1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

[Oneshots] Fleurs

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Dianthus, 29/06/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Dianthus

    Dianthus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2007
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Fleurs là một tuyển tập vài truyện ngắn do nickname Kẻ lãng du viết trên mạng theo thể loại romance.

    Mong được ủng hộ.



    ------------------------------------------------------------


    Câu chuyện thứ nhất :


    FLEURS
    by Kẻ lãng du.
    vnfiction.com





    ?oTruyện kể rằng thuở xưa, tuyết không có màu, tuyết đi khắp nơi xin màu cho mình. Nó xin hoa hồng sắc đỏ, hoa kiêu kì vờ như không nghe thấy. Nó xin bầu trời sắc xanh, nhưng trời xa quá nên cũng không nghe thấy lời cầu xin của nó. Rồi cỏ, rồi ****, rồi cầu vồng ? chẳng ai quan tâm đến đốm nước trong suốt đáng thương, trừ hoa giọt sữa, những đoá hoa bé nhỏ. Chính hoa đã cho tuyết chút màu của mình để từ đó, tuyết cũng có màu giọt sữa, trong sáng như hoa ??


    ? Tất cả những sự tình cờ đều chỉ là tình cờ ?









    Cuộc sống của tôi dường như bắt đầu bắt kí ức. Những kí ức xa xôi và hư ảo về quá khứ đã qua, những kí ức có màu trắng nhạt và thơm mùi hoa Fleurs. Hành trình của cuộc sống cứ trôi đi, từng giây, từng giây như giọt nước thánh thót gõ nhịp lên mặt đá, âm thanh trong veo vang vọng khắp hồn tôi như một sự thanh khiết của tâm hồn cô tịch. Tôi ngồi đây, bên ô cửa nhìn ra ngôi nhà cổ đã không còn tồn tại, và thêm một lần nữa tự thưởng cho mình cái kí ức về những đoá Fleurs, tôi biết rằng từ dạo ấy đến bây giờ, tôi vẫn chưa quên được anh ? chưa quên được con người đó ? mãi mãi sẽ không bao giờ quên, bởi ? cuộc sống của tôi dường như bắt đầu bằng kí ức.


    Một ngày tháng mười ?

    Kí ức vẽ nên khung cảnh toà nhà cổ màu trắng với mái ngói nâu sẫm, lặng lẽ hoà mình vào không khí bao trùm lên thành phố từng có thời là thủ đô giàu có. Nhưng giờ đây, toà nhà ấy cũng như vùng đất này đã chìm vào cái mà người ta gọi là dòng sông thời gian, chúng tồn tại bằng những tháng năm gặm nhấm quá khứ đã qua. Nhưng vẫn có những kẻ nhớ về cái quá khứ ấy cùng với chúng, tôi là một ví dụ.

    Tôi dạo bước trước toà nhà màu trắng mà tôi cho là một kì quan kiến trúc và cuối cùng tự chọn cho mình một chỗ trên thành hồ nước cạnh đó, tôi ngồi xuống, hít thở thứ không khí trong lành xung quanh. Mặt hồ màu nắng, gió không chút muộn phiền, tất cả đều màu trắng. Kể cả tuyết. Tuyết đã bắt đầu rơi báo hiệu cho mùa đông vừa đến. Những bông tuyết lung linh dần tan dưới ánh mặt trời buổi sáng và trên những cánh hoa.

    Hoa màu giọt sữa ? Tôi đã nhìn thấy chúng, một khóm nhỏ xíu, nơi hốc gạch vỡ của hồ nước.

    Một hốc gạch đã không được phục chế, khiến hồ nước tinh xảo mất đi vẻ quý phái đến hoàn hảo, thay vào đó, những bông hoa màu giọt sữa mang vẻ dân dã của mình điểm xuyến cho hốc gạch ấy như một lời an ủi.

    Những đoá hoa yếu ớt chất đầy tuyết ? run rẩy ?

    Tôi cúi xuống, gạt tuyết đi để lộ dần những cánh hoa trắng đục, mỏng manh.

    Hoa lạnh.

    Gió lướt nhẹ qua, gió chẳng hề ấm áp. Gió mùa đông. Nhưng rồi hoa lại rung rinh trước gió, như cười. Hoa phải cười, vì hoa không biết khóc.

