1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 12/03/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 40: Nổi giận

    E***or: Mã Mã

    Chương 40: Nổi giận

    "Phi Yên..." Nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Hoàng như vậy gọi mình, thân mật như hai người đang yêu nhau vậy.

    Nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, mười năm trước cô khát vọng hắn gọi mình như vậy cỡ nào, tràn đầy tình nồng ý mặn của tình yêu, dùng thanh âm này để thức tỉnh nụ hoa đang ngủ say của thiếu nữ, nhưng hắn khiến cô thật đau lòng.

    Châm chọc cỡ nào, mười năm sau hắn lại dùng giọng điệu này nữa để chiếm lấy linh hồn cô một lần nữa.

    Trầm Phi Yên đột nhiên rơi lệ, rửa trôi mưa bụi qua trong đôi mắt hàm chứa bi ai và phẫn nộ, sự biến đổi đột nhiên này khiến Hiên Viên Hoàng ngừng mọi động tác.

    Dịu dàng hôn lên giọt lệ ở khóe mắt, hắn dùng hết khí lực toàn thân để ôm chặt lấy cô, tựa như muốn khảm cô vào người mình.

    "Tại sao lại khóc, nhìn thấy anh em không vui sao?" Đầu hắn cọ vào bờ vai đơn của cô, từng hơi thở nhỏ vụn phả vào mái tóc cô, thân thể có chút run lên.

    Không giãy dụa, không phản kháng, Trầm Phi Yên giống như con rối tùy ý để mặc Hiên Viên Hoàng ôm lấy. Qua hồi lâu, toàn thân cô đều tràn ngập hơi thở nam tính của hắn, khiến cho nội tâm vừa sợ lại vừa khát khao cái gì đó.

    "Tôi không biết anh, tôi là Vivian, anh hãy thả tôi ra đi." Khá cự như một con dối, máy móc nói ra mấy chữ cùng với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng nước mắt lại làm ướt tấm lưng của Hiên Viên Hoàng.

    "Vì sao em cứ luôn phủ nhận mình là Trầm Phi Yên, vì sao?" Lời này làm chọc giận Hiên Viên Hoàng, cánh tay hắn tăng thêm lực đạo, giống như muốn bóp nát người trong ngực mình.

    Đôi mắt luôn sâu thẳm khó lường của hắn mà bây giờ lại hiện lên sắc màu mờ mịt, lạnh băng mà xa vời, khiến cho lòng cô hơi sợ hãi.

    "Thả tôi đi." Trầm Phi Yên cố làm cho trái tim mình kiên định, cô chọc giận hắn để trái tim mình không rung động.

    "Em đừng mơ tưởng nữa." Ánh mắt lạnh băng như mũi tên đâm vào trai tim hắn, khiến cho hắn đau, bắt đầu đổ nát.

    Băng vỡ vụn, không khí hỗn loạn, chỉ có cặp mắt xa lạ gai người dị thường. Hiên Viên Hoàng hoàn toàn mất lý trí, nếu trái tim cô đã mất thì hắn sẽ giữ lại thân thể cô, cho đến khi nào chiếm được lòng cô mới thôi.

    Hiên Viên Hoàng đặt Trầm Phi Yên dưới thân, hung hăng hôn lên đôi môi cô, và còn đưa qua đôi mắt xa lạ.

    Sự phẫn nộ của hắn rất rõ ràng, vốn tưởng rằng chọc giận hắn thì lòng cô sẽ bình tĩnh đi phần nào. Nhưng mà bây giờ, Trầm Phi Yên thật hối hận, hậu quả chọc tức hoàng đế chính là lấy thân thể bù đắp.

    "Buông ra, anh buông ra..." Giãy dụa trở nên vô lực, tất cả đều bị Hiên Viên Hoàng ngăn chặn, quần áo trên người bị hắn thô bạo xé vụn vứt xuống đất.

    Cho dù cô có đấm đá thế nào, có đánh thế nao, thì cũng chẳng thể làm gì bởi người đàn ông bên trên đã mất lí trí, tất cả đều giống như bị rơi vào vùng biển rộng lớn, âm thanh thì chìm nghỉm.

    Hắn hôn lên đôi môi của Trầm Phi Yên khiến nó nóng rực đau đớn, bàn tay dùng sức giữ chặt hai tay cô khóa lên trên đầu, thân thể của Trầm Phi Yên ở trước mặt Hiên Viên Hoàng không xót thứ gì, tản ra một ánh sáng mê hoặc.

    Hai thân thể trần chuồng, da thịt dán vào nhau, ma sát tạo ra sóng nhiệt căng tràn, làm tăng lên cái đẹp của sự ********.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    E***or: Mã Mã

    Chương 41: Hung hăng giữ lấy

    Nụ hoa phấn hồng béo mập, tản ra hương bị ngọt ngào thành thục, câu dụ thân thể người đối diện.

    Đôi môi cô vì nụ hôn của hắn mà đỏ lên, hơi thở dồn dập ngọt ngào mà lo nghĩ, giống như thuốc phiện dụ dỗ con người, nụ hoa tinh tế, ánh mắt mơ màng, hiện lên hơi nước và ngây ngô.

    "Cả đời này, em đừng nghĩ sẽ trốn thêm lần nữa, em là của anh, vĩnh viễn chỉ có thể là của anh." Đôi chân thoa dài cương ngạnh tách hai chân cô ra, hắn truyền nhiệt tình của mình sang thân thể nhỏ bé của Trầm Phi Yên.

    Tình cảnh hôm nay thật giống mười năm trước, mười năm trước hắn cũng đoạt lấy cô như vậy, thậm chí là càng tham lam đoạt lấy. Khiến cho Trầm Phi Yên run sợ mà không thể kiềm chế nổi cơn rung động trong tim, cô muốn phản kích lại, nhưng Hiên Viên Hoàng lại phả hơi thở nóng bỏng và nhiệt tình của hắn làm cô không thể phản kháng.

    Đôi mắt cô hiện lên kinh khủng, còn chưa kịp cầu xin thì lúc này Hiên Viên Hoàng đã hành động.

    Bên hông chợt đau đớn, lập tức cô đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra. Hắn lại đoạt lấy cô lần nữa, giống như cái đêm của mười năm trước, không có một tia do dự, đẩy mạnh cô xuống địa ngục.

