1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 12/03/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 30: Không cần đàn bà như vậy

    E***or: Mã Mã

    Chương 30: Không cần đàn bà như vậy

    Mềm mại như đậu hũ, cọ sát không quá mạnh mà cũng không quá nhẹ, vừa vặn chạm vào thân thể hắn, đủ để tạo ra một luồng điện nhỏ. Vương Tiệp Nhi tự tin, cô ta là một người cao thủ tình trường, môi vừa thổ khí như lan lại vừa hôn lên chiếc lưng của Hiên Viên hoàng, cô ta hoàn toàn không biết rằng có đôi khi tự tin sẽ mang đến nguy hiểm ình.

    "Hoàng, người ta còn muốn..." Cô ta nỉ non, thổi nhẹ nhiệt khí.

    Tay bò xuống phía dưới, vuốt ve thân thể của Hiên Viên Hoàng, trườn như con rắn nhỏ cố hết sức khiến hắn khát vọng mình, đắc ý cười, cô ta tự nghĩ sẽ khiến hắn hung hăng chiếm lấy mình trong phòng tắm một lần nữa.

    Ngay lúc Vương Tiệp Nhi sắp bò tới cái đó thì bàn tay to của Hiên Viên Hoàng chợt nắm lấy cổ tay đang làm càn, hơi dùng sức, chợt âm thanh vỡ vụn vang vọng trong không gian.

    "A..." Đây không phải là một âm thanh ý loạn tình mê mà là tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế, Vương Tiệp Vhi ngã xuống mặt đất, cô nắm lấy cách tay gãy của mình, đau đến mức thiếu chút nữa ngất đi. Cô thật không thể ngờ được hắn lại bẻ gãy tay mình.

    Hiên Viên Hoàng không động đậy gì mà cứ đứng ở trong hơi nước , tùy ý để cho nước chảy xuống mái tóc rối bù, chính đắm chìm trong nước, đôi mắt đông lạnh và điên cuồng dị thường.

    Liếc mắt nhìn người phụ nữ dưới đất, Hiên Viên Hoàng chẳng thèm để ý đi qua người Vương Tiệp Nhi, rời khỏi phòng tắm.

    Cổ tay bị bẻ gãy, hai hàng lệ chảy xuống trên khuôn mặt của Vương Tiệp Nhi, toàn thân run rẩy. Cô ta thật không ngờ hắn sẽ bẻ gẫy tay mình, chỉ là nghe nói hắn giết người là chuyện vặt, không biết thương hoa tiếc ngọc, rốt cuộc thì bây giờ cô đã thấy rõ.

    Có một loại người, trời sanh tính vương giả, lãnh khốc đến tận trong xương, không cần biết người trước mặt là nam hay nữ, chỉ cần là người, cho nên hắn chẳng kiêng nể gì mà bẻ tay cô.

    Mỗi lần hắn muốn cô thì luôn luôn cuồng ngạo, thậm chí là không kềm chế được, vô pháp nắm giữ, chính là cuồng dã mà đường hoàng khiến cho cô ta trầm mê không thôi, quên mất hắn chính là một con sư tử có móng vuốt sắc nhọn, hung hăng xé rách nát con mồi.

    Ăn tới xương mới biết vị, cho dù Vương Tiệp Nhi rơi lệ đầy mặt, tiếp tục nghẹn ngào nhưng cô ta không dám khóc lớn mà chỉ có thể ôm lấy cánh tay của mình, chật vật đứng lên xông ra ngoài, cô không muốn mất hắn.

    "Hoàng, đừng..." Toàn thân ướt nhẹp, nước chảy xuống từ trên người Vương Tiệp Nhi. Hai mắt đẫm lệ cầu xin, cầu xin Hiên Viên Hoàng nghĩ đến những lúc cô mang lại nhiều vui sương cho hắn để hắn đừng bỏ cô.

    Hiên Viên Hoàng mặc quần áo vào, đôi mắt phượng rét lạnh tựa như băng hàn tích tụ nghìn năm, mỗi một đường nhìn đều là lưỡi dao sắc bén.

    "Tôi không cần một một phụ nữ coi mình như bà chủ, càng không thích đàn bà tự ình là đúng. Nhà này cô ở thì cứ giữ lấy, ngày mai tôi sẽ bảo bí thư đưa tới năm trăm vạn cho cô, quan hệ của chúng ta chấm hết."

    "Đừng, đừng mà, em không nên... Hu hu..." Vương Tiệp Nhi tình nguyện không cần phòng ở và tiền, cô ta chỉ muốn hắn, cô ta nhào tới phía trước ôm lấy Hiên Viên hoàng, lại bị Hiên Viên Hoàng đẩy ra.

    Cô hoàn toàn không tránh kịp khi con dao trực tiếp xoẹt vào cổ mình, hắn chẳng có một tia lưu tình.

    Vương Tiệp Nhi té xỉu trên mặt đất, ngã xuống nặng nề, Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn thoáng qua.

    Đàn bà như vậy làm hắn chẳng muốn giữ lại, thậm chí cảm thấy cố tình gây sự, khóc lóc kêu gào của cô ta chẳng nhưng không chiếm được yêu thương của hắn mà chỉ làm hắn chán ghét.

    Hiên Viên Hoàng không cần một tình nhân như vậy.

    Xoay người rời đi, trong bóng tối, nội tâm Hiên Viên Hoàng hiện lên một loại tưởng niệm.

    Cô gái kia có khuôn mặt quen thuộc, còn có đôi mắt quật cường, vô thanh vô tức khiến hắn hứng thứ.

    (Vô thanh vô thức: không cần làm gì, nói gì.)

    Về việc giam giữ cô, hắn cảm thấy quyết định của mình rất đúng.

    Khóe môi dần dần mở rộng, đây chính là dấu hiệu cho âm mưu sắp tới của ma vương, sẽ xé rách con mồi.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    E***or: Mã Mã

    Chương 31: Ái tình điều không phải cướp đoạt

    Ngày đầu tiên về nước đã bị bắt cóc, thiếu chút nữa là bị mối tình đầu ăn mất, cuối cùng bị nhốt ở chỗ này.

