1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ôi tớ muốn đi xa.(Ai hoang mang về hạnh phúc thì vào đây nhé.)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi doanminhhang17681, 15/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Bình thơ và phổ nhạc.
    Tưởng
    (Thơ của Lady_in_red)
    (bài thơ đã được Minh Hằng phổ nhạc)
    Chiều ấy từ mắt em mây rủ bóng mây bay
    Và gom nắng khắp trời chưa đủ một vốc cho chúng mình sưởi đôi tay cóng
    Góc quán quen thời gian qua thật chậm
    Mà mình hụt hơi vẫn chẳng đuổi kịp để chạm vào sâu thẳm của nhau.
    Ý nghĩ em bao nhiêu dặm xa sau đôi mắt ngừng nơi mảnh tường buốt rêu?
    Anh đối diện cái mặt lạnh tanh của mình sóng sánh nơi chất đen đáy cốc
    Bông cúc vàng trên bàn thảng thốt
    Chẳng bừng nổi cho mình chút tàn lửa dấu yêu.
    Giữa thẳm sâu câm lặng chiều
    Cúc vàng lẻ cháy một câu: Đố tình...
    Bây giờ tôi không muốn làm họa sĩ, bởi bạn biết rồi đấy, tôi là họa sĩ tồi. Thôi cứ thử làm một đạo diễn phim xem sao. Làm một đoạn phim ngắn thôi nhé.Bối cảnh của đoạn phim là một góc quán có bức tường phủ rêu xanh.Nắng vàng nhạt chiếu xiên xiên vào góc quán. Một đôi trai gái ngồi lặng yên.Trên bàn là bông cúc vàng. Máy quay chuẩn bị nhé. Cô gái hãy nhìn xa xăm nơi bức tường rêu.Chàng trai mặt lanh tanh nhìn vào cốc cà fê. Họ đang làm cái quái gì thế nhỉ. Không được rồi. Tôi lại đóng vai trò một đạo diễn tồi.
    Thôi xin được là cô gái trong bài thơ. Chàng trai có thể là ai đó đã từng đi qua cuộc đời tôi. Có thể tôi đã có những phút giây buồn như thế. Đã có lúc thấy mây buồn đầy trong mắt, và xòe tay ra hứng nắng mà vẫn thấy tay mình lạnh buốt.Khi bỗng một ngày tôi không hiểu nổi anh và anh cũng chẳng thể hiểu tôi đang nghĩ gì, dù chúng tôi ngồi rất gần bên nhau. Giá tôi có thể nói tôi yêu anh nhưng tôi lại lặng câm nhìn xa xăm. Tôi băn khoăn tự hỏi anh nghĩ gì về tôi và anh đối với tôi như thế nào. Giá tôi chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi,giá tôi chỉ cất lên một câu hỏi thôi, biết đâu bàn tay anh đã có thể sưởi ấm bàn tay tôi hơn trăm ngàn tia nắng mà tôi gom khắp trời. Giá như trong cuộc sống mỗi người có thể được sống như là trang sách mở, được nói lên những thương yêu mà mình dành cho người khác.
    Nhưng cuộc sống là vậy, tình yêu là những bí mật và chỉ khi nào giải được câu ?ođố tình?, mỗi con người mới có chìa khóa để đi vào thẳm sâu những ý nghĩ của nhau.
    Bài thơ rất hay vì nó đầy tâm trạng và được bắt đầu từ một triết lý sâu xa, để mỗi khi không đến được tình yêu, mỗi con người lại tự an ủi mình. Mình vẫn chưa giải được câu : ?oĐố tình"

    Da yeu xin yeu tu noi dau chan thanh cua trai tim
  2. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Bình thơ và phổ nhạc.
    Ước mơ về ngôi nhà hạnh phúc.
    (Thơ ACJans)
    (Bài thơ đã được Minh Hằng phổ nhạc)
    Ước mơ của đôi ta về một ngôi nhà
    Dù bão giông vẫn dịu dàng ánh lửa
    Thời gian lướt qua ngoài cửa
    Em dịu dàng bên anh
    Hạnh phúc đang ươm trong giấc mộng lành
    Em ra đi dù chưa hề bão gió
    Anh nâng niu những điều vụn vỡ
    Có phải con gái đều vậy không em
    Vẫn biết xa nhau chẳng đủ nhớ thêm
    Em quên lãng, rồi năm? rồi tháng?
