1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 12/03/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 171

    E***or: Vũ

    Trầm Phi Yên toát mồ hôi lạnh, cô thấy hình như Sơn Khẩu Tá TRợ đang gạt cô, ánh mắt là nơi không thể dối lừa. Trong mắt hắn không có sát khí, ngay cả nỗi sợ trước khi chết cũng không có, điều này khiến cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

    "Tôi không tin, đây là cái gì?"

    Sơn Khẩu Tá Trợ nhìn ánh mắt kiên định của cô, mỉm cười: "Ha ha, tôi sẽ không để cô chết, giống như cô nói vậy, Anh Tử đang chờ tôi. Cái này là máy phát tìn hiệu, sẽ có người tìm tới nơi này. Chuyện chúng ta cần làm lúc này là đợi, không nên nói chuyện."

    "Tốt." Trầm Phi Yên gật đầu khiến Sơn Khẩu Tá Trợ càm thấy ấm áp. Cô cứ vậy mà khinh địch, mà tin tưởng hắn, không lẽ cô không sợ sẽ chết cùng hắn sao? Nếu hắn phát tín hiệu sớm hơn một chút thì bọn họ cũng không gặp phải tình huống như thế này, vậy mà cô vẫn chọn lựa tin tưởng hắn, không có chút do dự.

    Hai người ngồi ở cạnh tường, không nói gì cả, chì lẳng lặng chờ đợi.

    Thời gian trong mật thất cứ trôi qua từng phút một, chầm chậm qua đi. Mỗi một giây đối với bọn họ vô cùng quý giá. Có lẽ một giây sau, họ đã có thể nói lời tạm biệt với ánh mặt trời rồi cũng nên.

    Phía trên mật thất, một đám người áo đen đang đứng ở giữa căn phòng.

    Một cái đầu trơn nhẵn nhàn nhã đong đưa qua lại, trên mặt hắn có một vết thương nhìn rất buồn cười.

    Tên đầu trọc đắc ý hút thuốc, đi qua đi lại trong phòng, vui vẻ cất tiếng: "Cuối cùng chúng ta cũng có ngày nổi danh, muốn hợp tác với Hiên Viên Hoàng sao, đúng là muốn chết rồi mà. Không nghĩ xem nếu chúng ta hợp tác thành công thì sẽ còn là xã hội đen nữa sao? Hừm, chỉ biết mỗi ngày lớn lối thế thôi, vị trí lão đại này sẽ nhanh là của tao...Ha ha..."

    "Đại ca, khi trở về, chúng ta phải ăn nói làm sao?" Một bóng người nhỏ con lo lắng hỏi tên đầu trọc.

    Nghe hỏi, hắn tức giận ném điếu thuốc trong tay xuống đất, lấy giày di di lên, hùng hổ nói: "Mày ngu sao? Mày có thấy nó không? Sơn Khẩu Tá Trợ ở trong nhà của Hiên Viên Hoàng, hắn biến mất thì nếu muốn tính sổ, phải tính với Hiên Viên gia chứ không phải chúng ta. Ngu ngốc, thật sự là quá ngu, nuôi mày lâu như vậy, có chút chuyện cũng không biết!" Nói xong thì cho hằn một cú đá vào người đàn ông nhỏ con, những người còn lại cúi đầu không dám hó hé gì.

    Tên đàn em nhỏ người cuống quít đứng lên, nói liên tục: " Đại ca anh minh, hắn là biến mất ở Hiên Viên gia, không liên can gì tới chúng ta."

    "Còn không đúng nữa chắc? Chờ gì nữa, tranh thủ đi."

    Tùng Hạ lạnh lùng nhìn mặt đất dưới chân, trong lòng cực kỳ phấn khích, chỉ mấy phút nữa thôi, hắn sẽ được làm lão đại. Hắn đã sớm không ưa Sơn Khẩu Tá Trợ, chỉ bởi vì hắn là con trai của Sơn Khẩu lão đầu nên mới có thể thuận lý thành chương trở thành người thừa kế tổ chức khiến hắn rất là khó chịu.

    Bọn họ là nhân vật của hắc đạo, vậy mà lại đi làm ba cái từ thiện gì đó, càng không phải loại đi làm việc cực khổ để kiếm tiền như đứa ngốc. Nếu như phải sống thì nhất định phải chém giết mới có tư vị.

    Tùng Hạ chửi thề một tiếng, vuốt vuốt cái đầu bóng lưỡng.

    "A...Đau chết tôi..." Sơn Khẩu Tá Trợ sờ đầu kêu đau. Không biết là tên nào đã đánh hắn, nhưng hắn nhất định sẽ tìm ra người đó, hừm, dám đụng vào người của Sơn Khẩu, hắn sống mà không nhịn được nỗi nhục này. Nghĩ đến chuyện của mấy ngày nay, hắn vẫn còn đang tức giận.

    Người khác nhìn thấy lão đại hiện tại đang tức giận không rõ nguyên nhân thì cung kính không dám nói bất cứ cái gì, ai cũng ngoan ngoãn làm việc của mình. Họ không muốn tự mắt mình phải nhìn thấy cái gì, rất là kinh khủng, chính bọn họ cũng không muốn chết ở chỗ này.

    Máy ủi đất bắt đầu hoạt động ầm ầm trên mặt đất, đám người kia thật sự muốn chôn sống hai người ở dưới.

    Trầm Phi Yên càm thấy càng ngày càng khó thở, thậm chí hít vào một hơi cũng thấy khó, đầu óc bắt đầu choáng váng, nặng nề.

    Sơn KHẩu Tá Trợ thấy cô khó thở cũng sốt ruột. Tại sao phát tín hiệu đã lâu như vậy mà vẫn chưa có người đến, cái thiết bị phát này khi đã mở thì Hiên Viên Hoàng có thể nhận ngay trực tiếp. Đồ này hắn thấy trên người của Trầm Phi Yên, lúc đầu hắn tắt đi, thật không ngờ vào thời điểm này lại không hoạt động.

    "Càng ngày càng khó thở.." Trầm Phi Yên nhìn Sơn Khẩu Tá Trợ không có phản ứng, còn cô có cảm giác như mình bị trúng phản ứng cao nguyên, mức độ ngày càng trầm trọng.

    Khuôn mặt nhợt nhạt của Sơn Khẩu Tá Trợ phiếm hồng, tay hắn run run, thân thể cũng khó chịu. Hắn đã dựa theo thơi gian mà tập hít thở, nhưng vẫn khó chịu như trước. Hắn vốn có tu dưỡng từ nhỏ còn

    Trầm Phi Yên chỉ là một người bình thường.

    "Cô phải ráng lên, nếu không cố gắng, cô không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu. Nghĩ xem , chồng cô còn đợi cô bên ngoài, cô thật sự nhẫn tâm để anh ta một mình giống tôi sao? Tôi có thể thấy anh ta rất yêu cô, cô là cả thế giới của anh ta đấy, cũng giống như tôi với Anh Tử, nếu không có cô, anh ta nhất định sẽ phát điên." Sơn Khẩu Tá Trợ chưa bao giờ nói nhiều đến thế, trong lòng hắn cũng tự cười thầm, mình vậy mà lại đi tiếp tinh thần giúp người phụ nữ này.

    Trầm Phi Yên muốn nhắm mắt lại lắm, nhưng khi nghe những lời này, trái tim cô lại run lên thổn thức. Đúng vậy, hắn còn ở bên ngoài, còn con cô nữa, sao cô có thể cứ thế mà bỏ đi.

    Cố gắng mở mắt ra, chậm rãi làm theo cách dạy của Sơn Khẩu Tá Trợ điều chỉnh hơi thở.

    "Mình phải kiên trì, bên ngoài còn có người đợi mình." Cô lặng lẽ nói với bản thân, nỗ lực lên tinh thần, cô không muốn chết bây giờ, thật sự không muốn chết.

    Sơn Khẩu Tá Trợ đỡ lấy thân thể chao đảo của cô, nhìn cái máy nhỏ bé kia, hắn rất hy vọng Hiên Viên Hoàng thấy được tìn hiệu mà cứu họ. Nếu như càng kéo dài nữa, có lẽ cô cụng chỉ chịu được thêm năm phút. Bây giờ, mỗi giây mỗi phút đều đang giành giật cùng với tử thần, nếu không chiến đấu tốt, bọn họ sẽ trở thành vị khách kế tiếp của ông ta.

    "Hình như tôi cảm nhận được có người đến cứu chúng ta..." Cố gắng hô hấp, nhưng lại cảm thấy mình không có cách nào để mở miệng, dùng sức cũng không làm được. Trầm Phi Yên tựa vào người Sơn Khẩu Tá Trợ, ánh mắt cô bắt đầu mờ đi.

    Chính Sơn Khẩu Tá Trợ cũng cảm thấy khó thở, nhưng hắn tự nói với bản thân là không được hoảng hốt: "Đừng ngủ, tỉnh lại đi."

    Trầm Phi Yên không chịu nổi, không còn sức đâu mà thở, cả người cũng dần mềm đi: "Tôi..."

    "Cái cô này, không phải lúc nói chuyện với tôi thì rất có tinh thần sao?"

    "Không phải như vậy..." Không còn sức nữa, dường như cô thấy Hiên Viên Hoàng tới đón mình.

    Sơn Khẩu Tá Trợ cũng cả kinh nhìn Trầm Phi Yên, càng lúc càng không được nữa rồi. Hắn đưa tay bấm vào tay cô, Trầm Phi Yên bị đau, đầu óc tỉnh táo hơn được một chút. Điều này cũng khiến Sơn Khẩu Tá Trợ cảm thấy mình thật ấu trĩ, còn biết cách gọi cô thức dậy.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    E***or: Vũ

    Sơn Khẩu Tá Trợ đang nói liên hồi bỗng thấy Trầm Phi yên ngẹo đầu sang một bên thì hoảng sợ.

    "Trầm Phi Yên, Phi Yên..."

    Cô cứ tựa vào đùi hắn mà không có cút phản ứng nào, cứ nặng nề mà đi vào giấc ngủ như vậy, rồi có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa chăng? Sơn Khẩu Tá Trợ tuy có thể thở được trong môi trường thếu dưỡng khí này, nhưng hắn biết thể lực của hắn cũng không còn lại bao nhiêu. Hắn ôm chặt lấy người trong ngực, không cách nào khiến cô thức dậy. Trong cơn luống cuống, hắn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, dùng sức truyền không khí cho cô.

    Phòng trên bỗng nghe ầm một tiếng, ánh trăng bên ngoài tràn vào căn phòng của hai người.

    Hiên Viên Hoàng đầu tóc bù xù, nhìn hai người bên trong, vẻ mặt tái mét.

    Không khí tràn vào, lấp đầy căn phòng. Sơn Khẩu Tá Trợ hít lấy hít để từng ngụm không khí quý giá, hai người chống mắt nhìn nhau, không khí lạnh đi mấy độ.

    "Nhnah lên, cứu cô ấy..."Câu tiếp theo chưa kịp nói xong, Hiên Viên Hoàng nhảy từ trên xuống. Một tay ôm lấy Trầm Phi Yên, một tay sờ mạch đập của cô mà trong lòng hoảng loạn, tâm can như bị móc hết ra ngoài.

    Đập đi, mạch đập đi, một cái thôi cũng được. Bây giờ hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm, hắn không biết mạch đập của nàng ở chỗ nào.

    Sơn Khẩu Tá Trợ nhìn khuôn mặt lặng căm của Hiên Viên Hoàng, tự nghi ngờ là nó bị đơ mất rồi. Hắn biết là không đúng nhưng dù vậy cũng cố kéo Trầm Phi Yên đang nằm trong lòng Hiên Viên Hoàng, quát lên: " Để cô ấy nằm ngang ra, hô hấp nhân tạo, anh cứ ôm cô ấy thế này thì sẽ khiến cô ấy chết nhanh hơn thôi."

    Hiên Viên Hoàng lúc này mới như hồi phục đầu óc, nhanh chóng đặt Trầm Phi Yên nằm xuống đất, cố gắng đem từng luồng không khí từ bên ngoài thổi vào trong miệng cô. Dường như hắn chỉ vin vào cơ hội lần này để hy vọng cứu cô, cẩn thận tiến hành, giống như trong tay hắn bây giờ đang nắm là con đường sinh mệnh của cô, chỉ sơ ý một chút thôi là sẽ đứt lìa.