    Ngồi máy bay cả ngày sau đó lại bị Hiên Viên Hoàng chơi đùa nên thể xác và tinh thần cô đều mỏi mệt, bất tri bất giác Trầm Phi Yên nặng nề ngủ thiếp đi.

    Đêm khuya, tựa hồ có một đôi cánh tay cường hữu lực ôm lấy cô, cô giùng giằng muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.

    ________________Phần cách tuyến____________

    Ôm cô gái vào trong lòng, Hiên Viên Hoàng đi qua gian phòng thì bị một thân ảnh chặn lại.

    Hiên Viên Phong mặc một bộ quần áo ngủ, hôm nay khá ngạc nhiên là anh ta xuất hiện ở trong nhà, lúc này thân thể cao to của anh đang dựa vào tường, huýt một tiếng sáo.

    "Em nghe nói anh mang một cô gái về nhà, chỉ là không nghĩ tớ anh hai lại hào phóng như vậy, nửa đêm điều động binh lực đưa một món hàng tới."

    Sau khi Hiên Viên Phong nghe được chuyện bắt cóc ở sân bay thì vội vã rời khỏi mỹ nữ trong lòng về tới đây.

    "Em nói thật nhiều, nhưng chắc tại tinh trùng ở trong não quá nhiều nên mới vậy thôi, anh làm chuyện gì cũng cần em quản sao?"

    Từ chỗ Vương Tiệp Nhi trở về, Hiên Viên Hoàng lập tức hạ quyết tâm, trước mắt hắn phải có được cô gái này. Để hai người co không gian nên nhân lúc nửa đêm hắn mang cô về biệt thự, chỉ là không có nghĩ tới Hiên Viên Phong vẫn còn thức xem kịch vui.

    "Tại sao anh hai lại có thể gây tổn thương cho trái tim em như vậy, em phong lưu phóng khoáng, đẹp trai, là ngọc nga quý hiếm, một người đàn ông tài hoa. Em không giống anh hai, bắt một cô gái về nhà, như vậy thật không thể được, anh sẽ khiến cô ấy oán hận anh." Ánh mắt của Hiên Viên Phong như tia X quang nhìn hắn, anh ta muốn nhìn rõ mọi việc.

    Khoát tay lắc đầu, rất đồng tình nhìn cô gái trong lòng Hiên Viên Hoàng: "Huýt, cô gái này thật đáng thương, nếu như là em thì em sẽ khiến cô ấy ngoan ngoãn bò lên giường mình. Phụ nữ không phải lực sĩ,mà chỉ là một cô gái yếu ớt."

    Anh ta là một người lão luyện tình trường nên Hiên Viên Phong rất tự tin giảng giải về cách tán gái cho Hiên Viên Hoàng.

    Nhưng có người lại không thích thứ đó, đôi mắt phượng của Hiên Viên Hoàng u ám lóe lên một tia ánh sáng sắc bén. Với hắn mà nói, bất kể là muốn phụ nữ hay những chuyện gì thì đều phải dựa vào năng lực của mình, phải tranh đoạt, mà không dụ người giống như Hiên Viên Phong, trời sinh cho hắn tính vương giả, sẽ không mềm yếu dẫn dụ đàn bà.

    Ôm Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng từ từ đi qua người Hiên Viên Phong, thậm chí còn cố ý dẫm lên chân Hiên Viên Phong.

    "Em thật ầm ĩ" Nói xong,Hiên Viên Hoàng ôm người rời đi.

    Chỉ còn Hiên Viên Phong đang ôm cái chân đau nhức đứng đó, anh hai vẫn phúc hắc như cũ, đối với anh em cũng không nhường nhịn gì.

    "Nếu như anh cứ thích dùng bạo lực cướp đoạt, anh hai, anh sẽ hối hận, phụ nữ đều là nhưng động vật nhạy cảm, điều không phải dựa vào cường thủ hào đoạt mà lấy được đâu. Nhất là lòng của phụ nữ..."

    Giọng nói của Hiên Viên Phong cứ quanh quẩn và vang vọng trong hành lang mờ tối, mà Hiên Viên Hoàng không quay đầu lại, hắn vẫn đi thẳng lên lầu. Hắn vương giả, không cần bất cứ kẻ nào khoa tay múa chân với hắn.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 32: Giả chết.

    E***or: Mã Mã

    Chương 32: Giả chết.

    Gió thổi trên biển tạo ra âm thanh giống như là một khúc nhạc dịu nhẹ,lâu đài xinh đẹp rộng vô tận. Trong gió trộn lẫn hương cỏ thổi vào người cô tạo cho người ta cảm giác như được ngủ trong bụi hoa, tùy ý để sóng gió mang tất cả đi, điềm tĩnh thư thái.

    Ngủ mơ mơ màng màng, trong mộng cô mơ thấy một người đàn vuốt má mình, Trầm Phi Yên nhướng mày có điểm khó chịu.

    "Trầm Phi Dạ, muốn chết đúng không?" Cô vẫn nghĩ giấc mơ là ở ngoài đời,Trầm Phi Yên vừa nhắm mắt vừa nói.

    Cô hoàn toàn còn đang nghĩ mình giống trước kia, cho rằng mình vui đùa với con trai. Mỗi lần đều là con ******** cô dậy, thậm chí dùng thủ đoạn ác liệt, thế cho nên Trầm Phi Yên rất gần gũi với con trai mình.

    Tâm tình của Hiên Viên Hoàng vào sáng sớm rất tốt nhưng đột nhiên gió thổi mây phun, Trầm Phi Dạ là ai, nghe không giống tên của phụ nữ, vậy chẳng lẽ là đàn ông. Đôi mắt hơi co lại, một bàn tay to vươn ra vỗ vào khuôn mặt của Trầm Phi Yên, hỏi dò: "Trầm Phi Dạ là ai, đàn ông của em sao?"

    Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến Trầm Phi Yên đang ngủ thì tỉnh dậy, thân thể lập tức đông cứng lại.

    Bỗng nhiên mở mắt, cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt, cặp mắt kia u ám gió nổi mây phun và cuốn theo lửa giận chất vấn cô.

    Đầu óc cô vận chuyển nhanh, bây giờ cô đã ý thức được mình bị người đàn ông này bắt giữ. Trái tim đập mạnh lên, con trai của bọn họ, cô tuyệt đối không thể nói ra.

    Cô dùng đôi mắt mông lung nhìn Hiên Viên Hoàng, lúc này Trầm Phi Yên nghĩ mình làm con rùa đen rụt cổ là hay nhất. Cô xoa xoa đôi mắt, có chút bất mãn nói lầm bầm: "Mèo thối, biến thành người từ khi nào vậy, nhìn mày bây giờ thật ghê gớm." =.=”

    Nói xong, cô trực tiếp nằm xuống gối, tiếp tục ngủ.

    Diễn biến của tuồng vui này khiến toàn thân Trầm Phi Yên đều run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Cho dù nhắm mắt lại nhưng cô vẫn có thể cảm giác được cặp mắt hung ác nham hiểm như diều hâu sắc bén kia đang nhìn chằm chằm mình, cảm tưởng như lúc nào cũng có thể dùng móng vuốt xét rách bỏ ngụy trang của cô, muốn giằng co cô.

    Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Địa Giấu Bồ Tát, Tôn Ngộ Không, Đường Tăng, Trư Bát Giới tất cả hãy phù hộ tôi, mong rằng đầu Hiên Viên Hoàng sẽ bị Trư Bát Giới đá, Tôn Ngộ Không đạp, Đường Tăng nói đến phát điên, để quên câu nói đông tây vừa rồi của cô đi.

    Hai bàn tay của Hiên Viên Hoàng nắm lại thặt chặt, thân thể căng thẳng tựa như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào. Cô gái này nghĩ hắn là thằng ngốc sao? Cô cho là hắn không biết cô đã tỉnh lại sao, sau khi tỉnh dậy nói vu vơ rồi tiếp tục ngủ, nếu Trầm Phi Dạ là mèo, vậy thì bây giờ cô có thể làm mèo mẹ.

    Cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô gái đang ngủ kia, toàn thân cô lạnh run, chăn đắp lên người cũng đang rung lên, thật đúng là cô đang giả bộ.

    "Tôi cho em hai lựa chọn, một là dậy nói chuyện với tôi, hai là vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện giả chết." Khí lạnh như mưa đá như nện vào lỗ tai Trầm Phi Yên, cô chợp nghe thấy nhưng lời kế tiếp.

    "10, 9, 8, 7..." Âm thanh đếm số ngược của Hiên Viên Hoàng càng ngày càng đông lạnh, người đang nằm trong chăn run lên càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí sợ người kia sẽ rút gân mình.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 33: Cơ quan đầu bị trộm đột nhập

    E***or: Mã Mã

    Chương 33: Cơ quan đầu não bị kẻ trộm đột nhập

    Trầm Phi Yên núp ở trong chăn, tận sâu trong linh hồn cô đều bắt đầu sợ hãi người đàn ông này.

    Mười năm trước rời đi, hắn đã cho cô một nỗi đau khó quên.

    Mười năm sau gặp trược, hắn chính là một kẻ thù kinh khủng của cô, chèn ép linh hồn của cô, muốn biến cô trở lại thành cô gái ngày trước.

    Cô không muốn, tuyệt không muốn, cô không phải cô gái của mười năm trước đây, hiện giờ cô là VIVIAN.

    Chăn chợt bị xốc lên, một bàn tay to hữu lực vươn ra kéo cô đậy. Đôi mắt đen láy phát ra ánh quanh chớp động như ma vương, nhìn chằm chằm cô gái không chịu mở mắt ở đối diện.

    Hắn là một người đàn ông thô bạo, có thể lột da bất cứ ai dù là nam hay nữ,cho nên tất nhiên sẽ làm cô gái kia sợ hãi. Hắn cũng chỉ muốn dọa cô,dù cô không nói nhưng hắn vẫn có thể moi móc lên tất cả mọi thứ, trực giác của hắn nói cho hắn biết, cô gái này có chuyện để trong lòng.

    "Mở mắt nhìn tôi, Phi Yên!" Cổ họng hắn toát ra một âm thanh đầy mê hoặc khiến Trầm Phi Yên phải mở mắt, cô nhìn vào đôi mắt như muốn hút đi linh hồn mình.

    "Tôi không phải là Trầm Phi Yên, tôi là VIVIAN, anh nhầm tên rồi.” Người đàn ông này thật khủng bố làm cô sợ run lên, mười năm trước hắn không làm cô sợ như vậy, cùng lắm là mắng cô một chút.

    Hai người trầm mặc khiến không khí như bị đóng băng lại, khuôn mặt Hiên Viên Hoàng lạnh cứng, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

    "Cốc cốc cốc..." Một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang phá vỡ bầu không khí nghẹt thở giữa hai người.

    Đôi mắt Hiên Viên Hoàng cảnh cáo nhìn thoáng qua Trầm Phi Yên, rầu rĩ không vui đi ra mở cửa.

    "Chuyện gì?" Hiên Viên Hoàng tức giận làm lòng Lưu Lam kêu lộp bộp một tiếng, sớm biết có chuyện này thì hắn nhất định sẽ không tắt mắy đi ngủ, bằng không thì bây giờ chẳng phải tới đây chịu lửa giận mưu đá.

    "Đêm hôm qua chỗ cơ quan đầu não có kẻ trộm đi vào, hiện nay còn không biết đã bị mất cắp cái gì, Phó tổng gọi ngài trở về, để xem có thật là không mất gì không."

