1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phải lấy người như anh - Trần Thu Trang

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi kimnt, 23/03/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. katsuya

    katsuya Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/04/2002
    Bài viết:
    784
    Đã được thích:
    0
    Haha 5* cho bạn. Đó không phải là thành công của tác phẩm nhưng mà cũng là thành công
  2. tu_dinh_huong

    tu_dinh_huong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/02/2002
    Bài viết:
    1.752
    Đã được thích:
    0
    Vậy là PLNNA cũng sắp được chuyển thể thành phim.
    Chúc mừng em TIO nhé.
    Mọi ng phê phán PLNNA nhiều quá, nhưng thực ra, đối với 1 ng viết văn theo kiểu ngẫu hứng như em trang thì PLNNA cũng sự thành công bước đầu rồi.
    PLNNA mà thành phim TĐH nghĩ là sẽ rất thú vị. Với kiểu văn phong trong PLNNA, khi chuyển thể phim sẽ làm giảm bớt cảm giác gượng gạo mà ng ta đọc được ở truyện. PLNNA có ý tưởng cực tốt, chỉ có điều khả năng viết văn do tuổi đời còn non trẻ nên cách viết trong tác phẩm chưa được hoàn hảo.
    Chờ đợi thôi. Hy vọng em Trang chọn mặt gửi vàng... đứa con cưng.
  3. nhu_my

    nhu_my Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Mình tưởng thread này chính là dùng để post truyện không biết có phải không?
  4. forza_taurus

    forza_taurus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/06/2005
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    - Mà lần sau em nhớ để tóc khô rồi mới nằm nhé.
    Nàng vẫn lười biếng ngả trên ngực chàng. Thanh khễ lay cái đầu bướng bỉnh, gọi âu yếm:
    - Thái Vân!
    - Ừm...em nghe rồi - Vân lầu bầu, nàng luồn tay vào áo chàng gại gại, bàn tay của nàng để móng không dài không ngắn còn nụ hôn cũng như mùi thơm của nước hoa Escada Island Kiss thì hết sức ngọt ngào...
    Vân kéo chiếc chăn che ngực rồi với tay bật quạt. Trong ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn ngủ, nàng áp má vào làn da lấm tấm mồ hôi của Thanh, thở 1 hơi dài, không hề khó chịu trước những cái vuốt ve dần lơi lỏng. Dường như cơn buồn ngủ đang lợi dụng sự uể oải để lôi kéo cả hai người. và nó thành công nếu không có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. giọng bà Nhã vọng ra rõ mồn một trong đem vắng:
    - Giờ này mà còn chưa về nhà hả con? Qua Millenium chở mẹ về khách sạn!
    ***
    Tháng mười chưa cười đã tối. Mới năm rưỡi chiều mà những cẳ hàng trên phố Hàng Gai đồng lạot lên đèn khiến các món đồ lụa đồ mỹ nghệ bày trong tủ kính như trở nên lộng lẫy hơn. Thư nhấc một bộ kimôn màu đen thêu hao xanh nhã nhặn chìa ra trước mặt Vân:
    - Bộ này có vể được Vân này!
    Vân đỡ lấy chiếc mắc treo bộ đồ, khẽ vuót vào mặt lụa rồi lật mặt trái xem xét những đường may thêu. nàng chống cắm lên bàn tay, khẽ lắc đầu:
    - May tương đối kỹ nhưng mà màu không ổn... nếu nền trắng thêu hoa vàng hay hoa hồng thì tốt hơn.
    - Hai chị mua cho bạn ạ? - cô bé bán hàng nhanh nhẹn chen vào.
    Vân và Thư liếc mắt nhìn nhau, chỉ cười chứ không trả lời. Bước chân chậm rãi đưa hai cô gái lướt qua hai ba cử hàng khác. Vẫn chưa tìm được món đồ thực sự ưng ý, Vân chống nạnh, thở ra một hơi:
    - Chả biết bên kia nó tặng cái gì để mà tránh nữa cơ chị ạ.
    - Mình nghĩ chẳng cần tránh đâu. Đằng nào thì bà ấy cũng có ác cảm rồi. Có khi tặng trùng lại hay!
    - Nói vậy chứ chắc gì đã trùng.
    - Ừ, nhưng theo kiểu Vân kể thì co nàng kia cũng hời hợt, chắc chỉ tặng thứ đắt tiền chứ không chăm chút gì đâu.
    - Thế, nên em mới phải tìm chọn cái gì tinh xảo một chút. Bực lắm, em cứ nghĩ nử tháng nữa bà ý mới đi cơ, đã dặn đặt thợ quen một bộ vừa khăn trải bàn vừa bọc hộp giấy ăn vừa khăn ăn đấy chứ! đùng một cái trưa nay thất gọi điện...
    - Thôi, đã ác cảm thì cái gì chẳng làm khó được. Cũng may là bà ấy chuẩn bị đi rồi

