1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Peter Pan

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Sota, 27/02/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. troublemakerhn

    troublemakerhn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2005
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    0
    Bạn Sota post tiếp đi. Truyện đang hay mà. Mình cũng xem phim Peter Pan rồi, cả phim điện ảnh lẫn hoạt hình. Đọc truyện thấy hay hơn nữa.
  2. intersection

    intersection Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    261
    Đã được thích:
    1
    Peter Pan dựng thành film ko hay bằng đọc truyện ! vote sao cho em nhé
  3. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    Wendy chạy tới lay John và Michael dậy.
    - Dậy nào các em ơi! Peter Pan đang ở đây và cậu ấy sẽ dạy chúng mình bay!
    John dụi mắt:
    - Thế thì em dậy đây ?" các bạn chớ quên là John đang nằm dưới đất ?" em dậy rồi này.
    Michael cũng dậy, mặt đã tươi tỉnh ngay được nhưng Peter gạt tay yêu cầu im lặng. Chúng có cái vẻ chăm chú như của lũ trẻ con đang rình nghe chuyện người lớn. Trong phòng im lặng đến ruồi bay cũng nghe thấy tiếng. Mọi việc đều ổn. Không, các bạn nhầm, chẳng ổn tí nào, Nana vốn không ngừng sủa một cách lo lắng, nay cũng im bặt. Chính là chúng nghe thấy sự im tiếng của Nana.
    - Tắt đèn đi! Nhanh, trốn đi ?" John nắm ngay quyền chỉ huy trong tay.
    Vậy là khi Liza bước vào phòng cùng Nana, phòng trẻ tối tăm lại mang dáng vẻ bình thường quen thuộc,dường như có thể nghe thấy tiếng thở yên bình của ba đứa trẻ đang say giấc. Chúng đang giả vờ thở một cách tài tình, tuy đang nấp sau riđô.
    Liza đang bực mình vì trong khi cô đang chuẩn bị món bánh pút đinh cho lễ Noel trong bếp, mặt còn dính nho khô, cô ta đã bị nỗi nghi ngờ của Nana lôi ra khỏi công việc. Muốn được yên thân chỉ có cách đi cùng với Nana vào phòng ngủ nhưng vẫn phải giữ dây buộc Nana.
    - Thấy chưa, đồ ngốc nghếch ?" Liza mừng thầm vì thấy Nana nhầm - mọi việc bình thường mà. Bọn trẻ đang ngủ say. Nghe mà xem chúng thở có đều không kìa.
    Nghe thấy vậy, Michael sung sướng quá thở mạnh đến nỗi suýt nữa cả bọn bị lộ. Vì Nana không hề bị lừa bởi cái kiểu thở như vậy, cố giằng tay Liza nhưng cô này cương quyết:
    - Đủ rồi Nana ?" Liza nghiêm khắc nói và kéo con chó ra khỏi phòng ?" Tao báo trước cho mày biết là nếu mày còn sủa nữa, tao sẽ đi gọi ông bà chủ đang dự cơm tối gần đây, tao sẽ gọi họ về và mày thể nào cũng sẽ bị đòn cho mà xem.
    Cô bèn lôi Nana đi, nhưng các bạn cho rằng con chó tội nghiệp chịu ngưng sủa hay sao? Gọi ông bà chủ về chính là điều nó muốn. Nó đâu có cần biết sẽ bị đòn hay không, miễn là bọn trẻ được bình yên. Không may thay, Liza lại quay về với bánh pút đinh và Nana thấy cô ta chẳng giúp được gì, bèn kéo mạnh đến mức dây trói bị đứt. Vài phút sau đó, nó chạy bổ vào phòng ăn nhà số 27, đứng dựng lên, hai chân trước vươn lên trời, đó là cách biểu đạt tình huống hùng hồn nhất của nó.
    Ông bà Darling hiểu ngay có chuyện đang xảy ra tại phòng trẻ và chẳng kịp chào gia chủ, họ chạy lao về. Nhưng mười phút đã trôi qua từ khi bọn nhóc chơi trò giả ngủ và trong mười phút, Peter Pan đã làm được nhiều chuyện!?
    Ta hãy quay trở lại phòng trẻ.
    - Ổn rồi ?" John vừa nói vừa chui ra khỏi chỗ nấp ?" này Peter, cậu biết bay thật đấy à?
    Chẳng thèm trả lời, Peter nâng mình trên không và bay quanh phòng, sượt qua bệ lò sưởi.
    - Hết ý! ?" John và Michael cùng kêu lên.
    - Tuyệt! - Wendy thán phục.
    - Đúng, tớ là tuyệt! Tuyệt! - Peter cũng kêu to vì chú lại quên là phải ứng xử ra sao.
    Bay nom có vẻ như trò trẻ và lũ trẻ thử tập từ dưới đất trước, rồi từ trên giường. Nhưng lần nào chúng cũng rơi bịch xuống chứ không nâng người trên không được.
    - Này, cậu làm như thế nào ấy nhỉ? ?" John vừa hỏi vừa cọ cọ đầu gối - Cậu quả là một chàng trai có đầu óc thực tiễn.
    - Chỉ cần nghĩ tới những điều kỳ diệu và thế là các cậu sẽ bay bổng lên thôi - Peter giải thích.
    Chú lại trình diễn thêm lần nữa.
    - Cậu làm nhanh quá ?" John phê phán - cậu thử làm chậm chậm hơn xem nào.
    Peter làm theo, một lần nhanh, một lần chậm.
    - Xong rồi, Wendy, em hiểu rồi.
    Nhưng rồi nó hiểu ngay là nó nhầm. Không ai trong số ba chị em lại có thể bay lên được dù chỉ một centimet.
    Cố nhiên là Peter chế giễu chúng vì chẳng ai có thể tự nhiên bay được nếu không rắc phấn thần lên người trước đã. May mắn thay, như chúng tôi đã nói, một tay Peter vẫn còn đầy vệt phấn và chú ta bắt đầu thổi lên tay, hướng về phía bọn trẻ. Kết quả thật phi thường.
    - Bây giờ, lắc vai như thế này và bay nào.
    Cả ba đều đang đứng trên giường và Michael bay đầu tiên. Nó không quả quyết lắm nhưng vừa phềnh lên được trong không khí là nó bay ngay quanh phòng.
    - Em bay, em bay đây này ?" nó kêu tướng lên từ góc trần.
    John cũng bay được lên và đụng phải Wendy gần phòng tắm.
    - Tuyệt chưa!
    - Quá siêu!
    - Nhìn này!
    - Nhìn này!
    - Nhìn này!
    Chúng không nhẹ nhàng như Peter và vẫn còn đâm sầm vào nhau, đầu chạm vào trần. Nhưng còn niềm vui nào hơn thế? Peter mới đầu còn cầm tay hướng dẫn cho Wendy nhưng sau đành thôi vì Tinker Bell giận điên lên. Cả bọn bay lên, lượn xuống, xoay tròn, quay giật lùi.
    - Hết ý! Thật là hết ý!
    - Này, hay là chúng mình ra khỉo đây đi? ?" John rủ.
    Tất nhiên đó là điều Peter muốn.
    Michael đã sẵn sàng: nó muốn biết phải mất bao nhiêu lâu mới đi hết qua một tỉ km, nhưng Wendy còn do dự.
    - Này, có cả tiên cá đấy! - Peter nhắc nhở.
    - Ái chà?
    - Có cả bọn cướp biển nữa.
    - Cướp biển à? ?" John vừa la vừa nhặt chiếc mũ đội ngày chủ nhật ?" Đi ngay đi thôi!
    Đúng lúc ấy, ông bà Darling chạy ra khỏi số nhà 27 cùng với Nana. Họ chạy bổ ra giữa đường để nhìn lên cửa sổ phòng trẻ. Cửa sổ vẫn đóng nhưng có ánh sáng chói lọi trong phòng và kinh hãi thay, họ nhìn thấy in trên ri đô cửa sổ là ba hình bóng bé nhỏ mặc đồ ngủ bay lượn trong phòng.
    Mà không, không phải ba mà là bốn!
    Run lên vì sợ, họ mở cửa ra vào. Ông Darling muốn lao lên tầng trên luôn nhưng bà Darling ra hiệu để ông đi chậm lại. Và cũng cố gắng giữ cho trống ngực khỏi đập mạnh quá.
    Liệu họ có đến kịp phòng trẻ không? Nếu kịp thì thật là hạnh phúc vô bờ đối với họ và cả chúng ta nữa. Chắc các bạn sẽ như tôi, thở hắt ra nhẹ nhõm. Nhưng nếu thế thì còn chuyện gì nữa. Mặt khác, nếu họ về muộn quá, tôi xin trịnh trọng hứa rằng mọi việc vẫn sẽ diễn ra tốt đẹp.
    Lẽ ra họ cũng đã kịp lên đến phòng trẻ nếu như các ngôi sao không nhìn thấy họ trước. Lại một lần nữa, bọn sao này lại phồng hơi thổi, mở tung cửa sổ và ngôi sao nhỏ nhất kêu lên :
    - Peter, cẩn thận kìa!