    Nửa đêm có kẻ trộm đi vào, chuyện này đối với tập đoàn Hiên Viên là lỗi nhục nhã lớn.

    Hiên Viên thị là một tập đoàn lớn về cả bạch đạo lẫn hắc đạp, bây giờ có kẻ trộm đi vào thì còn ra thể thống gì nữa. Hiên Viên Hoàng tức giận muốn giết người.

    "Phong tỏa tin tức truyền thông, lập tức kêu bọn họ trở về, những người trực đêm hôm qua sẽ do tôi thẩm vấn." Một mệnh lệnh mạnh mẽ hạ xuống, đột nhiên Hiên Viên Hoàng lại nghĩ tới cái gì đó, xoay người nhìn cô gái mặc quần áo xộc xệch ngồi trên giường: "Cô đừng có nghĩ muốn trốn, độ bảo mật của nơi này rất cao, ngay cả hệ thống bảo vệ Nhà Trắng ở nước Mỹ cũng không tốt hơn được đâu."

    Ý nghĩ trong lòng bị Hiên Viên Hoàng nói trúng, Trầm Phi Yên lườm người đàn ông phách lối một cái.

    Hiên Viên Hoàng đi ra ngoài để xử lý chuyện kia, Trầm Phi Yên thở nhẹ một hơi, vấn đề lớn nhất bây giờ của cô là phải đào tẩu.

    Lời hắn nói, cô không tin, cô không phải là một đứa bé sáu tuổi, hắn càng cấm đoán thì cô càng muốn chạy trốn.

    Ở chỗ này khiến Trầm Phi Yên cảm thấy sợ hãi, nguyên nhân sợ hãi chính là nơi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ và cô càng sợ trái tim mình sẽ bị đánh mất một lần nữa.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 34: Không có đầu mối

    E***or: Mã Mã

    Chương 34: Không có đầu mối

    Trước cao ốc của Hiên Viên thị có rất nhiều phóng viên đang đứng đó. Vừa nhìn thấy chiếc xe Cadillac dài màu đen đại biểu cho Hiên Viên Hoàng thì lập tức mọi người đều chạy tới.

    "Nghe nói tập đoàn Hiên Viên thị gặp trộm, xin hỏi tổng giám đốc Hiên Viên, chuyện này có thật hay không?"

    "Chuyện Hiên Viên thị có kẻ cướp đột nhập chắc hẳn là mấy đối thủ trong thương nghiệp muốn trả thù đây mà."

    Hiên Viên Hoàng cũng chẳng thèm trả lời mấy vấn đề này, hắn cứ để cho bọn họ bàn luận thoải mái, ngay cả những camera đang quay chụp kia cũng không để ý.

    Đôi mắt phương của Hiên Viên Hoàng như gió lạnh thổi qua, mấy người ký giả lập tức im lặng, chân lùi về sau mấy bước.

    "Tịch thu tất cả thiết bị, bảo bọn họ câm miệng lại."

    "Vâng." Mồ hôi lạnh trên người Lưu Lam chảy ròng ròng, những ký giả này thật đúng là không sợ chết, dám làm loạn trước mặt hoàng đế.

    Không quay đầu lại, không khí chung quanh Hiên Viên Hoàng đều đống kết, nhân viên trong công ty thấy Hiên Viên Hoàng thì đều phải tránh né. Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng biết phải tự bảo vệ mình.

    Hiên Viên Hoàng đi bằng thang máy chuyên dụng nên rất nhanh đã tới phòng họp tầng cao nhất của Hiên Viên thị. Bên trong ngoại trừ người nhà của Hiên Viên gia thì không còn ai khác.

    "Anh hai, cuối cùng anh cũng tới." Vẻ bất cần đời trên khuôn mặt của Hiên Viên Phong không còn, rất ít khi thấy được khuôn mặt ngưng trọng lúc này của anh.

    Hắn liếc nhìn Hiên Viên Phong một cái rồi nói: "Tra ra ai chưa ?"

    Nghe Hiên Viên Hoàng hỏi vậy, Hiên Viên Phong cảm thấy càng thêm rắc rối.

    "Có sao nói vậy, hiện tại việc quan trong nhất là tìm ra người làm chuyện này." Mọi chuyện xảy ra gần đây khiến Hiên Viên Hoàng không tức cũng khó, đầu tiên là việc hôn lễ bị một đứa bé phá hỏng, hắn có một đứa con trai. Sau đó lại xuất hiện Trầm Phi Yên, nhưng bây giờ lại có một chuyện khác đau đầu hơn, đó là, công ty có kẻ trộm xâm nhập.

    Nuốt một ngụm nước bọt, Hiên Viên Phong mở miệng nói: "Công ty không có mất bất kỳ vật gì, băng ghi hình bị cắp, những thứ theo dõi khác..." Hiên Viên Phong thật chẳng dám nói tiếp, bởi vì ánh mắt anh hai quá kinh khủng, khuôn mặt hắn như muốn ăn tươt nốt sống người ta.

    "Ý của em là, hoàn toàn không có chút manh mối nào, hả?" Mười ngón khớp xương nổi lên cộng thêm cả những tiếng kêu, Hiên Viên Phong sợ tới mức lùi về phía sau.

    Hiên Viên Phong uất ức gật đầu, đầu óc rối bời.

    Bên trong hoàn toàn bao phủ bởi không khí mùa đông, mà lúc này Hiên Viên Phong như bị đông cứng lại.

    Trộm có thể đi vào cao ốc Hiên Viên thị thì khẳng định đây là siêu trộm, nếu người kia cố ý, đại khái ngày mai Hiên Viên thị bọn họ có thể tuyên bố phá sản.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 35: Anh sẽ trang bị cho em một trăm cái cameras

    E***or: Mã Mã

    Chương 35: Anh sẽ trang bị cho em một trăm cái cameras

    Không khí đông lạnh, Hiên Viên Linh sợ hãi nhìn anh hai và anh ba, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy làn váy mình.

    "Cái kia, anh hai cái kia, anh ba, em..."

