1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Phải lấy người như anh.

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hoanguyen84, 22/05/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. catlinh19

    catlinh19 Guest

    Về tới khách sạn, hàng rào sắt đã quây kín lối vào, đồng hồ ở lễ tân chỉ sang một rưỡi đêm, Thanh mở cửa phòng rất khẽ, không khí im lìm của hành lang làm chàng cảm thấy yên tâm hơn. Chàng cố tình lang thang thật lâu một phần cũng vì lo rằng Uyên sẽ sang tìm. Cô gái Sài Gòn càng lúc càng tỏ ra nồng nàn. Uyên không phải là người xấu và tình cảm của cô với chàng dù không sâu sắc nhưng cũng đáng trân trọng, chàng không muốn phải quá phũ phàng với cô như đã từng làm với Hạnh Phương.
    Chốt cửa lại, chàng cởi quần áo hong phía trước chiếc điều hoà. Chỉ định đi Hội An rồi trở về Đà Nẵng trong ngày, chàng không đem theo gì ngoài chiếc máy ảnh. Không máy tính, không quần áo thay, cũng chẳng có sạc điện thoại, thậm chí đến tiền chàng cũng chỉ còn chừng mươi ngàn lẻ. Thật may, Hội An là thị xã du lịch nên không thiếu những điểm rút tiền tự động.
    Đối diện với thân hình để trần của mình trong gương, chàng thở ra nặng nhọc. Cảm giác buốt đầu báo hiệu một cơn cảm lạnh còn nỗi nhớ lại bùng lên thiêu đốt tâm can chàng. Đã cuối tháng mười hai, ngày kia sẽ là sinh nhật nàng và chàng thì vẫn kẹt ở dải đất miền Trung này ít nhất một tuần nữa. Dự lễ trao giải đêm 31 tháng 12 xong, các thí sinh sẽ còn phải tham gia một chương trình giao lưu với giới tin học miền Trung ?" Tây Nguyên và sinh viên Đại học Đà Nẵng vào ngày Truyền thống học sinh sinh viên. Năm nay chàng đích thân đứng tên đem sản phẩm phần mềm dự thi nên có lẽ những việc sáo rỗng này cũng sẽ khó từ chối. Vậy là chuyến đi Sapa của chàng sẽ phải chuyển sang dịp cận Tết âm lịch, ngày mai chàng sẽ gọi điện cho mẹ Vân báo lại như vậy. Mấy năm qua, dường như bà đã quen trông đợi chàng rồi.
    Vừa mới qua Giáng sinh, các giải bóng đá châu Âu hầu hết đều đang nghỉ lễ, mấy kênh truyền hình cáp thể thao chán ngắt. Thanh tắt TV, cuộn người trong chiếc chăn cố dỗ mình vào giấc ngủ. Đã hai năm nay, chàng luôn phải làm mình kiệt sức trong những buổi tập trống như bổ củi hay những cuộc chạy marathon với máy để không phải vật vã ghìm mình xuống trước nỗi khao khát về một miền da thịt thơm ngát ngọt ngào.
    Nếu bỏ qua một đêm ?olàm lễ trưởng thành? như một thủ tục trong đám lưu học sinh thích bày trò quái gở với cô gái lai Ấn Độ biết vận dụng Kamasutra, nàng là người duy nhất mà Thanh gần gũi. Sau khi nàng ra đi, một vài gã bạn rủ rê chuyện qua đường nhưng chàng từ chối. Chàng ham muốn, nhưng ham muốn ấy chỉ có một chủ thể, người đàn bà đến với chàng bằng thân xác già dặn cùng cảm xúc mãnh liệt của cô gái yêu và được yêu lần đầu. Mái tóc, đôi mắt, khoé môi, khuôn ngực tròn đầy, những ngón tay mang theo lửa, hương thơm huyền hoặc toả ra từ làn da mịn, giọng nói ẻo lả thoảng qua như gió, cách nàng gấp chăn xếp gối, cách nàng soi gương chải tóc, tất cả những gì thuộc về nàng? chàng không thể nào quên được. Ảo ảnh trong mắt chàng rõ dần thành một dáng hình, như dòng nước ngọt đọng lại từ những giọt sương bay lãng đãng giữa trời nhỏ trên đôi môi khô cháy?
    - Thái Vân, Thái Vân!
    - Mưa gió mông lung, lạnh lắm, anh đừng đuổi theo em.
    - Thái Vân, Thái Vân!
    - Đừng gọi nữa, em không có gì để cho anh, em không được phép chờ đâu.
    - Hãy ở lại với anh.
    - Em rất muốn, nhưnng em phải đi.
    - Ai gọi em sao?
    - Không ai gọi em cả, người ta chỉ ra một con đường và em phải đi, vậy thôi.
    - Đừng đi vội, em nói gì đi, anh muốn nghe giọng em. Anh cũng muốn nói với em?