  5. forza_taurus

    forza_taurus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/06/2005
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
  6. fond_lilac

    fond_lilac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2004
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    0
    Đón Vân là một bàn tiệc đông người. Thức ăn đã được bưng lên, toả khói nghi ngút. Quanh chiếc bàn tròn bà Nhã và ông chồng mới vốn cũng là dân xuất khẩu lao động, bà Hạnh Nhu cùng hai con, tươi cười giả tạo. Và khủng khiếp nhất là hai gương mặt đàn ông quen thuộc đến rợn người đang hướng về phía nàng, Lương Nhữ Tri và Thìn.
    Gió từ hồ Tây thổi vào làm Vân rùng mình, nàng thấy bàn tay lạnh cóng. Nàng biết Thìn là bạn hồi học phổ thông của bà Hạnh Nhu, vì chính hắn đã giới thiệu nàng vào làm việc ở công ty áo cưới của bà ta. Và nàng cũng biết bà Nhã và bà Hạnh Nhu chơi rất thân với nhau, thân đến độ nhận nhau làm thông gia từ mươi mười lăm năm trước. Nhưng nàng chưa bao giờ xâu chuỗi lại các mối quan hệ của ba người đó, và càng không ngờ đến việc Lương Nhữ Tri cũng có mặt ở đây. Lão giám đốc Đài Loan ăn mặc không khác gì một ông già Việt Nam nhàn hạ, nói tiếng Việt như người Việt và cư xử tỉnh bơ như thể lão là một ông bạn vong niên mới về hưu của Thìn.
    Bỏ ngoài tai những lời giới thiệu chào hỏi ồn ào, Vân nhìn nhanh về phía Thanh. Chàng chưa gặp Thìn và mới chỉ nhìn thoáng lão Lương, vì không nhận ra hai ông khách quý hoá nên chàng cúi chào rất ngoan ngoãn. Thìn nhìn nàng bằng con mắt toé lửa, có lẽ nếu không có lão già ngồi bên kiềm lại, có lẽ hắn đã lao ra ngắt đầu nàng rời khỏi cổ như con tôm nướng kia rồi. Lương Nhữ Tri thì hoàn toàn lãnh đạm với việc hỏi han xã giao, chừng mực đến ớn lạnh. Nhưng nàng biết, lão đã bị một chút bất ngờ vì nàng xuất hiện.
    Mấy năm làm dưới trướng của lão ta, Vân đã rèn luyện tình huống không mong mà gặp người quen nhiều lần. Bằng sự nhạy cảm của mình, nàng hiểu rằng bà Nhã và bà Nhu có thể là đối tượng mới trong những phi vụ làm ăn mờ ám của liên minh ma quỷ Thìn - Lương. Vậy nên nàng vẫn cư xử hết sức bình thường trong một sự cẩn trọng tối đa.
    Lễ phép nói lời xin lỗi vì sự chậm trễ và đặt gói quà vào tay bà Nhã, nàng ngồi xuống chiếc ghế trống, giữ lưng thật thẳng để đối phó với những câu hỏi thăm móc máy của bà Hạnh Nhu và Hạnh Phương. Thật vừa vặn đẹp đẽ làm sao khi Thanh thì được xếp ngồi cạnh mẹ và cô ả mặt đẹp, còn nàng kẹp giữa một bên là Lương Nhữ Tri, một bên là thằng giặc nhỏ Bảo Phương.
    - Đỡ suy nhược thần kinh chưa cháu? ?" bà Nhu đon đả.
    - Dạ, đã khá hơn nhiều. Đợt đó, cháu về Sapa cắt thuốc, thuốc nam, uống một thang là thấy đỡ đau đầu hẳn.
    - Thế bệnh cột sống đĩa đệm?
    - Cái đó phải vật lý trị liệu hơi lâu. Giờ vẫn thỉnh thoảng cháu bị đau lại nhưng không đến nỗi phải bỏ dở công việc như trước cô ạ.
    - Chị làm ở chỗ mới thế nào? Nghe nói là công ty nước ngoài mà lương rẻ mạt lắm hả?
    - Chị thấy lương cũng tương xứng với công việc. Còn em thì sao?
    Câu hỏi ngược của Vân làm Hạnh Phương tức tối. Ai chẳng biết là cô ả chỉ sóng tay tiêu tiền của mẹ còn việc ở ảnh viện thì làm bê bết mãi không xong. Bà Nhã thấy cô nàng không trả lời được thì vội vã đỡ lời:
    - Cô nghe mẹ cháu bảo cháu chuẩn bị học cao học phải không Phương?
    - Dạ vâng ạ - Hạnh Phương vội bám lấy những lời đó như một thí sinh dốt được gà bài - Cháu chuẩn bị thi nên cũng hơi bận.
    - Ừ, còn trẻ thì cứ tập trung vào. Vài ba năm nữa, hăm bảy hăm tám, cứng tuổi rồi ?" bà Nhã liếc về phía Vân một cái ?" sợ có muốn cũng chẳng còn đủ thời gian mà học? Thanh, con cũng phải phấn đấu đi chứ, đàn ông mà chỉ có bằng kỹ sư, thua cả vợ, thì người ta cười cho!
