nhận việc này với cả ánh huy hoàng. Hương hoa cô dâng lên thật ngọt ngào; thật khiêm tốn (anh tự nhủ như thế), đầy tính trẻ con và đầy vẻ tôn thờ, và (có lần anh đoán chắc như thế) thật thành khẩn. Cô đã gán ghép cho anh, đến mức gần như siêu nhiên, mọi đức tính và mọi điều xuất chúng và mọi tài năng; rồi anh đã hấp thụ việc hiến dâng như thể cây cối sa mạc đón lấy những giọt mưa mà không chắc sẽ nở hoa hay kết trái.
    Trysdale hồi tưởng lại rõ ràng một kỷ niệm đỉnh cao về tính tự kiêu của anh - đầy ngu xuẩn nhưng hối tiếc thì đã muộn.
    Đấy là vào một buổi tối khi anh mời cô lên mây xanh và chia sẻ sự vĩ đại của mình. Giờ thì anh quá đau đớn nên không muốn nhớ lại nhiều về vẻ đẹp đầy thuyết phục của cô tối hôm ấy - mái tóc lượn sóng buông thả, mãnh lực lôi cuốn dịu dàng và trinh nguyên của ánh mắt và lời nói của cô. Trong khi chuyện trò với nhau, cô nói:
    - Và thuyền trưởng Carruthers đã cho em biết là anh nói tiếng Tây Ban Nha như người bản xứ. Tại sao anh lại giấu em một tài năng như thế? Có việc gì mà anh không biết không?
    Thực ra, Carruthers là một anh dốt. Chắc chắn là Trysdale đã mang tội (đôi lúc anh như thế) thốt lên trong câu lạc bộ của anh một câu châm ngôn nào đấy bằng tiếng Tây Ban Nha mà anh đã moi ra từ mấy thứ hổ lốn trên bìa sau các quyển từ điển. Carruthers, vốn là một trong những người vô cùng ngưỡng mộ anh, chính là người đã phóng đại việc phô trương cho một bộ óc thông thái đáng nghi ngờ.
    Nhưng hỡi ôi! Hương hoa từ lòng ngưỡng mộ của cô đã trở nên quá ngọt và quá bốc! Anh để cho lời gán ghép lan truyền ra mà không đính chính. Không phản đối gì cả, anh đã cho phép cô choàng quanh vầng trán anh cái vòng nguyệt quế xoắn xuýt mềm dịu tô điểm cho cái đầu thích chinh phục của anh, mà không cảm thấy có những gai nhọn đang châm chích và sau này sẽ xuyên thủng cả anh.
    Cô thật là tươi vui, thẹn thùng và dè dặt làm sao ấy! Cô đã vùng vẫy như con chim bị đánh bẫy khi anh đã đem mọi thứ trọng đại của anh ra đặt dưới chân cô ! Anh đã có thể đoan chắc, và giờ anh vẫn đoan chắc mà không nhầm lẫn, là cô đã chấp nhận anh. Chỉ có điều cô không thể trả lời trực tiếp cho anh, vì cô còn e thẹn. Cô bảo: ''Ngày mai em sẽ gửi anh câu trả lời'' ; và anh, kẻ chiến thắng buông thả, tự tin, đã mỉm cười ban cho cô quyền được trễ hạn.
    Ngày kế, anh nóng nảy trông chờ câu trả lời của cô. Đến trưa, anh nài ngựa của cô đến gõ cửa phòng anh, rồi để lại cây xương rồng lạ lùng trong cái bình đất nung đỏ. Không hề có tờ thư hay lời nhắn, chỉ có chiếc thẻ cột vào cây xương rồng mang một danh từ ngoại ngữ man di hoặc là một tên thực vật. Anh đã chờ cho đến tối, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của cô. Tự ái to phồng và tính phù phiếm bị thương khiến anh không muốn đến tìm cô. Hai ngày sau, họ gặp lại nhau trong một bữa ăn tối. Họ chào hỏi nhau theo cách bình thường, nhưng cô nhìn anh, ngừng thở, băn khoăn, giận dữ. Anh lịch sự khăng khăng chờ nghe cô giải thích. Với tính nhạy bén của phụ nữ, cô đoán ra ý anh, rồi trở nên lạnh lùng như băng tuyết. Từ ngày ấy, họ rời xa nhau dần. Anh đã có lỗi chỗ nào? Lỗi thuộc về ai? Giờ trở nên khiêm tốn, anh tìm kiếm câu trả lời giữa những hoang tàn của việc tự thổi phồng. Nếu...
    Tiếng nói của người thanh niên kia tọc mạch chen vào luồng hồi tưởng:
    - Này, Trysdale, có chuyện gì vậy? Cậu có vẻ cứ như chính cậu là chú rể mà phải đóng vai làm phù rể vậy! Nhìn tớ đây này, một món phụ tùng khác, đã đi hai nghìn dặm suốt từ Nam Mĩ trên một chiếc tàu đầy tỏi và gián để nhắm mắt làm lơ sự hy sinh - hãy nhìn xem tội lỗi tớ chất nhẹ như thế nào trên hai vai! tớ chỉ có một đứa em gái, và giờ nó đã ra đi. Này, uống tí gì đi để xoa dịu lương tâm của cậu.
    - Tớ không muốn uống gì trong lúc này, cảm ơn.
    Anh bạn đi đến gần anh, tiếp tục:
    - Rượu cognac của cậu tồi quá. Ngày nào đấy chạy xuống Punta Redonda để gặp tớ, và thử mấy thứ ông già Garcia mang lậu vào. Chuyến đi đáng công lắm. A này! Gặp lại cố nhân ở đây! Cậu đào đâu ra cây xương rồng này thế, Trysdale?
    - Món quà từ một người bạn. Có biết loài cây này không?
    - Biết rõ lắm chứ! Nó thuộc miền nhiệt đới. Có hàng trăm mọc quanh Punta. Tên nó ghi trên cái thẻ đây này. Có biết một chữ Tây Ban Nha nào không, Trysdale?
    Trysdale đáp, với bóng ma cay đắng của một nụ cười:
    - Không. Đấy là tên Tây Ban Nha à?
    - Đúng thế. Dân bản xứ mường tượng là những chiếc lá của nó vươn dài để ra hiệu cho ta. Họ gọi nó bằng tên này - Ventomarme. Tên có nghĩa là: ''Hãy đến và mang tôi đi''.
  6. minhchaupp666

    minhchaupp666 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2004
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Uh,chuyện này hay ghê !
    Ventomarme

Chia sẻ trang này