1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ôi..... Ô sin!!!

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi vitdoi, 19/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ladymeomuop

    ladymeomuop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    2.050
    Đã được thích:
    0
    Tôi cứ băn khoăn mãi không biết có nên kể chuyện này ra không?
    Thật sự từ hôm nhận email của người bạn tôi đến giờ, tôi chẳng làm được việc gì cả, tôi sẽ post đoạn email lên đấy lên đây, thay lời bình luận của tôi
    "Chao minh,

    Hom nay moi viet thu cho minh duoc....
    Thang Minh (con trai chi Bac nha toi) , moi duoc 8 thang tuoi vua` mat roi. Ca 1 phich nuoc soi do vao nguoi,do con giup viec so y danh do vao nguoi, ma` nuoc thi` vua dun xong, no mat roi minh a. Dau don qua, thuc su toi khong muon nhac den chuyen nay nua vi` no qua dot ngot va dau don doi voi ca gia dinh nha` toi.... Nhung so minh sot ruot cho` thu nen toi phai bao cho minh biet.
    No bi bong nang qua, ko the cuu duoc, nam vien Bong quoc gia duoc 8 ngay roi mat... Kho qua! Cha biet noi gi nua minh a...."
    Hakunamatata
  2. tonic

    tonic Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2003
    Bài viết:
    268
    Đã được thích:
    0
    Tôi có biết anh chị bạn của bạn, cũng đã nghe tin dữ này, đọc lại mail vẫn khóc, thương em bé quá.
    Bản thân con tôi cũng đã từng bị bà giúp việc làm đổ nước sôi vào tay, may mà mới chỉ vào tay, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
    Nhưng cũng phải nghĩ là, không ai muốn điều ấy xảy ra cả, kể cả Oshin, thôi thì nhắc tất cả mọi người nên cẩn thận, tránh tất cả những gì có thể gây nguy hiểm đến các bé.
    Còn oshin thì tuỳ người, tuỳ tính, trình độ lại có hạn nên rõ ràng ko thể như mình được, kể ra thì có mà hàng đống thứ, nhưng mà vẫn phải cần họ để giúp mình.
  3. ketban99

    ketban99 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2003
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    Thương tâm quá!
    Đúng là thật nhiều gian truân chuyện thuê người giúp việc
  4. Light_Moon

    Light_Moon Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
    Hôm nọ nghe chuyện thật: một chị giúp việc mến chú chủ nhà, chị đứng trong phòng rửa mặt , tắt đèn, rồi chờ lúc chú chủ nhà bước vào là ...OÀ
    Chiếp chiếp!

    I'm everything I'm becase U love me...
  5. shaqtan

    shaqtan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2003
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Nói về oshin thì bạn nào từng ở Singapore chắc cũng biết Oshin người filipin rất nổi tiếng là thích ngủ với ông chủ. Tôi có anh bạn, mỗi tối đi làm về trễ là gặp cô oshin đang .. tắm, cố tình không đóng cửa. Sau vài lần anh bạn bực mình quá đuổi luôn.
    Còn một anh bạn Tây thì di làm về, gặp Oshin đang lau nhà và chỉ mặt bộ .. đồ lót.
    Chị bạn làm chung cơ quan với tôi có ông bố chồng 82 tuổi. một hôm anh chồng đi làm về nhà giữa trưa bắt gặp oshin 25 tuổi đang trong trạng thái Eva trên giường ông già, chửi cho một trận đã tức. Mấy hôm sau kiển tra tài khoản của ông già thì phát hiện ổng đã chuyển SD50,000 (khoảng 35 ngàn đô Mỹ) qua Philipin.
  6. doi_tra

    doi_tra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2003
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0
    Bạn viết hay lắm. Mình đọc mà cười rũ cả ra. Viết như nhà văn trào phúng ý.
  7. TinyChick