    "A..."

    Trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, thế nhưng Hiên Viên Hoàng không cách nào dừng lại, vẻ đẹp của cô khiến hắn điên cuồng, điên cuồng đến mức không thể ngừng lại.

    Phát hiện có dị vật xâm lấn, Trầm Phi Yên kháng cự muốn đẩy nguồn nhiệt đó ra ngoài, nhưng chỉ khiến cho nơi tư mật của mình càng thêm chặt hơn, làm Hiên Viên Hoàng không khắc chế nổi.

    Hai chân Trầm Phi Yên kẹp chặt hông hắn, thứ to lớn mạnh mẽ và cương cứng luân động trong nơi chật hẹp của cô, mỗi lần mỗi lần đều mãnh liệt, mỗi lần mỗi lần đều nóng bỏng, mỗi lần lại sâu hơn lần trước, giống như một con sói muốn cắn nuốt một con mồi vào bụng.

    Thân thể mảnh khảnh của Trầm Phi Yên không thể phản kháng, cô tùy ý để Hiên Viên Hoàng chiếm lấy và mang đi tất cả, khiến cô cứ chìm chìm nổi nổi trong đợt sóng ân ái. Mỗi một lần ra vào, đều làm thân thể cô không kiềm chế được mà run lên, mái tóc đen mượt như đang bay múa, hai tay cô chỉ có thể ôm lấy bờ vai hắn.

    Mồi hôi dính lấy hai thân thể con người đang giao hợp với nhau, thân thể của bọn họ dán thật chặt, tạo cho nhau nhưng khoái cảm lạ thường.

    Trong sóng biến, Trầm Phi Yên không rõ đâu là mình, cô căm hận bản thân mình, phẫn nộ mà vui sướng, tiếp nhận khoái cảm cùng hắn.

    "A... Không..." Hiên Viên Hoàng ra sức cọ rửa, ra sức đâm vào rút ra, đi tới đỉnh cao cùng cô.

    Cô vui sướng, tiếng thét chói tai, còn hoan nghênh dục vọng của hắn, phối hợp với hắn, khiến cho Hiên Viên Hoàng vô cùng vui mừng.

    Tại đây, hắn đã và đang cho cô rất nhiều vui sướng.

    Cả căn phòng tràn ngập hương bị ********, nam nữ dây dưa không nghỉ, âm thanh hoan ái khiến người khác đỏ mặt, lần lượt cùng nhau đi lên đỉnh cao của dục vọng .

    Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng mờ bao phủ toàn bộ tòa thành, làm ặt biển như đang bốc cháy, ngọn lửa điên cuồng lan tràn bao trùm cả căn phòng.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 42: Tình yêu như dao sắc

    Convert Beta : Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 42: Tình yêu như dao sắc

    Cô giống như con thuyền lẻ loi đơn độc trôi giạt giữa chốn biển khơi, nương náu theo từng nhịp sóng mà vùng vẫy, lúc thì thấy mình ở đỉnh cao của ngọn sóng, thoáng chốc lại bị chính những đợt sóng khổng lồ ấy nuốt chửng. Biển xanh vô tận nửa như muốn nhấn chìm nửa như dịu dàng che chở cô, khiến Trầm Phi Yên cảm thấy vừa đau khổ vừa có chút ngọt ngào, nhưng hạnh phúc lại không ngừng lo lắng.

    Thân thể đau nhức, tất cả chuyện xảy ra đêm qua cô vẫn nhớ rõ. Tại sao hắn lại giày vò cô như thế, chiếm hữu cô mãnh liệt như thế, mà không chỉ một lần, hắn tàn nhẫn hết lần này đến lần khác chiếm lấy thân xác cô.

    Cuộn mình ngồi bên giường, cô ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Hiên Viên Hoàng, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy có chút cô đơn không kém phần lạnh lùng xa cách, nhưng giờ phút này gương mặt ấy lại đang ngủ say sưa, không một chút phòng bị.

    Nhìn chằm chằm khuôn mặt mang những đường nét quen thuộc, lòng Trầm Phi Yên lại co rút đau đớn, nếu cô hận hắn, thì chính là hắn đã đẩy cô vào địa ngục.

    Lòng cô dâng lên nỗi thống khổ nhưng trong đó lại quẩn quanh thứ tình cảm không tên quấy nhiễu, Trầm Phi Yên không nhịn được mà nhẹ nhàng vươn tay chạm vào khuôn mặt kiên nghị kia.

    Tay vừa chạm tới, cô bỗng thấy như có dòng điện chạy qua người mình, khiến lòng cô quặn thắt, liền nhanh chóng rút tay về.

    Đúng lúc đó, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên gắt gao bắt lấy bàn tay đang co về của cô, đôi mắt Hiên Viên Hoàng vốn đang tối đen thì chợt lóe sáng như sao trên trời, miệng nở nụ cười:

    "Vì sao em lại muốn chạy trốn?"

    Không ngờ hắn đột nhiên tỉnh giấc, Trầm Phi Yên sợ hãi giãy dụa nhưng vô ích, cô chỉ có thể để Hiên Viên Hoàng tùy ý siết chặt bàn tay mềm mịn của mình kéo mạnh áp lên mặt hắn.

    "Tôi không rõ anh đang nói cái gì, thân xác tôi anh cũng đoạt được rồi, vì vậy xin anh hãy thả cho tôi đi."

    Thật không ngờ Trầm Phi Yên có đánh chết cũng không thừa nhận, thậm chí ngay lúc này cô lại muốn bỏ đi.

    “Em chính là cô ấy, người mà tôi đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua. Tại sao em lại không muốn thừa nhận mình chính là Trầm Phi Yên?"

    Đối diện ánh mắt hiểm ác của Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên trông thấy vẻ tự tin và kiên định của hắn. Cô thầm thở dài, tại sao cô muốn trốn cũng không thể trốn?

    "Tôi là Trầm Phi Yên thì sao, rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể thả tôi đi!" Trầm Phi Yên giận dữ gào lên, đôi mắt đẫm nước lóe ra tia quật cường, lúc này cô thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

    "Tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay, vĩnh viễn!" Dáng vẻ này của cô khiến tim hắn quặn đau. Đúng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

    Mười năm trước cô đột nhiên biến mất, trái tim hắn trống rỗng, giờ phút lúc cô xuất hiện, khoảng không ấy lại được lấp đầy thêm một lần nữa.

