1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 12/03/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 70: Đàm phán.

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Vũ

    Chương 70: Đàm phán.

    Trong căn phòng âm u mờ mịt, con ngươi âm lạnh của Hiên Viên Hoàng nổi lên những tơ máu đỏ hồng. Người phụ nữ này vì một người hầu mà gây khó dễ cho hắn.

    Đối mặt với vẻ ngông cuồng lạnh lùng của người đàn ông, Trầm Phi Yên không nói một lời nào, tình cảm vừa mới chớm dậy lập tức hóa thành một đường cảnh giới.

    "Sa La, đi theo tôi, tôi giúp cô bắng bó vết thương." Trầm Phi Yên không thèm để ý đến cái liếc mắt của Hiên Viên Hoàng, cố gắng lôi kéo Sa La rời đi.

    Nội tâm cô lạnh của Sa La như có dòng nước ấm chảy qua, tuy rằng ngày hôm qua, cô không tốn mấy sức lực đánh bại những người kia. Thực ra, sâu trong lòng cô lại nhớ đến một người. Hiên Viên Hoàng muốn làm gi, cô không rõ, thế nhưng cô mơ hồ nhận ra rằng chuyện này và hắn không tránh được có mối liên quan.

    Không khí tựa hồ như đóng băng, lửa giận bao quanh Hiên Viên Hoàng giống như là muốn thiêu đốt lớp băng nam cực, lúc nào cũng có thể lấy đi sinh mạng người bên trong phòng.

    Tay của Trầm Phi Yên trống rỗng, chỉ kịp thấy Sa La quỳ xuống đất:"Là lỗi của tôi, xin chủ nhân nghiêm phạt!"

    Bộ dạng không nói lời nào của Hiên Viên Hoàng còn kinh khủng hơn, Sa La quỳ trên đất cũng không dám đứng dậy, chỉ còn chờ đợi bị trừng phạt.

    Qua hồi lâu, Hiên Viên Hoàng lạnh lùng đứng lên, đi ngang qua Sa La một câu cũng không nói, có tiếng cửa mở ra rồi đóng vào.

    Sa La cứ quỳ trên mặt đất như vậy, bất luận Trầm Phi Yên dùng mọi cách kéo cô đứng dậy, tất cả đều vô dụng. Sa La hất cánh tay của Trầm Phi Yên, nói cô ra khỏi phòng, đến tìm Hiên Viên Hoàng, điều nay làm cho Trầm Phi Yên bừng tỉnh ngộ.

    Không có sự cho phép của hắn, Sa La không có cách nào đứng dậy, thậm chí cứ phải quỳ như vậy, quỳ đến chết mới thôi.

    Trầm Phi Yên thấy mình không giúp Sa La được mà còn hại cô ấy, liền đi đến thư phòng của Hiên Viên Hoàng, trên đường đi cẩn thận, bình tĩnh suy nghĩ thật lâu.

    Trong tâm tưởng có chút không cam lòng, thế nhưng để giúp Sa La đứng lên, cô không còn thể làm gì khác hơn là đi gõ cửa phòng Hiên Viên Hoàng.

    "Anh vẫn còn thấy tức giận sao?" Trầm Phi Yên có điểm bất an, rụt rè hỏi.

    Hiên Viên Hoàng chăm chú nhìn màn hình máy tính, chỉ hơi đảo mắt qua một chút rồi lại tiếp tục quan tâm đến tình hình cổ phiếu biến đổi.

    Sự lạnh lùng của hắn như muốn đè nén lửa giận bên trong làm cho Trầm Phi Yên không biết phải nói gì, nhưng cô vẫn cứ phải nói.

    "Anh muốn tôi làm thế nào mới nguyện ý tha Sa La?" Ánh mắt sáng ngời, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Hiên Viên Hoàng. Lúc này, cô không thể không mang bộ dạng trên thương trường của mình ra để đàm phán với người đang ngồi kia.

    Nghe thấy Trầm Phi Yên nói ra điều kiện, khóe môi Hiên Viên Hoàng cong lên, nếu chính cô đưa tới cửa, vậy hắn cũng sẽ không khách khí.

    "Vì cô ấy, em sẵn sàng nguyện ý cái gì cũng làm đúng không?" Vẻ lười biếng nhưng lại mang theo một sự nguy hiểm ở nơi ánh mắt, giống như đêm tối hung hãn nắm lấy con mồi. Giọng nói Hiên Viên Hoàng khàn khàn như có một âm mưu kín đáo làm cho Trầm Phi Yên có dự cảm xấu nhưng không thể nào trốn tránh được.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Convert Beta: Mã Mã

    Ediotr: Vũ

    Chương 71: Tôi muốn trái tim của em

    Mọi chuyện đều do cô nên Sa La mới phải chịu phạt, Trầm Phi Yên không suy nghĩ gì nhiều liền gật đầu.

    Môi Hiên Viên Hoàng cong lên như một mảnh trăng lạnh, dần dần tạo thành hình cung, bộc lộ vẻ đẹp không thể ngăn cản.

    "Tôi muốn trái tim của em."

    "Tim?" Trầm Phi Yên ngây ngốc nhìn Hiên Viên Hoàng, đây là loại điều kiện gì vậy.

    Nhìn thấy cô có biểu hiện kinh ngạc, Hiên Viên Hoàng cảm giác thật khó chịu. Trên đời này hàng nghìn hàng vạn trái tim của những phụ nữ khác hắn đều không muốn, chỉ muốn có của cô thôi, vậy mà biểu hiện trên mặt cô là thế nào đây?

    "Thế nào, em không muốn sao?"

    Cảm nhận có dấu hiệu lại tức giận của hắn, trong lòng Trầm Phi Yên dâng lên một nỗi niềm chua xót cùng ngọt ngào. Mười năm trước cô đã mất đi trái tim của mình, mười năm sau trái tim đã không còn ở trên người cô nữa rồi, cho làm sao đây?

    Chua chát cười, Trầm Phi Yên nghiêm túc hỏi: "Vậy tôi cho anh thì anh sẽ thả Sa La sao?"

    Lại là Sa La, Sa La trong lòng cô quan trọng vậy sao? Lòng của cô chỉ có thể có một người là hắn. Lẽ nào cô không có một chút vui sướng hay cam tâm tình nguyện sao?

    "Đúng!" Hiên Viên Hoàng cắn răng gật đầu, khuôn mặt lạnh như băng cứng rắn thêm vài phần.

    "Vậy làm sao anh biết được khi nào thì tôi giao tim mình cho anh?"

    Hiên Viên Hoàng cảm thấy có điểm tức cười, hắn có tài năng để biết khi nào cô giao trái tim của cô cho hắn sao? Ánh mắt của cô trong trẻo tựa như biển xanh trời quang, làm cho hắn sa vào mê man.