    - Muộn rồi. Em đã từng muốn nói và muốn nghe. Em đã chờ. Nhưng giờ thì em không còn thời gian nữa.
    * * *
    Thanh tỉnh dậy, thấy chiếc chăn mỏng đã rơi khỏi giường còn người thì ướt đẫm. Giấc mộng vừa đẹp vừa đau đớn đêm qua rút kiệt sức lực của chàng, cơn sốt bắt đầu trỗi dậy làm trán chàng nóng hực, cổ họng đau rát. Mặc lại bộ quần áo ngấm nước mưa cứng quèo vì hong điều hoà, chàng nghĩ đến cửa Đại. Hội An cách biển chưa tới năm phút đi xe máy, bãi biển mùa đông có lẽ sẽ làm dịu cái đầu đang nhức như búa bổ của chàng.
    Trời đã tạnh ráo, không khí se se dễ chịu và khi Thanh thuê được một chiếc xe đạp thì nắng đã hơi hửng lên. Đường ra cửa Đại rộng thênh và bằng phẳng, nhà cửa hai bên đường nhỏ nhắn hiền hoà nép sau những hàng cau hay được bao phủ bởi những dàn hoa nho nhỏ, được một đoạn lại thấy ruộng lúa hoặc rặng tre xanh mướt, nỗi bình yên không thể tả cứ lắng lại trong lòng. Thanh đạp xe chậm, chàng không được khoẻ và cũng khá lâu rồi chẳng đi xe đạp, cảm giác muốn có Vân bên cạnh trong khung cảnh lãng mạn này lại cồn cào đến choáng váng.
    Bãi biển mùa đông lộng gió, nắng nhạt pha một chút màu tươi tắn lên bãi cát, bóng những cây dừa thấp đổ dài xuống cùng với cái bóng đơn độc của Thanh. Chỉ có một vài cụ già ra biển tập thể dục. Mấy chiếc xe đạp chẳng khoá, treo nguyên đồ đạc dựng cạnh mấy gốc cây. Trời đủ lạnh để không ai liều mạng thò chân xuống nước, những con sóng hậm hực hết ra lại vào. Bầu trời không một gợn mây, xám nhờ nhờ đơn điệu, biển cũng vì thế mà kém xanh một chút. Thanh đưa máy chớp lấy một bóng chim biển chao nghiêng trên mặt nước rồi quay lại với hàng dừa. Ngồi bệt xuống cát rình những con cáy nhút nhát bỏ ra khỏi hốc cát, chàng lắng nghe tiếng sóng ầm ào.
    - Có bãi biển nào vắng người không anh nhỉ? ?" Nàng vừa ngắm những bức ảnh cũ chàng chụp biển ở Singapore vừa vặn người trễ nải.
    - Có bãi biển mùa đông. Em thích đi à?
    - Ừm? - nàng gật đầu, thở ra khoan khoái vì bàn tay ấm của chàng day nhẹ lên lưng mình - Xem The Piano, em thấy thích cảnh biển vắng với cây đàn.
    - Ừ. Cảnh đấy đẹp.
    Nàng hơi ngoái ra sau, chiếc áo lụa mỏng trong suốt dưới ánh sáng đèn, bàn tay vòng ngang lưng chàng, đôi mắt ngước lên nhìn chàng đắm đuối:
    - Hôm nào mình đem xe ra biển đi anh, em muốn?
    Môi chàng tìm tới làm câu nói dừng ở đó. Cho đến tận giờ Thanh vẫn không biết chính xác nàng muốn gì khi đòi ra biển mùa đông, vẽ, chụp ảnh hay đơn giản là ngồi bó gối lắng nghe tiếng sóng như chàng. Có tiếng chân lại gần?
    - Ồ, chào anh, chúng ta lại gặp nhau.
    Thanh ngẩng lên rồi đứng hẳn dậy, trước mặt chàng là đôi vợ chồng người Ý hôm qua. Họ mặc đồ tắm, không có vẻ gì khó chịu vì gió lạnh.
    - Anh không bơi ư?
    - Tôi nghĩ là nước khá lạnh. Anh chị nên khởi động một chút.
    - Ồ, vâng, chúng tôi đã chạy bộ từ khách sạn ra đây. Thời tiết hôm nay đã ấm hơn hôm qua nhiều, anh có muốn thử không?
    Những người Địa Trung Hải nồng nhiệt! Thanh nâng máy ảnh, mỉm cười:
    - Cảm ơn nhưng tôi muốn chụp ảnh hơn. Tôi chụp anh chị nhé.
    - Được thôi, hãy ghi lại những nụ cười Italia lãng mạn! - anh chồng cười, nói lộn xộn bằng mấy thứ tiếng - À này, anh đã tìm được cái gallery ấy chưa?
    - Vâng, tôi tìm thấy rồi nhưng chưa vào xem được. Họ đóng cửa hơi sớm vì trời mưa quá. Lát nữa quay về tôi sẽ ghé qua.
    - Ở đó sắp có triển lãm ảnh, tôi nghĩ cũng khá thú vị đấy - người vợ mách thêm thông tin bằng thứ tiếng Anh chuẩn hơn - Nếu anh có thể nán lại đến giữa tuần sau?
    - Thật tiếc, tôi chỉ ở đây đến sáng mai thôi. Tạm biệt.
  2. catlinh19