    Anh phủ bụi những nỗi niềm thầm lặng
    Câu thơ đưa lối anh tìm
    Trong giấc mơ anh thoáng giật mình?
    Ngôi nhà xưa có còn ủ lửa
    Sao em không mở cửa
    Đón mùa xưa trở về.
    Thơ của anh ACJans cũng là sự cô đơn là sự cách xa , nhưng nó có những nỗi niềm của người lớn. Đọc thơ anh, tôi thấy trong đó có những tâm sự rất chân thực và giản dị, rất đời thường.
    Trong mỗi con người trẻ tuổi chúng ta khi yêu, hẳn rồi ai cũng mơ ước tới ngày tình yêu đơm hoa kết trái, cùng được về chung sống cùng nhau dưới một mái nhà, hạnh phúc suy cho cùng chính là một ngôi nhà :
    ?oDù bão dông vẫn dịu dàng ánh lửa
    Thời gian lướt qua ngoài cửa
    Em dịu dàng bên anh?
    Tôi rất thích hình ảnh này. Hình ảnh ?ongọn lửa? chính là biểu tượng của hạnh phúc. Hạnh phúc rất dịu dàng, hạnh phúc chính là em, khi em bên anh. Bàn tay em thắp lên ngọn lửa đem ánh sáng và hơi ấm cho căn phòng hay chính là trái tim em thắp lên ngọn lửa tình yêu sưởi ấm tâm hồn anh lạnh giá? Hay chính là khi em dịu dàng bên anh, hơi ấm của em như ngọn lửa ấm nồng sưởi ấm cho anh khi trời giông bão. ?oDịu dàng? chỉ ?odịu dàng? thôi, nhưng những bão giông, những khó khăn trong cuộc đời ngoài kia có là gì đâu khi ?odịu dàng? em đang ở cạnh anh rồi.
    Anh đang ươm trên tay mầm cây hạnh phúc. Rồi một ngày run run đôi tay bởi tất cả vỡ òa, anh vẫn cố gắng nâng niu dẫu đó là những điều vụn vỡ. Phải chăng hạnh phúc là điều chi rất đỗi mong manh?
    ?oHạnh phúc đang ươm trong giấc mộng lành
    Em ra đi dù chưa hề bão gió
    Anh nâng niu những điều vụn vỡ
    Có phải con gái thường vậy không em??
    Anh ngỡ ngàng và chẳng thể nào hiểu nổi vì sao em lại ra đi? Anh ở lại trong ngôi nhà cô quạnh. Bụi phủ mờ lên những niềm đau.
    Đoạn cuối của bài thơ là hình ảnh rất đắt giá, hình ảnh về một ngôi nhà ủ lửa chờ một người quay về mở cửa đón mùa xưa, mùa hạnh phúc trở về. Nhưng xin được sửa đoạn cuối của bài thơ như sau thì mới liền mạch với toàn bài.
    ?oNgôi nhà xưa vẫn còn ủ lửa
    Sao em không về mở cửa
    Đón mùa xưa trở về?
    Bởi đoạn bên trên anh ACJans viết là ?oem? ra đi, chứ không phải ?oanh? ra đi, vậy người ở lại ngôi nhà phủ bụi và nâng niu những điều vụn vỡ đó là ?oanh?. ?oAnh? vẫn ở lại ngôi nhà xưa, ủ những than hồng chờ em quay trở lại, thổi bùng lên ngọn lửa của tình yêu, trả về cho anh những hơi ấm, đem lại về cho anh hạnh phúc dịu dàng.

    Da yeu xin yeu tu noi dau chan thanh cua trai tim
  3. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0

    Đừng động vào cây mùa lá rụng
    Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
    Trên Maxcơva lại đã thu rồi
    Bao con đường như khói lửa chói ngời
    Vòm lá trải ánh sẫm vàng rực rỡ
    Những tấm biển dọc treo theo đại lộ
    Nhắc những ai đang đầy đủ lứa đôi
    nhắc những ai đang cô độc ở trên đời
    Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng?