    Thế là Peter biết không thể chần chừ gì được nữa.
    - Đi thôi! ?" Chú ra lệnh.
    Chú lao lên bầu trời đêm, theo sau là John, Michael và Wendy.
    Ông bà Darling cùng Nana vào phòng trẻ muộn mất rồi. Đàn chim đã bay đi.
  4. troublemakerhn

    troublemakerhn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2005
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    0
    Hic, Peter Pan ơi Peter Pan.
  5. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    hì, sorry, bạn thông cảm, dạo này mình bận quá, cafe nốc suốt ngày như nước lã :">
    tiếp chút nhỉ ^^
    CHAPTER 4
    CHUYẾN BAY​
    Ngã tư thứ hai rẽ phải, rồi đi thẳng tới bình minh.
    Đấy là đường tới xứ sở Neverland, theo như Peter giải thích cho Wendy. Nhưng giải thích như thế thì cả lũ chim cho dù có mang theo bản đồ và dừng lại ở mỗi ngã tư nơi gió giao nhau cũng chẳng thể nào tìm ra đường được. Các bạn thấy đấy, Peter nói năng quả là linh tinh.
    Trước hết phải nói là các bạn của Peter hoàn toàn tin tưởng nơi chú và vì quá say mê với niềm vui được bay nên chúng mất khá nhiều thời gian bay quanh các gác chuông hoặc những tòa nhà cao vút tương tự mà chúng gặp trên đường đi. Rồi John và Michael bắt đầu thi bay và Michael bay trước. Chúng dè bỉu nhớ lại rằng cách đây chưa lâu, chúng đã từng coi việc bay quanh phòng như một kỳ tích.
    Cách đây chưa lâu à ? Nhưng đó là lúc nào mới được chứ? Chúng đang bay quanh biển thì ý nghĩ này bắt đầu khiến Wendy quan tâm một cách thực sự. John cho rằng đó là lúc chúng bay qua biển thứ hai vào đêm thứ hai.
    Trời lúc thì tối, lúc thì sáng. Lúc thì chúng lạnh, lúc lại bị nóng. Không biết bọn trẻ có thực sự bị đói không là chúng chỉ giả vờ đói bụng thôi vì Peter có cách tiếp tế lương thực thật ngộ nghĩnh. Chú đuổi theo các con chim đang mang trong mỏ những thứ gì ăn được và cướp của chúng, thế là lũ chim lại ra sức đuổi theo giành lại. Và cả bọn rúc rích bay đuổi theo nhau trong không trung để rồi cuối cùng chia tay không oán giận gì cả. Wendy hơi lo khi thấy Peter không tỏ ra e ngại gì trong cách ăn uống như vậy và dường như chú cũng không nghĩ ra cách kiếm ăn nào khác.
    Quả tình lũ trẻ không giả vờ buồn ngủ mà là chúng buồn ngủ thực sự và điều này rất nguy hiểm, cứ hơi thiu thiu chợp mắt là chúng lại bị rơi. Tệ hơn cả là Peter thấy chuyện này thật ngộ nghĩnh.
    - Đấy, nó lại ngủ kìa ! - Peter khoái chí kêu lên khi thấy Michael bắt đầu rơi như một hòn đá.
    - Cứu nó đi Peter - Wendy hét lên kinh hoảng vì biển nằm ngay phía dưới.
    Peter đợi một chút rồi thực hiện một cú bay bổ nhào xuống và hớt ngay được Michael đúng lúc chú ta sắp chạm vào các con sóng. Nhưng bao giờ chú cũng chờ đến phút cuối và ta hiểu ra rằng chú chỉ quan tâm đến sự khéo léo của chú thôi chứ chẳng để ý gì đến việc cứu mạng ai. Hơn nữa, chú lại khá là đồng bóng nên trò chơi này lúc này có thể khiến chú thích thúthì chỉ một lát sau đã khiến chú chán. Lúc đó thì nếu bạn lại rơi nữa thì có thể chú sẽ chẳng động tay động chân.
    Chú lại có thể ngủ ngay trong không trung mà chẳng rơi, chỉ cần nằm ngửa người ra thôi. Nhưng lợi thế này của Peter là nhờ chú rất nhẹ, nếu bạn đi sau chú mà thổi vào người chú thì chú lại bay nhanh hơn.
    - Lễ phép với cậu ta nhé - Wendy thì thầm bảo John trong khi chúng đang chơi trò "Theo chân người chỉ huy".
    - Thế chị bảo hắn cứ bớt huyênh hoang đi! ?" John vặc lại.
    Trong trò "Theo chân người chỉ huy?, Peter bay sát mặt nước và vuốt sượt qua đám vây của lũ cá mập, cũng giống như bạn vừa chạy vừa đưa tay quệt ngang các thanh sắt ở hàng rào các ngôi nhà trong phố. Ba chị em tránh không bắt chước Peter làm các trò nguy hiểm đó dù chú cũng tỏ ra tử tế quay lại xem chúng có vuốt trượt cái nào trong khi bay theo chú.
    - Tử tế với cậu ta nhé - Wendy nhắc lại - chứ nếu hắn bỏ rơi chúng mình thì sẽ ra sao.
    - Thì chúng mình lại bay về nhà - Michael bảo.
    - Không có hắn thì mình không tìm được đường đâu.
    - Hay là không tìm được đường thì chúng mình lại bay tiếp ?" John đề nghị.
    - Thế mới chết đấy John. Phải tiếp tục bay vì chúng mình đã học cách dừng lại đâu.
    Quả là Peter quên không bảo chúng cách đỗ lại như thế nào.
    John tuyên bố tệ nhất thì chúng cũng chỉ cần bay thẳng vì ai chẳng biết Trái Đất tròn và chắc là bay mãi thì cũng phải tìm lại được cửa sổ nhà mình.
    - John, thế mình ăn bằng gì?
    - Wendy, ban nãy em vừa ăn cái gì ngon lắm cướp được của con chim ưng.
    - Em phải thử hai chục lần mới cướp được một miếng ấy đấy, còn chưa kể nếu ăn được kiểu ấy, mình phải cộc đầu bao nhiêu lần vào các đám mây nếu Peter không có ở đây để giúp mình.
    Vì thực tế là bọn trẻ vẫn cứ vấp liên tục. Bây giờ chúng bay tương đối nhanh rồi nhưng chúng vẫn còn có những cú đạp chân vô ích và nếu đột nhiên có một đám mây hiện ra trước mặt, chúng càng cố tránh thì lại càng dễ đâm vào. Nếu có Nana ở đây, nó chắc đã buộc băng đô quanh đầu Michael từ lâu.
    Peter tạm thời bay xa khỏi ba chị em và chúng cảm thấy bơ vơ vô cùng, như bị bỏ rơi vậy. Peter bay nhanh hơn chúng nhiều, đôi khi chú lao vèo đi như một mũi tên và biến mất trong những trò nghịch ngợm của chú mà chẳng cần ba chị em tham gia. Rồi chú lại bay về, cười rũ rượi vì các trò đùa cợt với một ngôi sao mà chú đã quên ngay, hoặc lại bay lên mà người vẫn còn dính vẩy tiên cá nhưng cũng không kể lại chuyện gì vừa xảy ra. Đối với bọn trẻ chưa bao giờ được nhìn thấy tiên cá, điều này thật là tệ.
    - Đấy hắn quên nhanh vậy đấy - Wendy nhận xét ?" làm sao mình có thể mong hắn nhớ ra chúng mình được?
    Quả là đôi khi, Peter không nhớ ra ba chị em hoặc chỉ láng máng. Wendy chắc chắn thế. Peter bay sượt qua trước mũi bọn trẻ nhiều lần mà suýt không nhận ra chúng và một hôm, Wendy thậm chí còn phải nhắc chú biết tên cô là gì.
    Peter tỏ ra ân hận thực sự.
    - Wendy này, khi nào cậu thấy tớ quên mất tên cậu, cậu cứ nhắc tớ ?oWendy đây?, thế là tớ nhớ được ngay.
    Lơ mơ như vậy chẳng ổn chút nào. Tuy nhiên, để bọn trẻ bỏ qua lỗi của chú, Peter dạy chúng cách nằm dài trên một ngọn gió đi cùng hướng. Ba chị em thích đến độ chúng thử nhiều lần và phát hiện rằng chúng có thể tranh thủ ngủ một cách an toàn. Lẽ ra chúng có thể ngủ được nhiều hơn nhưng Peter nhanh chóng chán trò ngủ và lại hô lên với giọng chỉ huy:
    - Dừng lại!
    Vừa chành chọe nhau, vừa đùa nghịch như quỷ sứ, chúng dần tiến đến gần xứ sở Neverland. Sau nhiều tháng, chúng cuối cùng đã đến nơi chẳng phải nhờ Peter hay Tinker Bell để khỏi bay lạc hướng mà vì xứ ấy cũng đi tìm chúng. Đó là dịp may duy nhất để đến được bến bờ thần tiên này thôi.