    catlinh19 Guest

    Chương 33
    Nắng hửng và quãng đường năm cây số trên xe đạp làm Thanh vã mồ hôi. Cơn sốt dường như cũng dịu đi đôi chút. Chàng rẽ vào khu phố cổ. Những khung cảnh dường như không thay đổi so với ngày hôm trước, vẫn chừng ấy đồ đạc, chừng ấy hoạt động, ngay cả con chó béo nằm ở một cái hiên nhà cũng vẫn giữ nguyên tư thế như khi chàng nhìn thấy nó lần đầu. Chiếc đồng hồ cũ bị nước vào, điện thoại hết pin, chàng chẳng rõ đã mấy giờ, chỉ thấy có cảm giác thời gian bỗng nhiên chựng lại vì nỗi thanh thản bao phủ trên từng nếp nhà thấp ngói ngả màu sẫm và con phố hẹp quanh co thưa người.
    Phố cổ không có vỉa hè, chỉ có những thềm nhà cao thấp khác nhau. Thanh dựng xe bên ngoài gallery mang cái tên khó hiểu T.C, tối qua chàng không nhìn rõ tấm biển, cũng quên để ý số nhà, đành phải lấy mốc là dàn hoa leo không tên màu đỏ hồng trắng lẫn lộn. Thật may cho chàng là ở Hội An người ta không có thói quen phá bỏ nhà cửa cây cối chỉ sau một đêm như ở Hà Nội hay những nơi đang đô thị hoá điên cuồng. Còn đang ngửa cổ nhìn lại cái lan can và cửa sổ, chàng thấy một giọng tiếng Anh chuẩn nhưng không có ngữ điệu cất lên nhắc chàng để xe hẳn lên hiên nhà kẻo vướng đường đi của mọi người. Chủ nhân của giọng nói là một người phụ nữ trung tuổi tóc ngắn uốn quăn kiểu tỉnh lẻ, chị mặc áo bà ba màu trứng sáo, túi áo phồng lên vì một cuộn len, tay vẫn đang cầm que đan thoăn thoắt.
    Thanh mỉm cười vì nhớ lại lời giới thiệu về một giọng nói ***y của anh chàng người Ý, chàng nhấc xe để hẳn vào phía dưới mái hiên. Chẳng buồn lấy chiếc áo khoác đang vắt ở giỏ xe, chàng bước vào, ngắm nghía. Căn nhà nhỏ không thật sự cổ vì có rất nhiều chi tiết xây bằng gạch nhưng vẫn có nét cũ kỹ xa xưa nhờ những cánh cửa, hàng cột gỗ và một cái gọi là cửa sập thông tầng trệt với không gian phía trên. Thanh đoán là để lấy ánh sáng và thông gió cho gác xép.
    Những bức tranh treo thưa vừa phải tạo khoảng trống để người xem có thể ngẫm nghĩ và thư giãn. Kiểu bài trí này khác hẳn với lối xếp tranh la liệt không hở ra một centimét trống nào của những gallery hàng chợ xung quanh. Và tranh ở đây cũng khác.
    Một vài bức thuốc nước khổ nhỏ vẽ hoa, quả hay trẻ em chơi đùa, màu sắc tươi sáng, đường nét không quá tỉa tót nhưng các chi tiết đều sinh động và gọn gàng chừng mực. Hai bức sơn dầu phong cảnh khổ lớn một vẽ phố cổ tĩnh lặng trong đêm trăng một vẽ thị xã chìm trong biển nước lũ, màu sắc mạnh, nét cọ và dao phết màu thô ráp, dữ dội. Một trong hai bức đã được gắn mảnh giấy có chữ sold (đã bán). Bức còn lại đề 888$, nữ hoạ sĩ này quả là biết cách đặt giá cho tranh.
    Ở cuối phòng, bốn bức tranh theo kiểu tố nữ được dựng thành một chiếc bình phong ngăn gian trong. Tranh sơn mài, phong cách siêu thực, những tố nữ trong tranh có gương mặt và thân hình dài méo mó hoặc gấp khúc đến dị dạng, người trong bức thứ nhất cầm cọ tô màu xanh lên chính chiếc áo trắng của mình, người trong bức thứ hai cầm ly rượu đổ lên vai áo khiến nó biến từ màu xanh sang trong suốt, người thứ ba ghì chặt một bông hoa hồng vào ngực khiến máu loang đỏ chiếc áo trong suốt, người thứ tư thì đứng giữa đêm đen và đang dùng ngọn lửa đèn ***g đốt cháy tay mình.
    Thanh không hiểu nhiều về hội hoạ, ngắm bức tranh, chàng lờ mờ thấy một cảm xúc rất mạnh mẽ hay một điều gì đó quen thuộc lắm nhưng không thể cắt nghĩa được. Quay lại nhìn người phụ nữ trung tuổi đang mải miết với những que đan, chàng cất giọng khàn khàn hỏi về thứ ?ođặc sản? của gallery mà đôi vợ chồng người Ý đã hết lời ca ngợi. Chị trố mắt vì ông khách Việt ?otưởng đâu người Hàn Quốc? một lát rồi nhìn quanh quất như tìm kiếm:
    - Tranh vẽ Vespa hả, có? ủa mà? cha trời, bữa ni lại không còn bức nào.
    - Bán hết rồi hả chị?
  3. catlinh19