    Ngoại tôi yêu văn học Nga, yêu thơ Olga Berggolts, và yêu những đêm trắng ở Leningrat dù chỉ là trong tưởng tượng. Ngoại luôn nhớ về ông, người đã nằm lại nước Nga vì một cơn bạo bệnh. Và cả bác Cả đang phiêu bạt đâu đó trên nước Nga mênh mông sau cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình? Vì chuyện này ngoại ốm liệt giường mất mấy tháng. Gần như đều đặn,ngày nào, hai bà cháu cũng mở cổng ra đường đi dạo. Cổng nhà có hai then, then dưới và then trên. Bây giờ mỗi khi lặp lại trò chơi cũ, tôi lại cài then trên, ngoại cài then dưới. Rồi chúng tôi bước đi theo nhịp đi chậm chạp của ngoại. Mùa thay lá, hai vỉa hè xao xác lá rơi.
    Một lần ai đó buột miệng nhắc đến bác Cả,ngoại đang vui chợt buồn trĩu xuống.Chiều ấy, khi hai bà cháu đi dạo với nhau, ngoại lẩm bẩm : ?oLụy tình là khổ lắm con. Không nghĩ được đến nỗi đau người khác, chỉ nghĩ đến nỗi đau của riêng mình sẽ còn khổ hơn nữa.?
    Nhưng cứ nghĩ đến người khác nhiều như ngoại còn khổ hơn nhiều. Có hôm gặp một bà cụ ăn xin, ngoại dừng lại hỏi chuyện, toàn những chuyện gỉ chuyện gì mà lâu lắm, đứng từ xa chỉ thấy hai dánh lưng còng còng gật gật, gù gù, rồi hai người nắn nắn tay nhau. Lần đi dạo ấy khi về, mặt ngoại buồn hẳn đi. Bữa tối dọn ra, ngoại ăn mấy miếng rồi bỏ đó đi nằm sớm. Tôi hỏi nhưng ngoại lặng thinh không nói. Có những điều sâu kín trong tâm hồn ngoại mà một con nhóc 11 tuổi như tôi, dẫu được là đứa cháu ngoại cưng nhất,vẫn không tài nào hiểu được. Một ngày tháng tư, ngoại đang chọn mua những bông hoa loa kèn trắng bên đường. Chợt thấy cô bán hoa vôi vàng lên xe guồng thật nhanh trong khi ngoại chưa kịp trả tiền. Nhìn lại đã thấy chiếc xe của đội tự quản trở tới. Ngoại đứng đó với bó hoa loa kèn nặng trĩu trên tay. Mấy ngày sau hai bà cháu tôi nán lại đoạn đường đó lâu hơn, đợi cô bán hàng quay lại trả tiền hoa nhưng không thấy đâu. Mấy hôm ấy ngoại có vẻ buồn. Một hôm ngoại bảo: ?oTrong cuộc sống có nhiều người tủi cực lắm con ạ. Nếu không làm được gì giúp cho họ, thì ít nhất hãy cảm thông với họ, chứ đừng làm điều gì xấu cho họ,nghe con. Cũng như những tán cây kia,sắp rụng lá rồi, con đừng lay làm gì.?
    Ngoại tôi đã ra đi trong một đêm lá rụng, trong lòng vẫn canh cánh niềm thương nhiều người, cả thân lẫn sơ, cả những người ngoại mới chỉ gặp một lần.
    Mỗi lần mở cổng, tôi vẫn chờ ai đó mở then trên, rồi chợt nhận ra chỉ có một mình tôi mà thôi.Ngoài đường, bọn trẻ con vẫn hay chơi trò níu vào thân cây rung cho lá vàng rơi xuống như mưa, rồi cười khanh khách. Riêng tôi, mỗi khi đi ngang qua hàng cây mùa thay lá, vẫn nhớ lời ngoại nhắc : ?oĐừng đụng vào cây mùa lá rụng?