    TinyChick Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/07/2001
    Bài viết:
    1.779
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài của ladymeomuop mà TC lạnh cả sống lưng. Thương tâm quá. Nhà TC cũng có cháu nhỏ, cứ nghĩ cháu mình mà bị làm sao thì không biết sẽ khủng khiếp thế nào. Trộm vía nó rất kháu khỉnh và là cục cưng của cả gia đình, đứa cháu đầu tiên của bố mẹ TC. Nhà TC không thuê người giúp việc, cô em dâu ít tuổi và là người ngoại thành nhưng may phúc cũng rất hoạt bát và cẩn thận.
    TC nghĩ là người giúp việc phần lớn là người ở nông thôn, trình độ nhận thức, điều kiện sống khác hoàn toàn với người thành thị nên việc va chạm như vậy là không tránh khỏi. Nếu không muốn phiền, tốt nhất có lẽ chỉ nên thuê người giúp việc theo giờ mà thôi :-)
    Được TinyChick sửa chữa / chuyển vào 13:45 ngày 17/01/2004
  8. vitdoi

    vitdoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2003
    Bài viết:
    1.058
    Đã được thích:
    0
    Tìm người giúp việc nhà đã trở thành nhu cầu hết sức cần thiết, nhất là với các gia đình có hoàn cảnh neo đơn. Công bằng mà nói, không phải người giúp việc nào cũng lười nhác và có sẵn tâm địa tham lam, nhưng sự không phân biệt vị trí của mình trong gia đình chủ lại khá phổ biến ở những người giúp việc trẻ tuổi.
    Nguyễn Thị Thu, quê ở Trà Vinh, vốn có vẻ đẹp thùy mị cộng với tính tình dịu dàng, theo rao vặt trên báo tìm đến xin giúp việc cho gia đình chị Trang Thị Thanh ngụ phường15, quận 5.
    Lúc mới vào làm, Thu tỏ ra khá chu đáo nhưng sau 2 tháng làm việc, thói đỏng đảnh, thích làm tiểu thư của cô khiến chị Thanh cảm thấy ngứa mắt. Ban ngày bận bịu thời trang, đêm xuống cô ôm riết cái tivi; hết chương trình truyền hình thì lại ?oluyện? những cuốn tiểu thuyết.
    Lúc trời nóng bức, chồng chị Thanh nằm dưới nền gạch say sưa theo dõi bóng đá, cô quản gia mộng mơ ?ovô tư? quẳng cái gối kế bên, nằm phịch xuống trong bộ đồ cực kỳ ?omát mẻ?. Chồng chị dù không cố ý nhưng cũng lúng túng khi liếc thấy cạnh mình đôi chân dài trong cái quần short cũn cỡn, cái áo sát nách hở hang.
    Dẫu biết chồng đứng đắn nhưng chị Thanh cũng cẩn thận nại cớ bán nhà để cắt hợp đồng đột xuất với Thu. Người giúp việc kế tiếp là Nguyễn Thị Tám, hơn 40 tuổi, ở Phú Yên. Cô này rất thạo việc nhà nhưng lại ăn nói cộc cằn, không biết trước sau và nhất là chẳng mấy quan tâm đến chuyện vệ sinh thân thể. Một lần tình cờ về nhà sớm, nghe tiếng con khóc nức nở, chị xuống nhà sau xem. Cô Tám vừa tắm cho thằng bé vừa cấu nhéo, đét vào mông rủa: ?oThằng quỷ sống, ăn cũng khóc, tắm cũng khóc, khóc thằng cha mầy...?.
