1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phải lấy người như anh - Trần Thu Trang

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi kimnt, 23/03/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. pthuy

    pthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    759
    Đã được thích:
    0
    Có mấy cái cảnh câu khách nhất mà đòi cắt đi. Thử cắt mấy đoạn ấy xem cái gọi là tác phẩm văn học PLNNA còn lại cái gì.
    -----------------
    Nhà hàng Rochelle hôm nay đông đặc biệt. Ô tô sang trọng đỗ san sát. Bãi để xe máy cũng đầy rẫy những chiếc xe ga đời mới. Vân cua một vòng điệu nghệ trên chiếc Vespa màu ?otro của hoa hồng? và dựng chân chống ngay trước mũi một đám Spacy, @ hợm hĩnh. Dù chỉ trị giá 6 triệu đồng kể cả công tái tạo sắc đẹp và hàn khung inox, ?otình yêu mini? của nàng trông có phong cách và sang trọng hơn hẳn những chiếc scooter trị giá mấy ngàn đô dán đề can chống xước kia!
    ------------------------------------------------------------
    Đoạn này mới khai thác tình tiết rẻ tiền và cũ mèm. Cái trò Việt Nam từ thời bắt đầu có cổ tích đến nay luôn là những anh nhà nghèo, cô gái nhà nghèo là tốt đẹp. Còn bọn nhà giàu là hợm hĩnh xấu xa. Tâm lý AQ tự sướng với nhau. Nếu mà phong cách hay sang trọng hơn thì chả ai mua xe Spacy hay @ làm gì.
    Không phải là mổ xẻ một chi tiết, mà chỉ cần thông qua một chi tiết là thấy tư tưởng của một câu chuyện viết dài ( cái này gọi là tác phẩm văn học thì đúng là lăng nhục các bậc tiền bối)
  2. Amore1982

    Amore1982 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/01/2002
    Bài viết:
    1.762
    Đã được thích:
    0
    Tớ chỉ là độc giả và tớ thấy thế là hay. Nếu tớ tìm đọc quyển sách này vì "cảnh nóng" thì đúng là quá buồn cười, xem trên mạng chưa đủ hay sao (người khác thì ko biết)
    Tớ ko định thảo luận nhg tớ đính chính cái đoạn đỏ của bạn quote lại một tí. Từ xửa từ xưa đúng là VN đã có tư tưởng "nghèo là tốt đẹp". Tây cũng thế thôi kia mà, nàng Bạch tuyết xinh nhg số phận bất hạnh phải đi sống trong rừng, cô bé lọ lem.. vv tự dưng ko thể nhớ ra nổi nhiều nhân vật như thế lắm. Còn tác giả khai thác chuyện cái xe thì cô muốn làm nổi bật cá tính của nv chính, thế thôi.
    Tớ cũng đã xem qua nhg trang trc xem chừng ko ai thèm nói với bạn nữa roài Tớ chưa thấy ai là con trai lại bỏ thời gian đọc nhg thứ thế này, đọc xong còn bình fẩm híc
    Xì tốp tớ ko nói nữa vô duyên quá
    Được Amore1982 sửa chữa / chuyển vào 15:56 ngày 06/05/2006
  3. ngox

    ngox Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/05/2006
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    túm được đây rồi,
    chào bà con cô bác ạ
    ai đọc plnna rồi cho em hỏi cái :
    em vẫn thấy tức, đó là chưa hiểu sao lại có cái đoạn cái vespa lao xuống sông hồng. để bố con a thanh đi tìm.
    em xin cảm ơn ạ !
  4. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    FYI, câu chuyện này có vẻ đang là hiện tượng (hay là mod?) trong XH hiện nay.
    http://tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=136365&ChannelID=194
    ?oNữ sinh tầm gửi?
    TTCT - Khoảng 4-5 năm trở lại đây, hiện tượng nữ sinh viên ?otầm gửi? ở Hà Nội được nhắc đến ngày càng nhiều. Hầu như trường đại học nào cũng có những nữ sinh viên như vậy.
  5. piji06

    piji06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2006
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay tớ đi chơi cả ngày về là nhớ đến PLNNA thế mà vào đây lại chẳng thất bạn kimnt post truyện j` cả buồn ui la buồn, ở VN tớ cũng được mua tặng quyển truyên này rồi giá mà o nhà thì chắc đọc luôn 1 mạch cho đã rùi hix

