1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 12/03/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nguồn : http://sstruyen.com/doc-truyen/ong-chu-tong-giam-doc-cua-toi/7225.html

    Trong đêm mưa sa gió giật, cô bị hắn mạnh mẽ biến thành một người phụ nữ ở lúc tuổi mười sáu. Mười năm sau, người đàn ông đang cử hành hôn lễ thì đột nhiên bị tập kích, một thiên tài bảo bối cầm súng chĩa vào hắn cười và nói: "Tổng giám đốc "chợ đêm" này là cha tôi, không muốn sống có thể tiếp tục cử hành hôn lễ."

    Nhất thời, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngớ người, từ lúc hắn sinh ra cho tới hiện tại, cậu ta là người đầu tiên dám dùng súng chĩa vào người hắn, mà người này dĩ nhiên là một phiên bản nho nhỏ của hắn. Hai người gặp nhau thì không nói, từ nay về sau phụ tử long tranh hổ đấu sẽ triển khai một hồi lệnh thương giới và hắc đạo, tất cả đều làm người ta khiếp sợ, mà cô gái có liên quan đến hai người bọn họ lại ngồi trên xem cuộc chiến.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    E***or: Mã Mã

    Chương 1: Cầu xin.

    Vào một đêm mưa to mùa hè, những tia chớp lóe lên như muốn phá tan mấy tầng mây trên bầu trời cùng với tiếng sấm điếc tai, gai người.

    Ban đầu, tia chớp đi kèm với tiếng sấm làm ặt đất lúc sáng lúc tối, nhưng tự nhiên nó vụt tắt, thế giới lập tức lại chìm trong màn đêm.

    Đột nhiên một tia màu vàng cắt qua phía chân trời, Những hạt mưa như những giọt thủy tinh, tí tách rơi như tiếng nhạc hòa tấu.

    Cái hành lang thật dài tựa hồ nhìn không thấy điểm dừng, thân thể mảnh khảnh của Trầm Phi Yên run rẩy kịch liệt. Cô nghiêng ngả lảo đi lên phía trước, đôi dép lê ở đôi bàn chân sớm đã vì chạy thục mạng mà rơi mất, bây giờ chỉ còn đôi chân trần trắng nõn đang dùng sức cố gắng bước đi.

    "Phù phù. . ." Từng hơi thở của cô đứt quãng trong không khí, nhờ tia chớp cô nhìn thấy một cánh cửa, sau đó thầm thở phào một hơi.

    Giờ phút này cô giống như một con thỏ nhỏ và cô có đôi mắt trong veo xen lẫn sự sợ hãi nhìn trước sau.

    Không có ai cả, thật quá tốt.

    Cô đang vui sướng thì tự nhiên khủy tay đụng vào cánh cửa, trong nháy mắt, cơ thể đột nhiên bị giằng về phía sau, giữ lấy. Sau đó, tiếng thở trầm khàn của người đàn ông phả vào tai cô, cô dùng sức giãy giụa, nhưng cô không thể nào thoát khỏi sự giam cầm ấy.

    "Trầm Phi Yên, em cho là em có thể chạy thoát ư?" Một giọng nói vang lên bên tai cô, nó vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ làm toàn thân cô run rẩy còn cánh tay rắn chắc hữu lực kia cứ giữa lấy cô mãi không chịu buông tha.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 2: Tôi hận anh.

    E***or: Mã Mã

    Chương 2: Tôi hận anh.

    Đôi môi nóng rực miêu tả đường cong trên khuôn mặt của Trầm Phi Yên, toàn thân cô cứng ngắc như đầu gỗ và kịch liệt run rẩy, cô nghĩ muốn về nhà, nhưng sau đó cô lại rơi vào hầm băng.

    "Hiên Viên. . ." Trầm Phi Yên còn chưa nói hết câu đã bị đôi môi của hắn chặn lại. Thừa dịp cô đang cố hết sức mở miệng ra để nói chuyện thì đầu lưỡi của hắn chen vào, chơi đùa với cái lưỡi của cô, mang theo áp lực trầm trọng cùng với thế bá đạo không thể chống đỡ.

    Hôn bá đạo, hôn mãnh liệt, hôn kích cuồng, tất cả đều làm cho Trầm Phi Yên hít thở không thông.

    Khi đôi môi hắn rời đi thì lúc đó chợt nghe thấy âm thanh xé quần áo vỡ vụn trong màn đêm.

    "Đừng, tôi cầu xin anh. . . Đừng. . ." Thanh âm kia khiến Trầm Phi Yên cố hết sức dùng hai tay đẩy người đang đè lên mình ra, nhưng sự phản kháng của cô lại làm cho hắn càng thêm dễ dàng hành động, cô chỉ cảm thấy thân thể mình chợi lạnh, quần áo đã như đóa hoa điêu tàn rơi xuống.

    Chiếc áo lót tơ tằm trên thân thể bị lộ ra ngoài không khí, khuôn mặt mềm mại mà trắng nhẵn nhụi, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ lại càng thêm xinh đẹp, tất cả đều diễm lệ như cây thuốc phiện phát ra dụ hoặc trí mạng.

    Lý trí hoàn toàn không còn, giờ phút này hắn đã hóa thân thành một con dã thú, một con dã thú chỉ biết chiếm đoạt, thân thể hắn bốc cháy lên tạo thành áp lực vô hình khiến Trầm Phi Yên không thể nhúc nhích.