    Nghe không hết ý nhưng chị cũng bực mình vì thái độ của người quản gia đối với đứa con bé bỏng. Chiều hôm ấy chị lại tình cờ trông thấy cô Tám xới nồi cơm, mở nồi canh nêm nếm mà nước mắt, nước mũi và cả tiếng ho sặc sụa cứ ?ovô tư? bay thẳng vào nồi. Chị khẽ rùng mình nhớ lại những bữa cơm đã qua... liền viện cớ để hủy hợp đồng trước thời hạn!
    Chuyện của chị Hoàng Thị Thu Trang, ngụ phường 4, quận 10, thì trớ trêu hơn. Chị có nhờ trung tâm giới thiệu việc làm ở đường 3-2, quận10 môi giới cho một cô giúp việc. Không chỉ giỏi việc nhà mà còn cần cù, tháo vát, cô ta ăn nói rất dịu dàng, dễ chinh phục lòng người. Nhà chị không có con nhỏ, chỉ làm việc nhà, giặt quần áo, không có trẻ để yêu, cô yêu luôn... người lớn! Chồng chị vốn ghét chuyện lăng nhăng, nay quay ngoắt 180 độ! Những đêm chị trực ở cơ quan thì chồng chị cũng ?otrực? cả đêm ở nhà để ?otâm sự? với cô ở tuy đã xế chiều nhưng vẫn có một vóc dáng thon thả cùng khuôn mặt khá xinh đẹp, quý phái. Hơn ai hết, chị thừa hiểu chồng mình đã và đang thay đổi từng ngày.
    Bên cạnh những người giúp việc nhà chân chính, có không ít người tìm cớ giúp việc để thực hiện mưu đồ khác. Sáng 12/5/2003 khi bà Hoàng Nguyễn Trang, nhà ở phường10, quận Gò Vấp, đi chợ về đã tá hỏa vì phát hiện cửa nhà mở toang, đồ đạc bị lục tung.
    Bà vội kiểm tra tủ thì 2.500 USD, 10 cây vàng, chiếc xe đạp để trong nhà đã biến mất cùng cô giúp việc tên Phan Thanh Thảo, 37 tuổi, ngụ Gia Lai. Theo bà Trang thì Thảo được trung tâm giới thiệu đến nhà giúp việc cho bà đã hơn 2 năm. Thấy Thảo hiền lành nên bà coi như con cháu trong nhà, ngờ đâu Thảo đã lợi dụng lòng tin của chủ để ôm trọn số vàng bạc dành dụm của bà.
    Tương tự bà Trang, anh Nguyễn Văn Danh ngụ đường Phạm Văn Hai, quận Tân Bình cũng thông qua sự quen biết đã nhận Lê Thị Mỹ Trang, 24 tuổi, ngụ thị trấn EA Knốp, huyện EA Ka 2, Đăk Lăk, phụ giúp công việc của gia đình. Do tin tưởng nên anh Danh giao cho Trang trông nom cháu Nguyễn Kim Tuyền, 2 tuổi, để vợ chồng anh đi làm. Sau khi tìm quanh quẩn nhà cửa không có gì đáng giá để chôm, Trang ?ochôm? luôn cháu Tuyền bỏ đi, bắt cháu bé nằm vất vưởng xin tiền cung phụng cho thị. Nhờ sự nhanh mắt của một người bác, cháu Tuyền đã được cứu khỏi tay ?omẹ mìn? khi Trang đang lẩn quẩn xin tiền ở Lăng Ông, Bà Chiểu. Bản án 4 năm tù là hình phạt cho kẻ ham làm ?omẹ mìn? như Trang.