    Da yeu xin yeu tu noi dau chan thanh cua trai tim
  4. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0

    Da yeu xin yeu tu noi dau chan thanh cua trai tim
  5. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Xin hãy cùng tôi viết về những quan niệm về hạnh phúc của bạn. Xin cảm ơn.
    Da yeu xin yeu tu noi dau chan thanh cua trai tim
  6. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Tình cũ không rủ cũng về.
    (Mọi người hãy thử bàn luận vấn đề này nhé. Tôi cho rằng nó là nguyên nhân tan vỡ nhiều hạnh phúc.)
    Tôi đọc khá nhiều truyện ngắn có môtuýp những câu chuyện tình dang dở, nó không chỉ làm con người ta cảm thấy đớn đau lúc chia ly mà còn ám ảnh con người ta đến lúc già. Có những nối đau dai dẳng âm thầm lặn vào bên trong. Nhưng có khi nó lại làm tan vỡ hạnh phúc hiện tại và làm đau khổ dằn vặt người khác. Điều đó làm tôi vô cùng ám ảnh về những hạnh phúc mong manh, những mối tình éo le ngang trái, những tình cảm tay ba, và luôn tránh không bao giờ để mình mắc phải cái vòng luẩn quẩn đó.
    Dì tôi là một người phụ nữ cũng đa sầu đa cảm. Hồi còn trẻ dì cũng đã có một tình yêu đẹp. Rồi người đó phải chuyển công tác vào miền nam. Ngày đó dì tôi rất kiêu hãnh, phải chờ bằng được người ta gửi thư trước. Đại khái là vì một sự hiểu lầm nào đó mà hai người không lấy được nhau. Hiện tại dì tôi đã có hai còn mà vẫn tiếc nuối mối tình xưa. Chú tôi là người tốt nhưng văn hoá thấp và tính tình cục cằn, thế là hạnh phúc gia đình luôn luôn lục đục khi chú biết dì có lúc ngoại tình trong tâm tưởng và có nhúng cuộc điện thoại bí mật. Tôi sống ở nhà dì và cảm nhận được tất cả những sự bức bối của một gia đình mà con người ta sống với nhau bằng nghĩa vụ và một hạnh phúc mong manh.
    => Tôi tự hỏi tại sao thời trẻ, dì tôi không gạt qua sự kiêu hãnh để đến với người mình thương mến để về già rồi còn tiếc nuối, làm khổ người hiện tại, làm khổ những đứa con.
    Gia đình hàng xóm nhà tôi là hai bác đã lớn tuổi có với nhau 5 người con. Các anh chị đã lớn cả và xây dựng gia đình. Thế mà bác trai vẫn lén lút đi gặp người tình cũ. Bác gái rất ghen nhưng chẳng làm thế nào được. Họ đã không còn trẻ để mà ghen tuông và đành bất lực. Hàng ngày nhìn bác gái cứ lủi thủi, hết lòng tận tình vì chồng vì con, tôi lại cảm giác có gì đó thật xót xa.
    => Sao khi còn trẻ người ta không giải quyết hết những khó khăn, những kiêu hãnh, những ghen tuông để đến với nhau mà khi ván đã đóng thuyền rồi lại trở lại làm khổ bao người khác?
    Một ông anh tôi đã lấy vợ rồi, mà hay tin người yêu cũ đi lấy chồng lại tỏ ra buồn chán, đau khổ. Anh đâu biết anh làm như thế sẽ làm đau khổ người vợ trẻ của anh. Người ta đi lấy chồng rồi, thì hãy để cho người ta được yên ổn với hạnh phúc mới. Làm như thế sẽ làm tổn thương cả 4 người.Cái gì đã qua hãy để nó qua như là những kỷ niệm. Đừng để quá khứ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc trong hiện tại nếu như nó đã không thể hàn gắn.
    => Đừng sống có lỗi với những người trong hiện tại. Hãy biết chân trọng những gì mình đang có.