    catlinh19 Guest

    - Mần chi mà gấp rứa! - chị lẩm bẩm giơ hai bức tranh cỡ 40x30 đã được bọc giấy báo và nylon xốp chống va đập - Chú thông cảm nhe. Chiều qua tui còn thấy ba bức, chừ chỉ còn hai bức mà cũng vô bao hết rồi. Con nhỏ em tui đang đau không có vẽ tiếp được?
    - Vậy không phải chị vẽ tranh?
    - Không, là em gái tui - chị chỉ vào chiếc ghế tre có đệm kẻ carô đặt cạnh tấm bình phong tố nữ - Bữa ni con nhỏ đau chớ ngày thường ngồi vẽ tới khuya. Chừ nằm nghỉ trên gác. Hay chú để lại yêu cầu, mai con nhỏ hết bệnh nó vẽ gấp cho.
    Thanh còn chưa kịp trả lời thì có tiếng reo:
    - Anh Thanh ở đây hả?
    Dứt lời, Uyên cầm chiếc áo khoác mà vừa nãy chàng bỏ ở giỏ xe tới bên chàng, giọng trách móc nhưng vẫn ngọt ngào như hát:
    - Anh phải giữ sức khoẻ để đi thi đó. Còn không mặc áo vô đi?
    Thanh mỉm cười độ lượng, chàng cầm chiếc áo khoác vào người. Uyên lại nhăn mũi nũng nịu:
    - Áo anh hôi quá à!
    - Anh đi mưa mà.
    - Trời đất ơi, đi mưa mà không thay áo đi? Hèn chi giọng như con mèo ướt rồi kìa. Rồi mai làm sao thi?
    - Để Khanh nói thay anh cũng được.
    - Nhưng lên nhận giải thì anh phải phát biểu đó.
    Thanh lắc đầu, giơ mấy bức tranh khổ nhỏ như bưu thiếp vẽ mèo và chó lên lật xem. Uyên vẫn lanh chanh:
    - Tranh mèo ở gallery nào cũng giống nhau hết, chán thấy mồ, anh xem một lát rồi sang chọn vải may đồ với em nghe! Có nhiều mẫu veston đẹp ghê lắm, họ nhận may cả váy cưới nữa.
    Cô gái Sài Gòn chạy ào ra ngoài, có một hiệu vải khá lớn ở bên đường. Thanh nhìn theo, chẳng vui chẳng buồn, chỉ khẽ lắc đầu. Uyên có kiểu quan tâm và bày tỏ khiến đôi lúc người ta cảm thấy hơi phiền, nhưng cũng chưa đến mức bực mình.
  4. catlinh19