    Được Sota sửa chữa / chuyển vào 00:44 ngày 26/03/2006
  6. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    - Đảo kia rồi - Peter bình thản nói.
    - Đâu, đâu?
    - Kia, chỗ các mũi tên ấy.
    Quả là có đến hàng triệu mũi tên chỉ vào đảo, do bác mặt trời bạn chúng phóng ra trước khi đi ngủ, bác sợ chúng lạc.
    Wendy, John và Michael kiễng chân trong không trung để nhìn lên đảo. Lạ nhất là chúng đều nhận ra đảo ngay và cho tới lúc nỗi sợ xâm chiếm, chúng rối rít chào hòn đảo không chỉ như một giấc mơ nay thành hiện thực mà còn như một người bạn thân thiết gặp lại trong kỳ nghỉ hè.
    - John kìa, đầm nước mặn ven biển kìa.
    - Wendy, xem bọn rùa đang chôn trứng trong cát kìa.
    - Này John, chị thấy con hồng hạc gãy chân của John đấy.
    - Michael, cái hang của em kìa.
    - John, có cái gì trong cái đống lùng nhùng kia?
    - Có con chó sói mẹ với bọn sói con. Wendy, hình như là con sói con của chị đấy.
    - Đây là thuyền của chị, hai bên nó bị thủng rồi.
    - Đâu mà, thuyền của chị chúng mình đã đốt rồi cơ mà.
    - Đã bảo là đúng thuyền của chị mà lại. Này John, chị còn thấy có khói phía trên trại của người Da đỏ nữa cơ.
    - Đâu, đâu, chỉ em xem. Em sẽ bảo cho mà biết khói bay kiểu nào là sẽ có chiến tranh.
    - Kia, đúng phía trên suối Bí ẩn ấy.
    - Em thấy rồi, đúng là chúng chuẩn bị chiến tranh.
    Peter hơi tức vì lũ trẻ biết quá nhiều nhưng nếu chú muốn dẹp bớt chuyện lép xépcủa ba chị em thì cũng chẳng cần phải cố gắng mấy hồi nữa? Tôi đã chẳng bảo các bạn là nỗi sợ sẽ xâm chiếm bọn trẻ là gì?
    Sợ hãi đã ập đến khi lũ tên vàng bỏ đi, để lại hòn đảo chìm trong bóng tối.
    Trước đây khi còn ở nhà, xứ sở Neverland luôn bắt đầu trở nên tối dần và đầy đe dọa khi bọn trẻ con phải lên giường. Lúc đó, cả một xứ hoang dại bung ra xung quanh chúng, các bóng đen cử động, các tiếng gầm của súc vật trở nên khác đi và nhất là ta chẳng còn tin chắc sẽ thắng được kẻ thù nữa. Thật nhẹ cả người khi mẹ thắp đèn ngủ ban đêm lên! Và thật dễ chịu khi nghe Nana bảo rằng cái mà ta nhìn thấy chỉ là bệ lò sưởi và xứ sở Neverland chỉ là chuyện huyễn hoặc.
    Tất nhiên, lúc đó thì xứ sở Neverland là chuyện huyễn hoặc, còn giờ đây nó mới thật làm sao; chẳng có đèn ngủ, đêm càng tối hơn và? Nana đâu rồi nhỉ?
    Cho tới lúc đó ba chị em bay tách nhau; nhưng giờ chúng túm tịm lại gần bên Peter. Peter dường như cũng thôi không tỏ ra vô lo nữa, mắt chú lóe lên và mỗi khi một đứa trẻ sượt qua người chú, chúng cảm thấy như có điện giật. Chúng đang bay qua hòn đảo đáng gờm, bay thấp đến nỗi đôi khi một ngọn cây chạm cả vào mặt chúng. Không có mối nguy hiểm nào trong không trung vậy mà chúng chỉ tiến lên một cách rất khó khăn như thể chúng phải chiến đấu với các thế lực thù nghịch bí ẩn. Có lúc bọn trẻ bay treo lơ lửng tại chỗ chờ cho Peter giúp chúng mở đường bằng cách đấm tay vào không khí.
    - Chúng không muốn cho chúng mình hạ cánh - Peter giải thích.
    - Chúng là ai vậy? - Wendy rùng mình hỏi.
    Peter không thể, hoặc không muốn trả lời. Tinker Bell ngủ trên vai chú, và chú đánh thức Tinker Bell dậy, tung cô ta ra phía trước.
    Đôi khi, Peter dừng lại trên không trung, vòng tay lên tai nghe ngóng. Có khi chú lại quắc mắt nhìn xuống phía dưới như thể muốn chọc thủng mặt đất ra. Rồi chú lại bay tiếp, chú tỏ ra dũng cảm phi thường.
    - Cậu bé muốn có chuyện ngay lập tức hay muốn uống trà trước? - Peter hờ hững hỏi John.
    - Uống trà trước - Wendy vội vàng đáp.
    Michael siết tay chị đầy vẻ biết ơn, còn John can đảm hơn, ngập ngừng hỏi:
    - Có chuyện là chuyện gì cơ?
    - Có một tên kẻ cướp đang ngủ trong cánh đồng cỏ, ngay phía dưới chúng ta. Nếu các cậu thích, mình xuống giết chết nó đi.
    - Tớ đâu có thấy nó ?" John im lặng hồi lâu rồi nói.
    - Tớ thấy đấy.
    - Thế? thế nếu chúng mình thức nó dậy? ?" John nghẹn giọng hỏi.
    Peter bực mình vặn lại :
    - Các cậu không nghĩ rằng tớ có thể giết nó trong khi nó đang ngủ đấy chứ? Trước hết, tớ phải đánh thức nó dậy đã rồi mới giết nó. Tớ chưa bao giờ làm khác.
    - Thế? cậu đã giết được nhiều chưa?
    - Vô khối.
    John tuyên bố: ?oTuyệt nhỉ!? Rồi quay sang xin bắt đầu bằng việc uống trà. Nó hỏi xem bây giờ có nhiều cướp biển trên đảo không và Peter cho biết chú chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đến thế.
    - Ai là chỉ huy bọn đó?
    - Hook - mặt chú lạnh tanh khi nói đến cái tên đáng sợ đó.
    - Jack Hook ấy à?
    - Chính thế.
    Michael bật khóc còn chính John cũng nghẹn họng vì cả hai đều biết tiếng Hook.
    - Đó là tên cầm đầu của băng Râu Đen ?" John thì thầm. Tên độc ác nhất. Người duy nhất mà cả Barbecue cũng phải sợ.
    - Chính hắn đấy - Peter thêm.
    - Trông lão như thế nào, có to lớn không?
    - Không lớn như hồi trước nữa.
    - Sao vậy?
    - Tớ cắt bớt lão đi rồi.
    - Cậu ấy à?
    - Đúng, tớ đấy - Peter đai giọng nói.
    - Tớ không có ý nghi ngờ cậu đâu.
    - Thôi được, bỏ qua đi.
    - Nhưng mà này, cậu cắt bớt cái gì của lão ấy?
    - Bàn tay phải.
    - Thế thì lão ta chắc không đánh nhau được nữa nhỉ?
    - Đánh tốt ấy chứ lại!
    - Thế lão thuận tay trái à?
    - Lão ta có một cái móc sắt thay cho tay phải, lão mócdc đủ mọi thứ đấy.
    - Móc à?
    - Này John? - Peter nói.
    - Sao cơ?
    - Phải nói là, vâng, thưa chỉ huy.
    - Vâng, thưa chỉ huy.
    - Có một điều mà tất cả bọn con trai dưới quyền tớ phải hứa. Và cậu cũng thế.
    John tái mặt.
    - Như thế này: nếu chúng ta gặp phải Hook trên đất liền, cậu phải để tớ một mình đánh nhau với lão.
    - Tớ hứa ?" John chân thành thề.
  7. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    Chúng tạm thời cảm thấy đỡ sợ vì Tinker Bell bay cùng chúng và ánh sáng từ cô ta cho chúng nhìn thấy nhau. Không may là cô ta không thể bay chậm như chúng và buộc phải bay vòng xung quanh và tạo nên những vầng sáng rộng quanh cả bọn. Wendy thích mê đi cho tới khi Peter giảng cho cô biết cái hại của vầng sáng:
    - Tinker Bell bảo tớ là bọn cướp biển đã phát hiện ra chúng mình từ trước khi trời tối và chúng đã chuẩn bị cho khẩu Long Tom rồi.
    - Khẩu đại bác Long Tom ấy à?
    - Ừ, và dĩ nhiên là chúng nó đã nhìn thấy ánh sáng của Tinker Bell. Nếu chúng nghĩ rằng Tinker Bell đang đi cùng chúng mình, chắc chắn là chúng sẽ bắn ngay đấy.
    - Wendy ơi!
    - John!
    - Michael!