    Vân giấu tiếng cười nhạt, nàng quay sang nói chuyện bóng đá với Bảo Phương. Dù có nghịch ngợm tai quái, thằng bé này vẫn dễ trị hơn đám đàn bà ?omiệng nam mô? cũng như hai tên đàn ông đê tiện ngồi kia. Câu chuyện được dẫn dắt sang hướng khác, Hạnh Phương lên tiếng nũng nịu:
    - Cháu định đi học lái xe. Chú Thìn với bác Lương có biết trung tâm nào dạy tốt không?
    - Cái này bác không biết lắm. Già rồi, toàn đi bộ. Chỗ nào xa thì bảo thằng con đưa đi. Xe cộ may ra chỉ có chú Thìn biết.
    Dù biết bản lĩnh bịa chuyện của tên già họ Lương, Vân vẫn cảm thấy dựng tóc gáy trước những lời như thật của hắn. Thìn huênh hoang với Phương về chuyện học để thi lấy bằng gì đó còn Lương thì quay sang bà Nhã cười tươi:
    - Bên kia chắc Mercedes với BMW nhiều như rươi cô Nhã nhỉ. Chả bù cho bên này, toàn xe Hàn Quốc liên doanh vớ vẩn.
    - Ấy, bác nói thế. Xe con trai bác đi bọn em có cố cũng chả mua được.
    - Con trai anh Lương mua Lexus từ thời đầu đấy, đến nay cả Hà Nội cũng chỉ có chục chiếc mà toàn biển ngoại giao thôi ?" Thìn nói oang oang.
    Những gương mặt no đủ cười tít mắt vì mùi tiền sộc ra theo mỗi câu nói. Bà Hạnh Nhu nhìn Thìn bằng ánh mắt long lanh ướt rượt, gắp một miếng nạc cua cho hắn:
    - Em định mua cho cháu nó cái Premacy anh ạ. Anh thấy thế nào?
    - Con gái đi Premacy được quá còn gì! Số tự động nhé, giá mềm nữa nhé.
    - Chú đừng có hùa với mẹ cháu! Bọn bạn cháu có đến mấy đứa đi xe đấy rồi, vỏ xe mỏng va nhẹ đã rúm ró lại, mà xe có 30 ngàn, chả bõ công rút tiền? - Phương dẩu môi - Cháu thích đi Pajero giống chú cơ.
    Bà Nhã bỏ chiếc vỏ sò xuống bát, liếc mắt mắng yêu:
    - Con bé này, sao lại thích đi cái xe chẳng nữ tính tí nào thế!
    - Xe đấy gần 50 ngàn, thế mới gọi là mua ô tô chứ mẹ. Xe dưới 30 ngàn thì chỉ là cái hộp bốn bánh thôi.
    ?oTrọc phú, rởm đời ngọt xớt!? ?" Vân rủa thầm. Nàng quay sang bà Hạnh Nhu, mỉm cười niềm nở:
    - Cùng tầm tiền, cô để Phương mua Ford Mondeo đi cho sang. Hơn kém nhau vài trăm đô nhưng một cái có nội thất da với phanh ABS. Hoặc nếu Phương vẫn thích lái xe gầm cao thì mua Ford Escape.
    - Ôi, em không biết là chị Vân còn đi làm thêm cho bọn Ford đấy đấy!
    Vân lại nhếch môi cười. Hạnh Phương cố tình lái chữ Ford ngả theo dấu huyền, để ám chỉ cái nghề mà ai cũng biết là nghề nào đó. Nàng đưa mắt về phía Thanh và thấy chàng thoáng cau mày. Chàng đang bực Hạnh Phương vì câu nói ác hay bực nàng vì cái quá khứ lừng lẫy chẳng tốt đẹp gì? Nàng trả lời Hạnh Phương, thấy miệng mình nhạt thếch:
    - Bọn chị độc quyền thiết kế quảng cáo cho bên Ford. Với lại bạn chị cũng mới mua xe.
    - Có phải cái cậu đi ô tô đỏ hôm nọ đi với Vân ở đoạn đầu Quang Trung không?
    Vân ngước lên nhìn bà Nhã, một lát mới nhớ ra chuyện hẹn gặp Tố mấy tuần trước. Chưa kịp trả lời thì bà với mẹ con Hạnh Phương đã ríu rít nói sang chuyện khác. Nàng liếc về phía Thanh, có dấu hỏi trong ánh mắt của chàng.
    * * *
    Bữa tiệc ê hề những món ăn đắt tiền và những lời thơn thớt cuối cùng cũng chấm dứt. Bà Nhã hào hứng kéo tất cả đi ?otăng 2? karaoke bằng một vẻ vừa khẩn khoản vừa quyền hành. Vân cúi xuống sửa lại mép áo để giấu cái nhăn mặt. Nàng dị ứng với những căn phòng mờ mờ xập xình tiếng nhạc và dị ứng với những gương mặt quá đỗi giả tạo này. Lễ phép xin lỗi bà Nhã vì phải về nhà đợi điện thoại của mẹ và vờ chóng mặt vì vài ly vang trắng, nàng khép nép chờ Thanh đưa về.
    Nhưng bà mẹ sành điệu của Thanh tất nhiên không phải tay vừa. ?oThanh lên ô tô ngồi với mẹ, xe gửi lại đây mai lấy.? ?oNhu ơi, cái chỗ hôm nọ mình dẫn người ta vào tên là gì ấy nhỉ?? ?oThôi thế Vân có việc thì cứ về đi, bác cảm ơn.? Bằng những điệu bộ khoả lấp, lời nói rất nhanh nhảu, tự tin, quấy quá, bà ta tách nàng ra khỏi đám đông và khiến Thanh không thể nào mở lời được. Vân lặng lẽ vòng xe đi ngược hướng của đoàn người.
  7. lycan

