1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phải lấy người như anh - Trần Thu Trang

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi kimnt, 23/03/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Martin-Luther-King

    Martin-Luther-King Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Móc nhé. Chỉ mấy câu ngắn này thôi đã móc được 2 lỗi của em rồi.
    Chỗ nào không ra hồn , móc ra đây
    MóC được k?hay để em móc cho chị gái?
    .Lỗi thứ nhất của em là đánh dấu chấm câu lung tung không theo quy tắc. Lỗi thứ hai là chỗ cần viết hoa thì em không viết, chỗ không cần viết hoa thì em lại viết. Vậy đủ chưa em?
  2. ajwily

    ajwily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Hơ, lạc đề quá. Thế đã móc xong chưa các chị gái? Để em móc nốt hộ các chị chỗ này rùi nhường chỗ cho các bác ý post truyện tiếp nhé: .Lỗi thứ nhất của em là đánh dấu chấm câu lung tung không theo quy tắc.
    Được ajwily sửa chữa / chuyển vào 22:38 ngày 27/05/2006
  3. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Cái này em viết cho forum riêng, nay sửa sang lại post sang đây cho các bác và đặc biệt là bạn Kizzzshockkk tham khảo.
    Vài quy tắc gõ tiếng Việt cơ bản
    Nguồn: http://traicasau.com
    1. Chữ đầu câu viết hoa.
    2. Tên riêng viết hoa.
    3. Hai từ tiếp nối nhau chỉ cách nhau một ký tự trống.
    4. Dấu chính tả chấm (.), phẩy (,), hỏi (?), than(!), ba chấm (...), hai chấm :-))... luôn luôn đi liền theo chữ trước nó và cách chữ tiếp theo một ký tự trống.
    5. Cố gắng hạn chế tối đa những chữ viết tắt hoặc những cách dùng từ không chính thống như "rùi", "bít", "j", "nhìu"...
    Tạm thời, em khoá topic để tránh những tranh cãi dài dòng liên quan đến tiếng Việt sơ cấp và phê bình văn học trung cao cấp. Bác nào có nhu cầu post truyện thì gửi pm yêu cầu, em sẽ mở.
    Được Thieu_iot sửa chữa / chuyển vào 22:48 ngày 27/05/2006
  4. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Với những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, nàng không về nhà mà vòng về nhà Thanh. Ông Túc vẫn như thường lệ, đang chăm chú nghiên cứu một vài thứ hiểm hóc nào đó. Cầm những bức ảnh về nhật thực toàn phần ở Mũi Né do chính tay mình chụp từ mười năm trước và ngắm tới từng vết xước trên phần ép plastic, ông có vẻ như chẳng buồn để ý xem ai vừa bước vào. Để mặc ông với thế giới riêng của mình, Vân định trèo lên gác xép để cũng tìm kiếm một cõi riêng khác thì thấy ông ngẩng lên:
    - Này, con biết tiếng Khựa đúng không nhỉ?
    Ông già vẫn hay gọi Trung Quốc là Khựa, chẳng rõ tại sao. Vân quay lại kéo ghế ngồi gần ông, hỏi lại:
    - Bác cần dịch gì ạ?
    Ông già gỡ kính ra rồi lại loay hoay đeo vào, bằng vẻ lẩm cẩm cố hữu ông lần túi lấy một tờ lịch gấp tư.
    - Ờ, chiều nay sang bên nhà ông Sửu thấy có cái phim trên truyền hình cáp hay quá. Bác ghi lại tên phim rồi... Đây, con xem là phim gì để bác ra hàng thuê lại?
    Làm sao có thể chép lại một cái tên phim loằng ngoằng giun dế như thế nhỉ? Vân đón tờ giấy và bỗng quên mất rằng tâm trạng của mình đang sầu não, nàng cười thành tiếng.
    - Sao thế? Bác viết sai hết à? - mặt ông Túc nghệt ra, ông giơ bàn tay có sáu ngón lên gãi cằm.
