1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Penalty Strike - Hồi ký của 1 đại đội trưởng trừng giới Hồng quân 1943 - 1945

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi maseo, 02/02/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. opentdoors

    opentdoors Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    1.205
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Maseo, tôi thích hình ảnh người lính Hồng quân từ lúc đọc truyện "Tính cách Nga" trong SGK (lớp 8 hay 9 gì đó)
  2. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Lúc này, cái chân tôi đã chịu nghe lời trở lại. Các bắp thịt đùi phía ngoài bên phải của phần trên, tôi ko biết giải phẫu học nên ko rõ tên chính xác của nó là gì, vẫn còn hoàn toàn mất cảm giác, chỉ giống như 1 tấm vải dầu lớn dính bên ngoài da. Cảm giác về các bắp thịt bên dưới phần mất cảm giác thì rất rõ, thậm chí chỉ cần chạm nhẹ là đau thấu các bắt thịt bên trong. Tôi làm quen với sự phiền toái này rất nhanh chóng. Theo tư vấn của bác sĩ, tôi massage các bắp thịt rất kỹ, rất mạnh mỗi ngày cho đến khi mất cảm giác đau. Tôi đã phải tiếp tục massage như vậy cho đến tận 10 năm sau chiến tranh! Tôi thích banya, tắm hơi kiểu Nga, và massage phần chân mất điều khiển đó đến khi nó thâm tím lại. Kết quả là phần bắp thịt phía trên đó đã hoàn toàn bình phục, mặc dù mất tới 10 năm.
    Rồi tôi cũng được cho ra viện. Tình bạn với Nikolai tiến triển trong suốt thời gian đó bắt nguồn từ sự tôn trọng lẫn nhau. Nikolai ra viện trước tôi 1 chút và vì chúng tôi thay đổi số hòm thư quân bưu nên ko giữ được quan hệ thư từ. Tôi sợ rằng anh ta đã hy sinh ngay sau đó. Chiến tranh bao giờ cũng vẫn là chiến tranh, chết chóc là chuyện thường tình. Tôi vẫn còn rất lấy làm tiếc vì tình bạn của chúng tôi quá ngắn ngủi mặc dù tôi vẫn nhớ về anh trong suốt phần đời còn lại.
    1 nhóm lớn sĩ quan chúng tôi được xuất viện hôm 1/9. Giấy chứng thương của tôi ghi: "Xuất viện về đơn vị và tiếp tục điều trị tại nơi điều dưỡng trong 17 ngày." Tôi ko sảo hiểu nổi tại sao họ lại viết là 17 chứ ko phải 15 hay 20. Có quá nhiều điều khó hiểu trong y học với 1 người bình thường, và đây rõ ràng là 1 điều như vậy. Cũng tương tự, ko hiểu họ viết "điều trị tại nơi điều dưỡng" có nghĩa là gì? Kiếm đâu ra 1 nơi điều dưỡng và vào lúc nào? Có thứ viện điều dưỡng nào ở ngoài mặt trận này? Tôi ko hiểu tí nào. Lại nói đến chuyện về đơn vị cũ, tôi vẫn ko sao tưởng tượng được làm thế nào để tìm ra tiểu đoàn mình giữa 1 rừng quân. Thật dễ dàng nếu được chỉ cho 1 điểm trên bản đồ, nhưng tìm 1 tiểu đoàn trừng giới từ bệnh viện trong khi tiểu đoàn có thể đã chuyển tới 1 tập đoàn quân khác hoặc tái phối thuộc trong 1 sư đoàn khác thì làm thế nào?