    - Peter ơi, cậu bảo cô ấy đi đi - Cả ba đứa trẻ đồng thanh kêu lên.
    Nhưng Peter từ chối.
    - Cô ấy cho rằng chúng ta bị lạc đường nên cô ấy hơi sợ - Peter vặc lại ?" Các cậu không nghĩ là tớ có thể xua cô ấy đi khi cô ấy đang sợ chứ?
    Vòng sáng ngưng lại trong giây lát và Peter cảm thấy có ai cấu chú một cách thân tình.
    - Thế hay cậu bảo cô ấy tắt bớt ánh sáng đi vậy - Wendy khẩn khoản.
    - Cô ấy không thể tắt chứ. Đấy có lẽ là điều duy nhất các tiên không làm được. Ánh sáng chỉ tắt khi họ ngủ thôi, như các ngôi sao ấy.
    - Thế thì bảo cô ấy ngủ ngay đi ?" John nói giọng như ra lệnh.
    - Cô ấy không thể ngủ vì không buồn ngủ. Đó cũng là một điều nữa mà các cô tiên không thể làm.
    - Rõ là hai điều đáng làm nhất thì lại không thể - John càu nhàu.
    Đến lượt nó bị cấu, nhưng chẳng có gì là thân ái cả.
    - Nếu ai trong chúng mình có túi thì có thể cho cô ta vào đó.
    Nhưng chúng ra đi nhanh quá nên chẳng đứa nào nghĩ đến việc mang túi theo.
    Peter chợt nảy ra một ý tuyệt vời: cái mũ của John! Tinker Bell chấp nhận tiếp tục bay trong mũ của John nếu có ai cầm mũ trong tay. John nhận nhiệm vụ tuy cô ta thích được Peter cầm mũ hơn. Rồi đến lượt Wendy phải cầm mũ vì John kêu rằng mũ làm vướng chân nó trong khi bay. Quả là một quyết định rất không ra gì vì như chúng ta sẽ thấy: riêng cái việc phải nhờ vả Wendy đã khiến Tinker Bell ghét rồi.
    Nằm trong đáy chiếc mũ đen, ánh sáng của Tinker Bell hoàn toàn không nhìn thấy được và tụi trẻ bay một lúc trong im lặng. Đó là sự im lặng hoàn toàn mà chúng chưa bao giờ biết, chỉ thỉnh thoảng có tiếng tớp tớp từ xa vọng tới - Peter giải thích đó là tiếng các con thú hoang uống nước nơi con suối bìa rừng ?" và lúc lúc lại có tiếng gì như tiếng cành cây sột soạt mà thực ra đó là tiếng của thổ dân Da đỏ đang mài dao.
    Rồi những tiếng động này cũng tắt dần. Michael cảm thấy bơ vơ vô cùng.
    - Giá mà có tiếng gì nữa nhỉ! ?" Nó thốt lên.
    Cầu được ước thấy, không gian đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm dễ sợ. Bọn cướp biển bắn vào chúng bằng khẩu Long Tom. Tiếng nổ vang trong núi và dường như dội lại một cách hung tợn: ?oChúng đâu? Chúng đâu? Chúng đâu??
    Ba chị em kinh hoàng thấy rõ sự khác biệt giữa một hòn đảo tưởng tượng và một hòn đảo có thật là như thế nào. Khi yên tĩnh trở lại, Michael và John bay trong bóng tối hoàn toàn. John đạp chân trong không khí theo quán tính còn Michael vẫn bay mà không biết làm sao mình bay được.
    - Michael có bị trúng đạn không? ?" John run run hỏi.
    - Em không biết - Michael cũng thì thầm đáp lại.
    Chúng ta giờ đã biết rằng không ai bị thương. Tuy nhiên, Peter đã bị hơi thuốc súng thổi ra xa ngoài khơi còn Wendy bị cuốn lên cao cùng với Tinker Bell. Lúc đó, Wendy lại vô ý để rơi tuột mất cái mũ. Tôi không biết tự nhiên Tinker Bell nảy ra ý đồ hay cô ta đã âm mưu từ lâu, chỉ biết là đột nhiên Tinker Bell nhảy ra khỏi mũ và bắt đầu lôi kéo Wendy vào chỗ chết. Tinker Bell không phải là quá độc ác, mặc dù lúc này cô ta quả là ghê gớm, nhưng cô ta cũng có thể tỏ ra là người rất tốt. Tiên đều hoặc tốt hoặc tồi như vậy bởi vì họ bé quá nên chỉ có một loại tình cảm. Họ có thể thay đổi nhưng là thay đổi hoàn toàn luôn. Lúc này, Tinker Bell đang ghen ghê gớm với Wendy. Wendy dĩ nhiên là không hiểu gì trong tiếng đinh linh êm áivà tôi cho rằng trong cả đống những lời nguyền rủa được nói ra với giọng rất dễ thương của Tinker Bell. Tinker Bell đã vừa bay quanh Wendy vừa nói: ?oTheo tớ rồi mọi việc sẽ ổn cả thôi.?
    Wendy còn biết làm sao được? Cô gọi Peter, John và Michael nhưng chỉ nghe có tiếng vọng lại như giễu cợt. Cô còn không biết rằng Tinker Bell ghét mình như một người lớn có thể ghét.
    Hoang mang, vạ vật bay, Wendy đành phó thác số phận mình cho Tinker Bell.
  8. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 5
    HÒN ĐẢO THẬT​
    Nhờ cảm thấy rằng Peter đang quay về, xứ sở Neverland đang dần sống lại.
    Trong lúc Peter đi vắng, cuộc sống trên đảo rất bình yên: buổi sáng, các cô tiên dậy muộn hơn một tiếng đồng hồ, các con vật chăm lo cho lũ con. Người Da đỏ yến tiệc phè phỡn liên tục sáu ngày sáu đêm liền và khi lũ cướp biển và bọn trẻ lạc đánh nhau thì chúng chỉ tung ra những lời thách thức. Nhưng Peter là người vốn ghét sự trì trệ, khi chú về mọi người lại trở nên hoạt bát hơn: nếu bạn ghé tai xuống đất mà nghe, bạn sẽ thấy cuộc sống đang sôi động trên cả hòn đảo.
    Tối hôm đó, các lực lượng chính của đảo đang được bố trí như sau: bọn con trai bị lạc đang đi tìm Peter, bọn cướp biển đang đi tìm lũ trẻ lạc, người Da đỏ đang đi tìm cướp biển và lũ dã thú đang đi tìm người Da đỏ. Chúng chạy đi tìm nhau vòng quanh như vậy trên đảo nhưng chẳng bao giờ gặp nhau vì cả bọn đều chạy nhanh như nhau.
    Tất cả đều rất khát máu ngoại trừ duy nhất lần này bọn trẻ lạc đang nhăm nhăm tìm cho được thủ lĩnh của chúng. Số lượng chúng thay đổi rất nhiều trên đảo tùy theo chúng có bị giết hay không. Mỗi khi chúng bắt đầu lớn lên, và việc này là sai quy định, Peter liền tiêu diệt chúng không thương xót. Tối hôm đó, có sáu đứa trẻ lạc, kể cả hai anh em sinh đôi. Ta cứ giả vờ nằm dài ra trong vườn mía mà nhìn chúng cầm dao nối đuôi nhau mà xem. Peter đã cấm chúng không được tìm cách giống thủ lĩnh và chúng mặc những tấm da gấu do chúng giết. Trong da gấu, trông chúng tròn trịa và mịn màng lông lá đến nỗi nếu chúng ngã chắc chắn chúng sẽ lăn lông lốc. Bởi vậy, chúng đặt bước chân cho thật chắc chắn.
    Đi đầu lúc này là Tootles, không phải vì nó dát nhất mà vì nó là đứa không may nhất trong số bọn trẻ đầu óc điên rồ này. Nó không biết nhiều cuộc chiến phiêu lưu như những đứa khác vì các sự kiện quan trọng đều diễn ra trong lúc nó vắng mặt. Tỉ như khi nó thấy mọi việc đều yên tĩnh, nó đi kiếm củi đốt lửa và lúc quay về thì các bạn đã đang chùi máu vấy bẩn rồi. Sự không may đó khiến nó có vẻ u sầu và đáng ra phải tức tối cảu rảu thì tính cách nó lại mềm yếu đi và nó trở thành thằng dễ tính nhất trong cả bọn. Tội nghiệp Tootles, tối nay cậu đang gặp nguy hiểm đấy. Cuộc phiêu lưu đang rình rập cậu có khi lại khiến cậu đau buồn vô hạn. Cẩn thận, Tootles, tối nay Tinker Bell đang bị nỗi độc ác ám ảnh, đang tìm kiếm trả thù và nghĩ rằng Tootles sẽ là cậu bé dễ bị lừa nhất trong cả bọn. Hãy cẩn thận với Tinker Bell!
    Ước gì chúng nghe thấy nhỉ, nhưng chúng ta có đang ở trên đảo đâu và Tootles tiếp tục vừa đi vừa gặm móng tay.