    Một hơi, rồi lại một hơi, Hiên Viên HOàng tưởng chừng mình đã đẩy hết toàn bộ không khí vào người Trầm Phi Yên, đôi tay không ngừng run rẩy. Sơn Khẩu Tá Trợ cũng hồi phục nhanh chóng, sau đó cũng khẩn trương nhìn chằm chằm vào Trầm Phi Yên đang nhắm mắt.

    "Phi Yên, nếu em dám đi, tôi sẽ ném em vào nước lạnh cho đông thành tảng đá. Còn tiểu quỷ kia, tôi sẽ giết nó, ...." Bây giờ Hiên Viên Hoàng cũng không biết mình đang nói cái gì, trong tim chỉ toàn là những cơn đau thống thiết.

    Ở phía trên, gương mặt của Trầm Phi Dạ cũng thất thần, cậu muốn nhảy xuống với mẹ nhưng lại bị Hiên Viên Phong ôm chặt lại, không nhúc nhích được.

    "Buông ra, tôi muốn đi xem mẹ tôi..." Trầm Phi Dạ giãy giụa, cũng muốn xuống dưới xem một chút, cảm giác có cái gì đó sắp rời xa khiến cậu lạnh người.

    Gương mặt của Hiên Viên Phong cũng cứng ngắc, không còn vẻ bất cần thường ngày nữa, hắn nhìn anh trai ờ dưới mà không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh mình bất lực như vậy, hốt hoảng như vậy. Bọn họ không thể xuống dưới được, anh trai cũng cần phải có không gian của mình để trải bày tình cảm. Hắn không muốn có ai phá vỡ điều đó vì tình duyên của anh hai vốn đã không thuận lợi.

    "Đàn ông con trai mà còn ngây ngô như vậy, con đi xuống làm cái gì? Đừng làm chuyện mẹ con thêm loạn nữa, nếu như cha con không cách nào khiến mẹ con tỉnh thì con xuống dưới đó còn có thể làm gì?"

    "Con..." Trầm Phi Dạ nhât thời không trả lời được, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Hiên Viên Phong nói không sai, cậu xuống thì có thể làm được gì, chỉ khiến mọi chuyện loạn thêm. Bây giờ chỉ có thể tin tưởng vào Hiên Viên Hoàng, hắn là cha của cậu, nếu như không cứu được mẹ, cậu nhất định sẽ không để yên.

    Năm chặt tay lại, Trầm Phi Dạ chuyên chăm nhìn xuống bên dưới. Ánh trăng chiếu tỏa, thắp sáng căn phòng, mọi thứ đều được trông rõ như ban ngày.

    "Em phải tỉnh lại, có nghe không?" Giọng nói lạnh lùng cũng không che giấu được sự run rẩy trong đó, dường như có cái gì cứ từ từ vỡ vụn trong cơn tuyệt vọng và vô lực.

    Bàn tay hắn lần lượt vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô, hô hấp cũng run lên như Trầm Phi Dạ, hành động của hắn chỉ là hàng loạt những động tác vô lực. Nỗ lực nhiều như vậy nhưng chẳng có gì đáp lại như ngọn gió thổi vào bình rỗng, khống cách náo lấp đầy được. Hiên Viên Hoàng đau khổ đứng dậy.

    "Cô đã nói, nếu như có cơ hội để sống thì nhất định sẽ không bỏ qua mà, Cô không muốn con cô và chồng cô nữa sao?" Sơn Khẩu Tá Trợ ở bên cạnh đã giúp thổi hơi cho Trầm Phi Yên, rõ ràng mới chí khoảng một phút, vì sao cô ấy lại có thể ngủ như chết như vậy?

    Trầm Phi Yên lạc trong cơn mê, trước mắt cô là một mảng mông lung nào đó, cô cứ theo cảm giác của mình mà đi về phía trước. Từng bước, từng bước một, giống như là muốn được nhìn xem phong cảnh sáng sủa hơn, bỗng nhiên lại nghe được tiếng người gọi cô phía sau lưng.

    Đây là giọng của Hiên Viên Hoàng, trong lòng cô vui mừng không thôi, người đàn ông này, sao có thể dùng cách này mà uy hiếp cô chứ? Giả sử như cô thực sự đi rồi, hắn sẽ cam tâm ném cô xuống sông băng sao?Còn muốn giết ocn trai cô nữa, nàng luôn cảm thấy rằng hắn rất thương Trầm Phi Dạ, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

    Thân thể nhẹ nhàng đi rất nhiều, Trầm Phi Yên cứ vậy mà phiêu diêu nghe Hiên Viên Hoàng gọi tên cô. Uy hiếp củng cố, truy sát cũng có... tất cả làm cô không biết nên nói cái gì. Cô không phải muốn đi tìm hắn sao? Nhưng người gọi cô đang ở đâu? Trầm Phi Yên không hiểu, cô không có cách nào quay đầu lại nhìn, cuối cùng sau cơn chật vật cố gắng quyết tâm, cô quay lại được.

    "Khụ khụ..." Trầm Phi Yên ho khan vài tiếng, trái tim đang rớt xuống địa ngục của Hiên Viên Hoàng như được sống lại.

    "Phi Yên..." Giọng nói này run rẩy như mới trải qua thập tử nhất sinh. Trầm Phi Yên cố gắng mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hiên Viên Hoàng, vẻ lạnh lùng ngày thường đã đi đâu mất hết.

    "Sao anh lại ở đây?" Cô không hiểu hỏi, cả người lại mất đi thăng bằng, thoáng chốc đã được Hiên Viên Hoàng ôm chặt lấy.

    Thân thể hắn run lên khiến Trầm Phi Yên cảm thấy kinh ngạc. Cô chưa bao giờ thấy người này sợ hãi điều gì, nhưng bây giờ cô có thể cảm thấy được hắn đang sợ, rất sợ.

    "Nếu em không trở về, anh sẽ giết con trai em." Hiên Viên Hoàng không biết nói gì hơn, chỉ biết mở miệng uy hiếp.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 173:

    Vừa mới tỉnh dậy đã gặp chuyện như vậy khiến Trầm Phi Yên rất kinh ngạc mà nhìn người đàn ông này. Đầu của cô vẫn còn hơi choáng một chút, nhưng theo biểu hiện và âm sắc Hiên Viên Hoàng nói ban nãy thì đó là sự thật.

    "Ngây người làm gì? Anh nói thật đấy, nếu em không tỉnh lại nữa thì cho con em chôn cùng với em luôn!" Giọng nói uy hiếp càng ngày càng mềm lại, Hiên Viên HOàng cũng không biết phải nói sao với Trầm Phi Yên. Chuyện sinh ly tử biêt này cũng không phải chỉ mới một hai lần, nhưng nó vẫn khiến cho Hiên Viên Hoàng cảm thấy rất khó chịu trong lòng, cái cảm giác như hơi thở đột nhiên dừng lại ấy không tốt một chút nào, coi như vết thương đó là ở trên người hắn cũng không khiến hắn đau khổ như thế. Lúc này Hiên Viên Hoàng mới nhận rõ rằng bản thân đã lún sâu đến chừng nào!

    Trong mắt của hắn dường như có chút ươn ướt, nguyên nhân là bởi vì cô sao? Trầm Phi Yên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hóa ra người đàn ông này cũng biết khóc, cô chưa bao giờ cảm thấy hắn lại yếu đuối như vậy.

    "Mẹ..." Hiên Viên Phong nhìn thấy Trầm Phi Yên đã thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm rồi thì cũng không giữ Trầm Phi Dạ nữa. Cậu bé nhảy từ trên xuống, chạy ngay tới chỗ Trầm Phi Yên. Cơ thể nhỏ nhắn xen vảo giữa hai người bọn họ một cách rất nghệ thuật, đẩy hẳn Hiên Viên Hoàng ra phía ngoài.

    Hiên Viên Hoàng cũng không tính toán gì nhiều với việc tiểu tử kia đẩy hắn ra ngoài như vậy.

    "Nhìn con xem, con trai con đứa mà khóc cái gì?" Trầm Phi Yên cưng chiều lau nước mắt trên khuôn mặt con trai, cô thật sự khiến hai cha con đau khổ đến vậy sao?

    Trầm Phi Dạ ôm chặt lấy mẹ, thân thể không ngừng run rẩy, chỉ trong tình huống vừa nãy thôi, cậu có cảm giác như mình suýt nữa đã mất mẹ rồi. Bây giờ, cậu rất muốn, rất muốn ôm mẹ thật chặt, thật lâu.

    Cậu lắc lắc đầu nhìn Trầm Phi Yên: "Nếu mẹ không tỉnh lại, cha sẽ chôn con cùng, không thôi thì sẽ tìm mẹ kế cho con, con khôn chết trong tay cha thì cũng sẽ chết trong tay mẹ kế, hu hu hu...'' Trầm Phi Dạ làm như cậu bị ngược đãi lắm, cách nào cũng không buông tay mẹ, thậm chí còn trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoàng khiêu khích. Dựa vào đâu mà chỉ có mỗi Hiên Viên Hoàng mới giúp mẹ tỉnh lại được, câu cũng là bảo bối của mẹ mà.

    Hiên Viên Hoàng không thèm để ý đến trò đùa dai của con trai, tình địch ngầm kia vẫn còn đang âm thầm nhìn Trầm Phi Yên của hắn.

    "Không có đâu, cha rất thương con!" Trầm Phi Yên ôm con trai, vui mừng, đứa nhóc này đang khóc vì cô, vừa mới dạo một vòng ở quỷ môn quan về, cuối cùng vẫn được gặp lại hai người bọn họ.

    "Bang!" một tiếng, cú đánh nặng nề dập vào đầu Sơn Khẩu Tá Trợ làm cho gương mặt của hắn bầm tím một mảng. Hắn đã vốn yếu hơi, may mắn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nay lại bị Hiên Viên Hoàng tức giận đập ột cái liền té ngửa ra sau.

    Khóe môi chảy máu, nhưng hắn chỉ cười khổ, cũng không có phản ứng lại, cho là cú đấm này đúng đắn. Nếu không phải là hắn theo dõi, đưa cô ra khỏi đường chính thì cô nhất định sẽ không gặp cảnh nguy hiểm như vậy, thậm chí còn hại họ suýt nữa chết ở bên trong.

    "Một quyền này là cho người phụ nữ của tôi, anh cũng nên biết." Hiên Viên Hoàng ôm lấy Trầm Phi Yên cùng Trầm Phi Dạ đi ra ngoài, không nói thêm một câu nào nữa.

    Sơn Khẩu Tá Trợ cứ như vậy mà lưu luyến nhìn Trầm Phi Yên, hắn không nói gì, cũng không có bất kỳ động thái gì. Đến lúc tối, Sơn Khẩu Tá Trợ đã biến mất, cũng không thấy xuất hiện ở tổ chức nữa, trước mặt mọi người lại càng không. Hai mươi năm sau, có một thiếu niên xuất hiện ở giới hắc đạo Nhật Bản, tên Sơn Khẩu Vị, và đã trở thành truyền thuyết được mọi người nhắc tới.

    Có người nói thiếu niên này rất lạnh lùng, nhưng cũng có người nói người này rất dịu dàng, luôn luôn đi cùng với một ông lão đi trên con đường nở rộ hoa anh đào, dường như mỗi cây anh đào có hình bóng một cô gái xa xa luôn đợi họ.

    Trầm Phi yên nhìn Sơn Khẩu Tá Trợ, đây cũng là lần cuối cùng cô nhìn hắn. Nhiều năm sau đó, có một thiếu niên rất giống hắn xuất hiện trước mặt cô, tặng cô một bó hoa bách hợp rồi cũng biến mất. Vào đúng lúc đó, cô cũng mỉm cười nhận ra hắn sống rất tốt.

    Hiên Viên Hoàng hai tay ôm một lớn một nhỏ, Trầm Phi Dạ muốn nhảy xuống dưới nhưng trong lòng lại có cảm giác hoài niệm, hóa ra được cha ôm lại có thể vững chãi và ấm áp như vậy, không giống vòng tay mềm mại của mẹ.