    Tất nhiên chúng tôi có bản đồ ở bệnh viện, nhưng ở trường hợp của tôi trong quá trình điều trị tiểu đoàn đã đi xa tới mức ra khỏi tấm bản đồ chúng tôi có. Chúng tôi chỉ còn biết tin vào các sĩ quan vận tải đã bố trí giao thông cho các đơn vị quân đội qua những nẻo đường lớn. Họ có thông tin về tuyến đường và vị trí của 1 số đơn vị. Chúng tôi cũng hy vọng tìm được đường qua những tấm biển được đặt ở các ngã 3 ngã tư. Những tấm biển chỉ đường này thường được làm bằng gỗ hoặc gỗ dán chỉ rõ hướng đi tới "Bưu trạm #07380" hoặc "Gia đình nhà Osipov", đó là nickname tiểu đoàn trừng giới của tôi. Luôn tiện tôi xin kể thêm là những tay shtrafnik vui tính đã dịch dòng chữ viết tắt "8 DPB 1 BF" ko phải là "Tiểu đoàn Trừng giới 8, Phương diện quân Belorussia 1" mà là "Ban nhạc Piano chuyên nghiệp số 8, Dàn nhạc giao hưởng Belorussia 1". Rất hay!
    Chúng tôi vẫy xe đi nhờ hết xe con đến xe tải ra tiền tuyến. Mặc dù cánh tài xế rất ko ưa cho khách đi nhờ nhưng dù chậm, dần dần chúng tôi cũng tới được mặt trận. 3 người của tiểu đoàn tôi, tôi và 2 cựu shtrafnik, mặc dù ko đeo cầu vai nhưng đã quyết định cùng nhau ra mặt trận. Khoảng 3h chiều chúng tôi tới 1 thị trấn Ba Lan nhỏ có ngôi nhà thờ lớn, quân ta gọi tất cả nhà thờ Công giáo Ba Lan đơn giản là nhà thờ. Chúng tôi quyết định dừng lại tìm chỗ ăn trưa. Cả 3 bước tới 1 ngôi nhà có vẻ rất giàu, có hàng rào bao quanh rất đẹp nằm ngay cạnh nhà thờ, và xin chủ nhà 1 chút thức ăn, nói với ông ta chúng tôi sẽ trả lại đồ ăn khô được bệnh viện cấp. Hy vọng của chúng tôi là hão huyền: "Niec nema! Wsistko German zabrav!" - "Tôi chẳng còn gì! Bọn Đức lấy hết rồi!" Đây là câu cửa miệng của tay Ba Lan này, và cũng là của hầu hết dân Ba Lan trước mọi đề nghị của quân ta. Thật trái ngược với những người Belorussia và Ukraina thuộc Liên Xô, họ mới là những người thực sự bị bọn Đức cướp sạch. Sau đó chúng tôi nhận ra rằng nếu đề nghị trao đổi bằng tiền hoặc hàng họ sẽ ko bao giờ nói "bọn Đức lấy hết rồi" cả. Thực tế họ có cả mỡ lợn, gà tây và bimber - quốc lủi Ba Lan được ủ từ loại canxi cacbua nổi tiếng. Điều đó thật lạ lùng! Tôi đoán họ dùng canxi cacbua ko phải để trung hoà mùi dầu mà để loại bỏ phần độc tố trong rượu. Hồi đó bụng chúng tôi còn rất khoẻ nhưng tôi đã bị đau đầu khủng khiếp sau khi uống thứ quốc lủi đó.