    "Phi yên, cho anh. . ." Giọng nói của người đàn ông khàn khàn gợi cảm lại mang theo bất mãn vì phải khắc chế dục vọng.

    Hơi thở cô còn chưa ổn định thì thân thể Trầm Phi Yên đã cứng ngắc, làn da lạnh như băng đang bị người đàn ông đốt cháy, hai người chìm ngập trong mùi rượi nồng đậm.

    Ánh mắt người đàn ông tản ra ham muốn kịch liệt như dã thú, một đôi bàn tay to nâng nhẹ cô lên. Sau đó hắn tách hai chân cô ra, để chân cô lên thắt lưng của mình. Đúng lúc này, hắn đâm thật mạnh vào, xé rách cái màng trở ngại ở bên trong.

    "A. . ." Tiếng kêu đau đớn vang vọng toàn bộ bầu trời đêm.

    Ngoài phòng sét đánh không ngừng, những tia chớp liên túc xoẹt qua bầu trời đêm làm chiếu sáng mọi thứ trong bóng tối và còn ánh lên một đôi nan nữ đang như dã ~ thú điên ~ cuồng ~ luật ~ động.

    Một trận mây mưa kịch liệt trong đêm hè qua đi, dần dần không còn tiếng động nữa, tất cả bốn phía đều bình yên.

    Nhưng hơi thở của người đàn ông thô suyễn vẫn phát ra trong căn phòng tối đen và tất nhiên lúc đó vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cầu xin tuyệt vọng của cô gái.

    Một đêm nay thật dài, hắn dày vò cô trong bể dục vọng.

    Trong lúc này hai thân thể và cùng hai đôi chân cứ dây dưa với nhau. Giữa mái tóc hỗ độn lộ ra một đôi mắt trống rỗng không chút có ánh sáng. Toàn thân cô hư nhuyễn, những dấu hôn ấn kí che kín thân thể như ngọc, tất cả đều chật vật dị thường, lại làm cho người ta không thể không thương tiếc.

    "Phi Yên, anh yêu em!" Hai tay hắn dùng sức ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói buộc chặt của hắn còn mang theo cả lời xin lỗi, nhưng âm thanh này lại không lọt vào tai cô, càng không thể chạm vào lòng cô.

    Thiên hạ trong lòng cứ lặng yên không nói gì làm cho hắn căng thẳng, tim đau đớn như bị kim đâm vào. Giờ phút này hắn không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả được tâm trạng của mình. Chiếm lấy, cướp đoạt là thiên tính của hắn mà cô khiến hắn không thể khống chế nổi mình, cứ lần lượt ra vào trong thân thể cô.

    Sáng sớm hôm sau, mùi vị ******** trong phòng nồng nặc không thể tiêu tan, hắn nặng nề thỏa mãi ôm cô vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi.

    Trong lúc mông lung, một đôi mắt ôm lấy đầy hận ý hung hăng lườm người đàn ông đang ngủ say, trong giấc mộng hắn chỉ nghe thấy cô nói với hắn một câu: "Tôi hận anh."

    Ánh mặt trời lên cao, trong phòng chỉ còn một người đàn ông trên giường, dưới đất, quần áo rải rác tán loạn.

    S/p: Nếu ai có thấy mình e*** không hay thì bỏ qua cho nhé (hoặc có thể ấn back), nói thật là trình độ viết văn của tác giả này hơi chút vấn đề, cô ấy còn khá trẻ, chưa có việc làm nhưng diễn biến thì không tồi đâu :))
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 3: Rời khỏi trung tâm.

    E***or: Mã Mã

    Chương 3: Rời khỏi trung tâm.

    Mười năm sau, tại Mĩ Quốc New York Wall Street

    Trong một văn phòng sáng ngời, ánh sáng của sàn nhà có thể làm gương chiếu và một thân ảnh mảnh khảnh màu trắng xuất hiện ở trong đó.

    "Xem ra lần này Vivian tức giận không nhẹ!" Giọng nói này là từ một cô gái bí thư có mái tóc vàng sóng sánh, trong tay cô ta đang cầm một tập văn kiện và mỉm cười nhìn ra thế giớ xa xa ở bên ngoài.

    "Nghe nói lần này sẽ điều Vivian đến Trung Quốc tổng bộ." Một người bí thứ khác có mái tóc màu nâu nói chen vào, nhưng đôi mắt lại không rời khỏi màn hình máy tính.

    Cô gái tóc vàng kia vẫn cầm văn kiện trong tay, một tay khác vuốt qua tóc mình, vui sướng khi người gặp họa: "Hừ, thiếu một người phụ nữ mạnh mẽ đi, không khí tươi mát trong lành lên không ít."

    Phần cách tuyến_______

    Một thân ảnh mảnh khảnh mặc trên người bộ đồ tây trang nhỏ màu trắng ngà xuất hiện tron phòng tổng tài, bộ quần áo này làm Vivian lộ ra sự nữ tính và giỏi giang, đồng thời còn tăng thêm vài phần thục nữ mềm mại đáng yêu và thêm cả sự tươi trẻ.

    Trưởng Tôn Lưu Lam lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt hẹp dài tựa như tiếu phi tiếu nhìn cô gái hùng hổ kia.

    "Vì sao muốn điều tôi về Trung Quốc tổng bộ, anh biết rõ tôi. . ." Khi Vivian còn chưa nói xong thì đã bị Trưởng Tôn không cố kỵ gì cắt ngang lời nói.