    Khi nghe Hiên Viên Hoàng kiên định thốt ra câu nói kia, Trầm Phi Yên không cảm thấy vui vẻ, ngược lại mắt cô nhòa lệ, nhưng miệng nở một nụ cười yếu ớt.

    Khuôn mặt thanh tú đẫm nước mắt của cô giống như một đóa hoa sen bị lửa thiêu đốt, làm cho người ta có cảm giác điên cuồng, đau đớn vỡ tâm can.

    Hiên Viên Hoàng không rõ, vì cái gì cô phải cười như thế, một nụ cười đầy thương tâm, yêu hắn khiến cô đau đớn lắm sao, nỗi đau như bị mũi dao sắc nhọn cứa vào da thịt, hay đâm vào tim?
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 43: Anh không hiểu tình yêu

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 43: Anh không hiểu tình yêu

    "Tôi hận anh, hận đến nỗi muốn giết chết anh. Chẳng lẽ anh đã quên mười năm trước anh đối xử với tôi như thế nào rồi sao?" Trầm Phi Yên nhìn Hiên Viên Hoàng với nụ cười khó hiểu, đây là lần đầu tiên cô bộc lộ sự thống hận đối với một người.

    Đôi mắt sáng ngời lộ ra nét ai oán, đối với những chuyện đã làm, từ trước cho tới bây giờ Hiên Viên Hoàng đều chưa từng hối hận một lần, nhưng trong khoảnh khắc này hắn tự hỏi bản thân mình, phải chăng mười năm trước hắn đã phạm sai lầm?

    "Phi Yên. . ."

    "Đừng kêu tên tôi, anh không xứng kêu tên tôi. Tôi hận anh, hận anh, Hiên Viên Hoàng!" Vừa ngắt lời Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên vừa ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, cô xoay người nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng bước ra cửa.

    Chớp nhoáng một cơ thể khoẻ mạnh săn chắc vụt qua cô, đứng chắn ngay lối ra vào. Cơ thể đó ai khác ngoài Hiên Viên Hoàng, và lúc này toàn thân hắn không chút che đậy, đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng đến mức không thể đoán ra được tâm tư của hắn.

    "Tránh ra!" Ngẩng đầu nhìn con người trước mắt, Trầm Phi Yên gào lên, không tìm ra nửa điểm sợ hãi. Nếu quan hẹ này hắn không đập vỡ thì cô sẽ hận hắn mãi.

    Đôi mắt bỗng chốc trở nên xa lạ, Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không buông tay, em cũng đừng hy vọng rời khỏi tôi."

    Khóe môi cong lên, Trầm Phi Yên châm chọc nói: "Anh vẫn không hề thay đổi. Bản tính ngang tàn cường bạo, luôn thích ép buộc và làm những gì anh muốn, chưa bao giờ lo lắng hay quan tâm đến cảm nhận của người khác. Mười năm trước cũng như vậy, mười năm sau cũng vẫn như thế. Hiện tại, tôi càng nghĩ càng hận anh, mời anh tránh ra, Hiên Viên Hoàng tiên sinh."

    "Không phải ép buộc, mà là anh yêu em"

    Ba chữ “anh yêu em” kia, Hiên Viên Hoàng chưa từng nói với người phụ nữ khác, chỉ có Trầm Phi Yên cô mà thôi.

    Trong lòng cô vang lên một tiếng chói tai, tựa như âm thanh của hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ vụn. Trầm Phi Yên cảm thấy khổ sở. Những lời này tại sao mười năm trước không nói, mà đợi đến tận lúc này hắn mới chịu nói với cô?

    "Anh yêu tôi sao?"

    "Phải, anh yêu em." Hiên Viên Hoàng dịu dàng đáp, thực sự là hắn yêu cô.

    Khóe miệng cong lên, Trầm Phi Yên nở một nụ cười khiến người khác phải say mê, đôi mắt đáng thương nhìn Hiên Viên Hoàng, sau đó buồn bã nói: "Tôi cảm thấy anh thật sự rất đáng thương, đây là tình yêu của anh sao, thật nực cười. Hiên Viên Hoàng, từ trước tới nay anh biết tình yêu là gì sao, anh cho rằng mình thật sự hiểu sao?"

    Đối mặt với sự thương hại của Trầm Phi Yên, trong lòng Hiên Viên Hoàng dâng lên nỗi buồn bực vô cớ, rốt cuộc cô muốn hắn phải làm như thế nào mới chịu tin hắn đây!

    "Anh không hiểu, cho tới bây giờ cũng chưa hiểu." Nói xong, cô đẩy Hiên Viên Hoàng ra, thấy hắn không ngăn cản cô nữa, Trầm Phi Yên lập tức mở cửa bước ra, sau đó đóng mạnh cánh cửa không chút lưu tình mà bỏ lại hắn phía sau.

    "Tại sao, tại sao những lời em nói lại khiến tôi đau xót như vậy?"

    Hắn thì thầm như tự hỏi chính mình, Hiên Viên Hoàng không ngăn cản Trầm Phi Yên rời đi nữa, hắn biết cô không thể bước ra khỏi ngôi biệt thự này dù chỉ một bước. Cho dù giờ phút này hắn không giữ được cô, nhưng cô vẫn phải ở lại đây, trừ phi hắn cho phép, bằng không cô không thể rời khỏi nơi này.

    Ngoại trừ bảo vệ của khu vườn ngũ hành bát quái này và Hiên Viên Hoàng cùng Sa La ra, thì rất ít có người có thể đi vào, hoặc là đi ra ngoài.

    __________________Phần cách tuyến___________________

    Ngồi ở khuôn viên trong ngôi biệt thư đã lâu, Trầm Phi Yên vẫn không tìm được lối ra, tức giận đạp mạnh chân xuống đất.

    "Thật biến thái, không có việc gì làm nên bày ra trò quỷ quái này hay sao, hừ!”

