1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Penalty Strike - Hồi ký của 1 đại đội trưởng trừng giới Hồng quân 1943 - 1945

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi maseo, 02/02/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mariacallas

    mariacallas Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2007
    Bài viết:
    112
    Đã được thích:
    0
    He he , sông Dnhép của bác sâu hơn vực Mariana 1 tẹo
    Ờ em nhầm , đọc nhanh quá tưởng sông sâu 12km
    Được mariacallas sửa chữa / chuyển vào 14:43 ngày 02/03/2009
  2. Buratinos

    Buratinos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2003
    Bài viết:
    227
    Đã được thích:
    0
    Cậu này có vấn đề đọc hiểu rồi, đọc kỹ đi rồi hãy thắc mắc
  3. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Ờ, đó là chiều rộng và sâu của đầu cầu Rogachev do quân Đức kiểm soát trên bờ trái sông Dnepr chứ ko phải bản thân con sông. Dù sao cũng cám ơn các bác đã quan tâm :D
    Chào thân ái và quyết thắng!
  4. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Các cô gái làng vui mừng chào đón sự trở về của các shtrafnik và sĩ quan, những người mà họ vẫn hẹn hò. Cánh "binh sĩ tạm thời", như cách gọi chính thức, chỉ là những sĩ quan bị tạm giáng chức, phần lớn họ có học hành và trình độ văn hoá cao. Thêm vào đó đầu họ cũng đã lâu chưa bị cạo theo kiểu lính nên tất cả đều có cùng kiểu đầu như mọi sĩ quan bình thường. Chúng tôi đã để lại nhiều kỷ niệm tốt đẹp cho dân địa phương. Ai mà biết được 1 người tốt hay xấu nếu chỉ xét đến những hình phạt mà nhà chức trách dành cho họ, điều đó chỉ có thể biết chính xác qua ánh mắt các bà các cô dân địa phương. Các sĩ quan cơ hữu của tiểu đoàn phần lớn còn trẻ với tuổi đời 20 - 25 cũng hết sức hoà đồng với các cô gái làng. Các đơn vị hậu cần và hỗ trợ, các kho vũ khí đạn dược của tiểu đoàn đều đóng trong làng, chúng tôi ko thể mang theo tất cả vào hậu tuyến địch, tất cả giấy tờ của chúng tôi cũng để lại đây, nhiều shtrafnik vẫn ở lại làng để canh giữ chúng. Nhiều người mới bị tuyên án phục vụ trong tiểu đoàn cũng đã tới làng. Khi quân ta chiến đấu giải phóng Belorussia, số những "người bị vây" tăng lên. Tình hình chiến sự hiện nay cũng khiến nhiều binh sĩ mắc lỗi ko hoàn thành nhiệm vụ, vậy là số frontovik bị nhận án đưa vào tiểu đoàn tôi cũng tăng lên.
    Trong bất kỳ trường hợp nào, chúng tôi cũng vẫn có đủ số binh lính tạm thời để thay thế số được cho ra. Thậm chí trước khi số shtrafnik được phục chức, trong vài ngày chúng tôi đã phải lập thêm 2 đại đội. Quá trình phục chức cho các shtrafnik vẫn đang tiến hành, nhiều đại diện toà án binh Phương diện quân và Tập đoàn quân tới tiểu đoàn để xem xét các quyết định điều động với sự có mặt của các trung đội trưởng. Họ chính thức huỷ các bản án, phục chức cho các shtrafnik, 1 số sĩ quan cao cấp còn được gắn lại quân hàm ngay tại chỗ. Cùng lúc đó họ còn ra các quyết định trả lại các danh hiệu nhà nước và các giấy tờ cần thiết. Sau đó các cựu shtrafnik đã hoàn toàn trở lại là các sĩ quan và được gửi về đơn vị cũ.
    Những "người bị vây" thì được gửi về làm sĩ quan các trung đoàn dự bị giống như các sĩ quan ở nơi tôi vừa rời khỏi cùng các bạn chiến đấu khác. 1 số "người bị vây" vẫn còn mang cấp hàm cũ ví dụ như "công binh chiến đấu" hay "sĩ quan kỹ thuật" với đủ loại cấp bậc. Họ được nhận cấp hàm mới thấp hơn cấp hàm cũ 1 - 2 bậc. Quy định này vốn đã được áp dụng chung trong quân đội khi đổi cấp hàm. Thật ko may, tôi ko được tham gia vào cuộc "tẩy uế" cho những người đã được xoá bỏ tội lỗi với Tổ quốc vì phải làm trung đội trưởng của 1 trong 2 đại đội mới thành lập. Chắc tôi bị đưa vào đây vì mới chỉ kinh qua cuộc thử lửa đầu tiên và chưa có đủ kinh nghiệm chiến trường.
    Các đại đội của tiểu đoàn lại nhận 1 nhiệm vụ mới: đánh chiếm 1 đầu cầu trên sông Drut'' từ tay bọn Đức. Để hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi phải tiến tới khu vực bờ sông mà bọn Đức đang kiểm soát 1 cách bí mật vào ban đêm mà ko có pháo dọn bãi. Ko được hô "Hurrah!" để làm quân địch thật bất ngờ. Chúng tôi tiến thẳng vào 1 ngôi làng, tên gì tôi quên rồi, đẩy bật bọn Đức ra khỏi tuyến hào đầu tiên và được cam kết rằng các đơn vị khác của Tập đoàn quân sẽ chiếm đầu cầu.