    "Khi mà em yêu anh!" Yết hầu lên xuống, Hiên Viên Hoàng chỉ có đáp án này.

    Trầm Phi yên không nói gì, biểu hiện trên mặt chỉ là mỉm cười, nhưng lại luôn mang theo một nỗi buồn khổ, cứ như ăn phải hoàng liên vậy.

    ******

    Sa La không có bị bất kỳ sự trừng phạt nào, thậm chí còn được bổ nhiệm làm người bảo vệ luôn theo sát Trầm Phi Yên. Ở trước mặt Trầm Phi Yên cô phải lập thề cho dù có mất mạng cũng phải bảo vệ Trầm Phi Yên an toàn. Kiểu lập thề đẫm máu như vậy khiến cho Trầm Phi Yên có điềm khó tiếp thu thế nhưng cô lại không cách nào chống đối lại ánh mắt chân thành tha thiết của Sa La nên chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

    Từ lúc Hiên Viên Hoàng nói phải có được trái tim cô, Trầm Phi Yên lâm vào một tình cảnh thật lưỡng nan. Trước mặt Hiên Viên Hoàng cô biểu hiện thương mến người này, cứ như vậy mà trở thành chim ***g cá chậu ở bên hắn. Cô tự bẻ gãy đôi cánh của mình, không thể thoát khỏi, tất cả những chuyện này khiến cô vô lực mà đứng lên.

    Hiên Viên Hoàng nhìn thì ngang ngược, thế nhưng lúc đêm khuya vắng người, hắn lại dịu dàng mà chiếm lấy cả người cô khiến cô không cách nào kiềm chế được trái tim của mình trong đêm. Thân thể bọn họ dây dưa giống như giống như một đôi nam nữ ngây ngô, vô lực kiềm chế....Vội vàng, thậm chí là nhiệt liệt khiến cho bọn họ không thể thở lại bình thường, ban đêm triền miên trở nên dài dằng dặc, giống như tìm kiếm gì đó, cũng càng giống như cất giấu một loại dục vọng ở nơi sâu thẳm.

    "Phu nhân, mời dùng hồng trà!" Sa La đem một bình hồng trà Bá tước nóng hổi đặt lên chiếc bàn đá trong vườn tường vi, đồng thời đưa tới một dĩa nhỏ điểm tâm tinh xảo tuyệt đẹp.

    Đây là giờ trà chiều, Trầm Phi Yên mặc một bộ quần áo trắng, ưu nhã như một phu nhân Anh quốc.

    "Cám ơn, cùng ăn đi Sa La!" Trầm Phi Yên vỗ vỗ một cái ghế bên cạnh, Sa La cũng không cự tuyệt.

    Trên cổ Trầm Phi Yên có dấu đỏ bầm, cơ hồ là chưa tan hết, trừ phi mấy ngày này Hiên Viên Hoàng không ở nhà. Đôi mắt Sa La cụp xuống suy nghĩ, trên mặt có chút ửng hồng.

    Chủ tớ hai người không nói lời nào, cùng uống trà thưởng thức cảnh đẹp nơi này, cực kỳ nhàn nhã dễ chịu.

    Chỉ là....từ phía xa có người đi tới....

    Là Hiên Viên Hoàng, còn có một người phụ nữ xinh đẹp quấn lấy hắn, tay đang cầm chén trà của Trầm Phi Yên đột nhiên trở nên giá lạnh, đầu ngón tay run rẩy đến nỗi không nhấc được chung trà lên, chỉ có thể nhìn hai người đang đi tới.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 72: Người phụ nữ quyến rũ.

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Vũ

    Chương 72: Người phụ nữ quyến rũ.

    Mái tóc đỏ quăn quăn như tảo biển, một đôi mắt yêu mị không ngừng phòng điện, hai tay như rắn quấn lấy cánh tay của Hiên Viên Hoàng tựa hồ muốn tuyên bố quyền sở hữu.

    "Hoàng, người ta cũng muốn uống hồng trà!" Cánh tay ngọc ngà chỉ đến chiếc bàn điểm tâm chiều của Trầm Phi Yên, miệng chu lên đòi hỏi.

    Hiên Viên Hoàng kéo người đẹp đi qua Trầm Phi Yên như không có chuyện gì xảy ra, hắn quay qua bên Sa La nói: "Đi chuẩn bị cho tốt một bàn trà và điểm tâm cho Elle, rồi đưa đến hồ bơi."

    Vừa mới dứt lời, Elle mừng rỡ ôm lấy eo Hiên Viên Hoàng, nhón chân dùng sức hôn lên mặt hắn lưu lại một dấu son đỏ chót.

    "Hoàng, em yêu anh, anh đối xử với em thật tốt, em chỉ mới nói là muốn đi bơi mà anh cũng nhớ rõ được." Elle nịnh nọt tùm lum, ánh mắt không giấu nổi sự thiếu kiên nhẫn.

    "Bảo bối, đi thôi! Không phải lúc nãy em nói rất nóng sao?" Hiên Viên Hoàng ôm lấy thân hình như rắn nước của cô ta, hai người sóng vai hướng phía hồ bơi đi tới.

    Tình cảm thật thắm thiết như vợ chồng, chén trà trong tay Trầm Phi Yên chợt trở nên thật lạnh lẽo. Cô không hiểu, đêm qua người đàn ông kia yêu thương, nuông chiều cô như vậy, thế mà ngày vì sao hôm nay lại biến thành một người hoàn toàn xa lạ, còn mang theo phụ nữ khác đến trước mặt cô.

    "Phu nhân, trà lạnh rồi, tôi đổi chén khác cho cô!" Sa La khẽ gọi một tiếng, Trầm Phi Yên khôi phục lại tinh thần. Cô cần gì phải quan tâm, cô không quan tâm, thực sự không quan tâm.

    "Không cần đâu, cô đi làm việc đi. Tôi ngồi chỗ này một lúc thì sẽ tốt thôi, cảnh sắc nơi này rất đẹp!". Mỉm cười có chút gượng ép, Trầm Phi Yên làm như không có gì và tỏ ra rất mạnh mẽ.

    Sa La có chút lo lắng, chỉ là cô không thể ở chỗ này thêm được, hay là đặt trà và điềm tâm ở chỗ hồ bơi đi?

    Không quan tâm sao?

    Không, là rất quan tâm.

    Tại sao hắn lại muốn có trái tim của cô, nhưng một giây sau lại dùng cách thức này đáp trả lại. Mười năm trước, cô cứ như vậy mà yêu hắn, và món quà hắn cho cô cũng là thứ khiến cả đời cô không quên được.

    Trong lòng ê ẩm run rẩy, con tim cứ như bị người ta xé ra, từng đợt, từng đợt đau đớn cứ thế mà chiếm lấy Trầm Phi Yên.