  6. Honeysuckle1986

    Honeysuckle1986 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2005
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Rất hay. Tối nào muốn giết thời gian ở ký túc mà có truyện như của bác tác giả này thì tốt quá, em đỡ phải đi clubbing (j/k.
    Thôi nghiêm túc lại. Đúng là dạo gần đây đọc tác phẩm như Phải lấy người như anh, mình thấy một cái gì đó mới và có sức sống, khác hẳn cái thời hết Sống mòn lại Mùa lạc. Nói thêm rằng một số truyên ngắn trên SVVN cũng rất có chất lượng giải trí. Tác giả đã đón ý được thị hiếu của lớp trẻ sinh sau 1980: thích chạy theo mốt, mốt ngắn hạn có, mốt dài hạn có, mà bây giờ đang là đi Vespa, chơi hàng hiệu, đi du học. Tiếp theo có phải là nghề PR không???. Có thể thấy rõ ràng rằng trong những truyện ngắn này một phần không thể thiếu là tình yêu éo le (hoặc tay ba hoặc một người có quá khứ phức tạp), hơi hướng nước ngoài (thể hiện ở một nhân vật đi du học). Tuy nhiên miêu tả được chân thật những nhân vật này, khiến họ biết nghĩ và có cảm xúc (chứ không đơn thuần chỉ là những con thiêu thân đốt tiền vào mốt, giết thời gian trong các quán cafe, sống không ước vọng) ĐÃ LÀ MỘT THÀNH CÔNG RẤT LỚN CỦA TÁC GIẢ.
    Trở lại với PLNNA, rất mong được đọc nốt truyện. Mình có cảm tưởng là tác giả đang xuống tay khi mô tả mối quan hệ của hai nhân vật chính. Cũng rất mong được đọc những tác phẩm khác nữa khai thác tầng lớp thanh niên của xã hội VN hiện đại sâu và chín chắn hơn. Mình rất thích văn phong của tác giả. Và nói tóm lại thì mình đánh giá cao một Thái Vân phưc tạp, lãng mạn và đầy tự trọng còn hơn một Hạnh Phương trống rỗng, ''khôn xảo'' và đạo đức giả. Nhưng hình như còn nhiều Hạnh Phương trong toàn cảnh văn học nghệ thuật hiện đại lắm thì phải???
  7. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    - Trưởng phòng Lý, hôm nay ông rảnh rỗi thế?
    Thái Vân vừa nói vừa vén tà áo dài mỏng tang ngồi lên chiếc ghế cao của quầy bar. Người đàn ông mặc sơmi đỏ mỉm cười nhìn nàng, giơ cao cốc bia:
    - Tôi có hẹn với một người họ hàng. Bố cậu ấy vừa mới nhận được giấy phép đầu tư vào Việt Nam.
    - Ồ, quả là việc vui mừng. Em uống cùng với trưởng phòng Lý mới được.
    Vân cầm cốc bia người phục vụ vừa đưa tới, chạm vào cốc của Lý một cái. Người đàn ông được gọi là trưởng phòng Lý là một trong những khách hàng tử tế nhất của nàng. Ông ta nhã nhặn lịch sự, đòi hỏi vừa phải và thường boa cho nàng rất khá. Những khi quá bận rộn không thể qua đêm với nàng, ông ta vẫn đến quán bar này uống và tính tiền hoa hồng vào tên nàng.
    Được nửa ly, Lý bỗng nhổm lên gọi:
    - Nguyên Hanh, ở đây cơ mà.
    Một gã trẻ tuổi đóng bộ complet đen xách cặp tiến đến. Thấy Thái Vân, hắn bỗng đứng khựng lại. Lý trèo xuống khỏi ghế chạy tới kéo gã tới bên quầy bar, hồ hởi giới thiệu:
    - Nguyên Hanh, đây là Nguyễn Thái Vân tiểu thư, bằng hữu của em. Thái Vân, đây là Chung Nguyên Hanh, anh họ tôi, tân cử nhân đại học Oxford, giám đốc điều hành công ty TSS.
    - Giám đốc Chung, hân hạnh!
    Đáp lại nụ cười tươi tắn của Vân, gã họ Chung chỉ lầu bầu một câu chào nhạt nhẽo. Vân biết ý lui vào một góc bàn phía trong để hai anh em Lý nói chuyện. Nàng ngồi có vẻ lơ đãng với ly bia nhưng thực ra vẫn không bỏ sót cử chỉ nào của hai người đàn ông. Nàng đã được huấn luyện để biết tránh xa hoặc tiến lại tiếp chuyện chiều chuộng khách hàng đúng lúc. Và để làm được như vậy, lúc nào khách cũng phải ở trong tầm quan sát của nàng.
    Dường như chủ đề câu chuyện đã chuyển từ việc làm ăn sang bản thân nàng. Họ Chung đang đưa mắt kín đáo về phía nàng và hỏi Lý một câu gì đó. Lý cười xoà vỗ vỗ lên vai Chung xem ra rất chân tình. Anh ta đưa mắt về phía Vân ra hiệu. Nàng hiểu ý tiến lại, vẫn tươi cười tiếp chuyện. Những câu tán gẫu tầm phào về tình hình thời tiết, môi trường kinh doanh xen kẽ với những tiếng cười và cử chỉ thân mật của Lý. Chung Nguyên Hanh vẫn ngồi cứng đờ như tượgn. Chợt anh ta hỏi độp một câu:
    - Không rõ Nguyễn tiểu thư quê quán ở đâu?
    Những cô gái làm nghề như Vân thì có tới vài chục quê, nhưng Lý là khách quen nên biết quê thật của nàng, anh ta trả lời thay:
    - Thái Vân quê ở Sapa, Lào Cai.
    Rồi như sực nhớ ra điều gì, Lý vỗ vỗ lên trán:
    - Hình như ông và bác cũng có thời ở đó, mãi đầu năm 78 mới về Phúc Châu, đúng không nhỉ?
    * * *
  8. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    * * *
    Vân ngước mắt nhìn lên, Thanh đang dịu dàng nhìn trả lại nàng.
    - Mình đoán được ra Nguyên Hanh là ai không?
    Thanh gật đầu. Chàng ôm lấy lưng nàng, kéo lại chiếc áo ngủ để nó phủ hết bờ vai tròn mịn và hôn lên đôi mắt long lanh nước.
    - Gần sáng rồi, em ngủ đi một chút.
    - Em không buồn ngủ - Vân ngóc đầu lên khỏi ngực chàng - Mấy giờ rồi?
    - Gần 3 giờ.
    Với chiếc đồng hồ dây da sờn cũ trên mặt tủ đầu giường đeo vào cổ tay chàng, nhìn đăm đăm vào những chấm và số La Mã, Vân bật cười:
    - Chiều nay em vừa được gợi ý là phải đưa một người vào tròng, nói cụ thể hơn là vào giường. Đó là một đại gia, chỉ riêng cái đồng hồ anh ta đeo đã ngang ngửa ba bốn cái Acma của mình. Mà mình biết ai đã gợi ý cho em vụ này không? Có hai thằng ********, chúng nó đã bàn nhau đem em đi làm?
    Tiếp tục nhếch một nụ cười đắng ngắt, nàng nói nhanh:
    - Và một số đó là chồng em, đúng ra là chồng hờ, vì hắn đã có vợ con rồi. Hắn đã trả nợ lão già cho em, giúp em xin việc, thuê nhà này cho em? Em đã từng coi hắn là cái phao cứu vớt cuộc đời. Vậy mà, thế đấy!
    - Có phải người tiễn em ở sân ga không? ?" Thanh đột ngột lên tiếng ngắt lời.
    Vân nhìn xoáy vào cặp mắt bình thản của chàng, môi mấp máy:
    - Anh đã?
    Thanh mỉm cười vì Vân đã chịu gọi chàng là anh. Chàng gật đầu, kéo nàng trở lại vòm ngực mình, tay lần lần những sợi tóc bám trên cổ nàng:
    - Khi đó đứng mua hàng ở sát cạnh xe, anh nghe và hiểu hết.
    - Có phải vì thế mà có lúc anh đã tránh em?
    - Ừ, lúc đó anh thấy quá bất ngờ - Thanh gật đầu - Nhưng rồi anh?
    Thấy chàng bỏ lửng câu nói hơi lâu, Vân nhỏm dậy thở dài:
    - Anh cứ kể đi, em đang nghe mà.
    - Anh không biết nữa. Anh không thể cưỡng lại, không thể tỏ ra lạnh nhạt được. Ở trên tàu, anh cố nằm im vờ không để ý, nhưng cứ dỏng tai lên nghe mọi thứ tiếng động phát ra bên giường em.
    - Vậy còn cuộc điện thoại? Anh cũng nghe hết?
    - Ừ, anh nghe hết.
    - Biết vậy rồi vẫn dính vào em?
    - Ừ.
    Vân vùng hẳn dậy nhìn thẳng vào gương mặt tĩnh lặng của Thanh, bàn tay chàng từ cổ trượt xuống ngực nàng. Nàng lắp bắp:
    - Anh điên rồi!
    Thanh chẳng trả lời. Chàng ngồi dậy gạt chiếc áo choàng lụa ra khỏi người nàng rồi lặng lẽ mỉm cười. Chàng kéo nàng lại bên mình, bàn tay bắt đầu mơn man lên vùng da thịt nhạy cảm thơm man mát của Vân. Dù nàng đã cố phủ chiếc áo choàng ngăn cản, thân xác nàng vẫn bật lên những điệu nhạc êm ái trước hơi ấm mà đôi bàn tay hết sức yêu chiều ấy mang lại. Trong cơn hoan lạc thao thức, nàng nghe chàng nói mãi lời yêu.
    * * *
    Đến phần của bạn forza_taurus rồi.
  9. chipvtc

    chipvtc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2006
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    Tớ thấy chẳng có gì đáng chê như bạn pthuy vẫn chê bai công kích từ đầu tới giờ cả. Bạn TIO nói đúng đến vẫn đề thời sự đấy chứ. Và đã là truyện phải có đưa đẩy, có sự thật và có hư cấu. Nếu bạn muốn đọc cái khác thì tùy bạn. Nhưng đi chỗ khác mà đọc, đừng vào đây chê bai. Vì bạn chê bai càng làm tôn thêm giá trị của PLNNA thôi.
  10. pthuy

    pthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    759
    Đã được thích:
    0
    Nếu mà chê là tôn cao thì việc gì đuổi tớ đi. Ít nhất tớ đọc cái PLNNA này cũng phải mất chừng 20 dòng rồi. Bỏ đi tiếc cái công mất thời gian đọc cái vớ vẩn đấy, cay cú phải phê phán đấy he he he
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này