    Vào giây phút tôi ngước nhìn lên, nơi hiên toà nhà cổ, tôi thấy anh.

    ?



    Bàn tay to lớn của một người con trai trưởng thành vuốt lên những cánh hoa sao mà có thể dịu dàng đến vậy ? Tôi đã đứng đấy, lặng nhìn anh vuốt ve những bông hoa màu giọt sữa với nụ cười sung sướng lạ lùng.

    -Cám ơn em đã phủi tuyết đi. ?" Anh cười nụ cười của nắng khi thốt ra những từ ấm áp ấy ?" Cám ơn Chúa, con đã về đúng lúc.

    -Đó là những bông hoa của anh à ? ?" Tôi tự cười khi hỏi câu hỏi này. Rõ ràng là không thể có chuyện đó vì những bông hoa thuộc về toà nhà này và toà nhà thì không thể thuộc về anh, tôi biết người chủ của nó, một triệu phú đã ngoài năm mươi tuổi. Trông anh thì chỉ độ chừng hai bảy, hai tám. Một độ tuổi đủ chín chắn, tôi thầm nghĩ. Tuy nhiên tôi vẫn hỏi vì cái suy nghĩ đơn giản là con người ta thường bảo vệ những gì thuộc về mình chứ không phải thuộc về người khác.

    -Không. ?" Anh đáp rất nhẹ và hoàn toàn tỏ ra câu trả lời đó không có gì lạ.

    -Thì ra anh là một người yêu hoa. ?" Tôi nhún vai. Ý nghĩ về một gã con trai yêu hoa làm tôi thấy nực cười đôi chút.

    -Anh chỉ yêu hoa Fleurs?

    Từ giây phút ấy, tôi biết những đoá hoa màu giọt sữa có tên là Fleurs.

    ?



    Anh là một bác sĩ, cái nghề đầy máu, ấy là anh nói mỗi khi nhắc đến nghề nghiệp của mình. Anh không muốn làm một nghề liên quan đến sinh mạng con người?

    -Nhưng anh đã làm đấy thôi, vì sao vậy ? ?" Tôi đã hỏi câu ấy vào ngày thứ 100 chúng tôi quen biết, ý tôi là ?oquen biết? theo đúng nghĩa của từ này.

    Anh chỉ cười. Nụ cười tồn tại vĩnh cửu với thời gian. Mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm thấy mình có thể chạm được vào nó chỉ bằng một cái với tay êm dịu và nếu tôi siết chặt tay hơn, nó sẽ vỡ tan, vì dường như với tôi, nó chưa từng tồn tại. Nụ cười đó không thật, cũng như anh vậy. Đó là điều rất lâu sau này tôi mới biết.

    Lí do là bởi ? một người con gái.

    Anh đã kể về nàng vào một ngày mưa gió cuối mùa xuân khi hai chúng tôi ngồi bên hồ nước với những cây dù trong tay che cho những bông hoa Fleurs yếu ớt khỏi bị thương tổn.

    Anh đã yêu hoa Fleurs như yêu người con gái ấy. Một cô gái tóc trắng có đôi mắt đỏ. Cô gái sống trong toà nhà cổ này trước khi nó bị mua lại bởi nhà triệu phú kia. Tình yêu của họ là một tình yêu màu trắng?

    Nàng bị bệnh bạch tạng và dù nàng xinh đẹp, căn bệnh ấy vẫn biến nàng trở thành một con quỷ trong mắt mọi người xung quanh. Giữa toà nhà rộng lớn, nàng tự giam mình giữa những bức tường cũng trắng muốt như nàng. Không ai thấy nàng, không ai gặp nàng ra khỏi nhà. Đêm đêm, nàng lang thang khắp toà nhà, không ánh nến, không hơi ấm, chỉ có gió ? Nàng cứ đi như thế, dường như tìm kiếm một cái gì đó? vừa đi nàng vừa hát, khúc hát thê lương mà hàng xóm gọi là khúc hát hồn ma.

    Rồi hai người họ gặp nhau trong thế giới cô đơn đó bởi anh là một thiếu niên mồ côi được thuê để làm vườn trong khu dinh thự trước khi ngôi nhà được rao bán.