    Tuy vậy chúng tôi chỉ biết tất cả những chi tiết đó mãi sau này còn hôm đó tay Ba Lan láu cá đã quá dễ dàng thoát khỏi chúng tôi. Hắn chỉ cho chúng tôi nhà vị cha cố Ba Lan ngay đối diện bên kia đường. Tay Ba Lan nói bọn Đức đã ko hề cướp bóc vị cha cố này, ông ta giàu và sẽ chào đón những người Soviet. Chúng tôi thấy hay hay và quyết định qua đó chỉ để xem 1 cha cố Ba Lan thực sự trông thế nào. Cả 3 bước tới vòm cổng và kéo sợi dây chuông vì ko thấy có nút bấm. Tiếng chuông cửa vang lên phía bên kia hàng rào và 1 lỗ cửa nhỏ trên cánh cổng mở ra. Trên ô cửa hiện ra khuôn mặt tròn của 1 cô gái Ba Lan trẻ tóc đỏ, cô nhìn chúng tôi 1 cách tò mò. Khi biết rằng chúng tôi muốn gặp cha cố, cô chạy biến khỏi cái "lỗ châu mai" với tốc độ nhanh nhất mà đôi chân của cô cho phép, quên cả đóng lỗ cửa. Nhờ vậy chúng tôi có cơ hội nhìn khoảnh sân sạch tinh tươm trong nhà cha cố cũng như các nhà cửa, kho đụn xung quanh. Chúng tôi nhìn thấy nhiều cô gái Ba Lan trẻ mũm mĩm trong sân, họ cũng đang tò mò xem ai đang viếng thăm họ. Vài phút sau vẫn cô gái cũ quay lại, mở cửa mời chúng tôi vào: "Proshu, panove Oficery", tức là "xin mời các sĩ quan".
    Cô dẫn chúng tôi tới 1 căn nhà được xây rất đẹp làm nơi ở của vị cha cố, ông ta chào đón chúng tôi với nụ cười rộng và khoát tay mời chúng tôi vào nhà: "Xin mời vào, các ngài Hồng quân." Chúng tôi ngạc nhiên vì ông nói tiếng Nga rất tốt và vui mừng vì ko phải tìm từ để giải thích về bản thân. Vị cha cố trông rất thông minh, cười nhiều, đôi mắt bình thản và đầy vẻ từng trải. Cha cố đưa chúng tôi vào 1 căn phòng bày biện những đồ gỗ tuy đơn giản nhưng đẹp, có lẽ là phòng ăn, và để chúng tôi ngồi lên sofa, ông ngồi xuống 1 cái ghế tựa và cuộc nói chuyện bắt đầu. Chúng tôi rất thú vị khi nói chuyện với ông, ông trích dẫn cả cuốn "Những vấn đề của chủ nghĩa Lenin" do Stalin viết, "Lịch sử vắn tắt Đảng Bolshevik" và chủ nghĩa Mark nhiều lần. Đúng là 1 cha cố! Ông có vẻ rành lời lẽ của Lenin và Stalin hơn cả chúng tôi dù chúng tôi đã được đào tạo rất nhiều về những vấn đề đó. Theo lời ông chúng tôi hiểu rằng nhân dân Ba Lan rất cám ơn chúng tôi đã giải phóng họ. Ông thích nhà nước Soviet và Hồng quân, nhưng ghét phải nhìn thấy nông trang tập thể ở Ba Lan! Chúng tôi ko hiểu sao ông rất ghét nông trang tập thể đến thế vì nghĩ rằng đây là hình thức sản xuất nông nghiệp hợp lý nhất. Chúng tôi biết rất rõ là quân ta có lẽ đã ko thể thắng cuộc chiến này nếu ko có các nông trang tập thể trên toàn Liên Xô. Mãi sau này chúng tôi mới biết bộ máy tuyên truyền Đức đã bôi nhọ Liên Xô trong 1 thời gian dài để khiến cho người Ba Lan căm ghét cả đất nước và nhân dân Soviet.
    Trong khi chúng tôi bàn luận về các vấn đề Ctrị, các cô gái cứ đi ra đi vào phòng hết người này đến người khác. Có ít nhất 10 cô tham gia chuẩn bị bàn và khi vị cha cố mến khách mời chúng tôi dùng bữa tối, chúng tôi đơn giản là chết lặng. Trong đời chưa bao giờ chúng tôi nhìn thấy nhiều bát đĩa, đồ nhậu và rượu vang đến thế được dọn ra để đặc biệt khoản đãi mình. Tất nhiên chúng tôi hết sức hứng thú trong bữa ăn. Rượu vang là thứ chúng tôi rất ko quen uống, tôi đã thử uống cognac lần đầu tiên trong đời và ko thấy thích thú gì! Chúng tôi thưởng thức hương vị của các loại vodka Ba Lan chính cống từ Wyborowa đến Monopolka, và nhiều món ăn khác chúng tôi cũng chỉ mới được ăn lần đầu. Tay Ba Lan láng giềng đã ko nhầm, bọn Đức thực sự ko lấy khỏi đây thứ gì, có khi còn cho thêm.