    "Trầm Phi Yên." Một tiếng "Trầm Phi Yên" này làm cho khuôn mặt Vivian tái nhợt, nhiều năm qua đi, chỉ có Trưởng Tôn là không cố kỵ gọi cô như vậy.

    "Nói thế nào đi nữa cô cũng vẫn là người Trung Quốc. Lần này phái cô trở về là vì bất đắc dĩ, cô cũng biết lần trước chúng ta ở khác sạn Trung Quốc có người đã truyền ra vụ hối lộ và vụ gièm pha trốn thuế, đối với những người này tôi thật sự rất lo lắng. Bên cạnh tôi, người có thể trở về Trung Quốc tổng bộ thì chỉ có mình cô, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cô cũng không thể làm được sao ?"

    Đôi mắt của Trưởng Tôn Lưu Lam sâu thẳm mang theo sự tín nhiệm làm cho Trầm Phi Yên không thể từ chối, cuối cùng cô cũng phải bất đắc dĩ đồng ý.

    "Nhưng tôi có một yêu cầu!" Đôi mắt hạnh nắng tản mát ra ánh sáng ngọc, khuôn mặt Trầm Phi Yên hiện lên sự quyết đoán.

    Đôi môi mỏng của Trưởng Tôn Lưu Lam khẽ nhếch lên, gật gật đầu.

    "Lần tới Trung Quốc tổng bộ này, tôi hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ là do tôi quyết định." Khuôn mặt Trầm Phi Yên thong dong bình tĩnh, đôi mắt khôn khéo cất giấu một tâm kế lớn.

    Trưởng Tôn Lưu Tam nhìn cô không nói gì, Trầm Phi Yên nói tiếp: "Anh yên tâm, nếu làm sai điều gì thì tôi sẽ tùy cho anh xử lý."

    Thân thể của hắn cao lớn không kém gì người mẫu, Trưởng Tôn Lưu Lam cười và nói: "Được, bất cứ chuyện gì cũng sẽ để cho cô quyết định, tất cả mọi chuyện tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp."

    "Cám ơn tổng giám đốc đã tín nhiệm, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi thu xếp để ngay hôm đó lên đường." Sự sợ hãi trong lòng cô vẫn như trước, cô tự nói với chính mình, cô đã không còn là một cô gái nhỏ dễ bị bắt nạt của mười năm trước nữa. Nếu cô không thể vượt qua được chuyện này thì chẳng phải nỗi sợ cứ theo cô cả đời sao???

    Lúc này đây, cô muốn đi đối mặt với tất cả.

    "Vivian." Khi lúc Trầm Phi Yên sắp rời đi thì Trưởng Tôn Lưu Lam gọi cô lại.

    Trầm Phi Yên quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cô nổi lên sự nghi hoặc.

    "Tôi thực sự rất thích cô, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là một cô gái đầy kiên cường, lần này tất cả đều nhờ vào cô." Cặp mắt hẹp dài kia mở ra, trong khoảnh khắc đó nó sáng rọi và linh động, ánh mắt này có thể hút hôn tất cả mọi người.

    Trầm Phi Yên cảm thấy có điểm kì quái, cô cảm thấy lời nói của Trưởng Tôn Lưu Lam có vấn đề gì đó, bằng không hắn sẽ không nói như vậy.

    Cô không nghĩ nhiều, gật gật đầu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 4: Âm mưu của hồ ly.

    E***or: Mã Mã

    Chương 4: Âm mưu của hồ ly.

    Trầm Phi Yên vừa mời rời đi thì điện thoại của Trưởng Tôn Lưu Lam liền vang lên.

    "Này, hồ ly, Vivian của nhà cháu đã rời đi chưa ?" Giọng nói non nớt nhưng có điểm ác liệt vang lên, Trưởng Tôn Lưu Lam gắm nghía cái ngòi bút vàng trong tay. Hiện tại đứa nhỏ nào cũng khó đối phó thế này sao? Thằng bé có tình cách như vậy, quả thật hắn không nghĩ nó là một đứa trẻ.

    Ví dụ như cuộc điện thoại này từ tên quỷ kia gọi tới, vì nó biết bí mật của hắn nên nó uy hiếp, bắt cánh tay đắc lực của mình đi tới Trung Quốc.

    Lòng hắn thật bi ai, Vivian có môt đứa con trai như vậy làm hắn ăn cũng chẳng dễ.

    "Đại khái là ngày mai sẽ bay tới Trung Quốc, hiệu quả làm việc của Vivian rất cao." Trưởng Tôn Lưu Lam đối với cô gái mà chính tay mình bồi dưỡng ra là tuyệt đối có tin tưởng.

    "Hồ ly, lần sau gặp lại!" Giọng nói của đứa trẻ bên kia lộ ra vui sướng làm hắn có chút khó chịu, bị một đứa nhỏ nắm đuôi làm hắn cực kì khó chịu.

    Mở văn kiện ra, là một tờ báo của Trung Quốc, trên đầu tờ báo ghi rõ "Hôn lễ của hoàng đế."

    "Này, chú có một món quá muốn tặng cháu, hay chú nhờ người chuyển tới nhé, để chúc cháu và mẹ cháu có thể sống một cuộc đời vui vẻ."

    Người cầm microphone bên kia ngây người ra ba giây, từ khi nào thì hồ ly lại tốt như vậy, hắn không bắt cóc, không đuổi giết cậu thì đã là đáng mừng rồi, hiện tại lại tặng quà cho cậu.