    Không thể bỏ đi, lại không tìm thấy người nào, thậm chí ngay cả Sa La cũng không thấy, ngôi biệt thự này có vẻ cũng chỉ có cô cùng Hiên Viên Hoàng ở mà thôi. Giờ phút này cô thật sự bội phục hắn, nếu đem điều này áp dụng vào ở kim khố biên, so với chương trình bảo mật từ máy tính ở đó há chẳng phải thua xa hay sao?
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 44: Gặp phải nhục nhã

    Convert Beta : Mã Mã

    E***or: Vũ

    Chương 44: Gặp phải nhục nhã

    Trầm Phi Yên không tìm được đường, đi vòng vòng trong vườn hoa đến cả nửa ngày, lo đến vã mồ hôi. Ngay từ ban đầu, Viên Hiên Hoàng hoàn toàn không ngăn cản cô, nói rõ ràng cô có thể rời đi, vấn đề là hắn căn bản không có đi ra khỏi cái vườn hoa này. Đây rõ ràng không phải là ý chỉ ta cho ngươi cánh cửa, ngươi cũng không cách nào ra được.

    Vừa mệt, vừa tức, cô ngồi xuống đại bên một bụi hoa tường vi. Trầm Phi Yên suy nghĩ đến việc làm thế nào ra ngoài, đồng thời cũng lo lắng chuyện của công ty, và cả con trai cô nữa.

    Công ty phân công cho cô nhiều lần, cô lại bị bắt cóc, như vậy tức là không thể giải thích với Trưởng Tôn Lưu Lam rồi. Mặt khác, con trai cô củng chỉ đến Hông Kông lần đầu, cô thực sự sợ con trai bị lạc đường. Toàn bộmọi chuyện...

    Nghĩ tới những điều này, Trầm Phi Yên liền hung hăng trợn mắt liếc nhìn tòa nhà lớn này :" Hiên Viên Hoàng chết tiệt, tôi hận anh chết đi được, cái tên này thật lớn mật mà!"

    Trầm Phi Yên vừa dứt lời, phía sau bụi tường vi truyền đến một tiếng cười tà mị.

    "Ai?". Sợ hãi kêu lên một tiếng. Trầm Phi Yên nhận ra tiếng cười lạnh này không phải của Hiên Viên Hoàng. Trong tòa nhà này còn có người khác sao, Trầm Phi Yên có điểm giật mình.

    Sau đám tường vi vang lên một tiếng xào xạc, một thân ảnh cao lớn của người đàn ông bước ra. Dáng vẻ cao ráo, đẹp trai kiện mỹ, tay chân đều dài, cả người giống như bị kéo dài ra vậy.

    Toàn thân người này toát ra vẻ tà khí, bề ngoài đẹp trai nho nhã khác thường, thế như cặp mắt kia lại lộ ra tâm tư của hắn.

    Không có chút băn khoăn đánh giá Trầm Phi Yên, trong tròng mắt hiện ra một ý cười lạnh.

    " Thoạt nhìn mùi vị cũng không tệ, từkhi nào Hiên Viên Hoàng lại tìm được món hàng như cô vậy, còn rất tốt nữa!". Tên này không chút cố kỵ biến Trầm Phi Yên thành kỹ nữ, khiến cho tóc gáy cô đều dựng đứng lên, ánh mắt của hắn ta lộ liễu nhìn cô, tựa hồ còn muốn cô ở chỗ này.

    Người này làm cho cô cảm thấy bị sỉ nhục và khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, trong mắt người đàn ông này không nhìn ra được vẻ gì bó buộc mà lại có vẻ điên rồ.

    Xoay người để tránh đi, thế nhưng lại bị người đàn ông cao to này chặn lại, cô bị cản trở không thoát được.

    Ngón tay lạnh như băng, dùng sức chặn Trầm Phi Yên, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt : "Thế nào, tưởng tôi không bằng Hiên Viên Hoàng sao?"

    "Buông ra, tôi không phải người như anh nghĩ, buông tôi đi..." Giằng co muốn thoát ra, làm cho bàn tay lạnh như băng kia dùng lực hơn, khiến Trầm Phi Yên không thể nhúc nhích được.

    "Không giống như tôi nghĩ, vậy cô là ai, hiện tại còn giả bộ thanh cao gì? Hiên Viên Hoàng kia có thể có cô, vậy sao tôi không có tư cánh gì để có cô. Tôi thấy mùi vị của cô cũng chẳng khác những cô gái từng đeo đuổi tôi đấy."

    Miệng nói chuyện, tay thì đồng thời dùng lực, xoạt một tiếng, bộ ngực trắng nõn của Trầm Phi Yên lập tức bày ra, mềm mại trắng noãn khiến đàn ông thèm muốn.

    "Biến thái..." Trầm Phi Yên bị sỉ nhục nên càng phát giận, người đàn ông này là ai, màlại cư xử với cô như vậy. Cô lấy tay che ngực mình lại, nhưng không cách nào né được bàn tay đang nhanh tiến tới của người kia.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 45: Âm lãnh xà

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Vũ

    Chương 45: Âm lãnh xà

    Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thống hận như vậy, thân chịu khổ mà không biết người thất lễ là ai khiến cho Trầm Phi Yên không cầm được nước mắt, nhưng cô bướng bỉnh ngăn không cho lệ tuôn trào.

    "Tôi thích biểu hiện này, biểu hiện chịu đựng lăng nhục này càng làm tôi thêm phấn khích, hôm nay đến quả là đúng lúc mà!". Tà ý trong mắt chớp động hưng phấn, liếm khóe môi, tay kia trực tiếp sờ lên trước ngực Trầm Phi Yên.

    Ngay lúc cô nghĩ mình không thể tránh né được thì lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi vị thanh sạch, thoải mái. cái ôm ấm áp làm cô cảm thấy yên tâm, bàn tay mạnh mẽ ôm cô thật chặt trong ***g ngực.

    "Anh, anh tới lúc nào vậy?" Giọng nói nghiêm lạnh phát ra, chặn đứng bàn tay sói ác của Hiên Viên Long.

    Không thực hiện được ý định, Hiên Viên Long ngượng ngùng thả tay xuống, không đáp lời Hiên Viên Hoàng mà thú vị đánh giá người trong lòng hắn.