    "Tiểu thư, tiểu thư...!" Thanh âm ngọt ngào vang lên khiến Trầm Phi Yên tình lại, cô bối rối mở mắt, một đôi mắt trong sáng vô cùng.

    "Chuyện gì?" Đánh giá người thiếu niên ở trước mắt, trông cũng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi gì đó, hai tay mang theo một đống túi giấy, có vẻ như là quần áo.

    "Có một vị tiểu thư Elle nói tôi đem quần áo đến chỗ này, vừa rồi, tôi lạc với bọn họ, muốn hỏi tiểu thư Elle ở chỗ nào?" Thiếu niên trong sáng cười, nụ cười ấm áp, thân thiện.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 73: Dây dưa ở bể bơi

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Vũ

    Chương 73: Dây dưa ở bể bơi

    Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt cười cong cong, nhìn vô cung thích mắt.

    "Tiểu thư, xin hỏi cô có thể đưa tôi tới đó được không?'' Nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời của cậu thiếu niên làm cho Trầm Phi Yên có chút mất hồn.

    Cô thật sự không muốn đi đến bể bơi chút nào, càng không muốn thấy cảnh tình tứ của hai người bọn họ, thế nhưng không biết vì sao cô không thể từ chối cậu thiếu niên này.

    "Tôi dẫn cậu đi!" Đừng lo lắng nữa, Trầm Phi Yên đứng dậy dẫn cậu thiếu niên đi về hướng bể bơi. Cô không hề biết rằng cậu thiếu niên đi đằng sau đang chu cái miệng nhỏ nhắn làm bộ đắc ý, hoàn toàn không hề giống như ánh mặt trời ban nãy nữa mà có phần tinh quái, xảo quyệt.

    Còn chưa tới bể bơi, cô chợt nghe thấy tiếng nhõng nhẽo, gợi tình của cô gái truyền đến sau bụi cỏ.

    "A...Hoàng... ... Ở đây, còn có ở đây, đều phải..."

    Nghe thấy giọng nói này, trong đầu Trầm Phi Yên hiện lên cảnh một đôi nam nữ lõa thể đang dây dưa với nhau. Cô dừng lại, không biết là nên đi về phía trước hay lùi trở về.

    "Tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Cậu thiếu niên hỏi với vẻ không biết, hình như hoàn toàn không nghe ra âm thanh vừa được truyền tới từ bể bơi.

    Khuôn mặt trắng trẻo có phần đỏ lên, Trầm Phi Yên thật hối hận vì đã đưa cậu bé tới nơi này.

    "Tôi... lát nữa chúng ta trở lại thì hơn!" Trầm Phi Yên xoay người nắm lấy tay cậu bé muốn dẫn cậu trở lại.

    Trái với dự tính, cậu thiếu niên hiện ra vẻ ngây thơ, nghiêm túc kéo tay Trầm Phi Yên lại nói: "Không được, nếu tôi đưa qua chậm, tiểu thư Elle sẽ tức giận. Tôi còn phải nuôi em gái, dù thế nào cũng phải đưa quần áo đến đúng hẹn."

    A, Trầm Phi Yên cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi cảm thông chua xót. Thật không ngờ cậu bé này lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn nó cũng chỉ ngang bằng con trai cô. Điều này khiến cho lòng Trầm Phi Yên có điểm chua xót.

    "Cậu ở lại đây, tôi sẽ đi xem tiểu thư Elle có ở đó không?" Lời nói dối này thật khó có thể tin nhưng Trầm Phi yên cũng chỉ là muốn bảo vệ tâm hồn thuần khiết của cậu thiếu niên này, sợ nó nhìn thấy cái không nên nhìn.

    Cô vội vàng xuyên qua đám cây, bể bơi xanh thẳm ngay lập tức xuất hiện trước mặt Trầm Phi Yên.

    Hai người trong hồ nước giống với suy nghĩ của cô, hoàn toàn toàn không che đậy gì.

    Bộ áo tắm của Elle đã sớm trôi lơ lửng trên mặt nước, bộ ngực trắng nõn, đầy đặn như hai bông hoa mềm mại nở bung trong nước, thân hình xinh đẹp quấn lấy hông Hiên Viên Hoàng cứ như muốn dính lấy thân thể tráng kiện của hắn.

    Làn da màu đồng của Hiên Viên Hoàng phản chiếu một chút ánh nắng mặt trời, cơ bắp rõ ràng, vóc người cao lớn, so ra còn đẹp hơn cả người mẫu, giống như một pho tượng điêu khắc thần Apolo đứng trong nước vậy.

    Con ngươi lạnh lẽo tỏa ra thứ ánh sáng nguy hiểm, tuy chỉ nhìn một chút nhưng Trầm Phi Yên liền tự động lui về sau mấy bước.

    Cái nhìn hời hợt của cô tất nhiên không thể nào làm ảnh hưởng đến màn hoan ái của hai người đang diễn ra trong hồ bơi. Bàn tay của Hiên Viên Hoàng thậm chí còn táo tợn đưa xuống dưới nước, sau đó là một tiếng đạp nước, Elle thét lên chà xát vào phần cứng rắn của Hiên Viên Hoàng.

    Hai người không hề cố kỵ mà âu yếm hôn nhau đắm đuối, Elle giống như một đáo hoa hồng nóng bỏng, cực kỳ thu hút.

    "Hiên Viên Hoàng..." Âm thanh hơi run từ cánh môi tái nhợt của Trầm Phi Yên thốt ra không có chút sức lực nào, nghe giống như một tiếng rên rỉ.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 74: Gián đoạn việc ********.

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Vũ

    Chương 74: Gián đoạn việc ********.

    Hai người trong bể bơi dĩ nhiên là đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau, làm gì có khả năng tiếp tục để ý đến Trầm Phi Yên đứng đó. Elle bất mãn cọ xát trong ngực Hiên Viên Hoàng, dùng đôi môi đỏ mọng của mình cắn vào ngực hắn, thu hút sự chú ý của Hiên Viên Hoàng về mình.

    Người phụ nữ chết tiệt, dám canh đang lúc cao hứng của cô mà làm gián đoạn.

    Trầm Phi Yên đứng bên hồ bơi, hai má vừa hồng một chút lại trở nên tái nhợt, cô nắm chặt tay áo của mình, dùng hết sức lực mà ngăn dòng nước mắt đang trực trào sắp chảy ra.

    Không quan tâm, cô nhất định sẽ không quan tâm đâu.

    Nghĩ đến cậu thiếu niên đang đợi bên ngoài, cô thật muốn ngăn hai người kia lại, nếu còn tiếp tục nói nữa, cậu thiếu niên ngoài kia nhất định sẽ nghe thấy.