    Hòa nhau một ván, trong đôi mắt Trưởng Tôn Lưu Lam hiện lên sự giảo hoạt vô tận, giờ phút này vẻ mặt của hắn hoàn toàn là đang muốn xem kịch.

    Không đến nửa giờ, một quyển báo được gửi tới Trầm gia, còn cố ý làm cho chữ đỏ ở đầu đề thêm lớn.

    Hai tay Trầm Phi Dạ cơ hồ muốn bóp nát tờ báo, đôi mắt phẫn nộ trừng đôi tình nhân trên mặt bìa.

    Trưởng Tôn Lưu Lam chết tiệt, nói muốn tặng quà cho cậu quả nhiên là giả, thực chất là hắn đưa cho cậu một tin tức động trời.

    Khuôn mặt cậu ta như cẩm thạch tinh tế được con dao nhỏ và nhọn đục đẽo mà thành, chiếc mũi cao khéo léo, đôi môi anh đào nhẵn nhụi, nhưng chỉ có đôi mắt là hiện lên vẻ thâm thúy, vừa đen lại vừa lóe ra ý lạnh của bắc cực.

    "Hiên Viên Hoàng, hãy chờ đấy." Khóe môi Trầm Phi Dạ nhếch lên toát ra vài phần tàn nhẫn, bây giờ cậu ta hoàn toàn đã không còn bộ dạng tiểu vương tử như trước nữa.

    Nó bước nhanh vào phòng mình, sau đó mặc một chiếc áo gió, đeo một cái cặp lên lưng rồi để lại một tời giấy trên bàn.

    Trước khi đi, cậu đem tờ báo chói mắt kia thiêu cháy, xác định không còn cái gì đang bận tâm Trầm Phi Dạ mới ra khỏi cửa.

    Trầm Phi Dạ bắt taxi đi thẳng tới sân bay

    Cha thân mến, con Trầm Phi Dạ tới đây.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 5: Thu hết vào đáy mắt.

    E***or: Mã Mã

    Chương 5: Thu hết vào đáy mắt

    Gần đây để tài chính ở Hongkong là "Hôn lễ sắp tới của hoàng đế", hoàng đế này chính là người quát tháo hắc bạch lưỡng đạo Hiên Viên Hoàng.

    (Hoàng trong chữ Hiên Viên Hoàng có nghĩa là hoàng đế)

    Mười sáu tuổi một bàn tay hắn gánh vác sự nghiệp hắc đạo của gia tộc Hiên Viên, làm nó phát triển đến đỉnh cao.

    Trải qua sáu năm Hiên Viên Hoàng quản lý kinh doanh, Hiên Viên thị đã trở thành xí nghiệp hắc bạch lưỡng đạo lớn mạnh trải khắp toàn cầu, các hạng mục kinh doanh gồm có hành ăn, khách sạn, bất động sản, ngân hàng, hàng không, thậm chí có cả các khu công viên công nghệ cao. Tất cả những thứ này đều là công lao kì tích của Hiên Viên Hoàng, hắn cùng là nhân vật thần bí trong truyền kì.

    Từ trước tới nay hoàng đế luôn thần bí, nếu không phải nhà gái khắp nơi tung tin đi khoe khoang thì chắc bây giờ mọi người cũng không biết quá rõ về hắn.

    Khách sạn Hiên Viên thị.

    Ánh đèn mờ ảo bao phủ cả can phòng đầy hương vị ********, từ phòng trong truyền ra hơi thở thô suyễn của đàn ông cùng với tiếng la hét của người phụ nữ, người phụ nữ ở trên giường rộng lớn đang nghênh đón hùa theo hắn, làm cho thứ cứng rắn kia của người đàn ông xâm nhập vào trong càng thêm sâu.

    "A. . . Đừng ngừng. . . Anh thật là lợi hại. . . A. . ." Thân thể của người phụ nữ trắng nõn đang uốn éo như con rắn nhỏ, hai chân đang quấn lấy thắt lưng của người đàn ông, cô ta vui thích lớn tiếng kêu to.

    Người đàn ông tham lam đoạt lấy, càng ngày hắn muốn càng nhiều, người phụ nữ này trời sinh phóng đãng khiến cho đàn ông không thể kiềm chế mà điên cuồng. Hắn kéo thân thể người phụ kia xuống, sau đó cắn vào cái bánh bao đầy đặn xinh đẹp kia, làm cho người phụ nữ kêu to.

    "Đau quá. . . Anh làm người ta đau . . ." Cô ta bất mãn làm nũng, nhưng cặp đùi đẹp thon dài lại dùng sức bám víu vào thắt lưng rắn chắc của hắn.

    "Tôi không làm cô đau thì sao cô có thể lớn tiếng vui sướng kêu la chứ?" Giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên, đôi mắt mỉm cười không chút sạch sẽ hiện ra đầy dục vọng, bàn tay to lại dùng sức vuốt ve nơi tư mật của người phụ nữ làm cho cô ta chảy ra càng nhiều nước.

    Khuôn mặt trắng như tuyết của người phụ nữ đỏ hồng lên giống như hoa mẫu đơn, làn da trắng nõn mịn màng giống như dương chi (da cừu). Đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra thở hào hển, cô ta khó chịu tiến lại gần người hắn.

    "Em muốn, em còn muốn. . . Cho em. . ."