    "Vừa tới mà thôi!" Hiên Viên Long không thèm để ý, xoa xoa bàn tay có một chút ngứa của mình. Cô gái này thực sự rất đúng khẩu vị của hắn, làm hắn nói: "Cô gái này nên đem ình. Nhiều phụ nữ như vậy, cũng không chấp nhặt một người chứ?"

    Hiên Viên Lonng không chút xấu hổ nào mà nhìn Trầm Phi Yên, nói ra ý nghĩ của mình.

    Trầm Phi Yên cứng người, cô thật không ngờ vào lúc nào anh em bọn họ còn có hứng thú trao đổi phụ nữ. Giãy người như muốn rời khỏi vòng tay Hiên Viên Hoàng, lại bị hắn ôm chặt lấy, như muốn làm cho cô hít thở không thông.

    "Người này còn chưa đáp ứng đủ, anh trai, nếu anh muốn phụ nữ, em đây có thể cho anh mười người tám người cũng được."

    "Cái gì mà mười người tám người?" Hiên Viên Long bĩu môi khinh thường hỏi, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của Hiên Viên Hoàng, "Anh chỉ muốn người đang trong lòng kia thôi, ngay cả yêu cầu nhỏ như vậy, em cũng không đáp ứng sao?"

    "Không muốn!" Từng chữ rơi xuống, không khí bên cạnh Hiên Viên Hoàng cũng liền đông cứng lại, cái này cũng thể hiện ra là hắn đã đến ngưỡng cực hạn. Nếu người kia không phải là anh trai hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không để người kia vô lễ với mình như vậy.

    Con ngươi sâu thẳm phát ra tia hung ác bá đạo và nguy hiểm, Hiên Viên Long không khỏi co người lại một chút, từ trước tới này đứa em này không phải mèo. Chọc giận hắn đối với mình tuyệt đối không có lợi, giống như năm năm trước mình bị mất đi chỗ dựa vậy.

    Trước tiên Hiên Viên Long nhượng bộ, nửa phần chịu thua, nửa phần cung kính giả bộ nói: "Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ! Tốt xấu gì chúng ta cũng đã không gặp mặt năm năm, anh trai cũng muốn tới thăm, làm sao vì một người phụ nữ mà trở mặt với em được!"

    "Tốt nhất là đùa vui." Hiên Viên Hoàng cảnh giác nhìn thoáng qua Hiên Viên Long, không có ý giảm trừ sự cứng nhắc, nhất thời lòng hắn như bị xà quần chặt lại

    "Sa La, đưa người về, canh chửng chặt chẽ cho tôi!" Sa La bước ra từ trong bụi rậm, cô trầm mặc không nói, dẫn Trầm Phi Yên rời đi.

    Trầm Phi Yên không dám quay đầu lại, gần như đang trốn chạy. Cô luôn cảm thấy phía sau như có đôi mắt tà ác đuổi theo, khiến cho toàn thân không khỏi lạnh. Hiên Viên Hoàng kêu Sa La trông chừng cô, trong lòng có hơi chút cảm kích, hắn là đang bảo vệ cô nha!
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 46: Tuy hai mà một

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 46: Tuy hai mà một

    Sau khi về phòng, Trầm Phi Yên vội vàng đi tắm ngay lập tức. Sự đụng chạm của gã đàn ông kia khiến cô cảm thấy ghê tởm và dơ bẩn.

    Cô đi tắm lại rất nhiêu lần nhưng vẫn cảmthấy không sạch sẽ, trước giờ cô vẫn sợ đụng chạm thân thể với đàn ông. Giờ phút này với tâm lý bất ổn định khiến cô có cảm giác mình bị lây dính thứ gì đó dơ bẩn cực độ.

    Làn da non mịn trắng nõn bị Trầm Phi Yên chà xát đến đỏ ửng lên, thậm chí có nhiều chỗ còn lộ ra tơ máu, nhưng cô vẫn chưa muốn dừng lại.

    Bất chợt đôi bàn tay to lớn vươn tới bắt lấy tay Trầm Phi Yên, dọa cô thiếu chút nữa hét lên.

    "Đừng sợ, là anh." Hiên Viên Hoàng khỏa thân bước vào phòng tắm từ lúc nào không biết, ánh mắt hắn sâu thẳm đảo qua phần da thịt bị thương khi tắm của cô, đôi mắt hắn lện tia sát khí nhưng biến mất rất nhanh.

    "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh, đi ra ngoài. . ." Cô cảm thấy mình không được thánh sạch.Nên khi trống thấy hắn, Trầm Phi Yên như phát điên, tay chân khua loạn xạ, hung hăng đánh liên tiếp vào người Hiên Viên Hoàng có ý muốn xua đuổi hắn.

    Hiên Viên Hoàng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy Trầm Phi Yên đang điên cuồng quẫy đạp, đôi mắt hắn dịu dàng tựa như áng mây mềm mại bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh.

    Không lâu sau, tinh thần Trầm Phi Yên dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt cô bị bao phủ bởi một làn nước, thoáng sưng đỏ.

    "Anh ở đây rồi, sẽ không ai có thểgây tổn thương tới em hết.” Câu nói nồng nàn của hắn làm cho Trầm Phi Yên sửng sốt, cô hoàn toàn không thể tưởng được giọng nói Hiên Viên Hoàng lại dịu dàng và thâm tình như vậy.

    Vừa nói Hiên Viên Hoàng vừa hôn lên người Trầm Phi Yên, hắn hôn men theo thân thể mềm mại của cô không sót một chỗ nào, mỗi nơi môi hắn đều đi qua và để lại những dấu hôn màu đỏ chói mắt, hành động này của hắn hệt như đang vỗ về an ủi người yêu, giúp đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng cô.

    Mới đầu còn nhẹ nhàng, dần dần nụ hôn hắn càng trở nên nóng bỏng mãnh liệt, tựa như những đốm lửa nhỏ chợt cháy bùng lên mạnh mẽ khi gặp cơn gió thuận. Trầm Phi Yên không kháng cự, lúc này đây cô khao khát thân thể hắn, hy vọng hắn có thể xua đuổi sự sợ hãi trong thâm tâm cô. Không chút do dự, cô chủ động áp sát, dán đôi môi đỏ mọng của mình lên môi hắn. Dùng đôi tay mềm mượt của mình quấn quanh thân thể Hiên Viên Hoàng, áp sát vào người hắn.