    Cô dùng hết sức lực, ngẩng đầu lên, cổ vũ bản thân mình không để ý đến chuyện hai người kia đang làm. Trong tầm nhìn của khóe mắt, cô gần như thấy được chỗ bí ẩn của Elle, chỉ cần thêm hai ba phút nữa, cả người Elle sẽ được lấp đầy bằng bộ phận nóng cháy kia.

    Nghĩ đến chuyện bọn họ sắp làm, trong lòng cô đau nhói, thậm chí còn giận dữ, Trầm Phi Yên dùng sức kêu lên một tiếng:"Tiểu thư Elle, người ta mang quần áo của cô tới rồi!"

    Tiếng nói này thật là lớn, nếu hai người kia mà còn tiếp tục nữa thì cô không thể nào không bái phục sự can đảm của họ.

    Hai gò má Elle đỏ lên, cả người cũng ửng hồng, cô đang thiết tha muốn Hiên Viên Hoàng xuyên qua cơ thể mình. Chỉ là hiện giờ, thanh âm của người phụ nữ này sao lại to đến vậy, khiến cô không tài nào làm ngơ được. Quan trọng hơn là cô thấy Hiên Viên Hoàng lấy tay đẩy cô ra, không còn muốn tiếp tục nữa.

    Khuôn mặt giây trước vẫn còn yêu kiều, giây sau đã trở nên dữ tợn cực kỳ, tức giận rời khỏi người Hiên Viên Hoàng.

    Elle quay lại hung tợn nhìn Trầm Phi Yên mắng:"Mắt chó của cô ở dưới chân nên không thấy tôi đang bận sao? Cho người ta chờ một chút thì cô chết chắc? Cô, con tiện nhân này đúng là sao chổi mà!"

    Xoay người từ trong hồ đi lên, Elle hoàn toàn không quan tâm tới cơ thể mình đang trần trụi, cô muốn Trầm Phi Yên có thể nhìn thấy cơ thể hoàn hảo của mình. Kéo tay lấy khăn tắm choàng lên người, bộ dạng bất mãn đi về phía Trầm Phi Yên.

    Hiên Viên Hoàng dù bận rộn trong hồ bơi nhưng vẫn ung dung tựa sát người vào thành hồ, trên mặt tỏ vẻ lạnh lùng xa cách không gì sánh được, hắn không thèm quan tâm nhắm mắt lại để cho Elle được tùy ý xử sự.

    Nhìn khí thế hung hăng của cô gái, cả người Trầm Phi Yên thẳng lại đứng bên hồ, cô không nhìn Elle mà lại chằm chằm nhìn Hiên Viên Hoàng.

    Hắn đang nghĩ gì, sao lại có thể dung túng cho người phụ nữ này như vậy.

    Ánh mắt Elle gần như phóng ra tia lửa điện, cái con tiện nhân này, lại còn dám nhìn trộm cả đàn ông của mình. Ngay từ lúc bước chân vào đây, cô biết rằng người phụ nữ kia chắc chắn là có điềm đặc biệt với Hiên Viên Hoàng.

    Có điều, thấy Hiên Viên Hoàng không nói gì, có lẽ là hắn không muốn quan tâm đến, đã vậy, cô phải dạy dỗ người này cho thật tốt, để cô ta biết cái gì gọi là được cưng chiều, cái gì gọi là phi lễ không được nhìn.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 75: Lãnh trọn một cái tát

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 75: Lãnh trọn một cái tát

    Thấy chuyện tốt sắp thành lại bị kẻ khác tới phá đám, vẻ mặt Elle hung ác bước tới trước mặt Trầm Phi Yên, giơ cao tay.

    “Bốp!” Chưa đầy một giây sau, âm thanh chát chúa vang lên. Ngay lập tức Trầm Phi Yên cảm thấy một bên tai ù đặc, đau rát, thậm chí nhất thời choáng váng đến nỗi không phân biệt được phương hướng. Sàn đá cẩm thạch tại khu hồ bơi vốn rất trơn lại thình lình nhận một cái tát long trời lở đất của cô ả Elle khiến Trầm Phi Yên loạng choạng, cả người ngả về phía sau.

    Tại một góc khác của bể bơi, Hiên Viên Hoàng chứng kiến toàn bộ, đôi mắt hẹp dài khẽ mở ra, trong đáy mắt ánh lên tia hung bạo nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

    Ngay lúc Trầm Phi Yên “chờ đợi” giây phút cơ thể rớt xuống hồ bơi thì liền cảm nhận được một lực mạnh mẽ kéo cô trở lại.

    Mở to mắt kinh ngạc, lúc này đối diện với Trầm Phi Yên là đôi đồng tử mang đầy ý cười và đôi môi thiếu niên đỏ thắm mềm mại như cánh hoa đắm chìm trong làn nước lả lơi.

    "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

    Không ngờ cậu thiếu niên này là người cứu mình, cô đảo mắt đến thân hình mảnh khảnh của cậu ta, lại nhìn đến người đàn ông chứng kiến toàn bộ mọi việc mà vẫn ung dung ngâm mình trong bể bơi, trong lòng cô dâng trào cảm giác mất mát không tên.

    "Tôi không sao, cám ơn cậu." Bỏ cánh tay gầy guộc nhưng khỏe mạnh của cậu thiếu niên, Trầm Phi Yên cảm ơn không ngớt. Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tiểu nhân của người phụ nữ chua ngoa, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

    Trên môi cậu thiếu niên vừa nở cười vui vẻ, sau đó cong lên nét u ám đầy sát khí. Cậu buông Trầm Phi Yên ra, đem quần áo cầm trong tay trực tiếp ném lên người Elle:"Không ngờ một tiểu thư xinh đẹp như vậy lại có tâm địa rắn rết độc ác, quần áo của cô này!"

    Nhìn đống đồ nhàu nhĩ bị vứt qua một bên, lại nghe thấy tiếng nói bênh vực của cậu thiếu niên khiến Trầm Phi Yên hơi bàng hoàng sửng sốt.

    Khuôn mặt cậu ta rực rỡ như ánh mặt trời, những đường nét đẹp sáng lạn vô cùng, nhưng lúc này trên gương mặt thiên thần đó lại lóe lên nét lãnh liệt cùng khinh thường ném về phía người phụ nữ đối diện.

    "A, cái thằng nhóc đáng chết kia, mày vừa nói cái gì hả? Mày là nhân viên của cửa hàng đó đúng không, được, tao sẽ cho người phá nát cái cửa hàng đó ày coi." Cầm quần áo trên người, Elle bị sỉ nhục nên tức giận đến run rẩy, bàn tay mảnh mai giơ ra chặn trước mặt cậu thiếu niên lớn tiếng quát tháo, bộ dạng hung dữ như sư tử cái rình mồi.

    Nếu là người khác chắc chắn đã bị dọa cho giật mình, nhưng cậu thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, mặt không chút gợn sóng.