    Người đàn ông cười đắc ý, tay hắn lần mò làm cho người phụ nữ kia kêu đau một trận, sau đó thứ cứng rắn vùi vào nơi mềm mại, chôn ở trong đó thật sâu.

    Hạ thân điên cuồng luân động, phần eo dùng sức đâm mạnh vào bên trong, một lần so với một lần càng nhanh hơn, mãnh liệt hơn, hắn làm cho người phụ nữ dưới thân vui sướng kêu la, ăn một lần thì không thể dừng lại.

    ". . . A. . ." Một trận kịch liệt tiến vào, tiếp theo là trống rỗng, người đàn ông cùng người phụ cũng đạt đến đỉnh cao trào.

    Một màn mây mưa qua đi, cô gái cuộn mình vùi vào trong ngực người đàn ông, ngón tay của cô ta không biết là cô ý hay vô ý mà vẽ vòng vòng trên ngực hắn, làm cho súng ống của người đàn ông vừa mới phun ra tinh dịch lại sống dậy.

    "Đúng là tiểu yêu tinh." Vừa nói xong, người đàn ông liền không kiêng nể gì mà đột ngột lại đâm vào trong cơ thể của cô ta, làm cho thân thể của người phụ nữ lại căng tràn.

    Tiếng cười kiều mỵ của người phụ nữ vang lên từ trong phòng ngủ, cô ta điên cuồng phối hợp với động tác của người đàn ông.

    Trên trần nhà có một điểm đen nhỏ nhỏ, đem tất cả thứ mọi thu vào trong đáy mắt.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 6: Không thỏa mãn em sao?

    E***or: Mã Mã

    Chương 6: Không thỏa mãn em sao?

    Người đàn ông tận lực đoạt lấy còn người phụ nữ thì uốn éo như con cá trắng đang du lịch thư thái.

    Gây sức ép tới tới lui lui, người đàn ông mừng như điên cắn vào cái cổ của người phụ nữ nhưng lại bị cô ta lấy tay đẩy ra.

    "Nơi này không được cắn, nếu ngày mai em mặc áo cưới mà bị người ta nhìn thấy thì không thể được." Hai chân người phụ nữ quấn lấy thắt lưng người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp tơ bông lộ ra vài phần chờ mong.

    Người đàn ông đang hứng thú thì tự nhiên mất hứng, hắn lộ rõ vẻ không vui rõ ràng: "Ở trong lòng anh, em còn nghĩ tới người đàn ông khác sao, chẳng lẽ anh vẫn không thỏa mãn được em?"

    Trở mình xem thường một cái, nhìn người đàn ông ở trên đẹp trai vài phần, nhưng cũng ôn nhu vài phần. Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai cao lớn kia, lòng của người phụ nữ lại nổi lên một hồi mộng xuân nhộn nhạo.

    Trong lòng thì nghĩ tới vị hôn phu kia nhưng khuôn mặt nhỏ của cô ta lại vùi vào ngực người đàn ông, ngẩng đầu cười và nói: "Người đàn ông kia cuồng công việc, ai mà chịu được, nếu không phải vì ích lợi, em chẳng thèm gả cho anh ta."

    "Hừ." Khuôn mặt hắn vẫn âm trầm không vui như trước.

    Người phụ nữ vươn cánh tay mảnh khảnh lên kéo lấy đầu người đàn ông thấp xuống, cô ta cố hết sức dậy lên dục hỏa nhằm xoa dịu cơn tức giận của hắn.

    Người đàn ông kêu đau một tiếng, sau đó hắn đem thứ to lớn cứng rắn kia xâm nhập thật mạnh vào trong thân thể người phụ nữ, lần này so với lần trước còn mạnh hơn.

    Bên trong gian phòng, đôi nam nữ đó lại tiếp tục dây dưa, người đàn ông càng thêm dũng mãnh, hắn dùng sức làm cho người phụ nữ dưới thân vui sướng như muốn bay lên, chảy ra thật nhiều thứ ướt át.

    Người phụ nữ dưới thân hắn hưởng thụ thật kĩ, cô ta không chút rụt rè giống như một kĩ nữ phóng đãng.

    Tác giả: . . . o(>﹏<)o tha thứ ngẫu miêu tả quá độ... ... ...

    Chiếc cameras siêu nhỏ được dấu kín ở bên trong, nó thu hết cả mọi chuyện xảy ra trong phòng, cũng chính là tình tiết diễn ra của đôi nam nữ kia hiện nay.

    "Mắt em thật có phúc!" Bỡn cợt nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, Hiên Viên Phong chậc chậc phát ra âm thanh khó nghe.

    Quanh thân Hiên Viên Hoàng tản ra một cỗ khí tàn nhẫn, đôi mắt phượng đen như trời đêm thâm trầm làm người ta không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng điều mà người ta sợ nhất chính là tâm tình hắn vào giờ phút này.

    Người đàn bà kia lại ngoại tình trước ngày kết hôn của bọn họ, thực mệt cho cô ta khi phải đóng giả khuôn mặt ngây thơ thuần khiết.

    Hiên Viên Hoàng không nói gì chỉ quay đầu rời đi, nhưng thật ra Hiên Viên Phong lại là người nóng nảy.

    "Anh à, anh không để ý đến nhan sắc của cô ta sao ?" Hiên Viên Phong tuyệt không lo lắng, khuôn mặt hắn hoàn toàn là muốn xem kịch vui, theo hắn biết, nếu ai dám chọc Hiên Viên Hoàng thì người đó không thể sống tốt.