    - Không ạ - Vân cố nén cười nhưng dường như vẫn chưa thể nghiêm mặt lại - Tại cái chữ bác ghi chỉ là ?otập thứ hai mươi tám? thôi chứ không phải tên phim.
    - Ô, thế à? Thế tên phim là gì?
    - Cháu không biết. Cháu có xem đâu.
    - Ừ nhỉ!
    Vân mỉm cười, cảm giác của nàng đã bớt nặng nề hơn. Dù sao sau một bữa cơm kinh khủng, việc ngồi và tham gia vào câu chuyện chẳng ra đầu ra đuôi với một người ngô nghê lơ đễnh như ông Túc cũng dễ chịu chán! Và nếu nói một cách uỷ mị thì nàng thích nhìn niềm vui ánh lên trong đôi mắt hiền hiền dài dại của ông già.
    Mười rưỡi rồi mười một giờ, Thanh vẫn chưa về. Ông Túc lọ mọ tẩn mẩn với gia tài của mình không để ý đến tiếng chuông của chiếc đồng hồ cổ nhưng Vân thì cảm thấy mỗi tiếng chuông là một tảng đá nặng nề trĩu xuống tâm trạng của nàng. Tại sao Thanh không nhắn cho nàng một dòng tin, hay tranh thủ gọi và nói với nàng mấy câu quan tâm như thói quen bao lâu nay nàng biết...
    - Này, bác mới được truy lĩnh lương. Đi ra ngõ Cấm Chỉ ăn gà tần với bác nhé!
    Vân mỉm cười lắc đầu vô thức, không nhận ra vẻ thông cảm và yêu thương ánh lên trong đôi mắt kèm nhèm tưởng như lơ đãng. Nỗi u ám của nàng trở lại khiến ngay cả một nụ cười cũng trở nên méo mó. Nàng dắt xe ra khỏi ngõ, vẫy tay từ biệt ông già.
    * * *
  5. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Đang rảo bước, Vân bỗng dừng phắt lại vì chiếc Lexus đen đã án ngữ ngay lối dẫn vào cầu thang nhà nàng. Hai gương mặt quen thuộc thấp thoáng cửa xe, một dài ngoẵng, một phì nộn. Chúng đang hướng ra phía hàng gửi xe ở đầu khu tập thể. Vân nhanh chóng nép vào một góc tường, thật may cho nàng là đêm nay nàng lại không gửi xe ở nhà quen. Nàng lùi dần, lủi vào một ngách nhỏ, lối tắt dẫn ra phố chính. Gần nửa đêm, phố xá vắng tanh, chỉ còn một hiệu café internet sáng đèn. Vân chọn một máy ở trong cùng và cúi đầu thật thấp.
    Nàng vào Yahoo Messenger. Bạn bè nàng phần lớn đều chỉ dùng internet ở văn phòng nên giờ này chẳng có mấy người online, dãy nick nằm im lìm bên những biểu tượng mặt người xám xịt. Chỉ có Hoài Đan nhảy vào gọi nàng:
    - Sao mày online giờ này?
    - Không ngủ được, xuống đường đi bộ. Tạt vào chat với mày một tí.
    - Dạo này có gì mới không?
    - Vẫn bình thường, việc công ty tầm này đều đều chậm chậm. Mày thì sao?
    - Học xong rồi, chuẩn bị về. Người xét ra thì vẫn khoẻ, nhưng mệt tim.
    - Sao?
    - Lão kia chẳng thèm gọi, chẳng thèm hỏi tao một câu. Không hiểu làm sao nữa.
    - Hồi hè tao có gặp một lần ngay trước cửa văn phòng. Lão ý nhăn như bị, mặt cắt không ra một tí vui vẻ.
    - (Một biểu tượng mặt người mỉm cười) Đợt đấy là công ty có vấn đề xào xáo. Đảo chính lật đổ ách độc tài Bùi Đức Lập.