    Cuộc trò chuyện và bữa tối kết thúc khi trời đã gần tối hẳn. Theo cách lịch sự nhất có thể, chúng tôi cảm ơn cha cố vì sự mến khách, bữa tối tuyệt vời và buổi trò chuyện thú vị. Chúng tôi nói với ông rằng chúng tôi sẽ nhớ buổi tối hôm nay rất lâu, thực tế tôi vẫn nhớ rõ buổi gặp gỡ và bữa tối đó đến giờ! Chúng tôi rời khỏi nhà và còn được cha cố và tất cả các cô gái tiễn 1 đoạn. Chúng tôi tạm biệt, cúi chào các cô gái và vẫn ko hiểu sao chẳng có ai là nam giới phục vụ trong nhà cha cố. Chúng tôi quay lại nhà của người Ba Lan đầu tiên đã chỉ cho chúng tôi con đường sáng với mong muốn cảm ơn lời tư vấn tốt của anh ta và cũng bởi sau khi uống số rượu vang hảo hạng chúng tôi cần 1 chỗ qua đêm vì trời lúc này đã tối hẳn. 1 trong những câu hỏi đầu tiên của chúng tôi dành cho tay Ba Lan này là về cả tá con gái phục dịch cha cố, tay chủ nhà mới hỏi lại: "Các anh ko biết tại sao àh?" và kể 1 câu chuyện cười.
    Khi Chúa kiến tạo Trái Đất và loài người, Chúa cũng tạo ra cha cố, và vì cha cố được cho là người thay mặt Chúa trên Trái Đất nên Chúa cấm cha cố lấy vợ. Chúa rất nhân từ, Người biết cha cố chỉ là con người bằng xương bằng thịt nên chấp nhận cho cha cố được hẹn hò 1 người đàn bà mỗi năm 1 lần. Tuy nhiên Chúa quên nói với cha cố chính xác đó là ngày nào, hoặc chính cha cố quên ko biết chừng, nên để ko bỏ qua ngày đó, cha cố "hẹn hò" mọi ngày trong năm. Dù sao chúng tôi cũng thấy tay Ba Lan này có vẻ là người vui tính, anh ta khiến chúng tôi hiểu rằng anh ta và hình như phần lớn người Ba Lan ko phải những người Công giáo sùng đạo cho lắm. Chúng tôi qua đêm ở đó, ăn sáng bằng đồ ăn khô mang theo và uống kava, tức là café, mà tay Ba Lan đưa cho. Chúng tôi cho lại anh ta 1 hộp pho mát Mỹ, nó rất nặng mùi và chúng tôi đã hết muốn ăn nó sau bữa tiệc tối qua.