    "Nếu em đã ăn lo và đủ sức chống đỡ thì có thể đi tới sa mạc một chuyến để giúp anh về hạng mục khai thác dầu mỏ." Hiên Viên Hoàng vừa nói ra thì Hiên Viên Phong liền hối hận , hắn thật quá tùy miệng, chỉ khiến mình càng nhiều phiền toái. Chỗ đó không có mỹ nữ, đánh chết hắn, hắn cũng không đi.

    "Được, nhưng chỉ có điều, hôn lễ ngày mai em có chút việc cần làm, làm xong em sẽ đi luôn." Tắt cái cameras đi, sau đó hắn rút USB ra, Hiên Viên Phong xoay người đi ra khỏi cửa.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 7: Hôn lễ khó coi.

    E***or: Mã Mã

    Chương 7: Hôn lễ khó coi.

    Theo lý thuyết thì hôn lễ của Hiên Viên Hoàng phải oanh oanh liệt liệt để cả thế giới biết đến, nhưng không ai ngờ nó lại rất bí ẩn, chỉ có ít người mới được nhận thiếp cưới.

    Trong phòng hóa trang, Phương Lỵ Lỵ mặc một chiếc áo cưới màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra tức giận dị thường.

    Vốn tưởng rằng có thể mở mày mở mặt ra một lần, được một hôn lễ với vương tử Wiliam, nhưng cô ta thật không ngờ Hiên Viên gia lại chỉ mang đến một chiếc Lincoln dài rất bình thường, cùng với mười chiếc xe BMWs hộ tống. Hiện thực này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô, cô ta tức giận ném bó hoa cầm tay xuống dưới đất.

    "Tôi không muốn gả, Hiên Viên gia sao lại làm như vậy chứ, bảo thể diện của chúng ta để đâu." Tay dùng sức gạt qua làm cho đồ trang điểm trên mặt bàn bị rơi hết xuống đất. Phương Lỵ Lỵ vẫn chưa hết giận làm những người hầu ở bên cạnh không dám nói gì.

    Phương Hào Thế vừa vào tới cửa thì liền thấy đầy mảnh vụn dưới đất, khuôn mặt hắn lộ ra âm trầm vài phần.

    "Con làm cái gì vậy? Còn không nhanh lên, xe đón dâu đã ở bên ngoài , còn muốn làm loại cái gì nữa!"

    Phương thị ở Xin-ga-po cũng coi như là danh môn vọng tộc, lại ở đó buôn bán khá lớn, nhưng Hiên Viên gia làm hôn lễ đơn giản như vậy, khiến cho hắn mất mất hết thể diện. Hiện tại hắn thầm nghĩ muốn làm nhanh chóng đám cưới để mau mau kết thức trò hề này.

    Nếu không phải vì thế lực Hiên Viên gia, Phương Hào Thế hắnsẽ không bỏ qua cục tức này.

    Cắn răng, Phương Lỵ Lỵ tức giận giẫm chân, sau đó cô ta bất mãn đến phát điên ngồi xuống ghế: "Cha, cha xem xem hiện tại người ta làm đám cưới đơn sơ như vậy thì về sau cha bảo con gặp mọi người thế nào đây ! Rõ ràng là một gia đình giàu có mà lại làm lễ cưới khó coi như vậy, rõ ràng Hiên Viên Hoàng không coi chúng ta ra gì hết. Con không lấy chồng , không lấy chồng . . . Hu Hu Hu. . ."

    Vừa nói xong, Phương Lỵ Lỵ liền khóc lên.

    Nghĩ đến mình ở Xin-ga-po cũng là người nổi tiếng, phi cơ cao cấp sáng bóng chói lóa bao giờ cũng sang sàng chào đón, đường đi ít nhất cũng trải thảm hồng, hoa tươi tung bay. Nhưng hiện tại tất cả hoàn toàn không có, cái gì cũng không có, chỉ có mấy chiếc xe, ngay cả người cũng chẳng là bao.

    Chẳng lẽ cứ như vậy mà gả đi sao, như vậy thì mai sau cô ta còn mặt mũi gì để gặp người quen chứ.

    Phương Hào Thế cũng rất tức giận, hiện tại con hắn nháo còn hắn thì đã phát hỏa rồi.

    "Khóc cái gì, hôn nhân là trò đùa à, nói không lấy chồng là không lấy chồng sao !" Phương Hào Thế hung hăng lườm cô ta một cái, Phương Lỵ Lỵ chỉ có thể sợ mà khóc nức nở.

    "Thất thần làm gì, chỉnh lại váy cưới đi, xe tới rồi." Nổi giận đùng đùng, hắn quát lớn ở trong phòng hoá trang, sau đó Phương Hào Thế đi ra khỏi cửa.

    Cho dù Phương Lỵ Lỵ có mười lá gan thì cũng không dám ngỗ nghịch Phương Hào Thế, cô ta cũng chỉ có thể bất mãn mà chỉnh lại lễ phục.

    Hiên Viên Hoàng, anh cứ đợi xem. Phương Lỵ Lỵ cô tuyệt đối sẽ cho hắn biết tay, nhất định phải lắm giữ tất cả tài sản của Hiên Viên gia, nếu không cô chết cũng không nhắm mắt.

    Phương Lỵ Lỵ được chiều từ nhỏ giống y như công chúa, từ trước đến nay cô muốn cái gì đều phải có được.