    Người đến nhanh, đi cũng nhanh, trên mặt đất rải rác những xác chết, những người này chắc chắn chết cũng không không cam lòng, hoặc là nói bọn họ chết vì quá sợ hãi khi nhìn thấy Tu La. Đêm hôm đó, Hiên Viên Phong nhớ lại vẫn còn sợ, hắn thật không ngờ đại ca tức giận lại ghê gớm đến vậy, cũng may về sau hắn không thấy anh trai mình phát hỏa như vậy lần nào nữa, nếu không thì chắc chắn hắn cũng không còn mạng để sống tiếp.

    ____ Ngôn Tình là Thiên Đường _____________________

    Hiên Viên Hoàng bá đạo như vậy, không để cho Trầm Phi Yên có cơ hội nào để phản bác, hắn bỏ Trầm Phi Dạ ở ngoài cửa, không cho cậu đi vào thế giới của hai người.

    Trầm Phi Dạ buồn bực gõ cửa vài cái, cửa không mở, thậm chí bên trong còn có âm thanh không phù hợp cới thiếu nhi. Hiên Viên Phong đi qua, thuận tiện ôm luôn Trầm Phi Dạ theo, hả hê nói: "Bọn họ đang chuẩn bị cho con một đứa em đấy mà, không có việc gì cũng đứng có mò vào trong, bằng không đến lúc chết cũng không biết vì sao?"

    Trầm Phi Dạ nhìn Hiên Viên Phong bằng ánh mắt coi thường, cái người này sao cứ như chim công vậy, khiến cậu rất khó chịu. Ngay cả một chút chí khí đàn ông cũng không có, cậu liếc Hiên Viên Phong một cái: "Làm bộ, hừm!"

    "Phụt..." Hiên Viên Phong ném thức uống trong tay ra ngoài, tức tối nghiến răng, tên nhóc này, cho nó một phần đẹp mã thì liền trở nên ngang ngược, còn nói hắn làm bộ!

    "Con đứng lại đó, để chú cho con xem thử xem chú có phải là làm bộ hay không, tức chết tôi mà, gì thì chú cũng là chú con mà..." Trầm Phi Dạ làm mặt xấu, vui vẻ chạy ở đằng trước, Hiên Viên Phong tức giận chạy đuổi ở đằng sau.

    Cuộc sống mà, phải tự mình tạo niềm vui, chỉ mới như vậy thôi đã khiến ông chú nổi đóa lên rồi. Chơi rất vui, có người đuổi theo sau thì mới có động lực để chạy lên phía trước chứ! Rồi có ngày cậu cũng có thể đánh bại được người đàn ông trong kia, hừm.

    Bên trong căn phòng mờ ào ánh đèn, cả người Trầm Phi Yên đều bủn rủn, người đàn ông này cũng quá nhiệt tình đi, khiến cho cô không chống đỡ nổi.

    "Hoàng....Đừng.....Đừng như vậy, em rất khó chịu..." Làn da trắng nõn của Trầm Phi yên lúc này như được phủ lên một màu đỏ mật đào, hoàn toàn khiến cho người ta thèm thuồng.

    Hiên Viên Hoàng chưa muốn đưa ra quyết định bây giờ, đầu hắn áp chặt vào người cô, cái lưỡi linh hoạt khơi gợi, thưởng thức sự ấm áp của cô, muốn cô kêu lên thành tiếng.

    Thần thể Trầm Phi Yên căng lên rất không thoải mái, hai tay bấu víu vào mái tóc Hiên Viên Hoàng, cô thật sự chịu không nổi. Những tiếng kêu phát ra từ miệng cô giống như tiếng suối chảy khiến hắn cảm thấy rất ngon miệng. Có điều lúc này, hắn không muốn tha cho cô, hắn phải khiến cô chìm đắm thật sâu, tuyệt đối không thể để cô tỉnh lại nhanh như vậy được.

    Thanh âm tha thiết khiến Hiên Viên Hoàng muốn tiến tới.

    Trầm Phi Yên cảm thấy Hiên Viên Hoàng giống như một luồng gió xuân lướt qua, thân thể run rẩy cũng khiến cô thấy mình khô nóng bất an, cảm giác trống rỗng mãnh liệt ùa tới, không một ai ngoài hắn có thể thỏa mãn cô.

    Thân thể run rẩy căng lên, ngón tay làm càng cho cảm giác đó thêm sâu sắc. Loại dằn vặt này giống như là thấy được mà không ăn được, rõ ràng là rất thèm muốn, nhưng dù thế nào cũng không thể nắm bắt được.

    "Hu hu...Hoàng, em nghĩ..." Một cơn co giật khiến Trầm Phi Yên không nói nên lời, chỉ thấy khó chịu. Cả người cảm giác cuồn cuộn, nhưng HIên Viên Hoàng không muốn nghe lời cô, cái lưỡi của hắn cứ khiêu khích, làm dấy lên trong cô hàng loạt gợn sóng, biến đáy lòng bằng phẳng của cô trở nên dâng trào.

    "Anh muốn em nhớ kỹ, nếu còn tùy tiện rời khỏi anh lần nữa, hàng đêm anh sẽ đối xử với em như thế này..." Giọng nói trầm thấp, đầy lực, dù đã đè nén nhưng hắn vẫn không khống chế được lý trí, hắn muốn cô hiểu rõ được tình cảm của hắn đối với cô là thật sự nghiêm túc.

    Trầm Phi Yên thở ra tiếng giống như ve mùa đông phát ra âm thanh, những run rẩy, trống rỗng làm cô rất khó chịu muốn khóc. Hắn lại dằn vặt cô, dù cho cô không nguyện ý.

    Hiên Viên Hoàng nghe ra tiếng khóc nỉ non vì khó chịu của cô, lại càng có hành động kích thích thân thể Trầm Phi Yên.

    "Nói cho anh biết, nói em sẽ không bao giờ rời xa anh..." Hiên Viên Hoàng thừa cơ hội này mà ra điều kiện, Trầm Phi Yên cũng chẳng nghe ra điều gì, chỉ nức nở nghẹn ngào.

    Khẽ cắn môi dưới, dưới thân biến động khiến cô la lên, tiếng kêu xen lẫn đau đớn cùng vui sướng, nhưng Hiên Viên Hoàng vẫn như cũ, cố gắng đè nén khát vọng của mình.

    "Nói anh biết đáp án!" Hiên Viên Hoàng thở gấp, dường như cũng sắp không cưỡng lại được bản thân mình, chỉ có thể ngang ngược yêu cầu.

    Trầm Phi Yên gật gật đầu, cả người mềm như nước, hoàn toàn không có biện pháp phản kháng. Người cô nóng rực giống như bị người ta hạ độc, thứ thuốc này như khiến cô đau khổ không chịu được. Không có hắn, chắc cô sẽ không sống nổi, niềm vui và cơn đau đớn cứ mãi không thôi.

    "Không rời xa..." Giọng nói nức nở giống như tiếng thỏ con, Trầm Phi Yên hoàn toàn đầu hàng, không còn sức phản kháng nữa.

    Hiên Viên Hoàng khắc chế cũng chỉ vì muốn nghe những lời này của cô, áo sơ mi trên người hắn đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.

    Loại tính phúc này không có được thì thiếu chút nữa là hy sinh, thực sự rất khó chịu, toàn thân đều cứng ngắc, nhất là bộ phận kia như đang muốn nổ tung vậy.

    Hắn đã sớm chuẩn bị xong, có điều hắn vẫn muốn cô phải trải qua khó chịu để nhớ rõ không làm trái lời hắn nữa. Nếu cứ thêm vài lần như thế này nữa, hắn chắc chắn mình sẽ qua đời vì bện tim. Người phụ nữ này có nghĩ tới điều đó hay không, khi hắn phải đối mặt với sự sống chết của cô, cảm giác như bị đâm dao vào người.

    "Nhớ kỹ lời thề hôm nay của em, nếu như còn tái phạm một lần nữa, anh sẽ cho em biết thế nào là thống khổ..." Quần áo trên người trong nháy mắt cũng mất đi, Hiên Viên Hoàng thuận lợi đi vào trong Trầm Phi yên không trở ngại.

    Thân thể được lấp đầy khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng, lúc này cô nhận thấy mình như đang đi trên dây thép, cảm giác rất mạo hiểm kích thích xem kẽ với sự hưởng thụ niềm vui sướng.

    Hiên Viên Hoàng tham muốn, cố sức chôn sâu người trong thân thể Trầm Phi Yên. Hắn cảm giác được sự sợ hãi của mình, khát vọng nóng cháy của mình và còn có cả sự mê luyến không ngăn nổi.

    Trầm Phi Yên ôm chặt lấy Hiên Viên Hoàng, mặc kệ hắn chi phối thân thể cô, không có một chút chống cự nào, thậm chí còn nghênh đón hắn.

    Hoạt động thân thể mang theo độ nóng, tứng đợt từng đợt khiến người ta cảm thấy mình như đang trong cơn va chạm mãnh liệt của nước và lửa.

    "A..." Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dán lên người Trầm Phi Yên, những giọt mồ hôi chảy theo sự vận động của hai cơ thể. Hai người đều ướt nhẹp, tình cảm cũng mãnh liệt va chạm.

    Không khí nồng đậm mùi hoan ái, giữa bọn họ đã xảy ra thật nhiều chuyện, nhưng lúc này chỉ có thể dùng thân thể mà an ủi sự tổn thương và niềm khát vọng, chỉ có như vậy mới có thể giúp họ hợp hai thành một.

    "Anh yêu em, em hãy nhớ kỹ những lời em nói..." Hiên Viên Hoàng cố gắng, vẫn không quên đề cập đến lời hứa kia của cô. Hắn muốn cô phải nhớ thật kỹ.

    Trầm Phi Yên chẳng nghe hiểu được gì, chỉ có thể để mặc cho Hiên Viên Hoàng mang theo cô cùng chìm nổi. Có lúc vui sướng, có lúc khát vọng, thậm chí có khi đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết phân biệt cái gì.

    Thân thể sưng lên khiến Trầm Phi Yên chỉ có thể bám víu vào Hiên Viên Hoàng, cùng hắn nếm trải cảm giác vui sướng ngọt ngào.

    Ở lần sau cùng, Hiên Viên Hoàng dựa sát vào Trầm Phi Yên, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Người cô mềm mại như nước, mỗi khi nghe tiếng cô cầu xin hắn, hắn cảm thấy rất vui sướng, tiếng kêu của cô nhẹ như khúc nhạc đêm khiến hắn trầm mê không thoát ra được.

    Đêm nay thật dài, Trầm Phi Yên vô lực vùi trong lòng Hiên Viên Hoàng, trái tim ngập tràn hạnh phúc say ngủ cùng cô.

    Tay Hiên Viên Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve cô, lắng nghe tiếng tim của cô đập, cảm nhận được hơi ấm của cô, lúc này đây, hắn mới có thể cảm thấy cô là thật, nếu không hắn cũng không biết phải trải qua đêm nay thế nào.

    Ôm Trầm Phi Yên, hai người chìm vào giấc ngủ, bỏ quên một con búp bê đáng thương đang nằm trên giường một mình.

    Trầm Phi Dạ rất muốn ngủ chung với mẹ, nhưng căn phòng kia không có chỗ ình làm cậu rất phiền muộn.

  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 174:

    Rất lâu sau đó, Hiên Viên Hoàng mới hiểu được phải bỏ ra thời gian để đi làm chứng nhận chứng minh quan hệ của hai người. Giống như ở khoảnh khắc sau cùng, hắn mới giật mình phát hiện ra rất nhiều chuyện.

    Nhiều năm sau này, hắn cũng sẽ vẫn như khoảnh khắc bây giờ, vẫn luôn nằm cạnh nghe tiếng thở của cô. Chẳng bao giờ ngại phiền vươn tay ra cầm lấy cổ tay cô, kéo cô ôm vào lòng. Tiếng tim đập từng nhịp một như một khúc hợp tấu của bản nhạc sinh mệnh.

    Hắn giơ ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi cô, sự mềm mại tiếp xúc với đầu ngón tay, ấm áp lan tỏa như ánh nắng bao phủ sinh mạnh hắn. Giống như hắn đang lạc trong đêm đen, bị bao phủ bởi cây cối, nhưng ánh mặt trời của cô đã soi sáng, đem ấm áp an ủi hắn trong cơn hoảng loạn.