    Tôi có một người bạn . Bọn tôi đang chơi với nhau rất thân thiết. Có lẽ thời gian sẽ giúp cho mối quan hệ của chúng tôi thêm gắn bó. Nhưng bỗng dưng người ta gặp lại người yêu cũ và người ta cảm thấy dằn vặt. Sợ làm tôi tổn thương vì tình cảm với người bạn cũ vẫn còn. Tôi thanh thản ra đi để người ta quay về với người yêu cũ.Khuyên người ta hãy biết chân trọng hạnh phúc của mình đừng để nó tan vỡ thêm một lần nữa. Và chúng tôi đã lại như hai người bạn. Có thể giúp đỡ nhau khi cần.
    Tôi mất cả buổi sáng để đọc topic "những người đàn ông tôi yêu" của Maleheartwinner và đã khóc sụt sùi trong câu chuyện của cô ấy giữa H và S. (Tôi chỉ có thời gian đọc đến đó thôi)Người ta cứ thích làm khổ mình như thế. Tôi hiểu được tâm trạng của cô ấy. Nhưng trong chuyện tình cảm thì không nên đặt nhau vào tình thế như thế. Vì trong cuộc đời không ai là có tất cả, có cái này thì phải chịu mất cái kia. Hãy sống sao cho đừng cảm thấy mình mắc lỗi với ai cả. Tôi không nói mỗi cuộc tình đi qua, con người ta phải vứt bỏ mọi thứ. Mà khi chia tay, hãy để trong lòng nhau giây phút được thanh thản, để khi gặp lại, mọi người không cảm thấy những giây phút tiếc nuối, đớn đau.
    Tôi không biết có phải là tôi chưa bao giờ có những kỷ niệm sâu sắc với ai hay không mà tôi có thể nói như thế. Nhưng đối với tôi, khi mỗi câu chuyện buồn đi qua, tôi chỉ giữ lại những kỷ niệm đẹp.Và tôi luôn giải quyết, luôn nói hết lòng mình, những suy nghĩ của mình một cách triiệt để, để nếu đau khổ hay tổn thương lúc ấy nhưng thời gian qua mình cảm thấy rất thanh thản, không hề tiếc nuối về những thương yêu mà mình đã dành cho người khác, để tiếp tục sống mà không bao giờ phải hối tiếc và có lỗi với ai cả.
    Tôi cũng đã từng có những kỷ niệm buồn, những tổn thương, những hiểu nhầm với một ai đó. Không bao giờ tôi chịu ngồi im ngồi gặm nhấm những kỷ niệm cũ, những cái mà tôi còn cảm thấy mơ hồ. Nếu cứ ngồi nhà nhớ lại kỷ niệm và dằn vặt, tiếc nuối thì ta càng tô vẽ rằng nó rất đẹp, sao mình lại làm mất. Và như thế mình sẽ tiếc nuối cả đời. Thế là tôi tìm gặp để nói chuyện, để giải thích tất cả mọi chuyện và bắt người ta phải nói hết những hiều nhầm, hoặc nếu chia tay cũng phải có những lý do rõ ràng. Có thể lúc đó người ta làm tôi tổn thương, nhưng tôi nhận rõ rằng người ta cũng không đẹp như mình từng nghĩ, từng tô hồng. Có thể tôi đau khổ trong một thời gian, nhưng sau đó thấy rằng người ta không xứng đáng với những tình cảm chân thành mà mình dành cho người ấy mà mình nên dành những thương yêu cho ai đó về sau này có thể mang hạnh phúc cho mình. Và tôi chỉ giữ lại những kỷ niệm đẹp. Chia tay đẹp để sau này nhìn nhau như những người bạn tốt.
    Dù cái lúc tôi phải hạ mình đi tìm người khác để nói cho rõ ngọn ngành mọi chuyện thì tôi vẫn cảm thấy tôi luôn được thanh thản trong cuộc sống về sau. Vì thế, như mọi người đã đọc trong "hành trình ngươjc thời gian", bọn tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, dù trước kia đó là một câu chuyện buồn.
    Tôi không bao giờ muốn sống có lỗi với ai cả, ngay kể cả trong tâm hồn.

    Da yeu xin yeu tu noi dau chan thanh cua trai tim
  7. vitdoi

    vitdoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2003
    Bài viết:
    1.058
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc,???