    Hơi nước ngày càng mờ mịt, thân thể mềm mại ấm nóng của cô như dòng nước nhẹ nhàng len lỏi vào nội tâm giá băng của hắn. Cuốn trôi tất cả sự rét mướt trên đường đi của nó, thay thế bẳng sự ấm áp vô biên, khiến tâm hồn hắn trở nên yên ổn lạ thường.

    Gắt gao ôm người phụ nữ trong ngực, hắn hiểu chỉ có tình yêu chân chính mới khiến con người ta mong muốn an ủi vỗ về khi thấy người phụ nữ của mình lo lắng. Cô chính là sinh mệnh của hắn tựa như vầng thái dương soi rọi cuộc đời u tối của hắn. Kể từ lúc hắn vẫn còn là một cậu thiếu niên, gặp cô, có lẽ chính là món quà quý giá nhất mà thượng đế ban tặng cho hắn.

    Thân thể tuyệt đẹp của hai con người đang dây dưa triền miên, giao hòa nhịp nhàng, cùng nhau cảm nhận sự mê đắm của đối phương làm bùng lên ngọn lửa dữ dội, chiếu sáng rực rỡ vào nội tâm của nhau.

    Tình yêu của cô và hắn giống như vạn vật sinh trưởng cần phải có ánh mặt trời và nguồn nước, đều bổ sung cho nhau không thể tách rời. Nếu thiếu một trong hai, thế giới cũng không thể đâm chồi nảy lộc được.

    Dưới tác động của cuộc kích tình mãnh liệt, thân thể hai người như tan ra , không khí trong phòng ngày càng nồng đậm mùi hương hoan ái, có ngọt ngào và có cả khoái cảm. Trầm Phi Yên mặc kệ tất cả, phóng túng thân thể của chính mình, ép chặt người vào trong ***g ngực Hiên Viên Hoàng. Ngực hắn tỏa nhiệt nóng đến bỏng rát, như thể muốn hòa tan cô thành một cơn thủy triều đầu xuân. Cả người cô mềm nhũn như mất đi phương hướng chỉ biết bấu víu hắn, dựa dẫm hoàn toàn vào hắn.

    Cành, lá tuy hai mà một. Trong rừng vang vọng tiếng chim Hoàng Oanh vui vẻ líu lo, như mừng cho đôi người yêu vẫn đang chìm trong ái ân ngọt ngào, cuộc yêu kéo dài tưởng như vô tận.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 47: Ngóc đầu trở lại

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 47: Ngóc đầu trở lại

    Tiếng ma sát rợn người vang lên trong vườn hoa, khóe môi mỏng của Hiên Viên Long hơi cong lên, lộ ra ý cười, người của hắn ta rốt cục đã đến.

    "Ra đi!" Hiên Viên Long hô to, một bóng đen từ giữa vườn hoa bước ra, cả người gã ăn mặc kín mít, ngay cả gương mặt cũng bị che kín, chỉ lộ ra dáng người cao to cường tráng.

    "Thiếu gia, cuối cùng ngài đã tới, anh em chúng tôi chờ ngài lâu rồi."

    "Hừ, nếu không phải các người vô dụng, thì sẽ không để Hiên Viên Hoàng đoạt được quyền thế, thậm chí ép tôi ăn cơm tù những năm năm, món nợ này tôi nhất định sẽ tính sổ với hắn." Nghĩ đến bản thân mình bị thất thế năm năm qua, Hiên Viên Hoàng lại thấy chết mà không cứu, hắn ta hận nghiến răng nghiến lợi, muốn băm vằm Hiên Viên Hoàng thành ngàn mảnh.

    Trong bóng đêm, gã mặc đồ cũng căm giận lên tiếng: "Không có ngài, anh em chúng tôi cũng chịu rất nhiều uất ức. Rõ ràng là Hiên Viên Hoàng muốn cách li chúng tôi, chúng tôi luôn luôn chờ thiếu gia ngài trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ đoạt lại những thứ đã mất thêm một lần nữa."

    "Chắc chắn rồi, tôi muốn cho Hiên Viên Hoàng thấy ai mới là lão đại chân chính của hắc giới. Chỉ là con của một ả người tình mà cũng muốn làm hoàng đế, nghĩ đến đã cảm thấy đáng xấu hổ." Khinh thường sỉ nhục Hiên Viên Hoàng, giờ phút này Hiên Viên Long sôi sục ý nghĩ muốn đoạt lại thứ hắn ta đánh mất.

    "Anh em chúng tôi nguyện ý tiếp tục đi theo hỗ trợ thiếu gia." Gã đàn ông lập tức quỳ gối tỏ vẻ mình trung thành, thậm chí có chút vội vàng muốn đi chiến đấu luôn. Từ lúc Hiên Viên Hoàng nắm giữ thế lực cả hai giới hắc đạo lẫn bạch đạo, thì ra lệch cho bọn chúng cấm buôn lậu thuốc phiến, thu phí bảo kê, việc này làm bọn hắn than trời dậy đất.

    "Rắc" một tiếng, Hiên Viên Long bóp tay nắm chặt nhánh hoa tường vi khiến nó gãy nát, lạnh lùng cười, một nụ cười khoan thai chậm rãi lan tỏa khắp gương mặt đẹp của hắn ta.

    "Nghe nói mấy ngày trước Hiên Viên Hoàng hủy bỏ hôn lễ?"

    “Đúng vậy, thuộc hạ nghe nói có một thiếu niên tự xưng là con trai Hiên Viên Hoàng. Mặc dù tên nhóc kia vẫn còn nhỏ nhưng cũng chiếm được thế thượng phong, ép buộc Hiên Viên Hoàng hủy bỏ hôn lễ, cuối cùng hôn lễ bị hủy ngay lập tức."

    " Đúng là chuyện tốt !" Việc này khiến Hiên Viên Long rất hứng thú, hắn ta tức thời nảy sinh ra một kế hoạch nham hiểm.

    "Không biết thiếu gia có mưu kế gì hay chưa?" Gã mặc đồ đen hiển nhiên là thấy khuôn mặt của hắn biến đổi, và thấy Hiên Viên Long có vẻ đắc ý, nên vừa nghe thấy thế gã lập tức liền lên giọng nịnh hót, gã biết nhất định hắn ta có kế hoạch đối phó với Hiên Viên Hoàng.