    Chuyện đã qua, nhưng người vẫn không tự chủ được mà nghĩ đến. Trái tim đau đớn làm cho khóe mắt muốn rơi lệ, máu như đông lại, nhớ đến không phải vì muốn tự ngược đãi bản thân, mà là bởi vì nó quá khắc sâu, không thể nào quên được.

    Cô bỗng ngưng thở, đôi môi tái nhợt gọi tên hắn, nhưng trong ánh mắt không hề có hắn, chỉ là một màu đen. Sợ hãi như một loài ma quỷ thâm nhập vào trái tim hắn, theo từng đợt suy nghĩ đi vào thật sâu. Càng nghĩ càng hối hận, thần trí lúc đó dường như trống rỗng, cứ như chết rồi. Tình yêu như vậy thì có thể nói nó không khắc cốt ghi tâm, không đau lòng hay sao?

    Thời gian không thể quay lại, cứ nghĩ mọi việc chưa từng phát sinh, nhưng khi cứu được cô thì hắn cũng cứu chính mình ra khỏi cơn ác mộng.

    Nếu không có bất kỳ chứng nhận gì thì đến quyền được gọi cô là vợ hắn cũng không có, thậm chí ý định muốn chăm sóc con trai cũng là không hợp pháp.

    Hiên Viên Hoàng lẳng lặng nhìn người đang say ngủ trong lòng, trong lòng dần rõ ràng. Người chết đối với hắn là quá thường xuyên, nhưng hắn không thể nghĩ thêm về chuyện này nữa, trái tim hắn không thể thoải mái thừa nhận tình cảnh đó mãi. Đối mặt với Trầm Phi Yên đang ngủ say như hoa sen thanh khiết, dù chỉ một hơi thở nhỏ của cô thôi cũng có tác động mạnh mẽ tới nhịp tim hắn.

    Hắn đã từng nghĩ tới hay là không nhất định phải lấy cô, sẽ không vì cô mà đeo nhẫn, không có giam cầm, điều đó không phải vì không yêu thương mà là bởi vì hắn quá yêu cô, vì thế có thể bị thương tổn. Nhưng dù hắn có không cột cô lại thì mọi nguy hiểm cứ lần lượt kéo tới, giờ hắn đã hiểu tại sao có rất nhiều đôi nam nữ phải tiến tới hôn nhân.

    Trước đây, hắn từng thấy cô đứng trước cửa hàng áo cưới ngắm thật lâu như đang trầm tư gì đó. Khi hắn tìm được cô, cô chỉ cười nhạt, hắn cũng không biết vì sao cô lại đứng chỗ này, còn tưởng là do vô tình, giờ nghĩ lại mới thấy đó không phải là vô tình mà là điều hiển nhiên phải vậy.

    Trong tình yêu, phụ nữ mong chờ cuộc hôn nhân để có thể trở thành một phần của người đàn ông mình yêu. Còn đàn ông khi yêu thì cũng chỉ coi đó là một sự hưởng thụ, bây giờ hắn cũng tự hỏi không biết bản thân mình đang muốn gì.

    Khuôn mặt Trầm Phi Yên hơi tái, thậm chí có vẻ hơi u sầu, hình như trong lòng cô cũng có chuyện muốn làm, chỉ tại vì hắn làm khổ cô.

    Ngón tay chạm vào giữa hàng lông mày nhíu chặt của cô day nhẹ như muốn xoa tan vẻ u buồn này. Cô bất mãn trở mình, không biết là vô tình hay cố ý mà chui vào trong ngực hắn.

    "Rốt cuộc em buồn chuyện gì?" Hiên Viên Hoàng lầm bầm ôm chặt Trầm Phi Yên, hắn cũng nhăn mày, dường như nỗi khổ tâm của cô đã lây sang hắn.

    Thơi gian qua, bầu trời đã hửng sáng, Hiên Viên Hoàng nghe thấy tiếng chim hót mới phát hiện hắn cứ như vậy mà nhìn cô một đêm không ngủ. Hắn rất ít khi bị như thế này, một khi trong đầu đã hình thành suy nghĩ gì đó, hắn sẽ chì nghĩ đến làm thế nào để hoàn thành mà không nghĩ xem nó sẽ có vấn đề gì ở giữa không.

    Sau khi suy nghĩ một đêm, hắn có một thu hoạch lớn, đó chính là đã biết trong lòng mình cái gì là trân quý nhất. Ngoài phòng, tiếng chim hót thánh thót như một khúc thánh ca do tự nhiên sắp đặt. Không khí tươi mát, mọi sự đều tốt đẹp, không có bóng đen của thương trường bao phủ, có chăng chỉ là một loại bình tĩnh dâng lên trong lòng.

    Trầm Phi Yên lật người, chắc do hơi nóng, Hiên Viên Hoàng chỉnh nhiệt độ mát lên phù hợp với cô. Hắn lặng lẽ đứng dậy, sợ đánh thức cô, mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất rồi nhẹ nhang rời đi.

    "Rầm rầm rầm..." Những tiếng đập cửa nặng nề vang lên khiến Hiên Viên Phong rất muốn chửi thề, hắn là một gnuoi72 rất chú trọng giấc ngủ của mình. Chuyện hôm quá làm hắn quá mệt mỏi, mới ngủ chưa được bao lâu thì âm thanh đáng ghét kia vang lên.

    Tiếng đập cửa ngày càng to, suýt chút nữa là muốn tông cửa xông vào luôn rồi.

    Hiên Viên Phong rúc đầu vào trong chăn, tức tối gào lên: "Làm gì vậy, không muốn sống sao? Lão tử đang ngủ, muốn chết có phải không?"

    Âm thanh ngoài cửa ngừng lại, Hiên Viên Phong tức giận nhìn ra bầu trời bên kia cửa sổ, ai mà liều mạng gõ cửa phòng hắn. Mặc kệ ngủ tiếp, chính hắn cũng không có ý muốn tìm hiểu.

    Ngay lúc Hiên Viên Phong vừa đặt mình xuống gối lại lần nữa, cánh cửa đã bị mở ra, đổ ầm xuống đất, ngay trước cửa là một bóng người cao lớn. Hiên Viên Hoàng hắng giọng, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

    "A...Anh Hai....anh..." Hiên Viên Phong sợ đến nỗi nói không nên lời, miệng há ra có thể nhét được hai quả trứng gà. Làm thế nào mà mới sáng sớm anh Hai đã tới trước cửa phòng hắn rồi. Trong đầu hắn lập tức tua lại xem xem mình có làm chuyện gì xấu không, nghĩ đến hắn đã để rất nhiều người đẹp ở cửa sau thì chợt tiu ngỉu. Chẳng trách, có phải anh Hai đã biết gì rồi không?

    "Anh, anh đừng kích động, em chỉ ấy cô ở đây thôi, chứ không có làm chuyện gì có lỗi với anh mà, tự em sẽ dẫn bọn họ ra, ngay lập tức luôn..." Hiên Viên Phong vội vã chạy ra ngoài, vì áp lực Hiên Viên Hoàng đứng ở cửa quá ghê gớm, hắn sợ đến mức cả người giống như đang bị lửa thiêu vậy.

    Nhìn em trai đang lo lắng, Hiên Viên Hoàng hoang mang không lẽ bây giờ bộ dạng của hắn rất kinh khủng hay sao?

    "Nếu muốn ra ngoài thì cũng nên mặc quần áo vào chứ? Anh không biết chú có thói quen cởi truồng chạy rông đấy, nhưng nếu chú thật muốn đi ra ngoài kiểu đó thì anh cũng không có ý kiến gì đâu, dù sao cũng là sở thích cá nhân..."

    "Hả?" Hiên Viên Phong hét ầm lên một tiếng rồi chạy như một tiểu tức phụ chui vào chăn, cả đời có lẽ chưa bao giờ từng bị xấu hổ đến thế. Hắn quên mất là mình thích ngủ nude, bây giờ cả người từ trên xuống dưới đều bị Hiên Viên Hoàng nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa, đàn ông buổi sáng lại hay dễ bị kích động, tiểu đệ đệ của hắn phải chịu uất ức rồi.

    Vài phút sau, Hiên Viên Phong ló mặt ra khỏi chăn, tâm tình thật muốn chết quách đi cho xong. Vì sao không phải là ai khác mà hết lần này tới lần khác là anh Hai, hắn cảm thấy thực sự rất khó xử!

    "Anh Hai, chuyện gì cũng có thể nói, nhưng là đến công ty nói có được không, em thật sự không có làm bất kỳ cái gì có lỗi với anh mà!" Mặt mũi đưa đám của Hiên Viên Phong nhìn như trái mướp đắng, hắn tự ình luôn rất đẹp trai, da mặt cũng dày không biết xấu hổ, nếu hắn đứng thứ hai thì chẳng ai đứng nổi thứ nhất.

    Hiên Viên Hoàng không nhúc nhích nhìn người trong chăn, hoàn toàn bị cách hành xử điệu đà của em trai làm cho hiếu kỳ, lúc nào hắn cũng kinh khủng như vậy sao? Hắn cố tỏ ra mình không có biểu cảm gì trước những hành động này, mặt mũi nghiêm nghị nhìn Hiên Viên Phong.

    "Cho chú ba phút mặc quần áo rồi đi ra ngoài, anh sẽ đứng ở cửa chờ, nhanh lên, chú theo anh ra ngoài một chuyến." Nói xong, Hiên Viên Hoàng không thèm lo cho Hiên Viên Phong nữa mà lập tức đi ra ngoài cửa, hắn thật sự rất muốn cười.

    Trong phòng vang lên vài tiếng động, còn có cả tiếng chửi rủa của Hiên Viên Phong, nhưng do hắn có định lực kiềm chế tốt nên không nói to.

    Ba phút sau, Hiên Viên Phong nhanh lẹ như bộ đội đặc chủng thay quần áo bước ra.

    "Đi thôi!", Hiên Viên Hoàng nhìn thoáng qua em trai, nhìn đến bộ dáng cẩu thả kia thì rất hoài nghi không biết nó có mặc quần lót hay không?

    Hiên Viên Phong giận dỗi mà không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau Hiên Viên Hoàng, vừa đi vừa chỉnh trang y phục. Hắn là một người rất chú trọng hình tượng, nếu không đẹp, dù có đang chết cũng không ra ngoài, nhưng hiện giờ nhìn hắn thật lôi thôi lếch thếch.

    Hai người một trước một sau, không khí chung quanh rất quỷ dị, những người giúp việc chỉ dám đứng từ xa nhìn rồi len lén cười, Hiên Viên Phong thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, tất cả những gì hắn có thể làm được là trừng mắt với người ta vẻ đe dọa nếu các người dám cười thì ông sẽ liều mạng với các người.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 175

    Luôn cảm thấy có một đôi mắt vô cùng nóng bỏng nhìn mình khiến Trầm Phi Yên không ngủ được, mở mắt ra thì nhìn thấy ngay khuôn mặt chờ mong của Hiên Viên Hoàng.

    Đó là một gương mặt góc cạnh rõ ràng, nếu không cười thì thật lạnh lùng, nhưng khi cười thì sẽ trở nên cực kỳ chói mắt. Cái loại đẹp đẽ này còn phải do khả năng thưởng thức, cực kỳ khó gặp.

    "Tỉnh chưa?" Bàn tay đầy vết chai chạm lên gò má của Trầm Phi Yên khiến cô cảm thấy hắn hôm nay thật khác lạ. Mới sáng sớm mà cười cười như thế khiến xung quanh vô cùng kỳ lạ. Nếu người khác có cười thì cũng không khiến cô cảm thấy giật mình như vậy, duy chỉ có Hiên Viên Hoàng mới làm ra sự khác biệt, hắn cứ cười như vậy khiến trong lòng cô hơi sợ hãi.

    Đẩy bàn tay của Hiên Viên Hoàng ra xa, Trầm Phi Yên kéo chặt chăn, có chút đề phòng: "Anh nhìn em cười như vậy là có ý gì...?"

    Câu kế tiếp Trầm Phi Yên chưa kịp nói ra thì đã bị Hiên Viên Hoàng kéo lại hôn, người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, hắn cười đầy thiện ý như vậy mà lại bị cô nhìn như quái vật.