    "Đúng là kẻ xấu xa, lòng dạ đàn bà độc ác. Tiểu thư, chúng ta đi." Nói xong, cậu liếc cặp mắt khinh thường nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoàng, kéo tay Trầm Phi Yên rời đi.

    Trầm Phi Yên vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, ú ớ không nên lời, chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta lôi đi.

    "Tên láo xược đó là ai vậy, cũng thật to gan lớn mật. Hoàng, sao anh không nói gì vậy!" Elle dậm dậm chân, cô ta cảm thấy rất mất mặt, cô ta sang trọng như thế này lại bị tên nhóc hèn mọn ở đâu chạy lại lớn tiếng quát mắng sỉ nhục khiến cảm giác sôi sục lúc nãy tắt ngóm.

    Đáy mắt Hiên Viên Hoàng dâng lên ý cười nhàn nhạt, nhìn bóng dáng thiếu niên kia rời đi, nhất thời dấy lên cảm giác rất đỗi quen thuộc.

    "Biến, tôi không muốn gặp cô nữa." Không màng để ý đến vẻ mặt đầy bất mãn của Elle, Hiên Viên Hoàng trực tiếp đuổi thẳng.

    Elle không dám nói lời nào, nhìn dáng vẻ lạnh lùng phảng phất tia nguy hiểm của Hiên Viên Hoàng, trái tim cô ta đột nhiên đông cứng lại.

    "Tên tiểu quỷ, thật là thú vị!" Hiên Viên Hoàng nâng tay sờ cằm mình, nhìn chăm chú hai bóng dáng nắm tay nhau bỏ đi, tâm tình không hề tức giận mà ngược lại có đôi chút thích thú.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 76: Thuật cải trang của Trầm Phi Dạ

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 76: Thuật cải trang của Trầm Phi Dạ

    Chuyện xảy ra tại bể bơi khiến Trầm Phi Yên cảm thấy rất buồn bã và thất vọng, nhưng nhìn đến bàn tay mình đang được nắm và kéo đi bởi cậu thiếu niên, không hiểu sao lòng cô cuộn lên cảm giác thật quen thuộc cùng ấm áp.

    "Đừng nhíu mày, cô mà cứ nhíu lại như thế sẽ bị biến thành bà cô già đó!" Vừa nói nó vừa giơ tay nắm chặt mi tâm của mình tạo ra bộ mặt quỷ xấu xí như các lão Công Công trong phim thời xưa, chọc Trầm Phi Yên không nhịn được cười khúc khích.

    "Ha ha... Không ngờ cậu lợi hại như vậy, đúng là buồn cười muốn chết. À này, vừa rồi cậu đắc tội với người ta, tốt hơn hết cậu nên trốn nhanh đi!" Chuyện đã xảy ra như vậy, Trầm Phi Yên nghĩ rằng Hiên Viên Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu bé này, trường hợp Sa La chính là ví dụ.

    Vội vàng lôi cậu thiếu niên chạy tới phòng của mình, Trầm Phi Yên lục lọi trong đống quần áo lấy ra môt tấm thẻ ATM, đưa cho nó.

    "Tiểu thư, cô làm gì vậy?" Nó đưa tay nhận lấy, trưng ra bộ mặt khó hiểu hỏi.

    “Thẻ ngân hàng này cậu cầm lấy, nhưng giấu nó đi, nhớ đừng để Hiên Viên Hoàng bắt được. Sa La, đưa cậu bé này đi ra ngoài ngay." Trầm Phi Yên cấp tốc đẩy cậu thiếu niên ra khỏi cửa, cho tới lúc Sa La đưa cậu ta đi rồi, trong lòng cô mới bình tĩnh được một chút.

    Cầm thẻ trên tay, khuôn mặt cậu thiếu niên có điểm khinh thường, không nói cho nó mật mã thẻ thì làm sao nó rút tiền đây chứ!

    Ôi chao, mẹ thật sự là đệ nhất hồ đồ. Chuyện quan trọng vậy mà cũng quên cho được.

    Thở dài bất đắc dĩ, Trầm Phi Dạ nhanh tay đem tấm card nhét vào túi, cũng may là mẹ yêu nó, thường lấy ngày sinh nhật nó để làm mật mã thẻ ngân hàng.

    Cậu thiếu niên này không phải ai khác, mà là Trầm Phi Dạ. Nó dùng thuật cải trang, cho nên mới dám cả gan vào trong này làm loạn. Nó chỉ là đứa trẻ lên 10 nhưng đã cao hơn 1m5 rồi, sau này lớn lên có lẽ còn cao hơn cả VĐV bóng rổ Yao Minh nữa, vì thế cho nên rất nhiều người thấy nó đều tưởng nó đã mười bốn mười lăm tuổi, chứ không hề nghĩ tới tên nhóc này chỉ mới 10 tuổi thôi.

    ***************

    Buổi tối, trong phòng ăn vang lên tiếng cười nói vui vẻ lạ thường, Hiên Viên Long dẫn theo vị hôn thê Phương Lily của mình đến tòa thành làm khách, vừa vặn hôm nay cô ả Elle cũng mới tới, nên không khí náo nhiệt hơn rất nhiều.

    Trầm Phi Yên không ngờ phải chạm mặt nhiều người như vậy, vừa bước xuống lầu uống nước cô liền hối hận không thôi, lập tức xoay người bước lên, lại nghe phía dưới truyền đến một gọng nói sang sảng.

    "A, ở đây còn cất giấu người đẹp ư? Em trai thật là, cũng không mời cô ấy xuống dưới giới thiệu với mọi người một chút, định giấu diếm thật sao?" Tay cầm ly rượu đỏ, nghe vậy Phương Lily ló gương mặt bự phấn ra nhìn, tỏ vẻ ta đây là người quan trọng bậc nhất.

    Bị người khác nói khích, Trầm Phi Yên đứng chôn chân ở cầu thang, bối rối không biết nên đi hay ở. Nếu đi xuống, cô lấy thân phận là gì, ngay cả tình nhân cũng không phải. Nếu quay lên, lại khiến cho người khác nghĩ cô kiêu ngạo. Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan!

    "Xuống đây, bảo bối." Giọng nói vang vọng toàn bộ đại sảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Giọng nói Hiên Viên Hoàng mang theo uy lực mạnh mẽ khiến đối phương không có cơ hội kháng cự, thân thể Trầm Phi Yên cứng đờ trong phút chốc, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn. Hắn thân mật kêu cô là ‘bảo bối’, làm cô nghĩ đến người phụ nữ đanh đá đứng bên cạnh hắn kia.

    Hắn muốn cô lấy tư cách gì, là người tình, là kỹ nữ, hay ngay cả làm người tình cô cũng không xứng?