    Sau đó đến Nibs, vui tươi và mũm mĩm, theo sau là Slightly, người gọt còi từ các cành cây, và nhảy múa say sưa theo các điệu nhạc của riêng mình. Slightly cao ngạo nhất trong bọn trẻ lạc. Nó cứ tưởng rằng nó nhớ được những gì xảy ra hồi nó chưa bị lạc, phong tục xứ sở của nó, và sự hoang tưởng này khiến mũi nó đã hếch lại càng hớt lên trời. Curly đi thứ tư và nó hay phải tự nhận tội mỗi khi Peter oai phong ra lệnh: ?oKẻ nào chịu trách nhiệm về việc này, hay việc kia, hãy bước ra khỏi hàng!? Đến nỗi mà bây giờ nó liền máy móc bước ra cho nhanh ngay khi được lệnh.
    Cuối cùng là đến hai đứa sinh đôi, chẳng thể nào tả được chúng vì chính chúng cũng còn nhầm. Peter không bao giờ biết bọn sinh đôi là như thế nào và toàn băng đảng không được phép biết điều mà thủ lĩnh không biết, hai đứa sinh đôi đành chịu sự mơ hồ về nhân thân của chúng và luôn cố gắng làm cho mọi người hài lòng bằng cách luôn ở cạnh nhau, như thể để xin lỗi vì cái nỗi quá giống nhau.
    Bọn trẻ lạc biến đi trong bóng đêm và sau đó một lúc, một lúc ngắn ngủi thôi vì mọi việc diễn ra rất nhanh chóng trên hòn đảo này, đến lượt hiện ra bọn cướp biển đang đuổi theo trẻ lạc. Chúng ta nghe thấy tiếng chúng trước khi nhìn thấy và bao giờ chúng cũng hát bài hát đó:
    Chuẩn bị thả neo nào! Gỡ cuộn dây neo!
    Cướp biển sau lưng nào! Tấn công tàu chiến!
    Và nếu chúng ta bị dính
    Bởi loạt đạn súng trường
    Chúng ta sẽ về chầu Diêm vương

    Chưa bao giờ ta lại thấy lủng lẳng trên giá treo cổ một đám người đáng khinh hơn thế. Đi vượt lên phía trước là gã Cecco đẹp trai người Ý, hơi động tĩnh gì là lại ghé tai xuống đất để lắng nghe, đôi tay to lớn để trần, tai đeo hoa tai hình số tám. Hắn ta đã từng khắc tên mình bằng máu trên lưng quan thống đốc nhà tù thành Goa. Tiếp sau là tên da đen khổng lồ có rất nhiều tên từ khi hắn từ bỏ cái tên mà các bà mẹ da đen đặt cho để dọa bọn trẻ sống dọc bờ sông Guidjo-Mo. Rồi đến Bill Jukes, khắp người không chỗ nào không xăm, cũng là gã đã được nhận sáu lần mười hai roi chín dải từ tay Flint trước khi buông rơi túi tiền. Và rồi là Cookson, được coi là anh em với Murphy Đen (điều chưa bao giờ được chứng minh), và đến Startkey, trước kia là gác cổng trường học và bao giờ cũng giết người với phương pháp hết sức tinh tế. Rồi là Skylights (Skylights của Morgan), rồi Smee, viên quản lý người Ai-rơ-len, một gã vui tính sẵn sàng giết kẻ đối đầu mà chẳng thù oán gì và là tên duy nhất không có tính ba phải trong đội của Hook, và gã nhà quê Noodler có tay gắn trên lưng, và Robulus Mullins, Alf Mason và còn nhiều tên cướp khác nổi tiếng và được nể vì trong toàn vùng biển Caribe.
    Giữa đám cướp đó là con người đen tối nhất và cũng đáng sợ nhất, James Hook, hay như chính hắn đã tự viết, Jas. Hook, kẻ duy nhất mà See-Cook sợ. Ngồi chễm chệ trong một chiếc xe thô kệch do quân của hắn kéo, Hook mang một chiếc móc sắt thay cho tay phải và thỉnh thoảng dùng móc đó để thúc quân kéo xe đi nhanh hơn. Tên kẻ cướp đáng sợ này xử sự với lính như với một bầy chó và chúng cũng tuân lệnh hắn như bầy chó. Về hình dáng bên ngoài, hắn gầy, da ngăm ngăm, mớ tóc dài đen nom xa trông như một chuỗi nến đen khiến cho nét mặt đều đặn của hắn đầy vẻ đe dọa. Mắt hắn màu tím nhạt và mang nét ưu phiền, trừ khi hắn ngoắc cái móc vào thân thể bạn. Khi đó, trong ánh mắt hắn lóe lên hai ngọn lửa hung bạo. Hắn tỏ ra quý phái kiểu cách như một nhà quý tộc, kể cả lúc hắn mổ bụng bạn ra, và có người cam đoan với tôi hắn quả là một tay kể chuyện có hạng. Hắn tỏ ra khủng khiếp nhất khi hắn thể hiện sự lịch sự tinh tế, là dấu hiệu rõ nét nhất của sự quý phái. Ngôn từ tao nhã, kể cả khi hắn đang nguyền rủa, làm nổi bật rõ sự khác biệt về tầng lớp xã hội giữa hắn và bầy đoàn của hắn. Là người rất dũng cảm, hắn chỉ sợ có mỗi việc nhìn thấy máu của chính mình vốn rất đặc và có màu khác thường. Hắn ăn mặc theo kiểu của Saclơ đệ nhị vì trong cuộc đời cướp biển của hắn, có người đã bảo trông hắn có nét giống những người trong dòng họ Stuart với số phận bi thảm. Mồm hắn ngậm một thứ dụng cụ kỳ quặc do chính hắn tự phát minh ra cho phép hắn hút được hai điếu xì gà một lúc. Nhưng rõ rành như hai với hai là bốn, nổi bật nhất trên con người hắn vẫn là cái móc sắt.
    Bây giờ ta hãy cho một tên cướp biển chết đi để minh họa cho phương pháp của Hook. Bớt Skylights đi chẳng hạn. Trong lúc toàn đoàn đang tiến lên, Skylights vụng về vấp phải chủ tướng, làm xô lệch cổ áo viền đăng ten của Hook, thế là cái móc sắt loáng lên như tia chớp, có tiếng rít lên ngắn gọn, tiếng kêu thét, rồi xác Skylights bị vứt sang bên và bọn cướp đi qua. Hook thậm chí còn không bỏ xì gà ra khỏi miệng. Đó chính là con người đáng sợ mà Peter phải đối đầu. Ai sẽ thắng đây?
    Im lìm bám theo sau bọn cướp biển trên con đường chiến tranh, là người Da đỏ với ánh mắt nhìn cảnh giác, ai không tinh thì không nhìn thấy họ. Họ mang rìu của dân Da đỏ và dao quắm, thân thể để trần của họ vẽ sơn nhằng nhịt và bôi dầu. Ngang lưng treo những bộ da đầu của cả bọn trẻ lạc lẫn bọn cướp biển vì đây chính là người Da đỏ thuộc bộ lạc Negrito, chớ nên nhầm họ với bộ lạc Delaware đầy lòng nhân hậu hoặc với người Huron. Đi tiên phong trinh sát trong tư thế bò là Báo Nhỏ Lớn, một chiến binh có nhiều tấm da đầu treo ngang thân đến nỗi việc bò của anh ta gặp khá nhiều khó khăn. Đi cuối đoàn là Hoa Huệ Vằn, dáng đi kiêu hãnh đúng như một công chúa đích thực phải như vậy. Đó là cô gái xinh đẹp nhất trong các cô sơn nữ da màu đồng và là người được các chiến binh Negrito yêu quý nhất. Tâm tính nàng lúc thì điệu đà, lúc thì kiêu hãnh xa cách, khi thì lại si tình. Không một người chiến binh nào lại không mơ có nàng làm vợ, nhưng nàng có cách sử dụng lưỡi rìu để tránh bị đưa tới làm lễ cưới trước ban thờ. Hãy nhìn xem họ tiến lên trên những cành cây mà không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Người ta may lắm cũng chỉ nghe thấy tiếng thở hơi dồn dập của họ. Thực tế là họ có hơi mập ra do ăn uống phè phỡn, nhưng rồi họ sẽ thon gọn lại ngay thôi và lúc này đó chính là mối nguy duy nhất đang đe dọa họ.
    Người Da đỏ biến nhanh như khi họ tới, như những hình bóng. Tiếp sau đó là các loài dã thú trong đội hình vừa lộn xộn vừa dàn trải nào hổ, nào sư tử, nào gấu và vô vàn những con vật khác bé hơn đang chạy trốn vì dã thú, nhất là những loài ăn thịt người, sống cạnh nhau trên hòn đảo được ưu đãi này. Chúng chạy, lưỡi thè lè ra. Đêm nay, chúng đang đói.