    "Lẽ nào anh không thể nhìn em như vậy sao?" Thật sự là không biết phân biệt tốt xấu, Hiên Viên Hoàng có cảm tưởng mình đang bị đã kích.

    Trầm Phi Yên nhìn lại hắn, không suy nghĩ thêm nữa mà quan sát hắn một lượt, không nói năng gì.

    Hiên Viên Hoàng thở dài, không biết nên nói gì lúc này, người phụ nữ này thật sự không cảm thấy gì sao?

    hắn bất đắc dĩ mở miệng: "Em không cảm thấy có gì thay đổi sao?"

    "Thay đổi, thay đổi cái gì?" Trầm Phi Yên nhìn chung quanh một chút, cũng nhìn lại mình nhưng cũng không cảm thấy có thay đổi gì lạ. Chỉ là bây giờ cô không có mặc quần áo, cả người trốn trong một cái chăn rất là xấu hổ. Tuy hai người không phải xa lạ gì nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.

    Hiên Viên Hoàng nhìn Trầm Phi Yên vẫn đang mờ mịt thì bỗng cảm thấy tức giận muốn nghiến răng. Người phụ nữ này thật sự làm hắn tức đến nỗi không nói nên lời.

    Tay hắn cầm lấy tay Trầm Phi Yên, quơ quơ để sát mặt cô, giọng nói có vẻ kiềm chế: "Cái này là cái gì, em không thấy thật hả? Em không cảm thấy có gì khác khác hay gì gì đó, em..."

    "A....Nhẫn...?" Trầm Phi Yên mở to mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay đang đeo nhẫn của mình.

    Ngón tay trắng hồng đang có một cái nhẫn kim cương nằm trên đó. Nhẫn có hình dây leo quần lại với nhau rồi dần dần kết lại ở viên kim cương sáng bóng. Ánh mắt của cô lung linh như có tia sáng hiện lên, đẹp đẽ như một con sông trong cơn mưa rào.

    Trầm Phi Yên ngạc nhiên quơ quơ bàn tay trước mặt, cô không biết nên nói cái gì cho phải. Cô nhớ rõ trước đây hắn từng nói sẽ không lấy cô, thậm chí còn không muốn công khai qua lại với cô, còn cô cũng không thể ******** nhân ngầm mãi. Bây giờ nhìn chiếc nhẫn bất ngờ thốt lên: "Cái này là ý gì?"

    Thấy Trầm Phi Yên nhìn cả nửa ngày mới nói mà còn hỏi như vậy, Hiên Viên Hoàng cảm thấy bất lực trước một trở ngại nào đó không tên, chuyện rõ ràng như vậy, không lẽ cô nhất định bắt hắn nói ra sao?

    "Em không hiểu sao? Anh chính là muốn kết hôn với em, được chưa?" Hai tay nắm chặt lại, hắn chỉ sợ mình tức giận quá đáng. Vì sao cô ấy cứ chậm chạp như vậy, hắn chưa từng có cảm giác muốn co giật như thế trôi qua.

    "Hả........?" Trầm Phi Yên hét lên rồi lập tức chặn miệng mình lại bởi vì có người đang trợn mắt hung dữ, nếu cô còn dám la tiếp, không chừng kích động hắn giết người cũng nên.

    "Trầm... Phi... Yên..." Hiên Viên Hoàng nói gằn từng chữ, mặt hắn tái xanh, ngoài cảm giác muốn giết người thì hắn còn cảm thấy thống hận.

    Trầm Phi Yên nhìn nhẫn, hơi sợ rụt tay lại, chiếc nhẫn trên tay cô giống như một vật xác định từ trên trời rơi xuống. Cái này nhìn qua thì thấy hạnh phúc, nhưng cầu hôn kiểu vậy có ngang ngược quá không. Trong lòng cô cảm thấy bất mãn, Hiên Viên Hoàng đang đe dọa cô sao? Cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, không chừng hắn có thể sẽ rút súng trong người ra đập cô một trận.

    Ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, con ngươi đen láy có một chút ý xấu. Trầm Phi Yên run rẩy, rụt cổ lại, nhút nhát nói: "Em không muốn gả cho anh..."

    Rầm! Hiên Viên Hoàng có cảm giác tất cả mọi suy nghĩ trong đầu mình đã hoàn toàn bị gãy nát "Em...em, anh cho em nói lại một lần nữa..."

    Tiếng gào thét của Hiên Viên Hoàng vang vọng toàn bộ HIên Viên gia, ngay cả người hầu ở phòng khách cũng nghe thấy rõ ràng. Gương mặt u ám của Hiên Viên Phong thầm thoải mái, hắn cao hứng đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên. Anh Hai cũng có lúc phải phát điên, chuyện này thật khiến người ta mãn nguyện.

    Tiểu quỷ kế bên càng mở cờ trong bụng, gương mặt giãn ra thoải mái cứ như nghe nhà người ta phát nổ mà vui sướng.

    Một lớn một nhỏ cứ như vậy mà ở trong phòng khách cười khúc khích.

    "Xem ra con rất thoải mái hả?" Liếc mắt nhìn cháu nhỏ kế bên, Hiên Viên Phong vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì thằng bé lớn lên quá giống Hiên Viên Hoàng, đều từ một khuôn mà ra. Cả hai cha con đều không tốt như nhau, đều là những người phúc hắc xấu xa.

    Trầm Phi Dạ không ngẩng đầu nói: "Đừng nói là chú khó chịu, bây giờ chú còn cảm thấy thích thú trong lòng, chắc kém chút nữa là nhảy lên rồi chứ gì?"

    Ý nghĩ trong lòng bị nhìn thấy, Hiên Viên Phong hơi xấu hổ: "Đồng minh à, cha con đang cầu hôn trên đó đó. Nhưng nếu chiếu theo tình huống bây giờ thì xem ra tám chín phần mười bị từ chối rồi, nghĩ tới đây thôi đã thấy dễ chịu... ha ha..."

    Mới sáng sớm đã bị anh trai kéo đến tiệm trang sức đá quý chỉ vì một chiếc nhẫn. Hiên Viên Hoàng dựng ông lão chủ tiệm dậy, khi hai người tới nơi, cửa tiệm đã chuẩn bị đợi sẵn, nhưng nhìn quần đen trên mặt cùng với vẻ ỉu xìu của bọn họ, Hiên Viên Phong không khỏi chia buồn với các người đẹp, ai kêu họ gặp phải Hiên Viên Hoàng.Ngay cả chính hắn cũng bị lôi từ trong chăn ra, hại hắn đang buồn ngủ mà không dám, thấy người đẹp muốn đùa giỡn cũng không được, chính là bởi vì có một vị La Sát đi ngay cạnh bên, lại còn lựa nhẫn kim cương đi cầu hôn.

    Đây cũng là điểm dọa cho Hiên Viên Phong đến ngây ngô, anh trai rõ ràng nói sẽ không kết hôn, nhưng bây giờ lại muốn lấy người ta, chuyện này rất kỳ lạ. Sáng sớm bị đánh thức chỉ vì mua nhẫn cho phụ nữ, hắn chưa từng thấy Hiên Viên Hoàng có ý muốn kết hôn, hay là hắn bị điên?

    Hoàn toàn không phân biệt được!!!!

  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 176

    E***or: Vũ

    "Chú, chú có muốn lên xem một chút không?" Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hiên Viên Phong, Trầm Phi Dạ xấu xa nhắc nhở.

    Hiên Viên Phong nhìn lướt qua tên quỷ nhỏ, hắn đâu có ngốc như vậy, không có chuyện gì tự dưng tới kiến hắn sao?

    "Muốn thì tự con đi mà coi, chú không muốn trở thành đệm thịt." Hắn khinh bỉ nhìn qua Trầm Phi Dạ, bụng dạ quá đen rồi.

    Nhóc con ngượng ngùng nhún vai một cái, xem thường ông cậu tên Hiên Viên Phong này. Cậu nghĩ sẽ đi lên nhìn thử, nhưng nghe thấy Hiên Viên Hoàng gào thét lớn như thế thì bỏ ngay suy nghĩ đó, ngoan ngoãn giả ngu ở dưới lầu.

    Lát sau, tiếng của Trầm Phi Yên vọng xuống từ trên lầu.

    "Hiên Viên Hoàng, anh buông ra ngay, biến thái sao? Buông tôi ra, ai cho anh ngang nhiên khiêng tôi ra như vậy...'' Trầm Phi Yên bị Hiên Viên Hoàng ôm trên vai như cái túi, máu đổ dồn hết về não làm cô choáng váng. Hai tay ra sức đấm mạnh vào lưng Hiên Viên Hoàng, nhưng cũng chỉ như gãi ngứa với hắn, chẳng gây ra chút tổn thương nào.

    Hiên Viên Hoàng hắng giọng, bây giờ hắn không cần biết là Trầm Phi Yên có đồng ý hay không, hắn chỉ muốn đem cô ra ngoài .

    Cuối cùng cũng có người không nhịn được, lên tiếng ngăn cản: "Anh hai, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cứ như vậy mà đi ra ngoài thì không tốt cho lắm..." Hiên Viên Phong còn muốn nói thêm cả nửa ngày nữa, nói là tình huống bây giờ rất không lạc quan, hình dạng hai người cũng rất là kỳ cục. Nhất là anh hai, cả người lạnh như Bắc Cực, lại còn bừng bừng lửa giận. Rõ ràng là sáng sớm nay còn rất vui vẻ, thế nào mà mới chỉ chớp mắt một cái đã thay đổi tất cả.

    "Nói xong chưa?" hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn em trai, Hiên Viên Phong gật gật đầu nghe anh nói: "Nói xong rồi thì biến, tìm ngay cho tôi một nhà thờ và cha xứ, tôi muốn hôm nay kết hôn!"

    Ầm ầm, câu này như một đòn giáng mạnh xuống Trầm Phi Yên, còn có cả Hiên Viên Phong và Trầm Phi Dạ nữa. Có nhầm lẫn gì không, bây giờ đáng lẽ nên thảo luận về thời gian đám cưới mới đúng chứ.

    "Ai nói muốn kết hôn, buông ra, anh có nghe thấy gì không...?" Con mèo nhỏ tất nhiên không phải là đối thủ của sói hung hãn, hiên Viên Hoàng trợn mắt tức tối nhìn Trầm Phi Yên, làm cô giật mình run rẩy, không dám hó hé một lời nào.

    Có người đang bốc hỏa, nhưng lại có người không sợ chết chọc vào. Trầm Phi Dạ hai mắt sáng rỡ, khuôn mặt tỏ vẻ đùa bỡn.

    "Ông già, người phụ nữ này là của cháu, xin ông đừng tùy tiện đụng chân đụng tay. Kết hôn cái gì, cháu còn chưa có đồng ý đâu!"

    Khí lạnh tỏa ra dày đặc từ trên người Hiên Viên Hoàng: "Nói tránh sang một bên thì tránh sang một bên, chuyện của người lớn không có phần của con!"

    Nói xong tiếp tục ôm Trầm Phi Yên đi, còn cô thì héo rũ vì biết hy vọng của mình đã hoàn toàn biến mất. Con trai cô thật sự không phải là đối thủ của hắn, chuyện này cũng là chuyện lớn. Nhưng cô không muốn kết hôn chút nào, người đàn ông này quá ngang ngược rồi đấy.

    Cho dù cô có giãy giụa thế nào thì vẫn bị kéo vào làm đăng ký hôn nhân, bị ép buộc ký tên. Những người khác khi kết hôn đều vui vui mừng mừng, ký tên như rồng bay phượng múa, chỉ còn kém là chưa dán thiệp vàng lên mặt thôi. Duy chỉ có một đôi là ngoại lệ...