    Sắc mặt tái nhợt, Trầm Phi Yên bỏ ngoài tai lời nói của hắn, tiếp tục thẳng bước lên lầu.

    Giờ khắc này, ở trong lòng cô, cô không nghĩ mình thuộc về hắn, thậm chí lại dấy lên niềm khát vọng tự do mãnh liệt.

  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 77: Nụ hôn trừng phạt

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 77: Nụ hôn trừng phạt

    Trên thang lầu hiện rõ bóng dáng cao ngạo và lạnh lùng của người con gái lại mang chút gì đó hơi ngông cuồng, thậm chí cả người cô toát ra vẻ lạnh lẽo và cô tịch.

    "Xoảng!" Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, ly rượu trong tay Hiên Viên Hoàng bị bóp nát, phút chốc, mọi người trong gian phòng đều im phăng phắc, không một ai dám lên tiếng.

    Giờ phút này cả người Hiên Viên Hoàng như được bao phủ bởi ngọn lửa đen kịt ở chốn địa ngục đang cháy hừng hực, thân thể hắn tỏa ra luồng tà khí cuồng nộ vô hình, làm người ta cảm thấy khiếp đảm vô cùng.

    "Tôi nói lại một lần nữa, xuống dưới." Giọng nói lạnh toát như khí hậu vùng Nam cực xa xôi, tiếng gầm của người đàn ông như trận bão tuyết cấp mười hai thổi tới, hủy diệt mọi thứ hỗn loạn trên đường đi của nó. Dấy lên nỗi bất an cùng hoảng sợ của mọi người có mặt trong gian phòng nơi đây.

    Trầm Phi Yên xoay người, nhìn ly rượu vỡ vụn trong tay hắn, máu trong người cô bất giác đông cứng lại. Muốn lên tiếng chống đối, lại phát hiện mình không thể, cổ họng nghẹn ứ, cô thật sự khiếp sợ bộ mặt khủng bố của người đàn ông kia.

    Một tia ánh sáng của sấm chiếu lên thân thể hai người, Trầm Phi Yên cắn chặt môi đến mức bật máu. Cuối cùng, cô vẫn khuất phục bước tới trước mặt Hiên Viên Hoàng.

    Nhìn khóe môi đang rỉ máu, Hiên Viên Hoàng không chút lưu tình hung hăng phủ môi mình lên đó. Đây là một nụ hôn trừng phạt. Không có sự dịu dàng, mê luyến mà vô cùng thô bạo và bá đạo tuyệt đối. Sau một hồi triền miên, hắn dùng sức cạy mở cái miệng bé xinh đang khép chặt, cái lưỡi mạnh mẽ lập tức tiến vào dây dưa quấn lấy cái lưỡi thơm tho của Trầm Phi Yên, ra sức mút lấy, cơ hồ như hút hết mọi hơi thở của cô, khiến cả người Trầm Phi Yên run rẩy, mất hết sức lực mà mềm nhũn.

    Trong cơn hỗn loạn, Trầm Phi Yên không thể điều khiển bản thân, chỉ có thể tùy ý để Hiên Viên Hoàng hành động, hắn như muốn rút cạn sinh lực của cô, rút hết mọi thứ ngọt ngào từ cô. Cho đến khi, bên môi truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô từ trạng thái si mê mãnh liệt dần dần hồi tỉnh.

    Trong miệng đột nhiên dấy lên vị máu tanh ngọt, chầm chậm chảy qua đầu lưỡi, cuối cùng tràn ra ngoài khóe môi một đường đỏ thắm.

    Hiên Viên Hoàng vừa lòng nhìn “chiến tích” của mình gây ra, xẵng giọng:"Đây là sự trừng phạt giành cho cô, nếu còn làm vậy một lần nữa, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ như hôm nay đâu, nhớ kỹ đấy!"

    Hai cánh môi bị hôn đến đỏ bừng, đồng thời cũng bị cắn rách lộ ra một mảng da thịt. Làn môi mềm mại non nớt đều bị Hiên Viên Hoàng “tàn sát” bừa bãi không chút thương tình. Vốn dĩ là đôi môi đẹp như trái anh đào đỏ thắm, mà hiện tại lại trông vô cùng thê thảm, khiến người khác nhìn vào đau xót không thôi.

    Tay cuộn tròn thành nắm đấm, nội tâm Trầm Phi Yên trào dâng cơn tức giận như trận đại hồng thủy muốn hủy diệt cả nhân loại.

    Hắn không hề kiêng dè mà ở trước mặt mọi người trừng phạt cô một cách tủi nhục như vậy, chẳng những thế còn hung hăng để lại cho cô dấu vết nhục nhã, có phải đối với hắn cô chẳng là gì cả cho nên mới sử dụng biện pháp trừng phạt này sao?

    Đôi mắt Trầm Phi Yên bình thường đã rất đẹp, chúng sáng lấp lánh tựa như những viên kim cương trong suốt được bọc quanh bởi dải lụa màu lam mượt mà, giờ phút này lại thấp thoáng ẩn hiện thêm tầng hơi nước mơ hồ, khiến cho người ta liên tưởng đến những hạt mưa bụi tưới xuống vùng đất Giang Nam màu mỡ, xinh đẹp vô cùng.

    Hiên Viên Long ngắm đến đờ đẫn cả người, vốn tưởng rằng cô cũng không mấy xinh đẹp và cũng chẳng phải là người đặc biệt gì. Trước đây, hắn muốn chiếm đoạt người con gái này chẳng qua là để trả thù Hiên Viên Hoàng mà thôi. Thế nhưng, ngay lúc này đây, hắn lại bắt đầu nảy sinh ý định phải chiếm giữ cô cho bằng được, với mục đích nguyên thủy nhất của người đàn ông đối với người phụ nữ, chứ không hề liên quan gì đến ân oán cá nhân cả.

    Bộ dao nĩa trong tay Phương Lily bị ấn chặt xuống mặt bàn thiếu điều muốn bị bẻ cong. Không khó để nhìn ra, người con gái này trời sinh đích thực là kẻ hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông. Tuy lúc này cô ta không đoán được suy nghĩ của Hiên Viên Hoàng, ngoài miệng hắn nói đây là trừng phạt, nhưng cô ta lại thấy nụ hôn này rất rất nồng nhiệt, cử chỉ lại vô cùng thân thiết. Mà hiện tại ngay cả Hiên Viên Long cũng xem đến mê mẩn, bực bội, cô ta mạnh bạo cắt miếng thịt bò phát ra tiếng mới khiến Hiên Viên Long hoàn hồn trở lại.

    Ngoài mặt hai ả đều cười nói vui vẻ trông thật ăn ý, tuy rằng có hơi khách sáo, nhưng sâu trong đáy lòng đều ngấm ngầm xem Trầm Phi Yên là kẻ thù không đội trời chung.