    Vân cũng đưa một biểu tượng mặt cười nhưng gương mặt thật sự của nàng thì như lặng đi. Nàng nhớ lại và xâu chuỗi lại các sự kiện trong đầu. Phải rồi, khi ấy nàng cũng biết. Nhưng bản thân nàng cũng có quá nhiều vấn đề nên câu chuyện nàng nghe được cũng coi như chìm vào quên lãng. Nàng gõ tiếp:
    - Có phải liên quan đến vụ họp cổ đông gì đó và em chồng mày không?
    - Sao mày biết?
    Không dưới một lần Vân đã nghe Lương và Thìn nhắc đến Thạch, em trai Lập, chúng coi người này như một quân cờ. Nàng kể vắn tắt cho Đan về mối quan hệ của mình với Thìn, về những gì nàng nghe thấy, về lời đề nghị đê tiện của Thìn hồi đầu mùa hè và cả về những rắc rối sau khi nàng chia tay với hắn.
    Đan im lặng một lát, mãi sau mới thấy viết tiếp. Chắc con bé không ngờ Vân lại dây dưa với kẻ bỉ ổi đã tìm mọi cách hại sự nghiệp của chồng nó:
    - Bây giờ hắn ta vẫn bám lấy mày?
    - Ừ - Vân chỉ biết gõ một chữ gọn lỏn.
    - Sao không báo công an?
    - Xô xát trực tiếp thì công an cũng chỉ nhắc nhở rồi thôi. Các vụ phá phách quấy rối thì có hậu quả nghiêm trọng nào đâu mà mất công tìm bằng chứng. Với lại tao không phải hộ khẩu Hà Nội, cũng chẳng thân quen gì?
    - Nhưng mà phải có cách chứ?
    - Tao nhờ một người quen chung nói hộ, thấy hắn để yên yên độ vài tháng. Đến hôm nay lại lù lù xuất hiện. Hồi ở đây mày có gặp cái lão bồ già của em chân dài Minh Ánh không?
    - Có. Vì hai nhân vật đấy mà tao với Lập mới nảy sinh lắm vấn đề vớ vẩn?
    - Ừ, lão đấy hồi xưa là người Hoa ở trong miền Nam, sau vượt biên. Bây giờ trở sang Việt Nam, mang cái mác Đài Loan.
    - Nghe Lập nói là hắn đi lừa không biết bao nhiêu bà sồn sồn giàu có lập công ty, vẽ dự án vay vốn ngân hàng rồi ôm tiền trốn.
    - Không chỉ thế thôi đâu. Còn nhiều trò lắm. Tao nghi là chính lão già này đã khích bác sai khiến Thìn quay lại bám để phá tao. Giờ hai thằng già đang đứng chình ình ở chân cầu thang nhà tao đấy!
    - Thế nên mày mới ngồi hàng chat khuya?
    - Ừ, tao ngồi ở đầu ngõ, để ý nãy giờ mà chưa thấy xe của chúng nó đi ra. Chắc là nó đỗ xe cắm trại đợi thâu đêm rồi mày ạ.
    - Chẳng lẽ định ngồi đấy đến sáng à? Tìm chỗ nào nghỉ tạm đêm nay đi.
    - Ừ, để tao tính.
    Vân bấm số của Thanh. ?oThuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được?. Có lẽ với sự tác hợp nhiệt tình của bà mẹ, chàng đã yên ổn ngoài vùng phủ sóng trong vùng phủ chăn nào đó rồi! Nàng cắn môi, nghĩ ra một vài cái tên, những mối quan hệ quá nhạt nhẽo. Cuối cùng, nàng gọi cho Tố ?otồ?. Dù sao thì nó cũng chưa có ràng buộc gì, lại đủ thân để nhờ vả?
    Vừa ngắt cuộc gọi thì nàng thấy chiếc Lexus ì ạch bò ra khỏi ngõ. Không nghĩ ngợi, nàng đứng dậy thanh toán tiền và quay về nhà. Trời bắt đầu đổ mưa.