    Hai người này có thể nói là một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, nhưng người nữ lại có vẻ mặt thật đau khổ, không cam lòng chịu ký tên. Còn gương mặt của người nam thì tức giận, y như là muốn giết người cho rồi. Cô không chịu nhường một chút để phối hợp với hắn sao? Không ngờ Trầm Phi Yên còn có một mặt như vậy, hắn nghĩ nếu hắn cùng cô kết hôn, thì cô còn cần gì làm vẻ không tự nhiên?
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 177

    E***or: Vũ

    Lãnh giấy hôn thú, quan hệ vợ chồng lập tức được xác nhận, chỉ là cô dâu không vui vẻ gì, vô cùng vô cùng không vui. Trầm Phi Yên trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoàng, tức giận cùng cực với người đàn ông ngang ngược này, không biết hỏi ý kiến của cô một chút sao? Có phải là cô không muốn kết hôn đâu, chẳng qua là muốn hai người có thêm một chút thời gian nữa, nhưng...nhưng hắn lại như thế đấy, cứ như cường đạo mà kéo cô đi lãnh chứng chỉ kết hôn.

    Cần một chỗ để xả cơn giận, Trầm Phi Yên giơ tay định tháo nhẫn ném, bỗng phía sau đột nhiên lạnh buốt.

    "Em tính làm gì?" Trên mặt Hiên Viên Hoàng hiện rõ vẻ vô lực, giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ nhưng lại chỉ có thể giả vờ lạnh lùng .

    Trầm Phi Yên xoay người nhìn HIên Viên Hoàng, dáng vẻ như muốn đối nghịch, rút chiếc nhẫn đeo trên tay, định ném xuống đất.

    "Anh là cướp à? Tôi có nói là không cùng anh kết hôn không, anh dựa vào đâu mà ép tôi ra ngoài. hiên Viên Hoàng, tôi là con người, không phải thủ hạ của anh, anh không có quyền áp đặt như vậy với tôi, cuộc hôn nhân này không tính, tôi không thừa nhận, hoàn toàn không thừa nhận!" Trầm Phi Yên tức giận đỏ mặt, cô gay gắt lên án, ánh mắt nhìn Hiên Viên Hoàng mười phần tức tối. Trong lòng cô cảm thấy rất tủi thân, người khác khi cầu hôn thì rất lãng mạn, còn bọn họ thì sao? Sáng sớm mới mở mắt ra đã bĩ đeo nhẫn, cô còn chẳng có một cơ hội nào để phản bác, cứ như vậy mà bị hắn đưa tới chỗ công chứng. Chuyện này có đáng tức giận không chứ? Nó làm cô có cảm giác mình như trái hồng mềm bị hắn đảo qua đảo lại trong tay mà không có cơ hội để phản bác.

    Hiên Viên Hoàng đứng sau Trầm Phi Yên, ánh mắt buồn bực thăm thẳm, nét lạnh lùng ẩn ẩn hiện hiện, hắn cũng không rõ mình sai chỗ nào? Hắn cảm thấy sợ nên muốn được kết hôn với cô, cái này là lỗi sai ư? Mặc kệ phép tắc chuẩn mực gì, cô sẽ lại bị hắn làm tổn thương, nếu thế thì cưới cô cho rồi, sẽ làm cô ít chịu những thương tổn đó hơn. Cô sẽ không phải khó xử, hắn không phải ngang ngược như vậy, chỉ vì muốn cô có được một cuộc sống tốt hơn mà thôi.

    Nhẫn rớt rồi, Trầm Phi Yên thấy hối hận ngay, nhìn chiếc nhẫn lăn tròn trên thảm, cô cắn môi muốn cúi xuống nhặt lên, nhưng lại không dám. Hai người cứ đứng yên lặng như thế, cái nhẫn nằm ở giữa chiếu sáng lấp lánh nhưng chả ai buồn nhặt lên.

    Ánh mắt của Hiên Viên Hoàng nheo lại, hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn chiếc nhẫn.

    "Tôi ghét anh..." Trầm Phi Yên ấm ức nhìn Hiên Viên Hoàng, xoay người đi ra ngoài không thèm để ý đến chiếc nhẫn nữa.

    Cánh cửa đóng lại kêu lên một tiếng, Hiên Viên Hoàng khom người nhặt chiếc nhẫn bị Trầm Phi Yên ném xuống đất lên, tr6en môi nở một nụ cười khổ.

    ... Đại kết cục...

    Trầm Phi Yên đi nhanh về phía trước, sơ ý đụng trúng một người đang đi tới. Trên tay người này đang bưng một ấm trà, hai người đều né không kịp, đều bị nước trà hắt lên.

    "A... Nóng quá...!"

    "Ối!" Hai người ngẩng đầu lên nhìn nhau cùng sửng sốt. Trầm Phi Yên thấy cô gái này nhìn quen lắm, nhất định là đã gặp qua ở đâu đó. Nhìn gương mặt tiều tụy của cô ấy, dường như là không có một chút tinh thần gì cả.

    Hiên Viên Linh định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cô vẫn luôn ở bên ngoài, cũng có nhìn thấy Trầm Phi Yên một vài lần, lờ mờ đoán được người phụ nữ này sẽ trở thành chị dâu của cô. Theo lý thuyết, cô nên đi gặp người ta nhiều một chút, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có lỗi, dù sao cô cũng từng làm một chuyện sai. Lần gặp mặt thứ hai, cô càng cảm thấy tội lỗi hơn, còn cộng thêm cả sự xấu hổ và khó xử nữa.

    "Xin lỗi, tôi vội quá, không dể ý có người, chúng ta đi tắm rửa chút cái đã.." Trầm Phi Yên đưa tay muốn đỡ Hiên Viên Linh dậy, nhưng người kia hình như không muốn vậy. Cô ngượng ngùng thu tay lại, không biết nên làm thế nào cho phải.

    Quần áo trên người đều bị nước trà bắn vào làm ướt một mảng lớn, rất khó nhìn. Trầm Phi Yên muốn ra ngoài cũng không thể nào ra được, cô không muốn đi vào trong, nếu vào, cô chẳng biết nói gì với Hiên Viên Hoàng, vậy tốt hơn là ra ngoài bình tĩnh lại.

    Hiên Viên Linh muốn đi, phía sau lại bị kéo lại, cô quay đầu không hiểu nhìn Trầm Phi Yên.

    Trầm Phi Yên lúng túng, quần áo trên người vẫn còn đọng nước: "Nếu cô có quần áo, có thể cho tôi mượn một chút không?"

    Ánh mắt nhìn Hiên Viên Linh như mắt nai, có chút oan ức, có chút bất lực, khiến cô chỉ có thể gật đầu. Nhìn cái gật đầu của cô ấy, Trầm Phi Yên mừng suýt khóc, rất vui vẻ đi theo về phòng Hiên Viên Linh.

    Cũng may nước trà không nóng lắm, trên người cũng chỉ bị mấy mảng đỏ, vóc người của Trầm Phi yên và Hiên Viên Linh cũng không khác lắm, quần áo chắc cũng giống nhau.

    Trầm Phi Yên cũng không nghĩ sẽ trở vào nhà, Hiên Viên Linh cũng nghĩ ngợi gì đó, liền mượn cơ hội này để cùng Trầm Phi Yên uống trà trong sân vườn

    Bưng ly trà trong tay, Trầm Phi Yên cảm thấy băn khoăn, dù gì thì cô cũng không biết người đối diện là người nào. Có một phòng riêng, đi lại tự do như vậy, còn quần áo thì toàn đồ hiệu, lẽ dĩ nhiên đây là một người có quan hệ với Hiên Viên Hoàng.

    "Cám ơn cô, tôi là Trầm Phi Yên, giờ tôi vẫn chưa biết tên cô là gì?" Miệng nở một nụ cười tươi, Trầm Phi Yên hỏi.

    Hiên Viên Linh nhìn bầu trời xa xăm rồi quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Phi Yên, cô khẽ gật đầu: "Tôi biết tên chị là Trầm Phi Yên, tôi là Hiên Viên Linh, là con gái của nhà Hiên Viên, cũng là em gái của anh Hai, tôi còn phải gọi chị một tiếng chị dâu."

    Trầm Phi Yên kinh ngạc đôi chút, người này chính là Hiên Viên Linh, cô chỉ mới nghe nói, thật không ngờ hôm nay lại được gặp mặt cô em nhỏ này.

    Thấy Trầm Phi Yên kinh ngạc, Hiên Viên Linh uống một ngụm hồng trà: "Chị thấy rất kinh ngạc sao?"

    "..." Trầm Phi Yên không biết nên nói gì, vẫn còn chưa hết cơn sửng sốt.

    Sp: Mọi người, chỉ còn một chương nữa là end rồi, mọi người hãy cố đợi Vũ e*** xong chương đó nha.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 178

    E***or: Vũ

    Ngón tay thon dài di chuyển từ từ quanh thành ly sứ, Hiên Viên Linh mang nỗi dằn vặt, chuyện muốn nói ra nhưng phải cố kiềm giữ.

    Trầm Phi Yên nhìn Hiên Viên Linh như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi, cô mạnh dạn nói: "Không biết cô có thời gian không, cũng lâu rồi tôi chưa được ra ngoài, hay là chúng ta cùng ra ngoài dạo phố nhé!"

    Gương mặt ửng đỏ, Hiên Viên Linh không ngờ Trầm Phi Yên lại tốt bụng đề nghị như vậy. Từ khi xảy ra chuyện kia, cô cũng đã lâu không bước ra ngoài đường, mỗi ngày đều trở nên nặng nề và chua chát. Anh Ba luôn luôn thuyết phục cô, chuyện là do chính cô chủ động ly hôn, anh cũng giúp cô xem xét xem người đàn ông nào tốt, có điều cô đều từ chối tất cả. Cho dù cô không ra ngoài cũng biết rõ chồng mình đang làm gì.

    Mục Diệu Tư, đây là người đàn ông rõ ràng đang đứng sánh vai cùng cô, thế nhưng bây giờ lại trở nên xa lạ quá đối với cô.

    Hiên Viên Linh gật đầu đồng ý.

    Hai người phụ nữ không nói cho bất kỳ một ai, trực tiếp xuống tầng hầm lấy xe của Hiên Viên Linh chạy ra ngoài.. Vừa ra khỏi Hiên Viên gia, hai người đều hít thở một hơi dài, cảm giác tự do đã đến.

    Đi dạo quanh phố chợ, nhìn vào mỗi cửa hàng quần áo mới, hai người đều đi vào thử xem. Vóc người không hơn nhau là bao, quần áo trên giá treo cũng rất vừa số hai người bọn họ, thay đồ vào xong trông rất giống những mẫu quảng cáo,

    Đồ thì không cần nhiều, nhưng thật sự là đến những chỗ này thì không thể không mua, chỉ trong chốc lát, hai tay đã đầy ắp nào là quần áo, nào là giày dép.

    Vốn là những người tốt tính, vì thế không lâu sau, Trầm Phi Yên và Hiên Viên Linh cũng trở nên thân quen hơn. Cô Hiên Viên Linh này cũng không đáng ghét lắm, thậm chí tính tình còn hơi trẻ con. Cô ấy cảm thấy có rất nhiều quần áo làm cô béo lên, cái này chính là cảm giác bản thân mình già rồi, nhưng nếu như không sống được lâu nữa thì quan tâm về màu sắc làm gì, chỉ cần là hai người thích thì người bán hàng sẽ gói quần áo lại, đưa xuống gara dùm cho.

    "Bộ quần áo này thế nào?" Hiên Viên Linh giơ một bộ váy màu trắng không tay, nhìn rất tươi trẻ, đẹp đẽ, Trầm Phi Yên thấy cũng rất thích. Cô giơ ngón cái lên tán thành, ý là cứ tự nhiên mà mua. Đây là sự khác nhau giữa kẻ có tiến và không có tiền. Người có tiền không cần nhìn vào giá cả, còn người không tiền lúc nào cũng phải cân nhắc về vấn đề này. Trầm Phi Yên cũng muốn tiêu tiền như nước, nhưng thói quen tiết kiệm bao năm nay khiến cô không thể nào cứ mua quần áo mà không chớp mắt như vậy được. Cô gật đầu nhìn Hiên Viên Linh trong bộ quần áo trắng muốt, nó rất hợp với cô ấy.

    "Cái màu lam này rất hợp với chị, chị thử xem." Hiên Viên Linh định cầm một bộ khác đưa tới cho Trầm Phi Yên, nhưng cùng lúc có một cánh tay cũng giơ ra.