    Người phụ nữ này làm cho hai ả cảm thấy bất an vô cùng. Trừ khi loại bỏ được cô, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ chẳng có ngày nào được sống yên ổn.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
    Chương 78: Khát vọng không thể thỏa mãn

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Lôi

    Chương 78: Khát vọng không thể thỏa mãn

    Bữa cơm diễn ra trong không khí nặng nề, Trầm Phi Yên có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt ác cảm nhìn mình chằm chằm, cô không ngước lên nhưng cũng biết là ai.

    Một là Elle, người mà cô có dịp chạm mặt và vô duyên lãnh một cái tát của ả tại bể bơi ngoài trời vào sáng nay. Người còn lại là Phương Lily, ngồi cùng với Hiên Viên Long ở phía đối diện và cũng là vị hôn thê của hắn. Hai người bọn họ không hẹn mà gặp, đều coi cô là cái đinh trong mắt không hề che dấu. Vội vàng và vài đũa, Trầm Phi Yên liền bỏ lên lầu. Lần này Hiên Viên Hoàng không có ý giữ cô lại, vẻ mặt cũng không biểu hiện nhiều hứng thú.

    Bữa tiệc vừa chấm dứt, Hiên Viên Long dẫn Phương Lily lên phòng trên lầu hai.

    Chưa kịp bước vào phòng, Hiên Viên Long ở hành lang tức tốc hôn cô ta ngấu nghiến. Rõ ràng có một khoảnh khắc hắn lại phát sinh cảm giác cuồng nhiệt với người con gái kia. Cơm còn chưa nuốt xuống, thân thể hắn đã sớm bùng nổ, dục vọng phun trào mạnh mẽ.

    Những người phụ nữ mà Hiên Viên Hoàng chạm qua, từ trước đến giờ

    đều là hàng cực phẩm, mỗi một người có thể được xem là “tuyệt sắc giai nhân”, không thì cũng là những người có điểm đặc biệt. Tóm lại tất cả bọn họ đều là vưu vật trần gian. (vưu vật: báu vật trời cho)

    Hôn mãnh liệt như thế nhưng không thể làm cho Hiên Viên Long cảm thấy thỏa mãn, hắn muốn nhiều hơn nữa, lập tức ngón tay luồn xuống bên dưới váy của Phương Lily, thô bạo xé rách tấm vải mỏng manh, tiến sâu dục vọng to lớn của mình vào đầm lầy phong tình lả lơi đó.

    Không một chút kiêng dè, hai người nồng nhiệt sờ soạng kích thích lẫn nhau ở trên hành lang. Hiên Viên Long ra sức luận động hạ thân, sau vài cú thúc mạnh mẽ hắn đạt tới đỉnh cao của cơn khoái cảm, nhưng trong thâm tâm lại hoàn toàn trống rỗng, không thể lấp đầy.

    "Đau quá đi, hôm nay anh thật mạnh mẽ.” Vẻ mặt Phương Lily vô cùng thoả mãn, thân thể vẫn còn giữ chặt vật đàn ông to lớn của hắn, lên tiếng cảm thán.

    "Phải không? Tôi sẽ làm cho em sung sướng hơn nữa." Không áp chế được cơn phiền muộn khiến Hiên Viên Long không thể thoả mãn, hắn ôm lấy Phương Lily, trực tiếp tiến vào phòng.

    Đôi mắt “mưa bụi Giang Nam” tựa hồ có một loại ma lực, làm hắn không cách nào thoát được chỉ còn biết chìm sâu mê mệt trong đó. Một vẻ đẹp diễm lệ mị hoặc như vậy nhưng không chạm tới đươc, làm hắn cảm thấy chán nản vô cùng.

    Tay thô bạo tách hai chân Phương Lily, ép cô ta dạng ra hết cỡ, ngón tay dùng sức cấu ngắt nhụy hoa hồng nhuận nơi khu vườn bí ẩn của cô ta.

    "A... Long... Em muốn..." Bị hắn trêu đùa kích thích như vậy làm cho thân thể Phương Lily không ngừng run rẩy, toàn thân cô bốc lên luồng nhiệt khô nóng. Ngón tay Hiên Viên Long thuần thục trêu ghẹo khiến phía dưới ướt đẫm của cô ta, nhưng hắn lại ung dung, không hề vội vàng mà tiếp tục bỡn cợt.

    Khu tư mật dụ hoặc nở rộ giống như đóa hoa thuốc phiện, Hiên Viên Long ấn mạnh ngón tay thọc sâu vào trong nhụy hoa đó, lập tức ra vào mãnh liệt.

    Phương Lily chịu không nổi sự kích thích ồ ạt, lớn tiếng hét ầm lên. Lần sau còn mạnh hơn lần trước, mỗi một lần đều khiến cô vừa hưng phấn vừa đau đớn. Hôm nay người đàn ông này rất quái lạ, tự kìm nén chính mình, mà cũng không cho cô được thỏa mãn, khiến cô như phát điên chìm sâu vào cơn khát dục vọng.

    Cuối cùng chịu không nổi, Phương Lily chẳng thèm để ý đến liêm sỉ, ngồi lên trên Hiên Viên Hoàng, vặn vẹo thắt lưng dìm “con thú lớn” của hắn vào sâu trong thân thể mình. Cô đong đưa thân mình một cách say mê nhẳm cảm thụ được sức mạnh to lớn của Hiên Viên Long. Người đàn ông này khiến cô điên cuồng, thân thể của bọn họ hòa hợp như thể sinh ra là dành cho nhau, đã nếm qua mùi vị đàn ông của hắn, chỉ một lần thì không thể nào giả tỏa cơn khát được.

    Ngược lại với dáng vẻ u mê chìm đắm của Phương Lily, đôi mắt Hiên Viên Long không một chút cảm xúc, đáy mắt chỉ thấp thoáng ánh lên tia rét mướt, hoàn toàn không nhìn thấy sự vui sướng nào trong đó. Người phụ nữ hắn muốn ngay lúc này, không ai khác, chính là Trầm Phi Yên.

    Nghĩ đến ánh mắt đầy mê hoặc của Trầm Phi Yên, lại còn có vòng eo mềm mại như làn gió thu, Hiên Viên Long lập tức bị kích thích, hưng phấn điên cuồng trỗi dậy. Hắn đổi bị động thành chủ động, thô bạo ném Phương Lily xuống giường. Hắn nhấn người, vọt vào trong cơ thể cô ta lần nữa, lại điên cuồng ra ra vào vào như muốn trút hết nỗi phiền muộn lên thân thể lả lơi dưới thân. Mỗi một lần động thân, có thể lên đỉnh và cũng có thể lên đến cực độ.