    Lại 1 lần nữa, đêm hoàn toàn ko trăng và có nhiều mây. Bọn Đức hoàn toàn ko chờ đợi 1 cuộc xung phong của quân ta, chúng có lý do để bình chân như vại, thậm chí ko thèm bắn pháo sáng. Ko giống như băng trên sông Dnepr, băng trên sông Drut'' cực kỳ dễ vỡ nếu bị pháo bắn. Đầu tiên chúng tôi thử vượt sông bằng cách đi bộ để khỏi làm vỡ mặt băng. Có lẽ mặt băng quá dễ vỡ này là lý do khiến bọn Đức tỏ ra rất khinh suất, thậm chí ko thèm chiếu sáng xung quanh các chiến hào của chúng. Điều duy nhất chúng làm là bắn bừa đạn cối vào mặt băng trên sông. Thật khốn nạn làm sao tôi lại bị ngã, mặt băng chỗ này đã từng bị vỡ và mới đông lại 1 chút, tôi rơi tõm xuống nước và cố hết sức tìm 1 chỗ có băng đóng chắc hơn nhưng vô hiệu, băng xung quanh tôi rất mỏng và vỡ tan trong tay tôi. Dòng chảy bên dưới kéo tôi đi, áo và quần bông nặng lên từng giây. Xin nói thêm là tôi ko biết bơi, đến giờ vẫn thế, vì vậy bạn có thể hiểu lúc đó tôi đã kề cận cái chết đến mức nào.
    Đây là 1 thiếu sót lớn của tôi đã được nhiều lần chỉ ra trong những kỳ kiểm tra thể chất trước chiến tranh, mặc dù tôi biết trượt tuyết, nhảy cao và xa, bắn rất giỏi. Tuy nhiên, tôi đã được tay shtrafnik giao liên của mình cứu, anh ta lúc nào cũng ở gần chỗ tôi. Trung đội tôi mới được thành lập và tôi chưa có cơ hội biết tên anh ta, mặc dù đáng ra tôi nên biết! Khi anh ta trông thấy, hay nghe thấy tiếng tôi lóp ngóp trong nước, cố gắng 1 cách vô vọng để thoát lên trên lớp băng, anh ta vẫn còn ở chỗ băng mỏng. Anh ta nằm ngay xuống miệng hố băng, chìa khẩu tiểu liên ra để tôi nắm lấy nòng súng. Người lính từ từ kéo khẩu tiểu liên lên miệng cái hố mà với tôi như thể cửa vào địa ngục. Cuối cùng tôi cũng tới được 1 chỗ băng dày, đập vỡ đám băng mỏng xung quanh và trèo được lên trên. Đoạn tiếp theo của cuộc hành trình chúng tôi chỉ dám bò, và ko chỉ có mỗi chúng tôi mới bò.
    Ngay khi chúng tôi tới được bờ sông, chỗ này rất dốc, ánh lửa bùng lên. Quân ta đã bắt đầu khai hoả làm bọn Đức hoàn toàn bất ngờ. Quân Đức phòng thủ sông Drut'' rất mạnh, chúng có boongke bê tông với tháp pháo bọc thép, bãi mìn dày đặc, 3 lớp rào thép gai và nhiều thứ khác. Tuy nhiên vị trí mà chúng tôi tấn công lại ko có mìn và rào thép gai rất yếu. Điều đó 1 lần nữa chứng minh rằng chỉ huy Tập đoàn quân đã cố tránh mọi thương vong ko cần thiết, cho dù đó là thương vong của shtrafnik. Các trinh sát đã làm việc rất tốt và tìm ra điểm yếu trên tuyến phòng ngự Đức. Ko cần giữ im lặng nữa. Chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng thét tuyệt vọng của bọn Đức, chúng ko có hy vọng gì trong 1 trận chiến giáp lá cà ban đêm. Các shtrafnik gầm lên những tiếng chửi rủa tục tĩu nhất, những tiếng thét chế nhạo và chiến thắng thay vì tiếng "Hurrah!" Tôi tới được tuyến hào đầu tiên cùng tay giao liên và nhiều người khác đã bị ngã xuống băng. Tuyến hào này vừa được người của tôi chiếm và quét sạch bọn Đức. Có rất nhiều xác lính Đức cả dưới hào lẫn đằng sau. Các shtrafnik vẫn tiếp tục xung phong ở nhiều nơi và thậm chí đã tới được tuyến hào thứ 2.
  5. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Tôi bị ướt và lạnh thấu xương, cố làm ấm bằng cách di chuyển thật nhiều nhưng vô hiệu. Tẩu thuốc có giúp tôi đôi chút, tôi là con nghiện hút tẩu nặng từ trước khi ra trận. Cái tẩu rất to, chứa được nhiều thuốc, có hình dáng tiêu chuẩn khiến nó có thể giữ ấm rất lâu. Thuốc lá của tôi ướt và các đồng đội trong hào vui lòng chia sẻ số thuốc của họ cho tôi. Tẩu thuốc giữ ấm cho ngón tay tôi, nhưng toàn bộ phần còn lại của cơ thể đã bắt đầu mất điều khiển vì bị cóng. Bộ quân phục của tôi thấm đẫm nước và đang dần đóng băng, ko giống với 1 tấm áo giáp mà giống với 1 cái mai rùa hơn. Tôi ko sao cử động chân tay được nữa, chỉ còn có thể quay đầu y như 1 con rùa. Đôi ủng dài của tôi hoá thành 1 cục băng và tôi sợ chân mình sẽ bị cóng, tình hình còn tệ hơn nhiều hồi ở trại mùa đông Học viện khi những ngón chân to tướng của tôi bị cóng lạnh. Đại đội trưởng, thiếu tá Syrovatski, nhận thấy tôi ko thể tiếp tục làm trung đội trưởng nữa, anh lệnh cho 2 shtrafnik bị thương nhẹ mang tôi về trạm xá tiểu đoàn. Họ kéo tôi về trên 1 tảng băng lớn qua sông Drut'' ngay trong đêm đó.