    Khi cả bầy đã đi qua, hiện lên một con cuối cùng, một con cá sấu to kinh dị. Chúng ta sẽ biết nó đuổi theo ai.
    Cá sấu qua xong rồi lại đến bọn con trai vì cuộc đuổi bắt phải tiếp tục mãi cho đến khi nào một trong số các tốp này dừng lại hoặc thay đổi tốc độ. Khi đó chúng sẽ nhanh chóng va vào nhau. Nay thì tốp nào cũng đang chăm chăm nhìn về phía trước mà chẳng mảy may bận tâm đến mối hiểm nguy có thể xuất hiện từ phía sau. Đó là thực tế trên đảo.
  9. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    Những kẻ đầu tiên tách ra khỏi cái vòng quay đèn cù này là đám trẻ lạc. Chúng lăn vào đám cỏ cao gần nơi chúng ở dưới đất. "Giá mà Peter trở về nhỉ", chúng lo lắng nghĩ vậy, mặc dù tất cả đều to lớn hơn thủ lĩnh.
    - Tớ là đứa duy nhất không sợ bọn cướp biển ?" Slightly nói với cái giọng khiến nhiều đứa khác phát chán.
    Chắc có tiếng gì đấy từ nơi xa vọng về khiến nó lo ngại nên nó vội thêm:
    - Nhưng tớ rất mong Peter về và cho chúng mình biết thêm tin tức về Lọ Lem.
    Cả bọn bắt đầu kể về Lọ Lem và Tootles cam đoan rằng mẹ nó rất giống Lọ Lem. Chỉ khi nào Peter đi vắng, bọn trẻ mới dám nói chuyện về mẹ chúng, một chủ đề mà Peter không bao giờ cho phép động tới.
    - Kỷ niệm duy nhất của tớ về mẹ tớ là mẹ tớ rất hay bảo bố tớ: « Ước gì em có tài khoản riêng nhỉ! » Tớ không biết tài khoản là cái gì nhưng tớ cũng rất thích nếu được mẹ cho một cái.
    Trong khi chúng nói chuyện, có tiếng gì từ xa vọng tới. Bạn cũng như tôi không quen với đời sống hoang dã chắc chẳng thể nào nghe được gì, nhưng tai bọn trẻ rất thính đã bắt được bài hát này:
    Yô hô, đời cướp biển là đây
    Xương sọ, xương ống chân lủng lẳng treo đầy!
    Rượu ngon, nhắm tốt, dây thừng dẻo
    Hát lên nào Davy Johns, hoan hô!

    Ngay tức thì, bọn trẻ lạc? nhưng chúng đâu rồi nhỉ? Chúng đã biến mất, nhanh hơn thỏ.
    Tôi sẽ bảo cho các bạn biết chúng ở đâu. Trừ Nibs đang đi trinh thám, cả bọn đã chui vào trong nhà ngầm dưới đất, một nơi ở đầy thú vị. Nhưng chúng làm thế nào mà được như thế? Vì chẳng thấy lối vào ở đâu, dù cho ta có dọn đi một đống bụi cây, ta cũng chỉ thấy có lối vào một cái hang mà thôi. Tuy vậy, bạn thử nhìn kỹ hơn mà xem, có khi bạn sẽ thấy trên bảy thân cây to mà rỗng, có những lỗ khoét vừa với thân hình một đứa trẻ. Đó chính là bảy lối vào của nơi ẩn náu dưới đất mà Hook đã vô vọng tìm kiếm bao đêm trăng. Liệu đêm nay hắn có tìm thấy không?
    Trong lúc bọn cướp biển đang tiến lên, đôi mắt tinh tường của Startkey thoáng thấy Nibs đang lẩn lướt đằng sau các gốc cây và ngay tức thì, hắn chĩa súng ngắn vào cậu bé. Nhưng một cái móc sắt đã cào lên vai hắn.
    - Thủ lĩnh, thả tôi ra - hắn vặn người vì đau kêu lên.
    Và thế là lần đầu tiên ta được nghe giọng của Hook. Giọng tên cướp rắn đanh.
    - Dẹp súng của mày đi đã - hắn đe dọa nói.
    - Nhưng đó là một thằng ranh con mà thủ lĩnh căm thù ghê gớm cơ mà, tôi đang định hạ nó đây.
    - Để bọn Da đỏ nghe thấy tiếng súng ấy hả. Mày có định để chúng lột da đầu hay không đấy?
    - Thủ lĩnh, hay để tôi đuổi theo nó? ?" Smee đề nghị - tôi sẽ dùng máy khoan Johnny ngoáy cho nó một cái?
    Smee luôn nghĩ ra các loại tên gọi đủ kiểu cho mọi thứ, và con dao dài của hắn tên là máy khoan Johnny vì hắn có thói quen dùng lưỡi dao ngoáy trong vết thương. Ta còn có thể nêu những điểm hay ho khác của Smee. Chẳng hạn như sau khi giết người, không phải hắn chùi vũ khí mà hắn lau kính.
    - Johnny làm việc không gây tiếng động - hắn nhắc Hook.
    - Bây giờ không phải lúc, Smee ?" Hook hầm hừ - Thằng này chỉ có một mình và ta muốn tóm được cả bảy đứa. Nào, tản ra và tìm bằng được lũ chúng cho ta.
    Bọn cướp biển tan vào bóng đêm và chỉ còn lại tên thủ lĩnh cùng Smee. Hook thở dài, tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại như vậy, có thể là vì buổi tối quá trong lành. Và thế là hắn bèn tâm sự với tên phụ trách trung thành.
    Hắn nói rất lâu, giọng đầy xúc động, nhưng Smee vốn đơn giản và thiển cận, chẳng hiểu gì. Tuy vậy, hắn chỉ nghe được có tên Peter:
    - Trước nhất, là ta cần phải tóm được thằng thủ lĩnh của chúng, Peter Pan ?" Hook hung dữ nói ?" chính nó đã cắt cụt tay ta.
    Hắn giơ cái móc sắt lên đe dọa.
    - Từ lâu ta đã chờ được bắt tay nó với cái móc sắt này! Ta sẽ băm nhỏ nó ra!
    - Nhưng tôi đã nghe thủ lĩnh bảo là cái móc sắt này lợi hại bằng mười hai lần bàn tay trong việc chải đầu và một lô các công dụng khác cơ mà.
    - Đúng thế, nếu ta là đàn bà, ta sẽ ước gì đẻ ra được lũ con với cái móc kiểu này thay cho tay.
    Hắn tự hào ngắm nhìn móc sắt và khinh thị nhìn sang bàn tay lành lặn. Rồi hắn lại cau mày.
    - Peter đã ném tay ta cho con cá sấu qua đường lúc đó - hắn nghiến răng nói.
    - Tôi cũng nhận thấy thủ lĩnh sợ cá sấu quá thể - Smee nhận xét.
    - Không phải ta sợ cá sấu, ta chỉ sợ có một con cá sấu ấy thôi.
    Hắn hạ giọng.
    - Smee, tay ta quá ngon đối với nó, cho nên từ đó nó bèn cứ nhằng nhẵng đuổi theo ta, trên đất liền, trên biển, vừa đi vừa liếm mép khi nghĩ tới lúc nó được xơi nốt phần còn lại.
    - Nói cho cùng thì đấy cũng là nó khen thủ lĩnh.
    - Tao chẳng cần khen kiểu đấy ?" Hook gào lên ?" tao muốn giết cái thằng Peter Pan đã dám cho con quái vật ấy bén mùi thịt tao.
    Hắn ngồi xuống một cây nấm lớn và run lên :
    - Smee, con quái sấu ấy đáng ra đã bắt được ta và xơi tái từ lâu rồi nhưng do vận may không ngờ, nó lại ăn phải một cái đồng hồ cứ kêu tích tắc trong bụng nó, thế là cứ khi nào nó tới gần, ta đều nghe thấy trước và ta chạy thoát.
    Hắn cười nhưng tiếng cười không có gì là vui.
    - Có ngày đồng hồ chết và nó sẽ bắt được thủ lĩnh ?" Smee tiên đoán.
    Hook liếm đôi môi khô:
    - Đúng vậy, chính thế mà nỗi sợ cứ đeo bám theo ta.
    Từ khi hắn ngồi xuống, cảm giác nóng kỳ lạ dính vào hắn:
    - Smee, chỗ ta ngồi nóng bỏng lên này!
    Hắn nhảy dựng dậy :
    - Smee, quỷ tha ma bắt, đít ta cháy rồi.
    Chúng xem xét kỹ cái nấm. Đó là một cây nấm có kích cỡ chắc chắn chưa từng thấy trên đảo. Chúng túm lấy rìa nấm và giật ra dễ dàng vì nấm không có chân. Lạ hơn nữa là có khói bốc ra từ lỗ thân nấm. Hai tên cướp nhìn nhau :
    - Ống khói ! ?" Chúng cùng kêu lên.
    Quả là chúng đã phát hiện ra ống khói của ngôi nhà dưới đất. Mỗi khi kẻ thù tới gần, tụi trẻ lạc thường hay lấy một cây nấm che ống khói lại.