    Lối lên cầu thang đã khoá, Vân loay hoay lục túi tìm chìa. Bàn tay hơi cóng. Những đợt gió hung hãn của đêm mùa đông làm nàng cảm thấy ớn lạnh. Và nàng còn ớn lạnh hơn khi hai bàn tay từ trong bóng tối vươn ra ấn nàng vào những chiếc chấn song sắt. Giọng Thìn rõ mồn một trong đêm:
    - ******, chạy đâu cho thoát!
    Hơi rượu và mùi khét khét gây gây lộn mửa trùm lấy nàng, Thìn xích lại ép chặt người nàng vào cánh cổng. Hai bàn tay man dại lần trên thân thể đang vùng vẫy của nàng, tiếng hai cánh cửa han gỉ va vào nhau, tiếng thở hổn hển và tiếng lẩm bẩm kể lể lẫn chửi rủa của hắn trộn lẫn làm nàng buốt óc. Bám tay vào gờ tường để lấy điểm tựa, Vân hất thân hình phì nộn bật ra để bỏ chạy. Nhưng Thìn đã nhanh hơn một nhịp, hắn tóm được chiếc mũ đằng sau áo của nàng. Kéo phắt khoá cởi chiếc áo khoác để thoát khỏi bàn tay thô bạo, nàng phong phanh một chiếc áo len không tay chạy thẳng ra đầu ngõ, tiếng chân nặng nề đuổi theo sau.
    Vân guồng chân thật gấp bất chấp cơn mưa và gió rét. Nàng lao thẳng ra đường và suýt nữa thì bị chiếc Matiz đỏ đâm phải. Tố mở cửa xuống xe, chưa hết sửng sốt vì bộ dạng của nàng thì đã thấy Thìn chạy ì ạch ở đoạn đầu ngõ. Nó hiểu ra vấn đề khá nhanh, vội vã cởi áo quàng vào vai nàng. Vừa lúc đó, một chiếc Vespa phóng tới.
    Thanh nhìn chiếc Matiz đỏ vẫn mở rộng cửa rồi lẳng lặng quay xe.
    - Thanh, nghe em nói đã!
    Vân vùng khỏi tay Tố chạy theo, không ngớt gọi tên chàng. Thanh không ngoảnh lại mà tăng ga để tiếng gọi xa dần... Cho đến khi có một tiếng phanh két rợn người vang lên ở cái đoạn đường mà chàng vừa bỏ lại, chàng mới giật mình dừng xe. Từ góc phố, một chiếc taxi cáu bẩn đã vọt ra, điên cuồng lao thẳng về phía Vân.
    * * *
  6. Red_Dragonfly

    Red_Dragonfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Mình đọc tới đây thì thấy thật là bực mình. Người khen người chê thì là chuyện tất yếu đối với 1 câu chuyện. Tại sao bạn TIO lại fải upset nhỉ. Hơn nữa rõ ràng là bạn tự thấy được điểm yếu và điểm mạnh câu chuyện cua mình thì khi người khác chỉ ra những cái đó bạn việc gì fải phản ưng mạnh như vậy? Tại sao bạn lại kô thể có cái attitude là "cây ngay kô sợ chết đứng nhỉ ".Như vậy có khi mọi người sẽ tôn trọng bạn hơn vì theo như tôi thấy thì có rất nhiều fan ủng hộ bạn, chưa kể rất nhiều người nhiệt tình còn cãi nhau hộ bạn nữa. What more do u want? Có người phê bình thật xong mọi người chê mà vẫn vào đọc đã chứng tỏ cậu chuyện vẫn có sức hấp dẫn riêng của nó. CÒn mục đích lăng xê câu khách câu chuyện này bạn cũng đã đạt được rồi khii có cả chục ngàn người vào đọc chuyện và vài trăm người còn đang tranh cãi thảo luận về nó. Thiết nghĩ đây là 1 thành công của câu chuyện mới phải. Việc bạn cứ fải gay gắt trả lời lại cho đến khi mình thắng chỉ chứng tỏ mình là người hiếu thắng mà thôi. Kô hề tán thành việc bạn nói là " vào nhà người ta ..." . Bạn nghĩ đây là nhà của người lập ra chủ đề này thì những người khác kô được quyền vào nêu ý kiến à? Thế thì người lập ra chủ đề nên tự gửi thư cho mình về những gì mình thích đi