    catlinh19 Guest

    Chương 34
    - Lại mưa rồi. Trời đất ni răng không đau, không bệnh.
    Câu chép miệng của Mai làm Vân sực tỉnh nhìn ra cửa sổ. Mưa lại giăng giăng đan chéo trên những mái ngói rêu xanh. Hơi nước mưa theo gió luồn qua cửa sổ làm nàng thấy ớn lạnh.
    - Vừa rồi có điện thoại, là ai gọi hả chị?
    - Hai Ninh, bả hối cha trời là hối. Mấy mẫu in cạc tông rứa mà hối như nước sôi lửa bỏng.
    - Thì đúng nước sôi lửa bỏng rồi. Hẹn đêm qua giao tận tay, bây giờ vẫn chưa thấy?
    - Đau rứa mần răng mà giao? Mi đâu có thiếu tiền, nhận chi ba cái việc vẽ mẫu tạp nham như ri cho cực.
    - Vẽ nhanh mà chị. Giờ chị mang qua giao cho bà ấy hộ em nhé.
    - Ừa, chừ tau không đi lấy ai đi? Cuộn giấy cột dây thun đỏ trên bàn nớ hả?
    - Vâng.
    - Rồi, tau đi một lát về liền. Ráng nghỉ đi. Tới chiều không bớt là đi viện đa, không được bướng!
    Mở tủ lấy áo khoác rồi cầm cuộn giấy, Mai quay lại định dặn dò Vân gì đó. Thấy nàng đang nhìn đăm đăm ra cửa sổ, mắt đỏ hoe, thẫn thờ, chị lắc đầu tất tả leo xuống những bậc thang gỗ, vừa xỏ tay vào áo khoác vừa nghĩ ?ocon nhỏ bữa ni hiện nguỵ, lại nhớ chuyện cũ? rồi buông một tiếng thở dài.
    * * *
    Ông Túc nghe máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên, hỏi độp luôn:
    - Thanh hả con?
    - Vâng.
    - Bố gọi di động cho mày mãi không được. Mất sóng à?
    - Điện thoại con hết pin, con lại quên mang sạc.
    - Thế hả? Mẹ con Vân vừa điện xuống chúc mày thi tốt.
    - Vâng. Lát nữa con sẽ gọi cho cô ấy.
    - Thôi, bố thay mặt mày cáo lỗi với bà ý rồi.
    - Thế ạ? Ở ngoài đấy đang rét đậm hả bố?
    - Đậm, rét sun vô số thứ. Tao ôm thằng Còi nằm máy sưởi xem vô tuyến suốt, có mấy cái đám cưới cũng chả buồn đi. À, con nặc nô kia gửi báo hỷ cho mày.
    Thanh mỉm cười, bố chàng gọi Hạnh Phương là con nặc nô. Thời gian sau này nghĩ về cô ta, chàng thấy thương hại nhiều hơn là căm ghét. Xét cho cùng, Hạnh Phương rỗng tuếch và ích kỷ như vậy cũng chỉ vì được nuông chiều thái quá. Cả cô ta và chàng đều là nạn nhân của tình yêu thương quái gở của các bà mẹ kiến thức có hạn nhưng lại quá nhiều tham vọng.
    - Này, còn đấy không Thanh? ?" ông Túc gõ lạch cạch ở đầu dây ?" A lô.
    - Dạ con đây. Con biết tin đấy rồi, hôm trước con có gặp ông Bảo Thăng trong này, cũng nói chuyện một lát.
    - Thằng cha đấy cũng đi thi à? Bị loại chưa?
    Thanh lại cười vì giọng hỏi tưng tửng của bố. Ông sếp cũ của chàng chỉ vào Đà Nẵng với tư cách khách mời danh dự vì uy tín của công ty mẹ ở Singapore. Ông ta vẫn như vậy, hẹp hòi và thích nghe phỉnh nịnh.
  5. catlinh19