    Không những có khói bay lên từ đó mà người ta còn nghe thấy cả giọng trẻ con vì lũ trẻ cảm thấy an toàn trong nơi ẩn nấp nên tán gẫu và cười đùa một cách vô tư. Bọn cướp căng thẳng lắng nghe một hồi, rồi chúng đặt cây nấm vào chỗ cũ. Sau đó, chúng tìm kiếm xung quanh và chẳng mấy chốc đã tìm ra bảy lỗ trổ trên bảy cái cây.
    - Thủ lĩnh có nghe thấy chúng bảo nhau là Peter không có nhà hay không? ?" Smee vừa thì thầm hỏi vừa mân mê máy khoan Johnny.
    Hook gật đầu. Hắn trầm tư suy tính một lúc rồi nở một nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt sạm nắng. Smee đành chờ phản ứng của sếp.
    - Thủ lĩnh tính sao đây ? - Hắn săn đón hỏi.
    - Quay trở về tàu ?" Hook nghiến răng chậm rãi trả lời ?" Ta làm một chiếc bánh thật to rồi đổ đường xanh lên trên. Chắc đây chỉ có một phòng, vì chỉ có một ống khói. Cái lũ chuột chũi ngu xuẩn ấy không biết rằng chúng chẳng việc gì lại cần phải có mỗi thằng một cửa ra vào. Chứng tỏ rằng chúng không có mẹ. Ta sẽ để chiếc bánh trên bờ hồ Tiên cá. Bọn này hay ra đấy bơi và chơi với lũ tiên cá. Chúng sẽ thấy cái bánh và sẽ xơi kỳ hết thì thôi. Vì chúng không có mẹ nên không thể biết rằng ăn một cái bánh quá bổ và quá béo là nguy hiểm như thế nào.
    Hắn phá lên cười, lần này thì hắn cười thật thoải mái.
    - Ha ha ha ! Và thế là chúng sẽ chết !
    Smee càng nghe càng phục.
    - Thật là mánh khóe khôn ngoan và gian nhất mà tôi được biết!
    Trong cơn vui sướng, chúng nhảy múa và hát:
    Áp sát mạn tàu khi ta xuất hiện
    Cả lũ bay đều run sợ trong quần
    Xương thì dày còn da lại mỏng
    Móc sắt vào là thiệt đến thân

    Chúng vừa cất lời thì chợt có tiếng động. Tiếng kêu ken két khẽ đến nỗi lá rơi cũng có thể làm át đi, rồi tiếng động rõ nét hơn:
    Tích! Tích! Tích! Tích!...
    Hook đứng sững người, rùng mình, một chân co lên.
    - Con cá sấu ấy đấy - hắn nói như nghẹn đi.
    Rồi hắn chuồn lẹ, theo sau là tên quản lý.
    Đó quả là con cá sấu thật. Nó đã vượt qua được toán Da đỏ đang đi truy lùng bọn cướp biển còn nó thì đuổi theo Hook.
    Lại một lần nữa, bọn con trai trồi lên mặt đất nhưng những mối hiểm nguy trong đêm tối chưa tan hết vì Nibs hiện ra giữa đám, thở không ra hơi, kéo theo một bầy chó sói lưỡi thè lè đang hú lên những tiếng kêu ghê rợn.
    - Cứu tớ với ! Cứu tớ với ?" Nibs vừa kêu vừa ngã vật xuống đất.
    - Chúng tớ phải làm gì ? Làm gì ?
    Đối với Peter thì quả là sung sướng khi biết rằng trong những phút giây nguy hiểm, mọi người đều nghĩ đến cậu.
    - Nếu Peter ở đây thì cậu ấy làm gì nhỉ ? - Cả bọn đều kêu lên.
    Gần như đồng thời, chúng cùng nói :
    - Có khi Peter sẽ nhìn chúng qua hai cẳng chân.
    Rồi chúng cùng tiếp :
    - Chúng mình cùng làm như Peter đi.
    Quả là không có cách nào tốt hơn để rũ bỏ được lũ sói. Và cả bọn cùng chổng mông lên trời, cúi nhìn lũ chó sói qua hai chân dang rộng. Vài giây dài tưởng chừng như thế kỷ trôi qua rồi chiến thắng đã rõ ràng. Khi tụi trẻ tiến lên trong tư thế đáng sợ đó, lũ chó sói đột nhiên quay ngoắt lại và bỏ chạy cúp cả đuôi. Nibs bấy giờ mới đứng dậy đượcvà bọn trẻ tự nhủ rằng mắt thằng bé này vẫn còn như đang nhìn thấy chó sói mà lại không phải là chó sói.
    - Tớ nhìn thấy một thứ tuyệt vời trên cả tuyệt vời ?" nó kể trong lúc bọn trẻ vây quanh nó ?" Có một con chim trắng, bay ở phía này này.
    - Là chim gì ?
    - Tớ không biết ?" Nibs thích thú kể - nhưng nó có vẻ mệt mỏi. Với lại nó vừa bay vừa kêu "Khổ thân Wendy!"
    - Khổ thân Wendy à ?
    - Tớ nhớ là có những loài chim tên là chim Wendy ?" Slightly vội kêu.
    - Nhìn kìa, nó đấy ! ?" Curly vừa la vừa giơ tay chỉ về phía Wendy trên không trung.
    Wendy giờ đây gần như bay ngay phía trên đầu tụi trẻ và chúng nghe thấy tiếng cô rên rỉ. Nhưng còn rõ hơn nữa là tiếng Tinker Bell. Cô tiên ghen tức đã buông rơi tất cả những dấu hiệu giả danh tình bạn và ra sức nhào vào Wendy, cấu xé cô này thật tàn nhẫn.
    - Chào Tinker Bell! - Bọn trẻ ngạc nhiên kêu lên.
    Tinker Bell lanh lảnh kêu lên:
    - Peter muốn các cậu bắn vào con Wendy này đấy.
    Bọn trẻ không có thói quen cãi lại lệnh của Peter.
    - Tuân lệnh sếp ?" chúng ngây thơ kêu ?" nhanh nhanh, chúng mình lấy cung tên ra thôi.
    Tất cả đều chạy về lỗ cây của mình trừ Tootles. Nó đã mang sẵn cung tên trong tay. Tinker Bell nhìn thấy và xoa tay.
    - Nhanh lên, Tootles, nhanh. Peter sẽ vui lắm đấy.
    Tootles luống cuống chỉnh mũi tên.
    - Tránh ra, Tinker Bell.
    Rồi nó thả dây cung và Wendy rơi phịch xuống đất, mũi tên cắm trên ngực.
    Được Sota sửa chữa / chuyển vào 02:28 ngày 28/03/2006
  10. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    CHAPTER 6
    TÚP LỀU NHỎ​
    Khi bọn trẻ lao ra cùng với cung tên, tên ngố Tootles đứng ưỡn ngực như kẻ chiến thắng.
    - Các cậu đến muộn quá ?" nó tự hào nói - Tớ đã hạ con Wendy rồi. Peter chắc sẽ thích lắm đây.
    Tinker Bell bay phía trên nó kêu ?oĐồ ngốc!? Rồi lỉnh đi ngay. Những đứa khác không nghe thấy Tinker Bell nói. Chúng vây quanh Wendy và im lặng nặng nề. Nếu trái tim Wendy còn đập chắc người ta cũng phải nghe thấy tiếng.
    Slightly mở miệng đầu tiên:
    - Có phải là chim đâu - nó sợ sệt nói - Tớ nghĩ rằng đây là một phụ nữ.
    - Một phụ nữ à? ?" Tootles hỏi lại rồi ngã vật xuống đất, chân tay run bần bật.
    - Chúng mình giết bà ta rồi ?" Nibs nghẹn giọng nói.
    Và chúng cùng bỏ mũ.
    - Bây giờ tớ hiểu rồi - Curly bảo - Chắc là Peter mang bà ấy cho chúng mình đây mà.
    Nó cũng tuyệt vọng lăn xuống đất.
    - Bà ấy sẽ chăm sóc chúng mình? - một trong hai đứa sinh đôi nói - thế mà chúng mình giết mất bà ấy rồi.
    Cả bọn đều thương Tootles cũng như cho chính chúng, nhưng khi Tootles bước về phía chúng, chúng quay mặt đi.
    Tootles mặt tái nhợt nhưng tỏ ra đầy tự trọng như người ta chưa bao giờ thấy ở nó.
    - Đúng, tớ giết bà ta rồi ?" nó trầm ngâm nói ?" Khi tớ mơ thấy các phụ nữ, tớ hay gọi ?oMẹ ơi, mẹ ơi!? Thế mà nay một phụ nữ xuất hiện, tớ lại giết mất bà rồi?
    Nó chậm rãi bước đi.
    - Cậu đi đâu - cả bọn thương cảm kêu lên.