    Hành động vừa rồi cô đều làm cho nhưng người hầu xung quanh phải sợ hãi. Không nghĩ tới bề ngoài tiểu thư Phương Lỵ Lỵ này hiền thục ngây thơ mà bên trong thì độc như bọ cạp.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 8: Hôn lễ của hoàng đế.

    E***or: Mã Mã

    Chương 8: Hôn lễ của hoàng đế.

    Qua hai mươi phút sau, Phương Lỵ Lỵ đã được hóa trang thỏa đáng. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi môi căng mọng và cô ta có đôi mắt to câu hồn.

    Tùy rằng Phương gia rất bực mình vì hôn lễ này nhưng vẫn phải đưa Phương Lỵ Ly lên xe dâu.

    Người tới đón chính là Hiên Viên Phong, trên khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười bất cần đời làm người ta xiêu hồn phách lạc, nhưng trong đôi mắt phương câu hồn đó có chút u ám.

    Khuôn mặt Hiên Viên Phong có thể nó là mầm tai họa làm đôi mắt của Phương Lỵ Lỵ thật muốn nhìn thẳng, cô ta không nghĩ em dể tương lai lại đẹp trai như vậy. Sau khi cô ta nhìn trộm thì không khỏi đỏ mặt.

    Hiên Viên Phong hiểu ý cười cười, Phương Lỵ Lỵ thấy vậy thì ngay lập tức như bị sét đánh, ban đầu tâm tình vốn khó chịu nhưng giờ phút này lại tích cực dị thường ngồi vào trong chiếc xe Lincoln dài.

    Đoàn xe đi từ khách sạn Hiên Viên thị tới giáo đường.

    Trong đám người, có một cậu con trai thiếu niên, cậu ta hé ra một nụ cười có vẻ khá âm hiểm.

    Xe rất nhanh đi tới giáo đường, Hiên Viên Hoàng mặc trên người một bộ tây trang đen hiện lên vẻ đẹp trai nhưng lạnh lùng. Cặp mắt phượng hẹp dài băng hàn sắc bén không chút gợi sóng, quanh thân tản ra một cỗ khí vương giả khiến con người ta không rét mà run.

    Lúc Phương Lỵ Lỵ mở cửa xuống xe, chỉ trong nháy mắt cô ta đã quên triệt triệt để để nhưng thứ không vui. Một cậu em dể đẹp trai cộng thêm chống mình có khuôn mặt như thiên thần kia làm cho tim cô đập nhanh, hận không thể lập tức nhảy lên giường hắn. = =”

    Trong ánh mắt không chút che dấu cảm xúc hiện rõ ra sự tham lam cùng ái mộ, Hiên Viên Hoàng vươn cánh tay ra kéo Phương Lỵ Lỵ lại, bộ dáng của cô ta hoàn toàn mê người làm hắn cảm thấy một trận ghê tởm ùa tới.

    Đám cưới này hắn cũng chẳng muốn mà căn bản hắn cũng chẳng cần. Hôn lễ này hoàn toàn là do người trong gia tốc bắt ép, tuy rằng hắn lãnh đạo hắc giới nhiều năm, công ty cũng đã tẩy trắng, nhưng vì gia tốc bắt ép nên hắn đành tiếp nhận. Trong đó, thế lực hắc giới kiêu ngạo nhất chính là Xin-ga-po, mà hắn muốn tìm một cách nhanh nhất để diệt trừ thế lực Xin-ga-po, cách đó chính là mượn sức Phương gia, đưa kẻ gây tai hoạ dẫn tới Phương gia.

    Chó cắn chó một miệng, tất cả mọi người là vì ích lợi, vì ích lợi tất nhiên thì phải trả giá một chút.

    Hội trường chỉ có một số người trong gia tộc Hiên Viên, còn những người khác chính là người của Phương gia. Tuy rằng tiếng người không nhiều nhưng cũng gót trăm.

    Hiên Viên Hoàng kéo Phương Lỵ Lỵ đi đné thảm hồng, sau đó cả hai người bước tới trước mặt cha sứ.

    Giờ phút này, Phương Lỵ Lỵ thấy chống sắp cưới của mình đẹp trai như vậy thì đã không thể kiềm chế được mà ảo tưởng, mở mộng đến hạnh phúc sau này.

    Tất cả mọi người đều nhìn vào người đàn ông lạnh lùng điển trai và cô gái xinh đẹp thanh thuần, hai người rất hoàn mỹ phối hợp với nhau. Cha sứ lau lau cặp mắt kính của mình rồi sau đó bắt đầu tuyên đọc lời thề tân hôn.

    "Tiểu thư Phương lỵ lỵ, xin hỏi cô có nguyện ý gả cho tiên sinh Hiên Viên Hoàng làm chồng không ? Mặc cho bệnh tật ốm đau thì cô cũng sẽ nguyện ý chăm sóc anh ấy, yêu anh ấy,. . ."

    "Tôi nguyện ý." Cha sứ còn chưa nói hết câu thì Phương Lỵ Lỵ đã trả lời trước, làm cho ông ta run lên một cái, thiếu chút nữa thì thánh kinh rơi khỏi bàn.

    Giọng nói này rõ ràng lộ ra sự ngây ngô trẻ con mà lại kèm theo cả hào phóng.

    Cha sứ rất xấu hổ, chỉ có thể nói tiếp: "Tiên sinh Hiên Viên Hoàng, xin hỏi anh có nguyện ý cưới tiểu thư Phương Lỵ Lỵ làm vợ không? Mặc kệ bệnh tật. . ."