    Bác sĩ tiểu đoàn, đại uý Stepan Petrovich Buzun, người chắc nịch và có chòm râu bác sĩ điển hình, là người chịu trách nhiệm về các vết thương tại trạm xá tiểu đoàn đặt trong 1 cái lều có lò sưởi. Tôi nghĩ chưa từng có ai, kể cả các shtrafnik, gọi ông bằng cấp bậc quân đội. Bác sĩ Buzun và phụ tá của ông, trung uý Ivan Demenkov, cắt bỏ bộ quân phục đóng băng cứng đơ của tôi bằng 1 cái kìm cắt dây thép gai. Họ lột sạch quần áo của tôi ra và lập tức mát xa toàn thân bằng cồn. Đương nhiên họ cũng cho tôi uống 1 lượng rượu hợp lý và sau đó mặc lại quân phục khô cho tôi, hình như họ được cấp sẵn quân phục khô đề phòng các trường hợp như của tôi, và kho quân phục nằm ngay gần đó. Họ còn đưa cho tôi 1 đôi ủng nỉ khô và ấm. Vì trong lều đã đầy thương binh nên họ đào cho tôi 1 cái hố sâu trên tuyết, bên cạnh lều, đáy hố lót cành linh sam và 1 cái áo mưa. Sau đó họ đặt tôi vào, đắp 1 cái áo mưa nữa, phủ cành linh sam lên và đắp 1 lớp tuyết dày lên trên cùng, chỉ để lại 1 lỗ nhỏ để thở. Tôi ko hiểu rõ giá trị của loại giường này lắm, nhưng đương nhiên thấy rất ấm sau cuộc mát xa bằng cồn cùng với chút rượu trong dạ dày, tôi ngủ ngay lập tức.
    Sáng ra tôi rời khỏi "hang ổ" của mình với tâm trạng của 1 người vừa được nghỉ ngơi hoàn toàn, tràn trề sinh lực. Tôi thậm chí còn ko bị chảy nước mũi, biểu hiện thường gặp khi bị nhiễm lạnh, viêm phổi hay viêm phế quản. 1 tuần sau đó cổ tôi mọc nhiều mụn, đó là hậu quả ko mong muốn duy nhất của vụ bơi lội ngoài kế hoạch dưới hố băng. Theo như Stepan Petrovich, vị bác sĩ sáng suốt của tiểu đoàn, sau này giải thích đó là nhờ sự vận động của của toàn bộ nguồn lực nội tại trong cơ thể tôi trong điều kiện kiệt sức vì cố gắng quá mức. Hồi đó chúng ta chưa sử dụng từ "stress". Đây chính là sự khác biệt chủ yếu giữa chiến đấu và mọi hoạt động khác của con người. Như tôi biết sau này, trong chiến tranh con người ta ít ốm hơn rất nhiều so với bình thường và có ốm cũng ko nặng bằng. Thực tế cũng chẳng có bệnh dịch nào xảy ra cả. Như trường hợp của tôi, tôi cho rằng đó là do từ nhỏ tôi đã quen sống ở nơi lạnh giá, và sau đó còn được huấn luyện tại Học viện ở Viễn Đông. Luôn tiện tôi cũng muốn nói rằng bác sĩ Stepan Petrovich của chúng tôi từng là 1 shtrafnik, ông quyết định ở lại làm sĩ quan cơ hữu tiểu đoàn sau khi mãn hạn. Ko ai nói đến chuyện này trong tiểu đoàn, nhưng tôi biết nhiều trường hợp tương tự, và rất kính trọng những sĩ quan đã có những quyết định như vậy.
    Trong khi tôi còn đang ngủ trong cái hốc tuyết của mình, đơn vị của tôi đã hoành thành nhiệm vụ và thậm chí còn áp sát được ngôi làng, tại đó 1 trung đoàn bộ binh đã tiếp tục tiến hành cuộc tấn công. Thật ko may, đóng góp của tôi trong trận đánh chỉ gồm cuộc bơi lội dưới hố băng và giấc ngủ trong hang tuyết là hết. Tôi rất thất vọng vì kinh nghiệm trận mạc của mình chỉ tăng lên có tí tẹo. Thứ duy nhất làm tôi ghi nhớ suốt đời là tên con sông Drut'' trên đất Belorussia. Tôi đã ko được chứng kiến trung đoàn bộ binh khép vòng vây lực lượng Đức mà tuyến phòng thủ của chúng đã bị các shtrafnik xé toạc. Mọi người kể cho tôi nghe về những trận pháo kích dữ dội được tiến hành liên tục bằng Katyusha. Ko hiểu 1 đơn vị shtrafnik đã tiến quá sâu vào tuyến phòng ngự Đức hay đơn giản do họ mất liên lạc mà đã bị 1 pháo đội Katyusha bắn nhầm, nhiều quả Katyusha rơi sát các shtrafnik gây 1 số thương vong. Những người chứng kiến đều nói giờ mới hiểu tại sao bọn Đức sợ những loạt Katyusha đến thế.