    - Tớ phải đi thôi - Tootles nói, chân tay run lập cập - tớ sợ Peter lắm.
    Đúng lúc đó, chúng nghe có tiếng động khiến cả bọn thắt lòng. Chúng đều nhận ra tiếng kêu chiến thắng của Peter.
    - Peter về kìa! - Bọn trẻ kêu - bao giờ cậu ấy cũng kêu như thế để báo hiệu.
    - Dấu bà này đi - bọn trẻ thì thầm.
    Và chúng đứng che lấy Wendy nhưng Tootles tách riêng ra.
    Rồi tiếng kêu lảnh lói lại vang lên và Peter hiện ra cạnh chúng.
    - Chào các cậu!
    Chúng chào lại Peter một cách máy móc, rồi lại yên lặng. Peter cau mày:
    - Tớ về đây rồi - chú tức tối nói - Thế các cậu không hoan hô tớ à?
    Bọn trẻ mở miệng nhưng những tiếng hoan hô như tắc lại trong cổ.
    Vì vội thông báo tin vui, Peter bỏ qua sự lạnh nhạt bất thường này.
    - Tin mới đây, các cậu, tớ đem về cho chúng mình một người mẹ.
    Chẳng ai nói gì, trừ có tiếng Tootles ngã quỵ xuống đất.
    - Các cậu có thấy cô ấy không? ?" Peter hơi hơi lo hỏi ?" Cô ấy bay về phía này mà.
    - Ôi, có chuyện không may - một đứa thốt lên.
    - Thật là một ngày đáng buồn! - Đứa khác rên lên.
    Tootles đứng dậy.
    - Peter - nó bình tĩnh nói - để tớ chỉ cô ấy cho cậu.
    Và vì bọn trẻ đang cố che Wendy, nó yêu cầu:
    - Các cậu tránh ra, hai đứa sinh đôi kia, thì Peter mới xem được chứ.
    Cả bọn liền lùi lại và Peter sau khi nhìn kỹ thân hình bất động của Wendy, không biết làm gì nữa.
    - Cô ấy chết rồi ?" chú nói ngập ngừng ?" có lẽ cô ấy sợ phải chết lắm đấy.
    Chú định nhảy ra xa, cho đến khi không nhìn thấy Wendy nữa cũng như không bao giờ quay lại cái nơi bi thảm này nữa. Bọn trẻ sẽ rất vui lòng được đi theo nếu chú định làm vậy.
    Nhưng còn mũi tên, chú nhổ mũi tên khỏi ngực Wendy và quay về phía các bạn.
    - Tên của ai đây? ?" chú lạnh lùng hỏi.
    - Của tớ, Peter ạ - Tootles vẫn quỳ, đáp lại.
    - Đồ sát nhân khốn kiếp! ?" Peter cầm mũi tên như cầm một con dao.
    Tootles dũng cảm vươn ngực ra.
    - Peter, cậu đâm tớ đi, đâm đi ?" Tootles cứng cỏi nói.
    Hai lần, Peter giơ mũi tên lên, hai lần chú hạ tay xuống.
    - Không thể được, có cái gì giữ tay tớ lại.
    Bọn trẻ đều ngạc nhiên nhìn nó, trừ Nibs lúc ấy may thay, lại nhìn Wendy.
    - Nó đấy, con chim wendy, các cậu nhìn kìa, tay nó kìa!
    May mắn thay, Wendy quả đã giơ tay lên. Nibs nghiêng người về phía cô bé và mê mải lắng nghe:
    - Tớ thấy hình như nó bảo ?oTội nghiệp Tootles" ?" Nibs thì thầm.
    - Thế thì Wendy còn sống ?" Peter cũng thì thầm.
    - Con wendy này còn sống! ?" Slightly kêu lên.
    Và Peter ngồi xuống cạnh Wendy, nhìn thấy cái cúc áo chú tặng cho cô bé trước đây. Các bạn có nhớ là Wendy buộc nó vào một sợi dây chuyền ở cổ không?
    - Các cậu có thấy là mũi tên đã bị cái hôn mà tớ trao cho cô ấy chặn lại không? Nhờ thế mà cô ấy thoát chết đấy.
    - Tớ có biết về những cái hôn ?" Slightly vội vàng nói ?" cho tớ xem xem nào? Ơ, đúng là một cái hôn thật.
    Peter không nghe nó nói. Chú đang khẩn khoản xin Wendy chóng khỏi để còn cho xem tiên cá. Tất nhiên là đương quá sợ nên cô không thể trả lời Peter được. Đúng lúc ấy phía trên đầu bọn trẻ có tiếng rên rỉ.
    - Nghe Tinker Bell kìa ?" Curly bảo ?" cô ta khóc vì Wendy còn sống.
    Bọn trẻ đành kể lại Peter nghe tội của Tinker Bell và chắc chưa bao giờ chúng phải thấy một gương mặt nghiêm khắc đến vậy.
    - Tinker Bell ?" Peter hét lên ?" không còn bạn bè gì với cô nữa, tôi không bao giờ muốn thấy cô nữa.
    Tinker Bell đậu xuống vai Peter để phân trần nhưng Peter hất cô ta ra. Tuy nhiên, Wendy lại giơ tay lên và chú hơi dịu lại.
    - Ơ thì, khi tớ bảo là không bao giờ,? ít nhất cũng phải một tuần.
    Các bạn tưởng là Tinker Bell sẽ biết ơn Wendy đã giơ tay ư? Không hề nhé. Chưa bao giờ cô ta lại muốn cấu Wendy hơn thế. Tiên quả là một giống kỳ lạ và Peter tuy hiểu rõ họ, vẫn hay phải quất cho họ một trận.
    Nhưng biết làm gì với Wendy trong tình trạng thế này bây giờ?
    - Cho cô ấy xuống nhà chúng mình ?" Curly gợi ý.
    - Được đấy, người ta vẫn hay làm thế với phụ nữ - Slightly tán thành.
    - Không được ?" Peter bảo ?" không được chạm vào người cô, như thế là thiếu tôn trọng cô ấy.
    - Ờ thì tớ cũng thấy vậy ?" Slightly thừa nhận.
    - Nhưng nếu để ở đây thì cô sẽ chết mất ?" Tootles nói.
    - Đúng vậy cô ấy sẽ chết mất, nhưng biết làm thế nào bây giờ.
    - Có cách rồi ?" Peter kêu lên ?" mình xây một cái lều quanh người cô ấy.
    Cả bọn sướng quá.
    - Nhanh lên nào ?" Peter ra lệnh ?" Mang cho tớ những thứ các cậu thấy được nhất. Dỡ đồ trong nhà chúng mình ra và nhanh chân lên tí.
    Ngay tức thì cả bọn náo nhiệt hẳn lên, bận rộn như các bác thợ may trước ngày cưới của một người quan trọng vậy. Đứa thì lo dựng giường, đứa thì lo kiếm củi đốt. Trong khi chúng đang tíu tít thì ai đến thế nhỉ? John và Michael! Chúng vừa đặt chân xuống đất là đã nhắm nghiền mắt ngủ ngay, mở mắt ra, bước một bước rồi lại ngủ tiếp.
    - John này, John - Michael gọi - dậy đi. Mẹ Nana đâu rồi, John đâu rồi?
    Và John vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm:
    - Phải rồi, chúng mình đã bay mà.
    Phải nói rằng chúng nhẹ cả người khi nhìn thấy Peter.
    - Chào Peter.
    - Chào ?" Peter tử tế đáp, mặc dù chú đã quên hẳn cả hai đứa.
    Chú đang bận đo độ dài của Wendy bằng chân để tính toán kích cỡ chiếc lều. Tất nhiên là chú có ý định để ra một khoảng không vừa đủ để đặt bàn và ghế. John và Michael không rời mắt khỏi chú.
    - Wendy ngủ à? ?" Chúng hỏi.
    - Ừ.
    - John - Michael đề nghị - hay chúng mình đánh thức chị ấy dậy để chị ấy nấu cơm cho chúng mình ăn.
    Nhưng nó vừa mở mồm thì nhiều đứa đã khiêng cành cây trở về để làm lều.
    - Nhìn chúng kìa! ?" Michael kêu lên.
    - Curly ?" Peter trịch thượng nói ?" trông chừng để mấy đứa này cũng phải tham gia vào việc xây lều.
    - Thưa sếp, vâng.
    - Xây lều à? ?" John ngạc nhiên hỏi.
    - Để cho chim wendy ?" Curly giải thích.
    - Cho Wendy à? ?" John kinh ngạc hỏi ?" Wendy chỉ là một cô bé con thôi mà.
    - Chính vì vậy mà chúng ta phải phục vụ cô ấy ?" Curly chỉnh đốn.
    - Cái gì? Các cậu là người phục vụ của Wendy à?
    - Ừ - Peter bảo - các cậu cũng thế. Nào, vào việc đi.
    Hai anh em quá sức ngạc nhiên, bị bọn trẻ lôi đi chặt cây, cưa cây, kéo cây.

Chia sẻ trang này