    lycan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2004
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Hic.Em bỏ ra 35.000 mua về .Đọc .Thấy tốn tiền và ức chế.Thật .Đọc cái đó xong chả muốn sống cái kiểu xã hội mà toàn hội ăn chơi sành điệu ,cafe,Vespa rồi Millenium ,rồi toàn làm việc trong nhà mười mấy tầng, rồi quần áo thì toàn chất , rồi người thì toàn chị xinh .Nhưng-vấn đề là cứ tí tí đè nhau ra ngủ rùi hum sau quay phắt lại hại nhau được .Vãi khiếp .
    Truyện này hướng tới môtip xã hội đen sành điệu hay sao ý?Hay em toàn cưỡi Wave Anfa uống cà fê 5000đ nên chả biết là xã hội sành điệu bên trên của các anh chị SH với lại @ nó choáng váng thế .Hình như chỉ có ăn , ngủ , chơi mà make love.
    Được cái make love cũng nhanh nhanh , tầm nửa trang , không như Thiếu Nữ đánh cờ vây .Đọc xong mùa đông mà cũng thấy đỏ bừng cả mặt
    Ai thích đọc pm đến nick chuotvatrau em cho thuê , 1000đ/ngày .Bù lại tí tiền chứ tình hình này nhịn ăn 4 ngày rùi
  8. ajwily

    ajwily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Giảm giá thuê đê bác ơi, 200đ/ngày thì em đăng ký thuê hẳn 2 ngày rùi trả bác 500đ cho nó chẵn nhé. Hào phóng thế còn gì. Nhanh nhanh trong lúc em còn đang tò mò hóng hớt.
  9. pthuy

    pthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    759
    Đã được thích:
    0
    Mấy năm trước loại phim Mỳ ăn liền của miền Nam chiếu nhan nhản, toàn cảnh nhà hàng sang trọng, ô tô đời mới, quần áo thời trang. Chuyện PLNNA này bắt trước những cảnh trong phim đó thôi, có điều cập nhập thêm tí thời sự thành tiểu thuyết, quảng cáo đi quảng cáo lại gây chú ý. Tớ mới đọc chưa quá 5 trang. May là không đọc hết, may là không mua cho phí tiền
  10. thaolalita

    thaolalita Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Ban pthuy kien nhẫn thật. T nghĩ khi nào đọc xong truyện bạn sẽ không có "lời vàng ý ngọc" nữa.
    To Trang: người nổi tiếng là người nổi tiếng là người có nửa triệu người thích và nửa triệu người ghét!
    Nice weekend everyone!

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này