  6. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Sau khi được trung đoàn bộ binh thay vị trí, các đại đội tân lập tham chiến rút về tuyến sau nhập vào lực lượng chính của tiểu đoàn. Ko may, cuộc tấn công phải dừng lại sau đó vì vấp phải sự kháng cự mạnh mẽ của bọn Đức. Chỉ mãi đến cuối tháng 6 chúng tôi mới được nghe tin tức về cuộc vượt sông Drut'', khi chiến dịch Bagration bắt đầu, và đất nước Belorussia từng chịu nhiều đau khổ dưới ách chiếm đóng của bọn Đức đã được giải phóng hoàn toàn.
    Vào lúc đó, binh sĩ thuộc các đại đội tân lập vừa trở về từ bờ bên kia sông Drut'' nhanh chóng được xếp lên xe tải đưa đến khu vực phía đông Byhov. Có lẽ Tập đoàn quân cũng đã lên kế hoạch sử dụng Tiểu đoàn Trừng giới ở đó. Đó là suy đoán của tôi thôi vì chúng tôi chẳng có thông tin chính thức nào. Mặc dù lúc đó đã là đầu tháng 3 nhưng tự nhiên vẫn làm chúng tôi kinh ngạc với những trận mưa tuyết dữ dội. Tuyết rơi dồn dập suốt nhiều ngày. Chúng tôi vừa kịp đến vị trí trước khi mọi con đường trở nên ko thể đi được. Suốt cả tuần chúng tôi bị cắt rời khỏi mọi đơn vị hậu cần của tiểu đoàn, những tay vui tính gọi đó là "ăn kiêng theo thời tiết". Vì ko tìm đâu ra thực phẩm, thực đơn của chúng tôi chỉ còn là thứ súp nấu từ tuyết đun sôi, đó là thứ duy nhất rất sẵn! Chúng tôi còn 1 ít thịt bò đóng hộp của Mỹ, 1 hộp cho cả 1 đại đội! Quân ta gọi loại thịt bò hộp này là "mặt trận thứ 2", nó có rất ít mỡ và chỉ vài mẩu thịt vụn. Thứ súp cực kỳ loãng của chúng tôi chỉ có duy nhất 1 thứ của thịt bò, đó là mùi. Để thêm vào món súp đó, mỗi người chúng tôi được 1 mẩu bánh mì khô. Ko có cách nào kiếm được thức ăn ở đây để phụ thêm vào "thực đơn ăn kiêng", thật trái ngược với lúc ở làng Maiskoe.
    Sau trận mưa tuyết dữ dội, con đường được người ta dùng xe tăng mở trở lại, cuộc tấn công bị đình chỉ. Chúng tôi lại được xe tải chở đến làng Gorodets, gần Maiskoe. Chúng tôi biết từ đây đến Maiskoe rất gần nên dễ dàng nối lại những mối quan hệ cũ với dân địa phương. Quá trình phục vụ trong thành phần Tập đoàn quân 3 của tướng Gorbatov kết thúc, tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều có những kỷ niệm tốt đẹp nhất trong suốt cuộc chiến với viên tướng tử tế này. Có tin đồn rằng vì cả Gorbatov lẫn Rokossovski đều từng bị bắt và bị xét xử bằng các bản án bất công nên họ cư xử với các shtrafnik rất có tình người. Tôi nghĩ giờ là lúc tốt nhất để kể về 1 huyền thoại, cũng có thể là chuyện thật, về Gorbatov. Chuyện kể rằng sau khi giải phóng Rogachev, công binh làm 1 cây cầu tạm cho bộ binh và xe loại nhẹ đi qua những chỗ băng đóng ko chắc trên sông Dnepr. Chiếc cầu rất hẹp và chỉ có thể đi 1 chiều. Chỉ huy việc điều phối vượt sông nhận lệnh của Gorbatov là chỉ cho những xe pháo ra tiền tuyến qua sông, vậy là có rất nhiều xe phải nằm lại bờ tây Dnepr, trong đó có cả những chiếc jeep Willy.
    Chỉ huy việc vượt sông là 1 thiếu tá to cao khoẻ mạnh, anh tuân thủ mệnh lệnh và ko cho phép những xe quay về từ tiền tuyến qua sông vì như vậy sẽ phải chặn dòng xe đang nối nhau ra mặt trận. Ko ngờ chiếc jeep Willy của tướng Gorbatov cũng bị chặn trong số này, ông nhảy khỏi xe và yêu cầu cho xe mình qua sông gấp. Viên thiếu tá nhắc lại mệnh lệnh của chính ông và từ chối làm theo lời yêu cầu. Tướng Gorbatov nộ khí xung thiên vì sự bất tuân thượng lệnh của viên thiếu tá, ông bất thần vung cây gậy nổi tiếng vụt luôn. Viên thiếu tá cũng phản ứng lại 1 cách bất ngờ ko kém. Anh ta quay nhanh người đánh trả tướng quân thật mạnh làm ông mất thăng bằng ngã lộn qua thành cầu rơi xuống tuyết. Thật là shock! Nhiều sĩ quan nhảy khỏi xe jeep chỉ huy, 1 số chạy xuống giúp tướng quân, số khác rút súng ngắn ra tay, vồ lấy viên thiếu tá và giữ chặt tay anh ta. Có vẻ như số mạng tay thiếu tá chỉ còn đếm từng giây. Tướng quân phủi tuyết khỏi quân phục, bước tới chỗ viên thiếu tá và ra lệnh thả anh ta ra, sau đó rút chai rượu của ông ra.