    Không tin tưởng tuyệt đối người giúp việc nhưng chỉ vì sơ hở trong khoảnh khắc mà chị Trần Thị Tuyết, ngụ quận Tân Bình, đã phải ôm hận. Chị giao nhà cho người giúp việc để ra chợ mua đồ, nhưng chưa được nửa tiếng đồng hồ chị quay về thì cửa tủ bị cạy khóa, tiền bạc, tư trang đã biến mất cùng cô giúp việc tên Trần Thị Hồng, 30 tuổi, ngụ Diên Khánh, Nha Trang.
    Hồng giúp việc nhà cho chị Tuyết gần một năm nay thông qua sự giới thiệu của trung tâm môi giới việc làm ở quận 10. Thường ngày Hồng tỏ ra rất thật thà, tỉ mỉ. Chị Tuyết cũng đã cẩn thận xem qua lý lịch, nhân thân của Hồng rồi mới nhận. Nhưng khi tìm đến quê của Hồng thì người dân địa phương nói ả đã đi lâu lắm rồi không thấy về, cũng chẳng ai biết ả ở đâu.
    Theo Công An TP HCM, thực tế cho thấy hầu hết các trung tâm cũng tuyển người theo lời khai của người đi xin việc, mặc dù có bản photo giấy chứng minh nhân dân nhưng cũng chẳng lần ra địa chỉ vì đã được tẩy xóa đem đi photo lại nên khi sự việc xảy ra, rất khó cho các cơ quan chức năng truy tìm. Đó là chưa kể đến trường hợp của những kẻ rắp tâm hại chủ, chúng thường dùng chứng minh thư giả, tên tuổi, địa chỉ giả để xin việc. Khi gia chủ bị mất của đi trình báo với công an địa phương bằng thông tin ?ohư cấu? thì việc truy tìm kẻ gian manh chẳng khác nào chuyện... mò kim đáy biển!
    Tuy chưa phải là phổ biến nhưng không thể không nhắc đến trường hợp người giúp việc có tư thù, ân oán với gia chủ. Vụ án thương tâm của chị Vương Thế Muội ngụ chung cư Nguyễn Trãi, quận 5 đến giờ vẫn còn xôn xao dư luận.
    Chị Muội thuê Trần Huệ Bình, 34 tuổi, ngụ quận 5, về phụ giúp việc nhà. Sau một thời gian phát hiện Bình là con nghiện nên chị viện cớ cắt hợp đồng. Vì bị đuổi việc, lại không có tiền để hút heroin như trước nữa, Bình rủ em gái là Trần Huệ Mẫn, 29 tuổi, tìm cơ hội giết chết chị Muội cho bõ ghét. Chiều 28/2/2003, hai chị em Bình, Mẫn đến nhà chị Muội để thực hiện kế hoạch thì bị chị Muội lật tẩy, cả hai chị em xông vào dùng dao đâm chị Muội đến chết. Chị Nguyễn Thị Duy Thắm đi họp về phát hiện định tri hô, Bình dùng dao đâm chết chị Thắm để diệt khẩu. Với hành vi tàn ác của mình, hai chị em Bình, Mẫn đã chịu mức hình phạt cao nhất là tử hình.
    (theo ngôi sao)
  9. csuf