  3. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Sau đó chúng tôi tiếp tục hành trình. Khá ngạc nhiên là chúng tôi đã tìm ra tiểu đoàn trừng giới của mình 1 cách dễ dàng mặc dù tấm biển chỉ đường ghi hơi lạ: "Gia đình Osipov - Baturin". Chúng tôi nghĩ 1 đơn vị nào đó có tên Baturin đóng cạnh đơn vị mình nhưng cuối cùng thì ra là đại tá kombat Osipov đã rời tiểu đoàn tôi, ông được thăng chức lên sư đoàn phó theo đề nghị trực tiếp từ sư trưởng 1 sư bộ binh. Thật là 1 cuộc thăng chức tốt đẹp! Từ 1 sĩ quan chỉ huy tiểu đoàn, lại còn là tiểu đoàn trừng giới độc lập, ông đã nhảy thẳng lên chỉ huy cấp sư! Tuy vậy chúng tôi đều biết ông đã được thăng đại tá khi chỉ huy tiểu đoàn tôi và như vậy có quyền trở thành 1 sư trưởng. Chúng tôi vui mừng cho ông, nhưng cũng tiếc vì ông đã rời tiểu đoàn. Tham mưu trưởng tiểu đoàn Vasily Lozovoi cũng được thăng chức tham mưu trưởng 1 lữ đoàn, Fillip Kiselev bạn tốt và cùng tuổi với tôi thay thế chức vụ đó. Thông thường, như tôi đã nói, chỉ huy các cấp trong tiểu đoàn tôi có quyền và có thể nhận cấp bậc cao hơn trong các đơn vị bình thường 1 mức. Vì thế mới có chuyện trung đội trưởng là đại uý, đại đội trưởng là thiếu tá, tiểu đoàn phó là trung tá, đó là đặc trưng trong hệ thống cấp bậc của tiểu đoàn trừng giới.
    Tôi xin nhắc lại chúng tôi vừa vui mừng vì "Bố" được thăng chức vừa tiếc vì vị chỉ huy chu đáo, thông minh và chân thành đã bỏ chúng tôi. Trung tá Baturin được chỉ định làm tiểu đoàn trưởng thay thế, đó là 1 Ctrị viên và suốt chiến tranh phục vụ ở đâu đó sâu trong hậu phương. Khi được chuyển sang ngạch sĩ quan ông mới chỉ có mỗi kỷ niệm chương "20 năm Hồng quân". Ông ko phải 1 người hấp dẫn, khoảng 50 tuổi, lùn và mập. Bụng ông to tới mức mỗi khi vào phòng cái bụng bao giờ cũng đi trước rồi người mới bước theo sau. Trông ông rất giống Ivan Ivanovich Byvalov, nhân vật trong phim Volga - Volga do diễn viên hài nổi tiếng Igor Il''inski thủ vai. Tuy nhiên rất nhanh chóng sau đó chúng tôi biết Baturin hoàn toàn ko phải diễn viên hài. Các phẩm chất lãnh đạo và sự quan tâm của Baturin với các shtrafnik chỉ được thể hiện sau này. Chúng tôi vẫn còn 9 tháng chiến tranh nữa trước mặt.
    Ngay hôm đầu trở lại tiểu đoàn, khi chuyển các giấy tờ cho sở chỉ huy tôi đã biết mình được thăng thưởng thật nhưng ko phải huân chương mà chỉ là Huy chương Dũng cảm. Tôi từng nói rằng với các sĩ quan chúng tôi nó tương đương Huân chương Danh dự được trao cho lính và hạ sĩ quan. Tất nhiên tôi vui mừng và tự hào nhưng cùng lúc tôi cũng thấy cắn rứt lương tâm vì lúc ở bệnh viện đã chụp ảnh với Huân chương Chiến tranh Vệ quốc của người khác và gửi cho tất cả những người thân. Thật xấu hổ! Kombat mới Baturin, tôi ko nhớ họ và tên đệm của ông ta, trao cho tôi tấm huy chương. Ông làm việc này 1 cách rất hờ hững, cũng chẳng quan tâm tới việc tổ chức lễ mừng như Osipov từng làm. Baturin hỏi tôi về các danh hiệu tôi từng nhận và ko hiểu sao nhếch mép cười khi tôi nhìn vào tấm huy chương duy nhất ông có, ko phải do sự xuất sắc trong chiến trận mà đơn thuần là nhân kỷ niệm 20 năm thành lập Hồng quân. Cái bắt tay của ông ta lạnh lẽo, hờ hững và tạo 1 ấn tượng ko tốt. Ấn tượng ban đầu bao giờ cũng được nhớ lâu, phần lớn là vậy, và nếu chỉ huy cũ của bạn là người tốt thì người mới sẽ luôn gặp phải sự hồ nghi. Ông chủ mới sẽ cư xử ra sao, nhẹ nhàng hay cứng rắn, có công bằng hay ko, có quan tâm đến cấp dưới ko hay chỉ quan tâm đến tham vọng và sự thăng tiến của mình? Chúng tôi đã có câu trả lời cho những câu hỏi kể trên rất sớm.