và bạn cũng kô nên tranh cãi trong topic của bạn Kimnt. Chẳng fải là bạn đã rất happy khi mà nhiều người đọc topic về truyện của bạn hay sao?? Hơn nữa khi bạn lấy quyền là mod để khoá topic, hay lock out anyone đều cho thấy là bạn lạm dụng quyền lực của mình chứ chẳng chứng tỏ bạn anh hùng hay giỏi giang gì, và như vậy bạn hoàn toàn kô xứng đáng với title là 1 người đang xây dựng ttvnol chút nào. Khi viết câu chuyện và cho xuất bản bạn chắc chắn cũng đã suy nghĩ chán ra rồi. This is the best shot anyway. Ban nên cảm ơn những người ủng hộ và khuyến khích bạn (chưa hề thấy bạn làm từ đầu đến giờ) và khách quan nhận những lời phê bình. Vẫn biết là bị chê như vậy thì thật là bức xúc, xong đó là quyền được nói của mỗi người. Bạn vẫn còn trẻ, chắc chắn qua thời gian bạn sẽ cứng cáp hơn nhiều.
    Cảm ơn bạn gì đã post tiếp truyênh.
  7. gingger2006

    gingger2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    hay quá, cám ơn mọi người đã đanh thời gian để đưa một cuốn tiểu thuyết hay như vậy cho mọi người cùng đọc. Mình không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng có một số người phê phán nội dung tiểu thuyết, lại nói là chỉ dành cho thế hệ 8x, hay những người rảnh rỗi. Bản thân tôi là thế hệ 7x, đang học chương trình tiến sĩ tại nước ngoài mà vẫn thấy nội dung tiểu thuyết rất hay và rất gần với cuộc sống thực của thanh niên Việt Nam bây giờ. Thế nên mình đành mạn phép được là một trong những người trình độ dân trí thấo như bạn nói.
  8. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Tôi tán thành việc TIO khoá topic. Tôi thấy những bạn đến thời điểm này, sau khi tôi đã hết sức kêu gọi, vẫn đưa những ý kiến thuộc dạng "biết rồi khổ lắm" vào topic post truyện thật là... không biết phải nói sao nữa. Xin đừng thể hiện sự hiểu biết hay những lý lẽ ở đây nữa. Các bạn có thể mở một topic khác cơ mà.
  9. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Thanh gục mặt vào tay, chàng ước sao mình có thể khóc. Nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra từ cặp mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của chàng. Nỗi đau đớn dường như đang gặm nhấm và làm cho từng khoảng nhỏ trong óc chàng trở nên nhức nhối. Vân vẫn chưa tỉnh. Tố đã ngoặt đuôi xe cản được chiếc taxi phóng ẩu nhưng vụ va chạm cũng làm nàng ngã đập người xuống đường. Hậu quả của cú ngã đó nghiêm trọng hơn cả Vân và chàng tưởng.
    Thanh đã lặng đi khi ông bác sĩ trực lạnh lùng nói hai chữ ?osẩy thai? rồi bước ra. Vân bị sốc và ngất ngay sau đó. Ngay cả khi bà y tá ngái ngủ chọc mũi tiêm khá cẩu thả lên làn da tái nhợt, nàng vẫn không tỉnh. Không kịp tìm phong bì giữa đêm khuya, Thanh vội vã dúi tờ năm mươi ngàn vào túi ông bác sĩ để nhận được một câu thông báo cụ thể và nhẹ nhàng hơn:
    - Thai ít tháng mà để va đập mạnh quá... Đã siêu âm kết quả tốt, không sót rau. Bệnh nhân không choáng, chỉ là sốc tâm lý, tiêm thuốc an thần rồi. Đây là đơn thuốc, tạm thời mua hai loại đầu thôi, một cái là dịch truyền, một cái là kháng sinh, hiệu thuốc ở bên trái cổng chính ấy.