    Cả Tập đoàn quân đều biết chỉ huy ko uống rượu, hút thuốc và ko cả văng tục. Ông đã bỏ rượu từ khi còn trẻ và trong cuộc chiến, dù có bị bạn bè chửi vì ko chịu uống ông cũng chỉ nói mình sẽ chỉ uống trong Ngày Chiến thắng. Vì vậy việc ông mang theo chai rượu còn làm các sĩ quan shock hơn. Gorbatov tự mình rót 1 chén vodka đầy đưa cho cho viên thiếu tá đang sửng sốt, nói: "Làm tốt lắm thiếu tá! Uống đi, coi như lời xin lỗi và phần thưởng cá nhân của tôi cho anh. Tôi đã dạy dỗ vô số thằng ngu bằng cây gậy này, anh là người khôn đầu tiên tôi gặp. Hãy tiếp tục công việc, tôi sẽ gửi ngay cho anh 1 tấm huân chương thực sự." Đó là 1 câu chuyện nghe rất huyền thoại về tướng Gorbatov, nhưng tất cả chúng tôi đều muốn tin. Có lẽ nó có thật! Thật tiếc là chúng tôi ko bao giờ được chiến đấu dưới sự chỉ huy của ông nữa.
    Sau khi tới Gorodets, chúng tôi mất nhiều thời gian để nhận những người mới tới, trang bị vũ khí và thắt chặt tình đoàn kết trong các đơn vị. Các buổi huấn luyện quân sự cũng được tổ chức, mục đích chính là để các dạy các cựu phi công, sĩ quan hậu cần và các loại sĩ quan kỹ thuật khác cách chiến đấu như bộ binh. Tức là bắt hành quân, bò trườn, đào hầm hào, vượt chướng ngại vật và sử dụng đúng cách các loại tiểu liên, súng máy, súng trường chống tăng, thậm chí cả panzerfaust thu được của bọn Đức. Tuy nhiên điều khó nhất là dạy họ cách vượt qua nỗi sợ mà nhiều shtrafnik bị khi ném lựu đạn, đặc biệt là loại F-1. Mảnh của loại lựu đạn này thậm chí có thể gây chết người ở khoảng cách 200m trong khi 1 người lính được huấn luyện tốt cũng chỉ ném xa độ 50 - 60m. Chúng tôi dạy họ ném lựu đạn thật, có nổ thật. Binh lính được ném lựu đạn ra từ trong hào, nhưng vẫn còn nhiều người ko đủ can đảm nên đã ném đi ngay.
    Quá trình tổ chức và huấn luyện kết thúc vào khoảng giữa tháng 5. Đương nhiên, trong thời kỳ này chúng tôi đã thiết lập được quan hệ gần gũi với những người dân địa phương. Cũng có nhiều câu chuyện lãng mạn, ko chỉ giữa binh sĩ tiểu đoàn và các cô gái địa phương. Thì ra còn có 1 sân bay cách chỗ chúng tôi ko xa với 1 tiểu đoàn phục vụ bay (BAS) đóng ngay cạnh. Phần lớn binh sĩ tiểu đoàn này là những cô gái trẻ.
  7. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    1 ngày xuân ấm áp, tôi nhớ mình nghe thấy 1 tiếng nổ trên con lộ, gần như ngay giữa làng. Thì ra do đất mềm ra, 1 quả mìn chống tăng Đức đã nổi lên bề mặt, 1 con ngựa kéo xe chở đạn pháo đã dẫm lên làm quả mìn phát nổ. Thật ngạc nhiên là số đạn pháo ko bị nổ theo và người đánh xe ko chết. Anh lính đánh xe bị thương được đưa vào trạm phẫu còn chú ngựa béo tốt chết ngay tại trận. Tất nhiên vụ nổ gây hoảng sợ cho nhiều người, nhưng kết quả phụ là bếp ăn tiểu đoàn có cơ hội nâng cao khẩu phần. Giao liên Zhenya của tôi (tôi ko thể nhớ họ anh ta) cũng kiếm được 1 miếng mỡ ngựa, anh ta là 1 đầu bếp cừ và đã làm nguyên 1 nồi cực kỳ ngon gồm thịt, khoai tây, tỏi và 1 số gia vị khác mà anh ta xin được của chủ nhà. Chúng tôi mời các vị chủ nhà cùng dùng bữa tối cải thiện này, trong khi Zhenya cũng mời các nữ binh sĩ trẻ của tiểu đoàn phục vụ bay (BAS) mà anh ta quen. Tất nhiên, các vị chủ nhà góp thêm 1 ít quốc lủi cho bữa tối. Mọi người đều hoan hỉ và tán thưởng chàng đầu bếp, đặc biệt là các cô gái đến từ sân bay. Có vẻ như khẩu phần của họ ko được thịnh soạn bằng cánh phi công. Tuy nhiên, tất cả các cô đều đổ thức ăn đi khi nghe được đây chính là thịt con ngựa bị mìn nổ chết! Thật tồi tệ, họ chưa bao giờ dùng thử 1 món ăn "kỳ cục" như vậy.