    Hiên Viên Long xoay người nhìn chằm chằm gã mặc đồ đen, khẽ cười và nói: “Giúp tôi liên hệ với người em dâu này, có lẽ chúng ta sẽ liên thủ với cô ta một lần."

    “Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay!" Nói xong, gã mặc đồ đenlập tức biến mất.

    Trong gió lan tỏa mùi hương nhàn nhạt của tường vi, tâm trạng Hiên Viên Long chợt tốt hẳn lên, hắn ta thoải mái dạo bước xung quanh vườn hoa trong đêm tối tĩnh mịch.

    Hiên Viên Hoàng, chờ coi, còn chưa biết ai chết trước đâu!
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 48: Đi tìm cha

    Convert Beta : Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 048: Đi tìm cha

    Hơn hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ Trầm Phi Yên cảm thấy mất mặt đến như vậy, hành động tối qua của cô giống như con sói bị bỏ đói lâu ngày chộp được miếng mồi ngon, điên cuồng xâu xé.

    Thân thể đau nhức như bị xé ra làm hai khiến cô bất giác nhớ lại chuyện đêm qua. Cô đâu còn là đứa trẻ ngốc nghếch mới lớn nữa, hiển nhiên biết rõ màn kích tình đó nồng nhiệt đến cỡ nào.

    Trải qua mười năm đau thương, cô sống rất khép kín, đóng chặt cửa trái tim mình không rộng mở chào đón bất cứ ai thậm chí không cho phép bản thân mình có được hạnh phúc. Thế mà đêm qua…

    May mắn là Hiên Viên Hoàng không ở đây, bằng không Trầm Phi Yên thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Một giây trước cô còn mạnh miệng gào thét hận hắn, một giây sau liền nhào vào lòng ôm chặt hắn. Sự mâu thuẫn này khiến cô cảm thấy mình thật đúng là một kẻ đạo đức giả.

    Lê lết tấm thân mệt mỏi vào phòng tắm cá nhân, thay quần áo tươm tất cô liền đến phòng khách. Trên bàn bày đầy những món ăn ngon. Sa La đứng yên lặng ở góc phòng, như đoán trước được cô sẽ đói bụng sau khi thức dậy.

    Thật hết nói nổi, mặt Trầm Phi Yên liền đỏ bừng bừng, tựa hồ ngay cả Sa La cũng biết rõ chuyện xảy ra đêm qua, cô bất giác chột dạ.

    "Chào buổi sáng, Sa La." Cô cất lời chào vui vẻ, giọng điệu tỏ vẻ thoải mái, nhưng có trời mới biết cô “thoải mái” đến cỡ nào. Trầm Phi Yên chậm rãi ngồi xuống ghế bắt đầu thưởng thức bữa sáng ngon miệng.

    Sa La hơi nhướng mắt nhìn Trầm Phi Yên trong chốc lát, nhưng vẫn im lặng không trả lời chỉ đứng trước bàn ăn từ tốn phục vụ cô ăn sáng.

    Cái cảm giác như bị người khác nhìn thấu tim đen khiến Trầm Phi Yên thấm thỏm, ăn uống lơ đễnh hại cô thiếu chút nữa bị nghẹn, thế nên cô vội vàng và vài miếng liền buông đũa xuống.

    Ngẫm nghĩ thật lâu, Trầm Phi Yên rốt cục mở miệng hỏi: "Hiên Viên Hoàn đang ở đâu vậy?"

    Cô thật sự không có ý quan tâm hắn, chẳng qua cô cũng chỉ muốn chào hỏi hắn một tiếng mà thôi.

    Nét mặt Sa La vẫn lãnh đạm vô cảm, máy móc đáp: "Cậu chủ ra ngoài rồi ạ."

    "Hả?" Trầm Phi Yên hơi lên giọng sợ hãi, tên đàn ông chết tiệt này lại dám nhốt cô ở lại đây một mình rồi đi ra ngoài. Mà nghĩ đến cái tên biến thái ngày hôm qua làm cô cả nổi da gà.

    "Lúc cậu chủ đi thì Long thiếu gia cũng rời đi" Tựa hồ hiểu được biểu cảm trong lời nói lẫn nét mặt của Trầm Phi Yên, Sa La lên tiếng trả lời một cách tự nhiên.

    Trầm Phi Yên xấu hổ, ngượng ngùng cười, cảm thấy cô Sa La này thật sự rất lợi hại chỉ nghe một tiếng cảm thán mà đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô. Trầm Phi Yên an tâm đi thẳng về phòng.

    Hiên Viên Hoàng không ở đây, cái tên biến thái kia cũng không có. Vậy cũng tốt! Trầm Phi Yên sẽ chờ hắn trở về để nói chuyện rõ rằng. Cô là người không phải động vật, không thể muốn làm gì thì làm.

    Một ngày tẻ nhạt trôi qua khá lặng lẽ, lúc này tâm trạng Trầm Phi Yên ổn định lạ thường, bất giác cô nhớ Hồng Kông, tự hỏi không biết mọi việc ở đó có ổn hay không.

    _____________________Phần cách tuyến ________________________

    Chạng vạng tối, một hình dáng nhỏ bé vụt qua vụt lại lại trong vườn hoa, tựa hồ như đang đùa giỡn.

    “Khu vườn bát quái trận này cũng không tệ nha! Không biết bây giờ mẹ thế nào, tốt nhất là phải tận mắt thấy mẹ mới được!" Kể từ lúc Trầm Phi Dạ ép cha hủy bỏ hôn lễ thì nó vẫn trốn mất dạng, hành tung bí ẩn không ai phát giác được. Hơn nữa chính nó đặt bẫy mẹ khiến mẹ rơi vào tay cha, nếu để mẹ phát hiện ra thì… thế nên trong lòng nó có chút lo lắng.

    Lỡ như cha không còn yêu mẹ nữa, mà lại yêu người phụ nữ trong lễ cưới, như vậy không phải nó uổng phí công sức gài bẫy lâu nay sao, nghĩ đến đây lòng nó cuộn lên cảm giác buồn bực.