    Hiên Viên Linh chưa nói hết lời thì đã bị ánh mắt của Hiên Viên Phong ngăn lại, muốn cô chớ có nhiều chuyện. Dù sao Hiên Viên Linh cũng chẳng muốn làm bí thư ở đây, tất cả đều là bị ép buộc.

    "Nói tiếp đi." Nhìn hai người do dự, hoàng đế quyền uy buông lời, Hiên Viên Linh vẫn có chút sợ nhìn Hiên Viên Hoàng.

    Hiên Viên Linh và Hiên Viên Phong là anh em cùng mẹ, nhưng Hiên Viên Hoàng thì không, tuổi tác lệch nên không nói chuyện nhiều, vì vậy hắn luôn luôn sợ Hiên Viên Hoàng. Cha mất sớm, nên mẹ đã theo người khác.

    "Lần trước anh ba lấy băng theo dõi ở phòng làm việc của anh, sau đó hình như anh ấy quên..." Câu nói kế tiếp càng ngày càng nhỏ như chỉ uỗi nghe, Hiên Viên Linh không nhìn cũng biết anh ba đang trừng mắt lườm cô. Trong lòng cô sợ, nhưng nếu không nói, không tra được ai, anh hai sẽ càng thêm tức giận. Để bảo vệ anh ba, Hiên Viên Linh chỉ có thể nói ra, kỳ thực cô vừa kéo kéo anh ba, cũng là muốn nói cho hắn.

    Trong mắt Hiên Viên Hoàng đang bùng lên ngọn lửa, ánh mắt hắn hình viên đạn lườm Hiên Viên Phong đang giả bộ làm con rùa đen.

    "Anh hai, cái kia em đã cắt đứt dây truyền, tất cả đều nhập vào máy vi tính của em, thật ra vẫn còn an toàn..."

    Hiên Viên Phong nói được một nửa thì ngừng lại, người anh ta run lên vài lần, kỳ thực hắn cũng có chút tò mò, muốn biết hằng ngày anh hai cuồng công việc thế nào. =.=”

    "Em quả thật tốt bụng, anh nên cám ơn em đấy." Hắn nhìn Hiên Viên Phong, ngoài cười nhưng trong không cười, khiến cho toàn thân anh ta toát mồ hôi lạnh.

    "Hiện tại chúng ta đi xem người nào vào phòng làm việc của anh đi." Thật là không ăn được thịt gà còn phải chịu ngửi mùi khai, nhìn mỗi ngày người anh đầu gỗ cuồng công việc như vậy, anh ta đã sớm mất hứng thú mà bỏ qua một bên rồi. Nếu không phải Thiên tiểu muội nhắc nhở thì anh cũng chẳng để tâm, sớm biết như vậy anh đã trả thèm lấy. Một lần sảy chân mà hối hận nghìn đời, Hiên Viên Phong chưa từng ảo não như vậy, thủ đoạn trả thù của anh hai vô cùng kinh khủng.

    "Sau đó anh sẽ cho người cài một trăm cái cameras trong phòng em, anh là anh cả của em tất nhiên phải đáp lễ thật hùng hậu rồi."

    Hiên Viên Hoàng vừa nói xong câu này thì Hiên Viên Phong đã cảm thấy ngày tận thế ngập tới, sắc mặt của anh ta có chút đen lại có chút trắng. Anh không phải người cuồng công tác, thường thường trong phòng làm việc của hắn có chút ít hình ảnh không hợp của tuổi thiếu nhi, hiện tại trang bị một trăm cái cameras, thế thì mỗi một động tác, mỗi một cọng lông cũng nhìn thấy sao ??? Nghĩ vậy, người Hiên Viên Phong chảy đầy mồ hôi lạnh.

    Hiên Viên Linh đang ngồi ở một bên chỉ có thể bi ai thay cho Hiên Viên Phong, anh hai luôn là người phúc hắn như vậy, thủ đoạn trả thù tuyệt đối khiến người ta không thể quên.

    Trong lòng Hiên Viên Phong đau khô, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn mở máy tính ra.

    Đoạn băng thu lại qua một đêm, tìm một chút, đột nhiên bôi đen ảnh tiến gần phạm vi máy thu hình lại.

    Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhanh nhẹn đột nhập vào phòng làm việc của Hiên Viên Hoàng, quay ngang quay ngửa sờ đông sờ tây, hoàn toàn không phải là một hình dáng của kẻ trộm.

    Đại khái là tìm tòi nửa giờ, thiếu niên này chẳng lấy cái gì đi mà lại học cách đứng ngồi, tác phong của Hiên Viên Hoàng.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 36: Tiểu quỷ tác oai tác quái.

    E***or: Mã Mã

    Chương 36: Tiểu quỷ tác oai tác quái.

    Khi khuôn mặt nhỏ của Trầm Phi Dạ đối diện màn hình thì ba người không khỏi kinh ngạc, ai cũng cảm thấy khó tin.

    Kỳ thật nó chỉ là một niên thiếu, khuôn mặt đẹp được thừa hưởng của cha mình rõ ràng, chỉ có cặp mắt kia, sâu thẳm đen bóng giống như một viên dạ minh châu chiếu lấp lánh.

    " Hừm, ông làm việc với đàn bà sao, tôi sẽ đưa ông đi Thái Lan đổi giới tính để làm việc cho thuần tiện." Mũi thở ra khí tức, còn tay thì đang thưởng thức cái bút kim cương của Hiên Viên Hoàng, mắt liếc sang một bên, hai chân Trầm Phi Dạ vắt chéo giống hệt phong cách của Hiên Viên Hoàng.

    Hiên Viên Linh vốn là người rất nhát gan, nhưng lúc này cô lại không kìm được mà phì cười. Ngay cả Hiên Viên Phong cũng đau ruột thắt lại, nước mắt trào ra, tiểu quỷ kia thật đúng là sản phẩm của anh hai, cha nào con ấy.