    Vậy là cùng với huy chương "Dũng cảm", sự lo lắng cũng đến. Ko rõ tôi có kiếm được thêm huân huy chương nào trong các trận đánh sắp tới ko, và hơn nữa, đó có phải là tấm huân chương mà tôi rất mong mỏi ko? Tôi quyết định im lặng về việc này, thậm chí là với anh bạn Fillip Kiselev, người mà tôi có mối quan hệ rất tốt. Tôi ko nói cho bất cứ ai về tấm ảnh xấu số "1 sĩ quan với 2 huân chương trận mạc". Tôi đã ko thể kìm chế để viết thư cho người yêu và gia đình về phần thưởng Huy chương Dũng cảm, nhưng tôi đã ko nói 1 lời nào về tấm huân chương đáng xấu hổ của tôi.
    Tiểu đoàn tôi đóng đâu đó trong khu vực Minsk - Mazovecki, gần sông Vistula phía nam Warsaw, nếu tôi nhớ ko nhầm. Tôi chỉ nhớ mỗi vậy, và có 1 đơn vị Ludowe Woisko Polsko - Quân đội Ba Lan - đóng cạnh chúng tôi. Tất nhiên vì là hàng xóm nên chúng tôi cũng biết nhiều người lính Ba Lan, các zolnier. Hơn tất cả chúng tôi biết chúng tôi có thể cùng chiến đấu bên nhau, và biết người sẽ cùng mình bước vào trận chiến bao giờ cũng là điều tốt. Đúng như chúng tôi đoán, phần lớn họ là người Nga, 1 số thậm chí còn ko có tên Ba Lan, số khác tuy có tên Ba Lan nhưng sống cả đời ở Nga. Dù sao họ cũng đã được bố trí vào quân đội Ba Lan tại Nga! Họ đội mũ lưỡi trai 4 cạnh truyền thống Ba Lan với vẻ rất ko phù hợp, chúng có hình vuông chứ ko tròn như mũ lưỡi trai Hồng quân. Họ chào nhau ko phải với cả bàn tay mà chỉ với ngón trỏ và ngón giữa. Chúng tôi ngạc nhiên với rất nhiều điều, ví dụ họ cầu nguyện vào buổi sáng và tập trung vào chủ nhật. Chúng tôi nghe nhiều chuyện tiếu lâm về vụ này, ví dụ như tất cả cha cố trong quân đội Ba Lan đều là Đảng viên và từng là Ctrị viên trong Hồng quân, và nếu ai đó từ chối tham gia hoạt động tôn giáo sẽ bị doạ tống vào tiểu đoàn trừng giới của tôi. Tôi cũng phải nhắc lại rằng cha cố Ba Lan là người có trách nhiệm chứng minh Chúa tồn tại nhưng chính dân Ba Lan là người kể cho chúng tôi những chuyện tiếu lâm về Chúa, cha cố và đàn bà.