    Hai người đều nhìn người mới tới, Hiên Viên Linh ngay tức khắc nhận ra đó là ai. Mục Diệu Tư qua lại với tiểu minh tinh Nhã Mật, chuyện này khiến cô rất khó chịu. Gặp người này bất ngờ quá, làm cho cô minh tinh kia không tự chủ, bắt đầu tìm người thân quen.

    Quả nhiên, lát sau đã thấy Nhã Mật đứng sau Mục Diệu Tư, còn người đàn ông đó thì đang nói chuyện điện thoại, nên không chú ý tới mấy người trước mặt.

    "Buông ra, bộ quần áo này là tôi thấy trước!" Hiên Viên Linh vốn không muốn cướp đoạt gì, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý đầy kiêu ngạo kia của Nhã Mật, cơn tức trong ***g ngực lại bùng lên.

    "Không lẽ bộ quần áo này là của cô? Tôi rất thích cửa hàng này, có phải cô nên đi ra rồi không? Mua đồ cũng phải có thứ tự trước sau chứ, huống chi còn là tôi đã cầm quần áo lên xem trước!" Hiên Viên Linh rất không vui lòng nhìn Nhã Mật, cô ngẩng nhìn Mục Diệu Tư, giọng nói đầy vẻ mỉa mai.. Đúng là hắn cũng đã nhìn thấy cô rồi, thế có dám vì một bộ quần áo mà đứng ra tranh giành không đây?

    Nhã Mật ỷ mình có chỗ dựa, cao ngạo vươn tay giật lại bộ quần áo. Hiên Viên Linh vì chỉ lo nhìn Mục Diệu Tư nên phản ứng chậm chạp, cả người té nhào trên mặt đất, chân đập xuống đất kêu một tiếng thật vang.

    "Ha ha...Đáng đời, nhìn cô như vậy mà cũng đòi cướp quần áo của bản tiểu thư..." Có người đang không biết xấu hổ là gì, mặt đắc ý nhìn Hiên Viên Linh ngã trên mặt đất, bộ dạng vẻ vang thắng lợi, không biết sợ là gì.

    "Tiểu Linh, em thế nào?" Trầm Phi Yên không ngờ gặp phải chuyện như vậy, cô cũng không biết người đàn ông đối diện là chồng của Hiên Viên Linh, vội cúi xuống đỡ cô ấy dậy.

    Nỗi đau không nằm trên đầu gối mà là ở trong tâm của Hiên Viên Linh, đau đớn vô cùng. Hiên Viên Linh ngã chật vật, đầu gối đau, tim còn đau hơn. Nhã Mật đứng sau lưng Mục Diệu Tư, cô thấy hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn thoáng qua người té ngã, vô cùng nhếch nhác.

    Hiên Viên Linh cười khổ, cô ngẩng đầu nhìn nụ cười phách lối trên gương mặt của Nhã Mật. Chồng minh có quan hệ với tiểu tam ngay trước mắt, còn cô thì chẳng làm được gì ngoài bất lực đứng nhìn. Người làm chuyện bậy là bọn họ.

    Cô cắn môi, nở một nụ cười thật thê lương, ánh mắt lạnh lùng như kết băng. Con gái của gia tộc hắc đạo thì dù có chuyện gì xảy đến cũng sẽ nắm trong tay. Hiên Viên Linh cười lạnh "Chồng à, nếu anh muốn chơi đùa thì cũng nên biết điều, đừng mang người phụ nữ khác tới trước mặt tôi, nhất là với một người không biết tới thân phận tình nhân của mình!"

    "Chát!" Một cái tát giáng thẳng xuống gương mặt của Nhã Mật khiến cô sững sờ, không hiểu nổi vì sao mình phải chịu đòn.

    "Hiên Viên Linh..." Người đàn ông thấp giọng cảnh cáo Hiên Viên Linh, cô ấy ra tay đánh người, điều đó làm hắn thấy có chút không quen.Hiên Viên Linh từ trước tới giờ không phải là loại phụ nữ quá mạnh mẽ, nhưng bây giờ, cô rất lạnh lùng, giống như những người của Hiên Viên gia đều chảy trong người loại khí chất khiến kẻ khác sợ hãi.

    "Hừ, bây giờ mới biết tôi là loại người thế nào à?" Hiên Viên Linh châm chọc nhìn chồng, chẳng thèm quan tâm đến hắn, bước đến cô tình nhân bé nhỏ, giựt lại bộ quần áo, dáng vẻ đanh đá: "Lần sau có gặp, tôi mong cô đứng xa tôi ra một chút, nếu không, tôi không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu đấy!"

    Không quan tâm đến người phía sau, hiên Viên Linh trực tiếp nắm lấy tay Trầm Phi Yên đang đờ người ra, kéo đi.

    Hai người ra khỏi cửa, mãi cho đến khi bước lên xe taxi, Hiên Viên Linh mới nước mắt giàn giụa, con người cô bây giờ mới bộc lộ ra vẻ yếu đuối, đau khổ.

    "Đừng khóc, khóc vì một người như vậy không đáng đâu!" Trầm Phi Yên ôm Hiên Viên Linh vào lòng dỗ dành. Người trong ngực khóc thút thít, bờ vai run lên sau mỗi tiếng nức nở khiến cô cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cay đắng không nói thành lời. Bọn họ đều vì những người đàn ông mà đánh rơi thế giới của mình.

    "Không phải em cố ý ép hôn, chỉ là ngày ấy, ngày ấy là bất đắc dĩ, cuối cùng thì mọi chuyện lại thành như thế này. Nếu như sớm biết như vậy, em tình nguyện không lấy anh ta, hu hu..." Hiên Viên Linh vừa nói vừa khóc, đôi mắt sưng đỏ.

    Trầm Phi Yên ôm Hiên Viên Linh hùng hổ nói: "Đừng khóc nữa, chúng ta có khóc đến chết vì bọn đàn ông thì cũng vô ích, đi, chị dẫn đi câu đàn ông!"

    Khí phách lẫm liệt, tài xế nghe xong thì giương mắt cổ quái nhìn Trầm Phi Yên. Người đang nức nở khóc cũng cứng ngắc, còn Trầm Phi Yên thì lúng túng cười, nhưng cô không nghĩ đến việc Hiên Viên Linh gật đầu đồng ý.

    Nửa đêm, những ngọn đèn tỏa ánh sáng xa hoa, cực kỳ quyến rũ.

    "Cái váy này có ngắn quá không?" Hiên Viên Linh không tự nhiên kéo kéo gấu váy mình, bao nhiêu năm rồi, dù có ở trong gia đình có bối cảnh như thế nhưng thật ra cô rất ít khi ăn mặc giống vậy.

    Trầm Phi Yên cũng thấy gió lùa phía sau lạnh buốt, cô cũng không muốn ăn mặc như vậy, nhưng thế mới không bị mất mặt. Cô không thể nói rằng mình mặc như thế là quá ngắn, nên chỉ cố chống đỡ.

    "Sợ gì, bên trong còn rất nhiều đàn ông tốt..." Trong lòng cô đầy nỗi bực tức, Hiên Viên Hoàng chết tiệt kia cả ngày nay cũng không có lấy một cú điện thoại. Trầm Phi Yên giận dỗi, cô cảm thấy ngoài cái nhẫn đó ra thì sự thật là không có hôn lễ gì cả.

    Hiên Viên LInh mặt mũi ảm đạm, cô nghĩ chuyện đó cũng giống như gặp mặt xã giao, nếu đã tới rồi thì phải chơi cho thỏa thích.

    Hai mỹ nữ bước vào, một đám sói lại rộn lên. Ở đây, đúng là đàn ông kiểu gì cũng có. Loại thể hình rắn chắc mềm mại như Hàn Canh, hoặc là kiểu người rắn rỏi như Tôn Hồng Lôi có đủ cả. Cánh đàn ông đều đặt một con mắt của mình lên hai người mới vào, những đường cong lả lướt khiến người ta muốn chảy nước miếng, làn da mịn màng khỏe đẹp như thiếu nữ mười bảy mười tám càng thêm quyến rũ bầy sói đói.

    "Mỹ nữ, tôi làm sao mới mời cô uống với tôi một ly đây?" Một người đàn ông cao lớn, cơ thể rắn chắc cọ sát vào người Trầm Phi Yên khiến cô lúng túng lùi về phía sau.

    "Không cần, tôi không thích uống rượu cho lắm!" Cô cười lấy lệ, nhẹ giọng từ chối.

    Nụ cười đó giống như là hoa lê mới chớm nở, đám đàn ông suýt chút nữa là đã không kiềm chế được mà nhào lên bắt lấy cô, người phụ nữ này đúng là muốn chọc cho người khác phạm tội mà. Người đàn ông kia thấy vậy thì không màng đến lời cự tuyệt của cô mà cứ cố chen lấn lên.

    Trầm Phi Yên cảm thấy khó chịu, người đàn ông này không biết có hiểu tiếng người không vậy? Không chỉ có mỗi Trầm Phi Yên mà Hiên Viên Linh cũng đang trong cảnh ngộ tương tự, một đám đàn ông cũng đang quây quanh cô, rõ ràng cô nói lời từ chối nhưng bọn họ cứ mặt dày sấn tới.

    "Phi Yên em không muốn đi nhảy nữa, chúng ta đi uống chút gì đi, em thấy hơi khát." Hiên Viên Linh không chịu nổi đám đàn ông chung quanh nữa, đàn ông con trai gì mà nước hoa đầy người, mùi thì nồng nặc, ngửi thấy muốn hư luôn cả mũi.

    Trầm Phi Yên cũng có ý này, hai người thuận ý liền lập tức rời khỏi sàn nhảy. Xuyên qua đám người đang quay cuồng, Trầm Phi Yên bỗng cảm thấy hình như có ai đang sờ soạng người cô, còn có cả đụng vào mông cô nữa. Tức giận quay đầu lại nhưng chỉ thấy cả đám người lúc nhúc, cô nghiến răng nghiến lợi, thật muốn giết người mà.

    "A..." Hiên Viên Linh cũng kêu lên một tiếng sợ hãi, có tay đàn ông đang chạm vào người cô.

    "Mỹ nữ, đừng có bỏ đi như v ậy, đã đến đây chơi thì cứ chơi với bọn anh, các cô kêu to như vậy làm gia mất hế cả hứng!" Một người đàn ông tự ình là đại biểu, rất không biết xấu hổ sấn tới.

    Trầm Phi Yên lùi ra phía sau một chút. gương mặt rắn lại lạnh lùng nói: "Chúng tôi không muốn chơi với các anh!"

    Hiên Viên Linh nhìn người đàn ông đang cười, thấy hắn có vẻ gì đó rất tà ác, hai người nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy. Thật không ngờ, có người cố chấp nắm lấy cánh tay họ không buông, lợi dụng tình cảnh sờ soạng vài cái. Hiên Viên Linh lấy tay về được liền lập tức xoay người, đánh cho người kia nằm thẳng cẳng dưới đất.

    Có người bị đánh, người ra tay lại là phụ nữ, tất cả đàn ông ở đó một chút kiên trì cũng không có, vẻ mặt dữ tợn, hù dọa.

    "Mẹ nó chứ, cho tụi bay mặt mũi mà tụi bay còn không biết xấu hổ, bắt bọn nó lại cho tao! Tối nay, các anh em ở Nhac Nhạc cứ việc chơi đùa cho thật tốt hai đứa này!" Người đàn ông bị đánh nằm trên đất loạng choạng đứng lên, hung dữ nhìn Trầm Phi Yên và Hiên Viên Linh.

    Mấy người không liên quan thì nhanh chóng lùi xuống phía sau tìm chỗ an toàn để xem kịch vui, không có một ai nguyện ý báo nguy cứu người.

    Hiên Viên Linh đẩy Trầm Phi Yên xuống phía sau, vẻ mặt đề phòng. Cô phải ra tay rồi, nhưng nhiều người thế này, e là sẽ không chống đỡ được mất,....nhưng nếu không làm vậy, đám sắc lang này sẽ không chịu từ bỏ ý định, chuyện này khiến cô rất bực bội trong lòng.

    "Hừm, để tao xem chúng mày còn muốn chạy đi đâu, đến nơi này còn không phải vì đàn ông sao?"

    "Đê tiên, đây là quán bar, cũng không phải là do các người mở ra..." Hiên Viên Linh mắng một tiếng, hai người đều muốn kiếm đường chạy, nhưng ở cửa có người đứng gác.