    "Anh hai... Ha ha... tuyệt đối là con của anh ... ha ha..." Khôn mặt anh ta vô cùng điển trai, toàn thân run lên, Hiên Viên Phong lấy tay vỗ vào bả vai Hiên Viên Hoàng và cười cực kỳ thoải mái.

    Lúc này sắc mặt Hiên Viên Hoàng tái xanh, khóe miệng co rúm, nghĩ cũng có chút tự hào nhưng đồng thời cũng thực bất đắc dĩ. Tên tiểu tử này không biết đã học ở đâu, thái độ này thật giống hắn đối với Hiên Viên Phong.

    Mắt chớp vài cái, hiện tại việc Hiên Viên Hoàng muốn biết nhất chính là tên tiểu tử này sẽ đi đâu.

    Tiếp tục nhìn vào màn hình, Trầm Phi Dạ chơi ở đó một hồi thì cảm thấy buồn chán, cậu ta nhìn bốn phía xung quanh.

    "Quên đi, cảnh cáo hoàn tất, mình cũng cần phải trở về." Buồn chán ngáp một cái, Trầm Phi Dạ huýt sáo đi ra ngoài.

    Đoạn băng vừa kết thúc thì ba người cũng lập tức nghiêm túc trở lại.

    "Hiện tại việc quan trọng nhất chính là tìm ra nó, mang tất cả danh sách xuất nhập cảnh tới quán rượi của khách sạn, phải tra từng người một, nhất định phải cho ra thằng bé này cho anh." Hiên Viên Hoàng hạ xuống một mệnh lệnh, Hiên Viên Phong và Hiên Viên Linh nhận mệnh thì lập tức đi ra ngoài.

    Trong phòng không còn ai, chỉ có một mình Hiên Viên Hoàng xem lại đoạn băng vừa rồi.

    Cậu thiếu niên bướng bỉnh có đôi mắt lóng lánh, trên mặt lộ ra bỡn cợt và lanh lợi, mô phỏng theo cách hắn xử phạt Hiên Viên Phong thì giống nhau như đúc, hết sức chân thật, nhìn một chút, khóe môi Hiên Viên Hoàng cũng không nhịn được mà hơi câu nhếch lên, nở nụ cười nhẹ nhàng, cho dù rất nhạt rất nhạt, sự thay đổi này chính hắng ũng hkông phát hiện ra, chí ít tâm tình của hắn cũng rất sung mừng.

    Cau mày một chút, trong đôi mắt cậu thiếu niên có chút biến hóa, đó chính là sự chán ghét thoáng qua, nhìn ra phía bồn hoa ở cửa sổ, sau đó lại trở về vẻ mặt bất cần đời.

    Cái biến đổi nho nhỏ này khiến Hiên Viên Hoàng hứng thú, đôi mắt đen hẹp dài híp lại, trên khuôn mặt có vài phần khẳng định.

    Trong phòng làm việc của Hiên Viên Hoàng có một chậu cây trúc, đó là do bí thư tặng nhậm chậu hoa này, mà sáng hôm nay nó đã đổi lại.

    Tuy chỉ là một chậu cây trúc nhưng lại làm Hiên Viên Hoàng phấn chán cả người.

    Hừm, muốn lừa hắn sao?

    Nụ cười của ma vương ở trong nắng càng thêm âm lạnh, Hiên Viên Hoàng bước tiến vội vã đi lên lầu, lúc này hắn phải về thăm cô gái mà mình đã bắt cóc một chút.

    Một chậu cây trúc khiến tất cả các chân tướng bắt đầu di chuyện trong đầu hắn.

    Một chút đông tây, mẹ con tương tự, chán ghét tương đồng.

    Tâm tình đã buông lỏng đi được vài phần, xe cấp tốc đi ra tổng bộ Hiên Viên thị, chạy thẳng tới biệt thự biển, hắn muốn nhìn xem cô gái kia sẽ tiếp tục giả bộ thế nào trước mặt hắn nữa.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 37: Vườn hoa ngũ hành bát quái.

    E***or: Mã Mã

    Chương 37: Vườn hoa ngũ hành bát quái.

    Nói thật biệt thự của Hiên Viên Hoàng đều không phải ‘biệt thự’ nữa rồi, mà là cao lớn vĩ đại giống như tòa thành đế quốc Âu Châu.

    Tòa thành cao lớn giản dị, tản ra vẻ uy nghiêm trầm ổn làm cho những kẻ khác không khỏi kính nể, tòa thành xây ở cạnh biển, nửa trên là vách đá. Ba mặt đều là biển, nhưng bốn phía tòa thành không có cây lớn, mà chỉ có những cây thấp bé vào lùn, đồng thời ở giữa có hoa làm trang sức.

    Trầm Phi Yên thực sự không thể tin được mình lại bị nhốt ở chỗ này, ba mặt đều là biển, chỉ có thuyền mới đi được, chỉ cần đứng ở trên đảo là nhìn thấy mọi thứ. Nếu muốn chạy trốn thì chẳng dễ dàng gì.

    "Phu nhân, mời xuống lầu ăn cơm, lúc đi, tiên sinh đã nhắc nhở kĩ là phải gọi cô xuống dùng bữa."

    Trầm Phi Yên không khỏi kinh ngạc, cô ngây người ra vài giây, cô ta là quỷ sao? Xuất hiện không phát ra tiếng động, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống biển, gọi cô "Phu nhân", cái chức vị này khiến toàn thân Trầm Phi Yên nổi da gà, khóe môi co quắp.

    “Cô gọi tôi là Vivian là được rồi, tôi không phải phu nhân và tôi cũng chưa kết hôn."

    "Tiên sinh nói, nếu là cô không xuống dùng bữa thì không bao giờ có thể đi khỏi nỏi này.”

    Gương mặt Sa La cũ kỹ và nghiêm túc, rõ ràng cô ta chỉ mới hơn 20 tuổi, mà nói tới nói lui thì thật giống món đồ cổ. Tuy không tiếng động nhưng lực uy hiếp vô cùng mạnh mẽ, khiến Trầm Phi Yên thiếu chút nữa kêu lên.