    csuf Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/10/2004
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    hic doc ma thay'' so* qua''.Nhung that su nha tui dang can` mot osin. Sao bay gio tim` osin kho'' qua'' di mat''. Neu la ho hang` o que thi` so* khong dam'' sai bảo roi den'' luc'' ho ve` thi lai mang tieng'' lam''.Con` thue o trung ta^m thi` so* osin da biet'' tim den'' trung tam thi` lai sanh` sỏi qua'' va hay dua doi`. Cac ban co loi` khuyen gi` ve viec tim` osin ko ? gop y'' cho tui voi''.
  10. vitdoi

    vitdoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2003
    Bài viết:
    1.058
    Đã được thích:
    0
    Tôi là người giúp việc
    (Nguyễn Thị Cẩm Châu)
    Ông chủ chợt xuất hiện ở cửa buồng. Ông nhìn tôi, ánh mắt kín đáo tựa một mạch nước ngầm. Tôi vẫn lau phứa, bụng hơi lo lo. Ông định khiển trách tôi chăng? Có lẽ nào, tôi làm tốt cơ mà. Ông chủ vẫn đứng yên dòm tôi, giống như bị hóa thạch. Ông tiến tới một bước, hai bước.
    Gia đình nhận tôi làm giúp việc nhà chỉ vỏn vẹn có ba người: hai vợ chồng chủ nhà ở tuổi băm cùng đứa con gái mới vào lớp một. Bà vợ tướng hơi sồ sề nhưng mặt lại mỏng, mắt trầm, cái miệng chù chù nhưng ăn nói có vẻ dễ dãi, xuê xoa. Ông chồng ngược lại, gầy xắt xeo. Diện thêm chiếc thắt lưng xiết chặt, nom ông chỉ bằng cái chét tay. Miệng ông bẹt tựa miệng cá trê, thỉnh thoảng lại đánh lưỡi tách một cái, nhưng ông rất kiệm lời. Mọi công việc sai phái người làm, ông giao tất cho bà vợ.
    Làm được một tuần lễ, tôi cũng thấy tạm bằng lòng với ?onghề? của mình, thậm chí lắm lúc tôi còn thấy vui. Ấy là khi hai vợ chồng chủ nhà đều đã đi làm, đứa con thì đến lớp. Một mình làm ?ochủ? trong căn hộ rộng thênh, tôi tự thưởng cho mình một ly chanh đá, rồi nằm gác chân lên salon kềnh kễnh xem tivi. Đôi lúc, tôi cao hứng nhảy nhót, uốn éo theo các điệu disco, tango từ chương trình ca vũ của màn ảnh nhỏ và cảm thấy mình ?otự do? nhất trần đời, ít ra là trong lúc này. ?oTự do? được một lát, tôi lại phải xắn tay áo lên làm bếp, kẻo chủ nhà về, cơm không có, có mà nghe ?odiễn văn?.
    Nhưng có một điều không ngớt ám ảnh và làm nặng trĩu tâm can tôi đó là việc phải khai báo về nghề nghiệp với Thanh - kỹ sư điện, người yêu của tôi. Bọn tôi quen nhau được một năm khi tôi còn là cô học sinh lớp 12. Không như đa phần các nữ sinh, hễ có bạn trai là đâm ra học hành chểnh mảng, ngược lại, tôi học còn trối chết hơn để xứng đáng là bạn tâm giao của chàng sinh viên ưu tú năm cuối. Ấy vậy mà bây giờ, ra trường rồi lại phải mở miệng với Thanh rằng tôi là người giúp việc khác nào khai tử cho mối tình hoa mộng của mình. Khoe làm nghề gì ?osang sang? một chút, ai lại đi khoe mình là oshin, nghe quê một cục. Bởi vậy, tôi ẻm luôn với Thanh, hay chí ít, tôi sẽ giấu Thanh đến khi tôi tìm được một nghề mới. Thanh vẫn tin sái cổ khi tôi nói mình làm thủ thư ở một thư viện gần nhà. Anh chàng sốt sắng, có đôi lần đòi đưa đón tôi đi làm, nhưng tôi gạt béng. Vẽ chuyện, chỗ giúp việc cách có mấy ngã đường, tôi nhong chiếc xế? đạp nhoáng nhoàng cái là tới.