    "Lên đi..." Một người dẫn đầu, cả đàn sói liền nhao lên.

    Trầm Phi Yên và Hiên Viên Linh dù sao cũng là con gái, không phải là đối thủ của bọn họ, rất nhanh sau đó đã bị khống chế. Lúc này, đám đàn ông bỏ thứ gì đó vào ly rượu rồi rót nó vào miệng hai người, vừa rót vừa cười hềnh hệch.

    "Anh cho chúng tôi uống cái gì?" Trầm Phi Yên ra sức chống cự nhưng vẫn bị bọn họ áp trụ đổ một ít vào miệng.

    "Cái gì, là đồ tốt đấy, sẽ càng làm cô em thêm xinh đẹp!" Mấy người đàn ông này cười rất hèn hạ, có người còn không kiềm nổi, chảy cả nước miếng, hình như là không muốn chờ đợi thêm nữa.

    Trầm Phi Yên mơ hồ biết được cô bị đổ thuốc rồi.

    Thừa dịp tên đàn ông đang cầm tay cô lơ đễnh, Trầm Phi Yên cắn một phát vào tay hắn. Mặt khác cô kéo tay Hiên Viên Linh, nhưng váy quá ngắn, bước chạy không được nhanh, hai người ngã mạnh xuống đất.

    Trong người cảm thấy rất nóng, mặt Hiên Viên Linh sưng đỏ lên mấy chỗ, nhưng nhờ vậy càng nhìn lại càng mê người. Trầm Phi Yên cũng rõ dáng vẻ mình hiện tại thế nào.

    Sau lưng có người hùng hổ bước tới, Trầm Phi Yên cảm thấy thật ảo não, tuyệt vọng, cô và HIên Viên Linh lọt vào hang sói, vậy mà không có một ai đứng ra bang trợ.

    "Xem chân dài này, còn..." Người đàn ông chưa kịp nói xong, đám đông đột nhiên im lặng hẳn. Chỉ còn có tiếng nhạc huyên náo, còn lại không ai nói một lời nào, tất cả đều lặng như tờ.

    "Trầm Phi Yên thấy thật quái dị, đầu còn chưa kịp ngẩng lên, cả người đã bị ai đó nhấc bổng lên.

    Cô cuống lên, giãy dụa "Buông..."

    "Đừng nhúc nhích..." Giọng nói trầm trầm, ẩn chứa sự căng thẳng, trong đó còn có chút sát khí được đè nén khiến cô không dám loay hoay nữa.

    Ở bên kia, Trầm Phi Yên nhìn thấy người đàn ông lúc trưa đang ôm lấy Hiên Viên Linh, gương mặt cũng lạnh đi không kém. Xấu hổ không dám nhìn nữa, lại phát hiện theo sau Hiên Viên Hoàng là con trai quý báu của cô, ánh mắt nó cho thấy nó đang rất nghiêm túc nhìn cô cảnh cáo.

    Ặc, sao vậy? Không những Hiên Viên Hoàng mà ngay cả con trai cô đều rất tức giận, điệu bộ như đang âm thầm chỉ trích cô.

    "Những người này, chưa ai trả nợ thì đứng hòng bước ra ngoài một bước nào. Chỉ cần động đến người của tôi thì tôi sẽ cho hắn nếm một mùi vị khó quên trong đời." Giọng HIên Viên Hoàng lạnh lẽo, từng từ giáng xuống như những khối băng ngàn năm, cộng thêm hành động nghiến răng, dường như hắn muốn nghiền nát xương những người này ra từng khúc một.

    Trầm Phi Yên định mở miệng nói thì đã bị Hiên Viên Hoàng nhanh chóng ôm đi, để lại phía sau một bãi chiến trường nhốn nháo điên cuồng.

    Dọc theo đường đi, Trầm Phi Yên không dám nói gì, bầu không khí trong xe thật quá rét người rồi, càng lúc càng lạnh. Toàn thân rất khó chịu, cứ cọ cọ vào người Hiên Viên Hoàng.

    "Khó chịu..." Câu nói củaTrầm Phi Yên không thoải mái nữa, chỉ cảm thấy từng hơi thở của mình nóng lên, cả người cũng nóng lên, cứ như sức nóng muốn làm tan chảy con người cô ra. Cô ôm lấy HIên Viên Hoàng, khó chịu cọ cọ vài cái nhưng lại không dám tới gần chỉ sợ chọc hắn càng thêm tức giận.

    Hiên Viên Hoàng nhìn chằm chằm vào cô, biết thuốc đã bắt đầu phát tác, cả người cô sưng lên như con tôm. Ngày hôm nay hắn không đi tìm cô chỉ bởi vì Hiên Viên Phong nói giữa hai người đang có vấn đề. Hắn không nên quá ngang ngược tự quyết như thế, điều đó chỉ càng làm cho cô cảm thấy mình không có tự do

    Trầm Phi Yên cũng là người có sự nghiệp riêng trong tay, cô là người phụ nữ mạnh mẽ, thế mà đột nhiên bị hắn ràng buộc bên người, dù có nói thế nào đi nữa thì trong lòng cũng khó tiếp nhận được chuyện này. Hơn nữa, phương thức cầu hôn của hắn khiến cho cô mộng tưởng đến những thứ quá xa vời, mọi chuyện đều là lỗi của hắn. Lúc bắt đầu thì tự cho rằng như thế thì có thể bù đắp cho cô, thật ra lại không ngờ sẽ phát sinh những chuyện này. Nếu không phải có cài thiết bị định vị trên người cô, có phải hắn lại mất cô lần nữa không?

    "Cố chịu một chút..." Cứ đụng chạm thế này, Hiên Viên Hoàng cũng có chút khó kiềm chế, ngay cả hôn cũng không dám, chỉ sợ không dừng được mà lập tức muốn cô ngay trên xe.

    "Khó chịu..." Chất cồn trong thuốc khiến Trầm Phi Yên táy máy tay chân, quần áo xộc xệch, thậm chí còn nhìn Hiên Viên Hoàng mê say, giống như trẻ con vậy.

    Hiên Viên Hoàng nắm lấy tay cô, giữ không cho cô nhúc nhích thêm nữa, nếu cô còn không có nề nếp như vậy, hắn sợ mình sẽ làm ra chuyện không hay.

    "Cố chịu, em cố chịu một chút!" Hiên Viên Hoàng cảnh cáo, không ngờ đến việc môi mình đột nhiên bị cắn. Trầm Phi Yên nhẹ nhàng ngậm lấy môi hắn làm khoang miệng của hắn tràn ngập mùi hương của cô. Cô bướng bỉnh giống như trẻ nhỏ, chỉ chạm một cái rồi rời đi, cứ lặp lại nhiều lần mà không chịu ngồi yên.

    Hiên Viên Hoàng bị chọc tức mà không có chỗ giải quyết, hắn cắn lấy lưỡi Trầm Phi Yên, không để cô nhúc nhích loạn xạ nữa. Môi lưỡi quấn quít, mút vào nhau, từng chiếc hôn cứ như là từng đợt sóng ập tới, không buông cô ra. Hai người cứ si ngốc mà ôm hôn triền miên, mãi cho đến khi xe dừng lại, Hiên Viên Hoàng mới ôm lấy Trầm Phi Yên tiến vào thang máy dẫn lên phòng của mình.

    Cửa bật mở, cảnh bài trí bên trong khiến Trầm Phi Yên giật mình, có chút tỉnh táo.

    Hoa hồng đỏ bày khắp sàn nhà, trên giường cũng có, hình ảnh này rất khiến cho người khác dễ xiêu lòng. Mỗi một chỗ đều là màu đỏ tươi, còn cả ánh nến nữa. Đây giống như là hôn lễ trong giấc mộng xa vời, làm ánh mắt của Trầm Phi Yên say mê không dứt. Cô nhoài ra khỏi vòng tay Hiên Viên Hoàng, nụ cười trên môi như đứa bé không thể tin được tất cả những gì trước mắt, giống như là đang mơ vậy.

    "Đây... Cái này..." Trầm Phi Yên không thốt nên lời, cứ ngây ngốc nhìn Hiên Viên Hoàng như đứa bé, môi bất giác nở nụ cười.

    Hiên Viên Hoàng nhìn cô vui vẻ, hiểu được mà mình đã làm đúng rồi, hóa ra đây là điều cô muốn. Có thể cưng chiều làm cô hài lòng cũng là chuyện rất hạnh phúc.

    "Lấy anh nhé?" Hiên Viên Hoàng đột nhiên quỳ một gối xuống, tay lấy ra một chiếc nhẫn, vui sướng nhìn thiên sứ hỏi.

    Ánh mắt Trầm Phi Yên cũng rất kích động, nhưng cô vẫn cười nhẹ nhàng, đưa bàn tay mình ra.

    Hiên Viên Hoàng cười tươi, xỏ nhẫn vào tay cô, trong lòng cảm thấy vui sướng vô cùng.

    Đây chính là người phụ nữ của hắn, hắn còn chưa kịp hồi tâm lại, cô đã đi tới gần hắn.

    "Động phòng..." Cô mơ màng hờn dỗi, Hiên Viên Hoàng cười sung sướng ôm lấy Trầm Phi Yên, đặt nhẹ cô lên giường.

    Lửa nóng không thể kiềm giữ, toàn thân Trầm Phi Yên nóng bức, cô tìm kiếm thứ gì đó để có thể hạ nhiệt độ xuống, bàn tay vòng qua thân thể Hiên Viên Hoàng.

    Hắn cầm lấy bàn tay cô, muốn kéo cô lại nhưng không được. Đôi mắt mê ly nhìn hắn như là nhìn được cây kem. Hiên Viên Hoàng bây giờ đang rất hài lòng, chẳng có nổi một suy nghĩ đau buồn nào.

    "Em yêu anh.." Trầm Phi Yên cất tiếng, cả người dán sát vào người Hiên Viên Hoàng, hoàn toàn thả lỏng thân mình. Hiên Viên Hoàng sửng sốt, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ hoang mang, người phụ nữ này vừa nói yêu hắn khiến hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

    Mặc dù từng tức giận, nhưng giờ đây lại ngập tràn niềm vui sướng. Cuối cùng, Hiên Viên Hoàng ình sự chủ động, xoay người đặt Trầm Phi Yên xuống phía dưới.

    "Không, em muốn ở trên..." Mặt của người nào đó đỏ bừng, không hài lòng vị trí bây giờ.

    Hiên Viên Hoàng cười nhạt, hoàn toàn không quan tâm, nếu để cô ở trên hắn có lẽ sẽ phun máu mà chết trước. Mặc kệ cô ầm ĩ, Hiên Viên Hoàng cố sức tiến lui trên người Trầm Phi Yên.

    Mới lúc nãy còn ngăn cản, bây giờ cô đã mềm mại như nước, bao trọn lấy tất cả của hắn.

    Buổi tối đẹp tuyệt vời, bên trong phòng xen kẽ tiếng nam nữ vang lên, mọi thứ dường như có một sự hài hòa nhất định nào đó.

    Tối tân hôn vừa bắt đầu, nhưng chỉ lát sau, Trầm Phi Yên nghĩ tới điều gì khiến cho HIên Viên Hoàng phải ngừng lại mọi hoạt động.

    "Sao thế?" Hiên Viên Hoàng hỏi trong hơi thở dồn dập.

    Người dưới thân mơ màng nhìn hắn, mông lung hỏi: "Anh không dùng bao?"

    "Không cần dùng nữa, chúng ta không tránh mưa.." Hắn muốn tiếp tục, nhưng người phía dưới lại bất mãn lên tiếng.

    "Gieo giống? Em nghĩ là anh đã làm rồi, có lẽ cũng có rồi!"

    "Cái gì?" Người đàn ông đang kìm nén đến nội thương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

    Trầm Phi Yên xoa xoa mắt, cắn môi nói: "Em mới nhớ ra, hình như ba bốn tháng nay dì cả của em chưa tới..."

    Một tiếng vang ập xuống người Hiên Viên Hoàng khiến hắn đang sung sức mà phải ngã hẳn xuống giường, tức tối gào lên giận dữ

    "Trầm Phi Yên...."

    ——— HOÀN ———

Chia sẻ trang này