    Suốt 1 thời gian dài chúng tôi ở Gorodets đã diễn ra rất nhiều cuộc hẹn hò và nhảy nhót vào buổi tối. Khi chiều xuống dần và chúng tôi ko phải tập quân sự, chúng tôi lại đồng thanh hát những bài ca trong căn lán lính theo sáng kiến của ai đó. 1 bài hát về tiền tuyến, nếu được hát lên ngay tại đó, vào lúc đó, và nếu lại do chính những người lính thể hiện, thì nghe thật cảm động, thậm chí theo cách nào đó giống 1 bài hát rửa tội. Mọi người hát mới thiết tha làm sao! Chúng tôi ko có quản ca hay người lĩnh xướng, nhưng chúng tôi có đủ giọng bass lẫn tenor, giọng chính lẫn giọng bè. Chúng tôi hát rất chuyên nghiệp khiến dân làng kéo tới tụ tập quanh lán nghe buổi hoà nhạc ngẫu hứng mà nước mắt rưng rưng. Chúng tôi ko hát những bài ca Belorussia vì chỉ biết mỗi 2 bài nhạc nhảy Belorussia, nhưng chúng tôi hát rất nhiều bài ca Ukraina về những người Cô dắc Zaporozhie hay đại loại thế. Thường thường chúng tôi hát những bài ca Nga, trong đó có 1 bài về Yermak mà chúng tôi đặc biệt nhấn mạnh đoạn "và quân đội ta, dữ tợn trong chiến đấu, ngã xuống mà ko buông kiếm". Chúng tôi cũng thường hát bài ca ưa thích "Đừng lảng vảng quanh tao, lũ quạ đen".
    Hình như những bài hát này phù hợp nhất với các shtrafnik và tâm trạng của họ. Chúng tôi mất nhiều thời gian để tổ chức tiểu đoàn ở Gorodets, vì vậy chúng tôi hát rất nhiều bài, những cô gái địa phương tô điểm thêm những bài hát đó bằng giọng cao và thanh. Tất cả những cái đó làm chúng tôi thêm gần gũi, những buổi khiêu vũ và hẹn hò phần lớn kết thúc với 1 đám cưới. Những đám cưới chẳng có gì, nhưng nó đã diễn ra, thực sự diễn ra! Nhiều phụ nữ đã ko hề nhìn thấy đàn ông suốt 1 thời gian dài, và tiếc thay, chỉ có Chúa mới biết chúng tôi còn sống thêm được bao lâu. Đó là lý do khi chúng tôi nhận lệnh lên tàu ngay lập tức, chúng tôi có thể tưởng tượng ra bao nhiêu nước mắt rơi nơi những người dân địa phương. Ko chỉ những cô gái trẻ mà cả nhưng phụ nữ lớn tuổi cũng khóc, họ đã quen với việc được chúng tôi giúp đỡ việc nhà và cảm thấy tiếc cho mối quan hệ nồng ấm với những chú lính "rắc rối". Mặc cho tất cả những chuyện đó, việc lên tàu vẫn diễn ra ko gặp rắc rối gì, và đến tối con tàu rời ga trên tuyến đường ray mới sửa. Vậy là chúng tôi đã được tái bố trí gần như từ cực xa nhất của cánh phải Phương diện quân sang cánh trái, tức là phía tây nam vùng mới giải phóng thuộc Belorussia.
    Chuyến tàu chạy nhanh hết mức mà tuyến đường ray mới sửa có thể chịu đựng được. Chúng tôi chú ý tới cách bọn Đức phá huỷ đường ray trong quá trình rút lui. Tôi nhớ có 2 phương pháp khá bất thường, 1 là kéo theo toa tàu cuối 1 dụng cụ giống cái cày khổng lồ để phá các thanh tà vẹt, 2 là lắp vào đường ray những dụng cụ gì đó khiến cho cả đoạn ray dựng ngược lên vuông góc với mặt đất, trông như 1 cái hàng rào khổng lồ dài nhiều km.
    Trước hết, chúng tôi vượt qua Gomel, Rechitsa và Kalinkovichi. Sau đó con tàu đi xuyên qua Ukraina, qua Ovruch, Sarny và tới Manevichi. Qua ga này thì đường ray chưa được khôi phục, vì vậy chúng tôi phải tiếp tục hành quân bộ, chỉ có ban chỉ huy tiểu đoàn và các đơn vị hỗ trợ là có xe tải. Trong 3 ngày chúng tôi đã hành quân được 100km hướng về phía thị trấn Ratno thuộc Ukraina, hiện vẫn còn nằm trong tay quân Đức. Như vậy là Phương diện quân Belorussia 1 đã đánh chiếm vùng tây bắc Ukraina trên cánh trái. Tại đó chúng tôi được giao 1 khu vực phòng thủ trên sông Vyzhevka, thay chỗ cho 1 trung đoàn bộ binh cận vệ.
    Bản thân con sông tuy hẹp nhưng vùng đầm lầy bờ sông cũng đủ tạo ra 1 vùng phân tuyến rộng gần 1km. Các chiến hào đã được gia cố cho phòng thủ và được những người lính tiền nhiệm của chúng tôi đào từ mùa đông trước. Chúng có tầm quan sát tốt, nằm bên rìa 1 rừng cây non. Vậy là chúng tôi đã được bố trí vào Sư 38 Bộ binh Cận vệ Lozov / Tập đoàn quân 70, chỉ huy Tập đoàn quân là tướng V. S. Popov chứ ko còn Gorbatov nữa.