    "Tôi không muốn. . ." Cha sứ còn chưa nói hết câu thì lại bị một giọng nói cắt ngang làm mắt kính của hắn rơi xuống đất, còn tất cả mọi người thì đều tập trung nhìn về phía cậu thiếu niên.

    Ai mà dám nói vậy chứ?
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 9: Tiểu quỷ đột kích

    E***or: Mã mã

    Chương 9: Tiểu quỷ đột kích

    Đứng ở đầu cửa là một cậu thiếu niên, thoạt nhìn là biết đứa bé chỉ có 10 tuổi, chiếc áo choàng màu rám nắng mang theo sự kiệt ngạo bất tuân, trên đầu cậu ta đội một chiếc mũ đen đè xuống rất thấp, cơ hồ không nhìn thấy mặt, chỉ lộ ra một đôi môi mỏng.

    Tất cả mọi người đều quay mặt nhìn nhau, bọn họ không biết vì sao cậu thiếu niên này lại tới đây, thậm chí có lá gan quay rối trong hôn lễ của "Hoàng đế".

    Không khí tựa hồ như ngưng kết, Hiên Viên Hoàng xoay người nhìn cậu thiếu niên kia, trong lòng lại có một cảm giác không xác định xoẹt qua. Lần đầu tiên có người không muốn sống dám ở trong hôn lễ của hắn quấy rối mà người đó lại là một thiếu niên.

    "Cậu là ai, sao lại tới đây quấy rối, có phải không muốn sống nữa hay không !" Nhìn thấy có người đến phá đám, Phương Lỵ Lỵ hoàn toàn quên mất mình phải ngụy trang, tức giận nghiến răng nghiến lợi lườm người thiếu niên kia.

    Đôi mắt Trầm Phi Dạ phát ra ánh sáng ngọc giống như mắt mèo linh động, hắn mím môi không cho là đúng. Xem ra cha của hắn không thích chọn phụ nữ hiền thục mà lại thích tuyển một người đàn bà chanh chua.

    Người trong toàn bộ giáo đường đều im lặng dị thường, cơ hồ ai ai cũng muốn ngừng thở. "Hoàng đế" sở dĩ là "Hoàng đế ", bởi vì hắn tàn nhẫn nên chưa có gặp ai dám trực tiếp chống đối hắn, từ trước tới giờ những ai làm ngược ý hắn thì hiện tại đã xuống địa phủ tìm bạn rồi.

    Trầm Phi Dạ không chút sợ hãi, cậu ta chậm rãi tiến lên, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu lộ ra gương mặt đẹp trai. Khi hắn cảm giác rõ được cặp mắt thâm thúy kia thì ánh mắt của hắn có chút gợi sóng nhưng cũng chỉ chốc lát liền biến mất, hắn đắc gì cười thầm, xem ra hắn còn không ngu đến mức không nhận ra mặt mình.

    Tuy người khác thì không nhìn thấy khuôn mặt của Trầm Phi Dạ nhưng Phương Lỵ Lỵ lại ở bên cạnh thấy rõ mặt của nó. Sau khi nhìn thấy, cô ta ngây người nhìn về Hiên Viên Hoàng, trợn mắt há hốc mồm nhìn phiên bản nhỏ kia, kinh ngạc đến ngây người thiếu chút nữa kêu lên.

    "Cậu là ai?" Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn gương mặt kia, ở trong trí nhớ hắn, hắn luôn luôn tiết chế tốt mình, đồng thời cũng càng chú ý đến việc thi thố (xxoo).

    Trầm Phi Dạ có đôi môi hồng và hàm răng trắng, khuôn mặt vô tội, khi cậu ta nhìn vào ánh mắt âm trầm của Hiên Viên Hoàng thì trong lòng có chút thích thú.

    "Tôi là ai, vậy chú đoán xem tôi là ai?" Cậu ta không đáp mà hỏi ngược lại, sau đó Trầm Phi Dạ cười giả dối, hoàn toàn giống một con hồ ly, chỉ là giờ phút này hồ ly ở dưới chòm râu lão hổ.

    Nhìn khuôn mặt của Trầm Phi Dạ, đầu óc Hiên Viên Hoàng liền lướt nhanh tới những cô gái của 10 năm về trước, nhưng hắn không thu hoạch được gì. Lúc hắn còn là thiếu niên thì rất cuồng ngạo, đồng thời cũng phóng đãng không kềm chế được, hắn không nhớ rõ mình lại có thể gieo trồng được thiếu niên này.

    Trầm Phi Dạ tiến lên hai bước, đôi mắt thâm thúy của Hiên Viên Hoàng không chút gợi sóng, chỉ là tâm tư đầu óc hắn đang suy nghĩ liên tục.

    Đắc ý cười, Trầm Phi Dạ vứt mũ lưỡi trai xuống, còn nhìn xung quanh mọi người để khoe khoang khuôn mặt mình.

    Lập tức, mọi người đều hít thật sâu, đây rõ ràng là con trai của Hiên Viên Hoàng, hai người này rõ ràng chính là cha con.

    "Nhị ca, từ khi nào thì đã như thế, vài tuổi mà đã có con rồi !" Giọng nói của Hiên Viên Phong vang lên có vẻ không chút sợ hãi, sau đó hắn vuốt cằm mình, khuôn mặt thăm dò nhìn Hiên Viên Hoàng.

Chia sẻ trang này