    catlinh19 Guest

    Người phụ nữ trông gallery thấy chàng cầm mãi bức tranh nhỏ vẽ con mèo mướp béo đang nằm trên mái ngói xa xa là chùa Cầu, chị liền gợi chuyện:
    - Con nhỏ em tui vẽ mèo độc nhất vô nhị ở Hội An chứ không phải ba cái thứ tranh nhái Trung Quốc mô. Con mèo mẫu ni là mèo nhà tui nuôi.
    - Anh Thanh ơi? - Uyên ở bên đường vẫy tay gọi rối rít.
    Thanh định mua luôn bức tranh nhỏ nhưng bỗng sực nhớ ra là mình chưa đi rút tiền. Bức tranh có giá chưa tới 100 ngàn đồng nhưng thậm chí 1/4 số ấy bây giờ chàng cũng không có đủ. Đặt bức tranh mèo xuống, Thanh nói với người phụ nữ, giọng thoáng vui vui vì sự đãng trí của mình:
    - Xin lỗi chị, tôi phải đi, tôi sẽ quay lại sau.
    Cùng với dáng đi hơi hấp tấp của chàng ra phía ngoài, trên gác xép có một tiếng ho, rất khẽ.
    * * *
    Vân quàng lại chiếc khăn, cố ghìm tiếng ho. Khi ?ovị khách? vừa ra khỏi gallery, nàng quay về giường, gập người ho từng đợt rũ rượi, cảm giác như hụt hơi, đau nhói ngực. Mai nghe tiếng ho vội trèo lên gác, vừa sờ trán nàng vừa lẩm bẩm:
    - Răng uống thuốc rồi mà càng lúc càng ho dữ rứa? Vẫn sốt, bỏ cái nhiệt kế ra coi, cha trời, 38 độ 8? Vô bệnh viện nghe Vân? Bị như ri không chừng viêm phổi.
    Vân chẳng còn hơi sức để nói lời phản đối, nàng chỉ lắc đầu quầy quậy và nhìn Mai với ánh mắt van vỉ. Chị vỗ vỗ lên người nàng như trấn an, một lát sau mới khẽ lắc đầu:
    - Sợ tới mô cũng phải quý cái mạng mình hơn chớ!
    Vân không trả lời, nằm ngay ngắn lại, nhắm hờ mắt, cố gắng thở sâu đều đặn. Để mặc gallery ở dưới không ai trông, Mai lấy khăn dấp nước lạnh đắp lên trán Vân rồi ngồi bên giường mải miết đan len, thỉnh thoảng chị dừng tay nhìn về phía người đang nằm thiêm thiếp, ánh mắt trìu mến.
    - Chị ơi, chị xuống đóng cửa đi.
    - Mi đồng ý đi bệnh viện rồi hả?
    - ?
    - Răng đóng? Để đó hại chi mô.
    Vân không nói thêm mà quay mặt vào vách vờ ngủ. Mai là người chất phác, chị không thể đoán ra người khách vừa rồi là ai, càng không thể hiểu được những xáo trộn trong lòng nàng từ tối qua đến giờ. Hai năm qua, nàng và người đàn bà hồn hậu này nương tựa vào nhau ở cái thị xã nhỏ bé ven sông Thu Bồn. Nếu không có Mai cùng kiến thức của một y sĩ công tác ở vùng sâu của chị, chắc Vân đã chẳng còn cơ hội rời khỏi cái sân ga đìu hiu ấy?
    * * *
    Tàu đến ga Đồng Hới thì đã gần 8 giờ sáng. Những tia nắng mùa đông xuyên qua lớp màn cửa mỏng trên tàu. Cơn đau ê ẩm ở lưng dường như càng lúc càng nặng hơn, Vân rời khỏi giường ra cửa nhìn quang cảnh buồn bã của nhà ga tỉnh lẻ, vài quầy hàng nhỏ tạm bợ bày những đồ ăn thức uống rẻ tiền, một tấm biển vệ sinh tắm giặt làm bằng bìa phất phơ trong gió. Vân nhìn tấm biển, cảm giác chòng chành váng vất thôi thúc bước chân của nàng. Nhà vệ sinh trên tàu không bẩn nhưng thứ tiếng ồn phát ra từ đường ray phía dưới như thể một cái máy nghiền thịt công nghiệp của nó khiến nàng không thể chịu nổi. Xuống tàu mua một hộp sữa tươi và mấy quả chuối tây còi cọc, nàng đi về phía tấm biển. Nhưng mới chầm chậm bước được nửa quãng đường ngắn, Vân khuỵu xuống. Một đám trẻ con nô nghịch mải đuổi nhau đã va phải nàng. Trong âm thanh lơ mơ của tiếng loa gọi khách ổn định chỗ ngồi để tàu tiếp tục chuyển bánh, nàng lịm đi.
    Vân tỉnh lại trong một căn phòng sáng sủa của trạm xá nhà ga. Người đã đưa nàng vào đây không phải y sĩ nhà ga mà là một bác sĩ đang đợi tàu về Đà Nẵng. Chị gầy, khó đoán tuổi vì vẻ khắc khổ cằn cỗi, đống túi làn lỉnh kỉnh dàn hàng ngang dưới sàn. Thấy Vân định ngồi lên, chị vội chồm dậy ấn nàng trở lại giường, nói vừa đủ nghe:
    - Nằm nguyên nớ! Vừa bỏ thai chui phải không?
    - Sẩy, không sót rau.
    - Thằng cha lang băm nào nói không sót rau!
    Gương mặt khắc khổ vụt trở nên phẫn nộ, chị quay ngoắt ra bảo cô y tá trẻ măng:
    - Tiêm một ống Oxytoxin 10 đơn vị rồi trông chừng?
    - Chị ơi ?" Vân nhổm dậy.
    - Đã nói nằm nguyên mà. Tui đi gọi xe chở em vô viện.
    Bệnh viện đa khoa Đồng Hới kết luận Vân bị sảy thai nhiễm khuẩn. May là Mai đã xử trí kịp thời nên nàng nhanh chóng cầm máu và không phải cắt bỏ tử cung. Không thể đi tiếp vào Sài Gòn như đã định, hành lý ở trên tàu chưa biết có thể lấy lại hay không, Vân chỉ còn biết nhờ vào lòng tốt tự nhiên như hơi thở của Mai. Cứ như vậy, chị lo lắng đùm bọc Vân tới lúc nàng ra viện. Và hai người đàn bà bất hạnh tựa vào nhau mà sống qua hơn 700 ngày mưa nắng.
  6. catlinh19