  8. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    3
    ''LŨ KẺ CƯỚP CỦA ROKOSSOVSKI''​
    Vậy là cuối tháng 5/1944, tiểu đoàn tôi đã được tái bố trí tại khu vực sát thị trấn Ratno thuộc Ukraina, nơi vẫn còn nằm dưới ách chiếm đóng của bọn Đức. Thị trấn này ở phía bắc thị trấn Kovel'' cũng thuộc Ukraina và cũng đang nằm trong tay bọn Đức. Chúng tôi tới sông Vyzhevka thay thế cho 1 đơn vị được gửi sang 1 khu vực mặt trận khác. Đại đội 1 của tôi trấn giữ cánh phải tiểu đoàn, đại đội trưởng là đại uý Ivan Vladimirovich Matvienko, đại đội phó là 1 chàng trai rất trẻ và đầy nhiệt huyết, thượng uý Ivan Georgievich Yanin. Tất cả các trung đội trưởng đều trên dưới 20 tuổi, tôi chỉ huy trung đội 3 và do đó phụ trách cánh trái đại đội. Trung đội 2 chỉ huy là trung uý Fuad Bakirovich Usmanov, 1 "người Bashkiria", như cách anh ta tự gọi mình, bố trí bên cánh phải của tôi. Chúng tôi gọi anh theo tên Nga là Fedya hay Todd. Trung đội 1 do trung uý Dmitri Bulgakov chỉ huy, nhưng tôi ko nhớ tên lót của anh. 2 trung đội trưởng nói trên đều lớn hơn Ivan Yanin và tôi độ 2 - 3 tuổi.
    Mặc dù đã có 1 thời gian dài tổ chức lực lượng, các trung đội và đại đội vẫn còn thiếu binh sĩ tạm thời, có lẽ do khu vực này ko có các chiến dịch quy mô lớn dẫn tới tình trạng thất nghiệp của các toà án binh. Số "người bị vây" vì thế cũng ít. Tiểu đoàn tôi được giao 1 khu vực phòng thủ rất rộng, 1 shtrafnik nói đùa bằng thứ thổ âm Cáp ca dơ nặng trịch: "1 công dân Soviet cho mỗi km chiến tuyến!" Tất nhiên điều này là phóng đại, nhưng thay vì mỗi người bố trí cách nhau 8 - 10 bước như cẩm nang bộ chiến đã ghi, quân của tôi bố trí người này cách người kia 50 - 60m. Chỉ khi nhận được quân tăng cường khoảng cách này mới giảm đi 1 chút. Thời gian chúng tôi tổ chức đội hình và huấn luyện chiến đấu cũng được dành để tìm hiểu thêm về binh lính. Có lẽ nhờ đó tôi nhớ thêm được tên nhiều người mặc dù tôi ko nhớ họ trong phần lớn trường hợp. Hy vọng mọi người tha thứ nếu tôi chỉ gọi họ bằng tên trống ko trong hồi ký. Theo bảng phân công, mỗi trung đội trưởng có 2 phó được chỉ định theo lệnh của tiểu đoàn trưởng trên cơ sở giới thiệu của trung đội trưởng và đại đội trưởng.
    1 trong 2 phó của tôi vốn là 1 trung đoàn trưởng dày dạn kinh nghiệm, đã chiến đấu hơn 2 năm nhưng mắc sai lầm trong 1 trận đánh, nguyên trung tá Sergey Ivanovich Petrov. Phó thứ 2 vốn là sĩ quan chỉ huy hậu cần 1 sư đoàn phạm tội, cũng là nguyên trung tá tên là Shul''ga, tôi ko nhớ họ. Tại trung đội tôi ông có trách nhiệm cung cấp đạn dược, lương thực và mọi thứ cần thiết cho chiến đấu. Ông làm công việc của mình 1 cách khôn khéo, có nhiều sáng kiến và rất tinh thông trong việc vận chuyển, giao nhận và hậu cần. Phải nói thật là may mắn cho tôi, 1 trung uý 20 tuổi chưa có kinh nghiệm, 1 trung đội trưởng tép riu, mà lại có được 2 vị trung tá dầy dạn làm phó, mặc dù họ chỉ bị giáng chức tạm thời. Tôi đã hy vọng tận dụng được kinh nghiệm sống và chiến đấu của 2 người họ, cả 2 đều lớn tuổi hơn tôi nhiều, đó có lẽ là lý do chính tôi đề cử họ. Tiểu đội trưởng thứ nhất của tôi là cựu thiếu tá pháo binh, cao to, đẹp trai, khoẻ mạnh, có cái tên lạ nên dễ nhớ Puzyrei. 1 cựu đại uý biên phòng là chỉ huy tiểu đội 2, mặt mỏng quẹt, có vẻ tốt bụng và trí tuệ kiểu cổ điển nhưng đôi mắt rất sắc và lúc nào cũng ánh lên sự sắt đá. Tiểu đội trưởng thứ 3 là đại uý thiết giáp Lugovoi, có bộ ria kiểu vệ binh thế kỷ 19, người lùn tịt nhưng rất nhanh và lúc nào cũng sẵn sàng hành động.
  9. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Lính thiết giáp Xô viết thời kỳ đầu 41-42 được tuyển phần lớn là người to khỏe nhưng thấp nhỏ để dễ chui vào xe tăng T-34, vốn được thiết kế chật hẹp.