    Anh đã yêu cô gái ấy như thế nào, anh không kể. Anh chỉ nói anh yêu và tôi biết đó là tình yêu vĩnh cửu.

    Sáu tuần để yêu có nhiều không ? Anh đã hỏi và tôi đã cười. Làm sao tôi biết khi tôi chưa yêu ? Nhưng tôi nghĩ sáu tuần là vừa đủ cho một lứa hoa Fleurs lớn lên rồi héo tàn. Tình yêu là như vậy. Cô gái đi xa. Toà nhà lọt vào tay người khác. Anh cũng đi xa để quên đi tình yêu màu trắng.

    Ba năm. Anh đã được nhận vào một gia đình giàu có, học xong Trung học, anh quay lại thành phố này và ngỡ ngàng nhận ra những đoá Fleurs vẫn nở nơi hốc gạch ấy, chỉ có cô gái là không quay về? nàng sẽ chẳng bao giờ quay về?

    -Nhưng anh vẫn đợi ? ?" Tôi nhún vai, cười một tiếng thật khan. Với anh, tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc.

    -Anh không đợi. Anh sống ở đây là để chăm sóc Fleurs. Anh yêu hoa Fleurs.

    Và anh sẽ không bao giờ ngừng yêu. Và anh sẽ không bao giờ ngừng đợi.

    Chỉ có tôi biết rằng ? anh đợi trong nỗi cô đơn.

    Hoa Fleurs là dành cho một người duy nhất.


    ?






    Thế rồi một ngày kia ? anh đi.

    Anh chỉ nói: ?oAnh mệt.? và anh đi như đáng ra cần phải đi từ rất lâu rồi.

    Anh vẫn cười dịu dàng khi vẫy tay chào nhưng tôi biết, trái tim anh đã tan vỡ. Anh đi tìm nơi có thể hàn gắn nỗi đau này nhưng tôi cũng biết, nỗi đau đó không bao giờ lành lại được.

    Nhìn dáng anh thân quen khuất dần trên con phố vắng, tôi im lặng không thốt lên nổi một tiếng chia tay.

    ?


    Năm năm sau, tốt nghiệp ngành kiến trúc, việc đầu tiên tôi nhận làm là trùng tu khu hồ nước của toà nhà màu trắng năm nào. Họ giao cho tôi, một sinh viên mới ra trường, bởi họ tin tôi yêu hồ nước và tôi sẽ dùng tình yêu ấy tô điểm cho nó.

    Buồn cười là tôi không yêu cái hồ nước ấy. Sở dĩ tôi thường lui đến nơi này cũng chỉ để nuôi niềm hi vọng mong manh là một ngày nào đó sẽ có một người với nụ cười êm dịu nói với tôi rằng :?Cám ơn em đã phủi tuyết đi??.

    Tôi cũng sẽ chờ giống như anh đã chờ và như hoa Fleurs sẽ mãi mãi chờ.

    -Chọn hoa gì trồng quanh hồ nước ? - Người cộng sự hỏi khi đang nhìn vào đồ án. Tôi cũng nhìn thấy trên đó một chữ ?oHoa? với dấu chấm hỏi thật to. Dường như hoa là cả thế giới với một số người.

    -Fleurs.

    -Sao ?

    -Tôi nghĩ nên là hoa Fleurs.


    ?





    Thêm năm năm nữa, tôi vẫn chờ ở cái thành phố có toà nhà cổ màu trắng.

    Lại thêm một mùa đông và tuyết rải đầy bầu trời xanh xám.

    Tôi ngồi trên thành hồ nước y như cái ngày đầu tiên đã quá xa xôi. Tôi cũng thôi không còn hi vọng như ngày xưa nữa. Tôi đã biết là anh sẽ không bao giờ trở về nơi đây, nơi có hoa Fleurs và? tôi.

    Có lẽ anh đã quên. Có lẽ là anh không muốn nhớ.

    Vậy mà tôi vẫn chờ. Chờ đã là thói quen.

    Tôi chờ gì ở con người tôi chỉ mới quen một trăm ngày có lẻ ấy ?

    Tôi chờ gì ở con người mà tôi biết không bao giờ thuộc về mình ?

    Anh không thuộc về tôi và tôi cũng không được phép thuộc về anh.