    "Cái người đàn ông thối tha này, thật đê tiện, thật vô sỉ, nếu tôi mà ra ngoài được thì nhất định sẽ kiện anh phá sản, quần lót cũng chẳng còn." Phun ra khí tức, Trầm Phi Yên hoàn toàn quên mất mình đang nói tục, làm hỏng cả mười năm tĩnh dưỡng của cô, Trầm Phi Yên bị người hầu ép xuống dùng bữa, cô đành phải nặng nề bước đi.

    Khóe môi Sa La vẫn không thay đổi như cũ nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên một tia khác thường mong manh, người này chính là cô dâu của hoàng đế sao? Đúng là một cô gái thú vị, mang cho người ta nhiều sức sống, thật ra cô cũng muốn biết tương lại của hai người đó.

    Dùng bữa xong, Trầm Phi Yên tìm cớ muốn ra ngoài hóng gió, vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt nhưng không ngờ Sa La lại đồng ý.

    Trầm Phi Yên nghe thấy mình được thoải mái đi lại bốn phía trong tòa thành, cô lập tức thở dài một hơi. Nếu như vậy thì cô có thể tìm cơ hội chạy trốn.

    Quan sát địa hình xung quanh một chút, Trầm Phi Yên im lặng phát hiện ra một sự thật hạng nhất.

    Từ trên pháo đài nhìn xuống có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, giờ xuống phía dưới mới biết, bụi câu này thật giống mê cung, Trầm Phi Yên thở hồng hộc, đã bắt đầu không phẩn biệt được phương hướng.

    "Phu nhân, cô đã đi mất mấy giờ rồi." Sa La nghiêm trang gọi cô, mặc dù không ngăn cản nhưng vân hiểu rõ ý. Đừng phí sức nữa, theo tôi trở về đi!

    Trầm Phi Yên thật muốn thổ huyết, cô giận nhìn thoáng qua Sa La, hiện tại cô cảm thấy mình như bị chơi xấu. Hiên Viên Hoàng yên tâm để cho cô đi xung quanh vậy, cũng không hẳn muốn cho cô tự do, mà muốn nói cho cô biết, đây là vườn hoa ngũ hành bát quái, muốn chạy trốn thì có cánh có cửa nhưng không thể đi tới.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 38: Hôn vào khóe mắt

    E***or: Moon

    Beta: Mã Mã

    Chương 38: Hôn vào khóe mắt

    Cô vừa định nhất ống tay áo mình lên lau mồ hồi thì đột nhiên thấy một chiếc khăn lông trắng xuất hiện trước mắt, Trầm Phi Yên buồn bực nhìn.

    "Không cần, cô biết tôi không thể ra nên mới đồng ý để mặt tôi đi lại !" Cô dùng tay áo hung hăng lau mồ hôi trên mặt, Trầm Phi Yên nghĩ thực đúng là chủ nào tớ lấy.

    Cái cô gái tự xưng là người hầu Sa La này đúng là một kẻ chuyên nghiệp, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như không có hồn.

    "Tiên sinh căn dặn, nhất định phải phục vụ cho cô hài lòng.” Lời Sa La nói như lẽ đương niên, hoàn toàn là trách nghiệm của người hầu.

    Nhìn chằm chằm sa la vô cùng bản khắc mặt của, trầm vị yên thở dài, quay một cái tượng gỗ phát hỏa, hay cân chính không qua được.

    Chung quanh đều là những cây cao và to, làm cô nhìn không thể nhìn thấy cửa lớn chỉ có thể ngước lên nhìn bầu trời, không có cánh cô vĩnh viễn không thể bay ra khỏi đây.

    "Tôi mệt mỏi, đưa tôi trở lại."

    "Vâng, thưa phu nhân."

    Cho dù Trầm Phi Yên đã nói với cô ta rằng đừng gọi mình là phu nhân, nhưng Sa La vẫn cố ý, Trầm Phi Yên cũng chẳng còn hơi đâu mà nói nữa. Chỉ có thể nhận theo Sa La trở về, cô biết Sa La biết lối đi nhưng cô vẫn không thể ra ngoài.

    Thăm dò hơn ba tiếng, Trầm Phi Yên mệt mỏi thở hồng hộc, cô chưa bao giờ mệ như vậy. Nằm lỳ ở trên giường, hiện tại cô mệt mỏi nhũn cả người ra.

    Trong không khí tràn ngập hương hoa, còn có cả mùi vị của biển, trong lúc mơ hồ tựa như có thể nghe thấy tiếng huyên náo của hải âu, khiến cho kẻ khác có cảm giác thân thể mình được thiên nhiên ôm vào lòng, mang tới sự dễ chịu dị thường, thân thể như mọc ra một đôi cánh, tự do bay lượn trên trời.

    Bao nhiêu năm rồi cô không có cảm giác như vậy?

    Mười năm, thậm chí có mười năm.

    Mười năm này, cô cố gắng học tập, cố gắng làm việc, thậm chí còn thiếu chút nữa chết ở nơi đất khách quê người, suýt chút nữa biến thành kỹ nữ, chuyện chua xót nhiều như vậy thì tại sao trái tim cô lại đâu vì chuyện này?

    Trong lúc ngủ mơ, hình như có người dùng cánh tay ôm cô giống như một tòa thành chắc chắn, hôn lên giọt nước mắt chua xót của cô cùng cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt.

    Hiên Viên Hoàng vốn tức giận đùng đùng trở về, hắn không rõ vì sao cô không chịu nhận anh.

    Mười năm trước, vì sự ghen tị đã khiến hắn cưỡng bức cô, nhưng hắn rất muốn cưới cô, khiến cô trở thành người phụ nữ của hắn, vợ của hắn, là mẹ của những đứa con hắn, hắn muốn cho cô hạnh phúc. Nhưng, lúc hắn đạt được mục đích thì cũng là lúc cô xảy ra sự cố, có tin cô đã chết. Một khắc kia, thế giới của hắn như sụp đổ, điều hối hận duy nhất của hắn đó là chưa kịp nói yêu cô, trong sâu thẳm trái tim hắn đã yêu cô.