    Không khí trong phòng ngột ngạt mùi vị phóng đãng, âm thanh rên rỉ không ngừng phát ra, xen lẫn hơi thở thô suyễn như dã thú ngủ đông, vang vọng làm người ta không khỏi cuồng dã cùng mê loạn.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Convert Beta: Mã Mã

    E***or: Vũ

    Chương 80: Đòn trước mặt dễ tránh, đón sau lưng khó phòng.

    Phu thê tình thâm, Kiêm Điệp nồng tình

    (Ý chỉ tình cảm vợ chồng sâu sắc như Kiêm Điệp. Là loài chim trong truyền thuyết, con trống cánh trái, con mái cánh phải, dựa vào nhau thì mới bay được)

    Sáng sớm trên bàn cơm, cái cổ mảnh khảnh của Phương Lily không e dè mà để lộ ra ngoài dấu vết tím bầm ám muội, trông rõ cực kỳ.

    Elle khẽ cắn môi, cũng lấy tay kéo cổ áo của mình ra làm cho hai ba vết đỏ lộ ra như hàn mai ngạo tuyết thi nhau đua nở trên núi cao hùng vĩ.

    Hai người phụ nữ âm thầm phân cao thấp, cả hai đều cật lực bày ra vết tích sủng ái đêm qua của mình.

    "Anh Hiên Viên quả thật rất dũng mãnh, nhìn dấu vết kia của chị thực sự làm cho em ghen tị đó nha!" Elle biết rõ thân thế của Phương Lily, cũng biết trước kia cô lả vị hôn thê của Hiên Viên Hoàng, hiện tại lại là người của Hiên Viên Long, người này sao vận khí lại tốt như vậy, cô cảm thấy thấy đố kỵ.

    Cô lớn lên cũng vô cùng xinh đẹp, còn người phụ nữ kia thế mà trước sau đều trở thành vị hôn thê của cả hai anh em nhà Hiên Viên, điều này làm cô khó chịu vô cùng.

    Liếc mắt nhìn đến người phụ nữ như kỹ nữ kia, Phương Lily cảm thấy cực kỳ kinh thường mà nhìn vào bộ ngực nở hoa của cô ta, lửa giận trong lòng bốc lên. Ngay cả cô mà Hiên Viên Hoàng cũng không thèm đụng chạm, bây giờ lại trở nên mê mệt cái người phụ nữ không ra gì như vậy.

    "Rồng có mạnh cũng không giống như hoàng đế được, ấn ký của cô thật đúng là khắc ở vị trí tốt đó." Phương Lily giả cười tiếp lời: "Chỉ là, cô cũng gọi tôi một tiếng chị nên tôi cũng phải có lòng nhắc nhở cô một chút, nhìn dấu ấn ở trước ngực cô, nếu người ngoài không biết còn tưởng rắng cô là xe bus, ai cũng có thể lên được."

    Rõ ràng, Phương Lily cố ý châm chọc, khuôn mặt trang điểm của Elle không ngừng run rẩy. Người phụ nữ này, cô thật lòng là muốn lôi kéo làm quen, vậy mà cô ả này hoàn toàn đem cô ra nhục mạ, nói cô như cái xe bus, như một món hàng rẻ mạt.

    Trong lòng thật sự tức giận nhưng Elle không dám đối đầu với cơn giận của Phương Lily nên đành nén giận. Hai người rơi vào tình thế đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng bị.

    Khuôn mặt Hiên Viên Long toát ra vẻ tà mị làm tăng vẻ đẹp của hắn lên vài phần, còn Hiên Viên Hoàng thảnh thơi ngồi uống cà phê, cái gì cũng không nói.

    Dấu ấn trên người Elle làm Trầm Phi Yên cảm thấy thật nhức mắt, cô ôm lấy ***g ngực mình. Nơi đây vẫn còn lưu lại mùi vị của Hiên Viên Hoàng cùng vết tích của hắn, lại cũng chính nó giờ đây đang nằm trên cơ thể của người phụ nữ khác. Cô cảm thấy thật dơ bẩn.

    Xoay người muốn đi lên lầu, không nghĩ tới Elle đang bực mình vì bị Phương Lily nói móc. Thấy Trầm Phi Yên đứng dậy, Elle cao hứng mỉm cười, lập tức ẻo lả nói:"Trầm tiểu thư, nếu đã xuống đây thì cùng ngồi ăn với mọi người đi, càng đông người càng náo nhiệt mà."

    Elle ồn ào như thế, tất cả mọi người đều di chuyển ánh mắt nhìn về phía Trầm Phi Yên.

    Cô thật sự không còn cách nào khác đành đi xuống lầu cùng ăn điểm tâm.

    Phương Lily càng nhìn thấy Trầm Phi Yên lại càng thêm căm ghét. Bắt đầu từ hôm qua đến giờ, ánh mắt Hiên Viên Long không dứt ra khỏi Trầm Phi Yên.

    Ở tòa cổ thành này, Hiên Viên Hoàng chưa bao giờ mang phụ nữ về. Lần này, nếu không phải cô và Hiên Viên Long đến vì có mục đích thì cô cũng không biết được Hiên Viên Hoàng lại có một chỗ đẹp như tiên cảnh tới mức này. Cô Elle này dù sao cũng chỉ là kỹ nữ cao cấp, lần này đến khá đột ngột, tất nhiên sẽ không lâu dài. Điểm khiến cô rất không hiểu là cái cô Trầm tiểu thư này, nhìn đoan trang, xinh đẹp, nho nhã, dáng vẻ cực kỳ không tầm thường, chỉ cần nhìn một cái thì có thể biết ngay là cô không phải loại phụ nữ như vậy.

    "Trầm tiểu thư, đã tới đây thì không phải là người ngoài rồi, cùng đến ăn điềm tâm đi!" Phương Lily vẫy tay ra vẻ chủ nhà tiếp đãi khách.

    Lông mày nhíu lại, Trầm Phi Yên thực sự không thích cảnh tượng này chút nào.

    "Vậy quấy rầy mọi người." Không dám nhìn Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên biết nếu mình từ chối nhất định sẽ gặp phải chuyện khó chịu như hôm qua, thế nên cô ngoan ngoãn chọn ngồi xuống ăn.

    Thật là một bữa cơm khó nuốt, đã có một Phương Lily, giờ lại thêm một Elle nữa, cả hai người này đều muốn trở thành nữ chủ nhà mà chiêu đãi cô. Trầm Phi Yên cúi đầu không nói, thỉnh thoảng mở miệng đáp một câu, tình cảnh thật dơ bẩn này khiến cô cũng nuốt thức ăn không nổi.

    Cuối cùng cũng ăn xong, Trầm Phi Yên vôi vàng lui khỏi.

    Ở đây, hoàn toàn không phải là thế giới của cô!!!

Chia sẻ trang này