    Thật hay khi có 1 đơn vị "Ba Lan" như vậy bên cạnh vì họ thường tổ chức các đêm khiêu vũ. Họ có rất nhiều nữ binh sĩ, vì thế chúng tôi thể nào cũng kiếm được bạn nhảy. Phần lớn họ nhảy polonaise, cracovienne, mazurka và các điệu nhảy Ba Lan truyền thống khác, trong đó có 1 điệu có tên nghe giống 1 từ tục tĩu trong tiếng Nga, điệu Kuevyak, với người Nga nghe giống như điệu nhảy "trim"! Rất nhiều người ko thích nhảy lắm nhưng chúng tôi bị thu hút tham gia các tối khiêu vũ vì sự xuất hiện của các cô gái Ba Lan bận quân phục. Các sĩ quan Ba Lan hết sức cố gắng ngăn cản các mối quan hệ giữa cánh sĩ quan chúng tôi với các cô gái Ba Lan trong đơn vị của họ, tuy nhiên họ thường thất bại.
    Đơn vị Ba Lan bên cạnh nhận được rất nhiều quân tăng cường từ các vùng gmina và voevodstvo mới giải phóng. Họ huấn luyện những người mới tới trở thành các zolnier. Chúng tôi cũng thành lập 1 đại đội và vài trung đội độc lập từ những người mới tới bổ sung, nhưng số lượng ko được nhiều như trước. Chúng tôi cũng phải huấn luyện, phần lớn các shtrafnik đến từ các binh chủng khác bộ binh nên ko có kinh nghiệm bộ binh. Điểm tốt là phần lớn các shtrafnik cũ đã có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, vì vậy chúng tôi ko cần dạy dỗ mà tự các shtrafnik hướng dẫn nhau. Họ làm việc này rất nhiệt tình, mỗi người đều có phương pháp riêng, thỉnh thoảng họ còn dùng cách chửi rủa các shtrafnik mới thậm chí cho ăn đòn.
  4. conpas

    conpas Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    1.008
    Đã được thích:
    13
    Cho em hỏi sao bác ma seo không dịch shtrafnik là phạm binh nhỉ?
  5. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Tại bản tiếng Anh cũng để nguyên như vậy, thực sự dịch cho chuẩn để giữ được cái "hồn" của từ này rất khó, tớ đã thử dùng rất nhiều từ đều ko ổn và quá nửa là tay dịch giả tiếng Anh cũng vậy. Nếu gọi là phạm binh hay quân phạm, lính trừng giới thì ở trường hợp lính thường trong các đại đội trừng giới ko sao, tuy nhiên trường hợp này lại là tiểu đoàn trừng giới gồm toàn sĩ quan phạm tội, ko nhẽ gọi là sĩ phạm hay quan phạm :D
    Thôi cứ vậy đi bác ạh.
    Chào thân ái và quyết thắng!
  6. opentdoors

    opentdoors Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    1.205
    Đã được thích:
    0
    Tranh thủ lúc rảnh rỗi, bác dịch tiếp. Chờ bác.
  7. chipheovd

    chipheovd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2008
    Bài viết:
    389
    Đã được thích:
    0
    Maseo cầu toàn quá :D
    Dùng từ phạm binh có thể tốt hơn đấy ạ vì người đọc có thể hình dung được còn cái từ ngoại bang kia thì phải tra lại từ điển rồi mới đọc tiếp được
    Tương tự là từ "tù binh" người ta cũng không có từ "tù quan" phải không ạh? :D
  8. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.327
    Tui thì nghĩ dùng strafnik giữ được nghĩa gốc của từ. Bạn tìm hiểu về ý nghĩa của straffnik cũng là bạn hiểu thêm về WW2 và về tiếng Nga. Cách dịch lược bớt ý của từ gốc như trước đây chỉ phù hợp với người đọc giải trí đơn thuần.
  9. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.327
    Strafnik lấy từ gốc Strafe trong tiếng Đức có nghĩa là trừng phạt. bạn có thể xem thêm tại đây:
    http://www.translatorscafe.com/cafe/MegaBBS/thread-view.asp?threadid=3697&start=1
  10. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Xong, bác Chipheovd ko có cửa đấu với nhà tài trợ chính rồi Vậy nhà em sẽ tiếp tục như cũ.
    Chào thân ái và quyết thắng!

Chia sẻ trang này