    .. tôi nghe được 1 câu: "Hạnh phúc là thứ khi mất đi ta mới cảm nhận được nó",
    ... ĐÚNG!
    big gun
  8. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Gói ghém những điều rất cũ,đi và đi mải miết, lần này thì đi xa thật, gặp lại bạn bè,gặp lại TTVN vào một ngày nào đó không xa không gần.Chừng nào con người mình bớt tệ hại hơn thì quay trở lại.
    Được doanminhhang17681 sửa chữa / chuyển vào 12:19 ngày 20/10/2003
  9. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Câu lên cái đã.
  10. ngoai_kia_co_nang

    ngoai_kia_co_nang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2003
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Hôm nào cũng chỉ vội vội vàng vàng ghé qua mạng như là đi ăn cướp, vì chẳng đủ thời gian. Nhiều khi muốn đi thật xa, muốn chạy chốn cuộc sống hiện tại nhưng điều đó hoàn toàn không thể được. Tại sao lại luôn có ý nghĩ là muốn đi xa nhỉ,khi xung quanh mình, có những người bạn, có những lúc mình cảm giác họ thật đáng ghét, nhưng có những lúc lại thấy thật thân thương tình cảm như đã là một phần cuộc sống của mình rồi.
    Tâm trạng thì thất thường quá. Lúc vui lúc buồn,lúc hào hứng lúc chán nản. Thực sự mong muốn gì thì không bao giờ dám nói thẳng, mong muốn gì ư? Một người để sẻ chia. càng giữ trong mình ý nghĩ đó, chỉ càng thấy cuộc sống u ám hơn. Vì cánh cửa quá khứ đóng sập lại, với những kỷ niệm, mà giờ nghĩ lại, thật chẳng đâu vào đâu cả, chẳng ra một tình yêu. Tương lai thì không tới, vì chưa nhìn thấy ai có thể làm mình rung động.
    Cứ như thế, cái cuộc sống này, gò mình sống một cách khuôn khổ để đạt được mục đích cuối cùng không được, mà sống kiểu lỡ cỡ lưng chừng nửa nạc nửa mỡ thì chán. Suy cho cùng, sống càng nhiều tham vọng thì càng không thấy hạnh phúc. Vì nếu như không đặt yêu cầu quá cao cho một người bạn tri kỷ thì không thấy cô đơn, và không đặt cho mình mục tiêu quá cao thì không suốt ngày chửi mình là không có chí.
    Những gì đã qua, những gì đã viết, thật chuối,thật không chấp nhận được. Tiếc nuối một thời gian quá dài đắm chìm trong những mộng tưởng, lãng mạn viển vông. Ước là có thể xoá sạch tất cả. Lửng lơ, muốn ở muốn đi. Muốn trốn đi để làm một điều gì đó hẳn hoi. Nhưng như thế chỉ làm cho khoảng cách giữa mình và những người bạn xa thêm, mà chắc gì đã làm được điều mình mong muốn. Nên, phải bắt đầu một cuộc sống mà có tất cả mọi hương vị.
    Không buồn về một điều cụ thể nào vì không có ai và không có tình yêu nào để buồn. Quan niệm về hạnh phúc cũng khác nhiều. Chỉ thấy trống rỗng vì không có cảm xúc và không có nỗi buồn cụ thể nào. Hơn nữa, không sống tốt như mình mong muốn. Thế nào là tốt nhỉ. Là không nhịn ăn, không để sách vở bừa bãi, không để bố cằn nhằn, chăm chỉ học hành, không đi chơi nhiều, không lang thang vô bổ...tạm thời là thế...nhưng nhiều khi vẫn cứ phí thời gian vào chuyện mạng mẽo,Mà không thể không có mạng được, tri kỷ không có, biết tâm sự cùng ai mà không vào mạng.
    Đến giờ phải out rồi, lại vội vội vàng vàng như ăn cướp.
    Ngày mai có tốt hơn ngày hôm qua không? Tuần này lại đi chơi à? Không thể ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao?
    Niềm vui là gì? Hạnh phúc là gi?
    Mãi thế, cứ cô đơn thế nào ấy.

Chia sẻ trang này