    catlinh19 Guest

    Chương 34
    - Lại mưa rồi. Trời đất ni răng không đau, không bệnh.
    Câu chép miệng của Mai làm Vân sực tỉnh nhìn ra cửa sổ. Mưa lại giăng giăng đan chéo trên những mái ngói rêu xanh. Hơi nước mưa theo gió luồn qua cửa sổ làm nàng thấy ớn lạnh.
    - Vừa rồi có điện thoại, là ai gọi hả chị?
    - Hai Ninh, bả hối cha trời là hối. Mấy mẫu in cạc tông rứa mà hối như nước sôi lửa bỏng.
    - Thì đúng nước sôi lửa bỏng rồi. Hẹn đêm qua giao tận tay, bây giờ vẫn chưa thấy?
    - Đau rứa mần răng mà giao? Mi đâu có thiếu tiền, nhận chi ba cái việc vẽ mẫu tạp nham như ri cho cực.
    - Vẽ nhanh mà chị. Giờ chị mang qua giao cho bà ấy hộ em nhé.
    - Ừa, chừ tau không đi lấy ai đi? Cuộn giấy cột dây thun đỏ trên bàn nớ hả?
    - Vâng.
    - Rồi, tau đi một lát về liền. Ráng nghỉ đi. Tới chiều không bớt là đi viện đa, không được bướng!
    Mở tủ lấy áo khoác rồi cầm cuộn giấy, Mai quay lại định dặn dò Vân gì đó. Thấy nàng đang nhìn đăm đăm ra cửa sổ, mắt đỏ hoe, thẫn thờ, chị lắc đầu tất tả leo xuống những bậc thang gỗ, vừa xỏ tay vào áo khoác vừa nghĩ ?ocon nhỏ bữa ni hiện nguỵ, lại nhớ chuyện cũ? rồi buông một tiếng thở dài.
    * * *
    Ông Túc nghe máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên, hỏi độp luôn:
    - Thanh hả con?
    - Vâng.
    - Bố gọi di động cho mày mãi không được. Mất sóng à?
    - Điện thoại con hết pin, con lại quên mang sạc.
    - Thế hả? Mẹ con Vân vừa điện xuống chúc mày thi tốt.
    - Vâng. Lát nữa con sẽ gọi cho cô ấy.
    - Thôi, bố thay mặt mày cáo lỗi với bà ý rồi.
    - Thế ạ? Ở ngoài đấy đang rét đậm hả bố?
    - Đậm, rét sun vô số thứ. Tao ôm thằng Còi nằm máy sưởi xem vô tuyến suốt, có mấy cái đám cưới cũng chả buồn đi. À, con nặc nô kia gửi báo hỷ cho mày.
    Thanh mỉm cười, bố chàng gọi Hạnh Phương là con nặc nô. Thời gian sau này nghĩ về cô ta, chàng thấy thương hại nhiều hơn là căm ghét. Xét cho cùng, Hạnh Phương rỗng tuếch và ích kỷ như vậy cũng chỉ vì được nuông chiều thái quá. Cả cô ta và chàng đều là nạn nhân của tình yêu thương quái gở của các bà mẹ kiến thức có hạn nhưng lại quá nhiều tham vọng.
    - Này, còn đấy không Thanh? ?" ông Túc gõ lạch cạch ở đầu dây ?" A lô.
    - Dạ con đây. Con biết tin đấy rồi, hôm trước con có gặp ông Bảo Thăng trong này, cũng nói chuyện một lát.
    - Thằng cha đấy cũng đi thi à? Bị loại chưa?
    Thanh lại cười vì giọng hỏi tưng tửng của bố. Ông sếp cũ của chàng chỉ vào Đà Nẵng với tư cách khách mời danh dự vì uy tín của công ty mẹ ở Singapore. Ông ta vẫn như vậy, hẹp hòi và thích nghe phỉnh nịnh.
  7. catlinh19