    Hừm, bữa nay ông chủ nghỉ phép ở nhà. Vậy là khi rỗi việc, tôi hết tí tởn nhảy điệu tango theo nhạc như ngô trong chảo nóng. Tôi phọt phẹt đẩy cây giẻ lau nhà. Đã lau được phòng khách. Giờ chùi tới buồng ngủ. Mệt ghê! Miếng giẻ lau cũng phì phọp thở. Ông chủ chợt xuất hiện ở cửa buồng. Ông nhìn tôi, ánh mắt kín đáo tựa một mạch nước ngầm. Tôi vẫn lau phứa, bụng hơi lo lo. Ông định khiển trách tôi chăng? Có lẽ nào, tôi làm tốt cơ mà. Ông chủ vẫn đứng yên dòm tôi, giống như bị hóa thạch. Ông tiến tới một bước, hai bước. Vợ ông đi làm, cô bé con đến trường. Thôi chết, một linh cảm chẳng lành làm cho tôi lo sầy vẩy: Đã có những ông chủ tòm tem với người giúp việc. Tay ông giơ về phía ngực tôi. Mặt tôi chắc xám tựa gio nguội. Tôi định la lên nhưng ông đã phủi cổ tôi một cái phẹt. Ông nói:
    - Kiến lửa trên cổ cô, hai con lận đó.
    Tôi thở một cái phào, lòng nhẹ như cất được một hòn đá tảng. Tiếng ông dập dềnh trong hơi nóng ban trưa:
    - Tôi định nhờ cô một việc. Xíu nữa tôi đi nhậu với ông bạn, chắc về trễ. Con tôi nửa tiếng nữa tan học. Cô đi rước bé Thơ giùm tôi nhé.
    - Dạ, chú cứ yên tâm.
    - Gọi tôi là anh cũng được, cô cỡ em gái tôi chứ bé bung gì nữa.
    - Dạ?
    Ông chủ xùy cho tôi chiếc chìa khóa xe Citi rồi tong tong đẩy chiếc Dream II ra cửa. Ấy, vậy là hôm nay tôi kiêm thêm nhiệm vụ mới. Xả quần áo bằng máy xong, bật nút sấy cái xạch, tôi thong dong thay đồ bộ bằng cái quần tây và áo sơ mi rồi chỉnh chệm ngồi lên chiếc Citi đang đậu ngoài sân...
    Giờ tan học, người đông như đại nhạc hội. Trước cửa trường, xe máy của các bậc phụ huynh chở đón con đậu kín bên lề. Lòng đường bên kia, xe cộ vẫn cắn đuôi nhau chạy phom phom, nhìn vàng cả mắt. Tôi phanh chiếc Citi sát lề, nhóng mắt về phía cổng trường. Chưa kịp ngáp, bé Thơ đã tin tin đeo cặp bước ra. Tóc cô bé xõa xuống vai tựa cái khăn choàng đen. Hay thật, khỏi phải chờ đợi, tìm kiếm lâu. Nom tôi như một cô công chức đi đón em út. Tôi khoái tỉ vì điều đó. Thơ nhìn tôi, hai mắt giống như đôi dấu hỏi:
    - Ba Thơ đâu rồi?
    - Ba bận rồi, nhờ chị đi đón Thơ. Lên xe nào!
    Cô bé chưa kịp yên vị sau yên, một giọng nói rất quen cất lên phía sau tôi:
    - Không hẹn mà gặp! Châu, anh mừng quá. Cả tuần nay chưa được gặp em.
    Tôi quay người lại. Thanh, người yêu tôi, nom trẻ hơn lúc nào hết và hơi nôn nóng. Sự bất ngờ làm mặt tôi hơi co rúm lại như sắp sửa nổ. Tôi lắp bắp:
    - Anh đi đâu đấy?
    Thanh vui vẻ nói:
    - Đi đón đứa cháu học trường này. Ba nó nhờ anh đó. Lâu lâu phải đi tập sự làm bố trẻ con một bữa!
    Cũng như mọi khi, cung cách, cử chỉ của anh phảng phất có nét thiền nhưng nụ cười, lời nói lại rất đời. Thanh nhìn Thơ, hỏi:
    - Thế cô bé này là ai đây em, sao anh chưa gặp lần nào?
    Tôi định nói ?olà con một người bạn? nhưng Thơ đã song sóc cái mồm:
    - Em là con của chủ nhà. Chị Châu ơi, hồi sáng lau nhà, có thấy cái cặp tóc của em đâu không?