    Toàn thân của người phụ nữ dưới mành lụa trắng run lên, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt.

    Nước mắt trong suốt long lanh, lại khiến tim hắn rầu rĩ đau đớn. Ôm Trầm Phi Yên vào trong ngực mình, tất cả sự tức giận đều trở thành che chở và trìu mến, giờ khắc này hắn thầm nghĩ dùng đôi tay của mình để cô ấm áp và an tâm hơn, xua đi những đau khổ trong lòng cô.

    Cô có biết không, khi lúc hắn nhìn thấy cô thì lòng hắn lại rung động, biết cô vẫn còn sống hắn rất vui vẻ. Hắn chưa từng kích động như vậy, hắn ta là hoàng đế đứng trên mọi thứ, nhưng giờ khắc này lại cảm tạ ông trời đã để cô bên cạnh anh.

    Nếu có thể, hắn nguyện ý cả đời này cầu nguyện cho cô có thể sống hạnh phúc mãi mãi.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 39: Đắm chìm vào nụ hôn.

    E***or: Moon

    Beta: Mã Mã

    Chương 39: Đắm chìm vào nụ hôn.

    Vòng tay ấm áp, cánh tay mạnh mẽ, cẩn thận che chở chỗ còn lưu lại ưu sầu trên đôi chân mày.

    Đôi môi hồng nhuận giống như một đóa hoa hồng, đắm chìm trong ánh nắng, tản ra màu hồng nhàn nhạt mê hoặc Hiên Viên Hoàng. Không kìm lòng nổi, anh cúi xuống hôn lên đôi môi không hề phòng bị.

    Mười năm kiềm chế khát vọng, hắn chạm đến cánh môi của Trầm Phi Yên, kịch liệt mạnh mẽ đánh úp về phía cô.

    Tham lam hôn lên đôi môi ngọt ngào đỏ mọng, không còn lướt qua của quân tử, mà giờ đây chính là sự khao khát của một con sư tử mười năm mới được nếm thử chút ngọt ngào, lý trí đã sớm hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thú tính phát tác không hề bị ràng buộc.

    Hôn vội vàng, hắn ngậm lấy đôi môi của Trầm Phi Yên, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ phá vỡ chướng ngại yếu ớt kia, không tốn chút sức nào dễ dàng thưởng thức hoa mật ngọt ngào.

    Đang ngủ say Trầm Phi Yên cảm thấy mình không thể hô hấp, tựa như có người đã đoạt hết không khí của cô.

    Hai tay bất an giãy dụa, đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ, cô cố gắng mở to mắt, Trầm Phi Yên kinh ngạc đến ngây người vì phát hiện người trước mắt lại là Hiên Viên Hoàng.

    Nụ hôn vô cùng lo lắng, chiếm đoạt hô hấp của Trầm Phi Yên, cường thế hung mãnh khát khao khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể để tùy ý Hiên Viên Hoàng đoạt lấy.

    Cô nên phản kháng, không phải là như thế này, sâu trong nội tâm mỏng manh của hô hò hét. Mặt khác, thân thể cô lại dâng lên nhiều điểm khát vọng, nụ hôn này khiến cô cảm thấy được tình cảm của anh, chứ không phải như hôm qua là cướp đoạt cùng thăm dò.

    Nụ hôn nóng bỏng của Hiên Viên Hoàng từng bước từng bước sâu thêm, Trầm Phi Yên cảm thấy thân thể mình bị hắn âm thầm thiêu đốt, toàn thân khô nóng khó chịu, có lẽ cô còn có chút mong đợi.

    Đôi mắt đen giống như mực của Trầm Phi Yên mê mang và nóng bỏng, khóe môi Hiên Viên Hoàng hiện lên nụ cười vô hình. Hắn biết cô không giãy dụa, trong lúc đó, có lẽ bọn họ không thể đẩy nhau ra.

    Bàn tay to tiến vào trong áo ngủ của Trầm Phi Yên, bao phủ lên nụ hoa no đủ, lực đạo vừa phải câu dẫn động tình, cùng đợi cô vì hắn mà rên rỉ.

    Người đang đoạt lấy không phải lăng nhục người khác mà là một thanh kiếm tên gọi ôn nhu, thanh kiếm này không gây tiếng động, nhưng lại giết người một cách vô hình. Trầm Phi Yên không bị sự lạnh lùng của Hiên Viên Hoàng dọa mà đang cảm nhận yêu thương và trấn an.

    Đối mặt với một đóa hoa hồng nở rộ, trong con ngươi có sự thống khổ và khoái hoạt, khát vọng và mâu thuẫn hỗn loạn. Loại mâu thuẫn này là sự biểu tình giữa khát vọng cũng phản kháng đan xen, khoái hoạt và thống khổ giao hòa, hiện lên một loại màu sắc động lòng người.

    “Không…. Không được….” Thở gấp, gần như không nói đủ một câu, Trầm Phi Yên vẫn cố chống cự.

    Nụ hôn dừng lại trên chiếc cổ non mềm tinh tế của Trầm Phi Yên, hôn đến khi trên da thịt hiện lên màu đỏ chói mắt. Hiên Viên Hoàng chưa bao giờ phải cố lấy lòng phụ nữ như vậy, chỉ có thể vì cô, cho nên hắn nguyện ý vì cô mà ôn nhu.

    “Anh muốn em, Phi Yên” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông, một đôi mắt u ám đã nổi lên ngọn lửa tình vọng.

    Đây là sự cám dỗ nguy hiểm, không phải thỉnh cầu mà là một loại tuyên bố.

    Hắn ta muốn cô, nhất định sẽ muốn cô.

Chia sẻ trang này