    catlinh19 Guest

    - Con đang đi Hội An, nhiều Sprint lắm bố ạ. Standard nguyên bản cũng có mấy chiếc.
    - Thế hả? Có cái nào đẹp thì chụp ảnh đem về.
    - Không có cái nào nổi trội cả. Có một cái Standard lên đời thành Sprint trông chắp vá buồn cười lắm. Con có chụp được vài bức.
    - Xì, mày chụp cái của nợ đấy làm gì cho tốn phim. À, không cần phim, nhỉ.
    - Có cả một gallery vẽ tranh Vespa, con qua đấy nhưng họ vừa bán hết rồi. Ở đó có cả tranh mèo, có mấy bức vẽ giống Còi lắm, con sẽ mua mang ra.
    - Được rồi, rẻ thì mua, đắt thì để tiền mà ăn cho béo.
    - Con có tiền mà.
    - Mày dạo này xuống mã lắm. ****** mà thấy rồi lại trách bố không chăm.
    Thanh lắc lắc đầu. Mẹ chàng đã ở Đức về định cư hẳn trong nước được hơn một năm. Sau vụ dính dáng tới đám lừa đảo buôn lậu Thìn ?" Lương, số vốn liếng của bà giờ chỉ đủ để mở một nhà hàng nhỏ. Nhờ công quản lý của ông chồng mới, việc kinh doanh chẳng đến nỗi nào. Thanh tránh mặt mẹ. Chàng không thể quên được cách nghĩ, cách cư xử của bà với ông nội, với bố và cuối cùng là những gì bà đã làm với Vân.
    * * *
    Mưa càng lúc càng mau hơn, Vân đóng cửa và nằm yên trên giường, chiếc chăn mỏng đắp hờ trên ngực. Nàng đã đỡ ho nhưng cơn sốt thì vẫn chẳng bớt đi chút nào. Đầu nàng nặng trĩu, mắt nhức và tai ong ong như thể đang áp tai vào con ốc biển. Tiếng rì rào không ngớt bên ngoài cánh cửa đóng kín làm nàng cảm thấy buồn ngủ. Nàng đã từng trải qua cảm giác này, nó đang mời gọi nàng, cái giấc ngủ quá đỗi hấp dẫn? Chỉ cần gật đầu với nó thôi, nàng sẽ ngay lập tức không còn mệt mỏi, không còn đau khổ, mãi mãi. Nhưng Vân không muốn thoả hiệp với thứ vĩnh hằng dễ chịu ấy?
    Nàng rướn người với tay bật nấc radio, tiếng đàn tranh lẫn trong tiếng mưa biến thành một điệu nhạc não nuột. Nàng ngồi hẳn dậy chọn một đĩa nhạc trên đầu giường. First của Black Sabbath, chất nhạc u uất cùng lời lẽ đen tối hướng về cái chết của nó không hợp với tâm trạng nàng lúc này, nhưng tâm trí nàng đang hướng về Thanh, mà chàng thì hâm mộ Black Sabbath.
    Some people say my love can not be true?
    (N.I.B)
    Bà ta đã xuất hiện sau lưng nàng ngay lúc nàng nhìn thấy Thanh ngồi bên Hạnh Phương, giọng nói vẫn muôn thuở ngọt ngào:
    - Phương nó mến Thanh thật lòng? Cháu với Thanh biết nhau cũng hơn một năm rồi đấy nhỉ. Hạnh Phương thì chơi với Thanh từ hồi hai đứa còn đi nhà trẻ cơ?
    Vân vẫn nhìn sững ra phía vườn hoa, Thanh đang cười với cô ta, nụ cười mà nàng tưởng rằng dành riêng cho nàng, và tay chàng đang đặt lên tay cô ta, nắm chặt...
    - Bác sĩ nói gì với cháu chưa?
    Nàng quay ngoắt lại, kịp nhìn thấy gương mặt còn phảng phất nụ cười đắc thắng của bà ta chuyển sang biểu lộ một nỗi buồn tức tốc:
    - Bác vừa nói chuyện với bác sĩ.
    Nàng mệt mỏi gật đầu. Còn gì tệ hại mà cái miệng tươi tắn đon đả này chưa gieo vào tâm trí nàng đây?
    - Vân à, cháu phải bình tĩnh nhé? Bác sĩ bảo sau này có lẽ cháu sẽ khó có con được nữa. Cháu vẫn có thể có thai nhưng sẽ không giữ được vì tử cung đã bị bào mỏng quá rồi?
    Vân nhìn sững vào đôi môi đỏ thắm đang mấp máy những lời tiếc thương an ủi vô nghĩa, lắc mạnh đầu. Nàng định bước về phía phòng bác sĩ nhưng một người đàn bà khác đã xuất hiện, lại là một gương mặt đẹp ẩn giấu nụ cười.
    - Vân mau vào phòng đi, có chú Thìn chú Lương vào thăm bây giờ đấy!
    Vân né người tiếp tục bước tới đầu dãy nơi có phòng bác sĩ. Giọng nói mà đến giờ nàng không thể phân biệt nổi là của ai trong hai người đàn bà ấy vẫn đuổi theo từng bước chân nàng:
    - Kìa Vân, người ta sắp đến rồi, cháu còn đi đâu thế?
  8. phuong_thanh151

    phuong_thanh151 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/02/2006
    Bài viết:
    363
    Đã được thích:
    0
    2 bạn ơi post tiếp lên đi, đang hay quá. Thanhk nhiều nhé
  9. tuantai686

    tuantai686 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2010
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    nice
  10. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Khoá topic với lý do: Topic trùng lặp

Chia sẻ trang này