    Trời ơi, nó nói tuồn tuột cái câu phũ phàng mà tôi không muốn nghe nhất. Đầu óc tôi loạn ù, tôi ngây ngây như lên cơn sốt. Cái nhìn của Thanh đủ để tôi run đầu gối. Anh hỏi tới, giọng sốt ruột:
    - Châu, em giúp việc hồi nào? Thế còn công chuyện thủ thư của em?
    Lẽ ra tôi phải giải thích cho Thanh tất cả chứ còn chờ dịp nào tốt hơn, nhưng tôi là một người tự ti, tự ái theo lối cổ. Tôi cun cút rồ máy xe, chở Thơ phóng vọt đi mặc Thanh gọi ời ời sau lưng.
    Vậy là Thanh đã biết tôi là người giúp việc. Nỗi mặc cảm đè nặng tâm can tôi. Thanh hẹn gặp, tôi không ra nơi hẹn. Anh đến nhà tìm, tôi trốn ra sau nhà, giả vờ đi vắng. Nghe tiếng anh rồ máy xe vọt đi, lòng tôi tựa muốn vỡ thành trăm mảnh. Thanh cài thư lại nơi cửa sổ, chỉ vỏn vẹn mấy hàng:
    ?oEm không phải tự ti về công việc của mình. Anh chấp nhận được. Mấy tuần nay, sự cư xử của em làm anh thấy phiền. Lẽ nào em đã có? người khác? Dù em có muốn chia tay, mình phải nói với nhau một lời chứ. Anh sẽ đón em ra vườn hoa để tâm sự, đứng trốn anh nữa! - Thanh?.
    Tôi vơ vẩn đứng ở ngưỡng cửa để đọc thư, thì Thanh đã quầy quậy quay xe lại. Hết trốn rồi nhé! Tóc Thanh cờm lên. Anh nhìn tôi tựa nhìn một vật trưng bày, nói:
    - Lên xe, anh chở em ra vườn hoa nói chuyện.
    Lần đầu tiên sau mấy tuần, có nụ cười giữa tôi và anh. Quanh co được một đỗi, Thanh chở tôi vào khoảng vườn của một biệt thự xinh xinh. Thanh nói:
    - Vào đây ngồi, mình tha hồ trò chuyện. Không có ai đâu, nhà này anh quen.
    Tôi phóng tầm mắt chiêm ngưỡng cả quần thể sinh vật cảnh: cỏ dưới chân nõn nường như cỏ giả. Bên vòi nước phun, cơ man là chậu kiểng: si tùng, đại lộc, đào, mai? gốc mốc mác nhưng cành thanh nhã. Những chòm lá cách điệu, gò gẫm mà tự nhiên, quẫy động mà ràng buộc làm tôi thích thú. Chủ nhà xuất hiện. Ấy là một người đàn ông chạc tuổi ba tôi, vóc dáng tiên phong đạo cốt tựa một ông tiên. Tôi khúm lúm chào ông mà cảm thấy sự xuất hiện của mình sao mà vô duyên, đường đột. Nhưng người đàn ông có vẻ hiếu khách. Ông cất lời:
    - Con thấy vườn hoa của bác tuyệt vời không?
    - Trên cả tuyệt vời nữa bác ạ.
    Tôi trả lời mà không biết ông chủ nhà sẽ dẫn câu chuyện tới đâu. Tôi và Thanh cần tâm sự riêng cơ mà. Sao anh lại chở tôi tới đây. Thật là?
    Như đoán được nỗi thắc mắc của tôi, Thanh hạ giọng như độc thoại với chính mình:
    - Phải, ngoài giờ đi làm, anh đến đây làm thêm cho bác để có thêm một khoản tiền dành dụm, hầu mai mốt lo đám cưới chúng mình. Bản thân nghề giúp việc chẳng có gì xấu. Quan trọng là cách nhìn, thái độ của mình đừng làm cho nó bị thiên lệch, méo mó đi. Anh đã định kể cho em về việc anh làm vườn thêm, nhưng sợ em xót ruột vì thấy anh bận. Vậy là hôm nay, mình cùng nghề ?ogiúp việc?, đồng nghiệp nhá!
    Bác chủ nhà cứ tõn tẽn cười, chắc Thanh đã kể mọi ?otội? của tôi cho bác nghe. Như sực nhớ phải để cho bọn tôi nói chuyện riêng, bác xăm xắm đi vào nhà trong. Đến bấy giờ, Thanh mới cất cao giọng như tự vấn an chính mình:
    - Thế em có muốn trở thành người giúp việc của riêng anh không?
    Ô, đó là câu tỏ tình hay nhất mà tôi được nghe!

Chia sẻ trang này