    Ông bác sĩ thích nói trống không đi khỏi, Thanh vẫn thẫn thờ. Ý thức về một mầm sống vừa mất đi níu chặt chân chàng. Một vài người thức trông người thân nằm cùng phòng lên tiếng an ủi, chỉ dẫn cho chàng mấy thủ tục không thành văn trong bệnh viện và giục ?olàm nhanh lúc nào hay lúc đấy?. Chàng thậm chí còn không thể hiểu nổi họ nói gì cho đến khi Tố bước tới bên vỗ vai chàng, chiếc Matiz đỏ đã nát bét phần đuôi xe nhưng thật may là Tố chỉ bị vài vết rách và bầm tím không đến nỗi nặng quá:
    - Cậu để tớ đi mua thuốc cho, vào trong kia đi!
    Thanh máy móc lắc đầu rồi đi dọc hành lang. Những sự kiện liên tiếp xảy ra trong một khoảng thời gian quá ngắn đã đem đến cho chàng quá nhiều đau khổ. Với chàng, đây là một cơn ác mộng.
    * * *
    Vài ngày sau, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt. Không tỏ ra hoảng loạn hay kích động, Vân giữ một vẻ u uất đau đớn. Bác sĩ vẫn phải cho nàng dùng thuốc an thần. Buổi trưa, nàng nằm mê mệt. Ông Túc sau khi mang thêm tiền cho Thanh chi dùng trong viện cũng đã quay về cơ quan. Hạnh Phương xuất hiện trước mặt Thanh đúng lúc đó.
    - Em nghe bố nói, anh đã đưa đơn thôi việc, có phải vậy không?
    Thanh không gật cũng không lắc đầu, chàng lặng lẽ chỉ ra hành lang và nhanh chóng khép cửa lại. Khi đã ở ngoài khuôn viên bệnh viện, chàng mới lên tiếng:
    - Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đấy nữa Phương ạ. Hôm trước anh đã nói rõ với em rồi.
    - Vậy bây giờ anh xoay xở ra sao? Chị Vân thì bị như thế, tiền đâu mà?
    - Anh tự lo được. Cảm ơn em.
    - Em xin lỗi, hôm ấy em quá giận - Hạnh Phương sụt sịt.
    Thanh nhìn gương mặt lúc nào cũng như một diễn viên kịch của Hạnh Phương, khẽ lắc đầu. Hôm qua, một tuần kể từ sau buổi nói chuyện của chàng với cô ta, chàng đã xin nghỉ việc.
    Mọi chuyện bắt nguồn từ mối quan hệ thân thiết của mẹ Hạnh Phương và mẹ chàng. Hai người thường nói vui là sẽ làm thông gia của nhau. Trước khi gặp Vân, chàng cũng nghĩ rằng tình cảm tương đối nhạt nhẽo với Hạnh Phương sẽ có thể phát triển thành một cái gì đó cao hơn tình cảm anh em, một thứ gần như tình yêu. Thậm chí chàng cũng không quá ngần ngại khi để bà Hạnh Nhu giới thiệu cho chàng một công việc tốt ở công ty của ông chồng cũ, tức là bố Hạnh Phương. Việc Hạnh Phương đột ngột ?olơ? Thanh đi khiến chàng cảm thấy khá áy náy nhưgn chàng đã cố gắng rất nhiều trong công việc và không để ai chê trách. Sau đó, khi đến với Vân, cảm giác áy náy đó cũng đã phai dần. Chỉ tới những ngày gần đây, Hạnh Phương gặp lại và đột nhiên thấy thích chàng, mọi chuyện mới trở nên phức tạp.