    Mặc kệ, nó đã quyết, nó muốn tìm cha, muốn hắn phải nhận nó.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 49: nửa đêm canh ba

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Mã Mã

    Chương 049: nửa đêm canh ba

    Nương mình theo bóng tối, Trầm Phi Dạ đột nhập ngôi biệt thự bằng lối đi bên hông.

    Ngôi biệt thự đồ sộ nhưng yên ắng một cách đáng sợ, thậm chí ngay cả bóng dáng người giúp việc cũng không thấy, huống hồ là bảo vệ. Trầm Phi Dạ mở to đôi mắt đen láy ngó đông ngó tây, nếu không cẩn thận mà bị tóm thì rất phiền phức, xung quanh càng im lặng, nó càng cảm thấy bất an.

    Theo lý thuyết, thân phận cùng địa vị của Hiên Viên Hoàng đáng ra phải có nhiều vệ sĩ bảo vệ, nhưng tình hình trước mắt thì hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ khu vườn ngũ hành bát quái khiến nó bỏ cả nửa ngày hao tâm tổn sức để phá giải thì ngôi biệt thự này xem ra chẳng có chút phòng vệ nào.

    Chẳng lẽ kế hoạch thất bại? Nghĩ đến đây Trầm Phi Dạ cảm thấy có chút ớn lạnh vậy mà mồ hôi lại chảy ròng ròng. Nó càng không muốn bị bắt sống, nếu mẹ mà biết bí mật bị lộ là do nó, nhất định mẹ sẽ lên cơn thịnh nộ cắt đứt quan hệ máu mủ với nó.

    Nó rón rén chạy tới phòng mẹ xem trộm, Trầm Phi Dạ chẳng qua cũng chỉ học lỏm người khác, thấy tình thế thay đổi thì phải nắm bắt cơ hội. Thấy mẹ vẫn mạnh khỏe, trong lòng nó dấy lên tia hy vọng.

    Nghĩ đến việc mẹ giấu tấm hình cũ nát đó như báu vật, nó tin rằng mẹ vẫn còn tình cảm với cha, nếu không sao lại cất kỹ bức ảnh đến vậy.

    Trầm Phi Dạ có chủ đích của mình, nếu có thể làm cho cha mẹ hóa giải hận thù, đến với nhau thêm một lần nữa thì nó sẽ có một gia đình hoản chỉnh, một mái ấm mà nó hằng mơ ước. Mặc dù vẫn còn là một đứa trẻ nhưng suy nghĩ của nó kín kẽ vô cùng, nó biết nó không nên thể hiện ý muốn này ở trước mặt họ, nếu không sẽ khiến mọi việc trở nên xấu đi, thậm chí có nguy cơ mối quan hệ mong manh giữa cha mẹ nó sẽ gãy đứt. Vì thế nó quyết định ẩn thân, chỉ âm thầm hành động một mình.

    Đứng bên cửa sổ, Trầm Phi Dạ nhẹ giọng nói, lời nói như thủ thỉ với bản thân mình, tuy mềm mỏng nhưng kiên quyết :"Mẹ, con nhất định giúp mẹ tìm được hạnh phúc."

    Nói xong, Trầm Phi Dạ liền nhanh chóng mất hút vào bóng đêm tối mịt. Đến và đi không một tiếng động, giống như nó chưa từng xuất hiện tại chốn này.

    Ngay lúc đó, Trầm Phi Yên nghi hoặc đưa mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ. Với sự nhạy cảm, cô cảm thấy bên ngoài hình như có người đang nhìn mình, cô bước đến nhanh tay mở toang cửa, nhưng trước mắt chỉ là một khoảng không tĩnh lặng, không một bóng người!

    Hôm nay không gặp Hiên Viên Hoàng, coi như cô có chút thời gian để ổn định lại tâm tình. Với không gian yên tĩnh như lúc này, cô thấy cũng không tồi, có thể thả lỏng cơ thể, giúp lòng mình dịu lại. Lại có thời gian suy nghĩ về những rắc rối cô vướng phải gần đây, những việc khiến cô lo lắng nhưng đôi khi có điều gì đó để lo lắng cũng không phải là điềm xấu.

    _______________________Phần cách tuyến____________________________

    Đêm giữa chốn xa hoa truỵ lạc, các cô gái ăn mặc chải chuốt lắc lư theo điệu nhạc sôi động . Âm nhạc rền rĩ làm cho con người ta điên đảo trong không gian nóng bỏng. Nhìn những động tác uốn éo từ thân thể tươi mát của thiếu nữ, cơ hồ muốn thiêu đốt mọi giác quang, khiến không khí hộp đêm sôi sục dâng trào mùi vị phóng đãng.

    Với ánh sáng mờ ảo bên trong quán bar, phần đông ánh mắt của mọi người nơi đây đều bị hấp dẫn về một phía.

    Tại một góc nhỏ được đèn chiếu sáng, nổi bật lên hình ảnh của hai người đàn ông, một người phong thái ngang tàng, một người lại có dáng vẻ trầm ổn đầy khí phách, cả hai người bọn họ đều toát lên vẻ cao sang của bậc vương giả. Với vóc dáng cao to cùng gương mặt điền trai, họ khiến mấy cô gái xung quanh dõi mắt không rời, cơ hồ như chảy cả nước miếng.

    Đong đưa ly rượu trong tay, Lôi Man Thiên vừa cười khoái trá vừa ngước đôi mắt ngạo mạn đến một cặp nam nữ gần đó.

    "Thật không ngờ con trai cậu lại gây ra chuyện này, đúng là khiến người khác có chút tò mò, không biết mẹ của tên nhóc đó rốt cục là người phụ nữ bản lĩnh như thế nào?" Nhận được điện thoại khẩn cấp của Hiên Viên Thị, Lôi Man Thiên liền lập tức về nước.

    Ở Hiên Viên thị nhiều năm, hắn ta chứng kiến người ở đây gây ra nhiều chuyện long trời lở đất. Nhưng việc làm hắn ta kinh ngạc nhất chính là không biết làm cách nào mà Hiên Viên Hoàng lại có một đứa con trai.

    Đối với tên nhóc đó, hắn ta thực sự cảm thấy hứng thú, thậm chí có ý muốn thu phục cậu ta một cách mãnh liệt.

Chia sẻ trang này