  10. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Giao liên của tôi, cũng là người chăm lo sự an toàn cho tôi là 1 cựu trung uý còn rất trẻ so với hầu hết shtrafnik khác nên mọi người chỉ gọi anh ta bằng tên, Zhenya. Đó là 1 người lính cực kỳ nhanh nhẹn, luôn có mặt mọi nơi mọi lúc. Cậu ta bị tống vào tiểu đoàn trừng giới vì phóng quá tốc độ trên chiếc mô tô Đức chiến lợi phẩm và cán phải 1 bé gái 7 tuổi làm nó bị thương nặng tại ngôi làng nơi đóng xưởng sửa chữa của cậu. Mức án phải nhận là 2 tháng phục vụ trong tiểu đoàn trừng giới. "Tham mưu trưởng" ko chính thức của tôi, đúng hơn là văn thư, là cựu đại uý Hạm đội Bắc Hải, tên là Vinogradov. Anh ta thông thạo tiếng Đức nhưng thật lạ lùng, có vẻ như chính sự hiểu biết cao về ngôn ngữ của kẻ địch đã đưa anh vào tiểu đoàn trừng giới. Điều duy nhất tôi ko hiểu là tại sao anh bị thiên chuyển quá xa như vậy, từ Hạm đội Bắc Hải đến Phương diện quân Belorussia. Anh ta vốn chỉ huy 1 trạm sửa chữa thiết bị vô tuyến nào đó của hải quân, khi kiểm tra lại các radio mới sửa anh đã chuyển sóng sang nghe bài phát biểu của Goebbels, Bộ trưởng tuyên truyền Đức. Vinogradov ko nghĩ gì tới hậu quả sẽ xảy ra và bắt đầu dịch rất to ra tiếng Nga cho các thuộc cấp đang có mặt nghe, ai đó đã báo cho công tố viên hoặc đặc vụ Hải quân, kết quả là Vinogradov nhận bản án 2 tháng tại tiểu đoàn trừng giới vì tội "tuyên truyền cho địch".
    Tất nhiên, quân luật rất nghiêm và sự nghiêm khắc đó là chính đáng. Nhưng trong trường hợp này sự nghiêm khắc của luật pháp ko đóng vai trò chính mà là áp lực trong những lời tố cáo và sự nghi ngờ trong giới sĩ quan cao cấp. Nhiều người đã phải chịu uất ức vì chuyện này. Thường là họ chỉ phạm 1 số sai lầm hoặc làm hỏng việc gì đó, thực ra làm gì mà chẳng có sai lầm. Ko may cho họ, luật lệ phải tìm ra kẻ giơ đầu chịu báng, bỏ qua thực tế về hoàn cảnh và đặc thù của người vi phạm. Câu chuyện của Vinogradov chỉ là 1 ví dụ. Tôi dùng anh ta làm văn thư vì anh ta viết lách rất hoàn hảo và cũng có thể làm phiên dịch, mặc dù tôi cũng biết tiếng Đức khá tốt từ hồi còn đi học.
    Chúng tôi bố trí tại khu vực trước đây do 1 đơn vị cận vệ trấn giữ. Họ để lại cho chúng tôi những tuyến hào được đào đắp tốt, thành được gia cố bằng cọc gỗ hoặc ván. Khu vực trung đội tôi phụ trách cũng có hầm rộng rãi, mái gia cố 3 lớp gỗ súc, nó đã đứng vững trong suốt thời gian tôi ở đây dù nhiều lần bị trúng đạn pháo trực tiếp. Những cây thông xung quanh đã bị đạn pháo phạt cụt hết. Tôi ở cùng hầm với 2 trung đội phó, văn thư và giao liên. Ban chỉ huy đại đội đặt tại khu vực trung đội 2, cũng trong 1 cái hầm tương tự.
    Như tôi đã mô tả vắn tắt, ko có bãi mìn trước mặt chúng tôi nhưng ngay sau các chiến hào là cả 1 rừng mìn bẫy treo trên các thân cây đổ. Chúng tôi lập tức đánh dấu những chỗ có mìn trên bản đồ, đó từng là 1 phần của rừng cây non bị chặt hoặc bị đổ, giờ lấm chấm vết đánh dấu những quả mìn chống bộ binh được nguỵ trang. Như tôi biết sau này, 1 số mìn là loại PMD-6 chứa 200g thuốc nổ TNT, còn lại là loại chứa 74g TNT. 1 bãi mìn bẫy đã được đặt trong mùa đông, các quả mìn được sơn trắng nguỵ trang nên rất dễ dàng phát hiện vào mùa hè. Bãi mìn thứ 2 tách biệt với bãi 1 bằng 1 con đường và được đặt sau khi tuyết đã tan. Các quả mìn được sơn màu kaki và rất khó nhận ra trong cỏ. Tôi đã có 1 ý định mạo hiểm là chuyển các quả mìn ra khu phân tuyến trước mặt đại đội, ý định đó càng tăng thêm khi tôi thấy tuyến phòng ngự quân ta có vẻ quá yếu. Tôi ko có cựu công binh chiến đấu nào trong trung đội, nhưng đã được học về cả mìn Nga lẫn mìn Đức khi còn ở Học viện, từ A đến Z. Vì thế tôi quyết định tự làm. Tôi ko muốn lôi kéo shtrafnik nào vào việc nguy hiểm này. Như người ta thường nói: "1 công binh chiến đấu chỉ có thể nhầm 1 lần trong đời". Thú thực là tôi chưa từng thấy câu nào đúng hơn thế.

Chia sẻ trang này