    Tuần trước, chàng đưa mẹ về quê viếng mộ các cụ bên nhà ngoại, bà Nhã rủ cả mẹ con Hạnh Phương cùng đi. Trưa hôm đó, bà đã đòi vào một khu du lịch sinh thái câu cá ven đường để tạo điều kiện cho Phương và Thanh nói chuyện riêng. Trong chòi câu cá vắng vẻ, Phương đã nói rằng cô ta yêu chàng, rằng cô ta đã sai lầm khi bỏ rơi chàng, rằng cô ta muốn được làm con dâu mẹ chàng(!). Thanh đã nhẹ nhàng nhưng kiên quyết từ chối. Kể cả khi Hạnh Phương dùng nhan sắc và gia sản để quyến rũ, chàng vẫn không thay đổi. Bực tức, cô ta đã tuyên bố rằng chàng là đồ lợi dụng và thề sẽ làm cho chàng phải hối hận.
    Một tuần qua, những chi tiết nhỏ trong công việc của chàng thường xuyên bị xét nét bắt bẻ. Từ trước tới nay, có một quy luật là Thanh rảnh rỗi nghĩa là mạng của công ty hoàn toàn ổn định và an toàn. Thế nhưng cấp trên giờ đây lại kêu ca về việc chàng rảnh rỗi. Là một kỹ sư chuyên về bảo mật, Thanh làm việc rất thận trọng. Cấp trên thấy vậy lại cho rằng chàng chậm chạp. Và khi chàng nói ra ý định viết phần mềm bảo mật riêng để phù hợp với đặc thù công ty, họ đã gạt đi. Chàng biết, mình đã trở thành cái gai trong mắt ông Bảo Thăng, quyền giám đốc và là bố Hạnh Phương. Ngay cả thói quen đi xe Vespa của chàng cũng bị nêu ra châm biếm giữa cuộc họp. Đến hôm nay, sau một trận lôi đình của ông Thăng nhằm vào chàng vì mấy ngày nghỉ phép đột xuất, Thanh đã đưa đơn thôi việc.
    Hạnh Phương vẫn khóc mãi không thôi. Tiếng nấc và những giọt nước mắt của cô ta khiến Thanh bất nhẫn, chàng ngồi xuống bên cạnh cô ta trên chiếc ghế đá hẹp, cô ả được thể ngả hẳn vào vai chàng. Thanh quay mặt sang phía khác và nhích người ra nhưng vẫn không rời chiếc ghế đá. Chàng nói nhỏ:
    - Em nín đi.
    - Anh nói anh không giận em đi đã.
    - Ừ, anh không giận em đâu ?" Thanh nói như cái máy, mắt vẫn nhìn miên man về phía góc vườn hoa. Ở đó có một gia đình bệnh nhân, người đàn ông bế đứa trẻ nựng nịu trong khi bà vợ bóc quýt và đút từng múi cho chồng.
    - Anh nói không giận nhưng không thèm nhìn mặt em - Hạnh Phương thút thít, giọng sũng nước.
    Thanh quay lại nhìn Phương, giơ tay nắm hờ vào bàn tay đang vò nát mảnh giấy ăn và cố mỉm cười với cô ta như trước đây chàng vẫn làm. Nụ cười cuối cùng trước khi thực sự bước vào cơn ác mộng!
    * * *
  10. mrhien

    mrhien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Hehe thế là là bác Pthuy lại có thêm nhiều đồng minh mới nhé. tôi thấy cũng có nhiều người ủng hộ bác trong cuộc chiến với PLNNA đấy.

    Tôi thì cũng theo dõi truyện này và quả thật là càng đọc thì tôi càng ko thấy có ấn tượng gì về cốt lõi của chuyện và các nhân vật. tôi chỉ thấy ấn tượng về *** thui, nó khiến tôi theo dõi được câu chuyện...
    Tôi cũng công nhận là tác giả chỉ viết để phục vụ 1 số đối tượng và để giải trí nhưng tác giả cần phải chọn lọc và viết chất lượng hơn nữa.
    Tôi ủng hộ bác Pthuy 80%.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này