    Mỗi lần nghĩ đến điều ấy tôi lại cười giống như anh đã cười năm nào. Điều ấy không phải là ?ohiện thực? như cách người ta vẫn nói sau khi đọc xong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Với tôi, nó đơn giản là điểm cuối cùng của giấc mơ. Phải, tôi đã mơ.


    ?




    Toà nhà cổ màu trắng sẽ bị phá hủy. Họ bảo họ không cần nó nữa. Những người yêu toà nhà ấy gửi giấy cho tôi, hi vọng tôi, một kiến trúc sư danh tiếng, có thể lên tiếng bảo vệ ?onhững gì thuộc về quá khứ?. Tôi đọc hai lần rồi xé tờ giấy làm bốn mảnh trước mắt những con người ngây thơ đó. Và bình thản, tôi im lặng tham dự ngày người ta bổ nhát búa đầu tiên đập vỡ cổng toà nhà.

    Cái hồ nước được phá sau cùng. Tôi đi dạo quanh nó trong khi những phần khác của toà nhà đang chất dần thành đống gạch vụn màu trắng.

    Những đoá hoa Fleurs vẫn thế, trắng và nhỏ. Anh trong tôi vẫn thế, dịu dàng và xa lạ.

    Chỉ có tôi là thay đổi.

    Những bông hoa màu giọt sữa ?

    Tôi quay bước đi, đây sẽ là lần cuối cùng.

    -Fleurs?

    Tôi giật mình quay lại.

    Một đôi vợ chồng đang đứng ngắm những bông hoa đã bị anh rồi tôi bỏ rơi. Người vợ xinh đẹp đeo một đôi kính mát nhưng trên má, tôi thấy lấp lánh nước mắt :

    -Tội nghiệp Fleurs?

    Vừa nói, cô ta vừa cúi xuống, vươn tay vào đúng khóm Fleurs đầu tiên, khóm Fleurs nằm trong hốc gạch vỡ rồi thật khéo, nó được bứng lên trọng bộ rễ.

    -Vậy là được rồi. - Người đàn ông đỡ lấy khóm hoa bé nhỏ trong đôi tay to lớn của một người đàn ông trưởng thành, vậy mà rất dịu dàng ?" Cám ơn Chúa, chúng con đã về đúng lúc.

    Bỗng, người ấy ngước lên nhìn tôi. Nụ cười dành cho hoa Fleurs và dành cho người vợ yêu dấu vẫn chưa phai trên khuôn mặt ấy và đôi mắt xám ấy. Ấm áp. Rồi lướt qua?

    -Đi thôi. Chúng ta sẽ trễ chuyến tàu mất. - Người phụ nữ ôm khóm hoa vào lòng rồi họ nắm tay nhau bước về phía nhà ga.
    ?

    Người phụ nữ có mái tóc trắng?

    Chính là họ.

    Chính là họ.

    Đến để đem hoa Fleurs đi.

    Anh? đã gặp lại người con gái ấy như thế nào ? Họ đã kết hôn chưa ?

    Tôi không biết. Tôi không đuổi theo và tôi cũng không có ý định hỏi.

    Tôi chỉ biết một điều. Anh đã quên tôi thật rồi.

    Hoa Fleurs chỉ dành cho một người duy nhất.

    Chỉ có anh không biết rằng ? tôi đã chờ trong nỗi cô đơn?

    Suốt mười lăm năm.


    ?


    ??





    Những bông tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay bắt đầu rơi. Hốc gạch của hồ nước trống rỗng, lưa thưa vài cọng cỏ. Tôi bước đi mà không giữ lại điều gì cho mình. Tôi đã biết từ lâu rồi rằng ?oFleur? chỉ là ?ohoa? trong tiếng Pháp. Một cái tên dành cho kỉ niệm tôi cũng không có được.

    Chờ đợi mười lăm năm chỉ để nhận ra mình không hề thuộc về quá khứ của người quan trọng nhất đời mình.

    Vậy mà ? tôi cười. Nụ cười màu trắng.



    ? Tất cả những sự tình cờ đều chỉ là tình cờ ?



    Tôi bước nhẹ, băng qua con đường trắng. Gió cuốn khẽ quanh chân ? và ngày mong manh nào vừa biến đi trong bầu trời xa vắng trên cao? ?



    End.

Chia sẻ trang này